Chap 38: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Chi nghe lời Nguyệt Sương mà chạy lại phía Thái Vũ. Thái Vũ thông báo tình trạng sức khỏe hiện giờ của Bảo Khánh khiến cô cũng giật mình. Cô nhanh chóng gọi cho bác sĩ đến khám xem đã có chuyện gì xảy ra với Bảo Khánh , sau đó cố gắng liên lạc với Phương Tuấn nhưng không được.

Nguyệt Sương gọi Liam đi chung với mình dò hỏi Hắc Thiên. Bọn họ như đang ở hai thế giới khác nhau. Liam nhìn qua  Hắc Thiên một lượt rồi hỏi:

- Cậu tên gì?

- Không nói được! - Hắc Thiên lạnh lùng. Hắn sẽ xử sự với người lạ như thế.

- Kim Chi gọi là gì? - Cô nói với giọng lạnh lùng không kém, thể hiện rõ sự sắc xảo trong mình.

- Hắc Thiên! - Hắn như không muốn nói ra cái tên đáng xấu hổ này nên chỉ nói thủ thỉ qua kẽ răng.

- Hắc Thiên? Tốt! Tên Hắc Thiên!

- Cô có quyền quyết định sao? - Hắn ta cảm thấy như bị xúc phạm, liền lớn tiếng.

- Phải! Thì sao? - Nguyệt Sương khoanh tay đi qua đi lại. Cô thường làm vậy trước người khác để người khác cảnh giác mà không dám manh động. - Cậu chỉ là một kẻ bị người khác ruồng bỏ. Cậu nghĩ cậu là gì mà tôi phải tôn trọng cậu chứ?

Hắn ta giận dữ, xông vào nắm cổ áo cô như một con thú dữ bị ép bức một cách quá đáng muốn bứt khỏi xiềng xích đó. Hắn cũng rất tự trọng giống Bảo Khánh . Nhưng hình như còn hơn thế nữa.

Liam định cản hắn ta lại nhưng cô giơ tay bảo anh không cần làm vậy. Cô sẽ tự có cách giải quyết của mình. Vì không việc làm nào của Nguyệt Sương là không có lý do của nó.

- Cô đừng nghĩ cô là nữ nhân thì tôi không dám đánh cô sao? Cô nghĩ cô tài giỏi lắm hay sao? Đừng làm bộ mặt tự cao tự đại ấy với tôi!

- Quá tự cao! Màn thầu à, tao không nghĩ là tao có thể nhận một người vừa tự cao, vừa nóng tính thế này đâu! - Nguyệt Sươngvnhư muốn chọc tức hắn ta. Cô nhướn mắt lên, khiêu khích.

Kim Chi đang bận bịu với điện thoại của mình, nghe Nguyệt Sương nói vậy nên có phần hơi hoang mang. Một người phẩm chất cao, lại có lợi cho mình mà đi từ chối?

- Sao... sao vậy? Tao thấy cũng nhiều người như vậy mà? Đây chẳng phải là phong thái thường có của những người trong hắc bang sao?

Nguyệt Sương lạnh lùng nhìn Kim Chi, khẽ chỉ vào cánh tay hắn đang nắm lấy cổ áo mình. Kim Chi phát hoảng chạy lại đẩy tay hắn ra, quát:

- Anh mất trí rồi à? - Cô quay sang Nguyệt Sương đang chỉnh lại y phục một cách kêu ngạo, ra sức xoa dịu cô - Nguyệt Sương, đừng trách anh ta. Anh ta chỉ hành động theo bản năng thôi.

- Đi đi! - Cô xua tay. - Tìm Phương Tuấn đi! Tao sẽ giải quyết!

Kim Chivchợt nhớ đến Phương Tuấn liền hấp tấp mượn laptop của ai đó gõ gõ vài cái. Nguyệt Sương quay sang nài nỉ Liam:

- Anh à! Em lại đói. Anh mua cái gì đó giùm em được không?

- Đồ ham ăn! - Liam cốc đầu cô một cái thật đau nhưng cuối cùng vẫn là đi mua cho cô. - Đứng đợi đi!

Nói rồi anh nhanh chóng tìm cái gì đó cho cô. Cô có hơi bức xúc nhưng mà cũng không sao, anh vẫn tốt chán so với lúc trước. Hồi đó anh ăn hiếp cô hơi bị nhiều a~~.

Cô nhìn sang Thái Vũ. Y đang lo cho Bảo Khánh nên tất bật chăm sóc, gọi điện thoại các kiểu. Vậy là cô có thể yên tâm vì y không thể nghe lén. Cô khoanh tay nhìn hắn bằng đôi mắt nâu sâu thẩm.

- Anh à! Lúc nãy anh suýt làm em rớt tim ra ngoài rồi đấy. Anh che mặt chi thế?

- Nha đầu này! - Hắn tháo mặt nạ ra, cóc vào đầu cô một cái. - Ban nãy dám có thái độ thế với anh hai?

Nguyệt Sương xoa xoa trán. Nãy mới bị Liam, giờ lại là anh hai. Hai người này muốn cô sống sao đây?

- Em đang diễn giúp anh đấy thôi! - Cô căm phẫn nhìn anh. - Mà anh cũng là anh hai nuôi thôi, quyền gì mà ký đầu em thế chứ?

- Có người yêu rồi lại quay sang đối xử với anh hai thế đấy à? - Hắn ủy khuất nhìn cô. - Sao rồi? Rốt cuộc có giúp được anh chuyện này không?

- Đương nhiên được rồi. Mà anh này, em thấy cái tên Hắc Thiên rất đáng yêu, sao anh lại không chịu thế? Thật phụ lòng tốt của em a~~

- Ai lại đi lấy cái tên vớ vẫn của em! Tên thật anh là Hoàng Kim Long. Cái tên nghe thôi là thấy cao quý rồi! Em nghĩ đường nào mà nghĩ ra cái tên thấy gớm đó!

- Ờ. Vậy đặt là gì?

- Là Hắc Vương! - Kim Long suy nghĩ một hồi rồi đáp.

- Ừ vậy đi! - Cô gật đầu cho có lệ. - Vậy anh có nghe bọn chúng nói gì về Bảo Khánh không? Cậu ấy đột nhiên khác thường lắm!

- Anh rời bang trước khi chuyện này xảy ra. Mà một tháng trước tên Quang Đông đã nghi ngờ anh nên anh không được biết mọi thông tin bí mật như trước.

- Tiếc thật! - Cô thở dài. - Trên đời này sao lại có hạng người như tên Quang Đông chứ? Mà lúc trước hai đã làm gì Kim Chi?

- Anh không có làm gì à nha! A, bạn trai em tới. - Kim Long tỏ vẻ vô tội, sau đó nhanh chóng đeo mặt nạ vào khi nghe thấy tiếng bước chân.

Lian đặt đồ ăn lên bàn, hỏi cô:

- Sao rồi nhóc?

- Được rồi! Từ nay gọi hắn là Hắc Vương! - Cô chạy lại bịch đồ ăn xem xét rồi trả lời. - Wow, anh mua chi mà nhiều thế?

- Cho con heo nhà anh ăn! - Liam nựng cằm cô.

- Anh có thể nói một câu tử tế hơn với em được không? - Nguyệt Sương phụng phịu, miễn cưỡng nhận bịch đồ ăn.

- Nhóc biết sao không? - Liam ôm eo cô, ôn nhu hỏi.

- Tại sao? -Nguyệt Sươngngây thơ nhìn anh.

- Vì anh đã lấy lòng được cha chồng tương lai rồi, cần chỉ giả bộ nịnh nhóc nữa! - Liam nghịch tóc cô.

- Anh đi chết đi! - Nguyệt Sươngkhông khách khí đạp chân anh một cái thật mạnh.

- A! - Liam ôm chân mình một cách đau đớn. - Nhóc không biết giữ của thế à? Anh mà có mệnh hệ thì nhóc sẽ khổ suốt đời đấy!

- Còn nói một tiếng nữa thì em sẽ về nhà Kim Chi! - Cô đe dọa.

- Thôi mà. Anh đùa tí thôi! - Anh quay sang nịnh nọt cô. - Em ăn nhiều một chút tẩm bổ. Dạo này thấy em gầy gò quá.

Cô mỉm cười. Mới bảo cô là con heo, giờ thì bảo cô ốm. Thật hết nói nổi.

---------------------------------

Hiện tại, Phương Tuấn đã bị bọn chúng đưa vào sâu bên trong khu rừng. Trên đường vận chuyển còn bị va chạm mạnh nữa chứ. Cậu vì mệt mỏi quá nên biến thành hình sói lúc nào không hay.

Cậu mơ màng tỉnh dậy. A! Đây là đâu? Sao đầu cậu lại đau như búa bổ thế này? Cậu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua. Là bọn chúng. Bọn chúng cho cậu hít cái thứ gì đó. Thuốc mê? Sao chúng lại làm vậy? A! Đột nhiên nghĩ tới đây cậu lại cảm thấy rất đau đầu.

Cậu cố gắng xác định đây là khu vực nào. Dù sao thì rừng cũng từng là nhà cậu, thật may là chúng đem cậu tới đây. Thế nhưng, cậu chợt nhớ lại thảm cảnh năm ấy. Không phải tự nhiên mà cậu lại muốn giết cha mình, không phải tự nhiên mà cậu cứ mở miệng liền khẳng định mình là đàn ông...

- Chạy! Chạy đi con trai! - Mẹ cậu đứng trước mặt cậu, ra sức ngăn cha cậu lại.

Phương Tuấn liên tục lắc đầu, nước mắt đã tuông trào

- Mẹ! - Phương Tuấn liên tục lắc đầu, nước mắt đã tuông trào. -Con không đi đâu hết! Có chết thì mình chết chung!

Cha cậu đã hóa thành sói, nhe nanh dữ tợn, gầm gừ trông thật đáng sợ.

- Mày là thằng nghiệt chủng! Mày biết tao đã vui thế nào khi sinh được con trai với con người không? Tại sao mày lại là cái loại song tính nhân? Chỉ có giết mày tao mới có thể chuộc lỗi với tổ tiên!

- Đừng mà! Ông đừng giết nó! - Mẹ cậu quỳ xuống cầu xin. - Nó là con trai duy nhất của chúng ta mà. Tôi đã phải mang nặng đẻ đau mới sinh ra được nó! Ông không thể giết nó!

- Mẹ đừng nói nữa! Ông ta là sói, làm gì có nhân tính! Ông ta đâu bao giờ xem con là con trai! - Phương Tuấn khinh bỉ, căm phẫn nhìn ông ta.

- Mày giỏi lắm! Thằng con trời đánh! Mày xem tao giết mày thế nào!

Nói rồi ông xông thẳng vào cậu nhưng mẹ cậu vì che chở cho cậu mà nhận trọn một cú cắn chí tử ở cổ. Phương Tuấn hét toáng, bàng hoàng trước cảnh tượng đang hiện hữu trước mắt mình. Mẹ cậu... mẹ cậu sẽ không sao chứ? Cậu chạy lại ôm mẹ, giọng run run:

- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ... Đ... đừng làm...con sợ... Mẹ! Mẹ... - Cậu trừng mắt nhìn con vật to lớn trước mặt mình căm phẫn - Đồ khốn nạn! Ông giỏi lắm! Ông hay lắm! Đến cả người chung chăn gối với mình mấy chục năm trời mà ông cũng có thể giết chết được! Coi như tôi ngu dốt nên không nghe lời mẹ tôi! Nếu tôi rời khỏi đây từ sớm thì đâu có chuyện này xảy ra! Nếu như tôi không tin tưởng ông sẽ không giết chính cốt nhục của mình thì tôi đã không mất đi mẹ mình rồi! Hôm nay ông nhìn tôi cho thật kỹ! Sẽ có ngày tôi trở lại và tận tay giết chết ông! Mình đi thôi mẹ!

Nói rồi cậu ôm mẹ mình người đầy máu me chạy thật nhanh khỏi cái nơi này. Cha cậu ngã khụy xuống. Ông vừa làm gì? Giết đi người phụ nữ ông yêu thương nhất? Ông đúng là thú vật mà! Bà xã...

Cậu vừa đi được vài bước thì đã bị vài tên người sói chặn lại. Cậu không để tâm bọn chúng, anh mắt lỡ đãng chỉ nhìn về mẹ mình, mắt đã đỏ ngầu tự bao giờ rồi phát ra âm thanh vô cùng thiếu sức sống:

- Tránh ra!

- Cậu mau về nhận tội! Chúng tôi hứa sẽ không giết cậu!

- Tội? - Cậu nhếch mép. - Song tính nhân cũng là tội? Các người hứa sẽ không giết tôi? Hay. Hay lắm. Các người có tư cách để giết tôi sao? Các người dám đảm bảo cái mạng của tôi sao? Tốt! Tốt thôi! Mẹ! Con xin lỗi vì không thể an táng mẹ đàng hoàng!

Cậu đặt mẹ mình xuống, hôn lên trán bà một cái, luyến tiếc nhìn cái cuối cùng bằng ánh mắt dịu dàng. Cậu quay sang liếc nhìn bọn chúng. Phải. Cậu vốn đang thiếu thốn tình cảm trầm trọng nên mới cảm động trước hành động của Kim Chi- thứ mà cậu nhầm lẫn là tình yêu... Bọn họ ai hiểu được một người hồn nhiên vui tươi như cậu lại có một quá khứ đầy đau thương thế chứ? Phải. Cậu đang cố che giấu. Cậu đang cố che giấu đi quá khứ là một mảng đen tối của mình. Cậu muốn bắt đầu một cuộc sống mới vô lo vô nghĩ. Chỉ tiếc, cậu lại lần nữa bị lôi vào cuộc chiến không hồi chiến của hắc bang. Có lẽ số cậu là thế. Nhưng ít ra cậu vẫn có bạn. Cậu thèm khát thứ cảm giác đó...

Cậu xông vào tấn công bọn chúng một cách dũng cảm dù trước giờ cậu vẫn luôn là một con sói yếu ớt không dám đánh ai bao giờ. Cậu cắn vào bã vai của một tên sói xui xẻo. Nhưng bọn chúng cũng không vừa. Chúng xông vào tấn công cậu một lượt. Cậu không chống chọi nổi. Người cậu bây giờ đã đầy thương tích. Cậu không biết nên làm gì ngoài thượng sách - bỏ chạy.

Bọn chúng cũng đuổi theo cậu một cách cật lực. Chúng cách cậu chỉ chừng một bước chân, cậu có thể cảm nhận điều đó. Cậu chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng tiêu đời. Nhưng cậu hiểu được rằng, chỉ cần cố gắng thêm một tí, một tí nữa thôi là có thể thoát thân. Cậu phải trả thù cho mẹ, cậu phải tận tay giết chết ông ta. Cậu phải sống, phải sống thật tốt đến trả thù. Thế là cậu có thêm động lực để tiến về phía trước.

Khung cảnh ngày càng xa lạ với cậu. Đây là đâu? Cậu chạy thêm một khoảng nữa. Bọn chúng e ngại dừng lại, thì thầm với nhau.

- Là thế giới con người. Có nên đi không?

- Điên à? Vào đó thì có mà chết! Đi thôi! Nó cũng chẳng sống sót nổi ở thế giới đó đâu! Ai mà lại đi nhận nuôi một kẻ tàn tật như nó chứ? Chẳng phải là gánh nợ à? Đi thôi!

Bọn chúng rút về. Cậu ngã xuống vì kiệt sức. Cậu thấy khung cảnh phía trước mờ dần. Trời mưa! Thật trớ trêu! Cậu gặp Kim Chi lúc đó...

Phương Tuấn ngao ngán thở dài. Chuyện xảy ra như một cơn ác mộng. Cậu muốn quên nó đi, nhưng sao mà khó quá. Khi đến thế giới loài người, cậu mới hiểu phức tạp là gì. Chỉ khoảng hơn một tuần mà có quá nhiều chuyện xảy ra. Nhưng ít ra, con người vẫn có lòng nhân đạo... Cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi nào anh Tứn mới trở về ???
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro