[Đam mỹ] Cố sự của giáo chủ ma giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố sự của giáo chủ ma giáo

Tác giả : 桃符 (Đào Phù)

Biên dịch: KailSahara(Xuân Vũ)

Thể loại : đam mỹ, cổ trang giang hồ, hài, tưng tửng

Tóm tắt: Giáo chủ ma giáo bộ tịch trúng tiếng sét ái tình với bạn thiếu hiệp chậm tiêu. Tình ái của hai người ‘thương tâm’ lắm nhé =v=

***

Đã là giáo chủ ma giáo thì đương nhiên làm chuyện gì cũng phải để ý tới thể diện, thân phận. Nhất cử nhất động của giáo chủ đều được vạn chúng kính ngưỡng, là tấm gương cho thủ hạ noi theo, là đại biểu cho toàn bộ tà ma ngoại đạo. Nói tóm lại, giáo chủ ma giáo chính là hình tượng phát ngôn viên của tà phái.

Vạn giáo chủ chính là người đứng đầu ma giáo, năm xưa mười tuổi gia nhập Uyển Ước giáo, sở học võ công nhất đẳng. Nay bị bạch đạo liên tục chỉ trích, cực lực lên án ma giáo tệ hại, lỗi thời, hắn kìm không được than thở một câu, một đám người mắt sáng như người mù!

Vạn giáo chủ danh tiếng rất lớn, Vạn giáo chủ rất thống khổ.

Ai cũng không hiểu, hắn kỳ thực chính là một người bộc tính. Khát vọng lớn nhất đời hắn là tay ôm bầu rượu, ngồi chồm hổm một góc tửu quán, ăn to nói lớn, gặp bằng hữu bá vai thân thiết, rống lớn hai tiếng : “Mụ nội nó, thật sướng! Nốc thêm vò nữa!”

Nhưng hiện thực phũ phàng, y phục thảm hại nhất của hắn cũng là lụa trắng, hàng tơ tằm thứ thiệt, trà nước đều là Vũ Tiền 1 thanh trà thượng hảo hạng, quạt xếp trong tay còn không quên đạn hồng danh, khép mở nhịp nhàng, du dương như điệu sáo thổi.

Ngay cả nhân sĩ chính đạo chạy vọt ra muốn đánh nhau, hắn cũng không thể hét lớn một tiếng : “Mụ nội ngươi ăn gan hùm, tới vừa lúc, quyền của lão tử đang ngứa ngáy đây!”

Không, hắn không thể lỗ mãng như thế.

Hắn phải quay lưng lại, chắp tay phía sau nhìn về phía chân trời xanh xa thẳm. Đợi cho đối phương hát khúc tử ca xong xuôi mới quay đầu, mỉm cười với thằng cha chính đạo đã kêu gào rát họng gần nửa ngày : “Ta còn tự hỏi huynh đài từ đâu đến chơi, hóa ra là X huynh của OO gia, Q đại hiệp của PP bang. Nếu đã tới đây, chi bằng hãy cùng ta thưởng thức OX sắc xuân.”

Chính đạo đại hiệp dĩ nhiên không thèm quan tâm tới tiết mục sách vở cực chuẩn của hắn, xoay tròn đao pháp, mãnh liệt chém tới. Hắn lúc đó mới được rút ra cây sáo — ngay cả binh khí đều RP (Role playing game – nhập vai thần thoại) như thế! Vạn giáo chủ kỳ thực chỉ muốn chung tình với Cửu Hoàn Kim đỡ Đại Khảm Đao — nghênh địch.

Đương nhiên lúc xuất thủ nhất định phải chú ý hai tay không thể đồng thời giơ cao, như vậy tư thế sẽ không đẹp; sấm sét có giáng xuống, gió lốc thổi mạnh đến đâu cũng không được để tà áo dài bay bay, bằng không lộ ra đũng quần sẽ cực kỳ bất nhã.

…vân vân và vân vân…

Giáo chủ của Uyển Ước giáo vào một ngày nào ấy, một tháng nào đó, một năm gì gì đó, đã trúng mũi tên của thần ái tình. Đây chính là duyên tiền định nha. Sau đó giáo chủ được nếm mùi bi phẫn. Một nửa của hắn là Trì thiếu hiệp, một người cực kỳ xứng đáng với cái danh trì – độn.

Nhưng giáo chủ là một thằng đàn ông kiên cường, hắn chưa bao giờ dễ dàng chịu khuất phục số phận. Vì vậy hắn bắt đầu bước trên con đường tình ái gian nan.

Rằm tháng giêng, ước hẹn sau hoàng hôn. Hai người đi dạo chợ hoa đăng 2, chen chúc trong đám đông, xuyên qua những tiếng cười nói rộn rã, đi tới chỗ đèn đuốc mập mờ.

Trăng thanh gió mát, xuân sắc đắm say lòng người. Giáo chủ liếc mắt đưa tình nồng ấm với Trì thiếu hiệp vô số lần, Trì thiếu hiệp nếu phát hiện ra sẽ cười đáp lại hắn một cái, có điều y chỉ thích ngó đông nhìn tây, hoàn toàn lơ đẹp giáo chủ.

Giọng nói của giáo chủ thanh thanh : “Đêm nay là đêm…” ở bên người yêu dấu.

Trì thiếu hiệp nhìn hắn. “Gì? A! Huynh hỏi hôm nay ngày mấy à? Chẳng phải Tết Nguyên Tiêu 3 ư? Huynh không thấy phố xá treo đèn kết hoa sao?”

Giáo chủ chấn động, nhưng vẫn ngoan cường đứng vững. Đang trầm ngâm tính kế thì mắt thấy bên hàng rào trước mặt có bụi hoa nở rực rỡ nghênh xuân, tâm cơ linh động bèn phi thân bay đến, hái một khóm mang về. Hắn đưa tới trước mặt Trì thiếu hiệp. “Giang Nam không có chi quý giá, tạm tặng người tri âm một nhánh xuân hồng.”

Trì thiếu hiệp gãi gãi đầu : “Cái này… Giáo chủ, ta biết huynh là người phong nhã. Nhưng hoa dù có đẹp mấy cũng là hoa nhà người ta, sinh trưởng ở sân nhà người, có chủ rồi. Ta hái trộm như vậy không hay lắm đâu?” Trì thiếu hiệp mới nói được một nửa đã thấy giáo chủ méo mặt, vội vàng bổ sung thêm, “Ha ha, cũng không sao! Ban ngày ta thấy có người bán mười văn tiền ba cành! Chúng ta để lại tiền cho chủ hộ là được!”

Tỏ tình ngày rằm chính thức cáo thị thất bại, thế nhưng giáo chủ vẫn không nhụt chí, việc tốt thường gian khó! Hắn nghĩ tiết Thanh Minh sẽ là một cơ hội tốt, bèn hẹn Trì thiếu hiệp đi đạp thanh.

Lần này giáo chủ rút kinh nghiệm từ thất bại trước, hắn quyết định cóc cần mở miệng bóng gió xa gần, dùng hành động để biểu đạt tâm ý bản thân.

Vì vậy lúc bị Trì thiếu hiệp bỏ qua, giáo chủ tận lực dẫn y bước vào tình huống đã chuẩn bị sẵn. Hai người lạc đường. Trời tối, một trận mưa to rót xuống, bọn họ thân tâm thấm lạnh. Sau đó cả hai thuận thế mà  đi tới sơn động đã được giáo chủ âm thầm sai thuộc hạ quét tước.

Giáo chủ cởi áo ngoài, chỉ còn lại lớp áo trong, hắn vận công dồn khí, khí sắc nhợt nhạt, đôi môi tím tái, nói với Trì thiếu hiệp đương cởi trần, vắt nước xiêm y ào ào, “Xuân hàn se lạnh, thế nhưng ta lại luyện võ công âm phái, khiến Trì huynh chê cười rồi.”

Trì thiếu hiệp thấy hắn như vậy, cũng làm mặt nghiêm trọng : “Ta thực sự sơ suất ! Ta cho rằng hai ta đều là người tập võ, không sợ phong hàn!”

Vạn giáo chủ quay đầu nhìn bên ngoài, đón một cơn gió lạnh thổi qua vù vù, thân thể Vạn giáo chủ như ẩn như hiện. Trì thiếu hiệp sắc mặt nhăn nhó : “Mưa lớn có vẻ sẽ kéo dài lâu, chỉ sợ không tìm được củi nhóm lửa. Chi bằng ta vận công trợ huynh…”

Vạn giáo chủ đắc kế, nhưng ngoài miệng vẫn thoái thác : “Thế sao được?”

Trì thiếu hiệp dĩ nhiên không chú ý tới ngôn từ khiêm nhường của hắn, kéo hắn vào trong động, “Chúng ta đi vào sâu một chút, gió nhỏ hơn, cũng đề phòng dã thú…”

Chẳng ngờ đi một hồi, Trì thiếu hiệp phát hiện sơn động rất lớn, kỳ diệu chính là có một chồng củi gỗ đủ dùng trong ba ngày xếp ngay ngắn giữa huyệt động, thậm chí hòn đá đánh lửa đặt ngay cạnh đó, trắc diện là hai phần lương khô, thổ sản vùng núi.

Trì thiếu hiệp cao hứng bừng bừng : “A ha! Trúng mánh lớn! Nội lực tương trợ thực sự không thích hợp, có cái này vẫn tốt hơn! Ta làm vài món ăn dân dã mời huynh nếm thử tay nghề của ta thế nào? Phải biết rằng trù nghệ của ta…” Y một bên nói, một bên lanh lẹ nhóm lửa, quay đầu bắt chuyện niềm nở với Vạn giáo chủ, “Đến đây ngồi đi! Chỗ này rất ấm.”

Nghiến răng hạ quyết tâm sau khi quay về giáo sẽ đem đám đệ tử dọn dẹp sơn động lưu đày tới Nam Cương, giáo chủ đại nhân miễn cưỡng cười nói : “Làm phiền Trì huynh, ta đột nhiên không thấy lạnh nữa.”

Đã có vết xe đổ như vậy, sau này sự tình có xôi hỏng bỏng không cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên.

Vạn giáo chủ trúng xuân dược! Bởi vì nhân sĩ chính phái coi khinh nó, để tạo cơ hội cho mình, giáo chủ không tiếc tâm lực, phát động tranh giành trong phe phái, rốt cục xuân dược của Sang Thanh bang vinh dự được chọn cho lần chinh phục thứ ba.

Giáo chủ đuổi giáo chúng, đá thầy lang, phi như bay tới nơi ở của Trì thiếu hiệp. Trong một thoáng Trì thiếu hiệp mở cửa, hắn lảo đảo té lên ghế trong phòng. Khi Trì thiếu hiệp đương lúng túng chưa biết làm sao, giáo chủ phát huy cao độ dược tính, sắc mặt ửng đỏ, nhãn thần mê ly, miệng khẽ rên rỉ : “Nước…cho ta nước…”

“A!” Trì thiếu hiệp bừng tỉnh, luống cuống rót cho hắn một chén trà lạnh. Giáo chủ uống xong, phất tay một cái đánh đổ, chén trà cùng ấm trà hi sinh vì nhiệm vụ cao cả.

Giáo chủ cười xấu hổ : “Trì huynh, ta còn khát.” Dùng tay xé vụn vạt áo trên thân, “Nóng…nóng quá, lại khiến Trì huynh chê cười.” Nói rồi nghiêng người dựa vào lòng Trì thiếu hiệp.

Trì thiếu hiệp thẹn đỏ mặt một lúc, bỗng nhiên khom lưng ôm lấy giáo chủ : “Đi theo ta!”

Trong nội tâm, giáo chủ ngửa mặt lên trời hú dài : “Rốt cuộc cũng sa vào tay lão tử! Lát nữa cứ thế mà gạo nấu thành cơm! Ngươi trì độn chứ gì? ‘Nấu’ nhiều lần ngươi còn không hiểu?”

Giáo chủ sung sướng tính toán, chả rảnh chú ý đến phong cảnh xung quanh. Thỉnh thoảng dừng cơn cuồng tiếu trong lòng mà thắc mắc : “Quái, đường đến phòng ngủ dài vậy à? Thật phiền phức!”

Thế nên không đề phòng, hắn bị quẳng xuống giếng, uống trúng vài ngụm nước lạnh.

Trì thiếu hiệp tại thành giếng lo lắng : “Giáo chủ, huynh đã đỡ chưa? Ban nãy tình thế cấp bách, ngoại trừ giếng nước này, ta không nghĩ ra chỗ nào khác có nước, lo lắng quá thành ra mạo phạm rồi.” Chỉ thấy giáo chủ rũ đầu, dập dềnh trong nước, uất nghẹn nói không thành tiếng.

“Còn khát, còn nóng sao? Ta mời đại phu đến xem cho huynh nhé?”

Giáo chủ gạt bọt nước trên mặt, khí trời tháng ba rét lạnh, hắn phà ra khói trắng, ngẩng đầu nói : “Nhờ Trì huynh giúp đỡ, dược tính của tại hạ đã giải.”

Giáo chủ tổn thương đại nguyên khí. Ngọn lửa truy cầu ái tình của hắn tạm thời tắt ngấm, hắn vùi mình trong công vụ ma giáo, dùng công việc vá lại tâm hồn tan vỡ.

Thế nhưng số phận giống như giấy đường dính bắt ruồi, dù hắn có phủi, có dùng tay chà xát, bất quá cũng chỉ là chuyển từ tay này sang tay kia mà thôi.

Ngay lúc Vạn giáo chủ hừng hực ý chí chỉ lo sự nghiệp, quên đi sầu tình, Trì thiếu hiệp tìm tới cửa.

“Bởi vì mấy ngày trước huynh bận rộn, ta đành một mình đi thăm thú Giang Nam, hôm nay mới về. Lẽ ra không nên quấy rầy giáo chủ nhưng ta có chuyện quan trọng muốn tâm sự. Dẫu sao giáo chủ cũng là tri kỷ duy nhất của ta.” Trì thiếu hiệp nói.

“Tri kỷ”, “duy nhất” đánh thẳng vào đầu giáo chủ, tràn ngập trí óc, vì vậy hắn hớn hở bám theo y.

Tới một nơi, có một cô nương đang đứng chờ. Trì thiếu hiệp giới thiệu với hắn, đây là Tuệ cô nương, lần này y đi GiangNamtình cờ quen biết nàng.

Giáo chủ tùy mặt đoán ý, phát hiện cô nương này và Trì thiếu hiệp của hắn trao đổi nhau tia ám muội.

Giáo chủ bắt đầu đánh giá Tuệ cô nương, ánh mắt lộ vẻ ôn hòa nhã nhặn, khóe môi dẫn tia cười yếu ớt.

Xem nào, vóc dáng lùn hơn ta! Ánh mắt yếu nhược, công phu chẳng cao bằng ta! Mỗi cử chỉ đều phát ra tiếng leng keng ngọc bội, lễ nghi so với ta kém! Mặt vàng má trũng, không đẹp bằng ta! Đánh đàn sai âm tiết, tài không thể so với ta! Bị ta nhìn mặt đỏ bừng, duyên thua xa!

Trong lòng thầm đem đối phương soi xỉa, lột hết nhược điểm, hắn mới có thể kiềm chế tâm tình, cố gắng nhai nuốt cho xong bữa cơm rồi đứng dậy cáo từ.

Trì thiếu hiệp tiễn hắn đi, mừng khấp khởi hỏi hắn : “Vạn giáo chủ thấy Tuệ cô nương có đẹp không?”

Đẹp cái đít! Mười cô như thế cũng chả bằng một lão tử ta! Vạn giáo chủ hít một hơi thật sâu, nhả chữ : “Tuệ cô nương người cũng như tên, ngoại hình tú lệ, hiền thục thanh nhã, quả là lựa chọn tốt nhất để cưới làm vợ. Trì huynh thực có diễm phúc, khiến người ngoài hâm mộ muốn chết…”

Lời vừa xuất ra, giáo chủ hận không thể dứt đứt lỗ tai mình, ngươi còn sĩ diện cái quái gì! Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo! Chỉ sợ Trì thiếu hiệp đem ả đưa vào động phòng thật!

Hắn đành vẫy tay cáo biệt, thiểu não quay về giáo, nhưng bỗng nhiên Trì thiếu hiệp kéo vạt áo hắn.

Trì thiếu hiệp ngập ngừng nói : “Giáo chủ… Huynh…” Thần sắc kia, ba phần thẹn thùng, bảy phần hoảng hốt và hối lỗi.

Giáo chủ trong lòng trào dâng hy vọng, lẽ nào cây vạn tuế ra hoa, sông Hoàng Hà chảy ngược, nước chảy đá mòn, mặt trời ló dạng sau áng mây. Đầu óc Trì thiếu hiệp rốt cục được khai thông? Y cuối cùng đã lĩnh ngộ giữa hai người chẳng phải huynh đệ tình thâm mà là dây tơ hồng quấn chặt?

Trì thiếu hiệp nói tiếp : “Ta chưa từng nghe giáo chủ khen cô nương nào, ban nãy huynh cũng nhìn nàng không dời mắt. Giáo chủ, huynh… kỳ thực đối với Tuệ cô nương vừa gặp đã yêu sao? Huynh yên tâm, ta cùng nàng chưa có hẹn ước, nếu giáo chủ thích, có thể theo đuổi thoải mái, ta và huynh giao tình sâu nặng, sao ta có thể cùng huynh tranh tình đoạt ái.”

Xong, bất luận quá trình diễn biến thế nào, kết quả luôn tốt kinh người. Giáo chủ trào phúng nghĩ.

Bởi vì Trì thiếu hiệp nhiệt tình mai mối, nhiều ngày liền y dẫn Tuệ cô nương đến tổng đàn ma giáo làm khách.

Giáo chủ đuổi không xong, trốn cũng không thoát, trong lòng như có trăm móng vuốt cào xé, rốt cục bế quan, uống sạch bách cả hầm rượu ủ hai mươi năm, tâm lý đột phá một tầng cao mới: Ép mạnh tay!

Hành sự lúc đêm đen gió lớn, một phòng hai người, người ngoài không biết, còn lo gì bộ tịch? Trì thiếu hiệp tương lai sẽ thành tình lữ của hắn, sớm muộn gì cũng làm, không thể tính là vô phép!

Vạn giáo chủ mua rượu nữ nhi hồng 4 uống, thấy mình đã bơm đủ dũng khí, trịnh trọng nhắc nhở bản thân: cấm tiệt nói chuyện, mở miệng sẽ hỏng việc! Ba bốn bận, tai vạ đều từ miệng mà ra. Bỏ lại bầu rượu, hắn nhảy cửa sổ đột nhập phòng Trì thiếu hiệp.

Trì thiếu hiệp tỉnh giấc, trầm giọng quát hỏi ai? Hắn không đáp, tùy cơ ứng biến Trì thiếu hiệp. Trì thiếu hiệp kinh ngạc hỏi, giáo chủ huynh đang làm cái gì vậy? Hắn vẫn bảo trì im lặng, nhào tới xé áo ngủ thiếu hiệp, hai người lăn lộn trên giường. Trì thiếu hiệp ngây người tùy ý hắn loạn động. Vạn giáo chủ vẫn không buồn mở lời.

Mưa thu rơi rớt, giáo chủ ôm Trì thiếu hiệp mơ màng ngủ. Lần này cuối cùng đại cục đã định, giáo chủ vô cùng mỹ mãn, cọ cọ cằm lên vai Trì thiếu hiệp, chìm vào mộng đẹp say nồng.

Sáng sớm ngày thứ hai giáo chủ tỉnh lại, mặt mày tươi rói, tinh thần sảng khoái. Đối diện là Trì thiếu hiệp hai mắt mông lung, gương mặt đỏ bừng không biết vì thẹn hay giận.

“Tại sao ngươi làm chuyện đáng giận này?” Trì thiếu hiệp khàn khàn mở miệng.

Đương nhiên vì ta thích ngươi! Bất quá hắn sao có thể huỵch toẹt mọi chuyện? Vạn giáo chủ lại một lần nữa bày tỏ quanh co - nguồn gốc của mọi tội lỗi : “Đêm qua gió lạnh, ta uống rượu ấm người, chẳng may quá chén…”

“Ra thế!” Trì thiếu hiệp thở hắt ra, vội vàng vùng dậy, lật đật rời phòng, “Vậy nên huynh tưởng nhầm phòng ta là phòng Tuệ cô nương chứ gì? Nàng ở lầu bên cạnh!” Chân y đã bước tới cửa “Là huynh đệ, sự này đừng để trong lòng, coi như không có đêm qua là được.” Vừa nói vừa bỏ chạy mất dạng, y không kịp nghe giáo chủ nói nốt nửa câu sau, để nó trôi hờ hững trong không khí : “…Nhưng rượu chẳng say người, người tự say, ta kìm lòng không đặng.”

Giáo chủ rất bi phẫn, tuy rằng có nghe đồn rất nhiều chuyện quái dị trên giang hồ, thế nhưng cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi thì hắn chưa từng nghe qua. Trì thiếu hiệp, ngươi có thể vũ nhục nhân phẩm của ta nhưng ngươi không thể vũ nhục ta ngu!

Tiếp sau ngày chung chăn gối, Vạn giáo chủ bắt đầu đem tất cả mọi sinh vật chung quanh mình phân biệt rành rọt. Tỷ như truyền lệnh giáo chúng tập hợp dưới cây bạch quả đực của XX thôn, bảy mươi tám con bồ câu mái truyền tin khắp nơi…

Đến cả chú muỗi nhép hắn cũng không tha, đương lúc giáo chủ nghiêm trang khẳng định vừa bay qua là con muỗi vằn đực, Trì thiếu hiệp rốt cục nhịn không được hỏi hắn vì sao chấp nhất như vậy, nghe rất rườm rà lại kỳ quặc.

Vạn giáo chủ thâm tâm gào thét: Đương nhiên là muốn chứng minh đêm đó người ta muốn cường thượng chính là ngươi, không phải Tuệ cô nương xấu như quỷ kia. Kết quả tiếp tục vòng vo : “Ta chỉ muốn phân rõ âm dương trống mái.”

Trì thiếu hiệp khẽ giật mình đáp : “Cái này ta nhìn hiểu mà, đâu cần cố ý chứng minh?”

Giáo chủ tràn ngập phẫn nộ! RP (anh chàng đạo đức) uất hận nổi điên! Kìm không được phun ra câu trả lời trực tiếp đầu tiên trong đời : “Trì thiếu hiệp vẫn cho rằng ta không phân biệt nổi nam hay nữ?”

Qua một lúc lâu, Trì thiếu hiệp trì độn rốt cục đỏ mặt.

——– End ——–

Chú giải

[1] Vũ Tiền : tên một loại trà hái vào mùa xuân trước tiết Cốc Vũ (mùa mưa rào, kéo dài từ giữa tháng 4 đến đầu tháng 5), vì vậy còn gọi là trà xuân. Theo sách Nông Phổ Lục Thư thì tiết ấy, trời hay mưa và cần có mưa để cây cỏ thêm lá nhưng nước mưa lại làm nhạt vị của hoa, quả, tất nhiên là nụ trà cũng phải chịu chung cái họa hại ấy. Vì vậy phải hái trước khi Cốc Vũ để hương vị trà khỏi bị ảnh hưởng. Vũ Tiền được xếp vào loại trà hảo hạng, rất đượm hương, vị ngọt đắng, có tính thanh nhiệt. Một loại trà khác hái sau tiết Cốc Vũ , trước tiết Lập Hạ, tên Vũ Hậu trà. Muốn biết thêm chi tiết về các loại trà xưa, mời tham khảo Nghệ thuật yêu trà.

[2] Chợ hoa đăng, [3] Tết Nguyên Tiêu : tìm hiểu thêm ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro