Chương 43: Những lời ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nói là chiến tranh lạnh thực chất chỉ có mình Minh An đang nghiêm túc thực hiện. Còn Vương Huy vốn không hơi sức để ý đến những chuyện vặt vãnh này cũng không thèm quan tâm. Tính ra Minh An đã không thèm nói chuyện với anh được 16 tiếng cho đến hiện giờ. Nghĩ cũng lạ, cái kỉ lục mới này tại sao lại được một người "coi chuyện nói nhiều là sinh mạng để sống" như cậu dễ dàng đạt được. Đối với một hiện tương lạ chưa từng xuất hiện như thế này, khoa học chỉ có một cách lí giải đơn giản: Từ hôm qua đến giờ, Minh An vốn chưa hề bước ra khỏi phòng. Không ra khỏi phòng sẽ không chạm mặt, mà không chạm mặt thì sẽ không nói chuyện. Chắc chắn chỉ có như vậy, miệng của cậu mới không hoạt động.

Tất nhiên cũng phải kể đến một số yếu tố tác động từ bên ngoài như Vương Huy đến giờ vẫn chưa có động thái hối lỗi và hôm nay là chủ nhật, cậu không phải đi làm. Cho nên, mặc dù đang rất đói, bụng dạ đang kêu gào biểu tình thảm thiết cậu cũng nhất quyết ở lì trong phòng.

-Này, em tính ở trong đó đến bao giờ?

Vương Huy từ sáng đã không thấy cậu đi ra khỏi phòng, không nhịn được mà đến trước cửa gõ gõ

-Mở cửa ra cho anh

Vương Huy ra lệnh, Minh An vẫn quyết tâm lờ đi. Xem ai hơn ai!

-Em mau ra đây cho anh. Đã không ăn sáng còn tính không ăn trưa? Muốn chết đói à?

Vương Huy nghiến răng nặn ra từng chữ, bất giác cậu thấy chột dạ có chút đắn đo nhưng tâm trí vẫn một
mực không chịu nhượng bộ

-Em không ra, anh phải xin lỗi em thì em mới ra ngoài

-Em chắc không?

-Chắc chắn

-Được

Sau đó là những tiếng bước chân di chuyển càng lúc càng xa, Minh An ấm ức trong lòng.

"Mới đó đã bỏ đi, thật không có thiện chí. Nhưng mà... Khoan đã!"

Có cái gì đó không đúng lắm. Phải là nó rồi! Minh An phóng lẹ như bay xuống giường nhấn nút khóa trái cửa, kéo hết bàn ghế, đồ đạc miễn là vật nặng đều mang ra chặn cửa lại. Đúng như cậu đoán, sau khi mệt mỏi thở ra từng tiếng, từ bên ngoài vọng vào tiếng lạch cạch mở khóa.

"Phù! Xém nữa thì quên"

Vương Huy vì không mở được mà đập cửa ầm ầm

-Em muốn chơi cái trò này đến lúc nào?

-Em nói rồi, đến lúc anh xin lỗi em

-Anh đã nói anh không có lỗi

-Em không biết

-Tùy em

Lại bỏ đi, Minh An chán nản bò lên giường với tay lấy điện thoại nhắn tin tâm sự "Chuyện 2 chị em" với Phong Linh

[Minh An: Chị Hai, nếu như vợ chồng chiến tranh lạnh thì sao?

Phong Linh: Em với Huy cãi nhau à?

Minh An: Uhm, từ ngày hôm qua

Phong Linh: Mới cưới nhau, tại sao lại cãi nhau?

Minh An: Tại Huy, anh ấy chê thức ăn em nấu dở

Phong Linh: Xì, tưởng gì, mày đang làm giá chứ gì? Ở nhà bị chê tơi bời có thấy la lối gì đâu

Minh An: Ở nhà khác còn ở đây khác

Phong Linh: Khác cái gì? Chỉ khác là mấy lần trước cả nhà mình là nạn nhân còn lần này đến lượt em rể. Còn điểm chung duy nhất là em vẫn nấu ăn cực tệ, là cực tệ đó biết chưa?

Minh An: Em là em trai chị, tại sao lại bênh anh ta?

Phong Linh: Chị mày chỉ nói sự thật

Minh An: Mặc kệ chị, em đi ngủ]

Cậu ném điện thoại sang một bên trùm chăn lại kín đầu. Đang thiu thiu vào giấc nhủ, bên ngoài lại có tiếng đập cửa.

-Anh đi rước Minh Minh. Em có đi không?

Minh An nghe mà giả bộ điếc

-Vậy anh đi – Vương Huy chờ đợi không nghe trả lời, không tính toán mà bỏ đi

Minh An vẫn không nói tiếng nào. Xem ra lần này cậu rất quyết tâm chiến đấu!

Bất quá quyết tâm ấy của cậu chỉ tồn tại đến khi Vương Huy ra ngoài. Vừa dõng tai nghe tiếng mở cửa, cậu nhanh chân chạy xuống nhà bếp lục lục kiếm kiếm, lấy ra hai gói mì. Nôn nóng chờ từng phút mì chín, cậu thọc đũa ăn hối hả đến mức mắc nghẹn. Bên ngoài có tiếng mở cửa...

"Sao lại về nhanh vậy?"

Cậu luống cuống không biết làm sao, chỉ còn cách bưng luôn tô mì đang ăn dở chạy lên phòng. Nước từ trong tô văng tung tóe...

Á................................... Bịch. Cậu tiếp đất nhẹ nhàng về với Đất mẹ bao la. Nước mì bay tứ tung lên quần áo. Sợi mì đáp thẳng lên mặt cậu. Chỉ riêng cái tô là còn cầm chắc trong tay. Sao lại khổ vậy!

-Xin lỗi! Tôi đến giao hàng. Có ai ở nhà không?

Không phải, không phải Vương Huy, là người giao hàng. Minh An bắn chết mấy con quạ đen còn bay vòng vòng trên dầu, đứng bật dậy tức giận

-Sao anh vào nhà tôi được?

-Tôi thấy cửa không khóa. Anh có phải Vương Huy?

Minh An nghĩ nghĩ, cứ nhận đại cho xong

-Đúng vậy

-Tôi giao hàng cho anh. Phiền anh kiểm tra rồi kí nhận

-Được rồi – Minh An kí bằng tên anh rồi đưa ngược lại cho người giao hàng

-Tôi xin phép về

Minh An tiễn người ra cửa, liền đóng chặt lại, quay vào trong thu dọn chiến tích của "màn tiếp đất" vừa nãy. Lại quay ra nhìn nhìn, chọc chọc vào mấy cái hộp đang đặt trên bàn

"Không biết anh ta mua cái gì?"

Cậu áp tai vào từng cái hộp nghe nghe, không thấy có động tĩnh, cũng chán ản tặc lưỡi cho qua. Cong mông chạy lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ. Minh An là heo ngủ một mạch đến 7h tối mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn sắc trời đã nhá nhem mới ý thức được mình ngủ quá nhiều.

-Ba ơi! – Minh Minh ở ngoài gõ cửa gọi

-Minh Minh à? Để ba mở cửa

Minh An đang định mở cửa thì khựng lại

-Khoan đã con có dẫn theo ai không?

-Không có

-Chắc không

-Không có ai thiệt ạ

-Được rồi, ba mở cửa

Minh An rụt rè mở hé cửa, sau khi nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh thật kĩ không thấy người khả nghi, chỉ thấy duy nhất một mình Dương Minh mới yên tâm mở to cửa cho con vào.

-Con đi đâu mà mặc đồ như vậy? – Minh An đóng cửa lại thì nhìn thật kĩ bộ tây phục trên người con trai, thắc mắc hỏi

-Ba Huy nói sẽ dẫn con đi ăn tiệc

-ĐI ĂN TIỆC? – Minh An nghiến răng lập lại từng chữ

"Không thèm quan tâm tới mình, còn dẫn con đi ăn tiệc"

-Dạ, ba Huy nói dẫn con đi giới thiệu với bạn của ba

-ĐI GIỚI THIỆU?

"Tại sao chỉ dẫn con đi, hay là xấu hổ không muốn giới thiệu mình?"

-Minh Minh, con không nên đi, con mới đi chơi về còn mệt nên ở nhà nghỉ ngơi

-Không sao đâu ba con khỏe lắm

-Không nên đi – Minh An nhỏ tiếng khuyên nhủ

-À mà, con có quà cho ba á

-Giỏi vậy, con đi chơi còn đem quà cho ba à. Đâu? – Minh An dáo dác tìm trên người con, không thấy quà đâu

-Nặng lắm nên con để dưới nhà. Con với ba xuống lấy – Dương Minh nắm tay ba kéo đi. Minh An suy đi tính lại đành đi theo con

"Thôi kệ, con đã tặng quà phải nhận lấy, những chuyện khác bỏ qua"

Minh An bất đắc dĩ theo con ra ngoài thì thấy trong nhà tối om.

-Sao nhà lại tối vậy?

-Để tiết kiệm điện đó ba

-Cũng nên bật mấy đèn cho sáng – Minh An thuận tay định bật công tắc

-Đừng ba, ba Huy dặn tắt hết đèn đi

-Hừ, con biết nghe lời quá ha

Minh An được dẫn đến cầu thang thì bất ngờ há hốc miệng. Trước mắt cậu là tấm thảm đỏ trải dài xuống tới dưới nhà, bên trên phủ đầy hoa hồng còn có cả nến thơm. Vô cùng lãng mạn nha! Minh An ngu mặt bị con trai dẫn đi, vô thức không biết đây có phải nhà mình. Đến khi cậu kịp trấn tĩnh lại, thì đang đứng tại phòng khách, Dương Minh đã chạy đi đâu mất, để mình cậu đứng giữa căn phòng lung linh ánh nến, tràn ngập màu sắc bởi bóng bay. Một bóng đen dần tiến về phía cậu. Minh An lờ mờ nhìn vào dung ảnh trước mắt. Vương Huy mặc âu phục, thắt nơ cổ, tóc chải ngược về sau, đang tươi cười nhìn cậu:

-Em còn giận anh?

-Không rảnh hơi

-Vậy sao không nói chuyện?

-Tự nhiên không thích

-Minh An!

-Anh muốn nói gì? Nhanh lên, em còn đi ngủ

(Tác giả: Cậu ngủ cả ngày không chán à?)

-Em muốn nghe những lời tình cảm trong phim? Được, hôm nay anh sẽ nói cho em nghe

Màn hình TV vụt sáng chiếu lại đoạn phim hôm qua cậu lôi kéo bằng được anh cùng xem. Đang chiếu cảnh nam chính hôn nữ chính. Minh An đỏ mặt không biết Vương Huy có ý gì khi chiếu cảnh này. Bất ngờ, môi cậu bị bao phủ bởi một đôi môi khác. Hương bạc hà quyến rũ trong từng hơi thở, Vương Huy đang hôn cậu, một nụ hôn sâu ngọt ngào.

Không gian chìm vào tĩnh lặng, nhường chỗ cho tình yêu thăng hoa cùng xúc cảm. Minh An lâng lâng hạnh phúc. Vương Huy đang tỏ ra lãng mạn vì cậu. Nhắm chặt hai mắt tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này ... cho đến khi cả hai muốn tắc thở, anh mới luyến tiếc rời môi cậu. Trên màn hình, nam chính cũng đúng lúc rời môi nữ chính, bắt đầu trao nhau lời hẹn ước:

Nam chính: Anh yêu em!

Vương Huy: Anh yêu em!

Nam chính: Trọn đời này ...

Vương Huy: ... chỉ yêu một mình em

Nam chính: Dù cho cuộc sống sau này có thay đổi...

Vương Huy: ... thì em vẫn là người anh muốn chung sống cả cuộc đời

Màn hình TV vụt tắt, Minh An lặng nhìn khuôn mặt anh. Trong đêm tối mờ ảo ánh nến, khuôn mặt vì thế càng trở nên hút hồn lạ thường.

-Minh An!

-Sao? Anh muốn nói gì?

-Anh đã qua cái tuổi yêu đương thời trẻ, lại càng không phải là diễn viên hay nhân vật trong truyện tiểu thuyết, nên không thể tự nhiên nói ra những lời tình cảm em muốn nghe. Em chấp nhận kết hôn với anh, cũng nên chấp nhận điều đó. Đừng bắt anh hằng ngày phải nói ra những lời xáo rỗng, hãy tin tưởng vào những việc anh làm cho em. Một lần nữa, anh muốn hỏi lại em: Dẫu cho anh không thể nói ra lời ngọt ngào yêu thương hay đối xử tình cảm với em, em vẫn muốn cả đời này sống cùng anh?

Vương Huy lấy ra từ trong áo khoác vest một hộp nhẫn, nhẹ nhàng đeo vào tay cậu. Cậu nhìn vào ngón áp út của anh cũng đeo một chiếc tương tự. Mỉm cười hạnh phúc. Là nhẫn cưới. Trước kia cậu chưa kịp mua vì thời gian rất bận lại cảm thấy vướng víu nên cứ thế mà quên đi. Hôm nay lại được đeo bởi chính người đàn ông của mình trong một không gian lãng mạn ánh nến. Minh An như được vỗ cánh bay lên thiên đường.

-Em đồng ý, chắc chắn đồng ý – Mắt đỏ hoe gật gật đầu

Vương Huy ôm cậu vào lòng thầm thì:

-Kể cả anh không thể nói ra những lời sến súa?

-Không sao, nói từ từ sẽ quen. Không phải vừa rồi anh mới nói đó sao

-Đây là lần cuối cùng em được nghe

Minh An hít một hơi lạnh. Không gian lãng mạn hạ nhiệt đến không tưởng...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro