Chương 17 - Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm, Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu tới câu lạc bộ cơ giáp. Dọc đường đi, chiếc xe lao nhanh như chớp khiến La Tiểu Lâu không thể phân biệt nổi đâu là phương hướng.

Nguyên Tích quét thẻ, nhân viên của câu lạc bộ lập tức ra đón, dẫn Nguyên Tích vào một phòng huấn luyện, đây là nơi huấn luyện của các chiến binh cơ giáp, bởi vậy không gian vô cùng rộng rãi.

Chờ cho nhân viên ra khỏi phòng, Nguyên Tích mới mở ấn không gian trên cổ, một chiếc cơ giáp to lớn xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu.

Cao 11 mét, toàn thân màu trắng, không thể nhìn ra làm bằng nguyên liệu nào, cả người như phát sáng giống hệt chủ nhân của nó, đẹp đẽ mà kiêu ngạo đến mê người.

La Tiểu Lâu sung sướng đi một vòng quanh cơ giáp, cậu vừa muốn lái chiếc cơ giáp này một lần, vừa muốn mở tung nó ra, nghiên cứu tất cả linh kiện bên trong nó.

Nguyên Tích khoanh tay đứng một hồi, cuối cùng cũng bước tới, nhàn nhạt hỏi: "Có muốn theo tôi vào trong xem không?"

"Được...được á?" La Tiểu Lâu lắp bắp hỏi ngược lại, kinh ngạc tới mức cả đôi mắt đều lấp lánh, Nguyên Tích đâu phải dạng người nói chuyện dễ dàng đến thế chứ, lúc trước mới gặp, đến chạm vào thôi mà hắn còn không cho nữa là.

"Dĩ nhiên rồi, tôi có thể cho phép cậu vào một lát." Nguyên Tích gật đầu, kiêu ngạo mà tuyên bố. Sau đó nhìn thân thể nhỏ gầy của La Tiểu Lâu, do dự vài giây, liền vươn cánh tay cứng ngắc ôm ngang lấy thắt lưng của cậu, nhún chân, nhanh chóng trèo lên trên.

La Tiểu Lâu nhất thời nghẹn giọng, cậu thật không thể ngờ Nguyên Tích còn mang theo một người bên mình mà tốc độ vẫn có thể nhanh được đến vậy. Chẳng nhẽ muốn điều khiển cơ giáp thì cần phải trâu bò như thế này ư? Ặc, ông Trời ơi, con có làm nổi được không vầy cà...

Không quá 5s, hai người đã vào buồng điều khiển.

La Tiểu Lâu ngồi lên ghế phó lái bên cạnh Nguyên Tích, vị trí này không cần điều khiển cơ giáp, nếu phòng hộ an toàn tốt thì một người bình thường cũng có thể vào đây.

Buồng điều khiển của cơ giáp vẫn có tone chủ yếu là màu trắng, bàn phím màu đen, có vẻ cũng giống như cơ giáp trong thế giới online, nhưng La Tiểu Lâu vẫn có cảm giác tất cả đều rất mới mẻ.

Từ chỗ ngồi của mình La Tiểu Lâu cúi xuống, nhoài người về phía màn hình và bàn phím bên chỗ Nguyên Tích.

"Ngồi hẳn hoi, đừng có lộn xộn." Nguyên Tích trừng mắt với La Tiểu Lâu, khởi động thiết bị an toàn cho cậu.

"Không ngờ bên trong cơ giáp cũng có ghế phụ, lúc điều khiển Đa Phổ 01 thì chẳng có. Woa, cái này đúng là tuyệt quá!" La Tiểu Lâu như một thằng nhóc quê mùa nói miên man.

"Tất nhiên...tất nhiên là có rồi, cơ giáp cao cấp đều có ghế phụ mà." Nguyên Tích không được tự nhiên nhìn chăm chú vào La Tiểu Lâu đang phấn khích, "Chỉ có điều, buồng điều khiển cơ giáp chính là trái tim của nó, nó cũng giống như chủ nhân, không thể để người ngoài bước vào. Như bây giờ, tôi chưa bao giờ cho người khác được phép vào đây."

La Tiểu Lâu kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt có điểm hồng hồng của Nguyên Tích, ngay lập tức hiểu ra, hiện giờ Nguyên Tích đang không được tự nhiên giúp đỡ cậu. Vì vậy, La Tiểu Lâu vừa mỉm cười vừa nói: "Hiểu rồi, cảm ơn nhé, cậu thực sự là...chủ nhân tốt nhất." Sặc, ông Trời tha cho con, câu nịnh hót này buồn nôn muốn chết quá!

Quả nhiên, Nguyên Tích khinh bỉ liếc La Tiểu Lâu một cái.

"Có thể cho nói cho tôi biết một chút về công dụng của những phím này không?" La Tiểu Lâu coi như ứ thấy, mặt dày mày dạn hỏi. Cậu nghĩ đến chuyện bị GD đánh bại mà còn chưa đánh trả lại được, trong lòng không thoải mái, hơn nữa, học được những thứ này thì với chuyên ngành của cậu rất có ích.

Nguyên Tích hiếm khi nào đáp ứng cho cậu mà không kèm theo châm chọc, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu giảng giải, mà lại còn giải thích vô cùng cặn kẽ, vừa phân loại công năng của phím vừa tiến hành thực nghiệm cho cậu xem luôn.

Đến lúc Nguyên Tích nói về các phím bên phải, La Tiểu Lâu ngồi bên trái bèn nhướn người sang để thấy rõ hơn.

Nguyên Tích tức thì cứng ngắc lại, ảo não nhìn cả thân người La Tiểu Lâu đã gần như dựa sát vào hắn. Không phải đã yêu thương nhung nhớ rồi sao, giờ một tẹo rụt rè còn không biết giấu nữa à!

Nguyên Tích vươn tay, chạm vào thân thể La Tiểu Lâu, tự dưng run run, Nguyên Tích muốn đẩy ra thế nào mà lại thành vòng tay ôm lấy cậu, La Tiểu Lâu bất ngờ ngẩng lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng tức giận của Nguyên Tích, hắn mắng: "Cậu cứ như vậy...tôi rất phiền phức, thực sự là quá vướng víu, thôi bỏ đi, tôi cầm tay cậu cho cậu trực tiếp biết công năng của các phím luôn." (thằng lợi dụng)

Bởi vì lần đầu tiên được học cách điều khiển cơ giáp nên La Tiểu Lâu phấn khích tới mức toàn thân run rẩy, tuy Nguyên Tích tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng chẳng xi nhê chút nào với quyết tâm học hành của cậu. Chẳng màng đến thể diện, cậu chỉ lo lấy lòng hắn: "Cảm ơn nhiều nha, tối nay về tôi xoa bóp cho cậu là được rồi, tôi rất muốn học, cậu dạy cho tôi thì quá tốt."

Chờ đến khi Nguyên Tích giảng giải rõ ràng hết tất cả các phím, La Tiểu Lâu mới quay lại ghế phụ của mình, Nguyên Tích nói: "Tôi muốn luyện tập, tiện thực hành cho cậu xem luôn một vài động tác cơ bản, tốt nhất là nhớ cho kỹ, tôi không làm lại lần thứ hai cho đâu."

La Tiểu Lâu gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phụ theo dõi các ngón tay của Nguyên Tích chuyển động và màn hình xuất hiện bên ngoài sân.

Nguyên Tích điều khiển cơ giáp vào khu luyện tập vượt chướng ngại vật. Động tác đi thẳng là căn bản nhất, vượt qua chướng ngại vật một cách nhanh chóng, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh. Chiếc cơ giáp màu trắng chuyển động trong phòng luyện tập, đường đi kỳ lạ nhưng lại mang theo cảm giác đẹp mắt.

Trong phòng kiểm soát, một người vuốt cằm nói: "Đã lâu cậu ta không luyện tập căn bản, chẳng nhẽ lần này lại đột xuất?"

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng có vẻ quen thuộc liền gật đầu tán thưởng, Nguyên Tích bỗng dưng cho người khác vào buồng điều khiển, nhất định là có vấn đề rồi.

Nguyên Tích dừng lại, cho dù chỉ ngồi ở ghế phụ thôi nhưng La Tiểu Lâu cũng đã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hà hổn hển.

Nhanh...nhanh quá! Cho dù là tốc độ tay hay phản xạ thôi cũng quá nhanh, La Tiểu Lâu chưa bao giờ được chứng kiến tốc độ này, không hổ là sức mạnh của gen cấp S, chẳng nhẽ mọi người của lớp 1 đều lợi hại đến vậy sao?

Nguyên Tích quay đầy nhìn La Tiểu Lâu, rồi nói: "Hê, xem cậu khổ sở thế kia, cho cậu thực nghiệm một chuyến, hộp năng lượng nằm bên cạnh động cơ đấy, đi đổi thử xem."

Nói xong thì vứt cho La Tiểu Lâu một chiếc hộp năng lượng cấp ba, cổ tay La Tiểu Lâu run lên, hộp năng lượng cấp ba, 14,000 đồng Liên bang, có chết cậu cũng không đền cho nổi!

Tuy rõ ràng việc chỉ đơn giản đến vậy thôi, nhưng La Tiểu Lâu cũng muốn quý trọng cơ hội được thực hành này. Vì vậy, tay cậu run rẩy ấn nút, màn hình hiển thị đồng ý thay đổi hộp năng lượng, La Tiểu Lâu vươn tay cầm chiếc hộp tới chỗ bên cạnh Nguyên Tích.

"Chờ đã." Nguyên Tích bỗng nhiên cau mày.

"Sao vậy?" La Tiểu Lâu nơm nớp lo sợ hỏi lại.

"Không bình thường, màu của chiếc hộp năng lượng này..." Nguyên Tích vừa nói vừa cầm lấy chiếc hộp trong tay La Tiểu Lâu lên, quả nhiên nó đã biến thành 0 erg.

La Tiểu Lâu hoảng loạn run cả lên, gần như ghẹn giọng: "Tôi, tôi...chắc là tại tôi làm hỏng rồi, để tôi đền cho cậu."

Ôi giời ơi, chẳng lẽ tay cậu là sát thủ hộp năng lượng, bản thân cậu là vật dẫn năng lượng. Quả nhiên trọng sinh toàn là bất thường mà, giờ mới thấm!

Nguyên Tích trắng mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái, nhưng thật ra không tức giận, "Bỏ đi, tôi không nên trông cậy vào cậu." Nói xong cầm một hộp khác qua đổi.

Viên đá trước ngực La Tiểu Lâu có màu sắc sáng rõ hơn. Cậu cảm giác ngực mình phát nóng, cứ nghĩ là do không thích ứng với điều kiện trong buồng điều khiển.

Kết thúc việc luyện tập cũng vừa lúc đến giờ trưa, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu rời khỏi câu lạc bộ.

Lần này, La Tiểu Lâu biết thức thời chủ động bảo Nguyên Tích đưa cậu đi mua bánh ngọt Tam Mộc, Nguyên Tích chỉ mang theo bộ dạng không thể nuông chiều nổi với cái người chỉ biết làm nũng này, đồng ý.

Tới cửa hàng bánh ngọt, lần đầu tiên Nguyên Tích bước xuống xe, cùng La Tiểu Lâu đi vào trong, ngay tức khắc hấp dẫn không ít ánh mắt của nhân viên phục vụ. La Tiểu Lâu hãy còn đang do dự có nên mua cho Nguyên Tích một chiếc bánh ngọt to không thì Nguyên Tích, đã đứng ở quầy bánh ngọt hoa quả bên kia, cười cười lễ độ với nhân viên bán hàng: "Cái này, cái này nữa, mỗi chiếc hai cái."

Khi đã đóng gói xong xuôi bốn chiếc bánh lại, trước mặt cô nhân viên bán hàng đang đỏ bừng mặt, Nguyên Tích thản nhiên nói: "Cô biết không, ở nhà có một tên con trai không thể khước từ nổi sở thích này." Vừa nói vừa xoay người gọi La Tiểu Lâu: "Lại đây, cầm bánh ngọt của cậu đi nài."

Thế là dưới ánh mắt kỳ quái của cô nhân viên, La Tiểu Lâu đành cầm chiếc hộp gói bốn cái bánh ra cửa, vừa đi vừa thắc mắc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Mắt cô ấy làm sao thế?"

Nguyên Tích tỏ ra vô cùng bình thường mở cửa xe, xách cả người lẫn bánh vào trong, sau đó lái xe biến mất khỏi cửa hàng bánh ngọt.

Một cô nhân viên mắt đã tràn ngập hình trái tim ríu rít: "Oa! Giá mà tôi có một anh chàng bằng lòng chịu vì tôi mà đi mua bánh ngọt cho nhỉ!"

Một cô còn đang trong mộng ảo tiếp lời: "Chắc chắn anh chàng đó cực kỳ cưng chiều cậu ấy! Cái gì cũng đều không nỡ cho cục cưng đi một mình, nhìn mà xem, nhất định là còn muốn mua người máy gia dụng cho nữa!"

"Chao ôi, đúng là người hạnh phúc..."

Hiện tại, La Tiểu Lâu hạnh phúc đang bưng cơm tối lên bàn, miệng lầm bầm: "Cậu còn thể nuốt trôi cơm tối nữa sao?"

Thật ra lần này Nguyên Tích xử sự không tệ, còn biết trưng cầu ý kiến của cậu, ăn hết có ba 'chiếc bánh ngọt của La Tiểu Lâu' hoi, còn để lại cho cậu một chiếc.

Nguyên Tích lườm La Tiểu Lâu, đem phần cơm của mình về trước mặt.

"Thực sự thì tôi muốn hỏi, sao cậu có thể chịu được cơm tôi nấu? Sao không gói cơm ở trường mang về?" La Tiểu Lâu thuận miệng hỏi.

"Ờ, thực ra vẫn nuốt được, dù đồ cậu nấu khó nuốt đến đâu tôi vẫn chịu được." Nguyên Tích vừa ăn vừa xỉa xói.

Buổi tối, sau khi cọ dọn sạch sẽ phòng tắm cho Nguyên Tích xong thì La Tiểu Lâu đã thấy hắn mặc áo tắm nằm sẵn trên giường chờ mình, khiến La Tiểu Lâu nhớ lại lúc trước có chút ngại ngùng.

Nguyên Tích rũ đầu nhìn La Tiểu Lâu ngồi lên người xoa bóp cho mình, ngón tay của cậu vừa nhỏ lại vừa dài, trắng muốt, hơn nữa nhìn rất đẹp, lòng bàn tay hơi mỏng có vài vết chai, khi chạm lên người cực kỳ thoải mái.

Không có sức mạnh, gen cũng chẳng tốt, ngoại hình thực ra lại rất ưa nhìn, lại thông minh, dễ bảo, hơn nữa cũng không nguy hiểm, chả cần phòng bị gì... Đây chính là người mà hắn lựa chọn, Nguyên Tích hài lòng suy nghĩ.

Hôm sau là Chủ Nhật, La Tiểu Lâu theo kế hoạch đã định tới chỗ làm, lúc đến nơi thì mới biết chú Dương Dật phụ trách cho cậu đã không còn ở đây nữa.

Sau khi nghe ngóng, mọi người đều tủm tỉm nói cho cậu biết, ông Dương Dật lần này đã ký hợp đồng với tập đoàn Khải Ân, công lao hiếm có, giờ đã được chuyển tới tổng công ty làm quản lí cao cấp.

La Tiểu Lâu có chút tiếc nuối, dù sao ông Dương Dật cũng đã chiếu cố tới cậu rất nhiều.

Một ông phó giám đốc khác cười híp mắt nói cho La Tiểu Lâu biết, hiện tại cậu đã thuộc trách nhiệm của ông, ông phó giám đốc này biết tốc độ cực nhanh của La Tiểu Lâu, nhưng lại không biết linh kiện cậu phụ trách cuối cùng là cấp hai. Chỉ căn dặn La Tiểu Lâu chọn linh kiện sở trường và tốc độ làm nhanh nhất với mình thôi.

La Tiểu Lâu suy nghĩ một hồi, chọn linh kiện số 05 đầu tiên, cùng một loại linh kiện cấp một, số 08 khác. Vì hiện giờ cậu đang học về linh kiện cấp một, thà rằng ít tiền nhưng cũng còn được tiếp xúc trực tiếp với linh kiện.

Tới buổi trưa, La Tiểu Lâu cầm ba tổ linh kiện số 05 và một tổ linh kiện số 08 đã hoàn thành đi giao hàng, linh kiện số 08 là lần đầu cậu gia công, cũng không làm cải biến gì.

Nhưng có điều, La Tiểu Lâu vô cùng ngạc nhiên phát hiện, những người phụ trách việc thu nhận linh kiện hoàn thành trông rất xa lạ, hơn nữa, hai ông phó giám đốc đều rất cung kính với bọn họ.

Tới giờ ăn, La Tiểu Lâu lặng lẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Một người công nhân bên cạnh trả lời, "Ai biết đâu, từ lúc giám đốc Dương ký hợp đồng rồi chuyển đi tới giờ, cấp trên đã cử nhóm người này xuống, nghe nói mỗi lần chúng ta gia công linh kiện xong phải lập tức mang đi kiểm tra đo lường chất lượng, bây giờ đúng là yêu cầu càng ngày càng khắt khe."

La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn, có vẻ công nhân cũng không thay đổi nhiều, xem ra việc kiểm tra đo lường này cũng không nghiêm ngặt quá.

Ăn xong bữa trưa, vài người bèn đứng dậy ra ngoài, bỗng nhiên một người bên cạnh nói: "Lão Dương, lại bắt đầu làm việc! Ha ha, hiếm thấy hôm nay lão lại không sốt ruột thế này...ơ?"

Người kia đột nhiên dừng lại, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, phát hiện lão Dương tự dưng nằm úp lên bàn, hôn mê bất tỉnh.

Mấy người cấp tốc đưa lão Dương xuống phòng bệnh của xưởng máy, bác sĩ kiểm tra một hồi, tiêm cho lão một mũi, lão Dương mới chậm rãi mở mắt.

"Bác sĩ, rốt cục có chuyện gì xảy ra thế? Lão Dương không có chuyện gì chứ?" Mọi người xung quanh quan tâm hỏi han.

Bác sĩ lắc đầu, "Thật ra không phải bị bệnh nặng mà là do kiệt sức. Tôi nói lão Dương này, lão cũng đừng liều mạng thế này, dù áp lực trong nhà lớn đến đâu, lão ngã xuống rồi thì để bọn họ ra làm sao bây giờ?"

Lão Dương sắc mặt tái nhợt, nghe những lời bác sĩ nói thì chỉ mỉm cười, La Tiểu Lâu dám chắc người lão nghĩ đến chính là con cái trong nhà, nghe nói bọn nó vẫn còn đang là sinh viên đại học.

Nhìn lão Dương như vậy, La Tiểu Lâu bỗng dưng nhớ tới bố mẹ của mình, ngực đau xót, bản thân mình mất tích, bọn họ sẽ đau khổ thế nào? Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu cầm tay lão Dương, cậu quyết định sẽ dạy cho lão Dương biết cách gia công đơn giản hơn của linh kiện số 05. Nhớ lúc trước, cải biến linh kiện cấp một không lớn lắm, tính năng chắc chắn sẽ không bị yếu đi, cấp trên hẳn là sẽ không vì chuyện nhỏ thế này mà sinh chuyện với cậu.

Như vậy thì thu nhập của lão Dương sẽ cao hơn, cũng sẽ không đến nỗi phải sớm đi tối về liều mạng thế này.

Quả nhiên, bác sĩ cũng không khuyên được lão Dương ở lại nằm nghỉ, lão vẫnkiên trì trở lại làm tiếp. La Tiểu Lâu bèn đi theo lão vào phòng làm việc.

Lão Dương bất ngờ khi nhìn thấy La Tiểu Lâu, sau đó La Tiểu Lâu chậm rãi bước tới, cầm linh kiện số 05 bên cạnh lão Dương lên, bắt đầu gia công. Động tác của cậu không nhanh, nhưng lại có cảm giác nhịp nhàng, ngón tay khéo léo đẹp đẽ, lão Dương không hiểu vì sao nhưng vẫn chăm chú theo dõi.

Cho đến khi La Tiểu Lâu hoàn thành linh kiện, lão Dương mới giật mình trợn to mắt nhìn La Tiểu Lâu: "Cháu... cháu..."

La Tiểu Lâu nở nụ cười: "Bác Dương, linh kiện này cháu sửa lại đôi chỗ, nhưng bác cứ yên tâm, nếu đem kiểm tra chất lượng thì tuyệt đối không có vấn đề gì đâu. Như thế này có thể tiết kiệm một phần thời gian, cháu nghĩ với bác Dương, đây cũng không phải là chuyện xấu đâu ạ."

Lão Dương khiếp sợ nhìn La Tiểu Lâu đến nửa ngày, bỗng nhiên đứng dậy, bước tới, cầm chặt lấy tay cậu: "Cảm tạ, Tiểu Lâu, cảm tạ cháu rất nhiều, cháu không biết cái này đỡ bác được bao nhiêu đâu..."

La Tiểu Lâu đỡ lão Dương đang kích động ngồi xuống, nói thêm: "Có điều, bác Dương ơi, bác phải đồng ý với cháu một việc, nếu có ai hỏi thì bác cũng không được nói cải biến này là do cháu làm đấy nhé."

Lão Dương nhìn La Tiểu Lâu một hồi, trịnh trọng đáp: "Tiểu Lâu, cháu yên tâm, bác sẽ không nói cho bất kỳ ai biết tên của cháu, bác cũng sẽ không để bất kỳ ai biết được cách làm này."

La Tiểu Lâu gật đầu cười, xác định lão Dương đã học được, bèn ra khỏi phòng làm việc của lão. Cậu cũng không phải là quá mù quáng mà đi tin tưởng người khác, nói cặn kẽ ra, đó chỉ là một linh kiện cấp một, cho dù có người biết là do cậu sửa lại thì chắc cũng chẳng đến nỗi gây ra chuyện hệ trọng gì.

Khi La Tiểu Lâu về lại phòng làm việc của mình, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro