CHƯƠNG 162: RỜI KHỎI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, nói: "Chẳng các cậu người không giận tớ không muốn phục hưng Lam Nguyên tinh cầu hay sao?"

Tây Thụy Nhĩ trầm mặc một lát mới nói: "Cũng có giận một chút. Nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của Ngài."

125 dường như giờ mới nghĩ đến vấn đề đó, nó đi lòng vòng vài vòng mới nói: "Tôi tôi chỉ cần cậu cứu chủ nhân của tôi ra thôi. Dù sao...dù sao cậu cũng ko thể chấn hưng Lam Nguyên tinh cầu được." Tuy nó nói vậy nhưng La Tiểu Lâu vẫn nghe ra thanh âm muốn khóc của nó. Cậu khiến bọn họ phải thất vọng rồi.

La Tiểu Lâu nhìn bọn họ, nói: "Tớ quyết định đem dị thế không gian cho Nguyên Tích. Nhưng ban nãy tớ đã dùng ý thức nguyên lực chia dị thế ko gian làm ba phần. Cho nên, một phần giao Nguyên Tích, một phần giao cho Tây Thụy Nhĩ, còn lại một phần sẽ để lại trong phong ấn như cũ."

Nghe La Tiểu Lâu nói xong, Tây Thụy Nhĩ và 125 đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ La Tiểu Lâu lại làm như vậy.

La Tiểu Lâu cười cười: "Tớ vẫn luôn không tự chủ nghiêng về nhân loại hơn, bởi tớ vẫn cho rằng mình là nhân loại. Nhưng khi nhân loại biết được thân phận của tớ, bọn họ sẽ không thân thiết với tớ như cũ được nữa. Các cậu thì ngược lại, giúp tớ nhiều lần. Mà tớ cũng không có nghĩa vụ giao toàn bộ những thứ đó cho họ. Tớ hy vọng rằng, trong khi nhân loại ngày càng phát triển, các cậu cũng sẽ được phát triển."

"Cân bằng cũng là biện pháp tốt để phòng tránh chiến tranh. Tớ cảm thấy không nên tiêu diệt bất cứ loài nào. Đây vốn là tài phú của dị thú, tớ không có cách nào để chấn hưng thì ít nhất cũng phải để lại một phần chừa cơ hội cho người khác chấn hưng, tuy có thể đã không còn ai làm được. Tớ biết có lẽ các cậu rất thất vọng, nhưng tớ đã do dự rất lâu mới mở ra phong ấn..."

Tây Thụy Nhĩ bỗng nhiên đi lên ôm chặt La Tiểu Lâu, nghẹn ngào nói: "Không. Tôi rất cao hứng."

Tâm tình La Tiểu Lâu được thả lỏng, cậu hồi ôm Tây Thụy Nhĩ một chút, sau đó cầm hai thanh gì đó giống thanh kiếm đang phát sáng đưa cho Tây Thụy Nhĩ thanh. Tây Thụy Nhĩ cẩn thận nhận lấy. Đây chính là chìa khóa để mở một phần dị thế không gian.

Khi Tây Thụy Nhĩ còn đang kích động, La Tiểu Lâu bỗng nghe thấy thanh âm ho sặc sụa của 125, cậu nở nụ cười, nói: "Dù sao thì chúng cũng là di sản của tớ. Tớ có thể lấy 0,5% tài liệu của hai không gian này được chứ?" 0,5% là phần mà người phát hiện ra tân tinh cầu hoặc tân không gian sẽ được nhận.

Tây Thụy Nhĩ hôn hai má La Tiểu Lâu một chút, cười nói: "Tất nhiên là có thể rồi. Ngài lấy lúc nào cũng được."

La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn 125 đang hoan hô nhảy nhót, chần chờ hỏi nó: "Không gian của mi còn có thể chứa được nữa sao?"

Bình thường luôn khóc lóc kể lể kho hàng nhỏ bé đáng thương của mình, nhưng lúc này 125 lập tức hô: "Đương nhiên là được! Tôi luôn vui vẻ giúp cậu cất chứa tài liệu á."

Tây Thụy Nhĩ nhìn đám tinh thể màu hồng phấn đang nhạt dần, nói: "Khi nãy ngài bị khống chế nên tôi không kịp nói cho ngài biết, qua tám trăm năm sẽ có thể lựa chọn mở ra bất kỳ bục nào trong ba bục kia. Tám trăm năm cũng là kỳ hạn thọ mệnh của dị thú. Nếu thế hệ này không thành công thì có thể chờ thế hệ sau tiếp tục. Mà trong ba cái bục đó, tài phú là tài liệu hoặc là tiền, vinh dự là toàn bộ khoa học kỹ thuật của dị thú, còn lại quyền lợi thì không nên đụng vào."

La Tiểu Lâu tò mò: "Vì sao vậy?"

"Bởi vì trong đó phong ấn những dị thú đang ngủ say. Nếu bọn họ ra ngoài được thì tận thế của nhân loại sẽ tới ngay thôi." Nói tới đây, Tây Thụy Nhĩ nhìn La Tiểu Lâu, muốn nói lại thôi. Hắn vốn định dặn dò những lời này cho La Tiểu Lâu từ trước đó nhưng khi đó La Tiểu Lâu bị khống chế ý thức nên không nói được. May mà nhờ tính cách, nói đúng hơn là lòng nhiệt tình yêu thích tài phú của La Tiểu Lâu đã cứu vớt bọn họ.

Đúng lúc này, Tây Thụy Nhĩ cùng 125 bỗng nhiên giật thót, Tây Thụy Nhĩ nói nhỏ: "Đám người Nguyên Tích đã tìm đến nơi này, sắp đến chỗ chúng ta rồi."

125 và Tây Thụy Nhĩ đều có chút hoảng hốt. Ngoài vấn đề phong ấn, Tây Thụy Nhĩ còn muốn nói rất nhiều việc cho La Tiểu Lâu. 125 thì thấy Nguyên Tích là bệnh chột dạ của nó sẽ phát tác. La Tiểu Lâu trầm mặc một chút rồi ngồi xuống sờ soạng trên mặt đất, sau đó đám tinh thạch màu hồng phấn kia mang theo ba cái hòm biến mất trong ko khí. Cuối cùng nơi này hoàn toàn giống một cái thạch động ngầm.

Tây Thụy Nhĩ nhìn La Tiểu Lâu nói nhỏ: "Tôi sẽ đem đám thú bên ngoài đi, chúng đều do tôi mang đến để ngăn cản đám người Nguyên Tích. Ngài hãy bảo trọng."

La Tiểu Lâu cũng nói: "Cậu cũng bảo trọng. Nếu...tớ nói là nếu sự việc tớ làm hôm nay đem tới phiền toái cho các cậu thì cậu có thể đến tìm tớ."

La Tiểu Lâu cố lấy dũng khí để nói câu nói cuối đó. Cậu không biết liệu mình có thể làm được gì có tác dụng cho Tây Thụy Nhĩ hay không nữa. Nhưng mà cậu thích Tây Thụy Nhĩ, giống như thích 125 vậy. Cậu coi 125 như người nhà thì cũng coi Tây Thụy Nhĩ như một người bạn đặc biệt, bạn duy nhất biết cậu có hai loại huyết thống và thân phận mà không hề chán ghét cậu. Ở trước mặt Tây Thụy Nhĩ, cậu không hề bị bất cứ áp lực tâm lý nào. Loại hữu nghị này khác xa hữu nghị với Điền Lực và Yates.

Tây Thụy Nhĩ nắm chặt tay La Tiểu Lâu, nói: "Được rồi. Tôi cũng hy vọng ngài sẽ sớm đến tinh cầu của tôi làm khách hoặc là định cư lại."

La Tiểu Lâu nheo nheo mắt, nói: "Tớ sẽ liên hệ cậu để nghe nốt đoạn kết cậu chưa nói xong kia. Còn chuyện làm khách cứ để từ từ, có lẽ là khi tớ bị bại lộ thân phận và bị đuổi giết."

Tây Thụy Nhĩ cười cười: "Vậy được rồi. Nguyên Tích sắp xuống tới rồi. Tôi phải đi thôi."

La Tiểu Lâu ôm Tây Thụy Nhĩ, lần này là La Tiểu Lâu chủ động. Tây Thụy Nhĩ sửng sốt, đoán dòng chữ mà La Tiểu Lâu viết nhanh trong lòng bàn tay mình. Cuối cùng, Tây Thụy Nhĩ đang từ trạng thái nóng lòng rời đi đổi thành lưu luyến không rời nhưng La Tiểu Lâu luôn mãi thúc giục nên đành mang theo sắc mặt phức tạp đi khỏi thạch động.

Tây Thụy Nhĩ đi rồi, La Tiểu Lâu mới nghĩ đến vấn đề là phải giải thích cho Nguyên Tích nguyên nhân mình ở trong này như thế nào đây?

Lúc này, thanh âm 125 vang lên: "Mau nằm ở chỗ này với tôi, chúng ta sẽ giả bộ ngất xỉu. Tôi sẽ chỉ cho cậu cách giả bộ như thật luôn. Đến đây đi, làm như vậy Nguyên Tích sẽ không truy cứu chúng ta nữa." Nói xong, nó còn ra vẻ hào phóng vỗ vỗ mặt đất cạnh nó.

La Tiểu Lâu đầu đầy hắc tuyến nhìn 125. Nhưng ngay sau đó cũng cảm thấy như vậy cũng tốt, nằm xuống nghỉ ngơi một chút cũng được mà. Nguyên Tích đã đến đây, mình có thể yên tâm thả lỏng tinh thần được rồi...

Nhưng cuối cùng, La Tiểu Lâu quyết định ôm 125 lên rồi xoay người đi về phía cầu thang.

125 cảm giác được La Tiểu Lâu đang run run, nó kinh ngạc mở to mắt, hô nhỏ: "Cậu...cậu làm gì thế? Chẳng lẽ cậu muốn trêu ngươi Nguyên Tích hay sao, nhưng tôi không muốn thế nha! Tôi đã cố gắng ở lại cùng cậu mà."

Đúng rồi nha, thật là hiếm thấy nha. Mọi khi 125 đã tự động chết máy rồi.

La Tiểu Lâu tiếp tục đi về phía cầu thang, buồn bực nói: "Theo mày thì Nguyên Tích sẽ tra hỏi mày trước hay tao trước đây?"

"Cầu Chúa phù hộ cho cậu... Còn nữa, trước khi về đến Đế đô thì đừng đánh thức tôi." 125 nói xong liền giả bộ ngáy khò khò. Hiếm khi 125 không biến thành viên đá, nó dùng thân thể của mình để biểu đạt lòng trung thành với La Tiểu Lâu.

Tiếng gầm rú của cơ giáp càng ngày càng tới gần, La Tiểu Lâu bị gió thổi đến nỗi đứng ko vững. Sau đó La Tiểu Lâu cảm thấy 125 càng ngày càng cứng ngắc, cậu ngẩng đầu thì thấy cơ giáp màu trắng đang nổi trước mặt mình. Tiếp theo, cửa khoang điều khiển được mở ra, Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu cũng bình tĩnh nhìn Nguyên Tích, hai người nhìn nhau chăm chú. Thoạt nhìn hai người vẫn giống như khi chưa từng tách xa nhau vậy, nhưng La Tiểu Lâu thầm nghĩ kể từ khi mở ra phong ấn kia thì chắc chắn là quan hệ hai người đã có khác trước một chút rồi.

...

"Thật mà, em hoàn toàn không hề hay biết có chuyện gì xảy ra. Khi em tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi." La Tiểu Lâu ngồi ở ghế phụ lái của Vân Thiên, cẩn thận trả lời Nguyên Tích.

Nguyên Tích hung tợn nhìn đằng trước, không nói gì. Khi mới gặp lại nhau hai người kìm lòng không được ôm nhau một chút, từ sau khi La Tiểu Lâu nói hình như tay Nguyên Tích đang run rẩy thì Nguyên Tích vẫn mang biểu tình lạnh lẽo đến giờ.

La Tiểu Lâu hắng giọng một cái, tiếp tục giải thích: "Chắc hẳn là em bị khống chế chứ em không hề muốn tới nơi này tí nào cả. Anh cũng thấy đấy, cái nơi quỷ quái này chẳng có gì cả, không thể so với đại sảnh hoa mỹ ngoài đó được. Từ khi tỉnh táo lại em vẫn luôn cố gắng thoát khỏi nơi này."

Nguyên Tích nhịn không được quay đầu trừng mắt hỏi: "Vì sao lại chỉ có một mình em bị khống chế?"

Nguyên Tích bỗng nhiên tới gần khiến La Tiểu Lâu khẩn trương, lắp bắp nói: "Vậy sao... Chỉ một mình em bị khống chế thôi sao? A, chắc là do em quá yếu, em...em thật không biết vì sao nữa nha."

Nguyên Tích bỗng nghĩ đến khi nãy bọn họ cũng có một đoạn thời gian không hề nhớ là có chuyện gì xảy ra, khi tỉnh lại thì đã đi qua hết hành lang rồi. Thế là sắc mặt hắn lại bắt đầu đen, quay đầu nhìn về màn hình.

La Tiểu Lâu không biết Nguyên Tích có nghi ngờ gì không nhưng cậu đã quyết định là đánh chết cũng không thừa nhận.

Một lát sau, La Tiểu Lâu hỏi nhỏ: "Các anh đều ổn cả chứ?"

"Không sao." Rốt cục Nguyên Tích cũng chịu nói chuyện nhưng ngữ khí vẫn không tốt. Động tác gõ chỉ lệnh giống như gõ vào lòng La Tiểu Lâu vậy.

La Tiểu Lâu vui vẻ nói: "Cám ơn trời đất, tất cả chúng ta đều không có việc gì." Chần chờ một chút, lại nói: "Anh thấy rồi đấy, nơi này thật là quỷ dị. Chúng ta nên đi khỏi nơi đây."

"Nơi này không chỉ quỷ dị mà còn có dấu vết của dị thú. Anh đang hoài nghi nơi này bị dị thú dự tính làm gì đó hoặc nó chính là vùng mà dị thú để lại." Nguyên Tích lạnh băng nói.

La Tiểu Lâu liếc trộm Nguyên Tích một cái, cố lấy dũng khí nói: "Tất cả mọi người đều không gặp chuyện gì, có lẽ dị thú không có hung tàn như anh nghĩ đâu."

Nguyên Tích phẫn nộ nói: "Chúng nó công kích chúng ta! Chớ nói chi..." hắn bỗng ngừng một chút, hỏi: "Em bị gì vậy? Chẳng lẽ mới tới đây một lần đã bị tẩy não rồi sao?"

La Tiểu Lâu gượng cười, nói: "Vậy...vậy sao... Nói như thế nghĩa là các anh đã đuổi bọn chúng đi hết rồi sao? Vất vả rồi."

Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu một cái rồi nhìn thoáng 125 đang nằm trong lòng La Tiểu Lâu, châm chọc: "Không vất vả bằng em."

La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, không dám nói tiếp nữa.

La Tiểu Lâu cảm thấy 125 trong lòng mình đang cứng ngắc giống như tảng đá rồi, tư thái này cũng quá là giả a, cậu cười nói: "Không có chuyện gì to tát, là do em quên đổi hộp năng lượng cho nó. Bây giờ đã ổn rồi."

Nguyên Tích thu hồi tầm mắt, La Tiểu Lâu và 125 cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một lát sau hai người đã ra tới đại sảnh, Nguyên Tích thu hồi Vân Thiên.

Tất cả mọi người trong đại sảnh thấy hai người đi ra đều cảm thấy vui mừng. La Tiểu Lâu nhìn lướt một vòng, phát hiện thần sắc mọi người đều có chút mệt mỏi, hiển nhiên là vừa phải trải qua một trận ác chiến, không thấy Thiên Hằng và Thiều Dung đâu cả.

Nguyên Tích nói: "Bây giờ chúng ta quay trở lại chiến hạm."

Nguyệt Thượng gật gật đầu: "Đúng là nên trở về được rồi. Chúng ta đã mở ra phong ấn, như vậy nhiệm vụ thử luyện đã hoàn thành rồi."

La Tiểu Lâu sửng sốt, chưa kịp nói gì đã bị Nguyên Tích lôi kéo đi ra ngoài. La Thiểu Thiên và Nguyên Nặc nhìn nhìn La Tiểu Lâu, đi theo sau Nguyên Tích.

Khi bọn họ rời khỏi hòn đảo trôi nổi trên ko này, xung quanh hòn đảo lại từ từ dâng lên lồng phòng hộ. Hòn đảo lại từ từ biến mất giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro