Chương 50: Đánh mặt Phó Thương Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ Lăng Tiêu tỉnh lại, trong phủ sớm đã không còn bóng dáng Mạc Khởi, vị đại hoàng tử kia cũng đã nghiễm nhiên rời đi.

Phó Vũ Quân canh giữ ở bên giường Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu tỉnh lại, hỏi tình huống kỹ càng tỉ mỉ, thanh lý phủ từ trên xuống dưới một lần.

Còn thật sự khiến Phó Vũ Quân tìm ra người giúp Mạc Khởi trốn.

Trong đó có hai người là nô bộc phòng tạp dịch hậu viện, có một người là tôi tớ phòng bếp, một người là thị vệ canh viện, mấy người kia đều chỉ có một điểm chung, chính là đều là nam nhân.

Mấy người nói ra hết mọi chuyện, Phó Vũ Quân cùng Lăng Tiêu mới biết được, từ bảy ngày trước, Mạc Khởi đã quen biết Phó Thương Quân.

Là ở tửu lâu bên ngoài.

Thì ra, Mạc Khởi bằng vào mỹ mạo của mình, ngắn ngủi vài ngày liền bắt tâm một đám nam tử làm tù binh, lợi dụng họ thường thường mang mình ra ngoài ăn chút đồ ngon, chơi chút trò vui.

Bảy ngày trước, là thị vệ Lý Tứ mang theo Mạc Khởi đến tửu lâu ăn, liền gặp Phó Thương Quân thường xuyên đi đến đó, Phó Thương Quân vốn yêu thích sắc đẹp, thấy dáng dấp thiên nhân của Mạc Khởi, lập tức, liền kết giao với nàng.

Sau đó, hai người tình chàng ý thiếp, Mạc Khởi liền động tâm tư bảo Phó Thương Quân mang mình rời đi, Phó Thương Quân cũng vui vẻ đáp ứng, lúc này mới có Phó Thương Quân sau đó tới cửa muốn người.

Mạc Khởi sau khi sống lại, coi như là có chút tiểu tâm tư, vì giấu diếm Lăng Tiêu cùng Phó Vũ Quân, nàng ở trong phủ, cũng không tiếp xúc với mấy người kia nữa, ngày thường muốn mấy người kia mang nàng ra ngoài, cũng là dùng biện pháp lén lút tìm cớ.

Hơn nữa, theo mấy người kia nói, Phó Thương Quân thường xuyên tặng vàng bạc châu báu, gấm vóc trù la cho Mạc Khởi, nhưng Mạc Khởi lại không mặc ở trong phủ.

Ở trong phủ, nàng luôn là một bộ nô tỳ thấp kém bị người ức hiếp, sợ hãi rụt rè cầu sinh.

Chọc mấy nam nhân trong phủ, đều đau lòng với nàng.

Ngày đó Phó Thương Quân tới cửa, Mạc Khởi liền nghĩ cách lén nghe Phó Vũ Quân cùng Phó Thương Quân nói chuyện, biết mình rời đi đã bị quấy nhiễu, Mạc Khởi đã nghĩ đến trốn đi, nàng tìm mấy người đó, mấy người đó sớm đã đau lòng nàng bị ức hiếp trong phủ đệ, lúc này tự nhiên là nguyện ý giúp nàng...

Lăng Tiêu và hai thị nữ trúng chính là mê dược mà Mạc Khởi từ bên ngoài mua vào, điều này cũng chứng minh nàng đã sớm có dự mưu.

Về phần, bát cháo tổ yến kia, Phó Vũ Quân cũng tìm đại phu tới, kiểm tra cặn bã lưu lại trong đế bát vỡ, tra ra bên trong bị hạ kịch độc.

Mọi chuyện đều rõ ràng, Lăng Tiêu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân: "Đến bây giờ, ngươi còn cảm thấy nữ nhân này không có gì nguy hiểm hay sao?"

Tiểu nô tài trên mặt một mảnh châm biếm, bộ dáng đắc sắt tựa hồ đang trào phúng hắn coi thường Mạc Khởi ngu xuẩn, Phó Vũ Quân im lặng rũ mắt, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Hắn cong xuống khóe môi luôn giương cao, không nhìn Lăng Tiêu, cũng không trả lời vấn đề của Lăng Tiêu, giống như tức giận, hắn hạ lệnh, xử tử hết bốn người này.

Trên mặt Phó Vũ Quân là nghiêm túc chưa từng có, bình thường trong mắt mang ý cười lúc này lại lộ ra hung ác, tựa như một con dã thú tức giận, khiến Lăng Tiêu theo bản năng mà sợ run.

Lúc này Lăng Tiêu mới đột nhiên nhớ tới, vị này có hiền hoà thân dân như thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng là một người thượng vị nắm quyền lợi.

Người thượng vị, sẽ không cho phép người khác ngỗ nghịch bản thân.

Lăng Tiêu im lặng rũ mắt, chợt nghe thấy Phó Vũ Quân chậm rãi nói: "Ta nghe nói, ngươi cho Mạc Khởi uống hết bát cháo tổ yến có kịch độc kia?"

Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phó Vũ Quân không biết từ khi nào, khôi phục thành vẻ mặt ý cười kia của hắn, nhưng nụ cười này lạnh như băng, không còn tùy ý như thường, điều này làm cho Lăng Tiêu cảm thấy nguy hiểm, y không khỏi cảnh giác cẩn thận.

"Ngươi vì sao lại đột nhiên hỏi điều này?" Lăng Tiêu tìm hiểu hỏi.

Phó Vũ Quân nghe vậy nhướng mày, cười mị hai mắt, hắn xoay người mặt hướng về Lăng Tiêu, kéo theo kim phiến trên người đinh đương rung động, tiếng vang kia đánh vào trong lòng Lăng Tiêu, một chút một chút, khiếm nhịp tim Lăng Tiêu đột nhiên gia tốc.

Trực giác nói cho Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân lúc này rất nguy hiểm.

Quả nhiên, Phó Vũ Quân đột nhiên mở mắt nói: "Ta nói rồi, không thể hại tánh mạng nàng, chuyện ta hỏi còn chưa hỏi rõ ràng, ngươi có còn nhớ rõ?"

Trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng mà nguy hiểm, Lăng Tiêu theo bản năng liền gật đầu.

Phó Vũ Quân vươn tay khoát lên vai Lăng Tiêu hơi dùng sức: "Vậy ngươi nếu nhớ rõ, nên nhớ vào trong đầu."

Phó Vũ Quân lực tay không nhỏ, đầu vai bị hắn nắm dưới tay ẩn ẩn đau, Lăng Tiêu kêu rên một tiếng, không thoải mái nhíu mày.

Đem bộ dáng chịu đựng của Lăng Tiêu, toàn bộ nhìn vào đáy mắt, trái tim Phó Vũ Quân không hiểu sao rung động một cái, khuôn mặt hắn mềm lại, dưới tay liền buông lỏng, buông Lăng Tiêu ra.

Lăng Tiêu sửng sốt, giương mắt nhìn Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân đang nhìn tay mình làm như cũng thực kinh ngạc, nhưng mà, hắn kinh ngạc chợt lóe mà qua, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Lăng Tiêu nói: "Lần này liền quên đi, chính nàng ta hạ độc cũng là gieo gió gặt bão, nếu nàng còn mạng để sống, giữ nàng một mạng cho ta, hoặc là, hỏi ra bí mật mà ta muốn cho ta cũng được."

Lăng Tiêu nghe vậy, mắt đầy nghi hoặc, y không khỏi nhếch môi hỏi: "Ngươi muốn biết bí mật đó như vậy, vậy vì sao Mạc Khởi ở trong phủ lâu như vậy, ngươi không hỏi?"

Phó Vũ Quân nghe thấy, cười nhạo một tiếng, liếc Lăng Tiêu nói: "Ngươi sao biết ta không hỏi?"

"Ngươi có hỏi?" Lăng Tiêu kinh ngạc.

"Không chỉ một lần." Phó Vũ Quân nhếch môi nói: "Lúc khảo vấn, cũng từng tra tấn qua, nhưng mỗi lần người hầu tra tấn đều là Lý Tứ, Mạc Khởi có tra tấn như thế nào thì miệng cũng rất cứng, lúc này nghĩ lại, sợ là Lý Tứ làm khó từ giữa."

Nói xong, Phó Vũ Quân sắc mặt lạnh như băng, Lăng Tiêu nghe vậy thấy kỳ quái, y mang theo chút mê mang nói: "Các ngươi động tĩnh lớn như vậy... Ta sao lại không biết."

Phó Vũ Quân liếc nhìn Lăng Tiêu, cái nhìn kia mang theo bất đắc dĩ và sủng nịch mà bản thân hắn cũng không phát hiện: "Ngươi mỗi lần sau khi luyện công trở về phòng liền ngủ, nào biết ta làm gì!"

"..." Lăng Tiêu hồi tưởng một chút, tựa hồ thật sự là như vậy, luyện công không thể nghi ngờ đã tiêu hết tinh lực của y, y cả Mạc Khởi cũng chưa kịp quản, làm sao có thể đi chú ý Phó Vũ Quân.

Lăng Tiêu hơi ngại ngùng gãi gãi đầu.

Nhìn tiểu nô tài bộ dáng mộc mạc, chút oán niệm cuối cùng trong lòng Phó Vũ Quân cũng tiêu tán không còn một mảnh, hắn khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, sửa sang lại xiêm y nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, chúng ta đi Vọng Xuân lâu đi."

"?" Lăng Tiêu vẻ mặt nghi hoặc, đã bị Phó Vũ Quân kéo tửu lâu lớn nhất Thiệu quốc —— Vọng Xuân lâu.

Thứ đặc sắc nhất ở tửu lâu này, chính là bên trong có dựng một cái sân khấu kịch rất lớn, trong ngày thường, sân khấu kịch này sẽ mời rất nhiều ca cơ cùng vũ nữ nổi tiếng đến biểu diễn.

Dưới hương rượu bốn phía, nhìn vũ tư xinh đẹp của mỹ nhân, lắng nghe tiếng ca ngọt ngào, là sự hưởng thụ tối thượng của nhân gian.

Cho nên, tửu lâu này vẫn luôn được mọi người yêu thích, nhất là mấy người ăn chơi đàng điếm, phong lưu tùy tính ăn chơi trác táng, đương nhiên cũng bao quát cả Phó Thương Quân phong lưu háo sắc.

Sau khi đi vào, Phó Vũ Quân thuê ghế lô ở lầu hai, liền mang theo Lăng Tiêu lên lầu.

Trong ghế lô, có thể từ cửa sổ nhìn biểu diễn sân khấu kịch phía dưới, tầm nhìn cũng càng rộng hơn.

Phó Vũ Quân gọi một bình rượu ngon cùng vài món điểm tâm, không chút để ý nhìn phía dưới biểu diễn, cũng thường thường giảng giải cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nghe đến phiền chán, không khỏi đánh gãy hắn, hỏi trắng ra: "Ngươi tới đây làm chi?"

Phó Vũ Quân sửng sốt, buông ly rượu, trêu đùa: "Mang ngươi đến xem tửu lâu nổi tiếng nhất ở Thiệu quốc a."

Lăng Tiêu cười nhạo: "Trong phủ mới vừa xảy ra chuyện như vậy, ngươi cho dù có lòng cũng sẽ không chọn thời gian này chứ."

"Tới đây có mục đích gì sao?" Lăng Tiêu hỏi.

Tiểu nô tài vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nhăn mày tự hỏi, khiến trái tim Phó Vũ Quân sung sướng.

Hắn không khỏi cười khẽ một tiếng, mở miệng giải thích: "Hoàng huynh của ta, ta rõ ràng nhất, tuy rằng yêu mỹ nhân, lại không học được chuyên tình, đa phần chỉ là ham mới mẻ, nhất là khi tới tay, hắn lại càng không biết quý trọng."

"Ngươi là nói, Mạc Khởi sẽ bị hoàng huynh của ngươi chán ghét mà vứt bỏ? Cho dù là dung mạo kia?" Lăng Tiêu vẻ mặt hoài nghi, dung mạo của Mạc Khởi chính là hiếm thấy thế gian.

Phó Vũ Quân nhẹ nhấp một miếng rượu ngon nói: "Hoàng huynh và ta từ nhỏ nhìn mỹ nhân còn ít sao?"

"..." Lăng Tiêu trầm mặc, lại hỏi: "Vậy ngươi đến làm gì?"

"Ngươi có biết tại sao hoàng huynh thích tới nơi này không?" Phó Vũ Quân hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Lăng Tiêu lắc đầu, Phó Vũ Quân nhìn xuống dưới lầu, lúc này dưới lầu có một nữ tử đang khiêu vũ, hắn nhìn vũ tư kia, hỏi Lăng Tiêu: "Ngươi cảm thấy vũ tư của nàng như thế nào?"

Lăng Tiêu nghe vậy nhìn xuống theo, chỉ thấy nữ tử dưới lầu một thân vũ y đỏ tươi, trang điểm đậm tinh xảo, nhẹ nhàng khởi vũ trên sân diễn.

Nàng múa, mang theo mị hoặc cùng xinh đẹp, vòng eo xoay quanh, vũ tư xinh đẹp, không biết từ lúc nào, thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn, yên lặng lắc đầu trong lòng.

Nữ tử này múa, mị hoặc có thừa, linh động không đủ, tư thái khiêu khích rất rõ ràng, có vẻ tận lực mà trói buộc.

Tuy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu lại không hiện trên mặt, ngược lại phụ họa theo Phó Vũ Quân: "Rất tốt."

Phó Vũ Quân quay đầu lại liếc nhìn Lăng Tiêu, cười khẽ một tiếng: "Một tiểu nô tài, ánh mắt ngược lại rất cao, đây chính là Hồng Diệp đệ nhất vũ cơ của đệ nhất tửu lâu ở Thiệu quốc, ở trong miệng ngươi chỉ là có một từ 'Rất tốt'?"

Lăng Tiêu nghe vậy, lập tức sửa miệng: "Rất tốt, vô cùng tốt."

Phó Vũ Quân cười nhạo, vươn tay vỗ vỗ đầu Lăng Tiêu, bất đắc dĩ liếc y.

"Nữ tử này là nữ tử mà hoàng huynh duy trì hứng thú lâu nhất, đã ba năm."

"Cái..." Lăng Tiêu kinh ngạc.

"Hoàng huynh thích đến tửu lâu này, hơn phân nửa là bởi vì nàng."

"Ngươi vậy mà còn nói hoàng huynh ngươi không chuyên tình?" Lăng Tiêu nhìn nữ tử thêm vài lần.

Đã thấy nữ tử mắt hàm mị ý, vũ tư lay động, lại thêm vài phần phong tình hơn lúc nãy, Lăng Tiêu nghi hoặc chớp mắt.

Liền nghe thấy Phó Vũ Quân nói: "Hoàng huynh như thế, chỉ là bởi vì nữ tử này cự tuyệt hắn, hắn chưa bao giờ có được nữ tử này mà thôi."

"Ha?" Lăng Tiêu mắt sắc nhìn thấy, đại hoàng tử Phó Thương Quân đứng trong đám người si mê với nữ tử, xem ra, Phó Vũ Quân nói không sai, Phó Thương Quân quả thật sẽ không bị Mạc Khởi hấp dẫn, Mạc Khởi mới vừa theo Phó Thương Quân rời đi, mà Phó Thương Quân vẫn còn tâm tình đến coi múa.

Xem ra, y cũng không cần lo lắng Mạc Khởi sẽ lợi dụng hoàng tử này làm gì, hoàng tử này căn bản không để Mạc Khởi ở trong lòng.

Nhưng mà, Lăng Tiêu nghi hoặc chớp mắt, vũ tư của vũ nữ này, sao càng nhảy càng linh động...

Tư thái kia đều là phong tình vạn chủng, ánh mắt càng là xuân sóng trào dâng, giữa mặt mày, nhu tình bốn phía, ửng hồng trên gương mặt, đúng là cả phấn trang điểm cũng che không được.

So với điệu múa vừa rồi quả thực hoàn toàn là hai dạng.

Lăng Tiêu nhíu mày hồ nghi nhìn chằm chằm vũ nữ, đã thấy vũ nữ luôn nhìn chăm chú vào một phía, y không khỏi theo ánh mắt kia nhìn qua.

Ánh mắt lại đột nhiên chạm vào một đôi trọng đồng sâu thẳm, Lăng Tiêu giật mình, nơi vũ nữ nhìn, người ngồi ngay ngắn trong ghế lô đối diện dĩ nhiên một thân hoa phục hắc y viền vàng, mặt mày tuấn lãng, ngũ quan lập thể, mặt không đổi sắc, chính là hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền.

Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, si ngốc nhìn chằm chằm hoàng đế Mục quốc, không thể tin đứng lên.

"Làm sao vậy?" Phó Vũ Quân bị động tác bất ngờ của Lăng Tiêu làm cho hoảng sợ.

Lăng Tiêu đột nhiên hoàn hồn, y nhắm mắt, lần thứ hai mở ra nhìn về phía chỗ cũ, muốn xác định suy đoán của mình là chân thực.

Đã thấy chỗ đó, không còn ai cả...

Là... Ảo giác sao?

Lăng Tiêu nhíu mày, Phó Vũ Quân thấy Lăng Tiêu sắc mặt kỳ quái, không khỏi cũng đứng lên theo, theo ánh mắt Lăng Tiêu nhìn qua, nhưng không phát hiện chỗ đó có gì kỳ quái, hắn không khỏi cười nói: "Tiểu nô tài ngươi đây, sao lại đột nhiên giật mình đến vậy, sao thế?"

Lăng Tiêu hoàn hồn, liếc nhìn Phó Vũ Quân, có chút muốn nói mà ngừng, cuối cùng y nghĩ nghĩ, yên lặng lắc lắc đầu.

Chuyện mình không thấy rõ, vẫn không nên nói lung tung thì tốt hơn.

Nghĩ, y nói sang chuyện khác: "Ngươi vừa nãy nói đại hoàng tử muốn vũ nữ này đã lâu rồi, vậy hắn sao còn kìm nén cảm xúc?"

Theo hiểu biết của Lăng Tiêu, đại hoàng tử cũng không phải là người biết tôn trọng ý nguyện của người khác.

Phó Vũ Quân nghe vậy cười nói: "Ngươi còn không biết chỗ kỳ lạ khác của tửu lâu này đi, tất cả ca cơ vũ cơ trong tửu lâu này đều chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nghe nói lão bản tửu lâu là nhân sĩ giang hồ, không sợ đối nghịch với quan viên triều đình, cho nên ai ra giá hắn cũng không bán."

"Cho dù là đại hoàng tử?"

"Cho dù là hoàng huynh."

"Ha." Lăng Tiêu cảm thấy rất vớ vẩn cười: "Nơi đây là Thiệu quốc của các ngươi, toàn bộ kinh đô Thiệu quốc là của hoàng thất các ngươi, thế nhưng còn không mua được tửu lâu làm hoàng thất các ngươi mất mặt mũi!"

"Các ngươi cho phép tửu lâu này tồn tại?" Lăng Tiêu hồ nghi.

Phó Vũ Quân khẽ thở dài một tiếng: "Tửu lâu này kiếm bạc hơn phân nửa đều cho triều đình, nền tảng lập quốc của Thiệu quốc đã không giàu có, tửu lâu này chính là một bút thu nhập quốc khố rất lớn, trừ vấn đề nguyên tắc của tửu lâu, trong ngày thường, tửu lâu này cũng rất tôn kính hoàng thất, phụ hoàng không muốn dẹp nó đi, hơn nữa, phụ hoàng đều luôn không thích hoàng huynh làm xằng làm bậy."

"Hoàng huynh cũng kiêng kị chuyện của hắn bị phụ hoàng biết." Phó Vũ Quân cuối cùng, còn bổ sung một câu.

"Cho nên, tửu lâu này đến nay đều không sao." Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ.

Phó Vũ Quân gật đầu.

Lăng Tiêu hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"

Phó Vũ Quân cười như không cười nhìn Lăng Tiêu, cũng không trả lời, Lăng Tiêu cũng rất hiểu tâm lý của Phó Vũ Quân, thứ không bị khống chế, luôn làm người bất an, chỉ sợ Phó Vũ Quân đã bắt đầu điều tra lai lịch của tửu lâu.

Y tò mò, Phó Vũ Quân đến tột cùng tra ra cái gì, không khỏi mở miệng hỏi: "Vậy ngươi bây giờ biết về tửu lâu này bao nhiêu?"

Nói đến đây, sắc mặt Phó Vũ Quân có chút khó chịu, hắn lắc lắc đầu, rầu rĩ uống một ngụm rượu nói: "Đến giờ chỉ biết là, bọn họ cũng không phải người Thiệu quốc, hơn nữa, còn không có chứng cớ."

"..." Lăng Tiêu im lặng, đây thật đúng là coi như hoàn toàn không biết gì cả.

Cứ có cảm giác, tửu lâu này là một uy hiếp rất lớn đối với Thiệu quốc, Lăng Tiêu nghĩ ở đáy lòng, lắc đầu, có loại trực giác không thể miệt mài theo đuổi, y không khỏi chuyển đề: "Vậy ngươi rốt cuộc tới đây, là vì gì?"

"Xác định một chuyện."

Lăng Tiêu trầm tư, nhớ tới đại hoàng tử Phó Thương Quân ở dưới lầu xem biểu diễn vừa nãy, không khỏi mở miệng nói tiếp: "Chẳng lẽ là xác định đại hoàng tử có đến xem vũ cơ này biểu diễn hay không?"

Phó Vũ Quân cười gật đầu: "Chỉ cần hắn còn đến, liền chứng minh được hai điểm, một, Mạc Khởi không ở trong lòng hắn, chẳng qua là đồ chơi của hắn; hai, chính là Mạc Khởi bị trúng độc hắn còn chưa biết, nếu không, dù sao cũng là đồ chơi mới, nếu biết là bị trúng độc, thì sẽ không vô tình như thế."

"Còn một điểm." Lăng Tiêu nói tiếp: "Nếu... Mạc Khởi sau khi trốn ra ngoài, căn bản không đến phủ đệ đại hoàng tử thì sao?"

Lăng Tiêu nhớ tới hoàng đế Mục quốc vừa nãy nhìn thấy, trong lòng luôn có chút bất an.

Phó Vũ Quân nhướng mày, rất nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, tiểu nô tài này đều luôn nhất trí với suy nghĩ của mình, cảm thấy Mạc Khởi ở Thiệu quốc không nơi nương tựa, trừ Phó Thương Quân thì không còn nơi để đi, sao tiểu nô tài lại đột nhiên đề xuất ra khả năng này.

Nghĩ, Phó Vũ Quân đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên, dưới lầu truyền đến một trận ồn ào.

Lăng Tiêu nhìn xuống, phát hiện dĩ nhiên là Phó Thương Quân đang kéo vũ cơ Hồng Diệp kia, Phó Vũ Quân và Lăng Tiêu liếc nhìn nhau, đồng thời xoay người xuống lầu.

"Hồng Diệp, ngươi theo ta đi đi, ta theo đuổi ngươi ba năm, chưa bao giờ có người khiến cho bổn hoàng tử theo lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên."

Hồi lâu, chợt nghe thấy giọng Phó Thương Quân mang theo cao ngạo.

Mà Hồng Diệp tự nhiên thanh nhã, đối đãi Phó Thương Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên hành lễ từ chối: "Được hoàng tử ưu ái, nhưng Hồng Diệp vẫn chưa có suy nghĩ này."

Phó Thương Quân nghe vậy, nháy mắt lạnh mặt, hắn không vui híp mắt, nhìn chằm chằm nữ tử diễm trang trước mặt, cười lạnh: "Hồng Diệp, ngươi đừng có đã thể diện mà lại không cần, tính nhẫn nại của ta là hữu hạn, ba năm đã là cực hạn, ngươi có hiểu ý ta không?"

Hồng Diệp nghe vậy, ánh mắt chợt tắt, vẻ mặt chấn động, như nhận thấy khí tức nguy hiểm trên người Phó Thương Quân, bước chân nàng hơi dịch ra sau.

Cảm thấy Hồng Diệp sợ lùi, khí thế Phó Thương Quân càng kiêu ngạo, hắn từng bước ép sát: "Hồng Diệp, ngươi nghĩ kĩ đi, ta tốt xấu cũng là đại hoàng tử Thiệu quốc, ta thương tiếc ngươi cho ngươi ba năm để chuẩn bị, nhưng ngươi hiện giờ vẫn cự tuyệt ta, cũng không thỏa đáng đi?"

Hồng Diệp nghe vậy cắn môi, răng mỹ nhân khẽ cắn môi đỏ mọng, tuy là dáng vẻ giận dữ, nhưng lại phong tình vạn chủng, Phó Thương Quân nhìn thấy, ánh mắt mang theo tham lam, càng quyết tâm ép buộc Hồng Diệp.

Hồng Diệp nhanh cau mày, làm như suy nghĩ, hồi lâu, nàng trả lời: "Hoàng tử nói đùa, Hồng Diệp từ đầu đến cuối cũng không đáp ứng đại hoàng tử qua, hoàng tử tại sao lại nói cho Hồng Diệp thời gian chuẩn bị? Thiệu quốc hiện giờ còn chưa phải là thiên hạ của đại hoàng tử, bên trên đại hoàng tử còn có đương kim Thánh Thượng, Thánh Thượng từ trước đến nay đều luôn chán ghét hoàng tử làm xằng làm bậy, nên nghĩ lại, cũng không phải là Hồng Diệp, mà là đại hoàng tử ngài."

... Thật can đảm, Lăng Tiêu ở trong đám người ngoài nghe mà nhướng mày, cư nhiên dám nói trắng trợn và cự tuyệt Phó Thương Quân như vậy, càng sâu chính là cư nhiên dám lấy thiên tử Thiệu quốc đi áp đại hoàng tử, Hồng Diệp này không đơn giản.

Thiên tử Thiệu quốc không thích hoàng tử làm xằng làm bậy, đã là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng dám nói ra trước mặt đại hoàng tử làm xằng làm bậy, chỉ sợ trừ Phó Vũ Quân, cũng chỉ có Hồng Diệp này.

Nhưng mà, tiếp tục như vậy, đã có thể khiến Phó Thương Quân không xuống đài được ...

Quả thực, bên này Lăng Tiêu mới nghĩ như vậy, bên kia Phó Thương Quân dĩ nhiên thẹn quá thành giận.

Hắn đỏ bừng cả mặt, trong mắt lộ vẻ ngoan lệ.

"Chỉ là một vũ nữ đê tiện, cũng dám lấy phụ hoàng ra áp ta, bổn hoàng tử thương hương tiếc ngọc mới nể ngươi ba phần, ngươi thế nhưng không biết tốt xấu như thế, vậy đừng trách bổn hoàng tử không khách khí! Người đâu, bắt nàng lại cho ta!"

Ra lệnh một tiếng, những người hầu Phó Thương Quân mang đến, từ sau lưng hắn tiến lên, chậm rãi áp sát vào Hồng Diệp.

Hồng Diệp thét một tiếng kinh hãi, bước chân liên tục lui về phía sau, mọi người vây xem sau khi thấy người hầu mang theo vũ khí xuất hiện, nháy mắt lập tức giải tán, Vọng Xuân lâu vốn vô cùng náo nhiệt, hiện giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi.

Phó Vũ Quân thấy không còn người che, hành tung liền sẽ bại lộ, vội kéo Lăng Tiêu tránh ở góc.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn, Phó Vũ Quân vẻ mặt xem kịch vui, lại không có ý nhúng tay.

Lăng Tiêu nhướng mày, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không phải luôn thương hương tiếc ngọc sao? Hồng Diệp cô nương này vũ tư xuất sắc, bộ dạng tuyệt mỹ, ngươi nhịn được làm nàng bị huynh đệ ngươi chà đạp?"

Phó Vũ Quân sắc mặt cứng đờ, mắt liếc nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt tựa hồ run rẩy hai cái: "Chà đạp?"

Vũ nữ này tuy rằng quả thật có chút đáng tiếc, nhưng cái từ chà đạp này thật đúng là có chút... Tốt xấu gì hoàng huynh cũng là một người có huyết mạch hoàng tộc, ở trong mắt tiểu nô tài, liền như vậy không muốn gặp vậy sao.

Không biết nghĩ tới chuyện gì buồn cười, Phó Vũ Quân cười khẽ ra tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng càng nhu hòa, hắn hắng giọng một cái nói: "Vả lại nhìn xem một chút, không chừng sẽ có người ra tay."

"..." Lăng Tiêu nhìn chung quanh, trừ bọn họ tránh ở góc cùng chưởng quầy tiểu nhị, chỗ nào còn có những người khác?

Chờ những người khác ra tay? Lăng Tiêu mắt lóe lóe, hay là Phó Vũ Quân đang chờ người phía sau màn của tửu lâu?

Nhưng mà, người nọ có thể vì một vũ nữ nho nhỏ mà xuất hiện không?

"A! Các ngươi đừng tới đây!" Một tiếng thét chói tai, cắt đứt Lăng Tiêu tự hỏi, Lăng Tiêu vội nhìn qua, phát hiện không biết khi nào, Hồng Diệp đã bị bao vây, trên mặt nàng mang theo kinh hoảng, đứng trước đúng là Phó Thương Quân vẻ mặt dâm tà.

Hồng Diệp dáng vẻ kinh hoảng, khiến trang điểm trên mặt có chút hoa, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ mạo của nàng, ngược lại khiến nàng thoạt nhìn càng thêm nhu nhược, được người thương tiếc, khiến cho nam nhân muốn bảo hộ, nhưng đồng thời cũng khiến người rất có dục vọng lăng ngược.

Nhìn ánh mắt Phó Thương Quân càng thêm tham lam đi rồi biết, cái dáng này của Hồng Diệp đã cực kì khơi mào cái sự thèm ngược của hắn.

Hắn tựa hồ cảm thấy Hồng Diệp đã là vật trong lòng bàn tay, tay đã biến thành không thành thật, sờ mó quanh người Hồng Diệp.

Hồng Diệp cảm thấy bị sỉ nhục, la hét liên tục, chung quanh lại không có một người có thể giúp đỡ.

Lăng Tiêu liếc nhìn Phó Vũ Quân một cái, thấy Phó Vũ Quân vẫn là vẻ mặt chờ đợi, cuối cùng không thể nhìn được nữa, từ chỗ tối đi ra.

"Nha, đây không phải là đại hoàng tử sao? Thật tình cờ a!"

Lăng Tiêu giả vờ kinh ngạc lớn tiếng gọi, khiến cho đám người Phó Thương Quân chú ý.

Phó Thương Quân quay đầu, thấy là Lăng Tiêu thì hơi nhướng mày, không quá để ý nói: "Đây không phải là khách quý quý phủ của hoàng đệ ta đi, tên Lăng cái gì..."

"Lăng Tiêu." Gia phó sau lưng Phó Thương Quân để sát vào bên tai Phó Thương Quân nhỏ giọng nói, Phó Thương Quân nghe vậy, mới giật mình nhớ lại nói: "Đúng, Lăng Tiêu, thế nào, ngươi không hảo hảo ở quý phủ hoàng đệ, đến đây là gì?"

Lăng Tiêu nhướng mày, nhìn Hồng Diệp kinh hoàng luống cuống, như có ý mà nói: "Đại hoàng tử đến làm cái gì, Lăng Tiêu chính là đến làm cái đó."

Phó Thương Quân nhìn ánh mắt nhu tình của Lăng Tiêu khi nhìn Hồng Diệp kia, căm tức một trận, hắn chỉ vào Lăng Tiêu chế giễu: "Ngươi thì tính là gì, dám mơ tưởng đến người ta muốn! Người đâu, bắt cả hắn!"

"Ai!" Lăng Tiêu đưa tay ngăn lại động tác của người hầu Phó Thương Quân, mở miệng nói: "Đại hoàng tử xác định muốn bắt Lăng Tiêu? Lăng Tiêu chính là khách quý quý phủ Nhị hoàng tử, bắt ta thì bên Nhị hoàng tử cũng không dễ nói đâu."

Phó Thương Quân nhếch môi, hung ác nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thấy vậy, ánh mắt trầm trầm, nhớ tới Mạc Khởi hiện tại không biết đang ở đâu, không khỏi có lòng thăm dò, y hắng giọng một cái nhướng mày nói: "Buổi sáng hôm nay, đại hoàng tử ngài còn ở quý phủ Nhị hoàng tử nói muốn một vị mỹ nhân tuyệt sắc, lúc ấy, Lăng Tiêu cũng không đáp ứng ngài, hiện tại, ngài xem, nếu không, ngài đưa Hồng Diệp cô nương cho ta, ta đưa vị mỹ nhân kia đến quý phủ ngài?"

Lăng Tiêu nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Thương Quân, muốn từ trên mặt Phó Thương Quân nhìn ra chút manh mối.

Phó Thương Quân nghe vậy, hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khuôn mặt tuấn tú, cặp con ngươi linh động kia lại như mỗi khắc tính kế, lộ ra một cỗ gian trá.

Phó Thương Quân thấy thế không khỏi cười nhạo một tiếng, Lăng Tiêu này muốn lấy Mạc Khởi để đổi Hồng Diệp với hắn? Nhưng Mạc Khởi đã ở quý phủ mình, Lăng Tiêu này thật sự không biết hay là đang thăm dò mình?

Mặc kệ loại nào, trong mắt Phó Thương Quân chỉ có khinh miệt, nếu Mạc Khởi còn ở trong tay Lăng Tiêu, giao dịch này còn có thể, Mạc Khởi đã ở trong phủ mình, còn giao dịch cái gì.

Thu Hồng Diệp vào tay mới là chính đạo.

Nghĩ, Phó Thương Quân khinh thường nói: "Bổn hoàng tử hiện tại chỉ cần Hồng Diệp."

Lăng Tiêu mắt chợt lóe, Phó Thương Quân cả do dự cũng không, hay là Mạc Khởi thật sự ở quý phủ của Phó Thương Quân, nhưng Lăng Tiêu cảm thấy không đúng lắm, trong lòng ẩn ẩn bất an.

Y rũ mắt trầm tư, bên kia Phó Thương Quân lại không muốn vô nghĩa với Lăng Tiêu nữa.

"Bổn hoàng tử cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự ra khỏi cánh cửa này, chuyện này ngươi coi như không thấy qua, hoặc là, ngươi liền cùng Hồng Diệp đến quý phủ ta 'làm khách' "

Lăng Tiêu nhướng mày, đang muốn nói chuyện, sau lưng truyền đến thanh âm Phó Vũ Quân.

"Hoàng huynh, nói muốn mời ai đi làm làm khách? Ta đi theo có được không?"

Lăng Tiêu nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn Phó Vũ Quân, cái nhìn kia vô cùng sinh động, tựa hồ đang ỷ lại vào mình khi xuất hiện, như một mèo con im lặng sau khi chủ nhân trở về, thì tận tình phạm quy làm nũng với chủ nhân mới xuất hiện.

Phó Vũ Quân bị tưởng tượng của mình đùa cười, không khỏi vươn tay xoa đầu Lăng Tiêu, động tác ôn nhu tựa như đối đãi trân bảo thế gian.

Lăng Tiêu nhíu mày, hất tay Phó Vũ Quân, kỳ quái nhìn Phó Vũ Quân.

Đã thấy Phó Vũ Quân nhìn về phía Phó Thương Quân: "Hồng Diệp cô nương này thân phận hèn mọn, không thể gặp phụ hoàng, cũng là người nhỏ, lời nhẹ, có nói thì không mấy người sẽ tin, nhưng hoàng huynh, ngươi nói nếu là lời của ta, phụ hoàng có thể nghe hay không?"

Phó Vũ Quân nói mang theo uy hiếp dày đặc.

"Ngươi... Ngươi có ý gì?" Phó Thương Quân cũng cảm nhận được uy hiếp, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hay là ngươi muốn cáo trạng với phụ hoàng!"

"Nếu ngươi cố ý mang Hồng Diệp cô nương đi." Phó Vũ Quân miệng cười đầy mặt nói.

"Ngươi!" Phó Thương Quân chờ Phó Vũ Quân, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng đệ, ngươi và ta đều không can thiệp chuyện của nhau, lần này vì sao nhất định muốn đối nghịch với hoàng huynh!"

"Trước đây, hoàng huynh tuy rằng hồ nháo, nhưng chưa bao giờ có loại hành vi cường lấy lương dân này, hiện giờ hoàng huynh phạm sai lầm, làm hoàng đệ tự nhiên là phải ngăn cản, nếu không, chỗ phụ hoàng, ta cũng không thể công đạo được, hoàng huynh ngươi nói xem ta nói có đúng không?"

"Ít lấy phụ hoàng ra áp ta!" Phó Thương Quân tức giận nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, ánh mắt ngoan độc hận không thể xuyên qua Phó Vũ Quân đến chết, sắc bén khiến Lăng Tiêu cũng rùng mình.

Phó Vũ Quân như là đã quen, đối diện ánh mắt này, vẻ mặt tươi cười, sắc mặt không thay đổi.

Cuối cùng, Phó Thương Quân bại trận, hắn vung tay áo, cuối cùng liếc nhìn Hồng Diệp, mang người nổi giận đùng đùng rời đi.

Lăng Tiêu thở ra một hơi thật mạnh, Phó Vũ Quân buồn cười nhìn y: "Nếu sợ như vậy, sao vừa nãy lao ra nhanh như vậy?"

"Đây không phải là... Thấy nàng gặp nguy hiểm hay sao!" Lăng Tiêu bĩu môi: "Huống chi, ngươi không xuất hiện, ta cũng sẽ có biện pháp thoát thân."

"Đúng! Ngươi sẽ có biện pháp." Phó Vũ Quân ngược lại rất tin tưởng Lăng Tiêu có biện pháp, dù sao tiểu nô tài này cũng mang theo bí mật ở trong hoàng cung Mục quốc, sinh tồn lâu như vậy, còn thành công trở thành tổng quản thái giám.

Không có chút thông minh này, y đã sớm không sống đến hiện tại.

"Cái kia..." Bên cạnh truyền đến một thanh âm mềm mại, hai người nhìn qua, là Hồng Diệp thản nhiên hành lễ với hai người.

"Dân nữ Hồng Diệp tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, đa tạ Nhị hoàng tử cùng với Lăng thiếu hiệp cứu giúp, Hồng Diệp vô cùng cảm kích."

Lăng Tiêu nhướng mày, Hồng Diệp này vừa rồi dưới cục diện khẩn trương như vậy, còn nhớ kỹ thân phận hai người, không đơn giản.

Lăng Tiêu và Phó Vũ Quân hai mắt nhìn nhau, để Phó Vũ Quân nâng dậy Hồng Diệp.

Hồng Diệp xấu hổ mang theo sợ hãi liếc nhìn Phó Vũ Quân, cái nhìn này tựa như đang câu dẫn, câu hồn nam tử ra một nửa, khiến người được nhìn toàn thân tê dại, Phó Vũ Quân hưởng thụ híp mắt, tay không dấu vết đảo qua tay mềm của Hồng Diệp, sắc mặt ôn nhu an ủi: "Hồng Diệp cô nương, nguy hiểm đã qua, không cần lo lắng nữa."

"Hồng Diệp sao có thể không lo lắng." Hồng Diệp đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở đứng lên: "Đại hoàng tử đã dây dưa với nô gia thật lâu, lần này được Nhị hoàng tử và thiếu hiệp bảo vệ, ngày khác, thì có ai có thể cứu Hồng Diệp đây."

Nói xong, Hồng Diệp làm như nhắc tới chuyện thương tâm, tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn, giọt lệ chảy xuống, Lăng Tiêu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Ngược lại là Phó Vũ Quân tựa hồ rất quen với trường hợp này, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một tấm khăn tay lau nước mắt cho Hồng Diệp, thấp giọng ôn nhu an ủi, Hồng Diệp cũng dần dần dừng khóc.

Lăng Tiêu lặng yên nhẹ nhàng thở ra, Hồng Diệp lại đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giật mình đột nhiên nhảy lên.

"Hồng Diệp tự biết thân phận thấp kém, không cầu đời này vinh hoa phú quý, chỉ cầu có thể bình an vượt qua đời này, thiếu hiệp là người đầu tiên đồng ý ra mặt vì Hồng Diệp, Hồng Diệp không biết lấy gì để báo đáp, chỉ cầu thiếu hiệp có thể mang Hồng Diệp theo bên người, để Hồng Diệp hầu hạ ngài."

"..." Hầu hạ gì kia chính là cái mình nghĩ? Lăng Tiêu đỏ bừng mặt nhìn nữ tử quỳ ở trước mặt mình, từ chỗ y còn có thể nhìn thấy rõ dưới y phục Hồng Diệp, bộ ngực đầy đặn, đường cong mê người...

Ở thế giới này, lần đầu tiên có nữ hài tử muốn ở lại bên cạnh mình, Lăng Tiêu có chút vinh quang nhỏ, không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng mà, lý trí vẫn còn, y hắng giọng một cái, vốn muốn cự tuyệt, Phó Vũ Quân đột nhiên dùng khuỷu tay đụng y một cái, thay Lăng Tiêu trả lời: "Bên cạnh hắn đang cần một nha hoàn bên người, ngươi liền theo chúng ta về đi."

Hồng Diệp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, nàng vui nhướng mi đẹp, vội vàng cảm ơn: "Đa tạ Nhị hoàng tử và thiếu hiệp, Hồng Diệp nhất định dốc hết khả năng chiếu cố hoàng tử cùng thiếu hiệp."

Lăng Tiêu sắc mặt kỳ quái nhìn Phó Vũ Quân, phất phất tay nói: "Đừng gọi ta thiếu hiệp, gọi công tử là được."

"Dạ."

...

Sắp xếp cho Hồng Diệp xong, Lăng Tiêu liếc Phó Vũ Quân hỏi: "Ngươi sao lại dễ dãi mang nàng về như vậy."

"Coi trọng nàng à?" Lăng Tiêu chế nhạo.

Phó Vũ Quân nhướng mày cười nói: "Coi trọng thật thì đã sao?"

"Vậy ngươi nhận nàng làm nha hoàn là được rồi, làm gì mà kéo ta theo?" Lăng Tiêu đảo mắt.

Phó Vũ Quân cười để sát vào Lăng Tiêu hỏi: "Thế nào, ghen tị?"

Lăng Tiêu co rút khóe miệng, vẻ mặt xem thường nhìn Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân tươi cười cứng đờ, sắc mặt có chút bối rối, hắn không khỏi hắng giọng một cái trả lời: "Tay nàng tất cả đều là nốt chai, là người luyện võ, ta muốn nhìn xem nàng muốn tiếp cận ngươi làm gì?"

"Cái..." Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên: "Nguy hiểm như vậy, ngươi còn..."

"An tâm, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì, huống chi, ngươi hiện tại không phải cũng có võ công sao." Phó Vũ Quân trấn an.

Lăng Tiêu cắn răng: "Chỉ chút công phu này của ta, có thể so sánh với các ngươi hay sao!"

"Ngươi cũng biết!" Phó Vũ Quân cười khẽ: "Vậy ngươi còn không nắm chặt! Sư phụ tốt như ta cũng không phải tùy ý là tìm được. Đêm nay trung bình tấn hai canh giờ."

"..." Lăng Tiêu co rút khóe miệng, nghiêm trọng hoài nghi Phó Vũ Quân đang đùa giỡn y.

Hai người ở trong phủ cãi nhau ầm ĩ, lại không phát hiện, trên nóc nhà có một hồng ảnh chợt lóe mà qua.

Trong một ghế lô yên tĩnh ở Vọng Xuân lâu, một nam tử hắc y mặt không đổi sắc tự rót tự uống, thản nhiên tự vui.

Lại đột nhiên, hồng ảnh xuất hiện trước mặt nam tử, cung kính hành lễ với nam tử.

Nam tử lặng yên liếc nhìn nàng, liền thấy nàng kéo xuống khăn che mặt của mình, dưới khăn che mặt là một khuôn mặt yêu diễm.

"Hồng Diệp tham kiến Hoàng Thượng."

Người tới đúng là Hồng Diệp vừa được xếp vào phủ đệ hoàng tử, mà nam tử khuôn mặt đao tước thâm thúy lập thể, mắt phượng mi rồng, cả người quý khí tự nhiên mà thành, một thân khí thế uy nghiêm, đúng là hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền.

"Hoàng Thượng, Hồng Diệp đã thành công lẻn đến bên người hoàng quân."

"Trẫm biết, ngươi không cần tự mình đến." Giọng điệu hoàng đế mang theo chút trách cứ, Hồng Diệp vẻ mặt ảm đạm: "Là Hồng Diệp suy nghĩ không chu toàn."

"Thôi." Hoàng đế nâng ly uống một miệng trà, thở dài một tiếng nói: "Nếu đã đến, thì chuẩn bị đi, tối nay trẫm muốn gặp hoàng quân."

"!" Hồng Diệp vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, lại bị ánh mắt lạnh băng của hoàng đế làm cho kinh sợ mà lập tức cúi đầu, chỉ an phận đáp.

"... Dạ."

--------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro