Chap 36: Lật mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty LYN.

Khoảng vài phút sau, Quang Đông đã có mặt. Hắn luôn làm như vậy để lấy lòng anh, và anh cũng chẳng có chút đề phòng.

- Chào Trươngbđại nhân! Anh gọi tôi không biết có việc gì?

- Ưm... Tôi có một đứa con gái, cậu biết chứ?

- Biết. Biết chứ! - Quang Đông mắt sáng lên. Gì thì gì chứ hắn vẫn rất yêu cô mặc dù hắn muốn hại Trương gia. - Là Trương Nguyệt Sương đúng không? Tôi biết cô ấy!

- Thế cậu có muốn làm con rể nhà tôi không? Nếu vậy thì Lương gia và Trương gia sẽ lên như diều gặp gió!

- Được, được. Tất nhiên là được rồi! - Hắn mừng ra mặt. Lấy Nguyệt Sương ư? Tâm nguyện của hắn mấy năm nay không ngờ lại thực hiện được dễ dàng như thế. Nếu sớm biết trước, hắn có lẽ chẳng cần cố gắng bày đủ chiêu trò để tìm cách cưa đổ cô.

Nhật Phong thầm lắc đầu trong bụng. Đúng là ham mê mỹ sắc, chẳng ra sao. Đúng như con gái anh nói, tên này không phải tốt lành như anh nghĩ.

- Nhưng có điều kiện.

- Điều kiện gì cơ? - Nụ cười trên môi hắn ngay lập tức liền bị dập tắt. Lại còn có điều kiện ư?

Nhật Phong đứng dậy, chấp tay sau lưng đi về phía Quang Đông:

- Cậu kể chi tiết cho tôi nghe chuyện Lê gia bắt Nguyệt Sương. Chỉ vậy thôi.

Tử Nghiêm nhăn mặt. Tại sao lại hỏi hắn câu này? Chẳng phải hắn đã kể rất chi tiết hay sao? Liệu có chuyện gì chăng? Nhưng nếu hắn không chịu kể thì anh cũng sẽ nghi ngờ mà thôi. Chi bằng cứ kể vậy, đến đâu hay đến đó.

- Ưm... Tôi nghĩ tôi đã kể rất chi tiết cho anh rồi mà?

- Tôi cũng chẳng còn trẻ trung như bọn trẻ ngày nay, lại còn nhiều công việc cần phải giải quyết. - Anh bật cười thành tiếng. - Tôi nghiễm nhiên không thể nhét hết mọi việc vào trong đầu được.

- Anh chỉ mới khoảng 30. Nếu tôi gọi anh bằng anh thì anh vẫn chưa già đến nỗi lú lẫn. Còn nữa, trong thâm tâm anh chỉ có mình Nguyệt Sương. Anh không nhớ cô ấy thì nhớ ai? - Hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu. Chắc hẳn đây là phản ứng tự nhiên của mọi người.

Nhật Phong vẫn giữ phong thái điềm tĩnh như khi anh nói chuyện với Liam. Đây là điểm mà người ta phải học hỏi ở anh.

- Tôi không thể nhớ chi tiết mọi sự việc. Và tôi vừa thu thập được một số thông tin cũng chẳng rõ ràng mấy nên muốn cậu kể lại, sau đó tôi sẽ ghép chúng lại với nhau để đối chứng. Không ngờ cậu tự nhiên lại tức giận như vậy.

- Con gái anh có liên lạc với anh? - Hắn ta thẹn đến đỏ mặt nhưng vẫn hỏi thử cho chắc. - Hai tháng gần đây.

- Không. - Anh lắc đầu. - Dạo này tôi rất bận. Còn nó thì chỉ thích nói chuyện trước mặt tôi. Vì khi nó nói chuyện điện thoại thì tôi sẽ ít khi tin.

Quang Đông thắc mắc. Vậy ra đối với Nhật Phong, cử chỉ của Nguyệt Sương mới có tác dụng à? Thật lạ. Chẳng lẽ ông ta... muốn loạn luân?

- Tại sao nhỉ?

- Không phải chuyện của cậu! - Anh hét lớn làm cho Quang Đông giật mình, nhận ra điều đó nên anh liền hạ giọng - Xin lỗi. Chắc do trời nóng quá. Cậu mau kể tôi nghe đi!

Nhật Phong không thể kể cho hắn nghe được. Chẳng lẽ anh lại nói anh cố tình không tin để Nguyệt Sương gặp anh tận mặt à? Thế thì còn gì là hình tượng lãnh đạm của anh xây dựng mấy năm nay chứ?

Quang Đông dù không muốn vẫn phải kể cho anh nghe toàn bộ sự việc. Chọc giận Nhật Phong cũng không phải chuyện hay ho gì.

- Lúc đó tôi có đi ngang qua con phố đó. Mà lúc đó cũng trưa nên không ai ra ngoài. - Vũ Xuyên nheo mày, lòng trào dâng sự khinh bỉ. Chính hắn dùng chiêu trò chặn hết mọi người vào ngã đó mà còn dám nói thế. Nhưng vì đại sự, tạm thời cứ nhịn trước đã. - Tôi vô tình thấy Nguyệt Sương và Kim Chi đang đi dạo với nhau, định đến chào hỏi nhưng lại thấy bọn người áo đen đột ngột chạy tới. Tôi định đến cứu họ nhưng bọn chúng quá đông nên mới tìm anh để giải quyết. Sau khi cho người điều tra thì tôi biết được là Lê gia. Sương tiểu thư hiện đang bị hắn giam giữ, anh mau chống điều tra rồi đưa cô ấy về, tôi sợ để lâu ngày sẽ sinh chuyện.

Nguyệt Sương đang nấp ở dưới bàn đi ra vỗ tay như những gì cha cô dặn. Có chuyện vui rồi đây.

- Hay! Một nhà văn xuất sắc! Không hổ danh là Lương tổng. Không biết Lương tổng đây sợ xảy ra chuyện gì nhỉ?

Quang Đông to tròn mắt nhìn cô. Cái gì? Cô ở đây từ đến nãy giờ? Là bọn họ lừa hắn sao? Chết tiệc!

Hắn không nói được lời nào, đỏ mặt mở cửa chạy ra ngoài nhưng Liam đã chặn hắn lại, đẩy hắn vào phòng trở lại một cách bạo lực rồi giơ điện thoại ra với vẻ thỏa mãn:

- Tôi đã thu âm hết rồi! Quang Đông à Quang Đông! Nguyệt Sương hiện tại là người của tôi. Đừng có mơ tưởng tới cô ấy! Và mọi người sẽ biết bộ mặt thật của cậu sớm thôi! Nguyệt Sương, cảm ơn em! - Anh nở nụ cười hiền dịu với cô. Cô cũng đáp trả anh.

- Các người muốn làm gì? - Hắn như bị dồn vào đường cùng, liền gào thét lên một con thú dại,

- Để xem... - Liam xoa xoa cằm suy nghĩ.
-------------------------------------

Bệnh viện Quốc Tế NCB.

Sau mấy tiếng đồng hồ dài dằng dẵng, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở. Phương Tuấn nhanh chóng chạy lại hỏi bác sĩ với vẻ xúc động:

- Sao rồi bác sĩ? Nó có sao không?

Bác sĩ nắm chặt tay cậu trấn an:

- Tạm thời không có gì đáng ngại. May là chỉ bị thương bên ngoài, không ảnh hưởng sâu bên trong nhưng do bệnh nhân mất quá nhiều máu nên tạm thời bất tỉnh. Ngoài ra não cũng bị ảnh hưởng do bị vật cứng đập mạnh vào đầu nên có thể tạm thời hay quên. Mọi người cần túc trực chăm sóc phòng bệnh nhân mất trí nên đi lung tung!

Phương Tuấn gật đầu. Bác sĩ đã nói vậy thì cậu có thể an tâm hơn rồi. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ ngay lập tức liền vào phòng bên xem xét tình trạng hiện giờ của anh.

Phương Tuấn nhẹ nhàng vuốt mặt Thiếu Khiêm. Anh vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu nhìn hai người kia bằng ánh mắt cún con:

- Mọi người định chăm sóc nó thế nào? Tôi sẽ túc trực ở đây được không?

- Không được! - Thái Vũ kiên quyết tử chối. - Cậu còn phải đi học! Mà nếu như cậu làm như vậy thì sức khỏe sẽ thế nào? Nó sẽ nghĩ sao khi thấy cậu như vậy?

- Sao lại không được? - Cậu phản biện, trong giọng nói có chút bực dộc. - Trường học đã không còn ai rồi, cậu không ở trường thì làm sao biết được?

- Cái gì cơ? - Y trợn tròn mắt nhìn cậu. - Trường học không còn ai?

Phương Tuấn gật đầu rồi tường thuật lại toàn bộ sự việc. Chí Bảo nắm chặt tay, giận dữ nói:

- Quá lắm rồi! Quang Đông! Chắc chắn là hắn! Hắn đã gọi điện cho anh.

- Hắn nói gì với anh? - Y thắc mắc. - Sao anh không nói với em?

Chí Bảo cảm thấy có chút hối hận khi xem thường hắn, anh hạ giọng:

- Anh đã xem nhẹ hắn.

- Anh em hai người giống nhau thật đấy! - Cậu giận dữ cao giọng. - Nó cũng vì chủ quan nên mới ra nông nỗi này! Hai người đã thấy hậu quả chưa? Giờ thì tốt rồi. Giả dụ nó không tỉnh dậy sẽ thế nào? Hai người thật là...

- Xin lỗi... - Anh nhỏ giọng. - Trước giờ vẫn vậy, anh không nghĩ sẽ chuyện này xảy ra.

- Thôi được rồi Phương Tuấn, đừng giận nữa. - Y quay sang an ủi cậu. - Đâu ai mong muốn chuyện này xảy ra. Bây giờ Bảo Khánh chẳng phải không sao rồi sao? Cậu đừng buồn nữa. Bây giờ quan trọng hơn hết là tìm cách giúp nó tình dậy thật nhanh.

Cậu thở dài nhìn anh đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt nhắm nghiền. Cậu thường hay trách anh vì ỷ mạnh ức hiếp cậu, thế nhưng người ức hiếp cậu lại vì cậu mà trở nên suy nhược như thế. Cậu cảm thấy thật có lỗi. Thử hỏi nếu tên đó không để ý cậu thì anh liệu có mất bình tĩnh dẫn đến việc nôn nóng thế không? Cậu thì thào không rõ tiếng rồi bất lực ngồi xuống giường bệnh cạnh anh, mắt nhìn vào khoảng không vô định phía trước:

- Cũng là do tôi...

Thái Vũ và Chí Bảo nhìn nhau. Họ biết bây giờ họ có nói gì cũng vô dụng. Tâm trạng Phương Tuấn hiện tại đang rất tệ, họ có nói cũng chỉ là châm dầu vào lửa. Chỉ còn cách đợi cậu tự trấn tĩnh lại thôi. Chí Bảo bèn gọi điện cho Khải Vương - trợ lý đắc lực của anh.

Khải Vương chính là đang bận công việc bù đầu bù cổ ở bệnh viện đây này. Chí Bảo thật là ác độc a~~. Làm bác sĩ thì được rồi, còn làm thêm cái chức giám đốc của Nguyễn gia nữa làm gì để giờ cậu phải làm việc giúp anh ở bệnh viện đây này. Nhưng cậu nào dám than thở. Cậu mà than thở một cái thôi thì lương tháng này của cậu sẽ bay theo chiều gió a~~.

- Alo! Có chuyện gì vậy lão đại? Tôi đang làm việc rất chăm chỉ a! Định tăng lương phải không? - Cậu hí hửng.

- Mơ à? - Anh tỏ vẻ khinh bỉ. - Có nhiệm vụ cho cậu đây. Tôi sẽ nghỉ một vài ngày để chăm sóc em trai tôi, cậu mau gọi cho bạn trai cậu giúp tôi cai quản việc công ty, còn cậu giúp tôi giải quyết tên Quang Đông!

Khải Vương nghe qua như sét đánh ngang tai. Có ai như anh không chứ? Nhờ người ta thì thôi đi, còn nhờ luôn bạn trai người ta nữa ư? Thế thì nghỉ việc đi cho rồi! Thật quá đáng!

Nhưng cậu chỉ nghĩ như vậy thôi chứ đâu có dám ý kiến ý cò gì. Cậu gượng cười:

- Ờ ờ. Để tôi! Lão đại cứ chăm sóc cho Bảo Khánh đi! Nhớ tăng lương a ~.

Nói rồi Khải Vương tinh nghịch tắt điện thoại. Nếu anh mà không tăng lương nữa thì anh sẽ không còn là con người đâu a. Lý tưởng sống của cậu là gì? Chính là tiền a~~

Chí Bảo quay sang thông báo bọn họ:

- Anh báo rồi! Hai em ở đây đi, anh cần điều tra chút việc, sẽ về ngay thôi.

- Anh gọi cho Kim Chi và Nguyệt Sương. Kim Chi rất giỏi trong việc tìm người, còn Nguyệt Sương thì có Trương gia, sẽ thuận lợi cho chúng ta hơn. - Thái Vũ nhắc nhở.

Trạc Thần gật đầu. Để sau đi, giờ anh muốn ngủ. Chờ hết cả mấy tiếng đồng hồ, dạo này lại làm việc cật lực. Anh cần phải tắt máy nghỉ ngơi. Đừng trách anh vô tâm. Nếu anh cứ tiếp tục như thế thì người nằm viện tiếp theo sẽ là anh.

------------------------------------

Nhà Kim Chi.

Sau khi băng bó vết thương cho hắn, Kim Chi vào bếp nấu vài món để cả hai cùng ăn. Nhưng ai ngờ đâu cái tên đó lại ăn như heo, hắn ăn gần hết cả mâm của cô rồi. Cũng may là cô ăn ít nên cũng không đến nỗi nào là chết đói. Hắn là khách của cô cơ mà? Không khách khí chút nào sao?

Sau khi ăn no nê, cô bắt đầu hỏi:

- Kể tôi nghe tại sao anh có mặt ở trường tôi đi!

Hắn không chần chừ gì mà nói ngay. Từ bé tới giờ hắn mới thấy một người tốt như thế này a~~. Rất ân cần, dịu dàng, tốt bụng, lại không tính toán chuyện xưa. Quả là tâm lòng cao cả. Trên đời này kiếm đâu ra cô gái thứ hai tốt thế này chứ?

- Tôi bị ép buộc đi nhưng vì không muốn nên tẩu thoát. Nếu có đi thì chúng cũng chỉ coi tôi là tên lính quèn thôi! Việc gì phải ở lại đó chứ?

Kim Chi thắc mắc. Cô thấy khí chất hắn không tồi, nếu so ra thì phải được trọng dụng chứ? Sao có thể xem là lính quèn được? Chẳng lẽ bọn chúng giỏi đến thế? Không. Hoàn toàn không có khả năng đó. Vậy thì là lý do gì?

- Tại sao vậy? Tôi thấy anh rất giỏi mà!

- Giỏi thì đã sao? Là cái tên họ Lương chết tiệc ấy! Nếu như hắn không phối hợp với Hắc Long Bang của chúng tôi thì hắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì trong hắc bang. Mà không làm được trò gì trong hắc bang thì có nghĩa trong lĩnh vực kinh doanh cũng vậy. Hắn đã nhờ chúng tôi rất nhiều. Bang chúng tôi cũng đồng ý kết hợp vì nghĩ khi chúng tôi thống trị được khu vực này sẽ lật đổ hắn. Nhưng hình như hắn không thích tôi thì phải. Hắn muốn loại bỏ tôi lâu rồi, nhưng bây giờ mới được. Bang tôi cũng muốn lợi dụng nguồn vốn của hắn nên bèn chiều theo. Thế là tôi bị đuổi ra. Cô xem, họ chẳng xem công sức tôi bỏ ra cho bang mấy năm nay, còn đòi truy sát tôi. Có đáng giận không chứ?

- Muốn có tiền thì phải đánh đổi thế thôi. - Cô mỉm cười nhìn hắn. - Yên tâm đi, nhà tôi rất giàu, sau này sẽ nuôi nổi anh, không cần đi kiếm tiền kiểu đó nữa!

Hắn bật cười nhìn cô. Hắn nói làm việc này vì tiền, cô thật sự tin sao? Quả là một cô gái ngây thơ. À không, là một cô gái ngốc mới đúng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cp Kim Chi-Hắc Thiên,  nghe hợp lý nhờ=)))
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro