Chap 1: Bằng hữu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm, rầm, rầm" - tiếng sét kêu ngày càng dữ dội. Trên đường, ai ai cũng tấp nấp tìm chỗ trú ẩn. Thời tiết dạo này quả thật là kỳ lạ, muốn nắng thì nắng, muốn mưa thì mưa. Rõ ràng lúc nãy người ta vẫn còn đang than vãn vì sao nắng gay gắt thế, bây giờ thì mưa như bão lũ, muốn cuốn trôi hết tất cả mọi thứ trong lòng nó, quả thật rất khắc nghiệt.

Ai cũng tranh thủ chạy về nhà là thế nhưng ở tại một con phố nhỏ nào đó, có một chàng trai trẻ mắt dính đầy bùn đất, nằm lê lếch trên lề đường, không biết có chuyện gì xảy ra với cậu. Tay chân cậu đầy những vết thương, đầu tóc thì lại rối bù, không chỗ nào lành lặn, trông thê thảm vô cùng.

Trời đã lạnh, mưa lại to, thế mà cậu lại nằm ở ngoài đường chịu đựng với cái áo mỏng tanh như thế, quả thật khiến người ta không thể kiềm được lòng. Nhưng ở khu phố nhỏ thế này thì có ai cơ chứ? Cuộc sống hiện đại, mọi người đa phần đều biết được hôm nay sẽ có bão lớn nên đều ở nhà, ai mà gan đến nỗi ra đường chứ? Huống hồ gió lại lớn thế này, muốn bảo vệ mình còn khó, huống hồ còn giúp thêm người khác, không ai điên lại làm thế. Vì sao? Vì giúp cậu họ được lợi gì chứ? Một xã hội vô cảm...

Cậu cảm thấy vừa đau, vừa lạnh, vừa đói. Nhưng những thứ đó có là gì cơ chứ? Thứ mà cậu mong muốn ngay bây giờ chính là người thân của cậu, người mà cậu có thể sẽ không bao giờ được gặp lại một lần nữa. Cậu khóc thầm trong lòng, mong có người tới cứu cậu ngay bây giờ. Xấu cũng được, tốt cũng được, miễn là cậu còn tồn tại để đi tìm lại mẹ mình là tốt lắm rồi. Nhưng liệu đây có phải là ngày cuối cùng của cậu không? Cậu chẳng còn hy vọng gì nữa...

Nhưng ông trời quả nhiên còn có lương tâm, không phụ lòng cậu. Có một người nào đó, cậu cũng không nhìn rõ là ai vì những hạt mưa nặng trĩu cứ thi nhau rơi vào khuôn mặt mình, cậu chỉ biết người đó đang cầm một cây dù rất lớn và đang từng bước tiến về phía cậu. Người đó cúi xuống, lấy dù che cho cậu một cách ân cần. Khỏi cần nói cậu cũng có thể đoán ra đây chắc chắn là một nữ nhân. Dù độ ẩm ướt trong không khí rất cao nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng của cô gái.

- Cậu gì đó ơi, cậu bị sao thế? - Người con gái đó cất giọng nhẹ nhàng hỏi han cậu. - Sao lại nằm ở ngoài đường? Trời lạnh như vậy, cậu sẽ bị ốm mất.

Cậu nghe rõ mồn một những gì cô gái đó nói. Cậu thậm chí còn không tin vào tai mình. Trên đời này vẫn còn người tốt như thế sao? Cậu quả thật may mắn. Cậu nhanh chóng bắt lấy hy vọng cuối cùng của mình. Cậu thều thào đáp, rất khó nghe:

- Cứu... cứu...

Cô gái đó nghe được như vậy, chợt nhận ra được sự việc rất nghiêm trọng, nhanh chóng đỡ cậu lên, cuống cuồng bảo:

- Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tôi không nhìn thấy cậu bị thương Tôi vô ý quá nhỉ? Để tôi dẫn cậu về và trị thương cho cậu. Cậu cố lên nhé.

- Cảm ơn...

Cậu cố gắng đáp dù cả người đều đang mệt lả. Cậu cảm thấy thật thổ thẹn với cô. Thân là nam nhi, lại để cho một cô gái dìu về đến nhà, cậu cảm thấy bản thân thật có lỗi. Cậu thề sau này nhất định sẽ báo đáp cô thật chu toàn.
Cô gái đó vừa đi vừa cười, cố gắng tạo không khí vui vẻ để cậu luôn ở trong tình trạng tỉnh táo, thầm nghĩ cậu thật may mắn vì gặp được cô. Dìu cậu về tới nhà của mình, cô đặt cậu ngồi vào cạnh cửa, vừa lấy chìa khóa vừa nói:

- Cậu nằm đây đợi chút, tôi đi lấy chìa khóa mở cửa cho cậu. Chịu khó tí nha!

Cậu khẽ gật đầu, lòng thầm cảm tạ trời đất vì gặp được một cô tốt bụng như thế. Người như cô trong xã hội này quả thật hiếm thấy. Vừa tốt bụng, vừa hiền lành, đúng là mẫu con gái để lấy làm vợ. Ai cưới được cô quả là hồng phúc cả đời.

Sau khi mở cửa xong, cô lại dìu cậu vào nhà. Nhà cô gái này rộng thật, mọi thứ thật hiện đại, chắc chắn là thiên kim đại tiểu thư chứ cũng không ít. Mà hình như có hơi u ám thì phải? Nếu không nói đây là nhà ở thì cậu cũng tưởng là nhà ma mất. Một cô gái như thế lại sống trong căn nhà này sao? Không phải cô không thiết kế lại ngôi nhà cho phù hợp mình chút chứ?

Cậu đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà rồi dừng lại tại một cô gái. Trong nhà này còn có một cô gái nữa sao? Cậu chết chắc rồi. Một người con trai trong ngôi nhà với hai nữ nhân xinh đẹp thì còn ra thể thống gì chứ? Thế là còn đâu sự trong trắng của cậu? Cậu đã cố gắng giữ gìn nó suốt mười bảy năm trời, vậy mà hôm nay lại bị mất ở đây hay sao? Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ!

Cô gái mà cậu vừa nhìn thấy bước lại gần phía họ. Cô gái đó đảo mắt nhìn cậu một hồi, sau đó hỏi:

- Ai?

Ôi trời! Con gái gì mà lạnh giữ vậy thế chứ? Thế này muốn lấy được chồng cũng khó. Mà làm gì khó chịu như vậy chứ? Là cô gái đó tự cứu cậu chứ cậu có ăn hết của ông nội của cô đâu mà lại nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy chứ? Quả thật là oan ức a. Giờ cậu hiểu tại sao căn nhà lại thiết kế như thế rồi. Nhất định là theo phong cách như muốn hù ma dọa quỷ của cô gái như nữ hoàng băng giá này đây. Thật đáng sợ.

Cô gái vừa cứu cậu e ngại nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói "Ngại quá, tôi xin lỗi, bạn tôi thật không biết điều". Cậu cũng đáp lại cô bằng một cái gật đầu. Cô gái đó bèn tìm cách năn nỉ người con gái lạnh như băng trước mặt bằng giọng nũng nịu:

- Nguyệt Sương à, người ta bị thương nên tao mới đem về. Mày đừng có giở bộ mặt đó được không? Mày sẽ dọa ma người ta đó.

- Rãnh rỗi!

Cô gái đó cười khẩy một cái, buông ra hai chữ lạnh ngắt rồi bỏ đi. Cái cô Nguyệt gì ấy xem ra là một phiên bản đối nghịch của cô gái đáng yêu kia nhỉ? Xem ra số cậu vẫn còn tốt chán khi không bị rơi vào tay cái cô khó ở đó mà rơi vào một cô thân thiện như vậy. Không hiểu sao hai người có thể sống chung một nhà được chứ? Nếu gặp cậu thì chắc chắn căn nhà này sẽ xảy ra chiến tranh mỗi ngày a.

Cô gái đó dẫn cậu lên phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, sau đó bảo:

- Cậu đợi ở đây một lát, tôi đi lấy thuốc và thức ăn cho cậu. - Cô đắp chăn cho cậu một cách ân cần.

Bây giờ cậu mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp, chu đáo của cô a. Không ngờ cô đối xử với một người không quen không biết lại ân cần như vậy. Nếu lấy được cô ấy chắc là phúc báo tu mười kiếp của cậu a. Ôi trời, cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nhiệm vụ của cậu đến đây là cố gắng hồi phục thật nhanh và tìm lại người thân của mình cơ mà. Cậu không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới chính sự được.

Cậu đang mơ màng trong dòng suy nghĩ của mình thì có người nào mở cửa bước vào. Ủa? Sao nhanh vậy chứ? Việc chuẩn bị thuốc thôi cũng đã lâu rồi, lại còn chuẩn bị thức ăn nữa, sao có thể nhanh như vậy chứ?

Đúng như cậu dự đoán, không phải là cô gái cứu cậu, mà là cô gái tên Nguyệt Sương khó sống kia. Vào phòng cũng không gõ cửa một cái, thật khó ưa. Dù cậu không phải là cái gì trong căn nhà này nhưng cô cũng nên tôn trọng cậu một chút chứ.

Vẫn thần thái đó, cô gái mạnh bạo mở cửa vào trong. Con gái gì mà kinh khiếp! Cậu thật chẳng có cảm tình nỗi. Dù cậu ở nhà này cũng phải nể cô một phần nhưng cậu thật sự không thể nào tỏ ra thân thiện với cô được. Cô gái đó lại phía cậu, hỏi:

- Tên?

Cậu bây giờ tức giận tới đỉnh điểm rồi! Hỏi gì mà cộc lốc thế? Thật là không tôn trọng người khác. Nếu cậu không bị thương thì cậu đã cãi lại rồi đấy. Nhưng mà dù sao cậu cũng cần lợi dụng họ để trị thương cho mình, cậu hiểu mình nên làm gì mới tốt, cố gắng nói vài chữ cũng không sao. Cô nói với cậu thế nào thì cậu đáp lại thế nấy thôi:

- Trịnh Trần Phương Tuấn !

Cô gái đó cười nhẹ một cái. Cái nụ cười này hơi khó hiểu một tí. Cậu IQ cao ngất trời như vậy cũng không hiểu được con người này nghĩ gì. À quên, việc này cần EQ chứ không cần IQ. EQ của cậu thấp như thế, không hiểu cũng đúng thôi. Mà cô gái này dù có là chuyên gia tâm lý học cũng khó có thể đoán ra, huống hồ chi là cậu. Cậu cứ có cảm giác lành lạnh ở sóng lưng.

Cô gái đó cũng không nói gì thêm mà bỏ ra ngoài, thật là bất lịch sự. Chắc chắn là cô chiêu được gia đình cưng chiều nên mới hống hách như thế. Cậu khinh a.

Vừa mở cửa thì cái cô lạnh như "trăng" đó đã chạm mặt cái người vừa cứu cậu.  Nguyệt Sương bảo:

- Chi, không tầm thường đâu!

Đó là câu nói dài nhất mà từ đầu tới giờ cậu được nghe. Cái gì mà không tầm thường chứ? Cậu nghe chẳng lọt nổi cái lỗ tai! Mà Chi cái gì cơ? Ý nói cậu đi lạc hả? Lạc thì có gì không tầm thường chứ? Đúng là thần kinh! Cậu phải chịu đựng cái con người này bao lâu đây? Cậu điên mất.

- Không tầm thường gì cơ? - Cô gái đó nhăn mặt hỏi lại. -  Nguyệt Sương à, đừng có nói khó hiểu thế nữa được không? Não tao tiếp thu những gì mày nói hằng ngày muốn nổ tung rồi đây này.

- Cẩn thận! - Cô đáp ngắn gọn rồi rời đi. Lại cái quái gì nữa đây? Không hiểu sao cô gái đó có thể sống chung với cô  Nguyệt Sương này được.

Cô gái đó cũng không thèm để tâm làm gì. Đây là chuyện như cơm bữa rồi, không có gì phải thắc mắc. Cô bước về giường Phương Tuấn, đặt đĩa thức ăn lên bàn, đưa chén thuốc cho cậu, bảo:

- Uống đi, rồi cậu có thể nói chuyện lại bình thường.

Phương Tuấn vẫn nằm im như khúc gỗ, Lê Kim Chi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thở dài rồi miễn cưỡng bảo:

- Chỉ một lần thôi đấy!

Cô cầm muỗng thuốc lên, kiên trì đút từng muỗng một cho cậu. Sau khi uống xong chén thuốc, cậu cảm thấy ổn hơn rất nhiều, cậu không cảm thấy đau ở cổ họng nữa. Đây là thuốc gì? Sao có thể khỏi ngay được chứ? Cậu cứ tưởng thuốc thì phải mấy ít nhất vài tiếng sau thì mới có hiệu nghiệm. Vậy đây là gì? Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ thì Kim Chimới lên tiếng hỏi:

- Cậu tên gì vậy?

Cái gì vậy trời? Giờ cậu mới hiểu sao hai người lại sống chung cùng một nhà rồi, hỏi y hệt nhau, chỉ có điều cô gái này hỏi lịch sự hơn cô khó ở kia nhiều. Chỉ cần lịch sự một chút thôi thì cũng có thể lấy được thiện cảm của người khác rồi, có đâu mà cô Sương kia lại nói chuyện như muốn bị ăn đấm thế. Cậu trả lời tự nhiên hơn, không ngượng như lúc nãy:

- Tôi tên Trịnh Trần Phương Tuấn !

- Tên chỉ có bốn chữ lận à? - Lê Kim Chi thấy cái tên có gì đó hơi là lạ, bèn hỏi.

- Chắc tên cô bình thường à? Cô tên gì! - Phương Tuấn đáp lại một cách đanh đá. Đó là tính khí của cậu, rất khó bỏ. Dù không có ý xấu nhưng lúc nào mở miệng ra cậu cũng như muốn gây lộn với người ta.

- Cậu không biết tên tôi mà cũng nói. - Cô gái đó bật cười, không chút gì tức giận, đáp. - Tôi cứu cậu cậu không cảm tạ thì thôi, lại còn có thái độ đó nữa? Tôi tên là Lê Kim Chi.

- Lê Kim Chi... - Cậu ngẫm nghĩ cái tên một hồi, sau đó phán một câu khiến cô xanh rờn. - Toàn là đồ ăn không hả? Sao xấu vậy? Đổi tên khác đi!

- Cậu điên à? Tên bộ muốn đổi là đổi hay sao? - Kim Chi không cần uống nước cũng muốn sặc trước câu trả lời của cậu, quát. Dù cô hiền nhưng cũng không phải hạng dễ dàng, ai muốn nói gì thì nói. Tên của cha mẹ đặt cho cô cơ mà.

- Được, mặt cô tròn như vậy, gọi là màn thầu nhé? - Mặc kệ cô lên tiếng từ chối, cậu tỉnh bơ đặt một cái biệt danh mà cậu cho rằng rất hợp với cô. "Màn thầu", món ăn ưa thích của cậu.

Kim Chi như đứng hình trước câu nói của cậu. Vừa vừa phải phải thôi chứ, dù gì thì cô cũng là con gái mà, có cần phải chà đạp nhan sắc của người ta như vậy không chứ? Hết  Nguyệt Sương rồi đến cậu, có ai thảm như cô không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tazaa,  chap ni tui cảm thấy viết thật khỏe a~~~
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro