CHƯƠNG 159: UY HIẾP CƯỠNG ÉP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu cảm thấy trời đất đảo lộn, cảm giác thoải mái khi vừa thú hóa đã biến mất mà thay vào đó là đau đớn mê man.

Không, nếu cứ tiếp tục bị như vậy, mình sẽ...

Khi dị thú cầm ống thuốc màu đỏ còn lại tiến gần đến chỗ La Tiểu Lâu thì bỗng có một tia sáng nhỏ bắn về phía hắn. Ống thuốc bị vỡ vụn. Rồi ngay sau đó lại có vài chùm tia sáng bắn về phía dị thú và Thiều Dung.

Cả hai đều kinh hãi bởi cỗ năng lượng này rất mạnh. Thế nhưng trên hòn đảo di động trên không này không còn ai khác mạnh hơn hai người họ. Hai người lập tức lùi về sau.

Một bộ cơ giáp màu xanh đậm rất lớn bỗng dưng xuất hiện trên đài cao. Tiếp đó là một cái đao lớn chỉ thẳng vào bọn họ.

"Lập tức rời đi." Thanh âm điện tử vang lên.

Thiều Dung sửng sốt, như là nghĩ ra cái gì, lại lùi về sau vài bước. Hắn nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu, ngón tay giật giật.

Dị thú thì biến sắc: "Thánh thú cơ giáp? Ai, ngươi là ai? Cơ giáp không...không người lái? Ngươi có ý gì?"

"Rời khỏi đây ngay lập tức. Ta không cho phép ngươi làm hại hắn. Nếu không, cho dù là cơ giáp không người lái ta cũng sẽ vi phạm điều luật thứ nhất để giết ngươi." Cơ giáp màu lam nói lạnh tanh.

Dị thú vừa phẫn nộ vừa nóng bỏng mà nhìn cơ giáp, ánh mắt hắn mang theo mơ ước nói: "Ngươi còn chưa có nhận chủ, vì sao lại đi giúp đỡ một kẻ nửa thú đứng về phía nhân loại như thế? Nếu ngươi không có chủ nhân, ta có thể làm chủ nhân của ngươi. Ngươi nên biết, ta chính là dị thú có máu tinh khiết cuối cùng trên đời này."

Ánh mắt cơ giáp lóe lên ánh sáng màu lam, không trả lời hắn mà lại nâng thanh đao lớn của mình lên.

Rốt cục dị thú cũng chịu lui bước. Hắn nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt hung ác, chậm rãi nói: "Được rồi, khi nào ngươi hiểu rõ thì có thể tìm ta bất kỳ lúc nào." Nói xong, hắn kìm nén tức giận và sát ý nhìn về phía Thiều Dung, móng tay dài ra: "Ta đi tìm chút việc vui. Sau khi giải quyết xong đám người này, chúng ta sẽ đi khỏi."

"Không được. Ngươi phải rời khỏi đảo phong ấn ngay lập tức." Cơ giáp nói.

Dị thú nhìn cơ giáp với ánh mắt khó tin: "Ngươi bị nhiễm bệnh độc à? Tại sao ta không thể giết nhân loại? Chẳng lẽ ngươi đã quên hay vốn dĩ trong hệ thống của ngươi không có hai chữ 'trung thành' này?"

Cơ giáp không trả lời, chỉ có súng viễn trình trên vai nó bắt đầu nhắm bắn.

Dị thú tức giận nhìn cơ giáp: "Ngươi nghĩ ngươi có thể cứu được những nhân loại này sao? Chớ quên ngươi được dị thú chúng ta phát minh ra. Cho dù ta không đi qua nhưng ta vẫn có thể dùng ý thức nguyên lực khiến bọn họ tự sát." Nói xong, dị thú chậm rãi nâng tay lên.

Cơ giáp trầm mặc vài giây, sau đó ngắm bắn. Súng của nó không bắn đạn mà bắn ra tia sáng mãnh liệt vây quanh dị thú. La Tiểu Lâu thấy rõ ràng đó đều là ý thức nguyên lực.

Cơ giáp này chắc chắn là 125, nhưng bộ dáng có thay đổi càng thêm khí phách. Chẳng lẽ đây là hiệu quả sau khi thăng cấp sao?

Dị thú bị ánh sáng bao phủ bỗng ngửa mặt kêu to. Thanh âm của nó tràn đầy thống khổ.

"Hiện tại ta đã cắt đứt khống chế của ngươi với những nhân loại kia còn khiến ngươi bị trọng thương. Nếu ngươi vẫn không chịu rời đi thì chớ trách ta." 125 lạnh lùng nói.

Dị thú khiếp sợ nhìn cơ giáp, mà Thiều Dung cũng thu lại nụ cười.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, đồng thời có người hô: "Vào trong xem xét, biết đâu bọn họ đều ở trong này." Đúng là thanh âm của Nguyên Nặc

Trong đại sảnh, ba người và một cơ giáp đều sửng sốt. Thiều Dung và dị thú liếc nhau, dị thú từ từ biến hóa thành một người có mái tóc màu xanh biển, nhìn không ra nam hay nữ, vừa mỹ lệ vừa nhu nhược. Mà thừa dịp ko ai chú ý, cơ giáp màu lam kia đã biến mất, nó còn mang theo cả cái lồng bảo hộ bị vỡ vụn dưới đất.

Chỉ có La Tiểu Lâu trên đài chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Nguyên Tích mặt âm trầm đi vào tới.

Nhìn thấy Nguyên Tích đang nổi giận đùng đùng, La Tiểu Lâu muốn chết cho xong. Trên đùi La Tiểu Lâu vẫn đang chảy máu, đứng còn ko vững thì trốn sao kịp. Liếc qua bên kia thấy dị thú làm bộ muốn xỉu còn Thiều Dung thì đỡ một bên cho hắn.

Nguyệt Thượng thấy hai người liền vui vẻ, nói: "Thiều Dung, sao cậu lại ở chỗ này?"

Thiều Dung bình tĩnh nói: "Lúc đó tôi đi cuối cùng, nghe thấy có tiếng kêu cứu liền nói với các cậu một tiếng rồi tới đây."

Nguyệt Thượng ngẩn ra, nói: "Vậy à. Ta ko nhớ rõ tình hình lúc đó."

La Thiểu Thiên nhìn chằm chằm Thiều Dung, lạnh lùng nói: "Tất cả chúng tôi bị khống chế mà anh lại không có việc gì sao?"

Thiều Dung cười cười: "Có lẽ thứ khống chế chúng ta không đủ mạnh nên còn sót lại tôi không sao. Mà tổ cậu cũng thiếu một người đấy thôi, chuyện này giải thích thế nào?"

La Thiểu Thiên lạnh lùng nhìn Thiều Dung  một cái, ko nói gì thêm.

"Ngươi có thấy La Tiểu Lâu đâu không?" Nguyên Tích hỏi.

Thiều Dung liếc trên đài một cái, thuận miệng nói: "Không thấy, khi tôi tới chỗ này thì chỉ thấy người này thôi. Liệu Vương tử phi có đi chỗ nào khác không?"

Sắc mặt Nguyên Tích càng ngày càng tối. Có thể khẳng định La Tiểu Lâu không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng La Tiểu Lâu không ở bên cạnh mình khiến Nguyên Tích rất khó chịu. Còn nữa, tại sao La Tiểu Lâu phải rời đi một mình?

Nguyên Tích nhìn người trẻ tuổi tóc xanh lam kia, hỏi: "Hắn là ai?"

Thiều Dung nói: "Tôi cũng không rõ lắm. Lúc vào đây đã thấy hắn ở trong này rồi. Hắn nói mình bị dị thú bắt đến đây để làm tế phẩm cho tế tự."

Người tóc lam run giọng nói: "Vương tử điện hạ, tôi là Thiên Hằng, bị mấy thứ kia bắt giữ tới đây. Lúc ấy tôi đang trên một chiếc phi thuyền thương mại để đi đến nhà chú họ, nhưng khi đến gần căn cứ Kiều Văn thì tất cả mọi người trên phi thuyền bị bắt tới đây. Dị thú kia mỗi ngày giết một người, tôi là người cuối cùng. May mà các ngài tới đây..." Cuối cùng hắn thế mà khóc thành tiếng..

Nguyên Tích vẫn nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Mà bên tai La Tiểu Lâu lại vang lên thanh âm của dị thú kia: "Tôi đề nghị cậu không nên nói và cũng không nên làm gì cả. Nếu tôi bị lộ thì thân phận của cậu cũng không lừa được ai nữa. Còn nữa, nếu tôi không rời đi được thì không chỉ cậu không sống được mà tất cả những người này đều sẽ được chôn cùng tôi." La Tiểu Lâu không tin lời cuối cùng của nó nhưng vẫn lo lắng nếu nó bạo phát sợ rằng có thể sẽ đả thương Nguyên Tích.

Thiều Dung nói: "Tôi cảm thấy có thể tin Thiên Hằng được."

Nguyệt Thượng lên tiếng: "Nếu ngươi nói thật, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

La Tiểu Lâu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm dị thú. Cậu hy vọng Nguyên Tích sẽ giết nó. Nếu để nó ra ngoài sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng lúc này cậu không thể nhúc nhích hay nói chuyện, 125 cũng không thể ra mặt được.

Nguyên Tích nhìn vài giây, vẫn cảm thấy nghi ngờ nhưng hắn sốt ruột về La Tiểu Lâu hơn bèn phất tay với Nguyên Nặc: "Chú dẫn hắn đi kiểm tra, sau đó giao hắn cho thuyền trưởng Kent."

Nói xong, Nguyên Tích dẫn mọi người đi vào trong. Sau đó mọi người đều thấy được ba cái hòm trên đài cao trong đó có một  cái đã bị mở ra. Cái ở giữa và cái bên phải đều còn nguyên vẹn. Mà ở bên cạnh ba cái hòm có một con động vật trắng muốt. Nó có bộ lông màu trắng, thân hình tròn tròn, trong đôi mắt màu xanh biển tràn đầy nao núng sợ hãi, hai tai cụp xuống, cái đuôi vây quanh dưới chân.

"Nó là con gì vậy? Là động vật ở Renda tinh cầu sao?" Abel kinh ngạc hỏi.

Lời của hắn khiến mọi người trong đại sảnh đều chú ý tới trên đài cao.

Nguyên Tích đi đến cạnh đài, lấy tay túm đám lông sau gáy nhấc con động vật tròn tròn kia lên. Động vật kia hình như bị kinh hách, hơi hơi quẫy người một cái rồi lại thôi. Để cân bằng cơ thể, cái đuôi của nó thậm chí còn quấn lấy cánh tay Nguyên Tích, sau đó nâng mặt nhìn Nguyên Tích.

Nguyên Nặc kinh ngạc trợn tròn mắt: "Nơi này mà cũng có động vật dịu ngoan vậy sao? Tôi còn tưởng ở đây toàn là những loài biến thái giống đám thực vật kia cơ."

Nguyên Tích có cảm giác kỳ lạ rằng động vật mà hắn đang túm trên tay giống như đang run run lấy lòng hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro