Chương 28: Gọi tên anh bằng yêu thương...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  8p.m, Minh An trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi rã rời sau khi tăng ca. Ở xưởng in thông báo đến tòa soạn số báo ngày kia phát hành gặp một số lỗi, nên chủ biên Mĩ Kiều đã bắt cậu đi theo giải quyết, tăng thời gian làm việc thêm 2 tiếng rưỡi đồng hồ. Cho đến khi mọi việc đã tạm ổn, chắc chắn không còn sự cố nào tiếp diễn, cậu mới được trao trả tự do mà không còn một chút sức lực để vui mừng. Vừa đặt chân vào nhà vừa cất tiếng chào ba mẹ, lúc đi ngang qua phòng khách, Phong Linh có gọi cậu lại nói đề toán của Dương Minh hôm nay cô giáo cho rất khó, cả nhà không ai giải được cả, bảo cậu ghé qua xem thử. Minh An lúc mới nghe xong đã cười thật to, còn khi dễ nói một câu: "Chị đã lên tới chức trưởng phòng marketing mà đến cả một đề toán của học sinh lớp 2 cũng không giải được". Phong Linh đang xem phim truyền hình dài tập trên TV, không thèm đôi co cãi nhau với cậu, chỉ đơn giản liếc mắt đuổi cậu lên lầu, rồi tiếp tục dán mắt lên nhìn nụ hôn của hai nhân vật chính, thèm thuồng đến độ nhỏ dãi. Minh An cũng không thể tiếp tục khinh thường người khác mà không có sự phản ứng, nên một mạch bước lên lầu về phòng mình. Cởi áo khoác ra gài lên móc treo, cậu lại chỗ bàn học của con khẽ gọi:

-Minh Minh, ngủ chưa?

Thằng bé đang lim dim nhắm mắt chuẩn bị hôn mê tạm thời thì bị lay tỉnh thức dậy

-Ba về rồi! Bài này khó quá! – Nó giơ lên cuốn sách bài tập chỉ vào đề bài

Minh An chậm rãi nhận lấy cuốn sách rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, nghiền ngẫm đề bài khó tới mức nào mà cả nhà không giải được. Cái đề bài mấy dòng ấy như sau: Phòng số 1 có 49 cái ghế, người ta đem 7 cái ghế từ phòng số 1 chuyển sang phòng số 2, rồi tiếp tục chuyển 5 cái ghế từ phòng số 2 sang phòng số 3. Sau khi chuyển dời, cả 3 phòng đều có số ghế bằng nhau. Hỏi trước khi chuyển dời, phòng số 2 và phòng số 3 mỗi phòng có bao nhiêu cái ghế?

Minh An chuyên tâm di dời tầm mắt trên mấy con chữ đến mức ra sức bấu chặt trang giấy. Dương Minh bên cạnh không thấy ba mình cử động thì chủ động hỏi

-Bài này giải làm sao hả ba?

Minh An buông cuốn sách xuống bàn, bảo con trai đọc to đề bài hai lần rồi đọc thầm lại một lần nữa. Trong lúc con đọc, cậu âm thầm nghĩ ngợi trong đầu, những con số thi nhau nhảy qua nhảy lại toán loạn. Vừa mới tăng ca mệt sức dẫn đến mệt não, cậu không suy nghĩ ra được lời giải, chỉ thấy đầu óc lùng bùng đánh trống đình công. Minh An xoa đầu con rồi bảo nó chạy xuống lầu nói bà hâm nóng lại chè hạt sen trong tủ lạnh, ngồi đó ăn cho hết rồi hẵng lên phòng học bài. Thằng bé nói không muốn ăn nhưng cậu cứ nhất quyết ép nó phải ra khỏi phòng. Một mình ở đây, cậu lấy điện thoại gọi cho mấy người đồng nghiệp ở tòa soạn hỏi lời giả cho bài tập của con. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình điện thoại hỏi thăm lúc đêm khuya của cậu, đại loại chỉ nghe đáp lại mấy câu như: "Đề thi đại học năm nay à? Sao khó vậy?" hay là "Tôi không xin việc ở công ty Nhật, mấy kiểu test IQ này đừng hỏi tôi", đơn giản nhất chính là "Không biết, tôi đi ngủ đây!"

Minh An ngạc nhiên cúp điện thoại, cái đề này khó đến mức vậy sao? Không ai biết đáp án, còn đề cao nó là đề thi đại học hay bài test xin việc gì gì đó. Xin thông báo nó chỉ là bài tập của học sinh lớp hai mà thôi, thật không hiểu nổi trước đó các người làm sao đậu đại học còn ra trường xin được việc làm nữa. Hình như cứ thế cậu không tìm ra được đáp án bài toán cho con. Có nên gọi tổng đài chị thỏ ngọc hay tổng đài panda để hỏi bài hay không? Chính là đến bước đường cùng rồi. Nhưng ... sáng suốt lại chút đi, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi, người ta miễn tiếp nhận các cuộc gọi ngoài giờ hành chính, đặc biệt là các cuộc gọi về đêm. Đúng lúc, Dương Minh đã bất đắc dĩ ăn xong chè hạt sen quay trở về phòng, thấy Minh An mệt mỏi tựa lưng vào ghế nhắm mắt im lặng như chết, thằng bé rón rén đến gần gấp sách vở lại cất vào balo chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Nghe tiếng động ma sát nhỏ, cậu vô thức mở mắt ra theo phản xạ, ngạc nhiên hỏi:

-Sao vậy? Sao con không làm bài tiếp?

Thằng bé đang cho cuốn sách cuối cùng vào balo ngước mặt lên cười ngây ngô

-Cô giáo nói đây là bài khó, ai làm được thì làm

Minh An giãy nảy khỏi ghế, tạm thời thoát khỏi cơn mệt mỏi

-Cô giáo nói như vậy thật không? – Hai mắt sắc bén chằm chằm nhìn Dương Minh

Thằng bé gật lấy gật để cái đầu, vẫn toét miệng cười

-Vâng, là thật!

Nói rồi, nó nhanh chân trốn vào nhà vệ sinh, lấy bàn chải cùng kem ra vui vẻ đánh răng, tay bận chải qua chải lại còn miệng bận hát những câu không rõ ràng, bài này lẫn lộn bài khác, nụ cười vẫn mấp máy trên môi ẩn hiện trọng bọt kem trắng xóa. Dương Minh một bộ dạng sung sướng đi ra thấy Minh An đang cầm đồ ngủ đợi trước cửa, vẫn còn nhìn chằm chằm vào thằng bé không hiểu sao nó lại vui như vậy. Dương Minh không để ý nhanh tay đẩy cậu vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, tung tăng trèo lên giường, nhảy lên nhảy xuống trêm đệm trắng:

-Ba, hôm nay con thấy hai anh con trai hôn nhau

-Vậy sao? Con thấy ở đâu? – Minh An đang mở vòi sen, từ trong nhà vệ sinh nói vọng ra

-Ở gần trường con. Mà ba ơi! Hai người đàn ông có thể hôn nhau sao?

-Tại sao không? Họ yêu nhau thì có quyền hôn nhau chứ? – Cậu đang xoa dầu gội khắp đầu, thản nhiên trả lời

-Vậy hai người đàn ông có thể yêu nhau hả ba? – Dương Minh ngây thở thắc mắc không ngừng

-Tất nhiên có thể, con người bình đẳng mà – Đang cay mắt vì bọt xà bông nhưng vẫn kiên trì trả lời

-Vậy hai người đàn ông yêu nhau cũng có thể cưới nhau phải không ba? – Nhún nha nhún nhảy hỏi

Minh An im lặng một chút suy nghĩ không biết sao hôm nay con mình lại hỏi chuyện này nhiều đến vậy, lấy tay xoa sữa tắm khắp người trả lời:

-Tất nhiên nếu họ muốn. Nhưng mà ở nước mình chưa cho phép hai người cùng giới tính kết hôn, họ có thể ra nước ngoài kết hôn với nhau.

-Vậy tại sao ba lại không kết hôn? – Đã thôi không nhảy tưng tưng nữa

-Con nói gì vậy? Ba có ai để kết hôn chứ? Không phải, ý ba là... là... - Đã thôi không xoa sữa tắm nữa

-Con biết hết rồi – Dương Minh chỉ tay vào cánh cửa, dõng dạc tuyên bố như đang buộc tội cậu

-Con biết cái gì?

-Con biết rồi, con biết ba thích chú Huy lúc trước đứng trước cửa nhà mình. Từ lúc đại học rồi, ba cứ luôn đi theo chú ấy, luôn miệng nói thích chú ấy. Chú ấy lúc đầu không chịu được, nhưng cứ bị ba theo đuôi từ trường về nhà. Còn nữa, ba còn làm bữa sáng rồi viết thư tỏ tình với chú. Ba cũng thích một người đàn ông sao ba lại không cưới? – Sự thật cũng có đôi chỗ bị méo mó

Dương Minh hồng hộc tuôn một hơi, dỏng tai nghe ngóng bên trong kia bất chợt im lặng lạ thường rồi trong miệng lẩm bẩm đếm: 5...4...3...2...

Cửa phòng lập tức mở ra, Minh An mang theo khuôn mặt đỏ bừng chạy ra. Đầu tóc, quần áo trên người thấm đầy những giọt nước, nắm tay thằng nhỏ lôi xuống ngồi trên giường:

-Ai nói con nghe? Người đó nói sai rồi!

-Không thể nào, chú Huy nói con nghe mà

-Ba con trước nay nấu ăn dở tệ, làm gì có chuyện làm bữa sáng tỏ tình

Dương Minh chu mỏ: - Con nhớ lại rồi, là ba mua bữa sáng, đúng, ba mua đồ ăn sáng để tỏ tình với chú ấy

Minh An đứng dậy lấy khăn lau khô đầu: - Thời đại học ba không nhiều tiền để làm chuyện nhàn rỗi như vậy

-Con không biết, chú Huy nói ba thích chú ấy, tại sao ba không làm đám cưới với chú ấy? – Thằng bé lăn qua lăn lại trên giường.

-Tại sao ba phải cưới chú Huy?

-Ba phải cưới chú ấy, con chỉ cho ba cưới chú ấy mà thôi! Vì chú ấy rất tốt, chú đánh nhau rất giỏi á, hôm nay chú Huy..... – Dương Minh đang nói thì im bặt, nó biết khôn để không phải nói ra chuyện cúp học suýt bị bắt cóc sáng nay. Thật không tưởng tượng nổi phản ứng của ba sẽ như thế nào khi chỉ mới nghe mấy chữ "cúp học" với "bắt cóc"?

-Hôm nay làm sao? Sao con không nói tiếp?

-A, a, chiều nay trước cổng trường con gặp chú ấy, chú kể cho con nghe

-Sao hôm nay con gặp nhiều người vậy? Hết hai người hôn nhau, lại gặp Vương Huy. Có nên đi mua xổ số làm giàu hay không?

-Á, con lại nhớ ra rồi, nhà chú Huy rất giáu á, ba cưới chú ấy thì con sẽ được mua thật nhiều đồ chơi, ăn thật nhiều thứ - Hai mắt sáng rỡ chỉ nhìn thấy toàn tiền là tiền

Minh An ném ngay cái khăn ẩm lên đầu thằng bé, tiến lại giường oán trách một câu:

-Con chỉ biết ăn với chơi, không có tiền đồ chút nào cả

-Thì ba nói là trẻ em chỉ cần ăn chơi rồi học. Con đang làm đúng theo lời ba mà – Trẻ con thời nay lớn không tưởng, cái gì cũng biết, còn biết lấy lời của ba mình để lập luận đáp lại – Con không biết đâu, ba phải cưới chú Huy mau mau!

-Sao con cứ bắt ba phải cưới chú Huy, chú ấy nói gì với con hả? – Minh An thẳng tay ghì cổ thằng bé tra tấn "ép cung"

-Chú ấy... nói ba thích chú ấy... nên ba phải kết hôn với chú...s...

Cánh tay buông lỏng, Minh An lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay cô độc một ánh trăng không mấy tròn trịa nhưng vẫn sáng vằng vặc trên cao. Bao giờ cũng vậy, dù bầu trời chỉ duy nhất vầng trăng thì vẫn có một ngôi sao bên cạnh nó bầu bạn, không tỏa sáng mà lặng lẽ, không to lớn mà nhỏ bé... Tạo hóa sinh ra vạn vật đều có đôi có cặp, mắt cũng có hai mắt, tay cũng có hai cánh tay, miệng chỉ có một nhưng lại có hai bờ môi, đến cả tim chỉ có duy nhất một trái đang đập trong người nhưng cấu tạo lại chia ra tâm thất tâm nhĩ... Phải chăng cũng đã đến lúc cậu nắm lấy định mệnh của mình? Vì ông trời khi sinh ra ai đó trên đời cũng đã sinh ra một nửa định mệnh của họ, nếu họ cô đơn thì người ấy cũng một mình đơn chiếc, nếu họ đau khổ thì người ấy cũng thẳng thể hạnh phúc. Nếu Vương Huy thật sự là định mệnh của cậu, cậu không muốn anh phải đau khổ chờ đợi, càng không muốn phải làm khó bản thân mình...

-Nhưng ba vẫn thắc mắc tại sao chú Huy lại nói với con? Không trùng hợp vậy chứ? – Đôi mắt dao găm như chặt chém hăm dọa

Dương Minh cũng không biết phải bịa tiếp làm sao, lập tức úp mặt xuống gối giả vờ ngủ say:

-Con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước đây! – Một phút sau còn có tiếng ngáy vang lên đều đặn từng nhịp, một con mắt còn he hé theo dõi tình hình bên ngoài

Minh An cũng không thèm tiếp tục truy cứu, chỉ đơn giản dọa nạt

-Nhóc con, nhắm chặt mắt mà ngủ

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, bước ra ngoài ban công chìm đắm trong cơn gió mát buổi đêm. Cậu lấy điện thoại, vào danh bạ bấm số gọi cho Vương Huy...

Nếu ta gọi yêu thương bằng tên của một ai đó, rất nhanh người đó sẽ nghe được và đáp lại...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro