CHƯƠNG 179: Thẳng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ăn. Nguyên Tích bị Lý Kiệt mang theo vẻ mặt đáng khinh kéo đến bên cạnh, vừa ăn vừa nhỏ giọng thảo luận 'việc của đàn ông'. Tiểu Kiều thì cùng La Tiểu Lâu, Ly Tác lão nhân cùng nhau nói về tình huống của khu D. Vì La Tiểu Lâu cùng Tiểu Kiều vừa mới vào ở không được bao lâu, có nhiều việc còn chưa quen thuộc. Nghe Ly Tác lão nhân giảng giải, hai người cũng biết được vài điều khá thú vị.

Sau khi ăn xong, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích trở về phòng của họ. Nhìn vẻ mặt trầm tư của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu lo lắng Nguyên Tích sẽ phải chịu chút ảnh hưởng từ Y gia. Dù sao thoạt nhìn thì Nguyên Tích cũng khá hứng thú với cổ võ.

Lo lắng mà quan sát Nguyên Tích vài giây, quyết định dời đi lực chú ý của hắn "Xưng là Ly Tác đại thúc có vẻ không được thích hợp lắm thì phải?" Ít nhất thì cũng nên kêu là đại bá hoặc đại gia gì gì đấy chứ.

Nguyên Tích lấy lại tinh thần, hơi cảm thấy khó khăn khi nói về Ly Tác lão nhân kia "Ông ta vẫn còn khá trẻ, mới năm mươi lăm tuổi, hình dáng như bây giờ có vẻ có liên quan đến phóng xạ nơi đây".

La Tiểu Lâu sửng sốt. Bây giờ nhân loại đều sống được trung bình đến ba trăm tuổi, năm mươi lăm tuổi quả thực không thể được coi là lớn tuổi, thế nhưng bộ dạng tóc hoa râm cùng làm da đồi mồi, thân thể gầy yếu của Ly Tác lão bá kia, thấy thế nào thì cũng vẫn là một lão thái gia.

"Vậy thật sự không ổn, không ngờ phóng xạ nơi này thế mà lại làm tổn thương thân thể lớn đến mức này." La Tiểu Lâu tâm thần không yên mà nói. Cậu tuy không bị ảnh hưởng nhưng Nguyên Tích không giống thế, cậu nhất định phải nhanh nhanh tu sửa phi thuyền kia, đi khỏi nơi này.

Chẳng lo nghĩ được nhiều như La Tiểu Lâu, Nguyên Tích theo lấy lại tinh thần, cau mày đánh giá La Tiểu Lâu. Hắn vẫn đang cảm thấy rối rắm bởi lời nói cuối cùng của Lý Kiệt ban nãy với hắn, tên kia thế mà lại nói thoạt nhìn La Tiểu Lâu có kinh nghiệm nhiều hơn hắn. Đây là có ý gì?

Cùng lúc đó, Lý Kiệt thì đang cảm thán với Tiểu Kiều "Nguyên Tích trước khi có vợ, chưa từng có người nào cả, ta hoài nghi tên ngây thơ như thế là tới từ thời tiền sử".

Tiểu Kiều lườm hắn một cái, không nói gì.

Quay trở lại gian phòng của Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu. Tầm mắt của Nguyên Tích đã dừng trên người La Tiểu Lâu vượt quá một phút đồng hồ rồi, làm La Tiểu Lâu cảm thấy có chút sởn tóc gáy, cậu nuốt nuốt nước miếng, hỏi "Làm sao vậy?"

Nguyên Tích sắc mặt tối sầm "Anh...anh bỗng nhớ đến, vấn đề tối hôm qua, em còn chưa khai báo rõ ràng cho anh, kể chi tiết từ đầu, em đã từng tiếp xúc qua những ai, quen biết người nào, trước khi gặp được anh, cả việc về dị thú nữa, toàn bộ nói một lần! NHANH!"

Từ cuối cùng làm La Tiểu Lâu sợ tới mức gần như nhảy dựng lên, đang yên đang lành, đang từ Ly Tác cơ mà, sao đề tài đã chuyển sang mình thế này? Lắp bắp nói "Thế nhưng..."

Nguyên Tích dí sát mặt lại gần, lấy tay nhéo nhéo mặt hắn, xoa nắn thắt lưng cùng cái bụng mềm mại của La Tiểu Lâu, đầy uy hiếp mà nói "không có 'thế nhưng' gì hết, bây giờ bắt đầu. Đừng để anh lặp lại lần thứ hai, cũng đừng hòng nói dối anh, anh nghe nói, thịt của dị thú cũng thực sự màu mỡ lắm đấy."

Ăn...ăn thịt?! La Tiểu Lâu run lên, cậu quyết định thẳng thắn cung khai để đạt được sự khoan hồng.

Tổ chức lại ngôn từ, La Tiểu Lâu bắt đầu gian nan mà kể ra "Em lúc đầu cũng không biết huyết thống của em là dị thú đâu, trước kia gặp anh em cũng không hề biết, em thề. Khi đó, em chỉ biết có Kim phu nhân, cùng hai người chỉ bạn lcùng lớn lên từ nhỏ nhưng bây giờ hoàn toàn không có liên hệ gì. Sau em lại quen biết Lăng Tự, ân, anh biết đấy, là con trai mà, đều có những quãng thời gian hoang đường. Sau đó..."

"Nhưng hắn căn bản không hề có loại ý tưởng này đối với em." Nguyên Tích lập tức hừng hực khí thế mà bổ sung hộ.

Bị ngắt lời La Tiểu Lâu hơi nghẹn một chút, cậu vốn muốn trực tiếp bỏ qua Lăng Tự, hiện tại không thể không giải thích "Đúng vậy, hắn không có ý gì với em cả, nhưng kỳ thực em cũng không có ý gì với hắn ta đâu, kia chẳng qua là thời kỳ bồng bột của bất cứ thiếu niên nào mà thôi, không, chẳng qua là ảo tưởng mà thôi."

"Nói cách khác, em thực ra rất thích loại như hắn sao?" Sắc mặt Nguyên Tích càng khó nìn hơn, hắn dùng lực nhéo nhéo thắt lưng La Tiểu Lâu một phen, hung tợn mà chất vấn.

"Đau... Không! Em nói rồi mà, hắn không có ý gì với em hết, em cũng chỉ thích anh mà thôi! La Tiểu Lâu nhịn không được kêu lên.

Nguyên Tích hoài nghi mà đánh giá hắn vài lần, cuối cùng lộ ra thần sắc vừa lòng, thả nhẹ lực tay, nhưng cái tay vẫn không chịu rời khỏi cái lưng của La Tiểu Lâu "Tiếp tục"

"Sau đó, anh cũng biết đấy, em gặp được anh." La Tiểu Lâu âm thầm bổ sung một câu: Đây tuyệt đối là sự bắt đầu của một câu chuyện còn bi thảm hơn cả việc gặp Lăng Tự, "Khụ, sau đó, 125, cũng chính là người máy gia dụng của nhà em thức tỉnh, kỳ thực nó chính là cái cơ giáp màu lam. Bởi vì huyết thống dị thú, cho dù cấp bậc gen của em không đủ nhưng ta vẫn lái cơ giáp được, tiếp đó, em tham gia giải đấu cơ giáp."

La Tiểu Lâu hơi chút do dự, cuối cùng vẫn đem chuyện về 125 nói ra, Nguyên Tích đã nhận ra cái cơ giáp kia, nếu hắn còn muốn ở bên Nguyên Tích cả đời, chuyện này đúng là cần phải nói rõ ràng.

Vừa nói ra những lời này, La Tiểu Lâu cảm thấy tảng đá ở trước ngực mình run rẩy, 125 rên rỉ hô to gọi nhỏ "Cậu sao có thể như vậy... Hắn sẽ giết tôi."

"Yên tâm, mi xếp thứ hai, sau ta." La Tiểu Lâu lặng lẽ an ủi, đồng thời cảm thấy bi ai cho cuộc sống thực tại của mình.

"Sau đó, em chỉ chút nữa là để anh giết chết em! Anh thật sự cảm cái thấy giới hạn dự thi nên thu hẹp hơn, ít nhất là phải có thông tin cơ bản về người lái, một vài kẻ thậm chí còn không có kiến thức cơ bản về lái cơ giáp quả thực không nên cho vào dự thi." Nguyên Tích sắc mặt đen xì mà nói một cách châm chọc. Vừa nghĩ đến một lớn một nhỏ nhà này hùa nhau lừa hắn, hắn thật muốn đem cái mông của hai tên này ra đánh tơi bời, nhưng mà rồi hắn tự nhủ mình phải nhẫn nại, nhẫn nại, chuẩn bị chờ sau khi La Tiểu Lâu nói xong sẽ tính sổ sách cùng một lượt.

La Tiểu Lâu thức thời không biện bạch cùng Nguyên Tích về việc mình có bao nhiêu lợi hại, tiếp tục nói "Đến tận khi 125 thức tỉnh, em mới biết được thân phận của em, thế mà có cái loại cẩu huyết này. Em...em lúc ấy cũng sợ hãi, nhưng thật sự nó không phải là lỗi của em, con người đâu thể nào lựa chọn cha mẹ cho mình đâu chứ..." La Tiểu Lâu thấp thỏm bất an mà nhìn khuôn mặt âm trầm của Nguyên Tích "Hơn nữa, sau đó, em cũng vẫn thành thật mà ở bên cạnh anh mà, em cam đoan ta chưa hề làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, em biết mà."

Câu cuối cùng quả thực giống que diêm châm lên bao thuốc nổ, Nguyên Tích bắt lấy bả vai La Tiểu Lâu, phẫn nộ mà nói "Cái gì mà gọi là vẫn thành thật ở bên cạnh anh? Em ở chỗ phong ấn Renda không thèm để ý đến sự ngăn cản của anh, trộm ly khai... Từ từ, ngày hôm đó anh tìm được em, đang ở bên trong đại sảnh, sao lại bị thương?"

La Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt phức tạp mà nhìn Nguyên Tích, cậu thật không ngờ Nguyên Tích vẫn còn nhớ rõ "Đúng vậy, khi đó em cảm giác được trên đảo có chuyện khác thường, nên mới đi khỏi, như vậy ít nhất có thể cho bọn anh tỉnh táo lại." La Tiểu Lâu cảm thấy nói với Nguyên Tích rằng mình khi đó đang đi tìm một con dị thú khác có vẻ không ổn, trực tiếp nói xạo, cầu mong qua cái đoạn này đi.

Nguyên Tích nhìn cậu, qua hai giây mới châm chọc nói "Em cũng nói là em chẳng qua là một con dị thú thành thật hiền lành, kỳ thực ý của nó là vô dụng đúng không, lúc ấy một kẻ vô dụng như em thì đi thì cũng có thể làm được gì đâu?"

La Tiểu Lâu đỏ mặt, thật thế, hắn chính xác là đi nhưng bị nhân chế trụ.

Ho khan một tiếng, cậu tiếp tục nói "Cho dù thế, nhưng tốt xấu gì thì em cũng là người duy nhất thanh tỉnh... Sau đó em phát hiện tên Thiên Hằng kia chính là dị thú, em là bị hắn đả thương, hắn uy hiếp em không thể nói cho bọn anh biết thân phận của hắn, nếu nói, hắn sẽ tiết lộ thân phận của em, hoặc là tự bạo."

Nguyên Tích im lặng. Lúc ấy hắn đã cảm thấy Thiên Hằng có vấn đề, thế nhưng thật không ngờ đó lại là dị thú. Uy lực tự bạo của dị thú đương nhiên hắn biết. Điều làm hắn tức giận hơn nữa đó là, tên Thiên Hằng chết tiệt kia thế mà lại dám uy hiếp La Tiểu Lâu.

"Ta sẽ bắt hắn trả giá" Nguyên Tích ánh mắt không thiện mà nói.

Nhận thấy La Tiểu Lâu lại hơi run lên một chút, Nguyên Tích hất cằm "Tiếp tục"

"Sau đó em được 125 mang theo vào phong ấn Renda, bởi vì huyết thống của em có chút độc đáo..."

La Tiểu Lâu lặng lẽ liếc khẽ Nguyên Tích một cái, quyết định nhanh chóng nói cho qua chỗ này, cậu cảm thấy huyết thống của mình không có gì hay để mà nói ở đây cả "Ân, em lợi dụng huyết thống của dị thú mở ra phong ấn, lấy ra bảo tàng mà họ niêm phong, chính là cái chìa khóa không gian kỳ lạ mà em đưa cho anh đấy, đối với dị thú mà nói, em cũng là một tên phản đồ không hơn không kém mà thôi. Cũng là khi đó, em nhận thấy được chung quanh có vẻ có người, không giống như là dị thú, cũng không giống nhân loại. Lời nhắn mà dị thú để lại cho con cháu đời sau cũng đồng dạng thuyết minh điểm này."

Thời điểm mà La Tiểu Lâu nói rằng mình là phản đồ, bàn tay đang nắm bờ vai hắn của Nguyên Tích bỗng nhiên tăng lực đạo.

"Cho nên, em cảm thấy việc mà bây giờ dị thú bị diệt gần như hết sạch là do thế lực thứ ba gây nên." La Tiểu Lâu lại cẩn thận liếc Nguyên Tích, vì mình tranh thủ chút ích lợi. "Chỉ có vậy thôi, em đều khai báo..."

Trừ việc về Thiều Dung cùng Tây Thụy Nhĩ ra, cậu hiện tại cơ hồ đem tất cả mọi thứ đều thành khẩn cung khai hết rồi, không biết có được khoan hồng hay không nữa.

"Em nói là, ngươi đem tất cả bảo tàng của dị thú đều cho anh?" Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu một hồi, đột nhiên hỏi.

"Không. Thực tế ta chia làm ba phần." La Tiểu Lâu cúi thấp đầu, đem sự phân chia của mình nói ra, thay nhân vật Tây Thụy Nhĩ thành một đồng loại gặp được ở Renda "Em biết là em làm không tốt, nhưng em cũng không biết phải làm thế nào mới trọn vẹn đôi đường, em cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi."

Nguyên Tích trầm mặc một hồi, không có phát biểu gì về sự phân chia của La Tiểu Lâu, chỉ là hoài nghi mà nhìn chằm chằm cậu "Trừ những thứ đó, không còn cái gì sao? Anh chỉ cho em một cơ hội này thôi, nếu anh mà phát hiện ra cái gì, kể cả em có muốn cung khai, anh cũng tuyệt đối không tha thứ đâu."

Một lần cơ hội thôi sao? Ân, La Tiểu Lâu bắt đầu đếm, những thứ cậu giấu còn nhiều lắm.

Gân xanh của Nguyên Tích ứa ra, sự im lặng cúi đầu này là có ý gì? Chẳng lẽ vẫn còn thật?

La Tiểu Lâu do dự một hồi, vẫn là quyết định đem chuyện cậu thực ra là người của bốn ngàn năm trước. Nếu có thể, cậu hy vọng không cần phải giấu giếm Nguyên Tích, bởi vì đây cũng là nguyện vọng của Nguyên Tích.

Nguyên Tích vì cậu mà nhảy theo vào Bụi động, biết cậu là dị thú vẫn còn cố gắng nuôi nấng... Cậu không hy vọng ngày nào đó những thứ hắn giấu giếm lại tạo thành hiểu nhầm giữa hai bên.

"Còn...còn có một việc cuối cùng..." La Tiểu Lâu lấy tay lau mồ hôi hột trên trán nhỏ giọng mà nói "Có lẽ hơi khó tin, nhưng đây là sự thật. Em...em kỳ thực cũng không phải La Tiểu Lâu, em là người của bốn ngàn năm trước, chết đi, tình lại khi mà chủ nhân khối thân thể này tự sát..."

Nguyên Tích ngơ ngác mà nhìn La Tiểu Lâu. Hắn thậm chí còn có một loại cảm giác không thực. Mang theo biểu tình nghi hoặc mà sờ sờ cổ La Tiểu Lâu, sau đó là ngực, xác nhận La Tiểu Lâu là một người còn sống, mới ghét bỏ mà nói "Được...được rồi, coi như là anh cưới phải một người lỗi thời, anh thấy thật may mắn, may mà em không nói mình là một con động vật ăn cỏ gì gì đấy." Cho dù có là thế thật, đại khái hắn cũng... Nguyên Tích hắc tuyến mà đánh gãy suy nghĩ của chính mình, hắn không muốn nghĩ nữa.

La Tiểu Lâu lắp bắp mà kêu lên "Sao thế được? Với chỉ số thông minh của em, anh không nhìn ra em là người hay sao? Em thậm chí còn không giống một dị thú..." Những lời này của cậu làm cậu nhận được sự im lặng đầy khinh bỉ của 125 cùng ánh mắt hoài nghi của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu nhất thời càng thêm hoang mang.

Nguyên Tích bình tĩnh vài giây, lại đột nhiên hỏi: "Nói cách khác, em kỳ thực căn bản là chưa từng thích Lăng Tự?"

La Tiểu Lâu vốn làm tốt chuẩn bị nghênh đón những câu hỏi đủ loại của Nguyên Tích về kiếp trước của cậu, bỗng nghe được vấn đề này, có chút không phản ứng kịp "A, đương nhiên trước kia em thậm chí không thích đàn ông..." Trọng điểm chú ý của cậu cùng Nguyên Tích tựa hồ vĩnh viễn không cùng một chỗ.

"Ý của em là, em đã từng thích qua nữ nhân?" Nguyên Tích nhíu này hỏi "Nếu vậy, em nói một chút xem, trước đây ngươi quen biết những ai?"

La Tiểu Lâu không thể không đem cuộc đời trước đây của mình nói lại một lần

"Em từng có vị hôn thê?" Nguyên Tích cả giận nói.

"Ừ nhưng... Nhưng mà khi đó em căn bản chưa hiểu rõ thế nào là tình yêu, hiện tại em đã biết, đó là tình cảm đối với anh! Trọng điểm nói chuyện của chúng ta phải là, là... Em đã thành khẩn khai báo rồi, vì thế anh sẽ không truy cứu em đúng không?!"

Nguyên Tích đánh giá La Tiểu Lâu một lát, cuối cùng phán xét "Đương nhiên, anh sẽ tha thứ một con dị thú như em. Về sau, trừ anh, không cho phép em tiết lộ thân phận dị thú của mình ra cho bất kì kẻ nào, cũng tuyệt đối không cho phép có liên hệ gì cùng dị thú, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu."

Trước khi La Tiểu Lâu nghe xong hết câu, trong lòng thực sự cảm động. Cuối cùng cậu cũng không cần vì chuyện thân phận mà lo lắng. Nhưng câu cuối lại làm cậu ngẩn ngơ, nếu không thể tìm thấy chủ nhân của 125, cậu thậm chí còn không sống được đến 30 tuổi. Hơn nữa, cậu đã đáp ứng 125 là sẽ đi cứu chủ nhân nó. Mồ hôi từ trên trán La Tiểu Lâu chảy ròng ròng, do dự không biết có nên đem chuyện này nói cho Nguyên Tích biết hay không nữa. Nói ra, có thể hay không sẽ chỉ làm Nguyên Tích khổ sở?

Thấy La Tiểu Lâu cúi đầu, sắc mặc hung dữ của Nguyên Tích mới dịu đi một chút, hắn sờ sờ La Tiểu Lâu đầu và nói "Về sau, anh sẽ bảo vệ em, mặc kệ là nhân loại hay dị thú, không ai có thể gây tổn thương cho em đâu."

"Một chuyện nữa, anh cũng muốn nói cho em, chuyện này vốn là định để đêm tân hôn nói cho em biết, nếu em không chạy trốn." nói tới đây, Nguyên Tích lườm La Tiểu Lâu một cái "Cái khế ước kia, cái khế ước nô lệ ban đầu của chúng ta bây giờ đã thành loại cao cấp nhất, thánh cấp khế ước, nội dung cụ thể thì em cũng không cần biết đâu. Em chỉ cần biết rằng, nếu em còn dám chạy trốn, anh nhất định sẽ tìm đến em, lần sau em tuyệt đối sẽ không may mắn như lần này, anh nhất định sẽ hung hăng trừng phạt cái mông kia. Còn có, bởi vì khế ước, sinh mệnh chúng ta đã hòa vào làm một, vô luận sinh lão bệnh tử, chỉ cần anh sống, em sẽ không có việc gì cả."

La Tiểu Lâu hoảng sợ, ngơ ngác mà nhìn Nguyên Tích. Đây là lần đầu tiên cậu biết rằng thánh khế ước lại còn có loại chức năng này!

Sắc mặt La Tiểu Lâu trở nên u buồn, hai tay của cậu kéo và nắm lấy hai tay của Nguyên Tích, vội vàng xao động mà nói "Loại khế ước này, có biện pháp nào để giải trừ hay không?"

Nguyên Tích sửng sốt, thật không ngờ La Tiểu Lâu thế mà lại dám nói ra yêu cầu giải trừ, lập tức nổi trận lôi đình: "Em nói gì?! Em dám cự tuyệt? Em nghĩ rằng anh muốn cùng ngươi ký loại khế ước này cùng em lắm hay sao? Nếu không phải chúng ta đã là vợ chồng, em cảm thấy em có đủ tư cách để ký khế ước thế này với anh sao? Thực lực thì kém, người thì chẳng hề đầy đặn, diện mạo cũng chỉ bình thường..."

Nếu La Đức có ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhắc nhở với vương tử điện hạ của mình một cách đầy trách nhiệm rằng: Điện hạ à, cho dù ngài cưới vương tử phi, ngài cũng không nhất định phải ký kết thánh huyết khế ước cao cấp nhất như thế đâu... Nhưng đương nhiên, Nguyên Tích đã cố tình bỏ quên điều này.

La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn Nguyên Tích, đã lâu không nghe được Nguyên Tích độc mồm rồi, hơn nữa, vì cái gì mà mình lại cần phải đầy đặn chứ...

"Từ từ, em không có ý gì đâu, thật đấy. Em chỉ là... Hy vọng anh không bị liên lụy bởi em. Sự thật là, nếu em không tìm thấy chủ nhân của 125, em sẽ không thể sống đến ba mươi tuổi".

Nguyên bản còn đang muốn châm chọc La Tiểu Lâu thêm vài câu nữa, nghe đến đấy, Nguyên Tích sửng sốt, lập tức bắt lấy vai La Tiểu Lâu, nhíu mày hỏi "Sao lại thế?"

La Tiểu Lâu không thể không đem thân phận của hắn ra nói lại một lần nữa, cả thứ mà mẹ hắn lưu cho hắn.

"Như thế không phải vừa khớp sao? Gen của anh có thể làm anh sống lâu hơn nhiều lần người bình thường, em có thể chia sẻ chỗ thời gian ấy, anh không ngại đâu... Dù sao việc em 'kéo chân sau' của anh cùng chẳng phải là chuyện lần một lần hai."

La Tiểu Lâu không có hỏi hắn loại này khế ước là ký vào lúc nào, thật làm Nguyên Tích thở nhẹ ra một hơi. Hóa ra La Tiểu Lâu thoạt nhìn thì cẩn thận nhưng cũng có những lúc khá mơ hồ.

Lát sau. La Tiểu Lâu lần nữa yêu cầu giải trừ khế ước, Nguyên Tích thì tỏ vẻ, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Đến tối, sau khi hai người đem toàn bộ bí mật bật mí cho nhau, lúc chuẩn bị đi ngủ, Nguyên Tích bỗng nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm mặt La Tiểu Lâu mà truy vấn "Em thành thật khai báo cho anh, trước khi theo anh, em có cùng những người khác... Có kinh nghiệm làm 'chuyện ấy'?"

La Tiểu Lâu cứng đờ, trên mặt có một vệt đỏ quỷ dị "Ưm, đương nhiên, không có". Cậu...cậu...toàn bộ kinh nghiệm của cậu đều là do Nguyên Tích lôi kéo luyện tập mà có...

Nguyên Tích vừa lòng, sự không vui ẩn ẩn trên nét mặt bấy giờ hoàn toàn biến mất. Nhắm mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, âm thanh của Nguyên Tích có chút ám muội mà nói "Chúng ta đi nghỉ đi". Vẫn còn trong tuần trăng mặt, là đàn ông, thiết nghĩ cũng cần chút thời điểm mãnh liệt chứ nhỉ?!

Ngày hôm sau, Nguyên Tích cuối cùng cũng có thể mang theo La Tiểu Lâu quang minh chính đại mà xuất môn. Khi giấy chứng nhận thân phận dân cư khu D của La Tiểu Lâu đến tay, cũng vừa kịp lúc. May mà làm nhanh, nếu không, bọn họ cũng chỉ có thể đợi ba tháng nữa.

Mỗi ngày Nguyên Tích đều đi đánh năng lượng thú để thu thập năng lượng thạch, mà La Tiểu Lâu cũng đi theo, đứng cách chỗ Nguyên Tích không xa để tập đề cao tinh thần lực. 125 thì vẫn ham hố mấy con chuột ở Bụi động, Nguyên Tích cũng không truy cứu nữa, nhưng nó vẫn luôn cố bảo trì khoảng cách với 'ôn thần' kia.

Về phần con sủng vật mà trước đây Nguyên Tích một khắc cũng không rời, giờ đột ngột không thấy nữa, đám Lý Kiệt có hỏi thì Nguyên Tích đều nói là đem nó nhốt lại rồi.

Bây giờ mỗi ngày Nguyên Tích có thể thu hoạch được bốn miếng năng lượng thạch, ở khu D cũng thuộc trình độ trung, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống... Bởi cho dù là khu D, nơi đây cũng có cường giả có thể thu thập được năng lượng thạch cấp hai. Tuy thế, thú bảo hộ năng lượng thạch cấp hai cùng năng lượng thạch cấp một căn bản không cùng một đẳng cấp, chẳng ai dại gì đi thử cả. Nếu khinh thường mà đi khiêu chiến, có thể bị thương nặng, thậm chí tử vong. Mà bị trọng thương ở Bụi động này cũng khác gì tử vong đâu, không thể nộp lên một khối năng lượng thạch mỗi ngày, bị đuổi ra khỏi khu D, trên cơ bản sẽ thành phế nhân.

Buổi sáng Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đi tới cổ võ quán của Y gia, buổi chiểu thì ra ngoài đánh năng lượng thạch, buổi tối sau khi ăn xong còn bớt chút thời gian để luyện tập. Tuy rằng họ chưa nói gì nhưng có thể thấy được là trình độ của họ đã được đề cao hơn rất nhiều. Chỉ cần nhìn thu hoạch nửa ngày của bọn họ bây giờ sơ với thu hoạch cả ngày trước kia là đủ hiểu.

Nguyên Tích thấy thế cũng không tỏ vẻ gì cả, nhưng Ly Tác lão nhân kia thì thường xuyên đi lại trong sân, cũng có ra ngoài xem xét vài lần. Hơn mười ngày sau, Ly Tác bỗng nhiên gọi Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, mời bọn họ đến trong phòng của mình, sau đó nghiêm túc nói "Mấy ngày nay, các ngươi trái phải đều trợ giúp ta, ta thực sự cảm kích. Nhưng mà, một lão già như ta, đã lãng phí đồ ăn chưa nói, lại làm lãng phí cả năng lượng thạch..."

Nguyên Tích rất nhanh nói "Việc này không có gì, ta đã nói rồi, ngài là ân nhân của ta"

Ly Tác sửng sốt một chút, cười cười nói "Thật khó thấy thời buổi này lại có một nam nhân coi trọng sủng vật như ngươi, nhưng mà, ta vẫn muốn nói một tiếng đa tạ. Kỳ thực, ta đã không thể sống thêm được nữa, Nếu không phải là ngươi đem ta về, có lẽ ta đã sớm 'đi' rồi, bây giờ ta thực sự thỏa mãn..."

La Tiểu Lâu trừng mắt hỏi "Từ từ, ngài đây là có ý gì, tuy rằng bây giờ ngài đi đứng có bất lợi thật, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, hơn nữa, tuổi của ngài cũng không phải là lớn..."

Ly Tác lắc đầu, hiền lành mà nhìn La Tiểu Lâu, kinh ngạc vì người trẻ tuổi kia luôn khách khí với lão "Kinh mạch của ta sau khi bị phóng xạ, gần như mỗi ngày đều đau, chân là bị nặng nhất. Hơn nữa, lượng phóng xạ đó luôn trong cơ thể ta ăn mòn dần dần, tính tốc độ chuyển biến xấu gần đây, ta đại khái chẳng sống được bao nhiêu nữa, ta có thể cảm giác được"

La Tiểu Lâu lim lặng. Vị lão nhân này đã cứu cậu, cậu còn cảm kích hơn cả Nguyên Tích. Hơn nữa, đã sống cùng nhau một thời gian ngắn, nói gì thì nói cũng sẽ có chút tình cảm. Thế nhưng hiện tại, cậu lại phát hiện, cậu căn bản không báo đáp được gì cho ông ấy.

"125, dược mi nghiên cứu, có thể cứu Ly Tác đại thúc không?" La Tiểu Lâu lặng lẽ hỏi

"Khó mà nói trước, chờ cơ hội tôi sẽ kiểm tra cho ông ta." 125 trầm mặc một hồi mới đáp.

Nguyên Tích nói "Nơi này không có cách gì trị sao?"

Ly Tác khoát tay chặn lại "Cái này thì ta không rõ, nhưng mà, hôm nay gọi các ngươi lại đây, cũng không phải để nói về việc này". Hắn nhìn Nguyên Tích "Ngày đó, lúc cùng ăn cơm, ta nghe mọi người nói chuyện, ngươi muốn đi Y gia, muốn học cổ võ phải không?"

Sắc mặt Nguyên Tích thoáng căng lại "Đúng thế, định là vậy, nhưng giờ ta sẽ không đi Y gia nữa."

"Kia, nếu ta có thể dạy cổ võ cho ngươi, ngươi nguyện ý học không?" Lão nhân hỏi.

La Tiểu Lâu giật mình mà há to mồm, 125 cũng nhúc nhích một chút.

Trên mặt của Nguyên Tích lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh hơn hai người kia nhiều "Ngài biết cổ võ?"

Lão nhân gật gật đầu, cảm thán nói "Cũng chỉ là hiểu biết chút da lông, trước kia tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, sau đó bị thương, mới bị phóng xạ ảnh hưởng, làm cho toàn bộ cổ võ có được hoàn toàn không thể dùng. Thế nào, tiểu tử, ta thấy ngươi thực sự có tài, muốn theo ta học không?"

La Tiểu Lâu phát hiện mình bị bỏ qua, liếc Nguyên Tích đang ngồi bên mình một cái, vô cùng buồn bực.

Nguyên Tích suy nghĩ hai giây, nói "Được."

Lão nhân kia vui mừng mà cười rộ lên "Tốt, tốt! Võ gia truyền của chúng ta cuối cùng cũng có người nối nghiệp rồi. Từ hôm nay, mỗi tối ngươi hãy lại đây, ta sẽ tận lực mà đem những điều mình biết dạy bảo cho ngươi."

Nguyên Tích vừa nghe là vào 'buổi tối'. Có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

"Còn nữa, cổ võ của nhà chúng ta có điểm khác so với các môn phái khác, phải luyện tâm pháp. Chuyện này ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật. Trừ khi ngươi định truyền nó cho truyền nhân kế tiếp" Lão nhân nghiêm túc mà nói.

Ánh mắt La Tiểu Lâu sáng rực lên. Cao thủ!! Lấy kinh nghiệm xem phim võ hiệp trước đây của cậu, chắc chắn đây là cao thủ. Bọn họ cũng không thấy Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều nói phải học tâm pháp, chứng tỏ phái võ này có điểm đặc biệt hơn người. Không ngờ Nguyên Tích lại 'nhân họa đắc phúc' nhặt được báu vật.

Không đợi La Tiểu Lâu xúc động xong, Ly Tác nhìn về phía La Tiểu Lâu, cười cười với hắn.

La Tiểu Lâu căm giận mà đi ra ngoài. Hai tên kia thế mà gạt hắn ra, vụng trộm dạy học. Đi vài bước, lòng hiếu kì không được thỏa mãn, La Tiểu Lâu đành tự an ủi mình, không có gì phải tức giận cả, một ít môn phái kì lạ cũng có nhiều quy củ kỳ quặc, khác hẳn người thường mà...

Tối đó, Nguyên Tích cả đêm không về.

Trong căn phòng nhỏ bé chỉ có La Tiểu Lâu cùng với 125. La Tiểu Lâu nhìn nhìn 125 đang chăm chú nghiên cứu năng lượng thạch, bỗng nhiên nói một câu "125, thật xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro