Chap 34: Biến hóa tại trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty LYN.

Khoảng mười lăm phút sau, Nguyệt Sương đã có mặt tại công ty của cha mình. Ban đầu cô định cho Liam ở ngoài nhưng sau một hồi suy đi nghĩ lại, cô quyết định cùng Liam vào luôn để tiện giải thích. Nếu để anh ở ngoài thì cha cô sẽ nghi ngờ anh nhiều hơn. Vậy chẳng phải là tốn công vô ích sao?

Cô vừa bước vào công ty thì đã có hàng tá người ra chào hỏi. Cô có vẻ không quan tâm, chỉ phũ phàng bỏ đi một hơi đến phòng cha cô.

Cô vừa định đặt tay lên gõ cửa thì Liam đã chặn cô lại. Tay anh lạnh lắm. Hình như anh rất hồi hộp thì phải.

- Đợi chút đã! Để anh chuẩn bị tâm lý!

Nguyệt Sương nhìn anh bật cười. Con người được người khác ngưỡng mộ, trời không sợ, đất cũng không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ cha cô à? Thú vị thật đấy! Cô trấn an anh:

- Cha em không có ăn anh đâu! Anh cần gì lo lắng thế chứ?

Liam đổ mồ hôi hột. Điều này càng làm anh trên nên nam tính hơn hết trong mắt cô. Anh nuốt nước bọt nói:

- Em là con ông ấy còn như vậy. Ăn anh là chuyện dễ như trở bàn tay!

Nguyệt Sương lại bật cười lần nữa. Từ ngày Ann mất, cô chưa bao giờ cười trước mặt một nam nhân khác mà lại vui vẻ thế này. Liam đỏ hết cả mặt, anh nhéo mũi cô:

- Đừng có cười! Anh sẽ gõ cửa!

Anh thật sự gõ cửa. Thế nhưng lại không có phản hồi. Anh thử lại một lần nữa. Cũng không có phản hồi. Cô nhìn anh, anh nhìn cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bèn mở lời:

- Chắc không có ai trong phòng. Cứ vào đi!

Nói rồi cô đẩy cửa vào. Đúng là không có ai hết. Thật tình. Đã bảo là ngồi đây chờ rồi mà. Vậy mà lần nào cô tới cũng đi đâu mất. Cô bảo Liam ngồi chờ, còn mình thì ra ngoài tìm Nhật Phong.

----------------------------------

Hiện tại cảm xúc của Kim Chi thật khó mà diễn tả. Có chút gì đó buồn, có chút gì đó giận. Cô không biết nên dùng từ gì để tả. Nó khó nói lắm. Cô chỉ biết là tim mình đang rất đau. Bạn thân mười mấy năm chứ có ít ỏi gì đâu. Vậy mà nói bỏ là bỏ thật. Cũng chỉ vì nam nhân...

Cô đang rối bời với đống suy nghĩ của mình thì bất chợt có một bàn tay đặt lên vai cô. Cô quay lại. Lại là hắc y nhân đó? Hắn muốn giở trò gì với cô đây?

Cô gỡ tay hắn ra nhưng hắn vẫn kiên quyết đặt lại chỗ cũ. Cô trừng mắt nhìn hắn:

- Anh muốn làm gì? Chẳng phải đã thương lượng là thả tôi ra rồi sao?

- Tôi không phải dạng tiểu nhân gì! - Hắn ta giọng vẫn lạnh lùng như xưa, trong giọng nói có chút trách. - Chỉ là muốn xổng ra ngoài chơi vài bữa, vô tình gặp cô đang khóc! Thế mà cô lại nghĩ tôi là kẻ gì xấu xa.

Kim Chi ngạc nhiên nhìn hắn. Bữa nay hắn đặc biệt nói nhiều hơn mọi khi, lại biết quan tâm người khác. Cái quái gì đang xảy ra với hắn vậy?

- Anh... ngươi xổng ra là thế nào? - Vẫn là cô tò mò chuyện của người khác hơn là tập trung vào câu hỏi mà người khác hỏi mình. Cô thậm chí quên luôn cả chuyện ban nãy.

- Nói thẳng ra là đào tẩu. - Hắn ta thở dài. -Tôi không muốn làm việc cho hắn ta nữa. Cô nhìn này. - Hắn đưa cánh tay đang rỉ máu của nình cho cô xem khiến cô giật mình. Hắn vẫn còn tâm trạng để cười mà nói tiếp - Sợ rồi sao? Chưa hết đâu. Bên trong còn kinh khủng hơn thế nữa.

Kim Chi run run. Cái tên này đang bị thương sao? Cái tên này đang chia sẻ chuyện của hắn cho cô sao? Cái tên này đang cười sao? Cô đang mơ ư? Cô ngất mất.

- Anh... Anh... sao lại... khác vậy? - Cô lấp bấp.

- Không biết. - Nhìn cô một hồi, hắn hạ giọng. - Tự nhiên nhìn cô thì muốn nói thôi! Cô không thích thì tôi không nói nữa!

- Không, không có. - Cô liên tục lắc đầu. - Tôi chỉ thấy lạ nên hỏi vậy thôi. Anh kể chi tiết cho tôi nghe được không?

- Có gì mà chi tiết chứ? - Hắn cười nhạt. - Tôi trở nên vô dụng thì hắn đối xử với tôi vậy thôi. Đây là chuyện thường tình.

Kim Chi nhìn anh bằng ánh mắt thương xót. Đúng. Khi đạt tới đỉnh cao mà làm sai việc gì thì sẽ té rất đau. Cô chợt nghĩ ra cái gì đó nên hỏi hắn:

- Thế anh có chỗ nào để về không?

- Có. - Hắn gật đầu nhưng giọng vẫn buồn bã. - Nhưng tôi không có mặt mũi nào gặp họ. Cha mẹ mà biết tôi thê thảm như vậy chắc sẽ không tha cho tôi đâu.

- Anh có cha mẹ ư? - Cô thắc mắc nhìn anh. - Thế sao lại dấng thân vào con đường này?

Hắn mím môi, đắn đo suy nghĩ một hồi nhưng rồi cũng thốt ra một chữ:

- Tiền.

- Tôi thì không có cha mẹ. - Kim Chi thở dài. - Được Trương Nhật Phong vô tình bắt gặp nên thu nhận tôi, cho tôi sống chung với con ông ấy là Nguyệt Sương, nhưng tôi phải giúp cho tập đoàn của ông ấy. Đó là con đường duy nhất của tôi!

- Tại sao không nhận cô làm con nuôi? - Hắn thắc mắc.

- Vì Nguyệt Sương quá hoàn hảo. - Mắt cô đượm buồn. - Có một đứa con hoàn hảo thì còn cần chi một đứa khác?

- Đời là thế.

Kim Chi nhìn hắn, hắn vẫn nhìn xa xâm. Cô chần chừ một lúc. Dù sao hắn cũng là người lạ, cũng đã từng hành hạ cô. Nếu cô làm vậy, liệu có an toàn? Nguyệt Sương. Đúng rồi. Nguyệt Sương chẳng phải bảo cô tìm một người về nhà cùng sinh sống hay sao? Được thôi. NếuNguyệt Sương đã nói như vậy thì cô sẽ làm theo lời Nguyệt Sương, để Nguyệt Sương có thể sáng mắt ra rằng không có cô ấy, cô vẫn có thể sống tốt.

- À ừm... Nếu anh sợ về nhà... thì anh có thể về chung nhà với tôi. Tôi cũng ở có một mình. Nếu nhưng anh không ngại thì... cứ vậy đi!

Hắn nhìn cô chằm chằm. Hắn thậm chí còn không tin vào tai mình. Thứ nhất hắn đã từng hành hạ cô thê thảm, cô nói chuyện với hắn thôi cũng là ân huệ của hắn rồi, cô còn dám thu nhận một người như hắn vào nhà hay sao? Thứ hai, nam nữ thọ thọ bất thân, sao cô có thể cho một người đàn ông vào trong nhà được cơ chứ?

- Cô... cô nói thật sao?

Kim Chi gật đầu một cách chắc chắn. Hắn cũng suy nghĩ, nhưng không lâu, rồi gật đầu ngay. Kim Chi và hắn nhìn nhau mỉm cười. Cô hỏi:

- À. Tôi với anh có thể gọi là quen biết nhau. Anh tên gì thế?

- Tôi không thể nói được. Nhưng cô có thể gọi bằng bất cứ cái tên gì nếu cô thích!

Kim Chi lại thắc mắc. Hành tung người này không đùa được đâu. Còn nhiều chuyện cô muốn hỏi lắm. Nhưng cô nghĩ nếu hỏi nhiều quá thì hắn sẽ sinh nghi nên thôi vậy. Cô sẽ đợi về nhà rồi hỏi sau, tạm thời đặt cho hắn một cái tên đã.

- Ừm... để xem nào. Anh từ trên xuống dưới đều là màu đen. Gọi anh là Hắc Thiên đi! Haha! Hắc Thiên ! - Cô tự bật cười trước cái tên mình tự đặt cho hắn. Người khác nhìn vào sẽ tưởng cô bị tâm thần mất.

Hắn ta nheo mắt lại. Cái gì là Hắc Thiên chứ? Cái tên quái quỷ gì thế?

- Này! Hình như tôi lớn hơn cô đấy, ăn nói đàng hoàng

- Hắc Thiên! Hắc Thiên mới thuận miệng!

Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng đồng ý. Mà cũng đúng thôi. Hắn không đồng ý cũng đồng nghĩa là hắn sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà. Từ nay hắn sẽ được gọi là Hắc Thiên!

------------------------------------

Trường học Nguyễn Du .

Bảo Khánh và Phương Tuấn đang tìm kiếm xung quanh trường xem có phát hiện ra gì hay không. Cuối cùng họ cũng bắt gặp một đoàn người lạ mặt. Anh bấm nút gì đó trên điện thoại. Hình như là tín hiệu gọi người của Nguyễn gia tới thì phải.

Phương Tuấn nhăn mặt khi nhìn thấy những con người này. Ai cũng bặm trợn, nhìn đáng sợ chết đi được. Cậu nấp phía sau anh. Anh dõng dạc hỏi:

- Tụi bây là ai?

Một tên đại diện nói. Cậu nghĩ đây là người thân cận của boss bên kia.

- Mày là Bảo Khánh ? - Hắn không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại.

Phương Tuấn quên hết sự sợ hãi của mình mà quát lại. Chúng đúng là không biết điều tí nào cả. Đúng là bản tính của con người dù cố kiềm nén thế nào khi gặp sự cố cũng bộc lộ ra ngày. Gặp người như cậu, tốt nhất đừng chọc cho cậu tức giận, nếu không cậu sẽ bất chấp tất cả mà mắng người đó té tát đấy.

- Mấy người không trả lời câu hỏi của chúng tôi thì dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời câu hỏi của các người?

Tên đó khựng lại. Chuyển ánh mắt sang phía cậu, cười nham hiểm:

- Ồ. Xem kìa! Trên đời này có nam nhân xinh đẹp như thế sao?

Hắn định chạm bàn tay dơ bẩn của mình vào cậu thì anh lập tức chặn lại, nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa:

- Cậu ấy là người của tôi! Khôn hồn thì đừng đụng tới!

Cậu ngây ngất nhìn anh. Từ khi nào cậu trở thành người của anh vậy? Cậu thật sự không biết nên nói gì.

- Người của mày? - Hắn khinh bỉ nhìn anh. - Thế tao muốn cướp đấy! Mày làm gì tao?

Anh không đáp, chỉ bất ngờ đánh thẳng vào mặt hắn khiến hắn chảy máu miệng. Phương Tuấn giật mình mà lùi xuống một bước, nắm chặt vạt áo anh.

Tên thủ lĩnh nãy giờ im lặng cũng đến lúc lên tiếng rồi. Dám đánh thuộc hạ thân cận của hắn hay sao?

- Hay! Khá khen cho Nguyễn nhị thiếu gia! - Hắn vỗ tay tỏ vẻ khinh miệt - Nhưng thật tiếc vì hôm nay ngài chỉ có một mình! Tất cả lên!

Bảo Khánh đẩy cậu ra bên ngoài. Cậu rất muốn giúp anh, nhưng biết làm sao bây giờ. Bọn họ thì đông, anh thì chỉ có một. Anh dù có là thần thánh cũng khó có thể thắng chúng.

Anh nhanh nhẹn, mạnh mẽ tấn công hết tên này đến tên khác khiến tên thủ lĩnh bên kia hết sức ngạc nhiên kèm theo chút sợ hãi. Thật tiếc vì anh không có mang theo vũ khí, nếu không thì anh đã có thể hạ chúng dễ dàng hơn. Mặc dù có bị bọn chúng đánh trúng nhưng anh đã khéo léo né tránh nên không có gì đáng nói.

Đúng như cậu dự đoán, bọn chúng ỷ đông hiếp yếu. Anh dù đánh hạ được mười mấy tên nhưng cũng bị bọn chúng đánh cho thương tích đầy mình. Anh đã ngã xuống...

Trong mắt Phương Tuấn bây giờ chỉ có hình anh của anh ngã xuống. Tai cậu như ù đi, mắt cậu như mờ đi, tim cậu như ngừng đập. Không. Không thể nào. Bảo Khánh không thể nào ngã xuống thế được. Anh sẽ không bao giờ để lũ người tầm thường đó hạ nhục thế được. Lũ khốn nạn! Cậu căm phẫn bọn chúng. Cậu nắm chặt tay lại, móng tay bấu vào bàn tay khiến máu bắt đầu chảy ra. Được. Cậu sẽ làm việc mà cậu chưa bao giờ dám làm!

Nói rồi cậu lập tức biến thành chó sói, hú lên một tiếng thật lớn, thật dài. Cậu xông về phía bọn người đang chà đạp Bảo Khánh . Cậu phải giết chúng, cậu phải giết sạch chúng để trả thù cho Bảo Khánh . Ánh mắt của sói căm phẫn lướt qua tất cả khuôn mặt kinh hãi của bọn chúng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sợ anh Tứng ghia, anh Khánh sau ni cưới về chắc phải sủng lên chời xanh a~~~ Ko là chếchhhhhh
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro