Chương 19: Mùa hè năm đó không chỉ có hai chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại học, mùa hè của những tiếc nuối...

- Minh An, tôi muốn ở bên cậu! – Vương Huy dùng giọng điệu tình cảm nhất có thể, nói như thỏ thẻ vào tai cậu.

Thời gian đột ngột dừng lại. Giây phút này, người con trai này, trái tim cậu đang khó nhọc lấy lại nhịp đập bình tĩnh. Không gian chậm chạp chuyển biến. Chiếc lá khô lười biếng nhấc mình bay lên cùng cơn gió khô ráp. Minh An cảm thấy lòng rối bời.

"Anh ta đang tỏ tình?"

- Tôi ... tôi ... - Minh An lúng túng không biết phải nói gì

- Cho cậu 7 ngày, phải suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời tôi: cậu muốn hay không? – Vương Huy vừa nói ra lập tức hối hận. Liệu 7 ngày, anh có nhẫn nhịn chờ được?

Minh An chỉ biết gật đầu:

- Vậy tôi đi trước

Vương Huy nói rồi quay người bước đi, phong thái ung dung bước lên chiếc lá khô vỡ vụn. Âm thanh vang lên khô khốc, giòn giã. Trong đầu lúc này toàn những lời tự trách bản thân.

"Thật vô dụng, đến cả một câu tỏ tình bình thường cũng không nói được. Tên ngốc đó không biết có nhận ra?"

Ngước đầu nhìn trời, Vương Huy thầm thở dài chán nản. Xem ra 7 ngày này sẽ cực kì thử thách tính nhẫn nại của anh. Vương Huy là người nóng vội, quyết đoán rất ghét phải chờ đợi quá lâu. Xem ra còn phải trông chờ biểu hiện của cậu.

Còn lại một mình Minh An giữa khuôn viên đầy hoa lá và gió, cậu vẫn chưa hết bàng hoàng trước câu nói của anh.

"Anh ta muốn ở bên mình, là thật sao?"

"Anh ta muốn mình bên cạnh, với tư cách một người bạn hay là ...?"

- Này, cậu cứ đứng ngốc như vậy thật khiến người khác khó hiểu – Một giọng nam xa lạ vang lên
Minh An không hề chú ý, chỉ đang tập trung suy nghĩ chuyện của mình. Bị lơ đẹp, người nam tiến lại trước, áp sát gần vào mặt cậu.

- Lần đầu được tỏ tình à? Nhìn bộ dạng thật ngu ngốc

Minh An lúc này đã mất bình tĩnh, gạt gương mặt kia sang một bên, trừng mắt nói

- Cũng không phải chuyện của anh

Người nam kia bật cười, làm ra bộ mặt đăm chiêu nhìn cậu từ trên xuống dưới

- Không thể hiểu được, cậu nhìn rất bình thường, vừa ngu ngốc lại còn rất thiếu lịch sự. Không thể tin là người như cậu lại được Vương Huy tỏ tình – giọng nam vô cùng bỡn cợt, đầy ý trêu chọc.

- Không Phải! Không phải như anh nói – Minh An tức giận

- Còn không phải? Tôi nghe hết rồi

Minh An đuối lí chỉ biết trừng mắt nhìn người trước mặt.

- Này, tôi nói cậu thật quá ngây thơ. Vương Huy chính là chàng trai của các nữ sinh, trước nay chưa từng đặt ai vào mắt, lại đi tỏ tình với cậu, hoàn toàn không hợp lí. Lại còn, nếu cậu chấp nhận yêu cậu ta, có chắc chắn sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì với bọn con gái, gia đình của cậu ta – Người nam khoanh tay trước ngực, từ tốn nói.

Thấy Minh An đã có phần dao động, khóe miệng liền nhếch thành một nụ cười, nói tiếp:

- Xem ra Huy chỉ muốn đùa giỡn với cậu

Minh An vừa nghe, cảm thấy đôi chân nặng trĩu, đầu óc choáng váng thiếu điều không đứng nổi. Nhưng đã rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giương mắt nhìn người nam kia.

- Cám ơn anh quan tâm, tôi tự biết phải làm cái gì.

Nói xong, cậu quay người bước đi. Khuôn mặt tuy đã khá hơn nhưng vẫn lấp loáng sự hoảng loạn tột cùng.

- Này, tôi tên Nhật Minh. Hoàng Nhật Minh – giọng nam gọi với theo

Minh An không xoay người cũng không đáp lại, cứ như vậy mà bước tiếp.

"Xem ra cậu ta chỉ muốn đùa giỡn với cậu" – Lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu khiến Minh An lo sợ. Cậu rất sợ Vương Huy chỉ xem cậu như một trò đùa...

Chiều nay nắng không về, Minh An ngồi thu lu một mình dưới mái chờ xe bus và thầm đếm những chuyến xe bus chạy qua, chầm chậm nghe tiếng bước chân của kẻ xuống người lên vội vã. Bao nhiêu chuyến xe đã đến và dừng lại rồi lại hối hả đi qua. Cậu cứ ngồi đó, không biết đã bỏ qua bao nhiêu chuyến xe. Cậu cứ ngồi đó, để cho những hàng người nối tiếp nhau lướt qua. Cậu cứ ngồi đó, mông lung nghĩ ngợi...

"Vương Huy! Phải không? Em đã thích anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro