04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cần ta ôm đi không Mỹ Nhân? Ngươi đi chậm quá khiến ta đau lòng a! - Hắc Trần đi trước, xoay lại. Dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bạch Vân đang chống gậy.

- Im đi! - Y tức giận lên tiếng, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng tóe lửa.

- Vậy Mỹ Nhân, lại đây nào. Ta thương nè! - Hắc Trần đưa tay ra, vờ ôm lấy Bạch Vân.

- Đi ngay! Ta không phải là hài tử! - Bạch Vân dừng chân, tay chỉ về hướng khác, đuổi Hắc Trần đi.

Mấy ngày nay, vì tình trạng của Bạch Vân chưa tốt lên nhiều nên Hắc Trần lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc. Do sợ Long Mễ xuất hiện bất ngờ, tạm thời hai người còn đi đường vòng.

- Ngươi không phải là hài tử, không phải là mỹ nhân. Ruốt cuộc ngươi là gì? - Hắc Trần ôm lấy vòng eo người nọ, nâng đỡ người kia cùng lúc tranh thủ cơ hội sờ soạng.

- Là một hoàng tử của vùng đất Đế Vương. - Bạch Vân chắc nịch trả lời rồi thở hắt ra nói tiếp. - Còn ngươi cũng là một hoàng tử. Ngươi... là người đi diệt rồng. Chúng ta cùng đến vương quốc Pha Lê Trắng này để đấu với nhau, để cùng giành một nàng công chúa. Vì vậy...

- Chúng ta là đối thủ của nhau. - Hắc Trần nhanh chóng cắt ngang lời của Bạch Vân. Hắn không muốn từ miệng nghười nọ mà thốt lên câu hắn không muốn nghe nhất.

- Là đối thủ, không nên quá thân thiết. Sau này một người sẽ phải chết dưới tay người kia. Ngươi nhớ chứ? - Y lập tức tiếp lời. Hàm răng bên trong cắn chặt, muốn rít qua từng kẽ răng sợi tóc.

- Ta nhớ... - Hắc Trần buông y ra, hai tay nắm chặt.

Chẳng mấy chốc cả không gian chìm vào im lặng. Phải, ngay từ đầu, đã không nên quá thân thiết.

- Đi thôi. - Lát sau, Bạch Vân lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Khập khiễng đi từng bước.

Hắc Trần thu hồi lại tinh thần, đánh mắt nhìn sang, vẫn không kiềm lòng được liền đi phía sau Bạch Vân canh chừng.

Một người đi trước, một người theo sau.

_ _ _

- Bạch Vân! - Hắc Trần nhảy tới, ôm lấy y, lấy cả thân thể mình che lại những gai nhọn ập tới, cùng lúc nâng người y dậy nhảy sang bên khác.

Tấm lưng rộng trúng gai, chảy máu đầm đìa, ướt cả tấm áo choàng Hắc Trần đang khoác lên người. Hắn run người trước tiếng gào của Long Mễ. Sao nó có thể biết hắn đang ở đây chứ!

- Hắc Trần! Ngươi có sao không? - Bạch Vân sững sờ, người vòng ra nâng đỡ, nhanh gọn rút những cây kim ra.

Long Mễ gào lên, đôi cánh vẫy mạnh, một thanh đao bay ra, cắm phập lên thân cây mà hai người đang đứng. Là thanh đao khi hắn làm rơi lúc bỏ trốn. Khốn, hắn đã phạm một sai lầm chết người.

Vì Long Mễ có thể phân biệt được mùi Hắc Trần.

Nó là bạn đồng hành của hắn cho đến khi Long Mễ âm mưu muốn thống trị thế giới này. Hắn lập tức đấu với nó ba trăm hiệp và dưới sự suy tôn những người dân lúc bấy giờ, Hắc Trần đã trở thành hoàng tử vùng đất Ảo Ảnh, ép buộc Long Mễ trở lại nơi nó vốn thuộc về.

Không thể ngờ được Long Mễ vẫn tiếp tục ghi hận đến bây giờ.

Hắc Trần phun một ngụm máu, chất độc đang chế ngự cử động của hắn, chết tiệt!

Bạch Vân xanh mặt, y cố gắng bĩnh tình nhanh lấy một bình dược màu khói, đổ vào miệng Hắc Trần. Đây là dược Vô Châu, được y chế ra để phòng khi trúng độc rồng. Và đương nhiên Bạch Vân chỉ tạo được một lọ duy nhất.

Do Hắc Trần cơ thể bắt đầu đông cứng lại nên dược cứ thể mà tràn ra ngoài.

Trước đó, mỗi người đang chìm trong suy nghĩ của mình nên chẳng mảy may để ý đến tiếng động ồn ào xung quanh. Khi phản ứng được thì thấy Long Mễ muốn khò khè lửa, gây ra tiếng lách tách chói tai.

Bạch Vân còn đang bị thương, chưa kịp di chuyển đã được Hắc Trần ôm vào lòng nhảy đi. Nhờ vậy liền bị trúng độc.

- Ngươi uống! Hắc Trần, ngươi phải sống! - Dược một nửa chảy ra khỏi miệng hắn làm Bạch Vân sốt sắng kèm theo tức giận.

Cơ thể đông cứng lại, hắn muốn nói lắm! Chỉ là nói không được.
Hắn muốn uống lắm! Chỉ là uống cũng không xong.

Vô lực.

- Van ngươi đấy, uống cho ta đi. - Dứt lời, Bạch Vân đổ thuốc vào miệng mình, hôn nhẹ lên môi Hắc Trần.

Mở rộng đôi môi, chiếc lưỡi ấm áp luồn qua kẽ răng, truyền vào dòng nước trong vắt. Làm người uống có thể cảm nhận được mùi oải hương rõ ràng.

Hắc Trần mở to mắt nhìn khuôn mặt gần kề với mình. Làn mi dài, cong vút, da trắng ngần. Đôi chân mày thanh thoát đang chau lại vì lo sợ kia khiến...

...Tim hắn đập nhanh hơn bình thường.

Thuốc chảy vào trong, thấm vào từng tế bào, có lẽ đó là diều làm cả người hắn thấy thật ấm áp.

Nàng công chúa Ngọc Liên kia, hắn không cần. Hắn chỉ cần người trước mặt, Bạch Vân.

Tay dần lấy lại lực, bắt lấy gáy y, trao nụ hôn sâu.

- Ta yêu ngươi. - Hắc Trầm thỏ thẻ vào tai y.

- Lách tách! - Một dòng lửa xuất hiện, đốt mất một phần cây của họ đang đứng.

Bạch Vân một phen đỏ mặt, nhanh chóng lấy lại tinh thần tách Hắc Trần ra tính toán bước kế tiếp.

Long Mễ hừ hừ khói, nó muốn Hắc Trần cảm thấy đau khổ, chứ không phải chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi nãy. Nếu không được, lời nguyền cuối cùng của nó sẽ được thực hiện.

- Hắc Trần, lấy một vũ khí mạnh nhất ngươi ra! - Bạch Vân bất ngờ lên tiếng, cũng tự mình kéo thanh kiếm ra khỏi bao.

Hắc Trần tập trung trở lại, lập tức lấy ra một con dao và một cái cung cùng mười mấy muỗi tên.

Bạch Vân lấy ra ba lọ nước màu đen đổ lên vũ khí của từng người.

- Đây là gì? - Hắc Trần cầm một lọ lên hỏi.

- Thuốc độc, nhanh lên Long Mễ sắp tới rồi. - Bạch Vân sau khi đổ sau, dọn dẹp đi các lọ.

Vừa dứt lời, chiếc đuôi đầy nguy hiểm đã bay tới, người lúc này bắt buộc phải tách nhau ra.

Bạch Vân lén lút vòng ra phía sau Long Mễ, lấy kiếm kéo ra cả một đường rạch dài. Nó gầm lên, vẫy cánh. Bạch Vân liền ngã xuống, thuận chiều rơi xuống thân mình đầy gồ ghề của Long Mễ.

Hắc Trần mặt đối mặt với con rồng. Hắn nghiến chặt răng, nhảy lên, bắn ra một cây cung vào con ngươi đầy giận dữ.

Chất độc lan ra làm mù một bên mắt. Long Mễ chật vật khi không còn bay được, cũng không thể tạo ra tiếng gió thét gào, cắt da người khác.

Nó loay hoay, dần lâm vào thế bí. Bất ngờ nó nhảy lên, bắt lấy Hắc Trần. Móng vuốt cắm chặt xuống đất, dồn hắn vào một góc.

Long Mễ nhìn vào mắt hắn với sự giận dữ và thống khổ. Nó gầm gừ. Hắc Trần mặt biến sắc.

- Đừng! - Hắn hét lên, như muốn bể tiếng. Cố sức lấy con dao ra, nó rơi xuống, đâm vào chân Long Mễ.

Sau đó, Long Mễ nghiêng người, để một giọt máu từ mắt rơi xuống mặt kẻ thù mình. Rồi ngửa cổ, hết sức phun ra một ngọn lửa màu lam vào người Hắc Trần.

Bạch Vân khập khiễng đứng dậy, nhìn thấy cảnh trước mắt. Người hắn... đang đông lại, một khối tinh thể đang dần bao bọc lấy hắn.

- Hắc Trần! - Bạch Vân hết sức chạy tới, mặc kệ thân thể đang chảy máu, ép buộc nó phải chạy.

Vừa dứt lời, Long Mễ đã ngưng nhả lửa, liếc Bạch Vân bằng một nửa con mắt.

"Ngươi đã tới quá trễ!"

Ánh mắt đó thể hiện điều mà y không mong chờ nhất!

Hắc Trần nằm dưới chân Long Mễ, với một đôi mắt đã đóng, xung quanh được bảo vệ bởi khối tinh cầu vĩnh cửu...

- Ngươi! Sao ngươi dám làm vậy chứ! - Cả thế giới dần sụp đổ trước mắt, Bạch Vân nắm chặt thanh kiếm.

- AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!! - Y hét lên tiếng thê lương. Thì ra đây là cảm giác mất người mình yêu quý ư?

Bạch Vân trừng mắt, đồng tử mở to, con ngươi đầy tơ máu. Xoay người, thanh kiếm chém chặt đứt bàn chân đang giữ Hắc Trần.

Máu tóe ra, đọng lại trên môi. Y không quan tâm điều gì nữa, tiếp tục sấn tới.

Long Mễ kinh hoàng nhìn Bạch Vân. Nó lùi lại, vì mất một bàn chân nên đã ngã nhào ra phía sau.

Y nhảy lên, đâm thẳng thanh kiếm vào trái tim Long Mễ. Nhát kiếm này là dành cho Hắc Trần.

Long Mễ chỉ kịp gầm lên, chất độc loan nhanh ngay tim khiến nó lập tức tắt thở. Thân thể Long Mễ xụi lơ giữa cánh rừng rộng lớn.

Khu rừng đã thoát khỏi hơi thở bị xâm phạm của Long Mễ.

Đúng như luật lệ thi đấu. Chỉ... có... một người thắng...

Bạch Vân thở dốc trên bụng rồng. Tay đánh rơi cả thanh kiếm quý báu. Y không được khóc, không được.

Bạch Vân cắt chặt môi đến bật máu. Mùi tanh tanh nồng đạm tràn vào miệng y, trong đó bao gồm cả máu Long Mễ.

Ngửa mặt lên, khập khiễng bước đến bên khối tinh thể kia. Bên trong có một người đang vô tư nằm ngủ một cách thật yên bình.

Ta thắng rồi đấy! Hắc Trần à! Ngươi có hối hận không?

Bạch Vân vô vọng, ngồi bên tinh thể gục mặt xuống.

"Này, ngươi nói ràng cho ta ôm ngươi !" Hắc Trần lên tiếng.

Ngươi im đi Hắc Trần!

"Ta chỉ nói tùy thôi." Bạch Vân nằm quay lưng lại.

Hắc Trần lén lút xích lại gần, ôm lấy thân thể nọ. "Ngươi thật ấm a!"

Tại sao ngươi cứ nói hoài vậy!

"Đây, để ta giúp cho." Hắc Trần ôm lấy túi vải.

Ngươi thật giả tạo.

"Tại sao lại giúp ta?"

"Bởi ngươi... dụng quá!" Hắc Trần liếc mắt nhìn vết thương.

Ngươi luôn nói dối! Kẻ dối trá!

"Ta yêu ngươi."

Vậy thì tại sao đến phút cuối ngươi lại bỏ rơi ta?

Hơi ấm lúc hai ngươi trao nhau nụ hôn đã không còn. Mọi thứ đã mất tích, chỉ còn ký ức là tồn đọng. Nó như muốn đục khoét một lỗ hỏng không bao giờ liền lại.

Không được khóc, Bạch Vân à. Ngươi không được khóc.

- Ta cũng yêu ngươi. - Bạch Vân nghẹn ngào nói ra.

Hai dòng màu đỏ từ khóe mắt y chảy xuống mặt tinh thể lạnh lẽo. Lý do y không muốn khóc bởi vì, tới phút cuối, y cũng phải cho Hắc Trần thấy y xinh đẹp và mạnh mẽ đến mức nào và cũng bởi vì, y sẽ khóc ra máu.

"Ta sẽ đặt một lời nguyền, đó chínhngươi sẽ trong khối tinh thể này mãi mãi. Chỉ khi..."

Mặt tinh thể đang dần nứt ra.

"Giọt nước mắt trộn lẫn máu của ta người ngươi yêu rơi xuống lên mặt tinh thể này..."

Bàn tay Hắc Trần đang dần cử động.

"Thì lời nguyền sẽ được phá giải. Xin chúc phúc cho ngươi! Hắc Trần!" Long Mễ nhẹ cười. đã sống quá lâu, gây quá nhiều lỗi, đã đến lúc nên chết đi.

Bạch Vân bật dậy, mở to mắt nhìn người bên trong. Hắc Trần mở mắt, mặt tinh thể lập tức vỡ tan tành.

- Hắc Trần! - Bạch Vân gọi tên hắn lên, để chắc chắn điều mình mong chờ không phải là ảo giác.

- Bạch Vân! - Hắn đứng dậy ôm lấy y. - Cảm ơn em vì đã yêu ta. Cảm ơn em vì tất cả.

Bạch Vân ngơ ngác rồi vùi đầu vào hõm vai Hắc Trần khóc như một đứa trẻ. "Máu" thấm ướt vai hắn.

_ _ _

Kể từ ngày hôm đó, cả vương quốc như thoát hỏi địa ngục. Đức vua biết tin, tổ chức lễ nghi long trọng. Nàng công chúa Ngọc Liên vận váy trắng tinh, nép sau cánh gà.

Bước vào là hai chàng hoàng tử cùng sánh vai nhau, phía sau là đầu rồng Long Mễ. Hắc Trần vẫn ngả ngớn như lần đầu mới gặp. Chỉ là Bạch Vân đã cởi bỏ lớp mặt nạ của mình, nở một nụ cười nhẹ với mọi người.

Đức vua nhìn thấy liền hết sức ngạc nhiên. Ngay cả nhân dân và người hầu cũng bắt đầu bàn tán, xì xầm.

- Ta chỉ có một... - Đức vua ngồi trên ngai vàng lập tức nói điều mình đang băn khoăn.

- Xin thứ lỗi vì đã ngắt lời đức vua nhưng chúng tôi đem đầu rồng đến đây không phải là để cưới cô công chúa yêu kiều kia, mà là để chứng minh cho tình yêu này.

Hắc Trần cuối đầu, gửi lời xin lỗi đến vị đức vua tôn kính kia.

Ngọc Liên sau cánh gà nghe được, tay cầm bó hoa che miệng cười. Đã thành công như nàng mong muốn. Phía sau là cái bóng hình con rồng in rõ lên đất rồi nhanh chóng biến mất.

Chúc các ngươi hạnh phúc!

Hắc Trần nắm tay Bạch Vân nở nụ cười ngọt ngào.

Dù bị bất cứ ai ngăn cản, chúng tôi vẫn sẽ yêu nhau trọn cuộc đời này...

_ _ _

Hoàn.

Lời tác giả: Cuối cùng cũng hoàn xong bộ đầu tiên. Cảm ơn những ai đã kiên trì đọc hết bộ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro