Chương 63: Dự án người giúp việc và đêm cúp điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay, sau khi đã đưa con đi ngủ, Minh An quay ra "chọc phá" Vương Huy đang ngồi trên sa-lông làm việc. Ban đầu, chỉ ngồi bắt tay bắt chân lên người anh, nằm gối đầu lên đùi anh ăn bánh sanck xem TV. Sau đó, càng lúc càng bạo dạn, đưa hai ngón tay lên nhéo nhéo mũi anh, nhéo nhéo má anh. Lúc này, Vương Huy không thể không chú ý đến sự tồn tại của cậu:

-Em lại muốn phá?

-Làm gì có, em chỉ muốn anh quan tâm đến em hơn thôi

-Dẹp đi

-Huy, anh không thương em, anh muốn bỏ em phải không?

Minh An giở trò kể khổ. Vương Huy chán nản gấp lại máy tính, ngồi đối diện với cậu:

-Rốt cuộc em muốn cái gì?

Minh An vui vẻ cười khoe ra hàm răng đều đặn, hai đuôi mắt nheo nheo:

-Em muốn thuê người giúp việc?

-Không được – Vương Huy lập tức cắt ngang vấn đề

-Tại sao?

-Nhà có ba người, nếu thuê thêm người giúp việc, em lại sinh bệnh lười biếng

-Việc nhà rất nhiều, em không làm hết, em còn phải đi làm nữa mà

-Vậy nghỉ việc, ở nhà đi

-Làm sao được, em phải đi làm kiếm tiền, đề phòng sau này anh ly hôn, em còn có tiền nuôi con

Vương Huy nghe vậy liếc xéo Minh An một cái khiến cậu co rúm người. Đưa tay lay lay tay áo anh, cậu năn nỉ:

-Huy, em làm không nổi đâu

-Không làm cũng phải làm

-Anh xem, nước rửa chén rất có hại, da tay em bị "lão hóa" rồi – Cậu xòe hai bàn tay trước mặt anh

-Em có mang bao tay mà, một ngày cũng gom lại rửa có một lần

-Còn lau nhà, nhà to như vậy, em lau nhiều rất đau lưng

-Nhà không nhiều người, em hai ngày mới lau một lần. Lúc trước cũng đâu thấy em than nhiều như vậy

-Còn nấu cơm, em đi làm về sẽ không kịp nấu

-Minh An, anh nhắc cho em nhớ, chúng ta vẫn đang gọi đồ ăn ở ngoài

Minh An líu lưỡi, quay ra giẫm chân nũng nịu:

-Huy, anh thương em đi mà

Đổi lại, thái độ của Vương Huy vẫn là im lặng

-Đi mà, anh thuê người đi mà

Vẫn không là không, lập trường rất vững vàng

-Anh xã à!!!!
Vương Huy nghe cậu gọi sặc cả nước bọt trong miệng, cái kiểu xưng hô này nghe thôi đã thấy vô cùng mất mặt, nhưng vẫn tuyệt đối không nhượng bộ. Minh An biết mình không thể lay động được con người này, cũng không cố chấp thêm, kẻo phải gặp chuyện bất trắc có thể xảy ra:

-Được rồi, không thì không

Cậu lại quay ra quàng tay anh, mắt nai tơ lộ rõ vẻ cầu khiến:

-Đang rảnh, xem phim đi

-Không muốn

Minh An bĩu môi chê trách:

-Biết ngay anh nói vậy, anh vốn dĩ không phải người mà

-Em dám nói thêm tiếng nữa – Vương Huy trừng mắt

-Được rồi, em không dám, nhưng mà có thể cùng nhau xem phim không?

-Không xem phim tình cảm – Vương Huy khoanh hai tay trước ngực, ngả người dựa vào sa-lông

Minh An có chút mất hứng, nhưng vẫn mạnh miệng tuyên bố:

-Xem phim ma

-Em có gan vậy à? – Vương Huy khinh thường dò hỏi cậu

-Đừng coi thường em, em là đàn ông đó, em có bản lĩnh của mình nha

-Anh căng mắt ra xem bản lĩnh đàn ông của em tới đâu

Minh An không thèm quan tâm lời của anh, chạy lại bật TV, lấy điều khiển nhấn nhấn mấy cái. Một lúc sau, màn hình bắt đầu hiện lên. Cậu chạy lại ngồi cạnh anh, nhưng lại bị anh đẩy ra:

-Đi tắt đèn

-Tại sao phải tắt đèn, anh muốn làm gì? – Minh An banh họng hỏi lại

-Chói mắt

Minh An gật đầu, ngoan ngoãn chạy đi tắt hết đèn trong phòng, rồi tiến lại ngồi kế bên anh cùng xem phim.
Coi được nửa chừng, cậu liền phát hiện do một phút lỡ lầm mà sai cả 30p đồng hồ. Phim mới chiếu được một phần ba, mà cậu đã sợ teo cả người, cảnh máu me, xác chết khiến cậu muốn khóc cũng không phát được ra tiếng. Hai tay liên tục đổ mồ hôi, mặt mày hơi xanh xao, đôi môi run rẩy. Cậu sợ đến mức muốn đi vệ sinh nhưng lại không có can đảm đi. Cứ nghĩ đến cảnh đang đứng trong nhà vệ sinh, thình lình có cái đầu máu me rơi xuống hay là có con ma cụt cẳng thình lình nhảy nhót đằng sau lưng. Chắc chắn cậu cũng chết xỉu luôn trong đó. Vì vậy, cứ phải nhắm mắt nhắm mũi xem tiếp. Rốt cuộc là vì cái bản lĩnh đàn ông của mình.

-Em sợ à? – Vương Huy nhìn cậu có ý hỏi thăm

-Không, em không sợ – Minh An cố nở nụ cười đơ toàn tập rồi mạnh miệng cãi lại – Những lúc xem phim kinh dị thế này, đôi khi phải giả vờ sợ hãi cho vui

-Thật sao? Anh thấy em không giống đang vui?

-Làm gì có, em đang rất vui á. Chưa thấy bộ phim kinh dị nào lại vui như vậy. Nhìn con ma kìa, cười chết mất thôi! HaHaHa .... Há Ha Há há – (Tác giả: Đôi khi xem phim kinh dị mà khóc không thành tiếng đó. Khuôn mặt cậu bây giờ chẳng giống như đang cười chút nào!)

-Vui vậy sao? Em đang ra sức cấu tay anh đấy

Minh An giật mình buông tay ra, nhìn vào 4 vết móng tay in đỏ chót trên cánh tay anh thì bất giác ngại ngùng, nhanh chóng ngồi thẳng lại tiếp tục xem phim. Chỉ là phim kinh dị, là người đóng thôi, không cần sợ hãi. Qúa trình xem phim cay đắng được tiếp tục với sự tự lực động viên bản thân của Minh An.
Nhưng mà cái ý chí của cậu hưng phấn không được bao lâu thì "Phụp" – màn hình TV tối om, trong nhà cũng im lặng phủ trùm bóng tối.

-Cái gì vậy? Sao tối om hết vậy? – Minh An nhảy dựng lên, bám chặt tay Vương Huy, áp sát cơ thể vào người anh

Vương Huy đối với cái "bản lĩnh đàn ông" được bộc lộ của cậu, cảm thấy chán nản vô cùng, dùng sức kéo tay cậu ra nhưng sức bám dính của kẹo cao su vẫn cứ bám chặt không rời

-Em bớt la to đi, cúp điện rồi

-Sao lại cúp điện giờ này?

Vương Huy chán ghét không thèm trả lời, đứng dậy cầm điện thoại bật đèn flash soi rọi vòng quanh nhà

-Này, anh đi đâu hả?

-Đi xem Minh Minh, cúp điện máy lạnh không chạy, thằng bé sẽ khó ngủ

-Đợi em đi cùng

-Không cần, ngồi ở đây đi

-Em không muốn ngồi ở đây, em muốn đi

-Chẳng lẽ em sợ? Bản lĩnh đàn ông của em đâu?

-Sợ gì chứ? Em sẽ ngồi lại đây – Minh An tuyên bố chắc nịch

Bất ngờ bên ngoài gió lùa mạnh đập vào cửa kính tạo nên những âm thanh ghê rợn, cuốn sách trên kệ theo gió bay "phịch" xuống nền nhà, Minh An giật bắn người chết trân tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn:

-Huy, em nghĩ lại rồi, Minh Minh vẫn là em hiểu rõ nó, nếu nó giật mình tỉnh giấc em sẽ dỗ nó ngủ lại. Đợi em đi chung với!

Minh An không đợi anh kịp phản ứng, đứng phắt dậy quàng tay anh kéo đi, Vương Huy chỉ biết lắc đầu đi theo sau.

Cũng may, thằng bé Dương Minh vẫn ngủ say. Nhìn khuôn mặt non trẻ đang im lìm say giấc, cái mũi khẽ động đậy hít thở, đôi môi khép hờ có nét cười thật khác xa với lúc ban ngày nó thức giấc – một thằng nhóc nghịch ngợm thích chọc phá người khác. Vương Huy lặng lẽ nhìn Minh An đắp chăn lại cho con, sửa gối nâng đầu con lại đúng tư thế ngủ, trong lòng anh dâng lên nỗi ấm áp khó tả. Đó là sự ấm áp yêu thương đến từ người anh yêu nhất, là sự ấm áp về một gia đình ba người vẫn hằng ngày ở bên nhau mặc kệ cho cuộc sống xô bồ ngoài kìa. Là sự yên bình toát ra nơi cậu khiến anh mê mẩn không thốt được thành lời. Là sự khẳng định chắc chắn anh đã không sai khi quyết định chọn cậu. Chỉ có ở bên cậu, anh mới cảm thấy an tâm, không muộn phiền, không đau đầu với những hình vẽ con số, cũng không áp lực mà nghĩ đến công việc. Hoàn toàn buông xuôi mọi thứ mà trọn vẹn với yêu thương mình có.
Vương Huy nhẹ ngàng khép cửa lại, tránh không để phát ra tiếng động. Anh khẽ quay người nắm chặt vai cậu, nhìn thật sâu vào con ngươi sáng trong kia

-Minh An, gia đình chúng ta có chút khác với những gia đình bình thường. Em cũng biết điều đó? Việc có thêm một người lạ bước vào ngôi nhà này khiến anh không cảm thấy thoải mái. Anh chỉ muốn chỗ này là nơi của những người anh yêu thương nhất. Cũng không muốn người khác nhòm ngó vào chúng ta nhận xét. Anh không muốn em phải mệt mỏi vì điều đó. Cho nên anh không muốn thuê người giúp việc. Em hiểu không?
Hai con ngươi động đậy, bàn tay nắm lấy tay anh siết chặt, Minh An gật đầu.

Trong đêm tối, hai người họ ôm nhau rồi cứ thế để cho bóng đêm ôm trọn tĩnh mịch. Không nhất thiết phải nói thêm một lời nào, chỉ có trái tim là hòa vào một nhịp đập chung...

Tình yêu là chuyện của cá nhân hai người nhưng lại được bao bọc bởi thứ gọi là gia đình. Giữa gia đình và tình yêu luôn có sự gắn bó mật thiết, chặt chẽ như dạng dây leo phải bám tường mới có thể lên cao. Gia đình là nơi ta sinh ra từ vòng tay nâng niu của mẹ, từ cái nhìn trìu mến của cha. Là nơi đưa ta đi qua suốt những năm tháng tuổi thơ mà trưởng thành. Đến lúc chúng ta bước qua ngưỡng cửa nhà để hòa nhập vào một thế giới rộng lớn hơn, sẽ từ giã những lời ru của mẹ, những bài học thuở bé của cha - là khi đó ta gặp được người trọn đời của mình, cùng nhau yêu thương, vun bồi, xây dựng một gia đình khác của riêng mình để tạo ra những thế hệ tiếp sau. Cứ thế quay vòng mải miết không lệch khỏi vòng tròn Tạo hóa đã đặt ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro