Chương 40: Trắc nghiệm tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Những ngày này, tạp chí K của Minh An đang ráo riết triển khai đề mục mới. Các nhân viên vì thế đều tất bật chuẩn bị thật kĩ lưỡng, mong muốn đề mục mới này sẽ được nhiệt liệt đón nhận. Ứng dụng "Trắc nghiệm vui" lần đầu tiên sẽ ra mắt các độc giả vào số báo mạng kì tới. Vì vậy, trong khoảng thời gian còn lại, các nhân viên đều tích cực ra sức "thử nghiệm" sản phẩm mới.

....

Píp – khóa cửa bật mở, Vương Huy mệt mỏi bước vào nhà. Hôm nay, công việc chồng chất ngập đầu, giải quyết xong một nửa thì cũng vừa đúng giờ tan sở, anh chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi.

-Anh về rồi! – Vương Huy vừa cởi giầy vừa nói vọng vào

-Về rồi à? Em cho anh xem cái này

Minh An ngồi trên ghế sa-lông, tay cầm bánh snack, nhìn vào màn hình máy tính, tay còn lại đang ngoắc ngoắc anh

-Đợi anh ngủ dậy đã - Vương Huy không quan tâm cậu, một mạch tiến lên phòng

-Nhanh thôi, chỉ 5 phút

Minh An nhanh chóng nhảy từ sa-lông ra tới chỗ anh bằng tốc độ phi thường ánh sáng, giơ màn hình máy tính lên trước mặt anh

-Trắc nghiệm tình yêu? - Liếc sơ qua màn hình, Vương Huy thoắt đen mặt

-Đúng vậy, là của tạp chí bọn em

Minh An gật đầu tươi cười

-Anh không rảnh

Đẩy cậu qua một bên, anh toan bước đi nhưng Minh An một lần nữa nhanh chóng chặn lại

-Đi mà, chỉ 5 phút thôi! – Cậu dẫu mỏ năn nỉ

-Không – Anh nhất quyết từ chối

-Em năn nỉ đó! – Vẫn kiên trì nài nỉ cho bằng được

-Không – Vẫn quyết tâm tách cậu sang một bên

-Anh, làm ơn đi mà

-Không

-Huy à!!!

-Được rồi, chỉ 5 phút

Vương Huy bất lực chìu lòng cậu ngồi xuống ghế cùng làm trắc nghiệm. Nhưng thực tế phũ phàng là chỉ có mình cậu đang chuyên tâm, anh ngồi kế bên còn không thèm liếc qua màn hình một cái, chỉ nói mấy câu ngắn gọn khi cậu hỏi. Minh An thoăn thoắt nhấp đúp chuột, hồi hộp chờ đợi kết quả, nhìn từng vòng tròn quay đều tim cậu như rớt khỏi lồng ngực.

Tin... tin....

*ĐỘ HỢP Ý CỦA CÁC BẠN LÀ: 30%. CÁC BẠN CHƯA THẬT SỰ HIỂU NHAU*

Minh An câm nín nhìn dòng code trước mắt, cố gắng kiềm chế để không đập bể máy tính. Tại sao? Tại sao? Tại sao chỉ có 30% chứ hả?

Vương Huy bên cạnh thấy cậu im lặng thì có chút tò mò

-Kết quả?

Rồi không đợi cậu chủ động trả lời, tự mình nhìn vào màn hình máy tính, thản nhiên nói

-Trò trẻ con

-Chúng ta không hợp nhau sao? – Minh An giương đôi mắt buồn bã nhìn anh

-Em tin vào mấy cái này?

-Cũng không hẳn, nhưng thấy thất vọng

-Thất vọng cái gì?

-Chúng ta kết hôn có hơi vội, lỡ sau này có ly hôn thì sao? Đều sẽ là do không hợp ý nhau

-Mới cưới mà em dám nghĩ đến ly hôn?

-Không phải, em chỉ thấy hơi lo lắng

-Hợp ý với em hay không là do anh quyết định. Sau này không cho phép em tin vào mấy cái trắc nghiệm nhảm nữa

-Anh nói có thật không?

-Thật!

-Vậy anh tuyệt đối không được bỏ rơi em, phải yêu em suốt đời biết chưa? – Minh An vươn người ôm chầm lấy anh

-Anh không hứa

-Tại sao?

-Phải xem xét biểu hiện của em đã

Vương Huy lững thững đi lên phòng, bỏ lại Minh An đang ngu ngốc suy nghĩ đâu đâu

Tuy được Vương Huy trấn an, nhưng Minh An vẫn không tự tránh khỏi đa sầu đa cảm mà âu lo cộng với câu nói vừa rồi của anh (thực chất chỉ là lời nói đùa nhưng cậu lại tin tuyệt đối) càng khiến cậu thêm khổ tâm suy nghĩ. Vò đầu bứt tóc một hồi lâu, Minh An đưa ra kết luận phải thay đổi bản thân. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được hạnh phúc gia đình.

Nghĩ là làm, cậu cầm máy tính lên gõ gõ, truy cập vào bao nhiêu trang mạng, cuối cùng quyết định hướng bản thân đến chủ nghĩ gợi cảm, sexy. Không phải tất cả đàn ông trên đời này đều thích vợ mình gợi cảm trong mọi hàng động sao? Từ dáng vẻ làm làm việc, đến lúc làm công việc nhà, đặc biệt là lúc "chuyện kín" thì phải càng quyết liệt hơn. Càng nghĩ Minh An càng tự hào với quyết định sáng suốt của mình. Hôm sau, cậu còn đến tòa soạn tìm các nữ đồng nghiệp hỏi han làm thế nào để trở nên quyến rũ gợi cảm, liền được các cô chỉ bảo tận tình từng chút một.

Minh An ngồi trong tiệm cắt tóc háo hức chờ đợi ông thợ biến hóa với mái tóc của mình. Sau khi ngủ gục được gần hai tiếng và khách trong tiệm cũng không còn bao nhiêu, cái đầu mới được hoàn thành. Ngắm nghía bản thân trong gương, cậu khẽ cau mày

-Như vậy có quá lố không?

-Không đâu – Thợ cắt tóc hài lòng trả lời

-Ông chắc không?

-Lấy kinh nghiệm mười năm hành nghề, tôi cam đoan cậu rất nổi bật

-Trông tôi có gợi cảm?

-Có, dĩ nhiên – Ông thợ cắt tóc nuốt nước bọt gật gật đầu

-Vậy được rồi

Minh An vui vẻ bước ra khỏi tiệm cắt tóc liền lập tức chạy sang cửa hàng quần áo. Lúc trở ra còn toe toét cười, xách trong tay túi lớn túi bé. Cậu đang rất trông đợi biểu hiện của Vương Huy sẽ như thế nào?
Minh An canh thời gian thật chuẩn, đợi đến lúc Vương Huy sắp về nhà, bày ra một đống thức ăn, rau củ quả lên bếp, còn cố gắng tạo ra dáng đứng gợi cảm, ưỡn ngược chu mông làm sao phô ra được đường cong cơ thể.

5h30p đúng, khóa cửa bật mở, Vương Huy về nhà không thấy Minh An ngồi trên sa-lông trong phòng khách như mọi khi, thấy hơi khác lạ, bèn dáo dác đi tìm.

-Anh về rồi à? – Tiếng của cậu vang ra từ nhà bếp. Anh theo tiếng gọi mà cũng đi vào

Phốc...

Vương Huy thiếu điều muốn vỡ tim phun máu. Cảnh tượng trước mắt còn hơn cả phim kinh dị. Muốn nhát ma nhau à?

-Em đang bày trò gì hả?

-Trò gì chứ? Anh không thấy sao còn hỏi – Minh An nhếch khóe môi, ánh mắt lờ đờ quyến rũ, nhẹ nhàng nói

-Những cái này là sao? – Vương Huy chỉ tay từ trên xuống dưới khắp người cậu

-Sao là sao? Người ta là vì anh chứ sao? – Minh An vẫn kiên trì gợi cảm quyến rũ

-Định dọa chết anh à? Nhìn lại bộ dạng em đi

Bụp.... Dẹp... Không quyến rũ gợi cảm gì nữa... Minh An tức giận hùng hổ la lớn

-Anh không biết thưởng thức cái đẹp à? Bộ dạng em thì làm sao? Không phải rất sexy sao?

-Sexy cái nỗi gì. Nhìn lại tóc em đi, đỏ rực như vậy định làm bóng đèn trong nhà?

-Ông thợ cắt tóc nói như vậy sẽ rất gợi cảm

-Còn nữa, em bắt đầu tiết kiệm từ khi nào? Trời lạnh mà mặc áo mỏng lộ hết da thịt. Còn quần đâu? Em cứ thế thả rong à? Đã vậy đồ ướt mà còn không chịu thay, muốn bị cảm lạnh?

-Em có mặc quần nha, các đồng nghiệp nói ăn mặc như vậy sẽ rất sexy

-Cả đống thức ăn, rau củ em bày trên bàn làm gì? Em đâu biết nấu ăn

-Trên web nói đàn ông thấy vợ mình quyến rũ nhất là khi nấu ăn

-Vậy em gợi cảm, sexy, quyến rũ, rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?

-Là để anh không thấy chán em, muốn anh phải luôn chú ý tới em không được quan tâm ai khác. Em vất vả làm tóc, mua quần áo, còn đăng kí học lớp nấu ăn rốt cuộc là cũng chỉ là vì anh. Em làm tất cả cũng không hợp ý anh, cái trắc nghiệm kia nói đúng, chúng ta vẫn chưa thật sự hiểu nhau. – Giọng nói của cậu vừa tức giận vừa uất ức.

-Ngu ngốc!

-Anh mắng em? – Minh An hờn tủi hỏi ngược lại anh

-Em chỉ cần bình thường như hằng ngày, đối với anh đã là quyến rũ nhất – Vương Huy hắng giọng, bình tĩnh khẳng định

-Anh vừa nói thật? – Minh An không tin được những lời anh vừa nói

-Anh không rảnh để đùa với em – trong con người lấp lánh sự chân thành, anh quả quyết

-Anh nói lại đi, tai em vừa rồi nghe không rõ – Minh An sung sướng nhảy cẫng lên

-Đừng làm trò nữa, nghe rồi thì mau đi giải quyết nhanh cho anh, lập tức trở lại bình thường ngay

-Nhưng mà mấy thứ này mất rất nhiều tiền á – Cậu tiếc rẻ cho số vốn vừa mới bỏ ra

-Đều do em cả. Trừ học nấu ăn ra, những thứ khác đều phải bỏ hết

Minh An đối với Vương Huy hoàn toàn không có biện pháp chống trả, cũng không dám không nghe lời, chỉ còn biết ngoan ngoãn đi thay lại bộ trang phục kín đáo mọi ngày rồi ra ngoài nhuộm lại tóc. Đến khi trở về nhà thì mặt mày đờ đẫn, ấm ức thông báo:

-Em sửa lại hết rồi, nguyên bản 100% tự nhiên, cam kết không chỉnh sửa

-Xong rồi thì lại đây – Vương Huy ngồi trên sa-lông ôm may tính, ngoắc tay gọi cậu

-Có chuyện gì vậy? – Minh An tò mò chạy lại phía anh

-Làm trắc nghiệm

Minh An nhìn vào màn hình máy tính của anh mà có phần kinh ngạc, hết nhìn vào trang web hiện tại của tạp chí K lại ngờ nghệch nhìn lên mặt anh. Không thể tin được! Là trắc nghiệm mức độ hạnh phúc hôn nhân.

-Anh không phải rất ghét mấy cái trắc nghiệm này sao? Còn cấm em không được xem nữa mà

-Đột nhiên hứng thú

Minh An bĩu môi chê trách, sao lại có con người dối trá đến vậy!

Lần này Vương Huy thay phiên Minh An nhấp chuột vào các đáp án. Cậu đọc anh nhấp chuột, cả hai im lặng chờ kết quả

1 giây ... 2 giây ... 3 giây

-AAAAAAAAÁ ... Á ... Á – Minh An nhảy cẫng lên ghế nhún nhảy, không ngừng la hét ầm ĩ

-Bóp miệng lại, người khác nghe thấy lại tưởng anh nuôi thú dữ

-Này, anh thấy không? – Minh An chỉ tay vào màn hình máy tính

-Anh không bị đuôi mù

-Huy! Chúng ta nhất định phải sống hạnh phúc với nhau cả đời

-Cái đó còn đợi em phải nói sao

-Huy à! Em rất vui á

-Vui như vậy thì sau này bớt làm chuyện điên đi. Mau đi tắm, còn phải ngủ. Anh mệt rồi! Lúc nãy nhìn em còn tưởng phải điều trị tâm lí ám ảnh

-Nghe theo Boss! – Minh An híp mắt cười tươi rồi tíu tít chạy lên phòng

Vương Huy nhìn theo dáng cậu mỉm cười hài lòng, lại nhìn qua bên dòng code vẫn còn hiện rõ ràng

*MỨC ĐỘ: 98%. CÁC BẠN LÀ CẶP ĐÔI HẠNH PHÚC*

Đúng lúc, điện thoại của anh rung chuông, Vương Huy khẽ thở dài nghe máy

-Chuyện sao rồi? Minh An tin chưa? – Chủ biên Mỹ Kiều vừa nghe đầu dây nhấc máy liền hào hứng hỏi

-Đã tin

-Tôi thấy cậu thật quá chiều vợ nha. Giữa đêm hôm bắt tôi soạn ra bài trắc nghiệm đó, đòi hỏi 98%, thật là hết nói nổi

-Biết làm sao được – Vương Huy tựa vào lang cang nhún nhún vai tỏ vẻ rất bình thản đương nhiên

-Cậu nhớ rõ điều kiện, bản vẽ nhà mới của tôi phải do chính cậu phụ trách thiết kế

-Tôi biết

-Và đương nhiên... - Mỹ Kiều lấp lửng mớm lời

-Sẽ miễn phí

Vương Huy cúp máy, khuôn mặt vô biểu tình, thầm nhắc nhở bản thân

"Xem ra những ngày tiếp theo sẽ không thể về nhà sớm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro