Phần 6: Lần đầu gặp mặt ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì hôm nay là buổi đầu tiên nhập học của cậu nên cậu phải đến sớm hơn thường lệ và điều đó cũng ảnh hưởng tới Kim Chi và Nguyệt Sương. Họ phải dậy sớm hơn thường ngày và họ chán ghét điều đó nhưng vì tương lại mai sau nên họ phải đi theo hộ tống cậu thôi.

Vì đến hơi bị sớm nên cổng trường vẫn chưa mở. Thế là con người ham ăn ham ngủ như Kim Chi cứ càu nhàu cậu suốt. Đi sớm như vậy không biết làm gì. Làm tốn mấy phút ngủ của cô rồi, thiệt là tức chết mà!

Phương Tuấn biết tội lỗi mình vừa gây ra khá nặng nề nên cũng ráng cười trừ cho qua, hy vọng cô đớp thính của cậu mà bỏ qua. Nhưng mà không. Trai đẹp thì đẹp nhưng ngủ thì vẫn phải đặt lên hàng đầu chớ! Cô muốn ngủ cơ.

- Phương Tuấn, cậu rãnh rỗi hết chuyện làm rồi sao? - Kim Chi nghiến răng, quay sang trách mắng cậu. - Sáng sớm không lo ngủ, kéo tôi ra đây làm gì chứ?

- Xin lỗi. - Cậu gãi đầu, cười thẹn. - Tôi cứ nghĩ trường sẽ mở cổng sớm, định tới chuẩn bị vài thứ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

- Xin lỗi ư? - Kim Chi mắt nhắm mắt mở nhìn cậu. - Cậu có biết giấc ngủ rất quan trọng với tôi không? Tôi đã phải thức khuya để chuẩn bị cho cậu, hôm nay cậu còn hành xác tôi nữa, cậu thấy mình quá đáng lắm không?

- Tôi đã xin lỗi rồi mà, cô còn trách làm gì chứ? - Cậu không thể nhẫn nhịn nữa mà bức xúc cãi lại. - Đồ ích kỷ!

- Hơ... cậu nói gì thế? - Kim Chi ngạc nhiên quay sang nhìn cậu. - Cậu đã làm sai, bây giờ còn thái độ như thế với tôi à?

- Thì tôi đã xin lỗi rồi mà, ai bảo cô cứ đứng trách tôi chứ? Chỉ là thức sớm một ngày thôi mà, cũng đâu ảnh hưởng gì lớn lao đâu mà cô cứ càu nhàu hoài thế?

- Cậu có biết giấc ngủ rất quan trọng với con gái không? Tôi còn phải chăm sóc cho nhan sắc của mình nữa. Nhìn xem, tôi sẽ nổi mụn đấy.

- Yên tâm đi, cỡ như cô dù có đẹp hay xấu cũng không ai dám lấy đâu. Vừa đanh đá, vừa ích kỷ, ai cưới phải cô là quả báo mười kiếp. - Giọng cậu bỗng trở nên đanh thép lạ thường. Tính cậu vốn là vậy. Cậu không giỏi chịu đựng người khác mắng mình thế đâu. Cậu vốn rất đanh đá, nhất định sẽ cãi bướng lại.

- Này này này, cậu quá đáng vừa thôi nhé. Tôi có ế thì cũng liên quan gì đến cậu? Còn cậu? Cậu đứng ở đây cãi nhau với con gái thế này sao? Cậu có sỉ diện của nam nhân không thế?

- Sỉ diện là cái gì? Tôi cốc cần! Tôi thậm chí còn có thể đánh nhau với con gái đấy! Cô muốn thử không? - Đang cao hứng, cậu mất kiểm soát trong lời nói của mình mà ăn nói xằng bậy lúc nào không hay.

- Bây giờ cậu muốn đánh nhau luôn á? - Cô kéo tay áo lên, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào. - Giỏi thì xông vào đi!

- Bộ cô không sợ Nguyệt Sương sẽ trách cô sao? Nếu tôi có mệnh hệ gì, không thể tham gia cuộc thi thì cô chết chắc a. - Cậu khoanh tay, cao ngạo nói. Lúc nghe Kim Chi muốn đánh nhau cậu đã rất sợ a~~. Thế nhưng cậu nhanh trí nên đã dễ dàng tìm cách cứu vãng tình thế thành công. Hy vọng Kim Chi sẽ nể Nguyệt Sương mà không làm gì cậu.

- Cậu lấy Nguyệt Sương ra đe dọa tôi đấy à? - Cô nhíu mài, quay sang lay Nguyệt Sương đang ngồi ngủ trên chiếc ghế đá một cách mạnh bạo. - Này, mày dậy mau. Bảo vệ công bằng cho tao đi chứ!

Nguyệt Sương vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì bị người khác làm phiền, ngay lập tức liền cảm thấy khó chịu. Gọi cô dậy trong lúc cô buồn ngủ là điều cấm kỵ của cô a. Cô nhíu mày, quát lớn:

- LÀ AI? LÀ AI DÁM GỌI BÀ DẬY?

Phương Tuấn và Kim Chi lo lắng nhìn nhau. Một con người lạnh lùng lại trở nên hung dữ như thế quả thật là một kỳ tích a. Kỳ này Kim Chi nhất định đã phạm đại kỵ rồi. Kim Chi ấp úng, không biết nên đáp trả thế nào:

- À ừ... tao...

Cô lo lắng, không biết nên nói gì. Nếu mà nói sự thật thì Nguyệt Sương sẽ lột da cô mất, mà nếu nói dối thì cũng không được, giờ sao đây?

Trong lúc cô đang bối rối không biết nói gì trước ánh mắt giết người của Nguyệt Sương thì có một giọng nam trầm vang lên mà cô nghĩ chính là Bảo Khánh. Anh đặt tay vào thành ghế đá, giọng không cảm xúc, nói:

- Là tôi. Thế nào?

Bảo Khánh căn bản là đã chứng kiến chuyện này từ nãy đến giờ. Ban nãy nhìn thấy người mới cãi nhau với Kim Chi thôi thì anh cảm thấy đây không phải là người tầm thường. Người này mồm mép rất linh hoạt, mặt mày lại sáng sủa nhưng anh cũng chưa xác định được thực lực ra sao. Đây chắc chắn không thể là diễn kịch mà chắc chắn là sự thật vì sáng sớm thế này chẳng ai vô trường để làm gì cả, họ không cần diễn làm gì. Kim Chi là một người không đơn giản, cậu dám nói thế với cô, quả thật đáng để làm đối thủ của anh.

Nhưng điều anh đặc biệt quan tâm là Nguyệt Sương. Quen cô cũng khá lâu, anh chưa bao giờ thấy cô mắng người một cách đanh đá như dân chợ búa như thế. Bình thường phong thái cô luôn lãnh đạm, thanh cao, chuẩn kiểu tiểu thư trong tiểu thuyết, không ngờ bản chất thật là như thế. Người ta có câu, bản chất của con người sẽ được thể hiện rõ rệt nhất khi người ta trong tình trạng mất kiểm soát. Việc ban nãy là một ví dụ điển hình.

Bây giờ ba người có ba cảm xúc khác nhau.

Kim chi:  Sao hắn lại chịu thay mình nhỉ? Là soái ca đang bảo vệ mình hay là muốn gây sự với Nguyệt Sương? Mà Nguyệt Suóng lúc giận thì chẳng còn biết trời đất gì hết, giống như người say vậy. Có khi nào cô đánh túy quyền không nhỉ? Nếu như hai người này mà đánh nhau thì cái trường này loạn mất. Mà cô cũng không đủ khả năng ngăng cản hai người này. Thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi. Hy vọng hai người họ sẽ không xảy ra tranh chấp gì.

Nguyệt Sương:  Cái tên đáng ghét này sao lại ở đây? Có âm mưu gì hay là muốn chọc phá mình? Rõ ràng đứng xa như vậy sao mà có thể gọi mình dậy được chứ? Đang giở trò để kiếm chuyện với mình ư? Đúng là không biết điều! Để tôi đây dạy cho cậu một bài học, để xem cậu có dám động tới tôi nữa không.

Phương Tuấn: Người gì vừa đẹp trai vừa chuẩn soái ca thé này? Chắc mình chết mất! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ mình chưa gặp một nam nhân tuấn tú như thế đấy. Mà người yêu của màn thầu hay gì mà tốt với màn thầu thế nhỉ? Vậy tính ra là muốn giành màn thầu với mình à? Không được! Mình phải giành lại mang thầu. Nếu màn thầu không lo cho mình thì mình chết chắc. ( Úi úi,  mê trai zậy anh:))))

Nguyệt Sương nhìn hắn bằng ánh mắt chết người. Cô ghét hắn là một phần, cộng thêm cơn giận dữ ban nãy của cô thì cũng đủ làm cho hàn khí của cô bay mất, thay vào đó là một luồn sát khí mạnh mẽ mà mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được. Cô quát:

- Bữa khác!

Cô định bỏ đi thì anh nắm chặt cổ tay cô và kéo cô lại, hỏi như muốn trêu cợt:

- Định hỏi tí chuyện, được không?

- Không rãnh! - Cô đáp nhanh gọn, giật tay anh ra rồi bỏ đi thật nhanh. Cô thật sự không thể nhìn anh thêm một phút giây nào nữa. Chỉ cần nhìn mặt anh thôi thì cô đã muốn đấm cho một phát nhưng thôi, cô không thể phá vỡ hình tượng lạnh lùng girl cô cất công xây dựng mấy năm nay được. Cô nhịn, sau này sẽ trả thù sau.

Bảo Khánh biết mình không thể giữ tiểu nha đầu này lại bằng cách cưỡng ép nên cũng để cô đi. Anh nhìn xung quanh cũng không thấy Kim Chi đâu. Hình như là chạy trốn từ mấy thế kỷ trước rồi thì phải? Bộ vong của anh nặng lắm hay sao ấy? Anh chỉ muốn thỉnh giáo hai người họ là mời cao nhân từ phương nào đến thôi mà, thế cũng chạy mất tiêu. Không biết anh sao có thể coi họ là đối thủ được.

Anh nhìn lại xung quanh trong nỗi tuyệt vọng. Đi hết rồi anh biết nhờ ai đây? Cuối cùng, anh dừng mắt lại ở một chỗ có một nam nhân xinh đẹp như hoa - Phương Tuấn.( Mê rồi chớ gì). Cậu cười gượng, giơ tay chào chào anh nhưng không có tí cảm xúc nào:

- Hề hề! Chào cậu!

Bảo Khánh cũng chào lại cậu nhưng điệu bộ trái ngước hoàn toàn, nhìn tự nhiên hơn và lạnh đạm, rất có khí chất:

- Chào. Ban nãy khẩu khí cũng tốt nhỉ?

Cậu đỏ hết cả mặt. Vậy là hồi nãy anh nghe hết rồi sao? Cậu cứ nghĩ không có người nên mới xõa hết ra như vậy. Thế là ngày mai sẽ có một bài báo đăng với tựa đề "Nam sinh xinh đẹp như hoa như ngọc cãi nhau với màn thầu trước cổng trường sáng sớm" hay sao? Danh tiếng của cậu sẽ mất hết đó!.

Cậu nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, trông rất đanh đá. Nếu như Kim Chi không cứu cậu thì cậu cũng không rãnh tỏ vẻ đáng yêu, thân thiện thế đâu.

- Cấm cậu đăng! - Cậu nói như ra lệnh nhưng nó không có nhiều trọng lượng như Bảo Khánh hoặc Nguyệt Sương, nó nghe có vẻ rất êm tai, nhìn cậu như một đứa con nít tính nghịch muốn tỏ vẻ giống người lớn vậy.

- Cậu nói gì thế? - Anh nhíu mài nhìn cậu. Đăng? Đăng cái gì mà đăng chứ? Cái con người này bị làm sao thế?

- Sao ngu thế? - Cậu mắng anh đang đứng đơ ra như trời trồng. - Ý tôi bảo là cậu không được đăng lên báo, sẽ mất hết danh tiếng của tôi, hiểu chưa?

Bảo Khánh như chết đứng trước câu trả lời của cậu cậu. Ở đâu ra cái chân lý đó vậy? Anh có phải nhà báo đâu? Mà nếu chỉ cãi lộn trước trường thì có gì to tát mà phải lên báo. Còn nữa, cậu nghĩ cậu là ai mà được lên báo? Cậu bị nhũn não à? Nhìn cứ như con nít ba tuổi, sao họ có thể mời hạng người này được chứ? Biết nó là vô lý nên anh đanh giọng quát lại:

- Điên à? Có cãi nhau mà cũng lên báo sao?

Phương Tuấn thấy anh quát lại cũng tức điên lên, trước giờ chưa ai dám cãi cậu như thế. Con người này thật chẳng biết điều.

- Cậu dám mắng tôi à? Cậu nghĩ cậu là ai thế? Nói cho cậu biết, nếu như ngày mai tôi mà có tên trên bất kỳ mặt báo nào thì tôi không để cậu yên thân đâu!

Bảo Khánh thấy việc cãi nhau với một người như cậu cũng không có kết quả gì nên quyết định ngưng lại và đưa ra quyết định cuối cùng:

- Nếu có tên cậu trên báo tôi cho cậu giết tôi luôn! Nhưng nếu không có thì cậu coi chừng tôi đấy.

- Được! Tôi sẽ thắng cậu cho mà xem! - Cậu tự tin thách đấu với anh. Cậu chắc chắn ngày mai tên mình sẽ có trên mặt báo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâu quá không gặp,  ôn thi sml luôn ớ :(((((((
Đọc truyện zui zẻ (♥ω♥*)
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro