Chap 27: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tuấn bình tĩnh lại nhìn anh. Cậu ngừng khóc, nói với giọng hơi khàn khàn:

- Thiệt không? Mày sẽ hối hận đấy!

- Tao sẽ không hối hận! - Anh vốn là một người rất đáng sợ, thế mà cũng có bạn. Cậu với bề ngoài như thế thì có thể làm chuyện gì động trời mà tình bạn giữa họ sẽ không còn chứ?

- Vậy thì tao là... - Cậu định nói ra nhưng chợt nghĩ tới việc gì đó nên thôi không nói nữa - Thôi... tao nghĩ tao không nên nói thì tốt hơn. Tao muốn giữ tình bạn với mày.

- Cái hôm đi ngoại khóa tao đã biết rồi. - Bảo Khánh nhắm mắt thở dài. Rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn cậu. - Mày có nói cậu lần đầu tiên mới nghe đến tên người sói khi bị Kim Chi hỏi bất ngờ, nhưng khi bị tao kéo đi thì mày lại bảo mày hận người sói...

- Tao biết tao mâu thuẫn. Tao biết trước khi tao thốt ra câu thứ hai. Nhưng mà tao vẫn nói. Mày biết sao không? - Cậu nhỏ giọng dần, hơi run run.

- Tại sao? - Bảo Khánh hỏi lại bằng giọng cảm thông.

- Tao... - Phương Tuấn nắm chặt bàn tay mình lại, cố giữ bình tĩnh. - Tao sợ tụi bây bắt tao vào trỏng... Mà tao ngu thiệt! Tao tưởng tụi mày không biết... Mà cuối cùng tao cũng phải vào trỏng để tụi bây không nghi ngờ... Hên là... tao chưa gặp chúng...

Bảo Khánh càng nghĩ càng không hiểu. Một người thông minh như cậu sao có thể sơ suất như vậy được chứ? Có gì sai sai không?

Bảo Khánh nhìn cậu một hồi. Không có biểu hiện gì của sự nói dối. Anh hỏi kỹ lại cho chắc:

- Mày đang nói thật?

- Phải. - Cậu gật đầu ngay, nhưng sau đó rút lại - À không. Đừng tin tao. Ừ thì... tao nghĩ mày không nên biết đâu. Tình bạn vẫn chưa đủ để tao kể chuyện này...

- Vậy tình yêu mới đủ sao? - Cậu thật là kỳ lạ a~~. Lúc thì dễ thương có phần hơi ngốc nghếch, lúc thì lanh lợi trông khó đoán vô cùng, còn có lúc thì nguy hiểm như thế này. Cậu quả thật là một ẩn số.

Phương Tuấn nhìn anh chằm chằm. Cậu vốn đang nghĩ tới một thứ trong sáng hơn. Cậu đang định nói là tình bạn của họ vẫn chưa đủ để cậu nói ra.

Cậu không muốn kéo dài cái thứ không khí ngột ngạt này nữa nên chỉ gật đầu cho qua. Bảo Khánh thì lại nghĩ là thật nên anh hỏi:

- Vậy nam với nam có yêu nhau được không? Nếu tao muốn tìm hiểu mày...

- Thôi đủ rồi. Tao hiểu rồi. Mày chỉ muốn biết thân phận tao thôi! Chỉ cần có được thì mày có thể làm tất cả mọi chuyện, kể cả những chuyện nhục nhã như vậy, đúng không? Mày đang xem tình cảm là một trò đùa à? Mày rốt cuộc có tôn trọng tao hay không? - Cậu giận dữ hét vào mặt anh. Sao anh có thể thốt ra những lời đó chứ? Nam yêu nam? Một sự sỉ nhục!

Bảo Khánh ngập ngừng. Mục đích của anh đúng là như vậy thật, nhưng anh nào có ý định sỉ nhục cậu chứ?

Anh vừa định mở miệng minh oan cho mình thì cậu đã chặn họng anh lại:

- Đừng nói gì hết. Ngày mai chúng ta sẽ thách đấu với nhau! Nếu như mày thắng thì mọi thông tin của tao sẽ phơi bày! Tạm biệt!

Nói rồi cậu bỏ đi mà không nói lời nào mặc cho anh gọi. Thái Vũ thấy cậu tâm trạng có phần không vui, định mở lời nhưng chưa kịp nói gì thì Phương Tuấn đã đẩy y sang một bên. Thái Vũ ngây thơ hỏi Bảo Khánh :

- Vụ gì vậy? Tao mới rửa chén ra sao nó giận dữ vậy? Mày làm gì con người ta hả?

- Bỏ đi rồi! - Bảo Khánh có chút buồn bã, có chút tức giận. - Tao cũng có nói gì đâu! Thiệt là khó hiểu!

Thái Vũ chỉ "Ừ" một cái. Bảo Khánh thắc mắc:

- Mày không hỏi tại sao à? - Bình thường Thái Vũ nhiều chuyện lắm mà, sao có thể thản nhiên từ bỏ một cơ hội lớn để nói chuyện chứ?

- Chẳng lẽ tính khí mày tao còn không hiểu à? Mày làm gì thằng nhỏ rồi phải không? Khỏi hỏi tao cũng biết! Tao là thiên tai, à không, thiên tài mà!

- Tao thấy câu đầu hợp lí hơn. Mày đi tìm cậu ta cho tao, nếu không mày sẽ không ổn đâu đấy! - Bảo Khánh lạnh lùng ra lệnh.

Thái Vũ sợ xanh mặt. Làm việc với anh khó khăn lắm a~~. Cậu phải nhanh chóng chạy lên lầu gõ máy với tốc độ ánh sáng mới được.

--------------------------------------------

Căn phòng âm u của Kim Chi.

Cái tên lạnh như băng đó lại vào phòng cô quăng cho cô một tô cơm trắng. Cô có thể nhận ra là hắn vừa thay khăn che mặt. Rõ ràng là nghe lời cô mà còn giả bộ ra vẻ đồ. Cô định chọc tức hắn vài câu nhưng lòng cô đã quyết, cô sẽ không nói chuyện với hắn. Cái đồ đáng ghét!

Hắn nói với cô với giọng băng lãnh:

- Ăn đi! Hôm qua đã ăn gì đâu!

Kim Chi liếc xéo hắn rồi nhìn qua chỗ khác, không thèm nhìn hắn đến một cái. Hắn ta thở dài, vẫn giọng lạnh lùng đó:

- Cô không ăn thì thôi! Nhưng bạn của cô thì không xong đâu!

Kim Chi trừng mắt nhìn hắn. Lần này quyết tâm của cô đã bị lật đổ ngay những giây đầu tiên. Cái tên chết tiệc đó.

- Anh muốn làm gì? - Cô lạnh giọng.

- Cô bỏ ăn một bữa, cô ta cũng sẽ nhịn ăn một bữa!

- Đừng có lừa tôi! Tại lần đầu tôi nghĩ không thông suốt thôi! Rõ ràng lúc đó tôi thấy Nguyệt Sương bị Liam kéo đi rồi mà! Định lừa con nít á?

Qua tấm khăn che mặt mỏng, cô có thể thấy được hắn đang cười với điệu bộ khinh bỉ.

- Thế cô không nghĩ Liam đứng đầu chuyện này à? Cô có biết tại sao Nguyệt Sương bỏ vào rừng hay không?

Kim Chi lắc đầu. Từ hôm đó Nguyệt Sương không có đề cập đến chuyện cô và Liam. Cô chỉ biết là giữa họ đã có xảy ra mâu thuẫn. Cô có nghe cha Nguyệt Sương nói sơ qua là Lê gia có xích mích rất lớn với Trương gia. Chắc có thể vì lí do đó nên Nguyệt Sương mới giận dữ vào rừng.

Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy lạ. Nguyệt Sương sao lại đi cứu Liam - kẻ thù của mình chứ? Nhưng tại sao khi cứu xong lại tỏ ra lạnh nhạt, không thèm quan tâm nữa? Quả là kỳ lạ! Cô sống chung với Nguyệt Sương mấy năm rồi cũng chưa hiểu cô hoàn toàn.

- Bớt xạo sự đi! Tôi không tin đâu!

Hắn bỏ đi không nói gì thêm khiến cô nghĩ là hắn đang khinh thường cô. Cô càng căm ghét hắn hơn nữa. Cô không biết là cô có thù oán gì với hắn mà hắn lại đối xử với cô như thế. Ngày mai là ngày thi rồi, cô cần phải đến trường...

-----------------------------------------

gia.

Liam cẩn thận đem tô cháo và chén thuốc nóng hổi mình vừa mới làm lên phòng của Nguyệt Sương. Anh dùng chân đẩy cửa vào, thấy con mèo nhỏ của mình đang ngủ say mà bất giác cười một cái. Nếu ngày nào cũng vậy thì tốt quá.

Anh nhẹ nhàng để khay dụng cụ của mình trên bàn. Nhúng khăn vào nước ấm và lau người cho cô một cách nhẹ nhàng để cô không tỉnh dậy.

Mà xui thay, cô rất là nhại cảm do được huấn luyện từ nhỏ. Anh vừa mới chạm nhẹ vào thì cô đã tỉnh dậy rồi. Cô nhìn anh một hồi rồi khó chịu bảo:

- Không cần! Không hiểu tiếng người à?

- Anh chính là không hiểu tiếng người đấy! - Liam vẫn nhẹ nhàng lau trán cho cô. -
Anh biết nhóc vẫn còn tình cảm với anh! Từ hôm ở trong căn nhà quái đảng đó! Anh thấy mắt nhóc đỏ mà! Tại nhóc ngại nên không muốn thể hiện thôi, đúng không?

- Thương cảm! - Cô vẫn một mực phủ nhận.

- Thế sao mặt nhóc đỏ lên? - Anh hỏi như muốn thách thức cô.

- Bệnh!

Liam cũng không muốn ép buộc cô nên cũng không nói nữa. Anh cầm chén thuốc lên, thổi thổi vài cái rồi múc 1 muỗng để trước mặt cô. Cô nhìn anh, hỏi:

- Gì thế? - Cô nhăn mặt hỏi. Cái thứ gì mà đen đen thế? Đừng nói với cô thời này mà còn chế thuốc kiểu đó nha?

- Là thuốc. - Anh ân cần giải thích. - Uống như thế sẽ tốt hơn!

Nguyệt Sương nhìn xuống đất suy nghĩ gì đó. Cô chuyển ánh mắt sang anh, phũ phàng từ chối:

- Không cần!

- Không uống thuốc sẽ không hết bệnh. Nếu không hết bệnh thì ngày mai làm sao đây?

Nguyệt Sương suy nghĩ đắn đo. Cô cảm nhận được sự quan tâm của anh. Khi cha mẹ cô mất, ngoài Kim Chi và Ann thì chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy. Cô cảm động muốn chết đây.

Lý do cô không muốn có quan hệ với Liam là vì cô sợ. Cô sợ cha cô sẽ không đồng ý. Thà chấm dứt bây giờ còn tốt hơn lún sâu vào rồi khổ sỡ...

Cô thật sự không thể giải thích được. Tai tiếng của Lê gia đã quá nhiều người biết rồi. Nếu cô mà đi giải thích thì người khác sẽ nghĩ cô vì tình cảm cá nhân mà bênh vực Lê gia, cha cô cũng sẽ nghĩ vậy vì cô chẳng có bằng chứng nào xác thực điều đó. Cô hy vọng nếu có một ngày cô vạch mặt được tên Quang Đông đó thì cô có thể quen với anh rồi. Ann chắc không giận đâu...

Cô miễn cưỡng há miệng ra để anh đút thuốc. Hành động đó của cô khiến anh rất chi là vui nha. Anh nở nụ cười như thiên sứ đút cho cô từng muỗng thuốc.

Đến muỗng thứ 5, cô nhăn mặt lại:

- Đắng! - Cô miễn cưỡng lắm mới nói như vậy chứ thật ra đến muỗn thứ 3 cô đã muốn nôn ra hết rồi. Cô vốn giữ hình tượng lạnh lùng mà. Nói ra như vậy thì nhục lắm. Anh thế nào cũng cười thôi!

Nhưng trái với những gì cô suy nghĩ. Anh không những không cười cô mà còn quan tâm cô, nói như thể đây là lỗi của mình:

- Anh xin lỗi. Chỉ còn vài muỗng nữa thôi. Nhóc cố lên. Xong rồi anh sẽ đút cháo cho nhóc ăn!

Nguyệt Sương nghe lời Liam, tiếp tục uống cho đến hết chén thuốc và ăn hết bát cháo sau đó đánh một giấc.

---------------------------------------

Phương Tuấn tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Thật là sỉ nhục cậu mà. Nói cậu là cái thứ đồng tính luyến ái vớ vẫn đó sao? Còn coi cậu là cái thằng khốn khiếp bỏ bạn gái mình mấy năm, đến ngày về thì coi như không quen biết hay sao? Thật nực cười! Uổng công cậu xem anh là bạn, không ngờ anh lại đối xử với cậu như thế.

Cậu bây giờ không biết nên đi đâu nữa. Nhà của màn thầu cậu không biết sao lại không có người. Cậu gọi khản cổ cũng không có ai ra trả lời. Cậu chỉ còn cách bỏ đi chỗ khác thôi.

Ông trời đúng là không biết thương cậu mà. Một trận mưa lớn đột nhiên ập xuống, cậu bèn đứng trú trước một cửa tiệm nhỏ thôi. Cậu đang rất tức a~~. Cái ngày gì mà xui xẻo!

- Không mang ô à? - Một giọng trầm ấm vang lên khiến cậu giật mình quay lại. Người này là...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoán xem, người bí ẩn này là aiiii?
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro