Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý lão bất chợt gầm lên một tiếng thê lương. Tiếng gầm khàn khàn vừa thoát ra, hốc mắt của ông đã đỏ hoe. Nước mắt già nua của Lý lão tuôn trào, ông nghẹn ngào: "Ngài... cuối cùng ngài cũng trở về!" Cơ thể già cỗi của ông khẽ rung rinh, hai đầu gối quỳ xuống đất, bò đến bên chân Ôn Hằng. Ông cúi đầu hôn lên mu bàn chân của Ôn Hằng. Ôn Hằng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Lý lão từng giọt rơi xuống mu bàn chân mình.

Ôn Hằng vội cúi xuống đỡ Lý lão dậy. Ông lão đã không kìm được nước mắt, trên khuôn mặt giống như Thông Thiên ấy lộ rõ sự xúc động và an ủi, xen lẫn nỗi đau mà không ai biết được. Lý lão nghẹn ngào: "Thái tử, ngài thật sự đã trở lại! Lão thần... lão thần đã đợi ngài suốt hơn mười nghìn năm!"

Lý lão xúc động đến mức không đứng vững. Ôn Hằng đỡ ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Anh rót cho ông một chén trà, rồi dùng linh khí giúp ông thông kinh mạch trong cơ thể. Lý lão nghẹn ngào rất lâu mới dần bình tĩnh lại. Ông khóc quá nhiều, đến nỗi tay cũng khẽ run rẩy.

Ôn Hằng cười, ngồi đối diện với ông: "Lý lão, chào ông, tại hạ là Ôn Hằng, không phải Thái tử Thần Uy mà ông từng biết." Lý Nghịch Thiên lại đỏ hoe mắt, ông chăm chú nhìn khuôn mặt của Ôn Hằng, ngắm đi ngắm lại rồi nói: "Ta hiểu, chỉ cần ngài quay về là tốt rồi, dù có phải là Thái tử Thần Uy hay không thì có gì khác biệt?"

Lý Nghịch Thiên không thể kiềm chế nỗi bi thương, nước mắt lại tuôn ra như dòng suối: "Thông Thiên trước khi chết vẫn nhớ đến ngài. Hắn nói ngài nhất định sẽ quay về." Nhưng lúc đó ông không tin. Một người đã chết làm sao có thể trở về tiên giới? Khi ấy, Hoàng đế Hiên Viên đã tẩy trắng mọi thứ, mọi thứ thuộc về Hiên Viên Hằng đều bị ông ta chôn vùi, Thái tử Thần Uy từ hàng vạn năm trước đã trở thành quá khứ.

Lý Nghịch Thiên khóc đau đớn: "Thông Thiên thấy ngài... thấy ngài chắc chắn sẽ rất vui." Không chỉ Thông Thiên vui mừng, mà Lý lão khi thấy Ôn Hằng cũng kích động không kém. Ôn Hằng ngồi bên cạnh đợi ông bình tĩnh lại mới lên tiếng: "Lý lão, ta không còn nhớ gì nữa. Tất cả quá khứ đều như mây khói thoáng qua, chẳng còn liên quan gì nhiều đến ta. Ta không có ký ức về những điều đã qua."

Lý lão gật đầu thông cảm, nói: "Chỉ cần ngài trở về là tốt rồi, ký ức đã mất, chúng ta có thể cùng nhau tìm lại. Những gì thuộc về ngài, đám thần già chúng ta nhất định sẽ giúp ngài lấy lại!" Ôn Hằng lắc đầu: "Lý lão, xin lỗi, ta lên thượng giới không phải để làm tiên đế."

Lý lão sững lại: "Vậy ngài đến đây để làm gì? Để ôn lại chuyện xưa với chúng tôi sao?" Không còn ký ức, thì còn gì để ôn lại chứ? Nói xong câu này, Lý lão cảm thấy lúng túng, ông vội vàng xin lỗi Ôn Hằng: "Thái tử..." Ôn Hằng cười: "Lý lão cứ gọi ta là Ôn Hằng là được."

Nhưng Lý lão vẫn cố chấp nói: "Thái tử điện hạ, vừa rồi là ta lỡ lời, đây là quê hương của ngài, ngài trở về không cần lý do." Ôn Hằng nói: "Ta đã mất tất cả ký ức, nằm dưới đất suốt hàng vạn năm, biến thành Hạn Bạt, từ lòng đất bò lên. Bây giờ đầu óc ta không còn minh mẫn lắm. Mọi thứ ta biết đều là những gì ta học được sau khi trở thành Ôn Hằng, nên ta và Thái tử Thần Uy mà các ông mong đợi là hai người khác nhau. Đây cũng không thể coi là quê hương của ta."

Lời nói có chút tổn thương, nhưng Ôn Hằng không có ý định trở thành người mà Lý lão và những người khác mong muốn. Anh không muốn trở thành Hiên Viên Hằng, người phải gánh vác kỳ vọng của mọi người mà tiến lên phía trước. Anh chỉ muốn là Ôn Hằng. Dù có cảm thấy mình nhút nhát và vô liêm sỉ, nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của anh.

Lý lão đưa tay chạm vào cánh tay của Ôn Hằng, nắm lấy bàn tay của anh, xem đi xem lại: "Hạn Bạt? Nhưng Thái tử ngài..." Bàn tay ông nắm lấy dài và mịn màng, tựa như ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, làm sao có thể là Hạn Bạt với gương mặt xanh xao và răng nanh chứ?

Ôn Hằng nói: "Tất nhiên là có kỳ ngộ, nếu không ta cũng không thể bò lên khỏi mặt đất gặp Thông Thiên, càng không thể phi thăng." Câu chuyện này nếu nói ra thì rất dài, Ôn Hằng đơn giản kể qua tình hình của mình, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian. Câu chuyện này bắt đầu từ sáng sớm, rồi kéo dài đến tận đêm. Lý lão chăm chú lắng nghe, từng chuyện mà Ôn Hằng gặp gỡ Thông Thiên, những chuyện đã xảy ra dưới hạ giới, những việc anh chuẩn bị sau khi phi thăng. Ôn Hằng không giữ lại điều gì, kể hết mọi chuyện cho Lý lão nghe.

Sau khi nghe xong, Lý lão lại quỳ xuống trước Ôn Hằng: "Thái tử điện hạ, dù ngài có thay đổi thân thể, ngài vẫn là vị thái tử khoan dung và nhân hậu. Bất kể ngài làm gì, chúng ta - những lão thần - sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngài."

Ôn Hằng hỏi: "Không oán hận ta sao? Vì ta mà Thông Thiên ngã xuống, quỷ tộc bị quét sạch, các ông cũng gặp phải nhiều bất công. Không oán hận ta sao?" Lý lão nghiêm túc trả lời: "Không hề oán hận. Theo hầu và phò tá thái tử là điều mà ta mong mỏi cả đời, cũng là điều mà Thông Thiên mong mỏi cả đời. Những năm qua ngài không ở thượng giới, ngài không biết tình hình của Đạo Mộc ở đây."

Lý lão thở dài: "Thượng giới... Đại cục sắp sụp đổ, vận mệnh của những người như chúng ta cũng chỉ là hủy diệt. Thực ra, trước khi ngài đến, ta đã sẵn sàng cho cái chết. Nếu Đạo Mộc của Cửu Tiêu Giới không thể chống đỡ được nữa, ta đã dự định chìm vào biển hỗn độn cùng với Cửu Tiêu Giới, còn hơn là sống sót trong cảnh chật vật."

Ôn Hằng gật đầu: "Ta biết." Chính vì anh lẻn vào cấm địa của Lý lão, nghe được một vài lời nên mới quyết định đến gặp ông.

Ôn Hằng nói: "Về chuyện của Thông Thiên, ta rất xin lỗi." Lý lão nói: "Chuyện này không liên quan đến ngài. Thông Thiên những năm đó hành động quá lớn. Ta đã nhắc nhở hắn, bảo hắn chú ý một chút, đừng trái ý Thiên đế. Hắn luôn cảm thấy hành vi của Thiên đế quá bẩn thỉu, không xứng danh, và đến những điều cơ bản như sự cung kính hắn cũng không thể làm được. Thiên đế nổi giận cũng là điều sớm muộn, chỉ có điều ta không ngờ rằng hắn có thể xuống hạ giới và tìm thấy ngài. Không lạ gì khi những năm đó hắn có lòng tự tin đến vậy, còn ta lại cho rằng hắn đang tưởng tượng."

Lý lão thở dài: "Chắc hắn đã rất thất vọng về ta, nghĩ rằng ta đã quy phục Hoàng đế Hiên Viên, quên mất lời thề xưa kia. Thái tử... ta chưa từng quên ngài dù chỉ một khoảnh khắc. Ngài trở về, ta rất vui, thật sự!" Nói rồi

, Lý lão lại lau nước mắt.

Ôn Hằng nói: "Ban đầu ta không muốn làm phiền Lý lão, ta định đi thẳng lên thượng giới để gặp gỡ bạn bè. Thực lòng mà nói, Thủy Thần đã đồng ý viết thư giới thiệu cho ta lên thượng giới, và ta cũng đã có đủ số lượng Hoa Tụ Hồn. Nhưng hôm qua, nghe những lời của Lý lão và Thủy Thần, ta cảm thấy cần phải đến gặp ông."

Lý lão nghi ngờ hỏi: "Hôm qua? Thủy Thần?" Ôn Hằng hơi ngại ngùng: "Hôm qua vì một vài lý do, ta đã lẻn vào cấm địa của Cửu Tiêu Giới, nghe được những gì ông nói và nhìn thấy những gì ông làm." Lúc này, Lý lão mới hiểu ra: "Ta đã nói rồi mà, sao cành cây của Đạo Mộc hôm qua lại rung động dữ dội như vậy, không giống như một kiếm tu có thể gây ra tiếng động đó! Thì ra ngài đã ở đó!"

Ôn Hằng ngại ngùng: "Xin ông đừng trách ta." Lý lão lắc đầu: "Ta rất vui khi ngài có thể hiểu cho ta."

Lý lão nghẹn ngào: "Cây cũ đã mục nát, toàn bộ ba mươi ba tầng trời, người biết điều này không đến trăm người. Mọi người đều đang liều mình giữ bí mật này. Sau khi Thông Thiên bị hại, ta cũng bị liên lụy, tiên đế đày ta xuống bốn giới dưới để chăm sóc Đạo Mộc. Đạo Mộc ở bốn giới dưới đã mục nát nghiêm trọng, ta thực sự không còn cách nào khác."

Lý lão khó khăn nói: "Mỗi ngày, ta phải chọn một số người, lấy đi thần hồn của họ để tu sửa Đạo Mộc. Đôi khi ta có thể đưa họ trở về, nhưng đôi khi chỉ có thể nhìn họ ngã xuống. Những người biết bí mật này, ta phải tìm cách xóa sạch ký ức của họ. Ngay cả đệ tử của ta, ta cũng phải xóa ký ức của hắn hết lần này đến lần khác. Ta biết ta đang tạo nghiệp chướng, nhưng để Cửu Tiêu Giới có thể trụ thêm một thời gian, ta đã chọn hy sinh một số ít người để làm chậm quá trình mục nát của Đạo Mộc. Ta biết tay ta đầy máu và mạng người, nhưng ta không có lựa chọn nào khác."

Lý lão cúi đầu nhìn đôi tay khô khốc của mình, nước mắt của ông rơi xuống từng giọt vào lòng bàn tay: "Thái tử, ngài đừng nghĩ rằng ta làm việc ác độc, ta không có lựa chọn nào khác." Ai cũng muốn gió mát trăng thanh, nhưng thực tế đã buộc Lý lão phải cúi đầu.

Ôn Hằng đứng dậy, cúi đầu với Lý lão: "Lý lão, xin lỗi. Còn nữa, cảm ơn ông." Những người đã chết, anh không thể làm gì thêm cho họ, nhưng những người còn sống, anh vẫn có thể cố gắng thêm chút nữa.

Lý lão vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Ôn Hằng: "Thái tử, ngài đừng như vậy, lão thần có lỗi với ngài. Thông Thiên nói rằng hắn đã tìm thấy ngài ở hạ giới, ta chỉ nghĩ rằng hắn nói về mộ phần của ngài. Nếu như ta có thể cùng hắn hành động, thì có lẽ ngài đã sớm tiếp quản ba mươi ba tầng trời rồi. Dù ngài không làm Thiên đế, thì cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại."

Lý lão nói: "Lòng người không còn như xưa, Đạo Mộc suy tàn. Ta đã phục vụ Đạo Mộc nhiều năm, càng cảm nhận rõ điều này. Nơi nào Đạo Mộc mục nát nghiêm trọng, nơi đó càng nhiều chuyện đen tối. Đôi khi ta nghĩ, Cửu Tiêu Giới chìm thì chìm, những kẻ không gặp quả báo tương xứng, hãy để chúng cùng chết đi. Nhưng trong lòng vẫn có một chút không cam lòng, luôn muốn thử lại một lần nữa, nỗ lực thêm một chút."

Ôn Hằng trầm ngâm gật đầu: "Ta hiểu." Nói thẳng ra, là không cứng rắn triệt để, nhưng cũng không cam tâm thỏa hiệp.

Ôn Hằng nghiêm túc nói: "Lý lão, ta muốn tiếp quản Cửu Tiêu Giới, không biết ý ông thế nào?" Lý lão cung kính cúi chào: "Cầu còn không được."

Chỉ là... làm sao để tiếp quản đây? Ôn Hằng đang suy nghĩ về vấn đề đau đầu này. Hệ thống rễ của Đạo Mộc của anh có thể phủ khắp U Minh Giới, đó là vì Đạo Mộc của U Minh Giới đã đứt kết nối với thượng giới và đã mục nát. Hệ thống rễ Đạo Mộc muốn chiếm lĩnh U Minh Giới rất dễ dàng.

Nhưng hiện tại, Cửu Tiêu Giới vẫn còn treo trên cành cây. Nói một cách không hay, ngay cả việc khiến Đạo Mộc hiện tại mục nát cũng mất hàng chục năm. Trong mấy chục năm đó, Ôn Hằng vẫn phải đề phòng Đạo Mộc của thượng giới không đột nhiên tấn công và cắt đứt rễ cây của anh.

Lý lão lại có cách nhìn khác. Ông nói: "Hiện tại, nhánh cây mà Cửu Tiêu Giới đang bám vào đã gần chìm vào biển hỗn độn. Vài tháng trước, ta đã đến thượng giới để báo cáo tình hình với một số tiên quân giữ đạo khác, nhưng họ đều bó tay, chỉ bảo ta cố gắng rút thêm vận khí để tu bổ Đạo Mộc Cửu Tiêu Giới. Nếu Đạo Mộc mới muốn tiếp quản Cửu Tiêu Giới, ta sẽ ngay lập tức tìm cách làm cho Đạo Mộc của Cửu Tiêu Giới sụp đổ."

Lý lão nói: "Những năm qua, nếu không phải mỗi ngày đều sửa chữa Đạo Mộc, Cửu Tiêu Giới đã chìm vào biển hỗn độn từ hàng trăm năm trước. Việc sửa chữa là rất khó, nhưng làm cho nó sụp đổ lại rất dễ dàng. Nếu ngài lo rằng Đạo Mộc mới sẽ bị đạo nghĩa của thượng giới phát hiện và không chấp nhận, thì đây là cách hay."

Ôn Hằng trầm ngâm suy nghĩ: "Ta chỉ sợ sức lực của ta không đủ. Nếu Cửu Tiêu Giới chìm vào biển hỗn độn, hệ thống rễ Đạo Mộc của ta sẽ không thể bao phủ toàn bộ..." Nếu đúng là như vậy, Cửu Tiêu Giới sẽ trở thành một ngọn núi nổi trong biển hỗn độn, người dân trên đó sẽ trở thành thức ăn cho dị thú, mà hệ thống rễ của anh thì lại quá chậm để nâng đỡ Cửu Tiêu Giới...

Lý lão nghiêm túc nói: "Thái tử điện hạ, làm việc lớn luôn phải có hy sinh. Nếu muốn không đổ máu, thì khả năng rất nhỏ. Ngài không làm, thì chúng ta sớm muộn cũng sẽ cùng nhau làm mồi cho cá. Ngài làm, thì chúng ta còn có một tia hy vọng."

Cuối cùng Ôn Hằng đã quyết định: "Được! Làm!"

Ôn Hằng luôn tự hỏi, làm sao mà anh lại bất ngờ trở thành người quyết định số phận của Cửu Tiêu Giới? Tại phủ đệ của Lý lão, hàng trăm tiên quân từ khắp nơi trong Cửu Tiêu Giới đã đến. Thường ngày, những tiên quân này tranh cãi ầm ĩ, nuôi hoa, dạo chim, tụ tập theo nhóm năm ba người hoặc nhìn nhau không vừa mắt, hiếm khi thấy họ tụ tập đông đủ. Vậy mà giờ họ đều đến, thật là hiếm có!

Ôn Hằng ngồi lẫn trong số họ, anh ngồi trên ghế, suy nghĩ mông lung, không biết từ lúc nào Đức Văn đã lẻn đến bên cạnh: "Tiểu Ôn Ôn, hôm qua ngươi đi đâu thế? Ta đến say tiên lâu tìm ngươi, sao không thấy ngươi đâu?" Ôn Hằng giật mình: "Hả? Có chuyện gì sao?" Đức Văn nhíu mày: "Tiểu Ôn Ôn, sao ngươi nhìn như gặp ma vậy? Đang nghĩ gì thế?"

Ôn Hằng cười: "Sao chỉ có mình ngươi, Nguyên Đức đâu rồi?" Đức Văn cười: "Nguyên Đức à, Nguyên Đức đi nhận lỗi với sư phụ của hắn rồi." Trước đây, Nguyên Đức nghi ngờ sư phụ mình, còn tự tưởng tượng ra tình huống kinh khủng trong đầu. Cuối cùng mới phát

hiện ra đó là do hắn suy nghĩ linh tinh, nên đã đi xin lỗi.

Đức Văn ngồi cạnh Ôn Hằng: "Tiểu Ôn Ôn, hôm nay là ngày các tiên quân họp, sao ngươi cũng ngồi chung vậy? Nói thật, Lý lão đã không gọi chúng ta họp tiên quân suốt mấy nghìn năm rồi." Ôn Hằng trả lời hờ hững: "Lý lão thấy ta thuận mắt nên để ta ở lại."

Vừa nói xong, Nguyên Đức bước tới. Hắn nhìn Ôn Hằng với vẻ mặt kỳ lạ, rồi ngồi xuống cạnh Đức Văn. Đức Văn chọc chọc hắn: "Sao thế? Bị Lý lão mắng rồi à?" Nguyên Đức lại nhìn Ôn Hằng một lần nữa, vẻ mặt càng kỳ lạ hơn, trông như thể đang táo bón vậy.

Đúng lúc đó, Lý lão bước vào. Các tiên quân đang rì rầm bàn tán bỗng dưng im bặt. Lý lão giơ hai tay ra hiệu im lặng: "Ta có một chuyện nghiêm trọng muốn thông báo với chư vị tiên quân. Cửu Tiêu Giới của chúng ta sắp chìm vào biển hỗn độn." Vừa dứt lời, các tiên quân lập tức nổ tung!

Lý lão không nói gì thêm, để mặc các tiên quân ầm ĩ. Thủy Thần đứng cạnh Lý lão, ánh mắt của Thủy Thần xuyên qua đám đông và rơi thẳng lên người Ôn Hằng. Biểu cảm của ông ta có phần kỳ lạ, chắc hẳn đã nghe được gì đó giống như Nguyên Đức?

Nguyên Đức nhìn xuống đất với ánh mắt lơ đễnh. Thời gian này, hắn đã nghe được quá nhiều tin tức, mỗi tin đều chấn động hơn tin trước. Bây giờ nghe nói Cửu Tiêu Giới sắp chìm, hắn cũng không thấy ngạc nhiên nữa. Đạo Mộc sắp mục nát, hắn không cảm thấy sao cả. Cửu Tiêu Giới sắp chìm, hắn cũng không cảm thấy sao cả. Nhưng khi nghe nói Ôn Hằng là Thái tử Thần Uy năm xưa, toàn thân Nguyên Đức đột nhiên không ổn.

Thái tử Thần Uy không phải đã chết hơn mười nghìn năm rồi sao? Giờ muốn gặp hắn, chỉ có thể tìm trong sách cổ mà thôi. Vậy mà vị thái tử đã bò ra từ đâu thế này! Hơn nữa, vị thái tử Thần Uy này còn mang theo Đạo Mộc cứu thế đến! Đây đúng là tiêu chuẩn của một vị cứu tinh. Nhưng sao Nguyên Đức lại cảm thấy nghẹn ngào thế này? Hắn lại nhìn Ôn Hằng, lúc này Ôn Hằng vẫn đang mỉm cười ôn hòa. Nguyên Đức cảm thấy tâm trạng mình càng tệ hơn...

Các tiên quân không thể chấp nhận được. Họ đang sống tốt đẹp ở Cửu Tiêu Giới, giờ lại bảo họ phải xuống đáy biển làm mồi cho cá? Kết quả này ai mà chịu nổi chứ! Lập tức có tiên quân đứng lên phản đối: "Lý lão, ngài là tiên quân giữ đạo, tin tức này có thật không?" "Đúng vậy, ngài đã liên lạc với thượng giới chưa? Đế U tiên tôn nói thế nào?"

Có người chỉ trích Lý lão: "Lý lão, sự cố của Đạo Mộc nghiêm trọng như vậy, sao ngài lại không tiết lộ một chút gì trước đó? Giờ sự đã rồi, ngài mới nói rằng Cửu Tiêu Giới sắp chìm, ngài đùa kiểu gì vậy?" Lại có người đứng ra bảo vệ Lý lão: "Im miệng đi, những năm qua Lý lão đã hết lòng vì Cửu Tiêu Giới, không đến lượt ngươi đứng đây chất vấn." "Hừ, đến nước này rồi mà ngươi còn nịnh bợ! Ngươi thử xem có nịnh được ra cầu vồng không!" Đấy, những cuộc cãi vã như vậy không thiếu.

Lý lão lớn tiếng: "Không cần lừa dối các vị, tình trạng của Đạo Mộc ta là người rõ hơn ai hết. Trước đây không nói ra, là sợ gây hoang mang. Giờ ta nói ra, là để các vị có thể tự do lựa chọn. Nếu các vị muốn lên thượng giới, ta có thể cung cấp thư giới thiệu. Những ai muốn lên thượng giới, có thể đến chỗ ta để nhận thư." Vừa dứt lời, các tiên quân lại lao nhao.

Một số tiên quân nôn nóng lập tức quyết định lên thượng giới. Họ xô đến phía trước, Lý lão cũng không nói gì, chỉ cấp cho họ thư giới thiệu. Ôn Hằng nhìn thấy thứ được gọi là "thư giới thiệu" trong truyền thuyết, đó là một con dấu dài màu vàng, trông không giống như thư tín chút nào.

Một số tiên quân khác lại điềm tĩnh hơn: "Đi đâu mà đi, tình hình thượng giới chúng ta chẳng lẽ không biết? Lên đó cũng chỉ là đi chết, ta thà cùng Cửu Tiêu Giới tồn vong!"

Còn những tiên quân ở giữa thì sáu thần vô chủ, phàn nàn: "Đột ngột nói sắp chìm, không cho chút thời gian đệm, ai mà xoay sở được đây! Thủy Thần đại nhân, ngài nói gì đi chứ." Thủy Thần mỉm cười nhẹ: "Động phủ của ta ở dưới hàn đàm, sau khi Cửu Tiêu Giới chìm vào biển hỗn độn, hoan nghênh mọi người đến động phủ của ta làm khách." Các tiên quân lập tức nhớ ra nguyên thân của Thủy Thần, đúng rồi, con hàng này ở dưới biển thì không chết được. Người khác làm mồi cho cá, hắn chỉ cần đóng cửa hưởng phúc. Nghĩ đến đây, những người đố kỵ với Thủy Thần lại trỗi dậy.

Ôn Hằng im lặng. Anh nghĩ rằng vài ngày tới các tiên quân của Cửu Tiêu Giới sẽ đau đầu kinh khủng. Họ sẽ phải đối mặt với quyết định sinh tử, là tìm kiếm sự che chở ở thượng giới, hay ở lại vùng đất quen thuộc và cùng Cửu Tiêu Giới tồn vong, đây là vấn đề đáng cân nhắc.

Kết quả này nằm trong dự liệu của anh. Cửu Tiêu Giới là nơi hỗn tạp, các thế lực khác nhau tranh đấu công khai và ngấm ngầm. Giờ đây, trước ngưỡng cửa sinh tử, một bước sai lầm là tất cả sẽ mất mạng. Nếu có ai tiết lộ thông tin về Ôn Hằng, thì đừng nghĩ đến việc anh sẽ lên thượng giới, thậm chí cả Vô Thương, Lão Thiệu và những người bạn cùng phi thăng với anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ôn Hằng không dám mạo hiểm, anh phải giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất. Anh đã nói ý định của mình với Lý lão, và Lý lão bảo rằng việc này cứ để ông xử lý. Vì vậy, mới dẫn đến tình cảnh như hiện tại.

Những tiên quân quyết chí rời đi chắc hẳn đã có hậu thuẫn vững chắc ở thượng giới. Khi họ lên đó sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Những người muốn lên thượng giới lánh nạn, Lý lão cũng không ngăn cản. Dù là tiên nhân, đối mặt với cái chết cũng không phải ai cũng có thể bình thản.

Còn những tiên quân quyết định ở lại Cửu Tiêu Giới, dù thường ngày có nhìn nhau không thuận mắt, nhưng họ không bỏ rơi Cửu Tiêu Giới. Những người này là nhóm mà Lý lão mong muốn nhất. Họ mạnh mẽ và đối diện với thực tế. Quan trọng nhất là, một khi đã ở lại, họ không có khả năng cũng như thời gian để lên thượng giới mà cáo trạng.

Còn những người ở tầng lớp thấp nhất, thường chẳng có lựa chọn, cũng không có quyền lên tiếng.

Đến lúc này rồi, Lý lão cũng không còn tâm trí để điều tra, ông sẽ không giải thích từng người một, cũng sẽ không công khai những việc mà ông sắp làm. Trước khi đại nạn ập đến, ai quan tâm đến tiếng kêu than của người dân tầng dưới chứ? Lý lão dù không coi người Cửu Tiêu Giới là con kiến, nhưng cũng sẽ không lãng phí thời gian và sức lực cho những người này. Huống hồ, nếu nói ra, thì dân oán mới là thứ khó dẹp nhất, Lý lão không muốn chuyện chưa được giải quyết mà còn nổ ra nội chiến.

Suốt cả buổi sáng tranh cãi ầm ĩ, các tiên quân đến rồi đi, hàng chục người đã động tay động chân với nhau. Mâu thuẫn tích tụ bấy lâu nay bỗng chốc bùng phát, các tiên quân đập bàn phá ghế không còn chút phong

độ, chẳng khác gì người thường dưới hạ giới.

Ôn Hằng nhìn quanh, thấy có hơn năm mươi tiên quân đã nhận được thư giới thiệu lên thượng giới. Ôn Hằng quay sang Đức Văn, thấy hắn đang ngồi vắt chéo chân, ánh mắt thèm thuồng nhìn mình. Thấy Ôn Hằng nhìn lại, Đức Văn còn nháy mắt đưa tình. Tiếc là màn đưa tình này là dành cho kẻ mù, Ôn Hằng hỏi: "Bọn họ đều đi lấy thư giới thiệu, sao ngươi không đi?"

Đức Văn cười khẽ: "Chạy cái gì mà chạy, chạy đi đâu? Cửu Tiêu Giới chìm, thì Cửu Khôn, Cửu Hạo Giới có thể khá hơn sao? Chúng ta đều là con châu chấu trên cùng một sợi dây, ai cũng không thoát được. Chúng ta chạy được một lần, có chạy được lần thứ hai không? Đừng làm khổ bản thân nữa, có thời gian rảnh rỗi thì làm những gì muốn làm đi." Đức Văn kéo tay Ôn Hằng đầy tình cảm: "Tiểu Ôn Ôn, ước hẹn chứ?"

Ôn Hằng không kìm được, đấm thẳng vào mắt Đức Văn, hẹn cái đầu nhà ngươi.

Những tiên quân nhận được thư giới thiệu đã rời khỏi đại điện. Lý lão lớn tiếng nói: "Ta vẫn còn thư giới thiệu, nếu tiên quân nào muốn lên thượng giới, ta cũng không ngăn cản." Các tiên quân còn lại, có người do dự, có người kiên định, có người hoang mang vô định, cũng có người không mảy may bận tâm. Mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Điều đáng mừng là, dù các tiên quân còn lại có bầm dập mặt mày, nhưng cuối cùng đều đã yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hằng thấy nhiều tiên quân của Cửu Tiêu Giới đến vậy. Nhóm người này là tầng lớp quyết sách của Cửu Tiêu Giới. Có lẽ còn những tu sĩ cao thâm hơn họ, nhưng ở Cửu Tiêu Giới, những người có quyền nói nhất đều đang có mặt tại đây. Trước ngưỡng cửa của đại nạn, phải nói rằng, người có thể giữ được bình tĩnh nhất vẫn là nhóm này.

Lý lão gật đầu với các tiên quân còn lại: "Mọi người đều đã ở đây? Tốt, rất tốt! Vậy thì, hoan nghênh các vị cùng tồn vong với Cửu Tiêu Giới." Lý lão và Thủy Thần cúi chào các tiên quân, các tiên quân đứng lên đáp lễ Lý lão: "Nguyện cùng tiến thoái với Lý lão."

Lý Nghịch Thiên đúng là có cơ sở vững chắc trong lòng quần chúng, đám tiên quân này thật sự nghe theo ông một cách nghiêm túc như vậy.

Lý lão giơ tay: "Chư vị tiên quân, Lý Nghịch Thiên có một chuyện muốn cầu xin." Các tiên quân: "Xin Lý lão cứ nói." Lý lão nói: "Ta muốn nhờ chư vị chọn ra những binh lính tinh nhuệ nhất dưới trướng của mình để giúp ta một tay." Nghe vậy, các tiên quân nhìn nhau, sao thế? Nghe giọng Lý lão hình như còn có lời sau?

Lý lão nói: "Các vị, không giấu gì, Đạo Mộc đang mục nát chống đỡ Cửu Tiêu Giới. Nếu có thể chặt đứt Đạo Mộc, chúng ta vẫn còn một tia hy vọng." Các tiên quân nhìn nhau một lần nữa. Lý lão thở dài: "Chư vị tiên quân, xin theo ta."

Các tiên quân bước theo Lý lão và Thủy Thần rời đi. Xem tình hình này, Lý lão định mở kết giới để các tiên quân tận mắt nhìn thấy tình trạng của Đạo Mộc. Ôn Hằng cũng đi theo đại đội, một lần nữa bước xuống nhánh Đạo Mộc đang mục nát.

Lý lão không còn sửa chữa Đạo Mộc nữa. Cơn gió bão dữ dội từ hố thối rữa của Đạo Mộc thổi ra, các tiên quân phải lập kết giới và tụ lại mới có thể chống chọi được với cơn gió dữ. Miệng hố đang mở rộng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nước đen như mực từ nhánh cây chảy xuống như một thác nước nhỏ. Đứng bên dưới có thể nhìn rõ tình hình của Cửu Tiêu Giới hiện tại. Nếu dùng một từ để miêu tả tình hình trước mắt, thì đó là "kinh hoàng!"

Đức Văn và những người khác kinh ngạc. Rõ ràng chỉ mới vài ngày trước, tình hình chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Người có mắt đều thấy tình trạng tồi tệ đến mức nào. Hố trên nhánh cây Đạo Mộc vẫn đang mở rộng, chịu ảnh hưởng của cơn gió bão, đất đai gần Cửu Tiêu Giới liên tục bị thổi bay xuống. Cửu Tiêu Giới bây giờ chỉ còn lại lớp trên cùng, bên dưới đã sụp xuống thành hình phễu! Nếu tiếp tục sụp đổ, núi sông và dòng chảy trên lớp trên cùng cũng sẽ rơi xuống biển hỗn độn.

Nhánh cây Đạo Mộc đã có một nửa ngâm trong biển hỗn độn. Qua miệng hố có thể thấy nước của biển hỗn độn đã chuyển thành màu đen.

Giờ đây, hoặc là miệng hố của Đạo Mộc mở rộng trước và khiến Cửu Tiêu Giới sụp đổ, hoặc là Cửu Tiêu Giới chìm xuống biển hỗn độn trước khi hố mở rộng đến mức đó. Dù là điều kiện nào xảy ra trước, kẻ xui xẻo đều là Cửu Tiêu Giới. Nhìn từ hiện tại, nếu có thể tách Cửu Tiêu Giới khỏi Đạo Mộc và trôi nổi trên biển hỗn độn, thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

Chỉ có điều, cuộc sống trôi nổi không yên ổn là không dễ dàng gì. Mất đi sự chống đỡ của Đạo Mộc, cuối cùng họ cũng sẽ chết. Giống như Địa Hàn Lạnh Thấu Xương, giờ đây đã trở thành nơi lạnh giá đến mức có thể đóng băng con người thành khúc gỗ.

Lý lão cung kính cúi chào Ôn Hằng: "Ôn đạo hữu, xin mời ngài ra đây." Đám đông tự động tách ra thành một lối đi. Vô số thần thức ngạc nhiên rơi xuống người Ôn Hằng, đứng ở phía sau đội ngũ.

Đức Văn hỏi Ôn Hằng: "Sao Lý lão lại đột nhiên gọi ngươi? Tiểu Ôn Ôn, ngươi có phải là..." Nguyên Đức kéo tay áo Đức Văn: "Đừng nói linh tinh, cứ nghe tiếp đã."

Ôn Hằng mỉm cười với Đức Văn, rồi bước lên phía trước. Anh bước đi đầy tự tin và vững vàng, trong cơn gió bão dữ dội, những người khác đều phải lập kết giới chống đỡ, nhưng anh lại không hề lay động như núi.

Ôn Hằng tiến lên cúi chào các tiên quân: "Chư vị tiên quân, tại hạ là tu sĩ phi thăng từ Ngự Linh Giới, Ôn Hằng. Tình hình trước mắt, mọi người đều đã thấy rõ. Có thể lựa chọn ở lại và cùng tồn vong với Cửu Tiêu Giới, điều đó chứng tỏ mọi người rất yêu quê hương của mình."

Các tiên quân xì xào bàn tán: "Người này là ai?"

"Chưa từng gặp, chắc mới đến?"

"Sao thế? Sắp thay Thủy Thần đại nhân để trở thành tiên quân giữ giới mới rồi à?"

"Nhìn hắn chẳng qua là một địa tiên bình thường thôi mà..."

Ôn Hằng cười: "Ôn mỗ là ai không quan trọng, quan trọng là những gì Ôn mỗ sắp nói với mọi người. Chư vị, sau khi Cửu Tiêu Giới tách khỏi Đạo Mộc, Ôn mỗ muốn dẫn mọi người đến một Đạo Mộc mới."

Các tiên quân lại nổ tung, ai vậy? Sao mà ngạo mạn thế? Một tiên quân tính khí nóng nảy vừa định lên tiếng thì Ôn Hằng đã giơ chiếc gậy ăn xin trong tay: "Đây, chính là Đạo Mộc mới." Vừa dứt lời, cả đám tiên quân im phăng phắc. Đùa gì vậy? Đạo Mộc mới bé tí thế này, định dùng làm tăm xỉa răng để chống đỡ Cửu Tiêu Giới sao?

Ôn Hằng nhìn biểu cảm của họ mà không nói gì. Anh cười: "Chư vị tiên quân chỉ cần tập hợp binh lực

tinh nhuệ nhất của mình, chọn những chỗ yếu nhất của Đạo Mộc cũ mà ra tay, Cửu Tiêu Giới sẽ có thể tách ra khỏi Đạo Mộc cũ. Chỉ có điều, ta cần phải nói rõ rủi ro với mọi người."

Ôn Hằng nói: "Thứ nhất, Đạo Mộc của ta bị thiên đạo của thượng giới không chấp nhận. Sau khi tiếp quản Cửu Tiêu Giới, Cửu Tiêu Giới sẽ thuộc về một thiên đạo mới. Còn mọi người sẽ bị đưa đến đâu, ta không rõ. Thứ hai, quá trình tiếp quản cũng có rủi ro, có thể sẽ có sự hy sinh. Ta từng tiếp quản một thế giới dưới hạ giới, và đã gặp phải tình trạng kiệt sức. Nếu trong quá trình tiếp quản này xảy ra tình trạng tương tự, mong mọi người thông cảm. Thứ ba, khi Cửu Tiêu Giới tách khỏi Đạo Mộc, nó sẽ không còn liên quan đến thượng giới. Đến lúc đó, Cửu Tiêu Giới sẽ trở thành một giới riêng, tương lai thế nào, hoàn toàn do mọi người quyết định."

Thủy Thần nói: "Tất cả nghe theo sự chỉ huy của Ôn đạo hữu." Thủy Thần trong số các tiên quân vẫn có uy tín khá cao. Theo lý mà nói, ngay cả khi Cửu Tiêu Giới chìm vào biển, điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến ông ta. Ông ta đã dẫn đầu thể hiện thái độ, thì các tiên quân khác cũng không còn gì để nói nữa.

Ôn Hằng mỉm cười rạng rỡ: "Chư vị tiên quân, ta biết mọi người không tin tưởng ta, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, ta hy vọng mọi người có thể đồng lòng vượt qua khó khăn." Các tiên quân ngồi đây đều đã quyết định ở lại Cửu Tiêu Giới để chịu chết. Dù sao cũng chết, thì trước khi chết hãy làm một trận lớn, biết đâu còn có đường sống?

Quan trọng hơn, Ôn Hằng đứng phía trước, tỏa ra một khí trường mạnh mẽ, khí trường này có thể át được cơn gió bão. Các tiên quân bỗng nhiên cảm thấy đi theo anh là rất đáng tin cậy! Nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Hằng, họ lại càng tin tưởng. Không hiểu tại sao, các tiên quân gật đầu đồng tình.

Ôn Hằng bổ sung: "Chặt đứt Đạo Mộc cũ chỉ có một cơ hội, nên cần chư vị trở về tập hợp lực lượng mạnh nhất của mình. Chuyện này rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lộ tin tức. Thành bại nằm ở lần này, mong chư vị cẩn trọng!"

Dù Đạo Mộc đã mục nát, nhưng Ôn Hằng và những người khác vẫn định ra tay ở chỗ yếu nhất của Đạo Mộc. Nhưng nếu Đạo Mộc cũ còn có thể chống đỡ thêm trăm năm nữa, điều đó chứng tỏ rằng thiên đạo cũ vẫn đang lưu chuyển ở đây. Nếu chặt chém quá lâu mà không đứt, thượng giới nhất định sẽ phát hiện ra, nên tốt nhất là có thể chặt đứt trong một lần, để Cửu Tiêu Giới có thể dứt khoát rời khỏi Đạo Mộc cũ.

Ôn Hằng đã ở lại Cửu Tiêu Giới khá lâu, nhưng anh chưa có cơ hội đưa rễ cây của mình ra ngoài. Không ngờ lần đầu tiên đưa rễ ra lại phải lan tỏa khắp toàn bộ Cửu Tiêu Giới, đây là một công trình lớn. Nếu Đạo Mộc dưới hạ giới còn ở gần đây thì vấn đề không quá lớn. Nhưng bây giờ... Ôn Hằng cũng không biết giữa anh và Đạo Mộc của mình còn cách mấy thế giới.

Nhưng anh có một cảm giác mơ hồ rằng Đạo Mộc của mình đang ở gần đây. Cái gọi là phi thăng, chẳng qua chỉ là từ một thế giới này sang một thế giới khác. Chỉ cần có thể tiếp quản Cửu Tiêu Giới, anh nghĩ rằng mình có thể mở ra một con đường phi thăng khác cho những người dưới hạ giới.

Bên cạnh anh không có bạn bè thân cận, chỉ có một đội ngũ tạm thời tập hợp. Thử thách này có vẻ khó khăn. Nhưng không phải cần làm ngay bây giờ, hành động thực sự sẽ diễn ra vào đêm ba ngày sau. Lý lão hiện vẫn có thể cảm ứng được một chút đạo nghĩa của Đạo Mộc cũ, ông nói rằng mỗi khi đến giữa tháng, khi ánh trăng mạnh nhất, sức mạnh của Đạo Mộc sẽ bị suy yếu.

Ba ngày, anh có ba ngày để suy nghĩ xem mình sẽ làm gì vào lúc đó.

Các tiên quân hoặc mang tâm sự nặng nề, hoặc bình tĩnh rời đi. Ôn Hằng đứng trên Đạo Mộc cũ, trầm ngâm suy nghĩ, cho đến khi Lý lão và Thủy Thần gọi anh tỉnh lại. Thủy Thần bực bội: "Đang nghĩ gì thế? Đơ người ra như vậy." Ôn Hằng nói: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy áp lực hơi lớn."

Thủy Thần cười khẽ: "Ngươi có gì mà áp lực lớn, ngươi không phải là người của Cửu Tiêu Giới. Nếu nói về áp lực lớn, thì đó là chúng ta, những người này áp lực lớn mới đúng. Ngươi đến đây mà không thể hiện, Đạo Mộc vừa nói sụp là sụp. Ngươi như một vị cứu thế nhảy ra, không thành công thì cũng chẳng ai trách ngươi. Một khi thành công, sau này ngươi sẽ là người có công lớn nhất. Có gì mà áp lực. Hơn nữa, ta đã đưa thư giới thiệu lên thượng giới cho ngươi rồi, dù chúng ta có chìm vào biển hỗn độn, ngươi vẫn có thể lên Cửu Khôn Giới ở ba mươi hai tầng trời."

Ôn Hằng liếc nhìn Thủy Thần. Quả nhiên, ông ta là một người phóng khoáng. Không lạ gì khi con trai ngao này có thể trở thành tiên quân giữ giới, tư tưởng và phong thái quả nhiên khác biệt. Ba người bước về phía hang động bên dưới Cửu Tiêu Giới. Ôn Hằng nói: "Lý lão, ta có thể mang thi thể của Thông Thiên đi không? Ta muốn mang theo hắn lên thượng giới."

Lý lão ngạc nhiên nhìn Ôn Hằng, hồi lâu sau mới liên tục gật đầu: "Thái tử muốn mang theo thi thể của huynh trưởng ta đi để một đường đánh lên trên, cho hắn thấy kết cục của những kẻ đã làm hại hắn đúng không?" Ôn Hằng cười: "Ta muốn thử xem liệu có thể giúp hắn phục sinh hay không." Biểu cảm của Lý lão trở nên rất đau đớn. Cuối cùng, ông nói: "Được, huynh trưởng của ta cả đời theo ngài, đi theo ngài, chắc chắn hắn sẽ vui lòng."

Trước khi cẩn thận bỏ thi thể của Thông Thiên vào túi dưỡng linh, Lý lão lại lau nước mắt trước thi thể của Thông Thiên một hồi, khiến tâm trạng của Ôn Hằng cũng chùng xuống.

Ba ngày, đủ để những tiên quân muốn lên thượng giới và các gia tộc lớn thông thạo tin tức lên thượng giới. Khi rời khỏi phủ của Lý lão, Ôn Hằng thấy rất nhiều người đang xếp hàng trước phủ. Nhưng lần này họ không phải chờ đợi để gặp Lý lão, mà là đợi Lý lão mở thông đạo lên ba mươi hai tầng trời. Họ còn kéo theo cả gia đình. Những người này nắm bắt tin tức thật nhanh nhạy, chỉ trong nửa ngày mà đã có bao nhiêu người đến. Liệu thượng giới có chịu được nhiều người thế này không?

Khi Ôn Hằng trở về say tiên lâu, trong lâu không có khách khứa. Chủ quán Sam và các tiểu nhị tụ tập quanh bàn, phấn khích chơi mạt chược. Nói ra thì dưới hạ giới cũng có mạt chược, nhưng Ôn Hằng hơi ngốc, không biết chơi. Thấy Ôn Hằng trở về, đám tiểu nhị cũng không chơi bài nữa, ùa đến vây quanh: "Tiểu Ôn, ngươi về rồi à?"

Ôn Hằng ngơ ngác: "A... đã xảy ra chuyện gì thế?" Chủ quán Sam cười nói: "Theo tin đồn, Cửu Tiêu Giới của chúng ta sắp chìm rồi! Mọi người không đến ăn nữa." Cửu Tiêu Giới sắp chìm mà ngươi lại vui thế này sao? Lý lão vừa bảo không được tiết lộ tin tức ra ngoài, vậy mà chưa đầy nửa ngày, cả nửa thành đã biết rồi! Chỉ có thể nói rằng thế gian không có bức tường nào kín gió!

Chủ quán Sam thản nhiên: "Thượng giới chúng ta không

thể đi, chỉ có thể ở đây tự giải trí, cùng chìm với Cửu Tiêu Giới thôi. Ngươi về đúng lúc lắm, các đầu bếp đang ở hậu viện nấu những món sở trường. Hôm nay say tiên lâu không tiếp khách, toàn bộ anh em trong lâu tụ tập ăn một bữa thịnh soạn." Chủ quán Sam béo trắng chẳng để lộ chút khí thế bi tráng nào trước cái chết, mà lạc quan nói: "Bấy lâu nay mọi người đều vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi."

Các tiểu nhị vui vẻ ồn ào, những người bình thường không ưa nhau lúc này cũng đã bắt tay hòa giải. Mọi người vui vẻ như đang ăn mừng lễ hội, mọi nỗi buồn đều bị vứt ra sau đầu.

Bành Thiếu Đường và những người khác tò mò vây quanh Ôn Hằng: "Tiểu Ôn, ngươi nói xem, ngươi và Đức Văn tiên quân đã trải qua những yêu hận tình thù gì rồi? Sau khi ngươi đi, Đức Văn tiên quân còn đến tìm ngươi, các ngươi đã tiến triển đến đâu rồi?" Trán Ôn Hằng toát mồ hôi lạnh, đám người này, chết đến nơi rồi mà vẫn nhiều chuyện thế này. Rõ ràng không có chuyện gì, vậy mà họ lại truyền bá sống động như thật. Chủ quán Sam cười lớn: "Thôi nào, đừng hỏi chuyện riêng tư như vậy. Các ngươi khiến tiểu Ôn phải trả lời thế nào đây."

Ôn Hằng không biết biện bạch ra sao, chủ quán Sam vừa nói vậy, dường như thật sự giữa anh và Đức Văn có gì đó mập mờ không nói ra được. Ôi, cái thế giới toàn tin đồn và những kẻ nhiều chuyện này!

Các đầu bếp rất nhanh đã bưng ra những món ăn sở trường. Ôn Hằng chen chúc ngồi giữa họ. Đến nước này, các đầu bếp cũng không còn nhớ mối hận trước đây về việc Ôn Hằng làm họ ngộ độc. Họ vỗ vai Ôn Hằng: "Tiểu Ôn, ngươi đến say tiên lâu của chúng ta là muộn nhất. Ban đầu còn nghĩ rằng có thể truyền lại tuyệt học cả đời cho ngươi, nhưng giờ xem ra không có cơ hội nữa rồi. Nào nào nào, trước khi chết hãy thử tay nghề của bọn ta! Đảm bảo có vả ngươi mấy cái tát ngươi cũng không ngừng miệng đâu! Đây là món trong thực đơn bí mật của ta, người bình thường không có cơ hội ăn được đâu!"

Khi Ôn Hằng xắn tay áo chuẩn bị gắp đồ ăn, 'đinh'—chiếc thư giới thiệu trong tay áo của anh rơi xuống bàn. Thư giới thiệu bằng chất liệu cứng như ngọc lăn trên bàn. Bành Thiếu Đường với tay nhặt thư giới thiệu lên, hắn nhìn Ôn Hằng: "Tiểu Ôn, ngươi đã có thư giới thiệu rồi à?" Ôn Hằng vừa nhìn vẻ mặt của hắn, đã biết ngay hắn lại đang tưởng tượng ra mối tình lãng mạn giữa anh và Đức Văn rồi. Trong mắt họ, chắc chắn Ôn Hằng đã leo lên cành cao để lên thượng giới.

Ôn Hằng nghĩ thầm, bữa ăn hôm nay có thể sẽ mất vị đây, có lẽ anh sẽ bị nhóm này chế giễu, thậm chí còn có người cướp thư giới thiệu của anh. Trong thành đã xảy ra chuyện như vậy rồi, những tiên quân nhận được thư giới thiệu đã bị những tu sĩ mạnh hơn cướp đoạt.

Chủ quán Sam và mọi người đều nhìn thấy. Đôi mắt của chủ quán Sam hơi đỏ lên: "Tiểu Ôn, ngươi định lên thượng giới à?" Ôn Hằng gật đầu: "Ta phải lên thượng giới, bạn bè của ta đang ở trên đó." Chủ quán Sam cười, gật đầu: "Tốt, tốt, lên thượng giới tốt lắm, ít ra vẫn còn có hy vọng. Không như chúng ta, cứ thế này thôi! Nào! Ăn nhiều vào, lên thượng giới rồi có thể ngươi sẽ không còn cơ hội thưởng thức mỹ vị của say tiên lâu nữa đâu!"

Các đầu bếp to béo cũng gắp đồ ăn cho Ôn Hằng: "Đừng khách sáo, ăn nhiều vào. Chúng ta chẳng có gì ra hồn, cả đời chỉ muốn làm đầu bếp ở say tiên lâu, bây giờ trong lâu khó khăn lắm mới có người có thể ra ngoài, chúng ta mừng cho ngươi!" Ôn Hằng nhìn các đầu bếp và tiểu nhị, rõ ràng họ không bận tâm đến việc Ôn Hằng có thư giới thiệu. Giống như họ nói, gốc rễ và linh hồn của họ ở say tiên lâu, ngoài nơi này ra, họ không muốn đi đâu cả.

Những giây phút thảnh thơi cuối cùng, các đầu bếp đều rất phóng khoáng. Họ đã lôi ra những loại rượu ngon nhất trong say tiên lâu, giữa tiếng cười vui, những đầu bếp thường ngày kiềm chế giờ chuẩn bị say đến cùng. Ôn Hằng cũng không khách sáo, anh hòa mình vào giữa các đầu bếp và ăn đến căng tròn bụng.

Theo những gì anh biết, những ngày tốt lành như thế này còn ba ngày nữa. Ba ngày sau, Cửu Tiêu Giới sẽ có những thay đổi trời long đất lở. Anh cũng sẽ vội vàng chia tay với Cửu Tiêu Giới và lên ba mươi hai tầng trời. Lần này, anh có cảm giác y hệt như khi rời khỏi U Minh Giới, luôn cảm thấy chưa kịp chào tạm biệt đàng hoàng thì đã phải rời đi.

Anh giống như một con bướm vô tình bay vào thế giới của người khác, sau khi gây ra cơn sóng dữ, lại nhàn nhã rời đi.

Giữa tiếng cười nói và tiếng cốc chén chạm nhau, Ôn Hằng bỗng có chút hoảng hốt. Trước sự biến động của Cửu Tiêu Giới, có người hoảng loạn tháo chạy, có người bình thản đối diện với cái chết, có những người anh em tốt đâm nhau sau lưng, cũng có những người ở bên nhau không lâu, nhưng lại có thể bao dung vô điều kiện. Lòng người, anh mãi mãi không thể nắm bắt và hiểu thấu. Đôi khi anh cảm thấy thế gian lạnh lẽo thấu xương, nhưng có những người hoàn toàn xa lạ lại gửi đến sự ấm áp; đôi khi anh cảm thấy xung quanh bình yên, nhưng rồi bỗng nhiên sóng gió nổi lên, người gây chuyện lại là kẻ mà anh không thể ngờ tới.

Ôn Hằng uống trà trái cây, nhìn những người đang vui vẻ ồn ào. Khóe miệng anh nở một nụ cười. Chỉ mong mình có thể tiếp quản Cửu Tiêu Giới thật tốt, để có thể cho những người này một nơi để tụ tập ăn uống và trò chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro