CHƯƠNG 156: CHỮA TRỊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thực vật quỷ quái kia chết đi, mọi người bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ tốc độ giảm xuống của mực nước, thực vật bị héo rũ từ từ chìm sâu xuống đáy hồ. Còn tòa cung điện kia vẫn không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

La Tiểu Lâu ngây ra, tòa cung điện lớn như vậy thì làm sao có thể tùy ý di chuyển đc chứ?!

Lúc này thanh âm Nguyệt Thượng truyền đến từ tần số công cộng: "Nguyên Tích, chúng ta quay trở lại chiến hạm trước đã, có người bị thương. Hơn nữa chúng ta cũng cần bổ sung hộp năng lượng."

Qua màn hình, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu có thể nhận thấy tất cả các binh lính đã được cứu về rồi. Nhưng có một số lồng bảo hộ của binh lính không chống đỡ được cho đến khi được cứu nên trên người những binh lính đó đầy những vết xanh tím do bị quấn, có chỗ còn tụ huyết, nghiêm trọng nhất là có một người bị hít thở không thông. Trên mỗi cơ giáp đều mang theo binh lính, Thiều Dung và La Thiểu Thiên cứu được nhiều nhất. Nguyệt Thượng cũng cứu ra không ít người, nếu không tốn nhiều thời gian tìm kiếm Abel có lẽ hắn còn cứu được nhiều người hơn nữa.

Mà cơ giáp của bọn họ cũng cần được kiểm tra bảo dưỡng sau khi trải qua một trận chiến ác liệt như vậy.

Bây giờ còn chưa thấy bóng dáng của vùng phong ấn, mà cho dù có thì cũng đâu thể biết được còn có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn họ.

"Trở lại chiến hạm." Nguyên Tích nói.

Lăng Tự và thuyền trưởng Kent đều vô cùng kinh ngạc khi thấy mọi người trở lại. Sau khi sương mù dâng lên, hai người vẫn không liên lạc được với đám người Nguyên Tích. Lăng Tự đang định đi tìm thì bọn họ đã trở lại.

Sau khi nắm rõ tình hình, thuyền trưởng Kent lập tức chỉ huy thuộc hạ đưa những người bị thương đi chữa trị.

La Tiểu Lâu suy nghĩ vài giây, tính toán kiểm tu cho cơ giáp trước. Trên mặt Abel vẫn tái nhợt do gặp phải chuyện ở dưới nước, nhưng thấy La Tiểu Lâu đang đi thu nhận cơ giáp để kiểm tra liền cắn răng loại bỏ ý định nghỉ ngơi, sau đó cũng đi thu nhận cơ giáp của tổ mình.

Nguyên Tích kéo lại La Tiểu Lâu, nói: "Từ từ, cơ giáp không bị vấn đề gì lớn, không cần phải gấp vậy. Một ngày sau chúng ta làm việc tiếp. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi." Thấy thuộc hạ quần áo còn ướt đã vội làm việc, sắc mặt Nguyên Tích liền đen, câu đề nghị lập tức biến thành câu mệnh lệnh.

La Tiểu Lâu do dự một chút liền gật đầu, xoay người đi về phía phòng mình. Abel cũng là nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật La Tiểu Lâu cũng không có đại công vô tư mà vội vàng giúp bọn họ kiểm tu cơ giáp, lúc này cậu chỉ muốn xem xét tình huống 125 thế nào mà thôi. Trở về phòng, La Tiểu Lâu không thèm tắm rửa thay quần áo mà vội lấy vòng cổ trong túi áo ra, lắc lắc, hô: "125?"

Viên đá màu lam không có ánh sáng lóa mắt như mọi khi mà là vô cùng ảm đạm. La Tiểu Lâu kêu gọi như thế nào nó cũng ko có động tĩnh. Rốt cục nó bị gì chứ? La Tiểu Lâu còn buồn bực hơn bởi nếu 125 có vấn đề gì cậu cũng chẳng biết cách nào để sửa chữa cho nó. 125 không đơn giản chỉ là cơ giáp mà là cơ giáp dị thú. Cho dù lúc này La Tiểu Lâu đã có hiểu biết không ít về cơ giáp sinh vật nhưng đó và cơ giáp dị thú là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau a.

La Tiểu Lâu đang mải nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ mở, Nguyên Tích đi vào. La Tiểu Lâu sửng sốt, vội thu lại vòng cổ.

Nguyên Tích đi thẳng tới sofa La Tiểu Lâu đang ngồi. La Tiểu Lâu ngồi xích sang bên cạnh nhường chỗ cho Nguyên Tích thế nhưng Nguyên Tích lại trực tiếp đi đến trước mặt La Tiểu Lâu, nâng một chân của La Tiểu Lâu lên.

La Tiểu Lâu giật mình, hỏi: "Anh làm...làm gì vậy?"

Nguyên Tích cuộn ống quần La Tiểu Lâu lên, một tay nâng chân La Tiểu Lâu đặt lên người mình, một tay lấy ra hộp thuốc, nói: "Trong tổ của anh chỉ có em là bị thương."

Nguyên Tích chưa bao giờ chăm sóc người khác cho nên làm không thuận tay, hắn giữ chân La Tiểu Lâu rất chặt khiến La Tiểu Lâu không thoải mái. Tuy vậy La Tiểu Lâu vẫn không nhúc nhích cũng không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Nguyên Tích. Lúc này cảm xúc của La Tiểu Lâu không phải là cảm động mà là cực kỳ an tâm. Cậu còn chưa có tắm rửa, thậm chí cổ chân còn có mùi "tuyệt vời" của bùn đất, vậy mà Nguyên Tích làm như không thấy, sau khi trị liệu xong, ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu: "Nếu em bị thương thì sẽ liên lụy đến tất cả chúng ta." Cho dù Nguyên Tích còn đang quỳ một gối trước mặt La Tiểu Lâu, mười lăm phút trước còn đang lo lắng trị liệu cho La Tiểu Lâu, nhưng chỉ cần vừa xoay mặt Nguyên Tích đã có thể lại cao cao tại thượng với La Tiểu Lâu được liền.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, bỗng nhiên cúi xuống hôn Nguyên Tích một cái. Này chưa tính là nụ hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm lên mặt Nguyên Tích một chút mà thôi. Sau đó La Tiểu Lâu cười tủm tỉm nhìn Nguyên Tích, nói: "Ân, em hiểu, cám ơn anh."

Nguyên Tích cứng đờ, mặt thoáng hồng, hắn cau mày trợn mắt với La Tiểu Lâu, nói nhỏ: "Ai cần em cám ơn." Trước kia La Tiểu Lâu bị nói hai câu là sẽ giống như cô vợ nhỏ khônh biết theo ai, vậy mà gần đây La Tiểu Lâu càng ngày càng to gan. Bây giờ chỉ khi nào hắn thực sự phát hỏa, La Tiểu Lâu mới có bộ dạng nhát gan thôi. Nhưng La Tiểu Lâu như vậy cũng tốt...

Nguyên Tích đứng dậy, kéo La Tiểu Lâu, nói: "Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, sau đó còn rất nhiều...khoan đã, em cư nhiên còn chưa tắm rửa! Bẩn chết!"

La Tiểu Lâu đứng ngây ra mặc Nguyên Tích đang hổn hển lột sạch quần áo của mình, nghĩ bụng: Chẳng lẽ nãy giờ ngài không thấy tôi ở dạng này hay sao? Nhưng cậu không dám mở miệng chất vấn, trước giờ cho dù cậu có lý hay không đều chưa từng thắng được Nguyên Tích lần nào.

Tuy rằng thầm oán nhưng La Tiểu Lâu lại có chút cảm giác kỳ lạ, Nguyên Tích ở dạng không thần kinh thế này chưa từng biểu hiện ra trước mặt người nào khác. Ở ngoài, Nguyên Tích luôn là một người kiêu ngạo thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng cũng không thể nào không chú ý đến sự việc rõ ràng như vậy được, hắn còn cầm cái chân kia thời gian lâu vậy mà!

Sau đó Nguyên Tích lôi La Tiểu Lâu đang trần như nhộng vào phòng tắm. Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu được hưởng thụ loại phục vụ mà mình thường xuyên làm cho Nguyên Tích này. Nhưng mà với lực đạo chà xát thế này thì La Tiểu Lâu vẫn tình nguyện phục vụ cho Nguyên Tích thì hơn.

Khi hai người đều nằm trên giường, Nguyên Tích nhắm mắt lại chờ La Tiểu Lâu tự mình lại gần, chờ được hai giây Nguyên Tích đột nhiên mở mắt ra, hỏi: "Em đang lo lắng cái gì vậy?"

La Tiểu Lâu sửng sốt, trả lời: "125 có vấn đề, nó vẫn chết máy, mà em vẫn chưa thể mở lại được."

Nguyên Tích ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu dậy nói: "Anh còn tưởng cái tên ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức như nó sẽ không bao giờ gặp chuyện không may chứ..." Nói xong, Nguyên Tích ngồi dậy: "Đưa nó cho anh, anh đưa nó cho thuyền trưởng Kent sửa chữa. Nhân viên sửa chữa chiến hạm có lẽ có thể sửa được cả loại hình người máy gia dụng."

La Tiểu Lâu lắc đầu: "Em sẽ tự sửa, khônh sửa được em mới nhờ người khác."

Nguyên Tích do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn muốn đưa 125 đi sửa. Thấy Nguyên Tích coi trọng 125 như vậy La Tiểu Lâu rất là kinh ngạc, bởi bình thường Nguyên Tích vẫn rất hay bắt nạt nó mà.

Thấy La Tiểu Lâu vẫn kiên quyết tự sửa, Nguyên Tích mới không tình nguyện mà nằm xuống lại: "Được rồi, nếu không sửa được, em phải giao cho anh."

La Tiểu Lâu gật đầu, trong lòng thở dài, cho dù không được cũng phải được thôi, chứ nếu đưa 125 cho người khác nghiên cứu sửa chữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Chắc do chuyện của 125 nên dù mệt nhưng La Tiểu Lâu vẫn không ngủ đc, lại hỏi: "Theo anh thì tòa cung điện kia đi đâu rồi?"

Nguyên Tích đã mệt nhọc cả ngày, lúc này hắn rất muốn ngủ nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: "Anh đâu phải là nó nên làm sao mà biết được. Nhưng chúng ta sẽ tìm ra nó. Đến lúc đó, để xem nó còn dám chạy không..."

La Tiểu Lâu tiếp tục nói: "Ý anh là nó có thể di chuyển? Sao có thể được? Trừ phi nó là một chiến hạm, nhưng mà nhìn nó đâu có giống?"

"..."

"Em cảm thấy cái hồ kia có vấn đề, cho nên mới có cái loại thực vật biến thái giết người bằng biện pháp quái quỷ như vậy...A, Nguyên Tích, tỉnh dậy đi, em đã nghĩ ra vùng phong ấn ở đâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro