Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách trong phòng VIP xa hoa đều nhìn về phía Ôn Hằng, anh cảm nhận được nhiều đạo thần thức đang quét qua mình. May mà anh da mặt dày, thân thể cứng cáp, mấy thần thức đó đâm vào người anh chỉ như gãi ngứa. Ôn Hằng lề mề không muốn đi qua: "Được rồi, ta sẽ bày biện đồ ăn cho các ngài."

Thôi, bây giờ anh đang làm tiểu nhị trong Túy Tiên Lâu, tình hình giới Cửu Tiêu còn chưa rõ ràng, anh cần một nơi dung thân. Chỉ là bày biện đồ ăn thôi mà, cùng lắm bị trêu ghẹo một chút, ở hạ giới anh cũng từng bị như vậy. Nghĩ thông suốt rồi, Ôn Hằng không do dự nữa, nở nụ cười "thương hiệu" của mình, bước đến bên vị Tiên Quân kia: "Tiên Quân, xin mời ngài thử món đặc sản của Túy Tiên Lâu chúng tôi."

Ôn Hằng không nhịn được mà thầm phàn nàn, món ăn của Túy Tiên Lâu này còn không bằng món ở Phi Tiên Lâu của anh! Món chân giò hầm này chẳng bằng món của tiểu đệ tử Vân Thanh làm.

Ôn Hằng vừa gắp một miếng chân giò, tay của Tiên Quân kia đã đặt lên eo anh: "Ha, eo đẹp thật! Tiểu Ôn phải không? Mặc quần áo thì không thấy rõ, nhưng vừa sờ vào đã biết rất chắc chắn." Ôn Hằng bình tĩnh gắp miếng chân giò bỏ vào bát của Tiên Quân, không chút cảm xúc rút người ra khỏi vòng tay của hắn: "Tiên Quân thật biết đùa."

Tiên Quân kia tỏ vẻ kiêu ngạo: "Mắt của ta, Đức Văn Tiên Quân, đã được luyện qua rồi!" Ôn Hằng cười gượng, sau khi bày biện xong, anh lùi lại một bước đứng phía sau Đức Văn Tiên Quân. Người khác ra sao anh không quản được, nhưng anh có đạo lữ, không thể dễ dãi thế này được.

Thủy Thần cười: "Đức Văn, lần này gặp phải cứng rồi phải không? Không phải ai cũng có thể vào tay ngươi đâu." Đức Văn cười lớn: "Ngài nói đùa rồi, chỉ là một Địa Tiên nhỏ bé thôi mà." Ôn Hằng đứng im cười tươi, coi như chưa nghe thấy gì.

Trong lúc nâng chén cụng ly, Phong Thần mở lời: "Ta cứ nghĩ lần này Lý lão sẽ đến, không ngờ tính cách của ông ấy vẫn như xưa." Thủy Thần cười hờ hững: "Tính cách của Lý lão ngươi cũng biết rồi, ông ấy không thích những buổi tụ tập thế này."

Phu nhân yếu điệu của Chiến Thần lên tiếng: "Ta cứ nghĩ lần này đến Cửu Tiêu giới sẽ được Lý lão phê lệnh, không ngờ ngay cả phủ của ông ấy cũng không thể vào, thật là..." Giọng nói đầy vẻ thất vọng. Chiến Thần liền dỗ dành: "Phu nhân đừng buồn, lần này Lý lão bế quan, chúng ta đến không đúng lúc thôi. Lần sau đến Cửu Tiêu giới chắc chắn sẽ gặp được Lý lão."

Thủy Thần cười nói: "Lý lão là Chấp Đạo Tiên Quân của bốn giới thấp hơn chúng ta, ngày thường phải duy trì đạo nghĩa, tất nhiên bận rộn. Nhưng ông ấy có một đệ tử xuất sắc, hiện đang ở cùng chúng ta. Phu nhân muốn phê mệnh thì cần gì phải tìm Lý lão? Đúng không, Nguyên Đức Tiên Quân?"

Ôn Hằng nhìn về phía Nguyên Đức Tiên Quân được nhắc đến. Vị Tiên Quân này thấp bé, tròn trịa, trông giống như một con bọ chét béo múp. Ông ta để râu dê, nhưng đôi mắt thì rất sáng. Quả nhiên, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài. Ôn Hằng đã sớm hiểu điều này sau nhiều năm ở hạ giới. Nguyên Đức Tiên Quân là đệ tử của Lý lão, chắc chắn thường tiếp xúc với đạo mộc ở thượng giới. Ôn Hằng đứng thẳng người, không thể để Nguyên Đức Tiên Quân phát hiện ra điểm khác biệt của mình.

Nguyên Đức Tiên Quân hắng giọng: "Sư tôn của ta vừa mới bế quan, thật không may. Nguyên Đức ta tài hèn sức mọn, không thể bằng một phần của sư tôn, nhưng nếu phu nhân không chê, ta sẵn sàng tính một quẻ cho phu nhân." Phu nhân của Chiến Thần duyên dáng nhìn Nguyên Đức: "Vậy xin phiền Tiên Quân."

Ôn Hằng đứng phía sau thầm than thở. Lý lão bế quan rồi sao? Mấy hôm trước anh còn thấy ông ấy ở trên tường thành kia mà. Ông ấy còn bảo có dịp sẽ tìm gặp, hóa ra Lý lão là người khó gặp đến vậy sao? Vậy anh cũng coi như may mắn, vừa lên Cửu Tiêu giới đã gặp được Lý lão.

Không ngờ Bành Thiếu Đường nói có người tốn đến mười linh mạch mà vẫn không gặp được Lý lão, Ôn Hằng lại tưởng tượng ra cảnh những viên linh thạch lấp lánh bay qua trước mắt mình, mà anh chẳng hề hay biết.

Mọi người đều chăm chú nhìn Nguyên Đức Tiên Quân, Ôn Hằng cũng không ngoại lệ. Trong mắt anh, kim quang lưu chuyển, anh lướt nhìn từng người trong phòng, và anh cười thầm. Những người này, có vẻ như tương lai của họ không tốt lắm.

Nguyên Đức lấy ra một miếng mai rùa, miệng lẩm bẩm niệm chú, nhưng Ôn Hằng chẳng nghe rõ gì. Tay trái của Nguyên Đức cầm mai rùa, nó có màu đen, trông như đã bị thiêu đốt. Tay phải ông ta kết ấn trên mai rùa, linh quang bắn ra khắp nơi, rồi đột nhiên một ngọn linh hỏa nóng bỏng phun ra từ lòng bàn tay phải của ông ta! Ôn Hằng giật mình, quá bất ngờ!

Phu nhân của Chiến Thần cười duyên: "Nguyên Đức Tiên Quân, ngài không hỏi ta muốn hỏi gì sao?" Nguyên Đức Tiên Quân nghiêm trang: "Phu nhân muốn hỏi gì, Nguyên Đức đều biết." Ôn Hằng trợn mắt kinh ngạc. Nhìn xem, cùng là nghề bói toán, nhưng khí thế và điệu bộ của người ta quả là khác biệt. Còn anh, dù có nói nghiêm túc thế nào thì người ta cũng không tin!

Trong lúc nói chuyện, ngọn linh hỏa thiêu đốt mặt sau của mai rùa, tiếng nứt nhỏ vang lên, ánh mắt của Nguyên Đức bỗng sáng lên: "Có rồi!" Phu nhân của Chiến Thần ngạc nhiên nhìn mặt sau của mai rùa, chỉ thấy trên mai rùa xuất hiện vài vết nứt không đều, nàng không hiểu: "Tiên Quân, trên này là gì?"

Nguyên Đức thu lại ngọn lửa, tay nâng mai rùa đã cháy xám, trầm giọng nói: "Đây chính là thiên đạo khải thị!" Ôn Hằng nghẹn lại, trong lòng lại chửi thầm: Đây mà là thiên đạo khải thị sao? Lấy một cái mai rùa rồi thiêu đốt nó là thành thiên đạo khải thị à? Ở hạ giới còn có Huyền Vũ già nữa, hay là anh cũng về thử xem sao? Nhưng anh nghĩ nếu làm vậy, Huyền Vũ già chắc sẽ đuổi theo giết anh.

Nguyên Đức nói với phu nhân của Chiến Thần: "Phu nhân muốn hỏi chuyện gì, Nguyên Đức có thể nói cho phu nhân biết. Phu nhân và đạo lữ của mình sẽ sống dài lâu, ân ái mặn nồng." Phu nhân của Chiến Thần tròn mắt kinh ngạc: "Tiên Quân không hổ là cao đồ của Chấp Đạo Tiên Quân, điều này cũng biết sao?!"

Chiến Thần cảm động, khuôn mặt cứng cỏi cũng đỏ bừng: "Phu nhân! Cả đời này, ta nhất định không phụ nàng!" Phong Thần và Thủy Thần đứng bên cạnh cười nói: "Phu nhân của Chiến Thần chỉ có Chiến Thần trong lòng, thật khiến người khác ngưỡng mộ!"

Ôn Hằng không nhịn được cười tươi, nhanh chóng kìm nén lại nụ cười khi không ai để ý. Không thể thế này được, anh thấy mình thật xấu tính! Rõ

ràng anh đã thấy Chiến Thần bắt quả tang phu nhân và tình nhân của nàng trên giường, nhìn cảnh Chiến Thần và phu nhân một người cảm động, một người giả vờ, anh không nhịn được.

Thủy Thần trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nói đến đây, cũng đã lâu rồi ta chưa nhờ Lý lão phê mệnh. Không biết Nguyên Đức có thể tính cho ta một quẻ?" Nguyên Đức tất nhiên không từ chối, mai rùa trong tay ông ta đã nguội, trở lại như cũ, những vết nứt trước đó đều biến mất.

Ôn Hằng thầm nghĩ, chắc đây là một loại linh bảo nào đó, dùng xong có thể tự hồi phục!

Nguyên Đức lại bắt đầu bày trò, một lúc sau, ông ta nói với Thủy Thần: "Thủy Thần đại nhân thuận lợi bình an, tiền đồ rộng mở!" Thủy Thần rất hài lòng: "Vẫn như phê lệnh trước đây, thật tốt."

Phong Thần trầm ngâm: "Hai vị đại nhân đã phê lệnh rồi, vậy ta không tham gia nữa." Thủy Thần cười: "Phong Thần đại nhân khó lắm mới xuống từ tầng trời thứ ba mươi mốt, dù không gặp được Lý lão, nhưng phê lệnh của Nguyên Đức Tiên Quân cũng rất chuẩn, tính một quẻ đi, cầu chút bình an."

Ôn Hằng lại thầm than: Đã thành thần tiên rồi, mà còn thấy bất an sao? Chẳng lẽ lúc phi thăng họ không cảm ứng được thiên đạo? Ở hạ giới, tu sĩ muốn phi thăng trước tiên phải cảm ứng được thiên đạo. Dù mỗi người có đạo nghĩa khác nhau, nhưng một khi đã xác định được đạo nghĩa, thì tu sĩ có đạo tâm kiên định sẽ bước tiếp trên con đường của mình.

Những tiên nhân ở Cửu Tiêu giới thật mê tín! Ôn Hằng mỉm cười nhìn Thủy Thần, những gì anh thấy không giống với Nguyên Đức. Anh thấy phủ đệ của Thủy Thần sẽ bốc cháy, Thủy Thần bị khói hun đen thui và đứng trước phủ chửi bới. Ha ha, thú vị thật!

Phong Thần suy nghĩ một lúc: "Cũng được, nếu hai vị Tiên Quân đã phê lệnh rồi, ta cũng nên cầu một quẻ. Xin phiền Nguyên Đức Tiên Quân." Nguyên Đức Tiên Quân khách sáo nói: "Có thể phê lệnh cho Chấp Giới Tiên Quân, là vinh hạnh của ta!"

Ôn Hằng đồng cảm nhìn mai rùa của Nguyên Đức. Tội nghiệp cái mai rùa, đã bị thiêu đốt hai lần, sắp bị thiêu đốt lần thứ ba. Khi Nguyên Đức thiêu đốt lần thứ ba xong, mai rùa sẽ nứt vỡ và không thể hồi phục. Nhưng nhìn vẻ mặt của Nguyên Đức, ông ta không hề biết điều này sắp xảy ra.

Nguyên Đức nhanh chóng phê lệnh cho Phong Thần: "Phong Thần đại nhân muốn cầu bình an cho gia đình. Ngài yên tâm, gia đình ngài sẽ bình an, thuận lợi, vui vẻ vô lo." Nghe lời phê lệnh này, Phong Thần mỉm cười hài lòng.

Ôn Hằng cuối cùng không nhịn được, đưa tay gãi đầu. Khi gặp chuyện rắc rối hoặc khiến anh thấy phiền, Ôn Hằng thường gãi đầu.

Ôn Hằng đã nhìn thấy... gia đình của Phong Thần, tất cả đã chết!

"Ngươi đang cười cái gì? Có gì không đúng sao, Tiểu Ôn?" Đức Văn Tiên Quân, người luôn nhòm ngó eo của Ôn Hằng, cuối cùng đã ôm lấy eo anh. Ôn Hằng cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm eo mình. Anh thở dài: "Nói thật, ta cũng biết xem bói đấy, Đức Văn Tiên Quân, ngài có đoán được ta vừa tính ra điều gì không?"

Đức Văn nham nhở xoa eo của Ôn Hằng: "Tính ra điều gì?" Ôn Hằng nghĩ một lát, rồi áp dụng một câu nói kinh điển trong nghề bói toán ở hạ giới: "Ta thấy ngài ấn đường phát đen, có điềm huyết quang tai ương!"

Đức Văn ngớ người rồi cười gượng: "Tiểu Ôn ngươi thật là hài hước, nào." Hắn ôm lấy Ôn Hằng, có vẻ định kéo anh vào lòng. Lúc này, phải nói về trọng lượng của Ôn Hằng. Nếu anh muốn, anh có thể ngồi đè chết bất cứ ai!

Ôn Hằng liền ngồi lên đùi của Đức Văn, chỉ nghe thấy hai tiếng "rắc rắc", Đức Văn đã nằm dưới đất rồi. Tiếng "rắc" thứ nhất là tiếng cái ghế dưới mông hắn vỡ vụn, tiếng "rắc" thứ hai là hai chân của Đức Văn bị gãy. Khi ngã xuống đất, trên mặt hắn vẫn còn nguyên nụ cười chưa kịp thu lại: "Hả?"

Máu đỏ thẫm từ dưới người Đức Văn tràn ra, hắn thét lên thảm thiết: "A— chân của ta!" Ôn Hằng lo lắng ngồi xổm bên cạnh: "Tiên Quân, ngài không sao chứ?! Thấy chưa, ta đã nói rồi mà, ngài quả nhiên có huyết quang tai ương!"

Chương hai mươi sáu

Chết tiệt, cái gì mà huyết quang tai ương, người có mắt đều thấy rõ ràng, đây chính là Ôn Hằng nhân cơ hội trút giận. Điều này chẳng khác gì có người nói với bạn: "Huynh đài gần đây không gặp may rồi", sau đó người đó đánh bạn một trận và cướp đi ví tiền của bạn. Hành động của Ôn Hằng chẳng khác nào như vậy.

Đức Văn Tiên Quân hét lên đau đớn: "A!! Ta không cử động được, không cử động được!" Là Tiên Quân, ai cũng có thân thể Kim Tiên, dù bị thương một chút, chỉ cần linh khí đầy đủ, uống chút đan dược sẽ mau lành. Đức Văn cũng nghĩ như vậy, nhưng khi ngã xuống đất, bị ghế gãy đè lên lưng, hắn đã cảm nhận được thần chết đang đến gần.

Đau đớn thế nào? Không phải hắn chưa từng gãy chân, nếu sợ đau, chỉ cần phong bế cảm giác của cơ thể là được. Nhưng lần này, cơn đau không thể bị phong bế, nó lan từ chân hắn lên ngực, rồi lên đến tận đầu! Đức Văn run rẩy lấy ra một viên đan dược và nhét vào miệng, nhưng cơn đau vẫn không giảm. Hắn chỉ có thể lăn lộn vô vọng trên mặt đất!

Khuôn mặt của Thủy Thần, Chấp Giới Tiên Quân của Cửu Tiêu giới, thay đổi ngay lập tức. Linh quang trong tay hắn lóe lên, một viên đan dược tròn đen được linh khí đưa vào miệng Đức Văn. Sau khi nuốt viên đan dược, cơn đau của Đức Văn mới dịu đi, dù có đan dược hỗ trợ, mặt hắn vẫn tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Ôn Hằng "lo lắng" đỡ Đức Văn dậy: "Tiên Quân, ngài không sao chứ?" Đức Văn thở dốc, mặt trắng bệch từ từ đỏ lên, nhìn Ôn Hằng với ánh mắt không thiện chí, dường như muốn mắng chửi to tiếng.

Thật là vô lý, một Địa Tiên không biết điều, nặng như một ngọn núi Huyền Thiết! Vô vị đến mức này, thật uổng phí khuôn mặt đẹp trai này!

Dù Đức Văn có bao nhiêu suy nghĩ về Ôn Hằng đi nữa, cũng bị Ôn Hằng làm tan biến hoàn toàn chỉ với một cú ngồi. Hắn hất tay Ôn Hằng ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu cảm tạ Thủy Thần: "Cảm ơn Thủy Thần đại nhân đã ban thuốc. Đức Văn bất tài, làm mất vui của mọi người. Ta tự phạt ba ly!"

Không phải Đức Văn không muốn bộc phát, nhưng trong tình huống này, xung quanh đều là những nhân vật quan trọng, dù có hẹp hòi đến đâu, Đức Văn cũng không thể trút giận ngay bây giờ. Hắn chỉ có thể nuốt sự phẫn nộ vào trong, đợi sau khi các đại nhân rời đi sẽ tính sổ sau.

Mấy tiểu nhị xung quanh nhìn Ôn Hằng với ánh mắt thương cảm. Tội nghiệp, đắc tội với Tiên Quân thì sau này làm sao sống được ở Cửu Tiêu giới đây? Nhưng nghĩ lại, nếu Ôn Hằng đi, bọn họ sẽ b

ớt đi một đối thủ cạnh tranh! Ôn Hằng tất nhiên biết những người này đang nghĩ gì, anh nhìn chiếc ghế vỡ nát dưới đất, chỉ muốn thở dài, đây là loại tiên giới gì thế. Đây là loại tiên nhân gì mà phải đi bưng bê đồ ăn, bị người ta sàm sỡ! Chẳng có chút tình đồng môn nào!

Chiếc ghế vỡ trên sàn nhanh chóng tan biến, có vẻ như căn phòng này được bao phủ bởi nhiều trận pháp.

Chuyện của Đức Văn chỉ là một đoạn nhỏ, không làm gián đoạn bữa tiệc của những người quan trọng. Ôn Hằng vẫn đứng đó như một bức tranh treo tường, bầu không khí trong phòng trông có vẻ sôi nổi.

Nhưng thực tế, sóng ngầm đang cuộn trào. Ôn Hằng cảm thấy thần thức của Thủy Thần đang lượn lờ quanh mình. Ôn Hằng đứng thẳng lưng, sao thế, Thủy Thần cũng định tìm anh tính sổ sau sao? Anh bắt đầu cân nhắc có nên tìm cơ hội rời khỏi đây, để tránh trở thành đề tài cho bọn họ bàn tán.

Anh còn chưa kịp hành động, đã nghe Thủy Thần lên tiếng: "Ôn Hằng phải không? Vừa mới phi thăng? Ngươi cảm ứng thiên đạo khá lắm." Ôn Hằng cười khiêm tốn: "Đại nhân quá khen rồi."

Thủy Thần ngớ người, tiểu nhị này thật không biết nhìn người! Anh ta còn nghĩ đây là một lời khen sao?! Đúng là mặt dày quá mức!

Nguyên Đức Tiên Quân có ý kiến. Ông đứng dậy, nhìn Ôn Hằng nói: "Vị này..." Ôn Hằng cấp bậc quá thấp, không biết nên gọi thế nào. Nhưng Đức Văn vẫn tìm được một cách gọi phù hợp: "Vị đạo hữu này, chúng ta đều là những tu sĩ cảm ứng thiên đạo, sao không thử giao lưu chút nhỉ?"

Chuyện của Đức Văn xảy ra ngay trước mắt ông, đây chẳng phải là một cái tát vào mặt ông sao! Nguyên Đức cảm thấy mặt mình bị Ôn Hằng giẫm lên, dẫm nát dưới chân, trước mặt bao nhiêu Tiên Quân, Ôn Hằng như đang đối đầu với ông! Lúc này, suy nghĩ của Nguyên Đức và Đức Văn rất giống nhau, đều muốn Ôn Hằng lập tức nếm thử huyết quang tai ương là gì.

Mặt Nguyên Đức đỏ bừng, ông đứng dậy nhưng không cao đến eo của Ôn Hằng. Ôn Hằng đứng trên nhìn xuống Nguyên Đức, bỗng thấy ông ta giống như một con cá nóc sắp bùng nổ. Cá nóc dễ thương biết bao, nhưng Nguyên Đức lại chẳng dễ thương chút nào! Ôn Hằng mỉm cười nhìn Nguyên Đức, trong đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Nhìn thấy sắc mặt Nguyên Đức ngày càng đỏ, Ôn Hằng mới nhớ ra anh chưa đáp lại ông ta, như vậy là thất lễ rồi. Lúc này, anh mới nhớ đến sự khiêm tốn, anh lễ phép chắp tay: "Tiên Quân, Ôn Hằng chỉ là một Địa Tiên vừa mới phi thăng, sao dám giao lưu với Tiên Quân..."

Đức Văn bên cạnh lại chen vào: "Này, lời ngươi nói không đúng rồi, vừa nãy ngươi còn nói ta có huyết quang tai ương, điều này chẳng phải ứng nghiệm rồi sao? Đúng lúc có các Chấp Giới Tiên Quân ở đây, ngươi giao lưu với Nguyên Đức Tiên Quân, cũng có lợi cho con đường tu luyện của ngươi sau này mà." Nghe có vẻ hợp lý quá chứ! Ôn Hằng không thể từ chối được.

Nhưng ai có mắt cũng nhìn ra, đây là cái bẫy! Dù Ôn Hằng có nhận lời hay không, anh cũng đắc tội với các Tiên Quân. Anh chỉ là một Địa Tiên, trong tình huống này nói càng ít càng tốt.

Ôn Hằng thở dài: "Vậy... không dám từ chối." Về khoản đoán trước điều xấu, anh chưa bao giờ thua!

Nguyên Đức cầm mai rùa trong tay: "Đạo hữu, pháp khí của ngươi đâu?" Những người bói toán vừa phi thăng đều có pháp khí, như đĩa bát quái hay khóa như ý, có người mang theo bao nhiêu pháp khí đủ để chất đầy mấy cung điện. Ôn Hằng cười: "Không có pháp khí."

Trong mắt Nguyên Đức hiện lên vẻ khinh thường, một tên ngốc không có pháp khí, dám làm loạn trước mặt ông. Nhưng miệng ông vẫn khách sáo: "Không ngờ đạo hữu có thể cảm ứng thiên đạo bằng thân thể, đáng khâm phục!" Ôn Hằng cúi chào không nói gì.

Nguyên Đức nói: "Vừa rồi, ta có vinh hạnh phê lệnh cho vài vị Chấp Giới Tiên Quân, ta tài hèn sức mọn, sợ rằng có thể phê sai, làm lỡ việc lớn của các Chấp Giới Tiên Quân. Các vị Tiên Quân, không biết có thể cho vị Ôn đạo hữu này một cơ hội, để anh ta cũng phê lệnh cho các vị không?"

Thủy Thần đang định tìm lý do để nổi giận, bèn gật đầu: "Được, dù sao cũng chỉ là trò chuyện thôi. Chiến Thần và Phong Thần nghĩ sao?" Chiến Thần thì chỉ quan tâm đến mỹ nhân của mình, bèn gật đầu: "Được thôi, dù sao cũng đang rảnh rỗi." Dù sao Ôn Hằng cũng chỉ như một chú hề, để anh ta làm trò hề cho mọi người cười cũng được!

Phong Thần gấp chiếc quạt trong tay: "Được." Phong Thần không coi Ôn Hằng ra gì, đối với anh ta, đây chỉ là một bữa ăn, nghe mấy kẻ thầy bói nói chuyện, có khi còn khiến tâm trạng tốt hơn. Chắc Ôn Hằng sẽ nói vài điều gì đó khiến mọi người vui vẻ chứ? Nói đến bói toán, anh ta chỉ tin mỗi Lý lão, ngoài Lý lão ra, những lời của người khác chỉ nghe cho vui, không cần để tâm.

Các Chấp Giới Tiên Quân không nhắc đến chuyện này thì thôi, một khi nhắc đến, Ôn Hằng lại muốn cười.

Ôn Hằng chắp tay: "Các vị Tiên Quân, Ôn mỗ vừa phi thăng từ hạ giới lên, nếu nói có gì không đúng, các Tiên Quân cứ coi như chuyện cười là được." Vừa dứt lời, Nguyên Đức đã có ý kiến: "Ôn đạo hữu, nói như vậy là sai rồi, cảm ứng thiên đạo là chuyện nghiêm túc, sao có thể coi như trò đùa được?"

Tốt thôi, đây là ép anh đoán trước điều xấu sao, Ôn Hằng gật đầu: "Vậy được, những gì mấy vị Tiên Quân hỏi vừa nãy, ta sẽ phê lệnh lại lần nữa."

Ôn Hằng nhìn Chiến Thần: "Vị đạo hữu này..." Dù sao cũng sắp chết rồi, Ôn Hằng lúc này bộc phát toàn bộ khí thế, bắt đầu đoán điều xấu với niềm vui sướng: "Phu nhân của ngài sẽ ngoại tình với người khác, ngài có muốn tính một quẻ để tránh họa không?"

Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, phu nhân của Chiến Thần mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, nước mắt trào ra nhìn Chiến Thần: "Phu quân, hắn, hắn lại dám sỉ nhục thiếp như vậy! Oa oa oa..." Chiến Thần lập tức rút roi dài bên hông quất về phía Ôn Hằng: "Nói bậy! Ta và phu nhân cầm sắt hài hòa! Ngươi dám nói vợ ta không trong sạch!"

Ôn Hằng nhanh chóng né roi của Chiến Thần, mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa: "Ngươi có trong sạch hay không, đâu phải ngươi và ta quyết định, trong phủ của ngươi có phải có một thị vệ mặt trắng, cao lớn không? Hỏi hắn là rõ. Ta tốt bụng nhắc nhở Tiên Quân một câu, đội mũ xanh không sao, nhưng nuôi con của kẻ khác mới thực sự ngu ngốc."

Những người quen biết Ôn Hằng đều hiểu, khi anh cười càng ôn hòa, nghĩa là điều anh nói sẽ sớm trở thành sự thật.

Chiếc roi của Chiến Thần hung hăng quất về phía Ôn Hằng, nhưng lại dễ dàng bị anh né tránh. Chiến Thần đang phẫn nộ nên không chú ý đến điều bất thường này. Nhưng Phong Thần thì nhận ra, đây là roi của Chiến Thần! Một cú quất của Chi

ến Thần có thể giết chết hơn chục Địa Tiên, vậy mà Ôn Hằng lại dễ dàng né tránh! Phong Thần ngạc nhiên nhìn Ôn Hằng, Địa Tiên này có sức chiến đấu thật đáng kinh ngạc!

Ôn Hằng tiếp tục nhắc nhở: "Nếu ta không lầm, phu nhân của ngài đã mang thai rồi, Chiến Thần có thể mời Y Tiên đến kiểm tra." Chiến Thần càng giận dữ: "Phu nhân của ta giữ mình trong sạch vì ta! Ta đã ở ngoài biển hỗn độn suốt mấy chục năm mới về, sao phu nhân có thể mang thai! Hơn nữa, ta cũng là Tiên Quân, việc phu nhân mang thai, ta có thể nhận ra được!"

Một sinh mệnh nhỏ đang nhảy múa trong bụng, các tiên nhân chỉ cần chú ý sẽ nghe thấy rõ. Phu nhân của Chiến Thần đã khóc ngất trên ghế: "Ta, ta không muốn sống nữa!" Chiến Thần tức giận xông về phía Ôn Hằng: "Thật quá đáng! Ngươi dám làm phu nhân ta khóc!" Linh khí của Chiến Thần bùng lên cuộn trào, những Địa Tiên trong phòng có tu vi yếu hơn đều trắng bệch mặt mày!

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", nắm đấm của Chiến Thần còn chưa chạm vào mặt Ôn Hằng, thì cú đấm của Ôn Hằng đã ghim thẳng vào bụng Chiến Thần. Chiến Thần thấy mắt tối sầm lại, bụng chịu một đòn nặng nề, suýt nữa nghẹn thở. Ôn Hằng cười khẩy: "Đừng kích động, ta biết sự thật này khiến ngươi khó chấp nhận, nhưng ít ra ngươi không tiếp tục bị dắt mũi như một thằng ngốc."

Thân hình cao lớn của Chiến Thần đổ ầm xuống đất, Thủy Thần và Phong Thần đều sững sờ, ngay cả phu nhân của Chiến Thần cũng không còn khóc lóc nữa. Ôn Hằng chắp tay trước hai vị Chấp Giới Tiên Quân, thông cảm nói: "Chiến Thần bị đội mũ xanh, là đàn ông ai mà chịu nổi. Sau khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ hành động quá khích, mong hai vị Tiên Quân rộng lòng lượng thứ."

Thân thể của Chiến Thần đổ rầm xuống đất, Ôn Hằng cười tươi nói: "Nói xong chuyện của Chiến Thần rồi, giờ còn hai vị Chấp Giới Tiên Quân nữa. Ồ, mọi người ngồi xuống đi, đừng kích động, lần lượt thôi, ai cũng có phần."

Phong Thần bắt đầu thấy căng thẳng, họ đã đụng phải cái thứ gì vậy? Miệng toàn nói vớ vẩn, nhưng sức chiến đấu thì đáng kinh ngạc! Cả giới Cửu Tiêu... không, cả bốn giới thấp hơn, số người có thể đấm gục Chiến Thần chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Chương hai mươi bảy

Sau khi Chiến Thần ngã xuống, bầu không khí trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, phải nói trận pháp đúng là một thứ tốt. Những bàn ghế bị linh khí của Chiến Thần cuốn nát bấy lúc nãy đều đã khôi phục như cũ. Phu nhân của Chiến Thần cũng không dám khóc nữa, nàng sợ hãi thu mình trên ghế, thậm chí không dám bước tới xem tình trạng của Chiến Thần.

Ôn Hằng nhìn Thủy Thần: "Vị đạo hữu này, phủ đệ của ngươi ba ngày nữa sẽ cháy lớn. Muốn tính một quẻ để tránh họa không?" Trong hình ảnh anh thấy, Thủy Thần đen thui, đứng trước phủ đệ mà chửi bới!

Thủy Thần hừ lạnh: "Nói vớ vẩn, phủ đệ của ta nằm dưới hàn đàm, cả phủ không có ngọn lửa nào. Nói bậy cũng phải chọn đúng người chứ." Ôn Hằng phẩy tay: "Đây không phải đang tính quẻ sao, đạo hữu cứ bình tĩnh, ngọn lửa lớn này cũng có cách giải. Xem như lần đầu ngươi tính quẻ, ta tặng miễn phí cho ngươi."

Tránh họa? Thủy Thần giận đến mức suýt bùng nổ, lại còn nói miễn phí nữa sao? Nghe giọng Ôn Hằng, có vẻ còn định thu tiền? Nói thật, dù có miễn phí, Thủy Thần cũng không muốn tìm anh tính quẻ. Sau cơn giận, Thủy Thần lại bình tĩnh, hắn nở nụ cười lạnh lùng: "Ồ? Vậy cách giải là gì?"

Ôn Hằng làm như không nghe thấy giọng nói đầy lửa giận của Thủy Thần, đôi mắt anh lóe lên kim quang: "Ừm, ngươi dọn nhà đi! Gần phủ đệ của ngươi có linh hỏa, vài ngày tới nó sẽ di chuyển và sẽ ảnh hưởng đến ngươi. Giờ mà dọn nhà thì vẫn kịp."

Thủy Thần cười lạnh: "Ồ, ta nhận quẻ này rồi. Nếu phủ đệ của ta không có hỏa hoạn, ngươi sẽ thế nào?"

Phủ đệ của hắn đã nằm dưới hàn đàm hàng ngàn năm rồi, chưa bao giờ nghe nói có linh hỏa xung quanh. Hơn nữa, hắn là Thủy Thần, mọi thứ trong nước đều rõ như lòng bàn tay, có gì bất thường mà hắn không biết?

Ôn Hằng gãi gãi má: "Ta? Ta đi tìm Hoa Hồn Tụ." Anh vẫn nhớ phải tìm Hoa Hồn Tụ, rồi tìm Chấp Giới Tiên Quân, hoặc trước đó, anh có thể tìm gặp Lý lão. Nhưng Lý lão bế quan rồi, có lẽ anh sẽ không gặp được.

Thủy Thần quay sang Phong Thần: "Phong Thần đại nhân, hôm nay thật xin lỗi, để một tên điên quấy rối bữa tiệc của chúng ta." Phong Thần xòe quạt, vẫy tay: "Không sao, ta còn muốn nghe vị tiên trưởng này có lời cảnh báo gì cho ta nữa. Không biết vị tiên trưởng có thể phê lệnh cho ta không?"

Ôn Hằng nghiêm túc gật đầu: "Không vấn đề gì. Vị đạo hữu này, một tháng nữa ngươi sẽ nhà tan cửa nát, có muốn tính một quẻ để đổi mệnh không?" Dù Phong Thần có kiềm chế tốt thế nào, cũng phát điên. Ai mà không biết Phong Thần quan tâm đến gia đình mình nhất! Vậy mà Ôn Hằng dám nói rằng gia đình anh ta sẽ chết thảm! Phong Thần không kìm được cơn giận!

Ôn Hằng với tay sang bên cạnh, cây gậy ăn mày đã nằm trong tay anh. Đồng thời, chiếc áo dài đỏ vui vẻ trên người anh cũng biến thành màu đen như trước. Anh vốn đã lười biếng, giờ thêm cây gậy ăn mày nữa, khí chất thay đổi hoàn toàn, không giống tiên nhân chút nào, ngược lại như một kẻ lười biếng chỉ biết chìa tay xin ăn.

Liên tưởng đến việc Ôn Hằng tính quẻ cho Tiên Quân mà còn dám nói "miễn phí", Phong Thần tức giận đứng dậy quát: "Cái tên ăn mày từ đâu đến! Lấy mạng ra đây!" Đến một người tao nhã như Phong Thần cũng bị Ôn Hằng chọc tức đến mức thốt ra lời thô lỗ, đủ thấy khả năng chọc giận người khác của Ôn Hằng giỏi thế nào.

Phong Thần mở quạt, gió cương bắn ra, đồ đạc trong phòng bị cuốn theo tiếng loảng xoảng.

Mặt Ôn Hằng thay đổi, anh cũng từng nghe nói về loại gió cương này ở hạ giới, lúc tiểu động thiên trên biển Thương Lang bị phá hủy cũng cuốn theo gió cương, phu nhân của yêu thần Tuân Khang cũng bị tan biến trong cơn gió cương như vậy, khiến yêu thần Tuân Khang mất vợ con.

Cơn gió cương của Phong Thần tuy không lớn bằng gió cương khi tiểu động thiên sụp đổ, nhưng đủ để phá vỡ trận pháp trong phòng.

Ôn Hằng tiếc nuối thở dài: "Đạo hữu, có gì thì nói rõ ràng. Ngươi nóng nảy như vậy, ta dù muốn chỉ ngươi một con đường sáng cũng không được." Phong Thần hừ lạnh: "Lấy mạng ra đây!"

Các Tiên Quân trong phòng đã sớm lấy linh khí phòng hộ ra, bao gồm cả Đức Văn và Nguyên Đức, hai người họ đứng gần cửa. Khi chiêu thức của Phong Thần lao tới, hai người liền né sang bên cạnh

, đứng ngay dưới cửa sổ cạnh cửa ra vào. Hai người chỉ thấy một luồng linh quang đen lóe lên, cùng với một giọng nói êm dịu vang lên: "Phải rồi, Nguyên Đức Tiên Quân, cái mai rùa của ngài sắp vỡ rồi!"

Nói xong câu đó, Nguyên Đức và những Tiên Quân khác đều có chung một cảm xúc. Nguyên Đức chửi ầm lên: "Cái tên điên khùng chết tiệt, ngươi biết cái gì mà nói chứ, đây là mai của con linh quy ba đầu thời thượng cổ, ta đã dùng nó hàng ngàn năm rồi, ngươi nói vỡ là vỡ được à?!"

Cơn gió của Phong Thần thổi tới, kèm theo tiếng chửi rủa của Nguyên Đức và các Tiên Quân khác, khiến chưởng quầy mập cũng phải chú ý. Khi ông ta đến nơi, chỉ thấy Phong Thần và những người khác mặt lạnh như băng: "Cái tên Ôn Hằng đó, nhất định phải bắt hắn!" Bắt được hắn rồi nhất định phải cho hắn một trận ra trò! Không chỉ vì hắn ngồi đè gãy chân của Đức Văn Tiên Quân, mà sau đó còn dám nguyền rủa các Tiên Quân, nếu tóm được hắn, mấy vị Tiên Quân sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!

Chiến Thần lúc này đã tỉnh lại, ôm bụng lăn lộn hai vòng trên mặt đất: "Ôi chao, đau quá..." Các Tiên Quân đang phẫn nộ mới chịu bình tĩnh lại, vội vàng đỡ Chiến Thần dậy: "Ngài không sao chứ? Chiến Thần đại nhân."

Chiến Thần nhăn nhó: "Sao ta lại nằm dưới đất thế này? Ôi trời, đau chết mất..." Phong Thần và Thủy Thần im lặng, vừa nghĩ đến những gì Ôn Hằng đã làm, ai nấy đều cảm thấy mất mặt, bọn họ, một nhóm Tiên Quân, lại bị một tên điên đùa giỡn đến mức quay cuồng, thật là nực cười!

Thủy Thần nói: "Đừng nói nữa, gặp phải một tên điên, toàn nói vớ vẩn..." Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng "rắc", mai rùa trong tay Nguyên Đức Tiên Quân vỡ nát rơi đầy đất!

"Mai rùa của ta!" Nguyên Đức không tin nổi: "Mai rùa của ta! Đây là mai của con linh quy ba đầu mà sư tôn đã truyền lại cho ta, nó đã thấm nhuần dưới Đạo Mộc cả ngàn năm rồi!"

"Ọe..." Phu nhân của Chiến Thần chưa từng thấy một cảnh chiến đấu nào mạnh mẽ như vậy, mặt trắng bệch nôn mửa không ngừng, nữ tu bên cạnh nàng, được Thủy Thần đưa tới, đang bận rộn truyền linh khí cho nàng.

"Thình thịch, thình thịch..." Các Tiên Quân nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt, âm thanh phát ra từ bụng của phu nhân Chiến Thần! Sắc mặt Chiến Thần lập tức thay đổi, là một người đàn ông, anh luôn một lòng một dạ yêu chiều vợ mình. Vừa rồi Ôn Hằng nói vợ mình cắm sừng, tất nhiên anh không tin. Dù bị Ôn Hằng đánh ngã, anh cũng không cảm thấy xấu hổ như lúc này.

Chiến Thần đứng thẳng người, ánh mắt ghim chặt vào mặt vợ mình: "Chuyện này xảy ra khi nào?" Phu nhân Chiến Thần mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng run rẩy muốn nói dối: "Chuyện, chuyện gì? Phu quân nói gì, thiếp không hiểu..."

Chiến Thần đứng rất thẳng, nhưng đôi tay lại đang run rẩy: "Nói thật đi, ta sẽ không làm gì nàng." Phu nhân Chiến Thần vẫn cố gắng lấp liếm, nhưng tiếng tim thai từ bụng nàng không thể che giấu được nữa, mặt nàng trắng bệch: "Phong ấn mất hiệu lực rồi..."

Rõ ràng nàng đã chuẩn bị một trận pháp rất mạnh để bảo vệ bụng mình, do chính dì nàng làm phép, tại sao lại mất hiệu lực?!

Trước bằng chứng rõ ràng, phu nhân của Chiến Thần không thể chối cãi được nữa. Chiến Thần đau đớn tột cùng: "Tên ăn mày kia nói nàng cắm sừng ta, tất nhiên ta không tin. Ta yêu nàng, thương nàng, biết rằng ta thường không ở nhà, nàng cô đơn. Từ khi kết làm đạo lữ với nàng, thứ nàng muốn gì ta cũng tìm về cho nàng. Dù không ở bên nàng, nhưng mỗi ngày ta đều không quên hỏi thăm nàng. Nàng thì hay rồi, lại mang thai với người khác..."

Tiên nhân mang thai không chỉ trong mười tháng, có người phải mang thai trong trăm năm, ngàn năm. Cái thai trong bụng phu nhân Chiến Thần đã có năm, sáu năm rồi, mà trong những năm đó, anh đều không ở nhà!! Dù là thần tiên, thì việc mang thai cũng không phải là chuyện huyền thoại do cảm ứng thiên đạo mà có.

Phu nhân Chiến Thần khóc lóc: "Phu quân, phu quân hãy nghe thiếp giải thích..." Chiến Thần đau đớn vung tay: "Không cần giải thích nữa, ta bảo vệ nàng như vậy, mà nàng lại đối xử với ta thế này. Giờ chúng ta sẽ lên tầng trời thứ ba mươi hai, ta muốn hỏi rõ, người yêu thật sự của nàng là ai, nàng cầu mong bình yên suốt đời với ai!"

Thần thức của nhiều người quét qua liên tục, Phong Thần nhanh chóng dựng lên một kết giới. Anh nói với các Tiên Quân có mặt: "Chuyện hôm nay, mong các vị Tiên Quân giữ kín miệng." Các Tiên Quân tất nhiên không dám nói, tên ăn mày đó nói bốn chuyện, thì hai chuyện đã ứng nghiệm tại chỗ! Họ đâu dám nói bậy nữa.

Chỉ tiếc rằng... mọi người nhìn về phía cửa, khi nãy Ôn Hằng chạy nhanh quá, chắc là sợ bị các Tiên Quân hợp sức đánh hội đồng, giờ chạy trốn mất dạng rồi. Lúc này, họ mới nhận ra điểm đặc biệt của Ôn Hằng, hắn ta lớn thế mà chạy trốn nhanh vậy, thế mà không một Tiên Quân nào để lại được dấu vết thần thức của mình trên người hắn!

Ở đây có đến ba Chấp Giới Tiên Quân, về mặt tu vi, trong giới Cửu Tiêu chẳng có mấy người vượt qua được bọn họ, vậy mà ngay trước mắt ba Chấp Giới Tiên Quân, Ôn Hằng lại chạy thoát thành công. Thật là bối rối, dù các Tiên Quân có hối hận muốn mời Ôn Hằng quay lại, nhưng cũng chẳng tìm thấy hắn nữa!

Phong Thần và Thủy Thần nhìn nhau, cơn giận đã lắng xuống, giờ chỉ còn đầy nghi ngờ. Nhưng bọn họ vẫn tự an ủi: "Chưa chắc là chính xác, có khi chỉ là trùng hợp." Mai rùa của Nguyên Đức có thể bị vỡ do vừa chịu linh khí của hai Tiên Quân, còn Ôn Hằng có lẽ chỉ giỏi xem sắc mặt của nữ tu.

Có vị Y Tiên chỉ cần nhìn sắc mặt và hành động của phụ nữ là có thể biết họ có thai hay không, biết đâu Ôn Hằng cũng là người như vậy? Hắn ta có khi chỉ là một tên thầy bói dỏm thôi!

Phong Thần và Thủy Thần tự tính toán trong lòng, nhưng với chuyện của Chiến Thần, họ chỉ có thể đồng cảm. Thật sự là... quá thảm mà!

Ôn Hằng chẳng hề biết mình đã gây ra rắc rối lớn thế nào, anh cắm đầu chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã đến bên tường thành. Anh quay lại nhìn về phía thành Cửu Tiêu lẩm bẩm: "Đều là người thế nào vậy, ai nấy đều không muốn đối mặt với thực tế sao? Nói chút sự thật mà cũng khó khăn vậy à."

Lúc còn ở hạ giới, khi anh phê lệnh, dù có đoán điều xấu, tu sĩ phía sau đều không dám làm càn, họ đều thành thật cầu anh cho một phương pháp hóa giải. Người tìm anh tính quẻ, không ai không mang theo linh bảo, vậy mà anh đã miễn phí tính quẻ cho các Tiên Quân, lại còn bị họ muốn hợp sức đánh. Thời buổi này, nói thật lòng lại bị ghét bỏ thế này!

Ôn Hằng thở dài buồn bã: "May mà sắp đến đầu tháng rồi." Đầu tháng có người tổ chức đi hỗn độn hải tìm Hoa Hồn Tụ, Ôn Hằng nhìn trời, chỉ cần trốn đi nửa ngày, sáng sớm

mai là có thể theo đoàn xuất phát rồi.

"Hahaha!!" Khi Ôn Hằng đang lẩm bẩm, anh nghe thấy tiếng cười bên cạnh. Quay đầu lại nhìn, không ngờ anh lại gặp Lý lão, người đã dẫn anh vào thành lần trước. Ôn Hằng mừng rỡ, lễ phép cúi chào: "Lại gặp được ngài rồi."

Lý lão cười lớn hai tiếng: "Ngươi là người mới?" Lần này đến lượt Ôn Hằng sững sờ: "Ngài..." Lý lão không nhận ra anh sao? Rõ ràng mấy ngày trước hai người còn gặp nhau mà? Lý lão gõ gõ tẩu thuốc, rồi nhả ra một vòng khói tròn: "Đưa Ấn Quỷ Thần của ngươi cho ta xem nào."

Ôn Hằng càng thêm nghi hoặc, chẳng phải lần trước Lý lão đã nhìn thấy Ấn Quỷ Thần của anh rồi sao?

Lời tác giả:

Ôn Hằng đã đắc tội với toàn bộ Chấp Giới Tiên Quân của bốn giới dưới, khi trở về sẽ phải đối mặt với cơn bão tố, nhưng anh vẫn bình thản. Đúng là loại lợn chết không sợ nước sôi mà!

Phải rồi, Chấp Giới Tiên Quân và Chấp Đạo Tiên Quân là thiết lập riêng của ta, vì thật sự không nghĩ ra Tiên Quân nào lợi hại hơn thì sẽ gọi là gì, nên mới gắn cho họ một cái chức danh như vậy.

Liên Vô Thương siết chặt túi trữ vật: "Ai bình luận, đến nhận hồng bao, nhưng những ai cho điểm âm, điểm 0, hoặc điểm 1 thì không có. Đừng hỏi ta khi nào thì hồng bao xuất hiện, ta thường xuất hiện trong lời cuối của chương này."

Tác giả ngốc nghếch lau mồ hôi: "Sư mẫu, ngài thật mạnh mẽ, lần sau không thể để ngài phát hồng bao nữa, phải tìm một ai đó dễ thương hơn phát thôi."

Liên Vô Thương đang siết chặt những sợi tơ sen: "Ta nghe thấy ngươi đang nói xấu ta rồi."

Một vũng máu trên mặt đất, tác giả ngốc nghếch bị sư mẫu treo lên cây đánh đòn, không thể viết tiếp. Đúng vậy, đây sẽ là lý do ta chậm tiến độ trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro