Chương 16: Những ngày tuổi trẻ ấy đã không thể trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau cú ngã tự do của cậu và hành động mời khách không ngờ của anh, quan hệ của hai người cư nhiên lại như thời tiết tươi đẹp, mưa gió thuận hòa, bão không giật cấp cao nhưng đôi khi có áp thấp nhiệt đới, quả thật thích hợp cho việc xúc tiến tình cảm hữu nghị, ít nhất đó là theo suy nghĩ của riêng Minh An. Sau một thời gian âm thầm quan sát, cậu rút ra kết luận: Vương Huy trước giờ chưa từng có bạn. Điều đó càng khiến cậu có cảm giác ngẩng cao đầu khi làm bạn cùng anh. Thu hết lòng tốt bụng, nhân ái cao cả có trong người từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Minh An quyết định sẽ trở thành một người bạn thân thiết với người kia. Kết quả là ngày nào cũng như ngày nào, trong trường luôn có một cặp nam-nam đi chung với nhau, người đi trước khí thái nam nhi sáng chói, tỏa ra sứ hấp dẫn làm tê liệt không ít ánh nhìn, người bị bỏ lại phía sau thì mặt mày đỏ bừng, chân tay mệt mỏi đuổi theo người phía trước, cứ thế chưa từng ngoại lệ một lần thay đổi vị trí.

Về phía Vương Huy, tuy bề ngoài vẫn biểu hiện lạnh lùng, cứng ngắc, nhưng thái độ với Minh An đã có chút xíu dịu dàng, ôn hòa. Đối với sự đeo bám của cậu, anh cũng không có ý kiến. Nếu so với trước kia, có lẽ bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Chẳng hạn như việc hằng ngày anh đợi cậu cùng ăn cơm vào giờ nghỉ trưa, hiếm khi lại cười trước mặt cậu, còn để cậu ngang nhiên xông vào nhà mình bất kể thời gian ... Những điều đó được xem là cả kỳ tích đối với Minh An, nhưng lại khiến các nữ sinh không khỏi thắc mắc gần đây không biết "Vương Huy của họ" liệu có vấn đề về thần kinh?

Căn tin trường là nơi tập trung đông nghẹt sinh viên vào các giờ nghỉ. Họ đến đây để tụ tập, nói chuyện, hoặc là để học nếu không muốn tốn thời gian đến thư viện. Căn tin có một phòng ăn lớn, chứa được khoảng vài trăm người. Phòng có nhiều cửa sổ, cách đều lại có quạt máy, nếu không sẽ chết ngất vì ngộ độc tổ hợp mùi mồ hôi cộng thức ăn đặc trưng của nơi này. Hôm nay, Minh An một mình đến căn tin trước. Vương Huy vừa rồi nhắn tin cho cậu báo có việc gấp, sẽ đến sau. Lấy đủ phần thức ăn cho anh và dư rất nhiều cho cậu, Minh An ngồi im lặng ngắm nhìn dòng người xuôi ngược ra vào ngoài cửa.

- Phải thằng này không? – Một giọng nữa vang lên

- Chắc chắn, là nó – Giọng nữ khác lại vang lên

Mùi nước hoa nồng nặc khiến Minh An nhăn nhó quay mặt lại, trước mặt cậu lúc này là nhóm bốn cô gái son phấn lòe loẹt, tóc tai nhuộm đủ thứ màu, ăn mặc táo bạo.

- Này nhóc, cậu em thật không biết điều. – Giọng nữ kia nói

- Tôi không quen biết các chị - Minh An thẳng thắn đáp

- Mày không cần biết, mày chỉ cần biết mày đang đụng đến người của bọn chị.

- Ăn nói ngang ngược, tôi không biết các chị, lại càng không biết người nào của các chị, sao lại đụng đến được?

- Đê tiện, mày còn giả nai, mày dạo này rất thân thiết với Vương Huy, tao nói cho mày biết Huy là bạn trai tao, mày tốt nhất đừng đụng vào, thứ biến thái dơ bẩn. Mày cũng chỉ là một thằng bóng, không hơn không kém, lại đi lôi kéo Huy của tao, mày nghĩ có thể?

- Chị, hiểu lầm rồi, thực ra... - Minh An cố giải thích

- Hiểu lầm cái gì, tao thấy toàn là thật, mày đang cố tình dụ dỗ, mày nên biết tao mới là bạn gái Huy, thứ dơ bẩn như mày không có cửa

Minh An không biết nói gì, chỉ thấy sự tình trước mắt đang hiểu lầm rất lớn.

- Vậy sao? Tôi còn không biết mình đã có bạn gái. – Giọng nói lạnh tanh vang lên giữa đám đông, khiến tất cả mọi người đều cùng lúc ngoái lại nhìn

- Huy... - Người nữ vừa rồi còn lớn lối giờ lại vô cùng khép nép, giọng nói run rẩy.

- Các cậu hoang tưởng tự nhận tôi là bạn trai, lại nói tới 2 lần, xem ra ai mới là người đê tiện hơn? – Vương Huy từ từ tiến lại trước mặt người nữ.

Bạn học nữ kia im lặng cúi đầu, không dám hé một lời

-Biến thái? Dơ bẩn sao? Các cậu không có tư cách nói cậu ta – Vương Huy khuôn mặt đã tức giận liếc nhìn bọn họ

4 người nữ sợ hãi, đồng loạt lùi ra sau

- Đây không phải là người cậu có thể đụng vào

Vương Huy nói rồi nắm tay kéo Minh An đang xúc động đứng chết trân tại chỗ ra ngoài. Đi đến một nơi vắng bóng người, anh mới buông cậu ra, tức giận quay người trách mắng:

- Không phải ngày thường cậu hay to miệng cãi lại tôi sao, hôm nay lại im lặng như thế à?

Minh An cúi đầu, thốt ra một câu không ăn nhập vấn đề, giọng nói nghẹn ngào:

- Làm bạn với anh khó vậy sao? - Hít sâu một hơi Minh An nói tiếp: - Tôi chỉ muốn làm một người bạn tốt của anh, không ngờ lại thành ra như vậy, tôi thực sự không có ý gì khác... Nước mắt lúc này đã long lanh kéo dài trên gò má.

Vương Huy lần đầu nhìn thấy cậu như vậy, không biết phải làm sao, vội lấy tay lau nước mắt cho cậu, cũng không ý thức được mình làm gì

- Không được khóc. Những lời nói nhảm phải bỏ ngoài tai. Sau này, ngoại trừ là lời tôi nói, tuyệt đối không được nghe lời bất kì ai, cũng không được suy nghĩ lung tung. – Vương Huy nhìn cậu, ánh mắt vô cùng quả quyết.

Minh An ghe vậy, đẩy Vương Huy ra, mở miệng cãi lại

- Tại sao? Anh cũng đâu phải ba tôi? Sao tôi phải nghe?

- Cậu lớn tiếng như vậy, sao lúc nãy không cãi lại bọn họ? – Vương Huy nheo mắt hỏi

- Tại cô bạn gái của anh...

- Đừng nói từ đó trước mặt tôi, thật kinh tởm – Vương Huy cắt ngang

- Tại cô người yêu...

- Cậu muốn ăn đấm à? – Vương Huy đưa nắm tay lên trước mặt cậu

- Tại bọn họ là con gái, tôi thân là nam nhi, không so đo tính toán.

- Cậu thật rộng lượng, tôi còn tưởng cậu sẽ cho bọn họ mấy cái tát – Vương Huy mỉa mai nhếch môi khinh thường.

- Anh dám không?

- Không

- Khinh, tôi phi thường phê phán lời nói của anh.

- Bọn họ không đụng đến tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, còn cậu thái độ như vậy thật không bình thường.

- Tôi đã nói tôi là con trai sẽ không đánh phụ nữ. Vả lại tôi ở trọ Kí Túc Xá, người thân không có ở đây, không có ai thân thuộc, lỡ xảy ra chuyện gì, biết làm sao? – Nói tới nói lui, cậu rốt cuộc là sợ bị báo thù. (Tác giả: Minh An, tôi phi thường phê phán thái độ giả tạo của cậu!)

- Cậu... - Có chút chần chừ

- Sao nữa? – Minh An khó chịu

- Nếu không có ai, hãy ở bên cạnh tôi – Giọng nói trầm thấp khua động vào không gian

Tiếng gió rì rào cuốn theo mấy chiếc lá khô bay xào xạc trên sân trường. Sự yên lặng bao trùm khắp nơi đến mức Minh An có thể nghe thấy tim mình đang run lên từng nhịp mạnh mẽ. Bàn tay hết nắm chặt lại duỗi thẳng ra, thấm đầy mồ hôi. Khóe môi giật giật, ánh mắt mở to nhìn người vừa mới thốt lời.

"Cảm giác này, thật bình yên!"

- Minh An, tôi muốn ở bên cậu! – Như sợ người trước mặt không nghe rõ, Vương Huy nhẹ nhàng nói lại, giọng nói pha thêm chút êm dịu.

Có rất nhiều người đã đến và đi qua cuộc đời chúng ta, nhưng chỉ có một người khiến ta phải lạc nhịp tim ngay lần đầu ngước nhìn, khiến ta phải tạc ghi bóng hình sâu trong tim. Với Vương Huy, Minh An là người như vậy. Là người khiến anh bất đắc dĩ quan tâm bởi sự đơn thuần của cậu. Là người khiến anh vô cùng khó chịu bởi sự ngốc nghếch của cậu. Là người khiến anh bất giác mỉm cười rất khẽ bởi sự vô tư vui vẻ của cậu. Là người khiến anh tốn thời gian để xoa dịu tổn thương mỗi khi nhìn thấy cậu nước mắt lưng tròng. Vương Huy không tin vào duyên số, nó đến được thì cũng đi được, người ta gặp nhau để rồi chia xa, vì đồng tiền mà phản bội lẫn nhau, cuộc đời nhiều hư hao mất mát cũng là vì thế. Nhưng không ngờ một ngày lại chính bản thân mình phải thừa nhận anh vì người đó mà rung động, vì người đó mà tim hẫng nhịp và cả nhộn nhịp, vì Minh An mà Vương Huy lần đầu có khát vọng chiếm giữ một người. Anh muốn tất cả những gì của cậu đều thuộc sở hữu của riêng mình, đó là nụ cười ngu ngu của thằng ngốc ngang bướng không biết điều, là những lần cậu đỏ mặt tức giận vì không cãi lại anh, là một lần cậu loay hoay tìm anh khắp trường mà quên ăn cả bữa trưa, là lần đó đuổi theo đến tận cửa lớp chỉ để tặng anh cái bánh chocopie kèm một câu sinh nhật vui vẻ, là một lần cậu đứng ra nói tốt cho anh mà cãi nhau với đám nam sinh cùng lớp, là rất nhiều rất nhiều những thứ về cậu mà anh vô tình ghi nhớ cất giữ trong ngăn kéo sắp chật chỗ - tuổi thanh xuân.

Vương Huy chăm chú nhìn vào mắt cậu, anh không biết tình yêu của hai thằng con trai có thật sự tồn tại hay có bao nhiêu người chấp nhận nó, nhưng anh không quan tâm bởi từ trước đến nay anh chưa một lần phải sống theo cảm nhận của người khác. Chỉ có một điều, từ ngày Minh An bên cạnh, anh bắt đầu cân nhắc trước cảm xúc của cậu. Điều chưa từng có trong suy nghĩ của Vương Huy. Ừ thì, anh cũng không biết chuyện này có thể đi đến đâu bởi trước mắt còn có quá nhiều thứ cần đong đếm cho tuổi trưởng thành... Chỉ có một điều anh biết rõ nhất: "Ngay lúc này, tôi-muốn-có-cậu". Thời gian tiếp xúc với Minh An không bao lâu, nhưng anh đủ khôn ngoan để chắc chắn với tình cảm của mình. Đó không phải là cảm xúc nhất thời khi cậu đối tốt với anh và anh đối tốt với cậu. Đó là nhận thức của những đêm dài Vương Huy không ngủ mà ngồi trên ghế dài đối diện cửa kính lớn ở phòng mình, nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài kia, chợt phát hiện... anh rất cô độc. Cho nên không phải cứ nhất thiết phải tìm hiểu ai đó thật lâu, tiếp xúc thật nhiều mới dám nói lời yêu, mà đôi khi chỉ cần một lần chạm mặt và mỗi ngày đều muốn được chạm mặt như vậy, đôi khi chỉ muốn an an ổn ổn vui vẻ bên nhau bước qua từng ngày. Với anh, đó chính là thích một ai đó... Vương Huy còn nhớ ấn tượng đầu tiên với Minh An là một cậu nhóc chậm lớn não úng nước, thiếu suy nghĩ, luôn bốc đồng dư năng (lượng) nhưng lại rất tốt bụng, không tính toán lại vô cùng thoải mái, lúc nào cũng suy nghĩ tích cực luôn lạc quan. Chính như vậy khiến anh gặp một lần lại muốn gặp lần nữa, mặc dù không nói ra nhưng theo cách nào đó không chủ động được luôn phải chú ý đến cậu....

Vương Huy thoáng nheo mắt trước sự lúng túng của Minh An, bất giác đem tầm mắt nhìn ra xung quang để che giấu nỗi phiền lo cùng khao khát tột cùng lúc này: "Nếu cậu không đồng ý, tôi cũng bằng mọi cách khiến cậu đồng ý". Vì cậu mà một Vương Huy sợ ồn ào, không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, cũng chưa từng nghĩ sẽ thích một ai lại cư nhiên trở nên như vậy. Có lẽ... "Cậu nên chịu trách nhiệm vì khiến... tôi nhắm trúng".

Ngày hè năm đó, ánh nắng mặt trời tuy chỉ yếu ớt lọt qua kẽ lá, nhưng cũng đủ làm bức bối trái tim hai người trẻ. Phượng rợp đỏ một góc trời hòa quyện vào sắc xanh của lá cây, tương phản lên hình ảnh hai người con trai đang thổn thức nhịp yêu đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro