Chương 50: Trên đời này cũng có người không thể bắt nạt! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tối nay, địa điểm tại phòng khách, cả 3 người, 2 lớn 1 nhỏ đang căng mắt nhìn nhau. Dương Minh quyết định theo phe ba Huy liền nhích mông ngồi sát rạt biểu lộ trước mặt ba An sự liên minh vững chắc này. Minh An vẫn không nhún nhường, ánh mắt kiên định mà lặp lại vấn đề buổi sáng:

-Em đã suy nghĩ kĩ rồi, phải tăng thêm môn học thêm cho Minh Minh

-Tại sao?

-Dạo này Minh Minh học rất tệ, nếu cứ để như vậy sẽ không ổn. Lần nay em quyết tâm rồi, thằng bé phải thi vào được lớp 6 trường điểm thành phố.

-Không phải đã thống nhất sẽ không áp đặt Minh Minh quá sao? Thi chuyển cấp còn đến 1 năm nữa mà bây giờ em đã lo vào trường điểm.

-Em chỉ sợ lo từ bây giờ vẫn còn không kịp. Vừa sáng nay, tan họp huynh em đã nghe mọi người bàn tán vụ trường điểm. Bây giờ thi cử mỗi lúc một khó khăn, học sinh cạnh tranh từng con số, các trường điểm đều xét thêm chứng chỉ tiếng anh và môn năng khiếu. Minh Minh nhà mình, đến cả học hành cũng không xuất sắc còn đào đâu ra môn năng khiếu.

-Sao em cứ phải nhất quyết trường điểm? Trường học hiện tại không phải rất tốt sao?

-Rất tốt nhưng không phải là tốt nhất. Trẻ con ngày nay dễ bị ảnh hưởng từ môi trường rất nhiều, Minh Minh phải được dạy dỗ tốt trong môi trường giáo dục, sau này mới mong trở thành người tài. Còn ở độ tuổi này, nếu buông lỏng, lớn lên sẽ không dạy dỗ được.

-Minh Minh cũng không phải đứa hư hỏng, chỉ cần học tốt ở trường hiện tại sau này cũng trưởng thành được.

-Anh có nghĩ đến vì sao lại có trường điểm không? Anh có biết tốt nghiệp ở trường điểm sẽ được coi trọng như thế nào không? Anh cũng biết chuyện đó mà. Học ở trường điểm đã là khác xa với bao nhiêu đứa trẻ khác rồi, em không muốn còn mình chịu thua kém.

-Nhưng Minh Minh không muốn học ở trường điểm, không ép nó được. Dẹp chuyện này đi!– Vương Huy phất tay yêu cầu bỏ qua vấn đề này

-Anh không hỏi thì sao biết con muốn học hay không? – Minh An không chịu buông tha dễ dàng

Cậu đưa ánh mắt chuyển sang nhìn con trai, trong con ngươi có nhiều phần đe dọa hơn ngày thường: - Minh Minh, con có muốn học trường điểm hay không? Ở đó con có rất nhiều bạn mới, con được vui chơi với học hành cùng các bạn. Không thích sao?

Thằng bé Dương Minh phân vân lưỡng lự hết liếc nhìn ba Huy rồi lại ngượng ngập đối diện Minh An, cái kiểu như con không trả lời đúng ý ba con lập tức không được ăn cơm vậy. Nhưng cuối cùng cũng đưa ra một kết luận:

-Con không thích đâu! Con muốn chơi với các bạn cũ hơn

Minh An thấy được con mình có ý định chống đối thì lập tức nổi đóa lên

-Tại sao con cứ suốt ngày đòi chơi bờ hả? Con phải cố học thì sau này mới trở thành người giỏi được. Có học mới kiếm ra tiền. Sau này hai ba chết rồi cũng sẽ tìm mọi cách đem hết tài sản xuống dưới đó, không còn ai lo cho con đâu.

Vừa nói xong đã ngay lập tức bị Vương Huy ném một cái gối thẳng vào người. Cậu ai oán chụp được cái gối.

-Không phải đã nói rồi sao? Cả anh và em đều muốn Minh Minh được lớn lên như mấy đứa nhỏ khác, không la mắng cũng không ép buộc nó phải làm những chuyện nó không thích.

-Đúng, nhưng em bắt con học thì không có gì sai cả. Anh có biết con mình cách biệt kiến thức như thế nào với mấy đứa cùng lớp không?

-Cùng lắm cũng chỉ là một chút nhỏ thôi – Vương Huy ngả người dựa ghế rất bình thản

-Anh nghĩ chỉ có một chút à? Con mình so với những đứa bạn khác rất thua kém đó. Sáng nay họp phụ huynh, một chị ngồi cạnh em nhìn phiếu điểm của con chị ấy toàn là điểm 9 vẫn chưa hài lòng kìa. Người ta bảo muốn con gái phải đoạt toàn điểm 10 nếu không về nhà vẫn sẽ bị mắng. Còn cả một anh ngồi phía trên kể rằng đã cho con trai đi học rất nhiều môn, ngoài toán, tiếng việt còn cả luyện viết chữ đẹp, đàn guitar còn có học võ nữa. Minh Minh tính ra chẳng thể so bì kịp với đứa nào cả.

-Dù sao Minh Minh cũng là con chúng ta, em so bì với những đứa trẻ khác như vậy không sợ làm nó buồn sao ? Còn nữa, thằng bé còn nhỏ tuổi, nếu bắt học nhiều như vậy chính là muốn trở thành bác học luôn sao ?

-Nếu có thể trở thành bác học ở tuổi này thì càng tốt. Dù sao em cũng quyết định rồi, ngày mai tan học ở trường, em sẽ dẫn con đi đăng kí học thêm. Đừng ai có ý kiến nữa, chuyện học của Minh Minh lần này em thật sự quyết tâm. Thằng bé nhất định phải học trường điểm thành phố.

Minh An tuôn ra một hơi rồi tiến vào nhà bếp rót cho mình một cốc nước. Uống xong lại lên lầu lấy máy tính search ra một loạt các trung tâm đào tạo giáo dục cũng như các phương pháp giảng dạy cho học sinh tiểu học. Cậu bookmark được mấy chục trang web thì nằm lăn ra giường nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Hôm nay dù sao cũng rất mệt mỏi. Cậu không muốn bắt ép Dương Minh phải học nhiều như vậy, lại càng không muốn con mình thua thiệt hơn những đứa trẻ khác. Tính đến giờ phút này, cậu vẫn thấy việc tăng cường việc học cho con trai vẫn là quyết định sáng suốt.

Chỉ có hai người ngồi dưới phòng khách chống cằm chấp nhận thất bại thì không cảm thấy nó là sáng suốt cho lắm . Dương Minh mếu máo, mặt mày nhăm nhúm đến thương. Ngày tháng tuổi thơ của nhóc xem như bắt đầu chấm dứt từ đây. Vương Huy một bên nhăn mày trầm tư đến một lúc lâu mới vươn vai duỗi thẳng hai tay ra xoa đầu con trai :

-Tốt nhất nên nghe lời ba An thôi! Đừng làm "vợ" của ba giận nữa! Con cũng biết ba không có khả năng dỗ dành ai đâu.

-Nhưng mà, con không muốn học nhiều vậy đâu, con cũng muốn chơi với mấy bạn mà – Thằng bé lăn đùng ra giãy giụa trên sa-lông, miệng không ngừng khóc lóc, âm lượng vừa đủ để Minh An trên phòng nghe được. Nhưng người đó chính là hoàn toàn phớt lờ đi, tỉnh bơ xem như mình là người điếc vậy.
Chỉ có Vương Huy ngồi chịu trận chứng kiến thảm cảnh bi đát này. Cuối cùng cũng không chịu được mà đưa ra đề nghị đầy cám dỗ.

-Quyết định vậy đi! Con chỉ cần nghe theo ba An đi học, ba sẽ nâng giá lên cho con 5 thanh socola một tuần, đồng thời khuyến mãi thêm cho con bộ trực thăng với xe điều khiển mới ra.

Thằng bé đang không ngừng kêu gào bỗng chốc im bặc. Dương Minh xoay khuôn mặt đỏ bừng ra khỏi ghế. Nhóc ngồi dậy nghiêm chỉnh giơ con út lên trước mặt anh : - Hứa!

Vương Huy chỉ chờ có vậy, đưa ngón út ra móc ngoéo lại: - Không được nuốt lời!

Cứ như vậy, cam kết của hai cha con họ được thiết lập. Và ngày mai, Dương Minh sẽ theo Minh An đi vào con đường học tập tất bật nhất trong lịch sử từ lúc nhóc sinh ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro