Chương 28: Cũng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Dưa Hấu Chấm Muối
Wattpad: _bjyxszd_0810
_________________________________

Đây không phải lần đầu tiên Yến Song gặp chuyện người ngoài nhiệm vụ bỗng nhiên can thiệp hoặc làm loạn tuyến cốt truyện. Chuyện này cũng là một trong những thách thức mà đám nhân viên bọn họ phải đối mặt mỗi ngày.

Có một số người sẽ hoàn toàn tuân theo dòng thế giới gốc mà làm việc vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cho dù là vậy cũng khó mà tránh khỏi.

Yến Song sẽ không bao giờ làm vậy, y có chính kiến của mình.

Sách là đồ chết, người lại là vật sống.

Tất cả các nhân vật trong sách đều có cá tính và suy nghĩ riêng. Chỉ cần một sai số nhỏ, người ta đã có thể nảy ra suy nghĩ và hành động khác nhau, từ đó có hành vi khác so với nguyên tác.

Muốn diễn theo cốt truyện không sai một li giống y như đúc, thì quả là mơ mộng hão huyền.

Yến Song tin rằng, có nhiều người thất bại là vì mù quáng tin tưởng cốt truyện nguyên tác do Cục xuyên sách cung cấp.

Cho nên từ trước tới nay y đều tuân thủ nghiêm ngặt thiết lập nhân vật, nhưng giữ trạng thái linh hoạt với cốt truyện.

Rủi ro cao thì lợi nhuận càng cao.

Từ đó đến nay vẫn chưa bể mánh bao giờ.

Chỉ cần y đặt hết tâm huyết vào làm việc, hết thảy tình tiết hay nhân viên đều tùy y sử dụng.

Lần trước Kỷ Dao cho y một triệu tệ.

Số tiền đó vốn không có trong cốt truyện, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi Tần Vũ Bạch xé nát chi phiếu.

Sau đó, Tần Vũ Bạch lại cho y một triệu, nhưng không trực tiếp cho y, mà là quyên góp cho cô nhi viện trên danh nghĩa của y, theo lý thuyết thì số tiền này cũng không thuộc tuyến cốt truyện, nhưng phía hệ thống lại cho phép lấy khoản nhuận bút này.

Có lẽ đây là một lỗ hổng có thể chui.

Trước khi xuống xe, Yến Song đưa chi phiếu cho vệ sĩ bên cạnh, "Phiền anh trả lại cho Kỷ tiên sinh, nhờ ngài ấy dùng danh nghĩa của tôi quyên góp số tiền này cho cô nhi viện Ngôi Sao."

Vệ sĩ nhận lại chi phiếu ngay lập tức, còn chẳng từ chối cho có lệ, "Được, không thành vấn đề."

Biểu hiện như vậy khiến Yến Song không thể không hoài nghi, liệu có phải Kỷ Văn Tung đã sớm đoán được y sẽ đưa ra yêu cầu như vậy hay không?

Kỷ Văn Tung đang dùng cách này nói cho y biết -- Hắn đã nhìn thấu y, đừng hòng âm mưu giở bất cứ trò mèo nào.

Đúng là một người khó giải quyết mà.

Nhưng trước mắt xem ra hai người bọn họ cùng chung lợi ích. Chắc hẳn Kỷ Văn Tung sẽ không can thiệp vào chuyện giữa y và Kỷ Dao, thậm chí Kỷ Văn Tung còn ám chỉ y chơi lớn hơn, để Yến Song cứ việc đùa giỡn tình cảm đứa con ruột của hắn.

Đúng là một người cha tốt.

Một tiếng sau, Yến Song dò hỏi hệ thống về biến động số dư trong tài khoản, sau khi biết đã tăng thêm một triệu thì lập tức vui vẻ đến không khép được miệng.

Phán đoán chính xác!

Chỉ cần không phải là tiền qua tay y thì sẽ không bị can thiệp.

Được được được, không phải chỉ là dạy cho Kỷ Dao một bài học thôi à?

Nếu Kỷ Văn Tung yêu cầu, y còn có thể dạy Kỷ Dao cả mười bảy mười tám bài học, chỉ cần Kỷ Văn Tung sẵn lòng trả "tiền học thêm" là được!

Giữa trưa, khi Ngụy Dịch Trần tới đón Yến Song, y không giấu được tâm trạng vui vẻ, vừa lên xe đã ôm Ngụy Dịch Trần, nhưng cánh tay vươn ra lại bị một tờ tiền mỏng ngăn lại.

Yến Song không khách sáo, rút tờ tiền trên tay Ngụy Dịch Trần trước đã, "Ý gì đây?"

"Thuê xe." Ngụy Dịch Trần hờ hững nói.

Yến Song bật cười, vẫn nhào lên ôm lấy bờ vai rộng lớn của Ngụy Dịch Trần mà cọ vài cái, bị Ngụy Dịch Trần vô tình đẩy ra, "Ngồi yên."

Xem ra quản gia của chúng ta đã khôi phục lý trí rồi nhỉ? Yến Song cười tít mắt mà nghĩ, lùi về ghế phụ lái, ngửi mùi hương trên tờ tiền, là mùi mực in vừa mới ra khỏi máy in tiền, "Anh thích tiền mặt nhỉ."

"Cậu không thích à?"

"Tôi thích hết," Yến Song híp mắt, cười trông như giặc, "Tôi không phân biệt bất cứ hình thức tiền tệ nào đâu."

"Bao gồm cả chi phiếu à?"

Yến Song nghe ra lời hắn có ẩn ý, "Diêu Tĩnh theo kịp à?"

Y thấy phong cách làm việc của Kỷ Văn Tung không thể nào để người khác theo dõi được.

"Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy."

Quả nhiên.

"Ngài Tần tự có biện pháp của mình," Ngụy Dịch Trần hàm súc nói, "Không nhất định phải phái người theo dõi."

Yến Song hiểu ngay lập tức.

Tần Vũ Bạch đã cài gián điệp ở chỗ Kỷ Văn Tung.

Cũng không biết quân cờ này rốt cuộc đã đi sâu vào được bao nhiêu.

Yến Song lập tức có cái nhìn khác về Tần Vũ Bạch.

Có thể gài người vào chỗ một người có ham muốn khống chế mạnh như Kỷ Văn Tung, cho thấy khả năng của hắn cũng không nhỏ.

Hóa ra Tần Vũ Bạch không phải chỉ là một con chó điên.

Không biết có phải Tần Vũ Bạch lại tái phát bệnh cạnh tranh hay không, nơi Ngụy Dịch Trần dừng xe cũng là một tòa biệt thự cổ, cũng có những nàng hầu xinh đẹp.

Yến Song cảm giác như thể mình đã quay ngược thời gian, khi nhìn thấy Tần Vũ Bạch một thân âu phục màu bạc sắc mặt u ám thì mới tỉnh táo lại.

Người hầu bên cạnh kéo ghế cho y, Yến Song vội liên tục nói cảm ơn, ngồi đối diện với Tần Vũ Bạch.

Tần Vũ Bạch không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt như dao găm cứa lên mặt Yến Song từng nhát một.

Lần đầu tiên hắn gặp Yến Song là ở một buổi tiệc rượu.

Yến Song tới làm thêm, là người phục vụ lâm thời, có lẽ là do quá mệt mỏi mà cậu lén dựa vào một góc khuất để nghỉ ngơi. Cậu bỏ kính mắt xuống, dùng tay áo lau những giọt rượu bắn lên mắt kính. Tần Vũ Bạch vừa nhìn đã ấn tượng sâu sắc, từ đó nhớ kỹ người này.

Có lẽ nhìn nhiều thành quen, bây giờ cho dù Yến Song có đeo cặp kính kia, thì Tần Vũ Bạch cũng có thể hình dung rõ hình dáng y trong lòng một cách dễ dàng.

Giống, nhưng cũng không giống.

Vẻ ngoài giống.

Tính cách thì thật sự không giống một chút nào.

Tần Vũ Bạch không mở miệng, Yến Song cũng giả câm.

Thứ tinh túy nhất của ngược luyến chẳng phải là hai người đều có lời nhưng không nói, tình cảm mãnh liệt nhưng giả chết đó sao.

Từng món ăn lần lượt được đưa lên, ăn xong một món thì đến món tiếp theo, món nào cũng rất ngon.

Đồ ăn của Tần Thú quả nhiên không bao giờ khiến y thất vọng.

Món tráng miệng là một món trắng tuyết như bọt, vào miệng là tan, Yến Song thưởng thức tỉ mỉ, trong miệng là vị ngọt hỗn hợp của trái cây tươi, hương vị thượng hạng, chỉ tiếc ăn vài miếng đã hết.

"Đưa cho cậu ấy phần của tôi."

Yến Song ngước mắt lên, Tần Vũ Bạch đang lau tay bằng khăn ướt, đôi mắt chăm chú nhìn đôi tay mình, chẳng nhìn Yến Song lấy một lần.

Người hầu vội vàng mang chiếc đĩa trước mặt Tần Vũ Bạch tới trước mặt Yến Song.

Giữa đồ ăn ngon và dày vò lòng nhau, Yến Song nhịn đau từ bỏ cái trước, y buông muỗng, nhàn nhạt nói: "Tôi no rồi."

Phát ra tín hiệu thiện chí nhưng lại bị từ chối, Tần Vũ Bạch dừng động tác trên tay, đôi mắt sắc bén nhướng lên, "Sao, được nhân nhượng thì muốn lấn tới à?"

Yến Song vẫn không để ý đến hắn.

Tần Vũ Bạch nắm chặt khăn lông ướt trên tay, hận không thể kéo Yến Song lại đây rồi tát cho y một cái thật mạnh.

"Không ăn thì khỏi, đổ đi!" Tần Vũ Bạch ném khăn lau qua một bên, lạnh lùng nói với người hầu.

Nàng hầu lại vội vàng bưng dĩa đồ ngọt đi xuống.

Trong căn phòng trống trải thoáng cái chỉ còn lại hai người.

Có lẽ Tần Vũ Bạch thích phong cảnh tự nhiên hơn, nên căn phòng này cũng là cửa sổ sát đất, thông thoáng sáng sủa. Trên sàn là bóng râm của cây cối phía ngoài cửa sổ, khiến người ta không phân rõ là ở trong hay ngoài nhà.

Yến Song ngồi trên ghế, ánh sáng hai bên chiếu vào một mình y, cảm giác như là nhân vật chính của một vở kịch.

Khán giả duy nhất của y đang ngồi đối diện, vừa lạnh nhạt vừa bắt bẻ mà đánh giá y, không biết lại muốn y diễn cái gì.

"Lại đây."

Yến Song vẫn cúi gằm mặt không nói lời nào.

Ngay lúc Tần Vũ Bạch chuẩn bị phát cáu, Yến Song đứng lên, đi đến trước mặt hắn với vẻ mặt vô cảm như một khúc gỗ. Y nghĩ thầm: mình thì đứng còn Tần Vũ Bạch thì ngồi, hắn mà muốn tát cho mình một cái thì có phải không tiện lắm không?

Cánh tay bị kéo qua, chân Yến Song lảo đảo một chút, ngã ngồi vào lồng ngực Tần Vũ Bạch. Y gắng sức rút cánh tay ra, nhưng lại bị Tần Vũ Bạch khóa lại chặt chẽ, y không giãy giụa nữa, lặng lẽ quay mặt đến góc độ mà hắn chỉ cần tiện tay là có thể tát trúng.

Chu đáo quá trời.

Tần Vũ Bạch ôm lấy Yến Song, âm thầm nghĩ trong lòng.

Thực ra vóc dáng Yến Song cũng không thấp, dáng người thon dài, chỉ là hơi gầy, khi ngã vào trong lồng ngực người khác lại có cảm giác mỏng manh yếu ớt.

Nhưng đồng thời y lại rất quật cường.

Người ngồi ở trong vòng tay hắn, eo lưng lại vẫn thẳng đến cứng đờ.

Chỉ có lúc ở trên giường mới có thể yếu thế hơn chút.

Tần Vũ Bạch trầm ngâm một lát, "Ngày hôm qua...... là tôi quá kích động, tôi xin lỗi cậu."

Lời vừa nói ra, Yến Song lập tức nhìn về phía hắn, hai mắt mở to, có vẻ rất kinh ngạc.

Lần đầu tiên Tần Vũ Bạch nhìn thấy biểu cảm y chân thật đến vậy, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, cân nhắc nhiều lần, quyết định của hắn quả nhiên là chính xác.

Như thế nào, ngữ y mà cũng có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn chắc?

"Tôi không nên nhận cuộc gọi kia, cậu cũng không nên đánh tôi, cả hai bên đều có sai lầm." Tần Vũ Bạch nói không nhanh không chậm.

Giọng điệu Yến Song nhẹ nhàng, thái độ lại rất kiên quyết, "Anh làm nhục tôi trước."

Tần Vũ Bạch cầm tay y, "Tôi trượt tay bấm nghe cũng gọi là làm nhục cậu à?"

"Đâu phải anh trượt tay," Yến Song không cho hắn lối thoát nào, "Là anh cố ý, cố ý nhận cuộc gọi kia, lại cố ý......" Y không nói được nữa, dứt khoát lại cúi đầu cắn môi.

Tần Vũ Bạch rất hứng thú mà truy hỏi: "Cố ý cái gì?"

Cánh tay Yến Song giật giật, Tần Vũ Bạch lập tức cảnh giác mà siết chặt hai cánh tay y, nghiêm khắc nói: "Học cái thói đánh người ở đâu ra thế? Cậu nhìn mặt với cổ tôi xem, cả công ty có bao nhiêu người nhìn rồi chê cười tôi, cậu có biết không? Rốt cuộc cậu còn không nói lý? Tôi tìm người hầu hay là tìm tổ tông hả?"

Yến Song cúi gằm mặt, tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng lời nói ra vẫn sắc bén như cũ, "Tôi có cầu xin anh muốn tôi đâu."

"Cậu --" Tần Vũ Bạch đã nhượng bộ không ít, thấy y vẫn ra cái vẻ bướng bỉnh, lại bắt đầu tức giận, "Được, cậu không cầu tôi, có rất nhiều người tự nguyện quỳ xuống cầu xin tôi."

Yến Song ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Bạch với sắc mặt khó coi, "Anh lại muốn nói tới cha nuôi của tôi à?"

Tần Vũ Bạch chỉ lạnh lùng nhìn y.

Không khí vốn đang chuyển biến tốt đẹp lại dần trở nên căng thẳng.

"Thôi được," Yến Song thờ ơ nói, "Anh ném cả hai cha con tôi tới vùng Trung Đông cho súng bắn chết đi."

Mấy lời hắn nói lúc giận thì lại nhớ rất rõ ràng.

Tần Vũ Bạch vừa tức giận vừa tức cười, lạnh nhạt nói: "Bây giờ tôi cũng muốn ném cậu ra cho súng bắn lắm đấy."

Yến Song nói mà không chớp mắt, "Vậy phiền anh quyên góp tất cả gia tài của tôi cho cô nhi viện, cũng coi như tự tích cho bản thân anh chút đức."

Tần Vũ Bạch suýt chút nữa bị Yến Song chọc tức chết.

Hắn thật sự ấm đầu rồi.

Nhìn Yến Song một mình lẻ loi chạy tới bệnh viện, hắn không đành lòng, trái lo phải nghĩ, nghĩ lại cũng không cần cãi nhau to tới vậy, hôm nay tính giải hòa, cũng là không muốn thêm phiền phức cho mình nữa.

Không ngờ người này không hề cảm kích chút nào!

Tần Vũ Bạch đang định đẩy người ra khỏi đùi, bỗng nhiên nghĩ đến Yến Song ngoài miệng thì cứng, nhưng không phải vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn sao? Hắn liếc nhìn đôi mắt Yến Song, nhận ra tuy y trầm mặc không nói nhưng vẻ mặt lại rất ngoan ngoãn. Hắn nghĩ thầm có phải y đang làm nũng, muốn hắn dỗ dành hay không?

Tần Vũ Bạch sẽ không dỗ người, chỉ lạnh lùng nói: "Cậu muốn tôi bồi thường thế nào?"

Yến Song vẫn không hé răng, trong lòng tính toán bòn một khoản của Tần Vũ Bạch, để hắn quyên cho cô nhi viện.

"Hay tôi lại quyên 500 ngàn cho cô nhi viện nhé?"

Chuẩn rồi!

Cộng cả khoản lần trước, đồng chí Tần Thú đã giúp đỡ sự nghiệp về hưu của y 2,5 triệu tệ!  (~8,8 tỷ vnđ)

Yến Song không nói gì, nhưng eo đã mềm xuống, không cứng đờ như trước nữa, xem như là nhượng bộ trá hình.

Ánh mặt trời ban trưa ấm áp chiếu lên hai người họ, lại là khoảng thời gian yên tĩnh khó có được giữa hai người.

Tần Vũ Bạch cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nỡ phá vỡ sự hài hòa này, cuối cùng vẫn không làm gì.

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của Yến Song. Tần Vũ Bạch nghĩ thầm, hắn vẫn phân biệt rõ, chỉ cần đặt hai người chung một chỗ là có thể thấy cao thấp rõ ràng.

"Bắt đầu từ ngày mai, cậu đến Tần gia đi."

Yến Song suýt nữa thì nghi ngờ Tần Vũ Bạch bị ai đoạt xá.

Sao tự dưng đối xử tốt với y quá vậy?!

Yến Song không bị vui sướng làm lóa mắt.

"Tôi có thể đồng ý...... nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn phải về kí túc."

"Tại sao?"

Yến Song lãnh đạm nói: "Không có tại sao."

Nhỡ đâu Kỷ Dao về ký túc xá thì sao!

Dường như Tần Vũ Bạch đã nhìn ra tâm tư của Yến Song, lạnh nhạt nói: "Hôm nay đi một chuyến như thế, còn chưa bỏ cuộc sao?"

Về Kỷ Dao, Tần Vũ Bạch vẫn cảm thấy về sau mình không nên quá để ý. Quan tâm trong lòng Yến Song thích ai làm gì? Hiện tại y chỉ có thể ngồi trong lồng ngực hắn, tương lai còn dài, sợ gì chứ! Chẳng lẽ hắn còn không bằng một thằng nhóc con à?

"Tôi không biết anh đang nói cái gì."

Tần Vũ Bạch cố hết sức kìm nén tức giận, "Cậu đừng quá đáng, tôi cảnh cáo cậu, Kỷ Văn Tung không dễ nói chuyện như tôi đâu."

Yến Song chế giễu nói: "Anh dễ nói chuyện á?"

Đôi mắt Tần Vũ Bạch lóe ánh lạnh lùng, lửa giận cháy lên trong ánh mắt.

Yến Song đổ thêm dầu vào lửa, "Tôi biết anh ghi hận cái tát của tôi, muốn đánh lại đúng không, vậy anh đánh đi, tôi không đánh lại, cũng sẽ không chửi anh là đồ đê tiện đâu."

Cày điểm diễn ngược thân đi anh trai!

Đừng thương cái thân yêu kiều mỏng manh này!

Yến Song nóng lòng muốn thử đánh lộn với tra công, nhưng mà lửa giận trong mắt Tần Vũ Bạch lại chậm rãi dập tắt, hai tay nắm chặt cánh tay Yến Song, cười lạnh nói: "Cậu muốn đánh một trận, lăn qua lộn lại? Tôi cứ không chiều theo ý cậu đấy thì sao."

Yến Song: "......" Chóa! Này không phải đê tiện thì ai đê tiện?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro