Chap 30: Giải quyết......cái đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

gia.

Nguyệt Sương mở mắt tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều nhưng vẫn chút uể oải. Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc cô không thể tham gia cuộc thi này được hay sao? Thế thì làm sao gặp Phương Tuấn đây? Cô cũng muốn bàn một số chuyện với Kim Chi nữa. Nhưng tên Liam còn ở đây thì làm sao cô có thể rời đi? Không được, cô sẽ bất chấp tất cả. Đành liều một phen thôi.

Nghĩ vậy, cô bật dậy khỏi giường. Nhưng mà có gì đó không đúng thì phải. Cô cảm thấy người mình hình như bị đẩy ngược lại a~~. Cô vừa mới bật dậy thì tên Liam đáng ghét đó đã ấn đầu cô xuống lại rồi. Chơi trò gì không biết nữa. Anh lớn tiếng:

- Bệnh thì nghỉ đi! Đi thi làm gì? Cần gì thì cứ kêu. Không được cử động, biết chưa? - Cô thật là khiến anh bực chết đây mà. Cứng đầu gì mà cứng đầu quá không biết nữa. Nếu cô làm việc quá sức thì hậu quả nghiêm trọng lắm a~~. Mà hậu quả thì ai gánh chịu? Thằng chồng tương lai này chứ còn ai nữa? Sao anh có thể thích một người khó nuốt như cô suốt mấy năm trời được kia chứ?

Nguyệt Sương chính là đang bị anh dọa chết đây mà. Chẳng phải bình thường anh rất nho nhã dịu dàng sao? Hôm nay đột nhiên lớn tiếng với cô, lại còn bạo lực nữa. Cô chỉ biết căm nín chịu trận thôi.

Liam nhìn thấy hổ con bị mình dọa tới mức hóa thành mèo con, liền cảm thấy bức rức. Ban nãy anh có hơi nóng giận nên nhất thời không kiềm chế được hành vi. Nhìn mèo con nhìn vậy vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, anh không tự chủ được mà bẹo má cô trêu chọc:

- Tảng băng nóng quá nên tan chảy rồi à? Hôm nay nhóc tốt nhất nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ tới cuộc thi đó nữa!

- Không phải vì cuộc thi! - Cô đáp, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.

- Thế thì là gì nhỉ? Có gì quan trọng với nhóc hơn cuộc thi này chứ? - Anh cảm thấy hơi là lạ. Đối với những người như cô thì cuộc thi này thật sự quan trọng không gì sánh bằng. Ở trường thì có gì quan trọng hơn?

- Vì hai người cùng nhà. - Y nhỏ giọng như không muốn để anh nghe thấy.

- Không được quan hệ với hai người đó! - Liam nắm chặt tay nghiến răng, lại lớn tiếng. - Đặc biệt là cái cậu Phương Tuấn gì đó! Nhóc cần phải xác định rõ là cậu ta không phải Ann! Ann đã chết rồi từ lâu rồi!

Nguyệt Sương mắt đỏ hoe, bức xúc hét lại. Cô là con người, cũng có giới hạn của mình chứ đâu phải một hòn đá vô tri vô giác đâu mà cứ nhắc lại nỗi đau của cô hoài thế chứ? Không phải một mình anh mà là tất cả mọi người. Tại sao họ lại không hiểu cho cô chứ?

- Anh im đi! Tôi không phải con ngu! Nhưng anh cũng không cần khẳng định lại anh ấy đã chết đâu! Anh cũng không cần hét lớn như vậy để người khác biết đâu! Người ta biết hết rồi! Anh cũng chả có cái quyền gì để can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi! Và tôi thích ai là chuyện của tôi!

Liam cảm nhận những lời cô bừa thốt ra như hàng ngàn nhát dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh. Anh làm tất cả mọi việc, anh nhẫn nhịn tất cả mọi việc để làm cái gì chứ? Tại sao thứ anh nhận được lại là kết quả này? Anh quá ích kỷ, hay là quá tham lam? Cô không phải của anh, anh có quyền gì chứ? Chuyện sáng nay đã làm ảnh hưởng phần nào tới tâm trạng anh rồi. Anh cần phải bình tĩnh lại.

- Có chuyện gì? Nói đi. - Nguyệt Sương tiếp tục nói như ra lệnh. Giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng thể hiện rất rõ sự quan tâm. Anh cảm nhận được điều đó.

Anh có phần bất ngờ. Sao cô biết được? Lại còn hỏi một cách rất chắc chắn nữa. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt cô với mong muốn nhận được một câu trả lời nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt kiên định. Không biết cô không hiểu nên không trả lời hay là hiểu mà không muốn trả lời. Anh chỉ còn cách trả lời câu hỏi của cô bằng giọng buồn bã:

- Nhà anh có một số chuyện...

- Kể em nghe được không?

------------------------------------------

Nguyễn gia.

Phương Tuấn hét lớn khiến Bảo Khánh đang ngủ cũng phải giật mình mà tỉnh dậy. Cậu nhìn anh chằm chằm, nói với giọng run rẩy chứa đầy sự hấp tấp:

- Chết tao rồi. Lèo, lèo! Dậy mau coi thằng quỷ! - Cậu lay anh thật mạnh bất chấp anh đã tỉnh dậy từ lúc nào. Mới tối hôm qua cậu còn ngại tiếp xúc với anh khiến anh cũng cảm thấy hơi ngượng, tự nhiên tối lại ôm anh. Anh nghĩ là theo quán tính. Ai ngờ sau một đêm là quên hết trăng mây luôn.

Anh đang ngủ ngon lành cành me, lại bị tiếng hét cậu làm cho tỉnh dậy. Đã vậy còn bị lay như thể vừa uống thuốc lắc nữa chứ. Anh cằn nhằn:

- Gì vậy thằng chó? Tao đang ngủ!

Phương Tuấn dù tức nhưng không thể mắng anh lại được. Cậu căn bản là chó sói mà. Nhưng mà việc này không quan trọng. Việc của cậu quan trọng hơn đây này. Cậu khóc lóc nài nỉ anh:

- Tao vì đổi môi trường sống nên không quen. Vẫn còn có đuôi nè! Chết tao rồi.

Bảo Khánh bây giờ mới để ý nha. Phía sau cậu có một cái đuôi xám xám đang ngoe nguẩy nhìn cưng chết đi được. Tự nhiên được ở chung phòng với pet thấy thích ghê a~~.

Bảo Khánh giả vờ như hết cách. Anh trưng bộ mặt ngây thơ ra, ủ rủ nhìn cậu:

- Giờ sao? Tao cũng không biết. Hay là cắt nó đi? - Anh làm mặt quỷ.

- Mày đang giỡn mặt với tao đó hả? - Phương Tuấn phồng má giận dữ nhìn anh bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. - Có tin là tao thiến mày liền không?

- Thích thì thiến đi! - Bảo Khánh mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. - Của tao cứng lắm, dù có 10 thằng như mày cũng thiến không nổi đâu con!

Phương Tuấn giận muốn điên lên nhưng không biết phải làm gì. Chuyện này cậu chỉ có thể nhờ duy nhất một mình anh thôi a~~. Chết tiệc. Sao cậu lại ở chung phòng với tên biến thái như anh được chứ?

Anh thấy cậu tức giận tự nhiên thấy lòng lâng lâng. Giờ anh mới biết chọc cậu tức điên lên lại thú vị đến như vậy a~~. Nam nhân này quả nhiên không giống người thường.

Phương Tuấn thật ra vẫn còn chiêu cuối. Được thì được, không được thì cùng lắm cậu sẽ ở đây luôn thôi. Nếu năn nỉ đã không được thì cậu sẽ dùng biện pháp đe dọa thôi.

- Giờ giúp tao không? - Cậu hít một hơi thật sâu, dùng giọng lạnh như băng nói chuyện với anh.

- Không ấy! - Anh vẫn giỡn nhây. - Mày đâu có ăn tao được? Tại sao tao phải sợ mày?

Phương Tuấn nhắm mặt, thở thật mạnh, rồi phán một câu khiến anh xanh rờn:

- Mày mà không giúp tao là tao khóc đó! Hic hic! - Mắt cậu bắt đầu chảy ra nước mắt. Cậu rất là chuyên nghiệp trong vụ này a~~. Vì sói vốn lạnh lùng vô cảm nên mẹ cậu đã dạy cậu phải sống có cảm xúc từ nhỏ nên bây giờ cậu thay đổi cảm xúc cũng nhanh một cách chóng mặt.

Bảo Khánh bịt miệng cậu lại, bảo cậu không được khóc nữa. Anh hết cách rồi. Tự nhiên ngồi khóc thì anh biết làm gì chớ? Anh sợ nhất là thấy người khác khóc ấy. Anh miễn cưỡng nói:

- Coi như mày lợi hại, tao thua. Giờ mày muốn gì hả chó con?

- Mày tốt nhất dẹp cái tên đó đi! - Phương Tuấn lườm anh một cái, nghiến răng nói. - Lỡ người ta biết thì sao?

Bảo Khánh xụ mặt xuống. Anh thấy tên đó kêu cũng vui tai mà. Nếu bỏ thì uổng lắm. Nhưng làm cách nào mới khiến con người cứng đầu này đồng ý đây? Cậu ngốc như vậy, chắc chắn anh nói vài câu sẽ khiến cậu tin ngay thôi:

- Vậy thì tao chỉ gọi khi có hai tụi mình thôi! Nếu có chuyện gì cần nhắn mày thì tao sẽ gọi mày cái tên này để chắc chắn người đó là tao không phải ai khác. Trong giới này mà, phải đề phòng chứ. Mày nói có đúng không?

Phương Tuấn suy nghĩ một hồi. Dù sao có đặc điểm nhận dạng cũng tốt. Dễ phân biệt bạn thù. Cậu tạm thời đồng ý trước đã, sau đó tìm cái tên mới tốt hơn. Chứ gọi bằng cái tên này cậu cảm thấy phiền chết đi được.

- Tao tạm thời đồng ý. Vậy tao gọi mày là nước lèo a! Có qua phải có lại! Tao sẽ không gọi trước mặt mọi người đâu vì đây là bí mật trọng đại của mày mà!

Bảo Khánh nuốt nước miếng. Đúng là cái miệng hại cái thân mà. Bị cậu gọi bằng cái tên này thì anh còn đâu là mặt mũi nữa chứ? Nhưng mà anh lỡ rồi... Thôi kệ, lỡ luôn! Lâu lâu chơi lớn một bữa cũng có sao. Nếu người khác biết mỹ nam như anh lại có thân thể như vậy, chắc anh đào cái hố chui xuống đất thật quá.

Anh gật đầu một cái một cách miễn cưỡng. Cậu cười một cách nham hiểm rồi liên tục trêu chọc anh một cách hào hứng:

- Nước lèo! Nước lèo! Khoang... cái đuôi! Nghĩ cách giúp tao mau đi! - Cậu chợt nhớ lại mục đích thiêng liêng của mình. Suýt nữa là quên mất. Ai bảo anh nói chuyện thú vị quá làm gì? Chỉ giỏi dụ dỗ con trai nhà lành ~.

- Nếu vào trường rồi thì sẽ an toàn. - Bảo Khánh đăm chiêu suy nghĩ. - Mày mặc đồ cổ trang, áo sẽ phủ từ trên xuống dưới, coi như không có vẫn đề. Nhưng quan trọng là quãng đường từ đây đến trường.

- Vậy giờ sao?  - Phương Tuấn nhìn anh ngơ ngác

- Nếu mày là con gái thì tốt quá, tao sẽ cho mày mặc đầm! - Phương Tuấn nhìn cậu từ trên xuống dưới, lắc đầu ngao ngán.

Phương Tuấn lườm anh đầy tức giận. Nghĩ sao tướng cậu vầy mà mặc đầm vậy chứ? Còn muốn cậu làm con gái nữa? Nếu cậu đang không nhờ vả anh thì cậu đã xé xác anh rồi đấy.

- Mày suy nghĩ cho đàng hoàng đi! Một hồi có trễ là tại mày a!

- Cái quần không che được cái đuôi à? - Bảo Khánh lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó hỏi lại một cách ngây ngô quá thể.

Trương Hàn nắm chặt tay lại như thể đang kiềm nén một thứ cảm xúc gì đó rất mãnh liệt. Từ nãy đến giờ cậu đã tu tâm dưỡng tính, ăn chay niệm phật, bớt khẩu nghiệp rồi. Thế mà anh cứ thử thách tính kiên nhẫn của cậu như thế, đúng là không biết điều. Cậu trừng mắt nhìn anh, quát lớn đến nỗi quên mất mình đang giấu chuyện này:

- MÀY CÓ THỂ BỚT VỚ VẨN KHÔNG? CÁI QUẦN NÓ CẤN CÁI ĐUÔI. MÀ MẶC QUẦN ĐƯỢC TAO NHỜ MÀY LÀM GÌ? NGHIÊM TÚC GIÙM TAO ĐI! - Cậu xã một tràn vào thẳng mặt anh.

Bảo Khánh toát mồ hôi hột. Lửa trong người cậu nóng quá ấy mà. Anh cười trừ bảo cậu hạ hỏa. Và một sáng lại kiến nảy ra trong đầu anh...

- Tao lấy bao bố trùm mày lại rồi dẫn mày đi nha? Lần này quá chuẩn rồi chó con à! - Anh vỗ tay một cái thật to rồi tự cười như thằng dở đến nỗi không để ý khuôn mặt đang ngày càng đen lại của người đối diện.

Phương Tuấn thật sự chịu hết nổi rồi a. Nãy giờ thú tính trong người cậu cứ sôi sục mãi. Giờ thì nó phăng ra vô điều kiện rồi. Cậu nhanh như cắt ấn anh xuống giường, nằm trên người anh và nắm cổ áo đe dọa:

- Tốt nhất là nghĩ điều gì hay ho tí đi! Đừng để tao đem mày trụng hủ tiếu, hiểu không?

Bảo Khánh gật đầu một cách ngoan ngoãn nhưng đầy ủy khuất. Anh thấy cách đó cũng đâu có tệ đâu. Vậy bây giờ phải làm sao đây?

- Mày thông minh hơn tao mà. Sao không tự nghĩ mà đi đày đọa tao vậy?

- Tao rối! Mày còn hỏi nhiều nữa là tao ngắt á nha! - Phương Tuấn bỏ tay khỏi cổ áo rồi để tay lên bờ ngực rắn chắc của anh, nói với giọng nham hiểm.

Bảo Khánh xanh mặt lại. Chẳng lẽ đời trai của anh lại kết thúc tại đây sao? Ôi cuộc đời là những niềm đau...

- Vầy đi. Một hồi ra đường mày đi trước, tao đi sau che cho mày. Còn ở nhà tao nói mày sức khỏe không được tốt nên đem đồ ăn lên cho mày, được không?

Phương Tuấn ngẫm nghĩ một hồi. Thật ra đây không phải là sáng kiến hay vì hai người cứ dính với nhau như vậy chẳng phải người khác sẽ nghi ngờ sao? Nhưng giờ học sắp tới rồi, cứ tạm chấp nhận cách này đi đã. Nếu không có gì sai sót thì không ai biết được đâu.

- Cứ làm vậy đi! - Cậu vẽ một nụ cười trên mắt mình. - Cảm ơn!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết đờ ra ma của Bảo Khánh - Nguyệt Sương chuẩn bị sẽ tơia đờ ra ma của Bảo Khánh - Phương Tuấn.  Muahahahah
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro