Chương 262

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên phi thuyền, La Tiểu Lâu đi về phòng của cậu. Cậu đã dự đoán được nguy cơ trước mắt này sớm muộn gì cũng xảy ra thế nhưng khi càng ngày càng rời xa Nguyên Tích, cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy bầu trời càng lúc càng u ám.

125 chẳng mấy khi được một mình hộ tống chủ nhân xuất môn cũng chẳng dám làm ầm ĩ, một mình chui trong góc xem kịch, không lâu sau đã bị bộ phim tác động đến tâm tình mà lệ nóng doanh tròng, thỉnh thoảng lại hút hút mũi hai cái.

Đến giữa trưa, nhà ăn chỉ có La Thiểu Thiên, Lăng Tự cùng Dương Kha.

Lần trước người được tuyển chọn làm đại biểu cho Khải Ân đi tiền tuyến đáng lẽ là cậu ta – Dương Kha – nhưng được Lăng Tự cố tình giữ lại. Lúc ấy cậu ta đã thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao cũng chẳng ai nguyện ý lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn cả. Nhưng lần này, nhìn đến chính Lăng Tự cũng phải đi, Dương Kha suy nghĩ, chủ động yêu cầu được đi theo.

Dương Kha từ nhỏ đến lớn, đều là người rất có tâm kế. Cậu ta biết, có được sự thừa nhận của Lăng Tự, trở thành tâm phúc của Lăng Tự là một chuyện, mà có được tâm của hắn lại là một chuyện khác.

Nếu La Tiểu Lâu có thể từ một kẻ bình dân trở thành vương tử phi, như vậy thứ mà cậu ta thiếu hiện giờ chính là cơ hội cùng vận may.

Trước khi ăn cơm, Lăng Tự ngẩng đầu nhìn La Thiểu Thiên, ý hỏi La Tiểu Lâu sao không lại ăn cơm.

La Thiểu Thiên dừng một chút rồi bình tĩnh mà nói "Lát nữa tôi sẽ qua xem sao."

Lăng Tự thấy vậy cũng không nói cái gì nữa, tao nhã mà tiếp tục dùng cơm.

Mười phút sau, La Thiểu Thiên đẩy ghế, đứng dậy bước ra ngoài.

Trong phòng đã có người máy đưa cơm trưa tới, La Tiểu Lâu đứng ngồi không yên mà cố gắng nuốt vài miếng rồi đưa bàn ăn cho người máy. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Dòm qua 'mắt thần' thấy bên ngoài là một thanh niên cao gầy mặt lạnh, La Tiểu Lâu vội vàng mở cửa, cố giữ vững tinh thần mà hỏi "Có chuyện gì sao?"

La Thiểu Thiên xoay người để người máy đi ra ngoài rồi bước vào phòng.

La Tiểu Lâu nhìn thấy La Thiểu Thiên sau khi bước vào thìđóng cửa lại, sau đó xoay người đến trước mặt cậu, có chút kỳ quái mà hỏi một câu "Anh tin tưởng em chứ?"

La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn cậu ta, nói "Đương nhiên, có chuyện gì không?"

La Thiểu Thiên ừ một tiếng, lập tức nói thêm "Trước khi rời đi Nguyên Tích đã nói với em chuyện kia, em chắc anh cũng hiểu được nguyên nhân mà mình phải đi đến tiền tuyến. Tin này trước mắt vẫn bị phong tỏa... Có thể nói, trừ một nhóm người ra, không ai biết được vị trí của anh."

"Vì để bảo đảm, em muốn nói, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ đóng thiết bị định vị trên máy liên lạc của anh lại, hoặc là kết nối nó với em. Người khác muốn tìm được anh phải thông qua em mới có thể xác định được vị trí chính xác của anh."

La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ "Có thể, tôi sẽ nói với Nguyên Tích một tiếng."

Ánh mắt La Thiểu Thiên lóe lóe, gật gật đầu, đợi La Tiểu Lâu xin chỉ thị từ Nguyên Tích xong, được câu trả lời là cho phép mới quay lại ngẩng đầu nói "Có thể!"

La Thiểu Thiên đem thiết bị định vị trên máy liên lạc của La Tiểu Lâu gắn vào máy liên lạc của mình, sau đó nói "Anh yên tâm có em ở đây, em sẽ không để cho người nào thương tổn anh."

"Khụ... Cám ơn... Đúng rồi, vừa lúc em ở đây..." La Tiểu Lâu có chút hoài nghi tôn nghiêm anh trai của mình, cảm giác kì kì mà nói, sau đó lấy từ cái hộp trữ vật của Nguyên Tích cho mình ra một cái nút không gian màu xanh biếc, đẩy qua cho người đối diện "Cho em."

La Thiểu Thiên trừng mắt, sắc mặt kì quái mà nhận lấy, nhìn một chút cấp bậc "Cấp chín?"

"Ừ, mới làm được vài ngày trước đấy." thực ra làm được ba cái cơ giáp cấp chín, hai cái còn lại ở trên mặt bàn của Nguyên Tích.

Sau khi La Thiểu Thiên rời khỏi, La Tiểu Lâu trở về giường ngủ trưa. Cậu hoàn toàn chẳng có tinh thần mà làm gì cả.

Khác với La Tiểu Lâu đầy thanh nhàn, Nguyên Tích bên này lại bận đến mức xoay quanh.

Thời gian vô cùng cấp bách, Nguyên Tích thậm chí qua đêm ở quân bộ. Buổi tối ngày hôm sau, Hạ Tá đem một chồng tư liệu đưa tới trước mặt bàn Nguyên Tích "Căn cứ thời gian ghi lại trên con chip, thần đã tra xét những sự việc đã phát sinh ở Quái Dung Sở khoảng thời gian đó. Ở đây là thông tin báo cáo về công tác của bọn họ trong ba tháng."

Nguyên Tích nhanh chóng quét qua một lần, nhăn lại lông mày "Hết thảy bình thường?"

"Đúng thế. Tất cả những gì có thể tra được đều ở đó, ba tháng kia không có đại sự gì phát sinh, trừ việc một số số liệu của một vài nghiên cứu có cải biến." Hạ Tá nói tới đây, dừng một chút, đưa lên một tập tư liệu khác.

Đó là một quyển tập kiểu cũ, thời buổi này rồi mà còn dùng tập vở để ghi chép cái gì đó thì đa phần đều là người lớn tuổi.

"Đây là thứ thần tìm được từ một phòng làm việc của một khoa học viên về hưu của Quái Dung Sở. Đây cũng không phải là bút kí của ông ta, chỉ là một cái sổ tay bình thường mà thôi. Chắc đại khái cũng vì thế mà quyển sổ này không bị Quái Dung Sở thu hồi. Nhưng ở trong này có viết về một sự kiện, thời gian phát sinh sự kiện này vừa đúng là ngày thứ hai sau ngày được ghi trong con chip.

Hạ Tá dùng bút đó khoanh tròn một câu: Ngày 17 tháng 9 năm 3091. Trời trong, nhưng bầu không khí trong phòng thí nghiệm xa xa không được như thời tiết bên ngoài. Đêm hôm qua, bọn họ đã làm mất đi nghiên cứu quan trọng nhất của chúng ta. Ống nghiệm bồi dưỡng phần gen dị thú đã trống rỗng.

Hạ Tá ở thời điểm Nguyên Tích còn đang ngây người, nhanh chóng nói "Theo chỗ này chứng tỏ, hai năm trước đó, bọn họ đã tiến hành một nghiên cứu, mà kết quả của nghiên cứu này chính là phần gen dị thú bị đánh mất."

"Theo lý mà nói, đây chắc chắn là đại sự của Quái Dung Sở. Thế nhưng, tất cả tư liệu trình báo đều hoàn toàn im lặng, không hề nói gì về việc mất tích phần gen này." Hạ Tá tiếp tục phân tích "Hơn nữa, những người trong cái phòng thí nghiệm đó đã toàn bộ về hưu, bọn họ đều không có khả năng tiếp xúc đến báo cáo cùng ghi chép của Quái dung sở thời gian sau đó."

Nguyên Tích ngẩng đầu, nhìn về La Đức ở bên cạnh "Như vậy, chỗ cậu, có phát hiện cái gì không?"

La Đức cũng trình lên một phần tài liệu "Lúc ấy bọn họ đều dồn tinh lực đối phó với dị thú ở tiền tuyến. Một năm sau, Tô Vân ở Quái Dung Sở gặp chuyện. Một năm sau nữa, Nguyệt Trác bị dị thú giết chết trên chiến trường."

Nguyên Tích nheo mắt lại "Vậy khi đó Nguyệt gia cùng Tô gia có đứa trẻ nào sinh ra không?"

La Đức lắc lắc đầu "Khi đó, Nguyệt Trọng cùng Tô Tố đã trưởng thành, con của bọn họ mười năm sau mới sinh ra." Nói xong, La Đức đưa tới một tấm ảnh.

Đó là ảnh trước đây của Nguyệt Thượng cùng Tô Lan, trước khi bọn họ vào ở cùng với Nguyên gia. Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn lướt qua, cuối cùng lấy ngón tay chỉ vào một người "Người này có thân phận gì?" La Đức quay tấm ảnh lại nhìn, đó là một cái khuôn mặt đầy non nớt, chỉ có nửa khuôn mặt lọt vào khung hình, khoảng cách lại rất xa, có chút mơ hồ "Là đứa trẻ mà Tô gia mang về từ cô nhi viện, trước đây ở cùng với hai người này một thời gian ngắn."

Nguyên Tích nhìn thêm một lát rồi lạnh lùng mà cười rộ lên "Đó là Thiều Dung. Đi điều tra tiếp về thân phận của Thiều Dung, cùng với hành động của hắn trước khi tham gia giải đấu cơ giáp."

Hạ Tá giật mình "Ngài hoài nghi..."

"Phần gien bị mất kia không có khả năng bọn họ không thèm để ý tới. Hơn nữa, thứ quan trọng như vậy, lại không có ai biết, chắc chắn bọn họ sẽ không đem đi quá xa."

La Đức lập tức nói "Thần lập tức đi điều tra."

Trong hai ngày, bọn họ đã tra ra được Nguyệt Trác, Tô Vân cùng sở trưởng Quái Dung Sở Cư Nguyên có quan hệ chặt chẽ, thường xuyên lén lút gặp mặt, còn tra ra được Quái Dung Sở bị mất gen dị thú... Thế nhưng, chuyện mà Nguyệt Trác nói trong video, bọn họ có thể trở thành tội nhân làm nhân loại diệt vong... Lại chẳng có chút manh mối nào.

Nguyên Tích buông xuống tư liệu trong tay, sắc mặt không hề tốt, hắn lấy ra từ trong máy liên lạc của mình ra một tấm thẻ "Hạ Tá, ngươi mang những 'người đó', đi điều tra xem lúc ấy xảy ra chuyện gì."

Hạ Tá khiếp sợ mà nhìn về phía Nguyên Tích, lập tức lại yên lặng mà nhận lấy tấm thẻ. Tuy rằng nói chỉ khi vạn phần nguy cấp mới điều động lực lượng kia, nhưng với vương tử điện hạ mà nói, an nguy của vương tử phi điện hạ so với cái gì cũng đều nguy cấp hơn.

Chạng vạng ngày thứ ba, Nguyên Tích đứng ở phòng làm việc. Hắn đã ba ngày không nghỉ ngơi. Hạ Tá còn chưa trở về, mà La Đức báo rằng phải hai giờ nữa mới tới phòng làm việc của hắn.

Tô Lan cho hạn là ba ngày, ngày mai cô ta sẽ cho công bố thân phận của La Tiểu Lâu.

Ngọn đèn trong phòng dần dần tối xuống, Nguyên Tích nhắm lại con mắt, rồi lại đột nhiên mở trừng ra, mang theo nguy hiểm cùng sát khí. Nếu thật sự không có cách nào thì đành tiến hành kế sách cuối cùng. Đành để La Tiểu Lâu tách khỏi hắn một thời gian ngắn. Vô luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để những kẻ đó động vào một sợi tóc của La Tiểu Lâu.

Cửa bị gõ hai cái, Nguyên Tích đè cổ tay, cánh cửa không tiếng động mở ra. Ngoài cửa là vị sĩ quan phụ tá của Nguyên Tích. Người này bình thường cho cảm giác gần như không hề tồn tại. Cho dù hắn đã bảo vệ La Tiểu Lâu rất nhiều lần nhưng La Tiểu Lâu đều không nhớ kĩ người này.

Vị sĩ quan này tiến vào nhanh chóng giơ tay chào theo nghi thức quân đội rồi nói "Điện hạ. Những người ngài phái thần đi theo dõi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Nguyên Tích lập tức đứng lên "Cái gì ngoài ý muốn."

"Hắn đã chết." Thần sắc của vị sĩ quan phụ tá này không hề thay đổi mà bẩm báo "Người này bình thường đều rất khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh sử nào, cho nên khi bị tử vong đột ngột không hề bị tập kích gì. Thần cũng chỉ có thể quy về là chết ngoài ý muốn."

Nhìn gương mặt đầy hàn ý của Nguyên Tích, vị sĩ quan này còn nói thêm "Người này là một trong những người có rời đi buổi tối hôm ở nhị cấp văn minh, cái chết của hắn chứng minh bản thân hắn có vấn đề, để hắn chết như vậy là thất trách của thần."

Nguyên Tích thở ra, trong mắt là buồn bực không đè nén được "Điều này không thể trách ngươi."

"Nhưng mà, thời điểm người này tử vong, thần cũng có được một thu hoạch khác."

Nguyên Tích ngẩng đầu, ý bảo người kia tiếp tục nói.

"Thần phát hiện hai người anh em, hai người này từng thụ ủy thác của vương tử phi đi tìm tài liệu chế tạo cơ giáp. Mà trước khi tên quan quân kia tử vong, mục tiêu của hắn có vẻ chính là hai người anh em này. Quan quân kia sau khi phát hiện thần liền ngã xuống chết, mà người anh thì bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, người em bất đắc dĩ xin sự giúp đỡ của chúng ta. Thần đã đem cả hai người ấy mang về."

"Dẫn hắn lại đây." Nguyên Tích nói.

Vị sĩ quan phụ tá nhanh chóng xoay người ra ngoài. Hắn không muốn kích thích vương tử điện hạ của mình thêm chút nào nữa. Vị em trai kia nói có tin tức liên quan đến vương tử phi điện hạ.

Không lâu sau, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt được đưa vào. Thân thể của hắn không ngừng phát run, mà sau khi nhìn thấy Nguyên Tích thì lập tức cúi đầu.

"Ngươi có gì muốn nói cho ta?" Nguyên Tích vừa đánh giá hắn vừa hỏi.

"Thần cam đoan tin tức sẽ nói cho ngài tuyệt đối có giá trị. Ngài...ngài có thể cung cấp trị liệu cho anh trai của thần sao? Anh ấy bị thương nghiêm trọng lắm. Để chậm hơn nữa chỉ sợ..."

Nguyên Tích nhìn thoáng qua vị phụ tá của mình, người kia lập tức nói "Ngươi yên tâm. Anh trai ngươi đã được đưa đến phòng cấp cứu cao cấp nhất của quân bộ, đang tiến hành giải phẫu rồi."

Người trẻ tuổi kia thế mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nguy cơ qua đi, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn tùy tay quệt quệt mặt vài cái rồi lên tiếng "Vương tử điện hạ. Thần biết tin tức này đến giờ mới nói cho ngài là không đúng, nhưng trước đó thần thật sự không dám đến đây. Thế nhưng... Anh em chúng thần đã cùng đường rồi, chỉ có thể xin ngài giúp đỡ, mà thần cũng không muốn giữ cái bí mật này thêm nữa."

"Thần là Ngô Thu, anh trai thần là Ngô Xuân, trước đây hai chúng thần từng là nhân viên dự bị của một tổ chức sát thủ. Lúc ấy, chúng thần còn quá nhỏ, rất ít lộ diện ở bên ngoài. Đại khái tám năm trước, chúng thần được ủy thác một việc, không phải là giết người, không phải bắt cóc, mà là đi lấy máu. Nhiệm vụ này cũng không khó, thế nhưng sau khi biết người sẽ bị lấy máu xong, thủ lĩnh của chúng thần vô cùng hối hận." Ngô Thu lẳng lặng nói "Bởi vì thân phận của những người đó, dù là chúng thần, sau khi chọc vào, cũng khó mà không xảy ra vấn đề."

"Thế nhưng, người kia nói, bọn họ đã bị khống chế, chỉ cần cầm cái vòng cổ kia, hai người đó sẽ không hề phản kháng, lại còn phối hợp với chúng thần. Bọn họ cũng sẽ không có nhớ gì về đoạn thời gian đó. Nhưng mà, những người đó không có, chúng thần vẫn có." Ngô Thu cười khổ mà nói "Một ngày, sau khi chúng thần trở về, phát hiện, toàn bộ tổ chức sát thủ đều bị giết. Kẻ ủy thác kia đã không cần chúng thần nữa, lúc ấy, thần cùng anh trai vừa lúc ra ngoài, trốn thoát được một kiếp."

"Người bị khống chế là ai?" Trong lòng Nguyên Tích bỗng dấy lên một dự cảm bất thường, lập tức hỏi.

"Người bị khống chế lấy máu, một người chính là vương tử phi điện hạ. Khi đó ngài ấy chỉ là một thiếu niên không có bối cảnh gì, người khác chính là con trai của Trung tướng La Thành Vận, La Thiểu Thiên."

Cái ly trong tay Nguyên Tích bỗng rơi xuống, mà vị phó tướng ở một bên cũng thoắt cái đổi sắc mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro