Chương 48: Điện Thoại Bất Ngờ và Màn Hẹn Hò "chớp nhoáng" (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi trưa hôm nay được một điều là mát mẻ, nắng không chói lóa bừng bừng cháy da cháy thịt mà thỉnh thoảng có những đợt gió thổi qua mát mẻ. Đúng là ông trời đang ủng hộ cho cuộc hẹn hò lâu lâu mới có một lần của Vương Huy và Minh An. Mặc cho những cô gái vẫn luôn miệng than thở với bạn trai dù nắng nhẹ cũng sẽ gây hại cho da, hai người họ vẫn lang thang khắp đường xá thành phố để kiếm niềm vui cho cuộc hẹn. Minh An hôm nay đặc biệt có thực quyền ra yêu cầu với Vương Huy, còn Vương Huy thì miễn cưỡng thực hiện những điều mà có thể chấp thuận được của cậu. Cuộc hẹn hò chớp nhoáng cơ bản cũng kết thúc tốt đẹp.

Giây phút cuối cùng của chiều tà, trời kéo mây về cả vùng râm mát. Minh An ngồi trên đồi cỏ đón từng đợt gió trôi qua kẽ tay lại bâng quơ than một câu chán chường.

-A, sống trên đời thật khó khăn á! Đủ thứ phải lo nghĩ!

-Đừng nói với anh ấy lời sáo rỗng đó – Vương Huy nằm dài kế bên cậu không mở mắt mà thản nhiên nói

Minh An cũng không thèm chấp nhặt, đối với lời lẽ ác độc của anh cậu đã quá quen thuộc, len lén ngả người gác đầu lên bụng anh, cậu đánh một tiếng thở dài:

-Anh nói xem? Minh Minh cũng đã bắt đầu chú ý đến bạn gái. Trẻ con thời nay quả nhiên lớn rất nhanh! Thật ra trưởng thành thì có gì hay, càng có nhiều thứ phải lo hơn. Cứ làm một đứa nhóc hóa ra lại tốt hơn nhiều.

Vương Huy nghe cậu nói, khóe môi lại bất giác cong lên, những ngón tay luồn vào mái tóc thỏa thích đùa nghịch: - Vậy anh đang cưới phải một thằng bé chưa dậy thì à?

Minh An cũng không nhịn được cười phụ họa thêm một câu: - Có thể là vậy.

Cậu nhìn lên bầu trời cao vời vợi, những đám mây xốp trắng lờ đờ trôi đi giữa nền trời xanh thật đẹp đẽ.

-Nếu thật sự là một đứa nhỏ thì tốt biết mấy? Sẽ không phải nghe người ta suốt ngày hỏi: Bao giờ cậu kết hôn? Khi nào cậu muốn có con? Chừng nào có thêm đứa nữa? Minh Minh là con ai?... Rất rất nhiều thứ em không biết trả lời thế nào?

-Như vậy lại rất đơn giản

-Vì sao?

-Vì anh là câu trả lời cho tất cả. Nếu ai hỏi em khi nào kết hôn, cứ nói em đã có chồng rồi. Ai hỏi chừng nào sinh đứa nữa, cứ nói do chồng tôi quyết định. Ai hỏi Minh Minh là con ai, cứ nói ra là con của tôi và chồng tôi.

-Như vậy thì đơn giản cái gì chứ?

Minh An phì cười, không ngờ có lúc Vương Huy lại chủ động nói ra mấy lời có trách nhiệm như vậy, càng khiến cậu phơi phới niềm vui cùng an tâm trong lòng. Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, giờ này con trai cũng sắp tan trường, cậu đứng bật dậy vươn vai mấy cái rồi cúi người chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh. Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt ấy, dáng người ấy, có chút lười biếng nhưng vẫn rất hấp dẫn càng khiến cậu muốn yêu anh nhiều thêm nữa.

-Huy, nếu một ngày em tự nhiên biến mất, anh có đi tìm em không?

-Em học đâu ra cái loại câu hỏi như vậy? – Vương Huy nhàn nhạt hỏi ra vấn đề, trong đầu lập tức suy nghĩ có nên cấm cậu xem mấy bộ phim tình cảm nhàm chán hay không?

-Trả lời em đi, anh có đi tìm hay không? – Minh An có chút khẩn trương hối thúc

-Anh không có thời gian để làm chuyện đó – Vẫn mà nhắm mắt biếng nhác trả lời

-Anh thật là... chẳng thú vị gì cả! Lãng mạn một chút không được sao?

Vương Huy đưa tay kéo cậu nằm xuống trên ngực mình, thì thầm từng lời mang hơi thở nam tính vào tai cậu: - Lãng mạn thì có ích gì? Chỉ cần trọn vẹn yêu mình em không phải đã đủ rồi sao?

Minh An không giấu nổi nụ cười tự nhiên trên môi, thẹn đỏ cả mặt cố sức thoát khỏi người anh. Hai người ồn ào giằng co một hồi mới chịu rời khỏi công viên. Đến bãi xe, Vương Huy còn bất ngờ ép sát cậu vào cửa kính, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, một lần nữa khiến tim cậu đập rộn ràng như đứa nhóc mới tập yêu.

-Câu hỏi của em lúc nãy, anh vẫn chưa trả lời. Tuyệt đối sẽ không có chuyện anh để em biến mất, nên anh cũng không cần phải đi tìm em.

Minh An lại một lần nữa đón nhận những câu nói mê hoặc của anh mà không biết phải đối đáp thế nào. Nhưng phải thẳng thắn nói ra, từng tế bào trên người cậu đang căng ra để đón nhận hết tình cảm của anh. Thử đoán xem, rốt cuộc tử vi hoàng đạo của cậu hôm nay tốt đến mức nào mà được Vương Huy mời đi hẹn hò, lại còn được nghe mấy câu ngòn ngọt rụng tim như vậy.

Thời tiết hôm nay đúng là đẹp quá đi! Lòng người dễ chịu và còn lâng lâng hạnh phúc bởi một ai đó yêu đến trọn đời...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro