Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi đến Cửu Tiêu Thành, Ôn Hằng đã mất hoàn toàn cảm giác phương hướng. Có lúc anh nghĩ mình đang đi về phía đông, nhưng khi đi một lúc lại thành cổng phía tây. Có lúc nhìn hồ ở phía nam, nhưng lại bị người khác bảo hồ đó ở phía bắc. Ôn Hằng luôn nghĩ trận pháp của Cửu Tiêu Thành có vấn đề, đến mức anh không thể xác định phương hướng được nữa.

Ví dụ như hiện tại, Đức Văn dẫn anh bay về phủ của Nguyên Đức Tiên Quân, anh cảm thấy mình đang bay về phía đông, nhưng Đức Văn lại nói phủ của Nguyên Đức Tiên Quân nằm ở phía bắc. Bởi vì phương bắc là vị trí chính, có Thiên Đạo tọa lạc. Ôn Hằng: "???" Thôi, cứ coi như mình bị lạc đường đi.

Xe loan điểu khi bay rất êm ái, ngồi trên xe gần như không cảm thấy có chút xóc nảy nào, quả nhiên những người trên giới thượng lưu rất biết hưởng thụ. Đức Văn lúc này lại ghé sát: "Tiểu Ôn Ôn, ngươi đang nghĩ gì thế?" Ôn Hằng quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ta đang nghĩ, nếu ném ngươi ra khỏi xe loan điểu này, liệu ngươi có bị ngã đến liệt nửa người không?" Ôn Hằng ngay lập tức nắm chặt lấy tay Đức Văn đang định chạm lung tung lên đùi mình. Anh cười mỉm: "Đức Văn Tiên Quân, ta nhắc lại lần nữa, ta chỉ bán nghệ, không bán thân."

Đức Văn hừ một tiếng, ấm ức nói: "Người khác gặp ta, ai không khóc lóc gọi tên ta rồi nhào tới, chỉ có ngươi là chẳng hiểu phong tình! Hừ! Không cho sờ, nhưng xem thì được chứ?" Vừa nói, hắn vừa chống cằm ngồi trên tấm gấm bên cạnh, đắm đuối ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Ôn Hằng: "Tiểu Ôn, cha mẹ ngươi sinh ra ngươi thế nào mà đẹp thế này, không có một góc chết nào."

Ôn Hằng mặc kệ hắn, chỉ cần Đức Văn không chạm tay chân vào anh, mọi chuyện đều dễ nói. Loan điểu bay trên trời, Ôn Hằng nhìn qua cửa sổ thấy những đám mây trắng xốp bên ngoài, phong cảnh của Cửu Tiêu Giới đẹp như một bức tranh, nhìn khung cảnh tuyệt mỹ như vậy, anh có thể hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Đức Văn.

Ôn Hằng thả lỏng hưởng thụ, còn Đức Văn thì thở dài não nề: "Này, Tiểu Ôn Ôn, ngươi nhìn ta đi, nhìn ta đi mà." Bị phớt lờ, Đức Văn chán nản nghịch chiếc gậy xin ăn của Ôn Hằng, lá cây trên đầu cây gậy ủ rũ, không có chút sinh lực nào. Đức Văn kéo nhẹ chiếc lá: "Này, ngươi nhìn chủ nhân của ngươi xem, hắn không thèm nhìn ta một lần nào." Ôn Hằng liếc nhìn Đức Văn, hắn tủi thân như một nàng dâu nhỏ: "Này, người khác đều khóc lóc gọi tên rồi nhảy vào lòng ta, còn chủ nhân ngươi thì không thèm nhìn ta."

Loan điểu cất tiếng kêu thanh thoát vài lần, phủ của Nguyên Đức Tiên Quân sắp đến nơi. Đức Văn dừng tay lại: "Đi nào, Tiểu Ôn Ôn, tiếp theo là dựa vào ngươi rồi." Ôn Hằng xòe tay ra, anh chẳng nhìn thấy gì, chỉ đành đi từng bước một thôi. Hơn nữa, càng đến gần nơi có Đạo Mộc, Ôn Hằng càng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu, Thiên Đạo trên thượng giới ghét bỏ anh đến thế sao?

Qua cửa sổ, Ôn Hằng nhìn thấy một bức tường màu xám đen, bức tường này thẳng đứng lên đến tận trời. Đến khi loan điểu bay tới đây, Ôn Hằng mới nhận ra dưới bức tường đen đó còn có một mảnh đất màu đen. Nhìn kỹ hơn, chẳng phải đó là thân cây của Đạo Mộc sao?! Bức tường mà anh nhìn thấy chính là thân cây chính của Đạo Mộc, và mảnh đất dưới chân anh hóa ra lại nằm trên cành của Đạo Mộc! Thật là kỳ diệu!

Nhìn thoáng qua, Ôn Hằng đã phát hiện ra điểm khác biệt giữa Đạo Mộc trên thượng giới và Đạo Mộc mà anh trồng. Đạo Mộc của anh bắt rễ trong không gian Đạo Mộc, rễ cây lan tỏa ra xung quanh ba giới, thân cây đen bóng, sạch sẽ và cứng cáp, mọc thẳng lên trời. Ở phía trên có thể nhìn thấy những chiếc lá dài màu xanh tươi, hoa nở trên cành, đạo quả thơm ngào ngạt. Không gian Đạo Mộc tồn tại độc lập với ba giới hạ giới, cành cây và thân cây của nó có thể bao phủ khắp ba giới.

Còn Đạo Mộc trên thượng giới có thân cây chính màu xám đen, trên đó dường như có một số cục bướu dính dính, từ xa nhìn lại trông sần sùi xấu xí. Ôn Hằng ngước lên nhìn, theo thân cây chính mà lên, anh mơ hồ thấy hàng chục cái bóng mờ mờ, đó chắc là các thế giới mà Đạo Mộc đang chống đỡ?

Đạo Mộc của Ôn Hằng dùng rễ cây để níu giữ tiểu thế giới, còn Đạo Mộc trên thượng giới lại dùng cành để nâng đỡ thiên giới! Ôn Hằng lập tức cảm thấy mình đối xử tệ bạc với hạ giới quá, không đặt họ trong tay mà lại treo họ trên rễ cây! Thậm chí anh còn định sau này sẽ treo tất cả tiểu thế giới lên hệ rễ của Đạo Mộc, như đám đậu phộng treo chùm vậy.

Ôn Hằng hiểu về Đạo Mộc, tổng thể của Đạo Mộc rất cứng cáp, nhưng sức mạnh của cành cây không thể so với rễ cây. Khi anh vượt kiếp ở hạ giới, cành của Đạo Mộc đã bị lôi kiếp đánh gãy, nhưng rễ cây vẫn có thể cung cấp năng lượng vô tận để hỗ trợ anh. Anh cảm thấy vị trí của tiểu thế giới trên thượng giới có chút không ổn, cành cây của Đạo Mộc phải gánh thế giới, vậy còn những chiếc lá của Đạo Mộc thì sao? Ôn Hằng nhìn quanh, không thấy một chiếc lá nào. Có lẽ chúng ở cao hơn chăng?

Hơn nữa, Đạo Mộc trên thượng giới còn có một mùi vị khó tả, Ôn Hằng ngửi thử, trong lòng thấy buồn nôn. Anh cắt đứt cảm giác ngửi của mình, nhưng vẫn không thể nén được cảm giác khó chịu trong lòng.

Đức Văn ghé lại gần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhìn cái gì thế? Ban ngày ban mặt có gì đáng xem?" Ôn Hằng tùy tiện chỉ về phía Đạo Mộc nói: "Ta đang nhìn Đạo Mộc trên thượng giới."

Đức Văn mở to mắt ngạc nhiên nhìn Ôn Hằng: "Thật sự có Đạo Mộc sao?"

Đến lượt Ôn Hằng ngạc nhiên: "Một cây to như vậy, ngươi không nhìn thấy sao?" Đức Văn tròn xoe mắt nhìn nghiêm túc về hướng mà Ôn Hằng chỉ: "Ở đâu? Ở đâu? Ta không thấy gì cả. Quả nhiên ngươi có thể nhìn thấu thiên cơ, Nguyên Đức đã từng nói với ta rằng chỉ có người được Thiên Đạo chọn mới có thể nhìn thấy đạo của Cửu Tiêu Giới chúng ta." Ôn Hằng khô khan hỏi: "Vậy Nguyên Đức có nhìn thấy không?"

Đức Văn xòe tay: "Nguyên Đức nói hắn vẫn chưa thấy được, nhưng sư phụ của hắn là Lý Lão, Chấp Đạo Tiên Quân, Lý Lão nói, chỉ cần Nguyên Đức tu luyện chăm chỉ, sau này sẽ để hắn phụng sự Đạo Mộc." Ôn Hằng bĩu môi: "Chỉ là một cái cây thôi, có linh khí thì nó sẽ tự mọc, cần gì phải phụng sự?"

Đạo Mộc ở hạ giới, Ôn Hằng đối xử với nó thế nào nhỉ? Cung cấp ánh sáng mặt trời, cung cấp mưa, để nó tự do phát triển. Khi thiếu dưỡng chất, chỉ cần cho nó hấp thu một ít linh khí là được, những năm tháng Ôn Hằng du ngoạn khắp nơi, Đạo Mộc cứ đứng lặng lẽ ở trên Huyền Thiên Tông, thậm chí không có ai tư

ới nước cho nó. Phụng sự gì nữa chứ?

Đức Văn nói: "Ta cũng không rõ, đây là lời Nguyên Đức nói với ta. Thôi được rồi, xuống xe thôi." Nói rồi Đức Văn đứng dậy, đi tới cửa xe mở cửa nhảy xuống, sau đó đứng ở cửa xe vẫy tay gọi lớn: "Tiểu Ôn Ôn, mau ra đây, đừng xấu hổ~" Ôn Hằng nổi da gà khắp người, quả nhiên anh nên đánh cho Đức Văn một gậy chết quách đi.

Ôn Hằng bước xuống xe loan, vừa xuống anh đã ngây người. Trước mắt anh là một ngọn núi, trên núi rải rác vài chục tòa động phủ cổ kính. Động phủ của Nguyên Đức nằm trên lưng chừng núi, phía sau động phủ của hắn có một thác nước bắn tung tóe, thác nước trắng xóa gầm rú, dòng nước khổng lồ gào thét từ khe núi cạnh phủ của Đức Văn chảy xuống dưới. Lúc này, Ôn Hằng mới phát hiện ra rằng Lý Lão và những người ở chỗ này đang ở vị trí cao nhất của toàn bộ Cửu Tiêu Giới.

Vậy vấn đề đặt ra là, trên đỉnh cao nhất chỉ có phủ của Lý Lão, vậy nước của thác nước kia đến từ đâu? Ôn Hằng suy nghĩ một chút, nhận ra rằng chuyện này liên quan đến trận pháp cao thâm, thế nên anh quyết định không làm khó mình nữa.

Từ xa có thể nhìn thấy hơn nửa Cửu Tiêu Thành, phong cảnh hồ núi đẹp không tả xiết. Đức Văn hít một hơi sâu: "Mỗi lần đến phủ của Nguyên Đức Tiên Quân, ta lại cảm thấy chỗ ở của ta giống như một cái khe núi vậy." Phủ của Đức Văn ở dưới hàn đàm, để nịnh nọt, quả thực Đức Văn đã liều mạng rồi.

Ôn Hằng suy nghĩ sâu xa, trước đó, anh luôn nghĩ rằng Đạo Mộc của Cửu Tiêu Giới cắm rễ ở Hỗn Độn Hải, rồi theo mô hình giống như Đạo Mộc của anh, nhưng giờ thì anh không chắc nữa. Anh buộc phải thừa nhận một sự thật rằng, Đạo Mộc của thượng giới lớn hơn Đạo Mộc của anh rất nhiều!! Một cành cây của người ta đã to bằng thân cây của Ôn Hằng rồi!! Khoảng cách sức mạnh này, nếu Huyền Uyên Luật có thể điều khiển được rễ cây của Đạo Mộc, trong vài giây là có thể cắt đứt Đạo Mộc của anh!! Không phải cùng một đẳng cấp gì cả.

Khi Ôn Hằng còn đang suy nghĩ, Đức Văn đã chào hỏi mấy tiểu tư trước phủ của Nguyên Đức: "Ta đến bái kiến Nguyên Đức Tiên Quân." Tiểu tư trước cửa kính cẩn hành lễ nói: "Xin Tiên Quân thứ lỗi, chủ nhân của chúng tôi có lệnh, thời gian này ngài ấy phải bế quan tiềm tu, không thể bị quấy rầy bởi bất cứ ai." Đức Văn sửng sốt một chút: "Này, muốn bị đòn sao? Ngươi biết ta là ai không? Biết quan hệ giữa ta và chủ nhân của ngươi không?"

Tiểu tư lắp bắp: "Xin Tiên Quân lượng thứ, chủ nhân của chúng tôi thực sự không tiện." Đức Văn tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, hắn hừ một tiếng: "Có gì mà không tiện, ta với chủ nhân nhà ngươi còn đang ngồi tâm sự thì ngươi chưa phi thăng đâu. Mau mở cửa, ta muốn để Nguyên Đức nhìn thấy mỹ nhân mới nhận của ta." Nói rồi hắn chỉ về phía Ôn Hằng, mấy tiểu tư ngẩng đầu nhìn Ôn Hằng, rồi trao đổi ánh mắt với nhau.

Không chờ họ từ chối, Đức Văn đã mất kiên nhẫn: "Bớt lề mề đi, để Nguyên Đức nhìn xong ta còn phải đến nhà khác nữa, mở cửa mau. Nếu không sau này hắn đừng hòng kiếm chuyện để tâm sự với ta. Mở cửa nhanh lên, bản quân không có kiên nhẫn đâu!" Mấy tiểu tư thì thầm với nhau, không biết họ dùng bí pháp gì, nhưng Ôn Hằng không nghe thấy họ đang nói gì.

Tên tiểu tư đứng đầu bước lên trước, hành lễ với Đức Văn: "Đức Văn Tiên Quân, chủ nhân của chúng tôi đang ở trong tĩnh thất..." Đức Văn hết kiên nhẫn, hắn nhấc chân đá vào tiểu tư kia: "Đồ chó không có mắt, lề mề làm mất hứng của ông đây, lát nữa gặp Nguyên Đức, ta sẽ tố cáo ngươi! Thật quá đáng!"

Quả không hổ là Tiên Quân, một cước của Đức Văn đá tiểu tư văng ra xa mười mấy mét, khi hắn bò dậy, khóe miệng đã nhiễm máu. Mặc dù vậy, hắn cũng không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đức Văn vung tay đẩy cửa lớn: "Nguyên Đức, Nguyên Đức? Bản quân đến chơi với ngươi rồi!"

Ôn Hằng quay đầu nhìn tiểu tư bị đá văng, đám tiểu tư khác vội chạy tới đỡ người đứng đầu, ánh mắt họ đầy vẻ căm hận, nhưng không ai dám tiến lên. Ôn Hằng nghĩ, nếu có ai dám hống hách như vậy ở Huyền Thiên Tông, đệ tử của tông môn đã xông lên đánh cho hắn toác đầu chảy máu rồi. Thật đáng thương, ở Cửu Tiêu Giới này, các giai cấp như ngọn núi lớn, muốn vượt qua còn khó hơn phi thăng!

Ánh mắt của đám tiểu tư tập trung vào Ôn Hằng, anh ngay lập tức nhận ra mình đã trở thành đối tượng bị ghim. Anh bẽn lẽn cười với đám người đó, sau đó đuổi theo bước chân của Đức Văn. Nhìn bước đi của Đức Văn, Ôn Hằng xấu hổ nhận ra, anh có giống như tay chân của Đức Văn không?

Ở hạ giới, anh chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, không ngờ phi thăng lên thượng giới, lại có cơ hội làm tay sai một lần. Haiz, nhân tính thật là suy đồi!

Thực ra Ôn Hằng nghĩ quá nhiều, anh đâu có giống tay chân gì. Trong mắt đám tiểu tư, nhiều lắm thì anh chỉ là một cái lò luyện đỉnh dùng xong rồi bỏ thôi, thậm chí không đủ tư cách làm tay sai! Thật là quá bi thương.

Ôn Hằng nhìn quanh, trong phủ của Nguyên Đức có đủ các loại linh thảo phát sáng khắp nơi, tuy anh không nhận ra tên của chúng, nhưng chỉ bằng mắt thường, anh cũng có thể phân biệt được sự khác biệt của chúng. Phủ của Nguyên Đức có nhiều con đường uốn khúc, Ôn Hằng cảm thấy cung điện của mình không thể sánh nổi một phần mười của phủ Nguyên Đức. Nhìn xem, thật là chênh lệch giàu nghèo quá đáng!

Trong sân có trận pháp, vừa bước vào, tiếng thác nước từ hậu viện đã bị cách ly bên ngoài, trong sân chỉ còn tiếng chim hót và mùi hoa thơm, như một chốn bồng lai tiên cảnh. Ôn Hằng đứng như một kẻ nhà quê, đứng đó nhìn một lúc lâu. Đức Văn đi một đoạn, phát hiện Ôn Hằng không theo kịp, liền quay lại tìm: "Tiểu Ôn Ôn, nhìn gì đấy, nếu ngươi thích, sau này ta cũng xây cho ngươi một cái."

Ôn Hằng chớp mắt: "Được thôi." Vừa dứt lời, đám tiểu tư đi theo Ôn Hằng lộ ra vẻ khinh thường, hừ, loại người này họ gặp nhiều rồi, đợi đến khi Tiên Quân hết hứng, hắn sẽ bị vứt bỏ chẳng còn là gì cả. Ôn Hằng tất nhiên cảm nhận được ánh mắt khinh miệt phía sau, nhưng anh có quan tâm không? Da mặt anh rất dày, không thèm để ý!

Đức Văn quen đường đi qua những ngọn giả sơn kỳ thạch, hướng về hậu viện: "Nguyên Đức, Nguyên Đức, ta là Đức Văn đây, ta đến thăm ngươi rồi!" Nghe giống như câu vè, nhưng Ôn Hằng biết, có lẽ đây là một loại khẩu lệnh để giải trận pháp, anh cảm nhận được khi Đức Văn nói xong câu này, có mấy luồng thần thức mạnh mẽ lập tức biến mất.

Xem ra phủ của Nguyên Đức Tiên Quân thực sự là tàng long ngọa hổ, Ôn Hằng cảm thấy có một luồng thần thức đang nhìn chằm chằm vào mình. Ôn Hằng nghĩ, chẳng lẽ đó là người quen của anh? Không biết là bạn hay thù đây? Hay là chỉ là người không quen, cảm thấy anh có vẻ khả nghi? Dù sao thì đây là nơi gần Đạo Mộc nhất trong Cửu Tiêu Giới, những người canh giữ nơi này chắc chắn phải có chút bản lĩnh mới có thể bảo vệ được nơi này.

"Nguyên Đức, ta đến rồi!" Đức Văn tự nhiên đẩy cửa một tòa tiểu lâu tinh xảo trước mặt, chỉ thấy trong phòng bất ngờ xuất hiện một luồng kiếm quang. Đức Văn nghiêng người tránh né luồng kiếm quang đó, từ trong phòng vang lên tiếng của Nguyên Đức: "Yêu nghiệt phương nào, dám xông vào tĩnh thất của ta!" Đức Văn quay đầu nhìn mặt đất đã bị kiếm quang chém thành hai nửa, hắn vén tay áo nói với Ôn Hằng: "Chờ ta một lát."

Nói xong hắn bước vào rồi đóng cửa lại, chỉ nghe bên trong có tiếng đồ đạc bị đập bể, sau đó là một tiếng hét dài: "A——" vì âm thanh quá chói tai nên không thể phân biệt được đó là của ai. Ôn Hằng búng búng tai mình, gõ gõ những cái gọi là ráy tai không tồn tại.

"Két——" Cửa mở ra, cánh cửa đã bị chém đứt một nửa, lệch sang một bên, Đức Văn bước ra với trang phục xộc xệch: "Tiểu Ôn Ôn, vào đi nào, ta đã nói với Nguyên Đức rồi, hắn muốn gặp ngươi."

Khóe miệng Ôn Hằng giật giật, rốt cuộc Đức Văn đã làm gì với Nguyên Đức? Vừa vào phòng, Ôn Hằng lập tức biết được. Cả căn phòng ngoài một món đồ nội thất thì mọi thứ khác đều đã trở thành mảnh vụn, món đồ duy nhất còn lại là chiếc giường, Nguyên Đức bị Đức Văn trói chặt trên giường, trong miệng nhét một tấm lụa mỏng. Mặt hắn đỏ bừng, như một con ếch mập không thể nhảy lên được.

Đức Văn tiện tay đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn vẫy tay với đám tiểu tư bên ngoài: "Đứng đây làm gì, đi đi, chúng ta cần nói chuyện một lúc." Đám tiểu tư nhìn nhau, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đức Văn đóng sầm cửa lại. Sau đó trong phòng không có thêm một tiếng động nào, chắc chắn là đã được thêm kết giới.

Nguyên Đức dần dần bình tĩnh lại, Đức Văn nói bên cạnh: "Ngươi đã bình tĩnh chưa? Còn nhớ ta là ai không?" Nguyên Đức lắc đầu, trong mắt đầy nghi ngờ và kinh sợ, Đức Văn thở dài: "Thôi được rồi, nhất thời ngươi chưa nhớ ra, nhưng ta không trách ngươi. Ngươi như thế này cũng không phải lần đầu. Ôn Hằng, ngươi biết bói toán, xem thử xem hắn bị gì vậy?"

Trong mắt Ôn Hằng lóe lên ánh sáng vàng, anh không xem Nguyên Đức sẽ gặp chuyện gì tiếp theo, mà nhìn vào những gì đã xảy ra trước đó với Nguyên Đức. Và quả thật anh đã nhìn thấy!

Sư phụ của Nguyên Đức, Lý Lão, đang ở cung điện cao nhất nơi đây, hàng ngày phụng sự Đạo Mộc. Hôm đó, Nguyên Đức bị gãy mấy cái răng, hắn uống đan dược nhưng vẫn đau đớn không chịu nổi, vì vậy hắn đã đến tìm Lý Lão xem có cách nào giảm bớt đau đớn không. Nhưng ký ức của Nguyên Đức đã bị ngắt quãng sau khi bước vào cung điện của Lý Lão.

Ôn Hằng kể lại tình huống này cho Đức Văn, Đức Văn trầm ngâm một lúc: "Nói ra thì, lần trước Đức Văn cũng bị mất trí nhớ, cũng là sau khi đến chỗ Lý Lão. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Đức Văn lại hỏi ý kiến Ôn Hằng, Ôn Hằng cười nói: "Hay là chúng ta cùng đi bái kiến Lý Lão một lần?"

Đức Văn lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được, ngươi không biết Lý Lão quan trọng với Cửu Tiêu Giới chúng ta đến mức nào đâu. Ông ta là Chấp Đạo Tiên Quân, nếu đắc tội với ông ta, ta sẽ bị Thủy Thần dìm chết trong hàn đàm mất." Ánh mắt của Nguyên Đức dần trở nên mơ hồ, hắn nằm trên giường như một con ếch trúng độc.

Đức Văn nhìn Nguyên Đức rồi thở dài: "Ngươi thì tốt rồi, nằm đây không biết gì, lại còn gây phiền phức cho ta. Tiểu tư của ngươi, Chu Hồng, đã đến tìm ta, nói ngươi lại bị mất trí nhớ, không biết ngươi sẽ nhớ lại khi nào."

Đức Văn đứng dậy đi về phía đống đổ nát gần cửa sổ, chỗ đó có lẽ là nơi Nguyên Đức để các văn kiện, Đức Văn lựa chọn một cái hộp gỗ: "May quá, cái hộp ngọc này vẫn chưa bị hủy." Ôn Hằng hỏi: "Đây là gì?"

Đức Văn nói: "Nguyên Đức trước đó đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, hắn đã lưu lại một phần ký ức của mình trong hộp này, trên hộp có kết giới, chỉ có hắn và ta biết chú ngữ giải trừ." Ôn Hằng cạn lời nói: "Vậy sao ngươi không nói cho hắn biết ngay từ đầu? Ngươi còn hỏi ta làm gì? Cứ trả lại ký ức cho Nguyên Đức, để hắn tự nói cho ngươi nghe là xong."

Đức Văn liếc nhìn Ôn Hằng: "Ngươi ngốc à, Nguyên Đức không biết khi nào sẽ bị mất trí nhớ, hắn chỉ lưu trữ ký ức định kỳ, nếu trước khi mất trí nhớ lần này hắn chưa kịp sao chép ký ức vào hộp thì sao?" Nói rồi Đức Văn vung tay lên hộp, hộp lập tức hiện ra một trận pháp phức tạp, Đức Văn niệm chú, chiếc hộp mở ra. Một làn khói xanh từ trong hộp bay ra, chui vào thức hải của Nguyên Đức.

Cơ thể của Nguyên Đức đột nhiên run lên, mắt hắn đảo ngược rồi ngất xỉu. Ôn Hằng vỗ vỗ mặt hắn: "Hắn sẽ ngất bao lâu?" Đức Văn xòe tay: "Không biết."

Nếu Nguyên Đức ngất một hai ngày, Ôn Hằng và Đức Văn chỉ có thể rút lui tạm thời. May mắn thay, Nguyên Đức chỉ rên lên một tiếng rồi tỉnh dậy, vừa tỉnh lại hắn đã khóc: "Hu hu hu, mai rùa của ta!!" Được rồi, ký ức vẫn còn dừng lại ở thời điểm mai rùa bị hủy cách đây một tháng.

Nguyên Đức lật người phát hiện mình bị trói như con sâu, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu: "Đức Văn, ngươi sao lại đến đây?" Đức Văn hừ một tiếng: "Bây giờ thì nhớ ta rồi sao?" Nguyên Đức lườm một cái: "Cho dù ta có mất trí cũng không thể quên ngươi." Đức Văn nghiêm túc nói: "Lúc nãy ngươi đã quên rồi."

Nguyên Đức ngồi dậy nghiêm túc hơn cả Đức Văn: "Lại bắt đầu rồi sao?" Đức Văn nặng nề gật đầu: "Đúng vậy."

Nguyên Đức lơ mơ ngồi bên bàn, phải nói trận pháp của tiên nhân thật lợi hại, dù căn phòng đã thành đống đổ nát mà vẫn có thể khôi phục như cũ. Nguyên Đức từ trong hộp gỗ lấy ra một sợi khói trắng, Ôn Hằng không nhìn nhầm, đó chính là một làn khói trắng như sữa. Làn khói tụ lại trong lòng bàn tay của Nguyên Đức, mềm mại như sương mù nhẹ nhàng tan ra.

Đức Văn nói: "Trong hộp ngọc của ngươi lại có Yên Sa? Ta còn tưởng ngươi dùng hồn thạch để khắc ký ức trong đó, không ngờ lại là Yên Sa. Thảo nào ngươi thận trọng như vậy, còn không nói cho ta biết." Nguyên Đức nói: "Ta nào dám nói, đây là thứ bảo mệnh mà." Ôn Hằng ngạc nhiên: "Đây là cái gì?"

Đức Văn giải thích: "Thứ này gọi là Yên Sa, có thể chứa đựng hồn phách của tu sĩ bị phân tách, cho dù nguyên thần bị hủy diệt, hồn phách trong Yên Sa vẫn có thể tiếp tục tồn tại và khôi phục toàn bộ nguyên hồn." Mặt Nguyên Đức có phần tái nhợt, làn khói mềm nhẹ trong tay hắn bỗng trở nên n

ặng trĩu như ngàn cân. Hắn nói: "Nguyên thần của ta bị tổn thương ngày càng nặng nề, mấy lần mất trí nhớ vừa rồi đều nhờ Yên Sa, ta mới có thể giữ được tỉnh táo."

Đức Văn nói: "Ôn Hằng thấy ngươi đã đến chỗ Lý Lão, sau đó không còn nhìn thấy gì nữa. Ngươi còn nhớ gì không?" Nguyên Đức ngơ ngác lắc đầu: "Ta đến chỗ sư phụ ư? Ta đến đó làm gì?" Trí nhớ của vị này vẫn dừng lại ở thời điểm một tháng trước, khi mai rùa bị hủy.

Nguyên Đức xoa trán: "Nói đến chuyện này, mỗi lần ta mất trí nhớ, dường như đều có người nói rằng ta đã đến chỗ sư phụ." Ba người nhìn nhau, Nguyên Đức hạ quyết tâm: "Chúng ta đến chỗ sư phụ một lần nữa được không?" Ý kiến hay, Ôn Hằng không có ý kiến gì. Đức Văn nghĩ ngợi một chút: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, đó là sư phụ của ngươi, nếu thật sự là ông ấy ra tay, ngươi đi lần này... một khi cung đã giương thì không còn đường quay lại nữa đâu."

Nguyên Đức nghiến răng nói: "Đi! Ta chỉ muốn biết tại sao ta lại mất trí nhớ." Thật là dũng cảm! Ôn Hằng đứng bên cạnh cũng muốn vỗ tay cho Nguyên Đức, anh nhẹ nhàng nói: "Nguyên Đức Tiên Quân, ngươi có bao giờ nghĩ đến khả năng khác không?" Đức Văn và Nguyên Đức đồng loạt nhìn Ôn Hằng: "Khả năng gì?"

Ôn Hằng nghiêm túc: "Thực ra mỗi lần Nguyên Đức Tiên Quân đều biết tại sao mình lại mất trí nhớ, nhưng sau khi trải qua một việc gì đó, ngươi lại quên đi. Đợi đến khi ngươi nghi ngờ, đi tìm hiểu, sau đó lại trải qua cùng một sự việc, một lần nữa mất trí nhớ. Có khả năng này không?"

Nói cách khác, Nguyên Đức oán giận sư phụ, đi tìm sư phụ, sư phụ cho hắn uống một bát... như kiểu... nước Mạnh Bà. Đúng, nước Mạnh Bà! Sau khi uống một bát nước Mạnh Bà, Nguyên Đức lại bị gói lại ném về phủ, vài ngày sau sư phụ xuất hiện trước mặt hắn: "Nguyên Đức à, thân thể của ngươi đã tốt hơn chưa? Sư phụ có việc muốn ngươi làm." Nguyên Đức đã quên chuyện trước đó, liền hớn hở đi làm.

Khóe miệng của Đức Văn giật giật: "Ngươi... sao có thể nghĩ ra một tình huống vừa vô liêm sỉ vừa có khả năng cao xảy ra như thế? Đừng nói là khả năng đó không hề nhỏ đâu." Nguyên Đức đau đầu vô cùng: "Ta rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không thể cứ mất một đoạn ký ức rồi nằm trên giường điều dưỡng hồn phách bị tổn thương năm này qua tháng nọ như thế này!"

Mất trí nhớ thì không sao, nhưng tổn thương hồn phách thì đau đớn vô cùng, dù có nằm nghỉ ngơi vài năm cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Nếu không có Yên Sa, Nguyên Đức đã chết lâu rồi.

Ôn Hằng mỉm cười ngồi bên cạnh uống trà, anh quá thư thái, hai vị Tiên Quân tranh luận một hồi rồi quay sang nhìn anh, lúc này Ôn Hằng đang nhàn nhã lấy ra một quả mật để ăn. Đức Văn bực bội nói: "Sao ta thấy ngươi thật đáng ghét nhỉ?" Lúc này Nguyên Đức mới phản ứng: "Đúng vậy, tại sao ngươi lại ở đây?"

Đức Văn thở dài: "Nguyên Đức, ký ức không đầy đủ thì đừng hỏi, chẳng phải ngươi gọi hắn đến sao." Nguyên Đức ngơ ngác: "Ta? Ta đã làm gì?" Đức Văn nói: "Ngươi nói, ngươi đã tìm ra biến số đó rồi sao?" Nguyên Đức đầy nghi ngờ: "Ta đã nói vậy sao?"

Thật phiền phức khi nói chuyện với người mất trí nhớ, dễ khiến người khác tức chết. Đức Văn thở dài: "Ngươi nói xem, tiếp theo ngươi định làm gì, chúng ta nghe ngươi." Nguyên Đức suy nghĩ một lúc: "Chúng ta đến chỗ sư phụ hỏi cho rõ ràng!"

Nguyên Đức nói: "Lần này, chúng ta sẽ lén lút đi vào!" Đức Văn tròn xoe mắt: "Ngươi nghiêm túc chứ? Ba chúng ta muốn thách thức phủ đệ phòng thủ tốt nhất của cả Cửu Tiêu Giới sao?"

Lý Lão là Chấp Đạo Tiên Quân của tứ giới hạ giới, ông ta có một động phủ ở mỗi tầng, động phủ chắc chắn nằm ở nơi có linh khí nồng đậm nhất của cả tiểu thế giới. Phòng thủ ở đó cũng chắc chắn là mạnh nhất, đừng nói là điều tra động phủ, ngay cả Nguyên Đức là đệ tử của Lý Lão đến động phủ của Lý Lão cũng không dám đi lung tung. Bây giờ Ôn Hằng và những người khác lại muốn điều tra nơi đó, đúng là chán sống rồi.

Nguyên Đức dẫn Ôn Hằng và Đức Văn ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa, đám tiểu tư đứng ở cửa đã kích động: "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao!" Nguyên Đức khoát tay: "Tụ tập ở đây làm gì? Đi làm việc đi. Đúng rồi, Chu đâu? Bảo hắn dọn dẹp sạch sẽ đan dược phòng, bản quân về luyện đan."

Đám tiểu tư nhìn nhau, cuối cùng tên đứng đầu bước lên: "Chủ nhân, Chu thống lĩnh, hắn đã ngã xuống tối qua rồi." Nguyên Đức sửng sốt: "Ngã xuống rồi?! Được rồi, đợi ta luyện một viên đan hồi xuân là xong."

Ôn Hằng hỏi nhỏ Đức Văn Tiên Quân: "Nguyên Đức Tiên Quân có thể cải tử hoàn sinh sao?" Nếu hắn có thể cải tử hoàn sinh, chẳng phải Tiêu Lệ là đồ bỏ đi à? Đức Văn mở quạt che miệng: "Đó vốn chỉ là một con rối, không có linh khí thôi, nếu có linh khí thì có thể hoạt động bình thường." Ôn Hằng toát mồ hôi, anh không thể phân biệt được giữa người thật và rối sao? Là anh thoái hóa rồi hay kỹ thuật điều khiển rối của thượng giới quá tinh vi.

Nguyên Đức nghe thấy cuộc trò chuyện của họ: "Nói mới nhớ, sư phụ ta cũng có một con rối sắp hỏng, nó có chút vấn đề, thích chạy đến bức tường thành của Cửu Tiêu Thành nói bậy nói bạ. Ta luôn bận rộn, không có thời gian quản lý nó, nhưng con rối cũ kỹ như vậy, chắc không có kẻ ngốc nào tin những gì nó nói đâu." Ôn Hằng giật thót, anh chính là kẻ ngốc bị con rối nói nhảm đó lừa vào Tửu Tiên Lâu!

Nguyên Đức dẫn Đức Văn và Ôn Hằng ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa đã leo lên xe loan điểu. Ôn Hằng không hiểu, đợi đến khi anh lên xe mới hỏi: "Động phủ của Lý Lão ở ngay trên kia, chỉ vài bước chân thôi, tại sao phải đi xe loan điểu?" Nguyên Đức nghiêm túc nói: "Trước cổng có Kiếm Tiên của Chấp Giới Tiên Quân, ta dẫn các ngươi đi cửa sau."

Cửa sau? Cửa sau ở đâu? Chẳng phải động phủ của Lý Lão nằm trên đỉnh núi cao nhất sao? Xe loan điểu bay lên, vòng qua núi, Ôn Hằng lúc này mới phát hiện ra, ngọn núi này chỉ còn một nửa! Phần núi phía trước có địa thế thoai thoải, đệ tử của Lý Lão sống ở đó, còn phía sau đỉnh núi, núi bị chém đôi, xuất hiện một khe vực hiểm trở!

Nguyên Đức nói: "Phía sau núi địa thế hiểm trở, ít người lui tới, ở đây có một cánh cửa nhỏ, không nhiều người biết." Ôn Hằng chỉ xuống dưới: "Ngươi gọi đây là địa thế hiểm trở sao??"

Trong mắt Ôn Hằng, khi bay qua núi, nhìn xuống liền thấy một cái hố khổng lồ. Như đã nói trước đó, Cửu Tiêu Giới nằm trên cành của Đạo Mộc, lúc đến, núi che khuất thần thức của Ôn Hằng, anh không chú ý đến, bây giờ mới phát hiện ra rằng, vượt qua ngọn núi này có thể thấy cành cây chống đỡ Cửu Tiêu Giới. Đầu kia của cành cây nối liền với thân cây chính, đầu này nâng đ

ỡ Cửu Tiêu Giới. Phía sau ngọn núi, cành cây đã mục nát tạo thành một cái hố to hơn hồ trung tâm Cửu Tiêu Giới!

Bên rìa của hố, thỉnh thoảng có những giọt dịch đen nhỏ xuống, trong hố có thể nhìn thấy nước của Hỗn Độn Hải cuồn cuộn, chất lỏng nhỏ xuống làm ô nhiễm nước biển, nước biển có màu đen nhạt. Cành cây chống đỡ Cửu Tiêu Giới đã trở thành như thế này! Với tình trạng cành cây Đạo Mộc đang mục nát như vậy, sớm muộn gì Cửu Tiêu Giới cũng sẽ rơi vào Hỗn Độn Hải, không còn thuộc về tam giới thượng giới nữa!

Nguyên Đức và Đức Văn nghi hoặc nhìn xuống: "Đây không phải là địa thế hiểm trở sao?" Phía sau đỉnh núi cao ngất như bị dao cắt, ngay cả chim cũng khó có thể đậu, đây chẳng phải là hiểm trở? Hai người nhìn xuống, nhưng phát hiện Ôn Hằng đang chăm chú nhìn bên dưới, hai người nhìn theo xuống dưới: "Bên dưới khói mây mịt mờ, không nhìn thấy gì, có lẽ là Vô Tận Hải." Lúc này Ôn Hằng mới biết, thì ra những gì anh và họ nhìn thấy không giống nhau.

Trên vách núi sau có một cánh cửa nhỏ, Nguyên Đức chỉ vào cánh cửa nói: "Đó là cửa sau, chúng ta chỉ cần vào từ đó." Lúc này loan điểu không thể tiến lại gần vách núi, con loan điểu hoa lệ bị một cơn gió từ dưới thổi lên, khiến nó phải vỗ cánh liên tục. Nguyên Đức mở cửa xe: "Có cuồng phong, phải đi ngay bây giờ! Nhanh chóng nhảy xuống!"

Nguyên Đức nhảy ra khỏi xe loan, Đức Văn và Ôn Hằng ngay lập tức theo sau, nhưng kỳ lạ thay, chỉ có mình Ôn Hằng là đang bay về phía cánh cửa nhỏ, hai người còn lại bị cuồng phong thổi cho nghiêng ngả, Nguyên Đức hét lên: "Cuồng phong mạnh quá! Không xong rồi, chúng ta sắp bị thổi xuống Hỗn Độn Hải mất!"

Ôn Hằng bay với tốc độ rất nhanh, trên cây gậy ăn mày của anh mọc ra hai sợi rễ cây quấn lấy hai người kia, hai người này lập tức giống như những con diều được thả bay. Khi Ôn Hằng đứng ở gần cánh cửa nhỏ, rễ cây mới dùng lực kéo hai người kia lại gần, lúc này mặt hai người đã tái nhợt, má của Đức Văn đã bị cuồng phong cắt rách, giờ máu đang chảy.

Đức Văn phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại, vừa hồi phục hắn liền túm lấy Nguyên Đức mà mắng: "Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?! Nếu ngươi nói sớm ta còn có thể bày kết giới mà chặn bớt gió! Nguyên Đức cười xòa: "Ta cũng không biết cuồng phong bây giờ lại mạnh đến thế. Xin lỗi xin lỗi, ngươi có sao không?" Đức Văn lau mặt, vết thương trên mặt từ từ lành lại.

Nguyên Đức cúi chào Ôn Hằng: "Đa tạ ân cứu mạng của Ôn đạo hữu." Nếu không có Ôn Hằng kéo hai người lại, không biết bọn họ đã bị cuồng phong thổi đi đâu rồi. Ôn Hằng cười xòa: "Chúng ta là đồng bạn, đừng khách sáo. Nói mới nhớ, đây thực sự là cửa sau của Lý Lão sao?"

Ôn Hằng nói có lý, cửa sau này nằm giữa sườn núi, động phủ của Lý Lão lại nằm trên đỉnh núi cao nhất, cho dù Lý Lão có dựng cửa sau cũng không cần phải dựng ở chỗ thấp lè tè như vậy chứ? Nhìn không khác gì một cửa sau mà Nguyên Đức tự tiện mở.

Nguyên Đức nhìn quanh: "Đây chính là cửa sau, trước đây sư phụ đã dẫn ta đến đây vài lần..." Nguyên Đức đột nhiên nghiêm mặt, nhíu mày: "Đúng rồi, sư phụ dẫn ta đến đây làm gì nhỉ?" Hắn chỉ nhớ đã đến đây, nhưng không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Nguyên Đức vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ, Ôn Hằng đã mở tung cửa ra. Cánh cửa này chịu đựng cuồng phong quanh năm, chắc chắn không phải vật liệu bình thường, còn khá nặng nữa. Nguyên Đức ở phía sau khẽ thở dài: "Ôn đạo hữu sức mạnh thật phi thường..." Thực ra cánh cửa này có cơ quan, vậy mà Ôn Hằng lại bẻ nát cơ quan bằng tay không.

Ôn Hằng nghĩ một chút rồi đóng cửa lại: "Hay là, chúng ta sử dụng cơ quan đi?" Hai vị Tiên Quân lập tức đen mặt, anh đã dùng bạo lực mở cửa, nếu có trận pháp hay cơ quan nào đó thì đã kích hoạt từ lâu rồi. Hơn nữa, cơ quan bị anh giật tung như thế, liệu còn dùng được nữa không cũng là một dấu hỏi. Nguyên Đức nói: "Nhờ Ôn đạo hữu mở cửa lại giúp vậy."

Ôn Hằng không do dự mở cửa ra, là người đầu tiên bước vào bên trong. Đập vào mắt họ là những bậc thang không thấy điểm dừng, cầu thang kéo dài lên phía trên và xuống phía dưới. Nhìn bậc thang đi xuống, Nguyên Đức không khỏi ngạc nhiên: "Kỳ lạ, tại sao nơi này lại có một bậc thang đi xuống?" Theo trí nhớ của hắn, chỉ có bậc thang đi lên, vậy bậc thang đi xuống này là sao?

Ôn Hằng hỏi: "Đi lên hay đi xuống?" Dù sao cũng phải chọn một hướng để tiến tới, lên trên là phủ đệ của Lý Lão, còn đi xuống thì không biết thông đến đâu. Nguyên Đức quyết định: "Xuống dưới! Ta cảm thấy nơi này rất đáng ngờ." Đức Văn phàn nàn với Ôn Hằng: "Ta có cảm giác ký ức của Nguyên Đức và cái cầu thang này có liên quan với nhau."

Họ đi xuống cầu thang, may mắn là hai bên hành lang có đèn luôn sáng, nhờ đó họ có thể nhìn rõ con đường phía trước. Ôn Hằng nhìn kỹ ngọn đèn dầu, trong lòng nảy ra chút suy tính. Khi còn ở hạ giới, anh đã từng thấy kiểu đèn dầu này trong di tích Thông Thiên, chiếc đèn này trông giống như một con quái vật vô khe hở có thể nuốt chửng máu thịt con người.

Ba người đi xuống, đi đến cuối cùng phát hiện ra một cái động lớn, trong động có một cái hồ khổng lồ, nước trong hồ đen đặc sền sệt sắp tràn ra khỏi miệng hồ. Nguyên Đức lẩm bẩm: "Ta đã thấy thứ này ở đâu đó thì phải..." Hắn đưa tay định chạm vào mặt nước trong hồ, Ôn Hằng vội vàng ngăn lại: "Cẩn thận, đừng chạm bậy!"

Đức Văn rút quạt ra nhúng thử vào nước trong hồ, chỉ thấy mặt quạt nhanh chóng biến thành những mảnh vụn đen nhánh. Đức Văn giật mình: "Thứ này là cái gì mà ghê gớm thế!" Ôn Hằng trầm ngâm: "Thứ này, rất giống với Ác Thủy ở hạ giới." Và khi ở hạ giới, Ôn Hằng đã xác nhận rằng, Ác Thủy chính là dịch chất từ Đạo Mộc bị thối rữa.

Quanh hồ có vô số đường ống đen đan xen, nhìn kỹ lại, đây đâu phải đường ống, rõ ràng là cành của Đạo Mộc! Nhìn kỹ hơn, trên những bức tường xung quanh cũng đầy những cành cây như vậy. Thỉnh thoảng có những giọt Ác Thủy đen ngòm nhỏ từ trên xuống hồ nước, trong hang động chỉ còn lại tiếng nước nhỏ tí tách, nhưng khi những giọt Ác Thủy rơi xuống hồ, hồ nước không gợn lên một chút sóng nào.

"Có người ở đó!" Đức Văn vô tình quét mắt thấy một người bị quấn quanh bởi những cành cây ở giữa đám cành cây kia. Người đó chỉ để lộ nửa khuôn mặt, mái tóc bạc xơ xác, ông ta ngồi xếp bằng, toàn thân bị phong ấn giữa những rễ cây.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Nguyên Đức liền kích động: "Sư phụ!" Người đó chính là Lý Lão, sư phụ của Nguyên Đức. Nguyên Đức lập tức lao tới định kéo những cành cây trước mặt Lý Lão, Đức Văn và Ôn Hằng phản ứng nhanh giữ hắn lại: "Không thể động vào!"

Thứ đang quấn quanh L

ý Lão chính là những cành cây của Đạo Mộc đang thối rữa! Dịch của Đạo Mộc nếu văng vào người sẽ ăn mòn thần trí của con người!

Khoan đã, ăn mòn thần trí? Ôn Hằng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, anh quan sát kỹ những cành cây trước mặt Lý Lão, quả thật có dấu vết bị ai đó kéo qua. Anh nghĩ, lý do khiến Nguyên Đức mất trí đã được tìm ra rồi.

Nguyên Đức gần như sụp đổ: "Sư phụ của ta không phải đang bế quan sao?! Tại sao lại ở đây!" Đức Văn hét lên: "Nguyên Đức, ngươi bình tĩnh lại! Ngươi còn chưa nhìn kỹ, sao có thể khẳng định đó là sư phụ của ngươi?!" Nguyên Đức vừa khóc vừa sụt sùi: "Sư phụ của ta, ta sao có thể không nhận ra, chắc chắn đó là sư phụ của ta! Hu hu hu..."

Đức Văn bước tới, vén những lọn tóc che nửa khuôn mặt của người đó, nửa khuôn mặt bên dưới tóc xám xịt đầy tử khí, rõ ràng người này đã chết từ lâu. Đức Văn cẩn thận gỡ những cành cây trên khuôn mặt người đó ra xem: "Ngươi nhìn kỹ lại xem, đây có phải là sư phụ của ngươi không?"

Nước mắt Nguyên Đức giàn giụa: "Nếu không phải sư phụ của ta thì là ai?!" Nguyên Đức loạng choạng bước tới, chạm vào khuôn mặt của Lý Lão: "Sư phụ, tại sao sư phụ lại ở đây?"

Nguyên Đức đắm chìm trong đau buồn, Đức Văn thì đã bị sốc đến mức không thốt nên lời, nhưng không ai chú ý đến biểu cảm của Ôn Hằng, thực tế thì sắc mặt của Ôn Hằng cũng chẳng khá hơn chút nào. Không phải vì chuyện khác, mà là... khuôn mặt của Lý Lão mà Nguyên Đức đang ôm trong tay, giống hệt Thông Thiên mà Ôn Hằng từng biết!

Chuyện này là sao? Lý Lão là Thông Thiên sao?! Ôn Hằng kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Ngay lúc này, anh nghe thấy có tiếng động mơ hồ vọng lại, anh cảnh giác nói với hai người kia: "Có người tới!" Đức Văn từ trong tay áo lấy ra một nửa vỏ hạt óc chó: "May quá, mang theo hạt đào thất tinh, không thì chẳng biết trốn vào đâu." Nói xong hạt óc chó trong tay hắn nhanh chóng bay lên, càng lúc càng lớn cho đến khi bao trùm cả ba người.

"Đây là?" Ôn Hằng giật mình, suýt chút nữa nhảy ra khỏi vỏ hạt óc chó. Đức Văn vội kéo anh lại: "Chạy cái gì, đây là pháp khí phòng ngự mạnh nhất của ta, Đào Thất Tinh, có nó, người khác sẽ không nhìn thấy chúng ta. Cái này thiêng lắm!" Nói rồi Đức Văn lộ ra nụ cười gian xảo, trong lòng Ôn Hằng lập tức nổi lên dự cảm không lành. Đức Văn cười gian: "Tiểu Ôn Ôn thân hình không tệ đâu." Quả nhiên, tên này đã từng nhìn trộm anh! Thật quá đáng!

Không kịp để Ôn Hằng phát tác, tiếng nói chuyện càng lúc càng gần. Ôn Hằng cười gằn nheo mắt nhìn Đức Văn: "Chuyện này chúng ta sẽ tính sổ sau." Nguyên Đức nén đau thương, đặt những cành cây trước mặt Lý Lão trở lại như cũ, ba người núp trong hạt óc chó di chuyển đến góc xa nhất của đường hầm, theo suy đoán của họ, nếu có người đến, chắc chắn là từ phía đó đi tới.

Ba người đứng yên trong góc, Ôn Hằng nhìn đôi tay của mình, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi tay của mình, cái vỏ đào này thực sự có tác dụng không vậy? Không phải là giữa chừng hết tác dụng đấy chứ? Đến lúc đó thì xấu hổ biết bao?

Dường như Đức Văn nhìn thấu được sự nghi ngờ của Ôn Hằng, hắn hừ một tiếng: "Đây là hạt đào do đại sư Thân Đồ luyện chế, tuyệt đối không có vấn đề gì. Ta đã bỏ ra một khoản lớn để mua nó! Yên tâm, ta đã dùng nhiều lần, tuyệt đối không bị phát hiện." Ôn Hằng không thể nhịn nổi nữa, anh thúc cùi chỏ đánh vào Đức Văn, Đức Văn ngay lập tức co quắp lại: "Ngươi... ngươi đánh thật à!"

Vừa nói xong, tiếng bước chân vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, sau đó một cánh cửa trên bộ rễ phía sau được mở ra! Ba người lập tức không dám chủ quan, những người tới có hai người, một người là Chấp Đạo Tiên Quân Lý Lão, người kia là Chấp Giới Tiên Quân Thủy Thần.

Lời tác giả: Về sự thật mất trí nhớ của Nguyên Đức, tương tự như một đoạn truyện cười lan truyền trên mạng.

Một ngày nọ, Mạnh Bà cảm thấy chán ghét công việc buồn tẻ là ngày ngày nấu canh bên cầu Nại Hà, bà nói với Diêm Quân: "Ta muốn từ chức, ta muốn đầu thai, ta muốn nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này!"

Diêm Quân: "Được thôi, ngươi uống canh Mạnh Bà rồi đầu thai đi."

Mạnh Bà uống canh, mặt đầy vẻ mơ màng, Diêm Quân hiện ra trước mặt bà: "Bây giờ có một công việc cho ngươi làm, nấu canh Mạnh Bà, đãi ngộ là công chức của địa phủ, làm tốt có thể đầu thai làm người tốt, ngươi làm không?"

Mạnh Bà liên tục gật đầu: "Được được được!"

Lúc đọc đoạn này, ta suýt chút nữa cười sặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro