Chương 63: Lúc thịnh sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"..." Hoàng đế nói, làm Lăng Tiêu sợ cái thanh tỉnh.

Y ngạc nhiên nhìn hoàng đế, liền thấy hoàng đế khoanh tay đi tới trước mặt y.

"Mạc Khởi nói mấy lời kỳ quái với trẫm, có muốn nghe không?"

Hoàng đế nói xong, nhưng không chờ Lăng Tiêu trả lời, tự nói: "Nàng nói, nàng giết ngươi, nàng còn nói, trẫm giết nàng."

"..." Lăng Tiêu mồ hôi lạnh đầm đìa, đối mặt với ánh mắt sắc bén của hoàng đế, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Y nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: "Vậy... Hoàng Thượng ngài tin không?"

Hoàng đế nghe vậy, nhìn Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, hắn đột nhiên đưa tay nắm cằm Lăng Tiêu nói: "Trẫm tin ngươi, ngươi nói nghe xem."

Đây không thể nghi ngờ là đá vấn đề cho mình!

Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, hoàng đế nói thật dễ nghe, là tin mình, nhưng nếu như mình không nói được lý do làm hắn tin phục, câu trả lời của mình sao có thể khiến hắn vừa lòng.

Vấn đề này, rõ ràng ngay từ đầu, hoàng đế đã muốn mình mình trả lời.

Lăng Tiêu nghĩ vậy, trong lòng có suy nghĩ thẳng thắn, nhưng mà, chuyện của y dù sao cũng không thể tưởng tượng được, nói cho hoàng đế nghe, hoàng đế sẽ tin không? Tin sau đó thì sẽ xử lý người tồn tại vượt qua thế giới như y như thế nào?

Y ngẩng đầu rối rắm nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế thanh lãnh nhìn lại y, bộ dáng không gì không biết, Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, hoàng đế như vậy ngược lại nhắc nhở Lăng Tiêu, hoàng đế không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì cơ bản là đã có kết quả, hỏi cũng chỉ là vì nghiệm chứng trung thành của đối phương.

Lăng Tiêu nghĩ vậy, lướt qua một tia do dự cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, quyết định, cao giọng nói: "Hoàng Thượng, Mạc Khởi giết ta là thật."

Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, khoanh tay ở phía sau, một bộ sâu không lường được, Lăng Tiêu trong lòng có chút nhút nhát, tuy rằng y có thể suy đoán hoàng đế có suy nghĩ với kết quả rồi, nhưng hắn cũng không biết hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.

Nhưng y đã mở đầu, sẽ không có đường sống để hối hận, cậu chỉ có thể kiên trì nói rằng: "Nàng...muốn độc chết ta, ta liền vẫn luôn tìm cơ hội báo thù."

Lăng Tiêu cố ý nói ba phải cái nào cũng được, vừa cũng không nói rõ Mạc Khởi muốn độc chết mình là chuyện đời trước, cũng không có nói rõ Mạc Khởi đến tột cùng có chân chính độc chết mình hay không.

Tất cả tựa hồ cũng là xảy ra ở đời này, khiến hoàng đế không đến mức nghe thấy chuyện kiếp trước kiếp hư vô mờ mịt mà khó có thể tiếp thu như vậy.

Nhưng mà, hoàng đế lại tựa hồ cái gì cũng biết, hắn đột nhiên nói: "Ngươi chết, cho nên trẫm mới giết nàng."

Hắn nói không phải nghi vấn, mà là trần thuật khẳng định.

Lăng Tiêu kinh ngạc nghe, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.

Hoàng đế quay đầu lại, thanh lãnh nhìn Lăng Tiêu, mỏng môi khẽ mở nói: "Chuyện đời trước."

"Hoàng Thượng... Ngài..." Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi tim đập nhanh bối rối.

"Như thế, liền có thể giải thích từng bước thần cơ diệu toán của ngươi."

"..."

Hoàng đế nói lời này, thanh âm rất bình ổn, hoàn toàn không có điềm báo tức giận, nhưng mà, Lăng Tiêu lại không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng.

Cho dù có kim bài miễn tử nơi tay, lúc này y cũng không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế, y không rõ hoàng đế sẽ xử lý người chết đi sống lại như mình thế nào, y chỉ cúi đầu thấp đến cực thấp, cả người đều đang sợ hãi đến phát run.

Dáng vẻ Lăng Tiêu run rẩy, cực kỳ giống một con cún con vừa sinh ra đối mặt với thế giới không biết co rúm lại thành một đoàn.

Hoàng đế mắt nhìn không khỏi thấy buồn cười, hắn vươn tay xoa đầu Lăng Tiêu, xoa loạn mái tóc đen gọn gàng kia, sợi tóc hỗn loạn rơi xuống trước mắt Lăng Tiêu, khiến ánh mắt thuần phác vô tội của người này càng tỏ vẻ đáng thương.

Hơn nữa y mờ mịt giương mắt nháy mắt, hoàng đế phảng phất như nhìn thấy một con cún con lắc đuôi xin chủ nhân yêu thương.

Cái nhìn này, liền khiến hoàng đế mềm lòng triệt để, hắn cúi người ở khóe môi Lăng Tiêu nhẹ nhàng in một nụ hôn, ôm người vào trong ngực.

Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, ngạc nhiên giương mắt nhìn hoàng đế.

"Hoàng Thượng... Ngài..."

"Không tin tưởng trẫm như thế, có phải nên phạt hay không?" Hoàng đế tâm tình tốt rũ mắt nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sửng sốt, trong lòng dưới bách chuyển thiên hồi, rất nhanh hiểu rõ ý của hoàng đế, hoàng đế không giống như là muốn truy cứu thảo phạt mình.

Suy nghĩ, y không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật mạnh, cả ngữ khí cũng thoải mái hơn.

"Lăng Tiêu không phải không tin tưởng Hoàng Thượng ngài, là không tin tưởng bản thân."

Hoàng đế nhướng mày nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giảo hoạt nói: "Lăng Tiêu sợ phân lượng trong lòng Hoàng Thượng không đủ..."

Vừa nãy còn là bộ dáng khiếp đảm e dè, lúc này, người này nhặt lại mạng, rồi lại khôi phục bản tính giảo hoạt.

Hai mắt linh động tựa châu ngọc đảo quanh, trả lời xảo trá đến cực điểm, một chút liền tránh thoát mình chất vấn y.

Hoàng đế hơi hơi câu môi.

Có lẽ là hồi lâu không thấy hoàng đế đáp lại, Lăng Tiêu trong lòng có chút bất an, liền kiềm chế không được nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trừng phạt Lăng Tiêu, vậy Lăng Tiêu nghe lệnh cũng được."

Lăng Tiêu nói đến đây, ánh mắt trăn trở, mị hoặc hồn nhiên, chân thành, cả bản thân y cũng không biết, y giương mắt câu hồn, là phong tình vạn chủng như thế nào.

Hoàng đế nhìn, ánh mắt sâu thẳm, giây tiếp theo, hắn giam Lăng Tiêu trong ngực.

Nụ hôn điên cuồng mà đòi lấy, liên tục hạ xuống, cuối cùng trăn trở giữa môi Lăng Tiêu, cạy mở môi khép chặt của Lăng Tiêu, mang theo lưỡi y bởi vì kinh ngạc mà cứng ngắc dây dưa khiêu vũ.

"A... A ưm..."

Một nụ hôn xong, thân thể mẫn cảm sớm đã mềm thành một bãi nước xuân, tê liệt trong ngực hoàng đế, chỉ có thể dựa vào hoàng đế ôm, miễn cưỡng chống đỡ.

Lăng Tiêu đầy mặt hồng sương, mắt hàm mị sóng, môi giữa khép mở, phun ra khí tức nóng rực, phun trên cổ để lộ bên ngoài của hoàng đế, mang đến cái ngứa nhè nhẹ tận xương.

Hoàng đế ánh mắt ám trầm, tựa như một con sói đói, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, như muốn nuốt Lăng Tiêu không chừa một mảnh xương vào bụng.

"... Ưm..."

Lăng Tiêu khẽ run, bị ánh mắt xâm chiếm của hoàng đế nhìn đến cả người quả quyết, tiếng rên nhẹ liền từ môi khép mở mà ra.

"A..."

Hoàng đế như cười khẽ một tiếng, hoàng đế cười mang theo khàn khàn, không đặc biệt dễ nghe, nhưng rất gợi cảm.

Lăng Tiêu giãy giụa ngẩng đầu, muốn xem thanh hoàng đế miệng cười, lại đột nhiên bị hoàng đế ôm ngang lấy.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, vội vươn tay ôm cổ hoàng đế, bị hoàng đế ôm vào ngực tựa như ôm công chúa, Lăng Tiêu rất muốn phản đối, nhưng mà, nhớ tới đủ loại chuyện cũ, y bị hoàng đế như thế, sớm đã không phải lần đầu tiên, lúc này mới phản đối, ngược lại có vẻ già mồm cãi láo.

Huống hồ, Lăng Tiêu phục tùng nằm trong ngực hoàng đế, hơi gợi lên khóe môi.

Hoàng đế nhìn như rất lạnh, ôm lại vô cùng ấm áp, được hoàng đế ôm, vô luận loại tư thế nào, cũng rất thoải mái.

Vô luận là thân thể hay là trái tim.

"Thích?" Hoàng đế như nhìn thấu Lăng Tiêu thích, hơi quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu giương mắt cười nói: "Thích."

"Vậy trẫm sau này thường xuyên ôm ngươi." Hoàng đế nghiêm trang chững chạc hứa hẹn.

Lăng Tiêu cười khẽ ra tiếng, đáp: "Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, Lăng Tiêu nhớ ở trong lòng."

"Ân." Hoàng đế khẽ lên tiếng, mềm nhẹ đặt Lăng Tiêu lên giường, cúi người hai tay chống ở hai bên Lăng Tiêu, môi liền hạ xuống.

Lăng Tiêu câu cười đưa tay cởi phát quan của hoàng đế xuống, khiến mái tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ kia rơi xuống.

Tóc rơi khẽ lướt trên da thịt mình, mang theo hơi ngứa.

Lăng Tiêu dùng tay nhỏ bé chỉ ôm lấy, hơi đẩy hoàng đế một đường đi xuống ra chút, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, Lăng Tiêu có thể hỏi trước một chuyện không?"

Hoàng đế đứng dậy, ẩn nhẫn nhíu mày, hít sâu một hơi, khí tức hơi bất ổn nói: "Hỏi."

"Điểm giới hạn của ngài đối với Lăng Tiêu là gì?"

Hoàng đế nhếch môi, híp mắt không vui nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa hồ đang trách cứ Lăng Tiêu vào lúc mấu chốt này lại hỏi dĩ vấn đề nhàm chán như vậy.

Lăng Tiêu đọc hiểu khinh bỉ trong mắt hoàng đế, không khỏi bị nghẹn một chút, y ngượng ngùng nói: "Không được Hoàng Thượng ngài tỏ vẻ minh xác, Lăng Tiêu thực khó an lòng, luôn lo lắng mình trong lơ đãng sẽ va chạm vào giới hạn của ngài."

Hoàng đế nhíu mày, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thấy trong mắt y không có chút ý muốn lui khiếp, thở dài thật mạnh, có chút bất đắc dĩ nói: "Trẫm nghĩ ngươi rất rõ ràng."

Lăng Tiêu nhíu mày, hoàng đế nếu vẫn là hoàng đế trước kia y đương nhiên rõ ràng, nhưng mà, hiện tại hoàng đế đã không phải hoàng đế trước kia.

Lăng Tiêu từng nhiều lần đụng vào điểm giới hạn của hoàng đế, vốn tưởng rằng sẽ chết, nhưng đều được hoàng đế dễ dàng tha thứ, hoàn toàn đảo điên nhận tri của y, không khỏi khiến y muốn lần nữa làm rõ thứ chạm đến giới hạn của một vị hoàng đế.

Làm như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Tiêu, hoàng đế khẽ thở dài: "Ngươi hiểu cũng không sai, chẳng qua, trẫm đối với ngươi là đặc biệt."

Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế đã lần thứ hai khom người áp xuống, như trừng phạt mà khẽ cắn Lăng Tiêu một ngụm.

Lăng Tiêu bị đau thở nhẹ, hoàng đế tâm tình tốt híp mắt, thưởng thức biểu tình Lăng Tiêu khi bị đau, vẻ mặt thích ý tựa hồ muốn nói: "Làm trẫm mất hứng, liền phải chuẩn bị tốt để bị trừng phạt."

Lăng Tiêu oán niệm liếc nhìn hoàng đế, hoàng đế từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, cúi người liếm liếm chỗ Lăng Tiêu bị cắn, mang theo trấn an trả lời: "Trẫm đối với ngươi, sớm đã không còn giới hạn gì đáng nói, ngươi cần gì phải lo lắng? Ngươi chỉ cần nhớ rõ trẫm là nam nhân của ngươi là đủ rồi."

Lăng Tiêu bị liếm thoải mái híp mắt, bên tai nghe thấy câu trả lời mang theo từ tính của hoàng đế, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải hoàng đế hạ xuống nụ hôn.

Môi răng giao hòa, khí tức từ từ hỗn loạn, Lăng Tiêu giãy dụa hai cái, cũng muốn hỏi rõ hoàng đế có ý gì, lại thua dưới sự triền miên của hoàng đế.

Tay xô đẩy không biết khi nào biến thành nghênh hợp, đầu thanh tỉnh cũng bị hôn đến mê muội, không biết lúc này là khi nào.

Hoàng đế thấy vậy, hơi câu môi, dưới tay nhẹ cởi y phục Lăng Tiêu, nụ hôn ướt át một đường đi xuống.

Ngón tay tìm kiếm chỗ bí mật kia, làm thân thể dưới thân, run rẩy thanh sảng.

Khiến người dưới thân, không rảnh bận tâm gì khác, chỉ còn lại có tâm tư khao khát...

Một đêm triền miên, ngày hôm sau, Lăng Tiêu đỡ thắt lưng đau xót đứng dậy, hoàng đế đã không ở bên người.

Trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên đã được rửa qua.

"Hoàng quân." Cung nữ bên cạnh bưng nước hầu hạ Lăng Tiêu rửa mặt xong, cung kính gọi Lăng Tiêu một câu.

Lăng Tiêu duỗi một thắt lưng làm biếng, nhìn về phía nàng.

Cung nữ nói: "Lý công công, ở ngoài cửa đợi đã lâu."

Lăng Tiêu nghe vậy, nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy ngoài cửa hơi lộ ra nửa cây phất trần.

Lăng Tiêu đứng dậy, đi ra ngoài.

"Hoàng quân." Vừa đi tới cửa, Lý công công quỳ xuống hành lễ.

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, nói: "Đứng lên đi, chuyện gì?"

Tiểu Lý Tử cười nịnh nọt nói: "À không, khi Hoàng Thượng lâm triều, nhớ thương ngài, bảo nô tài đến hầu hạ, còn bảo nô tài mang theo một ít đồ ăn sáng lại đây."

Nói xong, Tiểu Lý Tử phất phất tay ra sau, không bao lâu, bên ngoài có hai hàng thái giám đi vào, trong tay đều bưng chén đĩa tinh xảo, sau khi hành lễ với Lăng Tiêu, bưng cung kính vào cung điện Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mắt nhìn, đuổi kịp nhìn, phát hiện thanh hương ngọc thực, mỹ vị bày đầy một bàn.

"Này..." Lăng Tiêu nhíu mày.

Tiểu Lý Tử bước lên phía trước giải thích: "Hoàng quân, những thứ này là Hoàng Thượng đau lòng ngài, cố ý dặn nô tài lên cho ngài."

Nói xong, Tiểu Lý Tử nhìn mặt bàn, cố ý lấy lòng nói: "Hoàng quân, ngài nhìn một cái, những bổ phẩm đó, bản thân Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ yêu cầu qua, lại cố ý dặn nô tài chuẩn bị cho ngài, Hoàng Thượng đối với ngài thật đúng là tốt nhất."

Tiểu Lý Tử nói xong, vẻ mặt đắc sắc, cứ như được sủng ái chính là bản thân hắn, Lăng Tiêu khẽ liếc hắn, Tiểu Lý Tử vội vàng thu liễm đắc ý của mình, hắng giọng một cái để sát vào Lăng Tiêu nói: "Hoàng quân, trừ cái này, Hoàng Thượng còn muốn nô tài giao cái này cho ngài."

Tiểu Lý Tử mở tay ra đưa tới trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, phát hiện nằm trong bàn tay chính là một cái chìa khóa.

Lăng Tiêu nhấc mí mắt liếc nhìn Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử hiểu ý giải thích: "Đây là chìa khóa nội khố trong hoàng cung, cho tới nay đều là Hiền phi bảo quản, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng bảo nô tài lấy cho ngài, Hoàng Thượng công đạo nói, ngài muốn cái gì, không cần qua hắn đồng ý, cứ lấy là được."

Nói xong, Tiểu Lý Tử trịnh trọng giao chìa khóa nội khố phòng cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu kinh ngạc nhướng mày, hoàng đế thật đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Chìa khóa nội khố cứ vậy mà cho mình?

Đồ bên trong tùy tiện mình lấy?

Lăng Tiêu chuyển chuyển mắt, cầm chìa khóa cười.

Hoàng đế nếu hào phóng như vậy, vậy y làm gì mà không tiếp nhận.

Chờ y dọn sạch nội khố hoàng đế! Nhìn hoàng đế còn lấy cái gì để hào phóng!

Căn cứ tâm tính mang hiềm khích hận thù với tư bản, bất mãn nghĩ, Lăng Tiêu ăn sáng xong, liền đến nội khố hoàng đế.

Đi mới biết được, mình cái gọi là dọn thôi thì ngây thơ bao nhiêu.

Tài bảo nội khố, đầy đến năm gian phòng, kỳ trân dị bảo cái gì cần có đều có, muốn dọn sạch, bằng vào một mình Lăng Tiêu, hoàn toàn không có khả năng làm được.

Lăng Tiêu nhìn chung quanh, trên mặt bàn phòng trong cùng nhất, nhìn thấy một khối noãn ngọc sáng sủa, noãn ngọc nhẵn nhụi, sáng bóng, cho dù là người ngoài nghề như Lăng Tiêu, cũng có thể nhìn ra ngọc này nhất định giá trị xa xỉ.

Nhưng làm Lăng Tiêu kỳ quái chính là, ngọc bị một cái khung đặt một mình trên mặt bàn trong cùng nhất, nhìn ra, ngọc này trong đám bảo vật này rất đặc biệt.

Nhưng mà, nếu nói là nó thực trân quý, ngọc này lại được đặt trên bàn, không khóa nó lại, cũng không giấu nó đi.

Điều này làm cho Lăng Tiêu cảm thấy rất quái dị, không khỏi nhìn thêm vài lần, liền đi đến ngọc.

Tiểu Lý Tử tiếp nhận mệnh lệnh hoàng đế, làm hết phận sự đi theo sau Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu đi chạm ngọc kia, ánh mắt sáng lên.

Hắn đi lên trước để sát vào Lăng Tiêu, cong eo nói: "Hoàng quân, thích ngọc này?"

"Ân." Lăng Tiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lên tiếng như có lệ.

Tiểu Lý Tử mắt nhìn, nhỏ giọng mà lấy lòng nói: "Vậy... Hoàng quân lấy nó nhé?"

"..." Lăng Tiêu không có lên tiếng, cầm ngọc trong tay, vào tay mang theo lành lạnh, rồi sau đó dâng lên ấm áp thản nhiên, cầm rất thoải mái.

Nhìn gần trên ngọc có khắc một con hổ trông rất sống động, bởi vì ngọc là màu trắng, hổ cũng tựa như Bạch Hổ thật, uy phong lẫm lẫm.

Lăng Tiêu càng nhìn càng thích, thưởng thức ngọc, liền không muốn buông tay.

Tiểu Lý Tử thấy thế, lần thứ hai nói: "Hoàng quân thích thì không bằng lấy về."

Lăng Tiêu quay đầu lại trừng Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử nói nhiều như vậy, cứ như vật này là của hắn, làm người ta tâm sinh khó chịu.

Lăng Tiêu bĩu môi, y biết, mình rốt cuộc, kỳ thật chính là đối với chuyện Tiểu Lý Tử lúc trước lựa chọn đứng bên hoàng đế, mà lòng có khúc mắc, lúc này mới mặc kệ Tiểu Lý Tử làm gì nói gì, tâm lý đều sẽ không thoải mái.

Nhưng mà, Lăng Tiêu xác thực thích ngọc này, cũng liền mang ở trên người.

Sau khi rời khố, Tiểu Lý Tử cũng không đi theo Lăng Tiêu, mà là tìm lý do, sau khi hành lễ với Lăng Tiêu, đi cung điện Hiền phi.

Chìa khóa nội khố cho tới nay, hoàng đế ra lệnh Hiền phi bảo quản, đồ trong nội khố vào vào ra ra, cũng để Hiền phi kiểm định.

Danh sách ở trong tay Hiền phi, hoàng đế lần này tuy nói đưa chìa khóa nội khố cho Lăng Tiêu, nhưng đồ dự phòng trong tay Hiền phi, đồ trong nội khố tùy tiện Lăng Tiêu lấy, nhưng ra lệnh Tiểu Lý Tử nói những gì Lăng Tiêu lấy cho Hiền phi, để Hiền phi tính rõ vào sổ sách.

Hoàng đế nói cái gì cũng tùy ý Lăng Tiêu lấy, bản thân cũng không hỏi, nhưng Lăng Tiêu cầm cái gì, khi hắn muốn biết, chỉ cần kiểm tra sổ sách là có thể biết rõ.

Việc này, hoàng đế ra lệnh Tiểu Lý Tử làm, cũng không minh xác bảo Tiểu Lý Tử giấu giếm Lăng Tiêu, nhưng Tiểu Lý Tử tự nhận tâm lý Lăng Tiêu sẽ không thoải mái, cũng giấu chuyện này.

Lăng Tiêu cũng là người thông minh, có đời trước trải qua, y cũng biết, danh sách nội khố vẫn luôn là Hiền phi ghi chép.

Hoàng đế này cho mình chìa khóa, nhưng không giao danh sách cho mình, cẩn thận nghĩ, có thể biết, chìa khóa này nhất định là đồ dự phòng.

Mà mình cầm cái gì, phỏng chừng cũng phải báo cáo cho Hiền phi bảo quản danh sách nội khố.

Thay vì chờ hoàng đế tự đi báo cáo cho Hiền phi, còn không bằng mình chủ động một ít.

Lăng Tiêu nghĩ vậy, cũng đi cung điện Hiền phi.

Lăng Tiêu thông minh đã đoán đúng tâm tư hoàng đế, lại cũng không biết hoàng đế đã an bài Tiểu Lý Tử cho y bớt phiền, cũng không biết Tiểu Lý Tử thế nhưng sẽ mèo khen mèo dài đuôi cảm thấy tâm lý mình sẽ không thoải mái mà che giấu chuyện này.

Cho nên, khi Tiểu Lý Tử đến cung điện Hiền phi, Lăng Tiêu cũng đến.

Lăng Tiêu cùng Tiểu Lý Tử đều được đưa đến tiền điện, chờ Hiền phi ra đón.

Ở cung điện Hiền phi, Lăng Tiêu nhìn thấy Tiểu Lý Tử cung kính đứng ở một bên, sắc mặt vội vàng, kinh ngạc nhướng mày, lập tức hiểu, lý do cáo lui vừa nãy của Tiểu Lý Tử là đang dối gạt y.

Hảo một Tiểu Lý Tử, tuy nói không phải một tay bồi dưỡng, nhưng tốt xấu mang theo người một đoạn ngày, nịnh nọt hoàng đế còn chưa tính, hiện giờ giữa mình và Hiền phi, thế nhưng lựa chọn Hiền phi?

Lăng Tiêu lạnh lùng cười, Tiểu Lý Tử rụt rè một chút, vội vàng cúi đầu quỳ rạp trên đất, dẫn đầu thỉnh tội: "Hoàng... Hoàng quân tha mạng, Tiểu Lý Tử không có ý lừa gạt... Là... Là Hoàng Thượng bảo nô tài đem hoàng quân ngài ở trong khố cầm cái gì, thì nói cho Hiền phi một tiếng."

"..." Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày: "Hoàng Thượng cho ngươi tới? Lời này là thật?"

Tiểu Lý Tử mặt khổ cầu xin tha thứ nói: "Nô tài nào dám nói dối với ngài a."

"Hừ." Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có gì không dám?"

Tiểu Lý Tử nghe vậy cả kinh, vội vàng cúi đầu biểu hiện cung kính nói: "Hoàng quân, nô tài oan uổng a."

"Oan uổng?" Lăng Tiêu hỏi lại: "Vậy đến báo cáo cho Hiền phi lén gạt ta, cũng là Hoàng Thượng ra lệnh?"

Hoàng đế thông minh như vậy, làm sao có thể sẽ giấu giếm chuyện mình sẽ biết?

Lăng Tiêu cười nhạo trong lòng, nhìn Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất lạnh run không dám lên tiếng càng thêm lạnh mặt.

"Đây là làm sao?" Đột nhiên, một giọng nữ ôn nhu thêm vào, Lăng Tiêu quay đầu nhìn qua.

Là Hiền phi một thân chính trang màu vàng.

Khác với lần trước khi nàng ở trước mặt hoàng đế, lúc này nàng trang điểm đậm, đầu đội kim quan, một thân cẩm y hoa phục.

Trang phục chính thức, khiến cả người nàng mang theo một vầng sáng thản nhiên.

Lăng Tiêu cảm thấy có chút chói mắt, hơi híp mắt, liền thấy Hiền phi bước nhỏ đến trước mặt mình, mềm mại không xương hành lễ với Lăng Tiêu.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng quân."

"..."

Lăng Tiêu trầm mặc, "Hoàng quân" ở Mục quốc tương đương với "Hoàng phi", phẩm cấp lớn hơn Hiền phi một bậc, nhưng Hiền phi tạm quản hậu cung, lại nói tiếp, cũng có thể không cần hành lễ với y.

Lúc này, nàng ăn mặc long trọng như vậy, lại hành lễ với mình, ngược lại như là mình tới khởi binh vấn tội.

"Trước đây bận rộn, chưa từng đến thỉnh an hoàng quân, để hoàng quân tự mình đến cửa, xác thực là thần thiếp sai, mong hoàng quân khoan thứ."

"..." Lăng Tiêu khóe miệng co rút, tâm tình phức tạp.

Đời trước đã thấy Mạc Khởi cùng các vị phi tử xoay quanh nhiều rồi, mình sau đó giúp Mạc Khởi bày mưu tính kế, mà hiện giờ, thân phận của mình hiện tại, giống như là diễn nhân vật Mạc Khởi...

Chẳng lẽ mình cũng phải làm quen với mấy phi tử này hay sao?

Lăng Tiêu ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, không khỏi lắc đầu, liền mở miệng cho thấy ý tứ nói: "Đứng lên đi, ta không phải đến trách ngươi."

Nói xong, Lăng Tiêu như không muốn nhiều lời với Hiền phi, trực tiếp từ trong lòng móc ra ngọc lấy từ trong khố, cho Hiền phi nhìn thoáng qua, có chút khí phách nói: "Ngọc này, ta muốn."

Ngụ ý chính là, Hiền phi nên ghi sổ.

Nhưng mà, Hiền phi nhìn thoáng qua, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, rồi sau đó mày liễu nhíu lại, mấy lần mở miệng muốn nói, như có lời gì khó nói.

Lăng Tiêu nhíu mày: "Như thế nào?"

"Hiền phi có gì muốn nói, không bằng nói thẳng." Lăng Tiêu nói.

Hiền phi nghe vậy, hơi hơi nhếch môi, cân nhắc một hồi, mở miệng nói: "Này... Hoàng quân sao lại coi trọng thứ này?"

"Cảm thấy rất thích? Không thể lấy?" Lăng Tiêu nhướng mày suy đoán.

"Không." Hiền phi lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: "Hoàn toàn ngược lại."

Lăng Tiêu sửng sốt, Hiền phi êm tai nói: "Ngọc này tuy rằng vô giá, ở trong cung cũng là cái 'Cấm kỵ', tuy nói là Hoàng Thượng trước kia đeo qua, nhưng sau đó ra lệnh thần thiếp khóa vào, đã từng ra lệnh, sau khi khóa thì không cho phép bất kì ai đụng chạm ngọc này, người vi phạm... Trảm."

Lăng Tiêu trong lòng giật mình, nhìn về phía Hiền phi, phát hiện Hiền phi đang âm thầm đánh giá vẻ mặt của y, y hơi hơi sửng sốt, vội vàng áp chế kinh hoảng, giả bộ vân đạm phong khinh nhìn về phía nàng.

Hiền phi dừng lại, tiếp tục nói: "Cũng bởi vậy, không người dám đánh chủ ý lên ngọc này, bởi vì chạm liền sẽ bị trảm, người trong cung đều nói ngọc này là 'Cấm kỵ'."

Hiền phi nói xong, mang theo chút cảm khái: "Đã rất nhiều năm qua, ngọc này cũng nên bị Hoàng Thượng quên, lần này, Hoàng Thượng có lẽ là quên nhắc nhở hoàng quân."

"..." Lăng Tiêu nghe vậy cúi đầu, nhìn phía ngọc trong tay.

Nó lẳng lặng nằm ở trong tay, tản ra ấm áp, ôn nhuận mà nhẵn nhụi, xúc cảm vào tay có thể cảm nhận được, ngọc này trước đây thường xuyên được thưởng thức chạm vào, lúc này mới sẽ trơn nhẵn như thế.

Lăng Tiêu xác thực thích ngọc này, không khỏi khẽ cắn môi, nắm chặt ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hiền phi nói: "Ngọc này, ta thu, ta tự mình nói với Hoàng Thượng, ngươi ghi lại là được."

Hiền phi sửng sốt, chậm rãi hành lễ, trả lời một tiếng: "Dạ." Cúi đầu thấp, làm Lăng Tiêu thấy không rõ biểu tình nàng.

Lăng Tiêu cũng lười cân nhắc tâm tư của nàng, xoay người liền muốn rời đi.

Xoay người một cái, lại nhìn thấy, ngoài cửa có một người quen đến gần.

Người nọ một thân sa quần đỏ tươi, đầu buộc tóc mây tùy ý, một cây trâm cài làm đẹp, mang theo phong tình vạn chủng, từ từ mà vào.

Người này, đúng là Hồng Diệp từng tính kế mình.

Lăng Tiêu ngây ra, Hồng Diệp cũng như không ngờ rằng Lăng Tiêu sẽ ở đây, cước bộ dừng lại, lập tức, nàng quỳ xuống, xinh đẹp hành lễ với Lăng Tiêu.

"Hoàng quân khang an."

"..." Lăng Tiêu không đáp lời, ánh mắt phức tạp nhìn Hồng Diệp.

Hoàng đế luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mình ở trước mặt hắn nhiều lần được khoan thứ, là bản thân hoàng đế chính mồm nói, điểm mấu chốt ở chỗ mình đã không có ý nghĩa.

Như vậy, Hồng Diệp này vì sao có thể tránh được trách phạt?

Điều này khiến Lăng Tiêu rất là để ý.

Hồng Diệp tránh được trách phạt không nói, còn đi theo bên người Hiền phi, cũng tương đương là hoàng đế mang Hồng Diệp tiến cung.

Hoàng đế đang nghĩ gì?

Lăng Tiêu mím môi.

"Đứng lên đi." Lăng Tiêu lạnh giọng nói.

Hồng Diệp cắn môi đứng dậy, nghiêng người đứng qua một bên, nhường cho Lăng Tiêu một con đường.

Lăng Tiêu kỳ thật trừ bỏ để ý bên hoàng đế nghĩ như thế nào, cũng rất ngạc nhiên Hồng Diệp đã xảy ra chuyện gì?

Trước đây đối với mình cũng không tính là đặc biệt kém, thậm chí có thể nói là quan tâm mình, mình còn dạy múa cho nàng, nhưng nàng nói tính kế liền tính kế, trong đầu người này đang nghĩ gì.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Hồng Diệp, như tìm tòi nghiên cứu mà cẩn thận đánh giá ánh mắt của nàng.

Hồng Diệp cúi đầu rất thấp, tựa hồ đang tránh né ánh mắt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu có tâm hỏi nàng, thấy nàng như thế, cũng không còn tâm tư muốn hỏi, y thở dài, nhẹ nhàng nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, y dịch thân rời đi.

"Hồng Diệp, thế nào, đồ ăn sáng đưa qua cho Hoàng Thượng chưa?"

Đi không xa, không biết Hiền phi cố ý hay vô ý, khiến Lăng Tiêu nghe được những lời này.

Lăng Tiêu hơi dừng lại, nắm quyền, nhấc chân rời đi.

"Hoàng... Hoàng quân..." Phía sau truyền đến tiếng gọi yếu ớt, rõ ràng là Tiểu Lý Tử đi theo.

Lăng Tiêu không muốn để ý đến hắn, bước nhanh đi ở đằng trước, Tiểu Lý Tử chạy chậm đuổi sát.

Một đường trở về cung điện mình, Lăng Tiêu rút đi bình tĩnh bản thân duy trì, lộ ra biểu tình tựa như mèo con xù lông, dùng sức đẩy ra cửa phòng của mình, thở phì phì đi vào, động tác thô lỗ đến cực điểm.

Câu nói sau cùng, Hiền phi kia tăng lớn âm lượng, tỏ rõ là để mình nghe thấy.

Tiểu Lý Tử có câu quả nhiên không sai.

Hiền phi tuy rằng ở mặt ngoài sẽ không khó xử mình, lại trong âm thầm cùng chính mình so kính đâu!

Lăng Tiêu buồn bực đóng cửa phòng, lau mặt, xoay người lại đụng phải đôi con ngươi đen sáng, Lăng Tiêu giật mình nhảy dựng, nhìn lại, mới biết được, là hoàng đế ngồi cạnh bàn.

Lăng Tiêu vội quỳ xuống hành lễ, hoàng đế đứng dậy xen lời y: "Miễn đi."

"Hoàng Thượng... Ngài trở về đã bao lâu?" Lăng Tiêu hồi tưởng lại động tác không để ý hình tượng của mình vừa rồi, có chút thấp thỏm hỏi.

Hoàng đế nghe vậy, ý vị sâu sa liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, đáp: "Đến bao lâu không phải quan trọng nhất, quan trọng là, ngươi không muốn trẫm nhìn thấy cái trẫm đã nhìn thấy."

"..." Lăng Tiêu xấu hổ, mày không thể ức chế mà nhảy nhảy.

Hoàng đế đi tới trước mặt y, như là phát hiện điều gì mới lạ, đưa tay xoa mày Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cứng đờ, nhưng không cự tuyệt hoàng đế đụng chạm, tay hơi lạnh vuốt ve mày, mang theo chút ngứa, khiến Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, thân thể liền nóng rực.

Hoàng đế mắt nhìn, lại đột nhiên thu tay về, xoay người ôm eo Lăng Tiêu, mang y đi tới bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi: "Người nào chọc hoàng quân của trẫm?"

Lăng Tiêu sửng sốt, tất nhiên là biết hoàng đế đang hỏi dáng vẻ thở phì phì của mình vừa nãy.

Y vốn định nói chuyện Hiền phi ra, lại nhìn thấy trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, điểm tâm có chút loạn, nhìn ra đã được động qua, mà hoàng đế vừa mới ngồi cạnh bàn, nơi đó còn đặt nửa bát cháo, rõ ràng là hoàng đế vừa mới uống dư.

Lăng Tiêu lập tức liên lạc với câu nói vừa rồi của Hiền phi, nhiệt độ cả ngươi đều tán đi, dư lại lạnh lẽo, khiến y có chút phát run.

Y nhìn điểm tâm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Hoàng Thượng, đây là đồ ăn sáng của ngài? Ai đưa tới?"

"Hiền phi sai người đưa tới. Làm sao vậy?" Hoàng đế không biết hữu ý vô ý, không nói đến Hồng Diệp.

Lăng Tiêu có chút chạnh lòng, hơi miễn cưỡng cười cười nói: "Không sao."

Y nói xong, hơi tránh thoát cái ôm của hoàng đế, hoàng đế híp mắt không vui, nhìn phía Lăng Tiêu.

Đã thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, tựa như một con hổ bị xâm chiếm lãnh địa, nhe răng nhếch miệng với những điểm tâm đó, hận không thể gặm cắn xé rách.

Hoàng đế nhướng mày, cảm thấy hiểu rõ, không khỏi thấy buồn cười, hắn cong khóe môi, lại làm như có ý đùa Lăng Tiêu, chống hàm dưới lại kẹp miếng điểm tâm ăn.

Lần này, ánh mắt Lăng Tiêu liền không chỉ nhìn điểm tâm, mà từ điểm tâm chuyển dời đến trên người hoàng đế, ánh mắt kia oán niệm đến hoàng đế muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.

Huống chi hoàng đế cũng không có ý xem nhẹ, hắn quay đầu, nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt trêu tức kia tựa như đang nhìn mèo con nhà mình nuôi đang huy động móng vuốt nhỏ, tràn ngập sủng ái.

Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, ánh mắt hoàng đế quá mức rõ ràng, nhìn đến tim y nhảy dựng lên, cả tức giận dâng lên, cũng bị nhìn đến hạ xuống chút.

Đối diện ánh mắt này, nhưng cũng không khó nhìn ra, hoàng đế ôn nhu rất nhiều, mắt sáng, ánh mắt thông thấu, ánh mắt này nhìn, như là xé tim y ra, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, khiến Lăng Tiêu có loại mất thể diện khi tâm sự bị nhìn thấy.

Lăng Tiêu cảm thụ, trên mặt dần dần đỏ ửng, nhiễm lên khuôn mặt mang oán khí cùng tức giận của y, hoàng đế thấy thế, lúc này mới chậm rãi nói: "Trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn trẫm làm gì, nói cho trẫm nghe, trẫm sẽ nghe lời ngươi."

Hoàng đế ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua điểm tâm trên bàn, ám chỉ như vậy, cũng khiến Lăng Tiêu hiểu biết hoàng đế hiểu, Lăng Tiêu lập tức đổi giận thành vui, nhếch miệng mỉm cười, lớn mật yêu cầu: "Hoàng Thượng, Lăng Tiêu muốn ngươi trả điểm tâm trên bàn về cho Hiền phi!"

"..." Hoàng đế nhướng mày, không lên tiếng.

Lăng Tiêu dừng lại, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ y hiểu sai ý của hoàng đế, hoàng đế ám chỉ không phải là tùy ý mình mở miệng xử trí điểm tâm trên bàn?

Mắt thấy nụ cười của Lăng Tiêu lại phai nhạt xuống, hoàng đế vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Lăng Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói: "Liền nghe ngươi là được."

Lăng Tiêu cực kì vừa lòng, dùng phòng bếp nhỏ trong cung tự tay làm một bữa sáng cho hoàng đế.

Khi làm đồ ăn sáng, Lăng Tiêu lấy khối ngọc trong ngực ra, đặt ở trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái, liền lạnh mặt nhíu mày, cả người tản ra khí thế từ chối người ra ngàn dặm.

Lăng Tiêu cả kinh, vội vàng quỳ trên đất, y lúc này mới tin tưởng lời của Hiền phi cũng không phải là giả, hoàng đế quả thật không thích khối ngọc này.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với hoàng đế, khiến Lăng Tiêu bớt sợ hoàng đế hơn nhiều, nhưng một thân uy áp của hoàng đế vẫn ép tới Lăng Tiêu cả người phát run, y đột nhiên có chút hối hận khi lấy ngọc này ra, lời nói và việc làm cũng biến thành thật cẩn thận.

"Ngươi muốn ngọc này?" Hoàng đế đột nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đang quỳ, sâu thẳm mà xa cách, giống như là đối đãi một người xa lạ, Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, trong lòng có chút không có tư vị, nhưng cũng không dám lừa gạt hoàng đế, chỉ có thể lơ mơ gật gật đầu.

Hoàng đế thấy thế, lần thứ hai nhìn phía ngọc trong tay Lăng Tiêu, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp, dù là Lăng Tiêu tự nhận hiểu biết hoàng đế, lúc này cũng nhìn không ra trong mắt hoàng đế giấu diếm cảm xúc gì.

Nhưng hoàng đế không nói một lời, một thân khí thế khiến người sợ hãi nói cho Lăng Tiêu, lúc này tốt nhất không cần quấy rầy hoàng đế, nếu không mọi chuyện chỉ biết càng thêm không xong.

Ngọc này liền tựa như Hiền phi đã nói, ở trước mặt hoàng đế giống như là một 'Kiêng kị', chỉ cần xuất hiện có thể khởi động cơ quan trên người hoàng đế, khiến hoàng đế biến thành xa cách mà khó có thể bắt giữ so với bất kì lúc nào.

"Khi trẫm nhốt nó vào nội khố, từng tuyên bố, nếu ai dám đụng vào thì coi như chém đầu."

Lăng Tiêu nghe vậy run lên, cắn răng buông mắt, cung kính mà tâm phục khẩu phục quỳ trên mặt đất, để hoàng đế nhìn thấy sự trung thành của y, chờ đợi hoàng đế quyết định y.

Nếu là chém đều, như vậy, y còn có kim bài miễn tử để dùng...

Lăng Tiêu đã làm tính toán xấu nhất.

"Trẫm lúc trước không nói với người, cũng là trẫm sơ sẩy." Hoàng đế đột nhiên chuyển miệng, Lăng Tiêu sửng sốt, chợt nghe thấy hoàng đế lần thứ hai nói: "Nhưng trẫm cũng nhận lời ngươi, nội khố bất kì thứ gì ngươi cũng có thể lấy."

Nói xong, hoàng đế thở dài, khẩu khí mang theo 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều: "Thôi, đứng lên, cầm lại đi."

Nói xong, hắn như là bất mãn, lại nhẹ nhàng nói một câu, làm như oán giận: "Nội khố trân bảo vô số, ngươi nhìn trúng cái nào mà không nhìn trúng, lại nhìn trúng nó."

Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, không chỉ là hoàng đế sẽ oán giận ở trước mặt y rất làm y ngạc nhiên, chỉ là lời này là có ý gì?

Lăng Tiêu đứng dậy rất muốn hỏi hoàng đế, hoàng đế cũng đã ra ngoài gọi Tiểu Lý Tử tiến vào.

Lăng Tiêu không hòa nhã với Tiểu Lý Tử, nhẹ xoay mặt, Tiểu Lý Tử sắc mặt tái nhợt hành lễ với hoàng đế.

Hoàng đế không để ý biểu tình hai người, chỉ là có chút mệt mỏi nói: "Ngươi thu hồi điểm tâm vừa rồi đưa lại cho Hiền phi, bảo Hiền phi ghi ngọc hoàng quân vừa lấy vào trong danh sách."

"Dạ." Tiểu Lý Tử hơi sửng sốt, giương mắt nhìn nhìn Lăng Tiêu, tựa hồ có chút không thể tin Lăng Tiêu chưa nói chuyện hắn giấu giếm chuyện báo cáo cho hoàng đế, nhưng lúc này hoàng đế hạ lệnh, Tiểu Lý Tử cũng không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ mang theo điểm tâm đến cung điện Hiền phi.

Mà hoàng đế sau khi hạ lệnh, không liếc nhìn Lăng một cái, rời thẳng khỏi cung Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ngồi trên ghế, nhìn ngọc trong tay mà ngơ ngác thất thần.

Hoàng đế sau hôm đó, mấy ngày không đến cung Lăng Tiêu, nhưng cũng không nghe thấy hắn đi những cung điện khác.

Mỗi đêm đều là ở cách vách Lăng Tiêu, qua trong cung của mình.

Nhưng chỉ cần hai mệnh lệnh hoàng đế hạ ngày đó, không nói đến trả lại điểm tâm cho Hiền phi, chỉ nói ngọc kia hoàng đế ban cho Lăng Tiêu, đã khiến Lăng Tiêu hoàn toàn có tiếng trong cung.

Khiến hậu cung nổ tung.

Ngọc kia, mệnh lệnh mà hoàng đế lúc trước hạ còn như ở bên tai, vì ngọc kia, biết bao thái giám cung nữ bởi vì không cẩn thận đụng vào mà bỏ mạng.

Hiện giờ tam phi hậu cung, Lệ phi, Nhiễm phi, Hiền phi có ai dám chạm?

Nhưng Lăng Tiêu mới sắc phong, không chỉ chạm, còn thành công khiến hoàng đế ban ngọc cho y, thù vinh đặc biệt lớn này, đủ để cho mọi người đều hiểu rõ, hoàng đế đặc biệt sủng chính là ai!

Chẳng sợ là nhiều ngày qua hoàng đế không qua đêm trong cung điện nào, cũng chưa từng chiêu ai thị tẩm, nhưng vẻ vang chút đã đủ để chứng minh vị trí của Lăng Tiêu trong lòng hoàng đế Mục quốc.

Lăng Tiêu từng chút, thành đối tượng người người lấy lòng trong cung.

Đương nhiên, cũng thành đối tượng khiến một nhóm người oán hận...

Hôm nay, Lăng Tiêu dậy thật sớm, khi đang cảm khái hoàng đế đã bao lâu chưa từng tới gặp y, trong cung nghênh đón một vị khách đặc biệt.

Nhiễm phi.

Tư thái dung mạo của Nhiễm phi mặc dù không thể so với hai phi khác, nhưng thủ đoạn của nàng là nhiều nhất, tâm kế cũng là sâu nhất.

Nàng có thể có địa vị hôm này, trừ bỏ phụ thân của nàng là Lại bộ thượng thư, nguyên nhân rất quan trọng, là nàng biết dùng thủ đoạn cùng tâm kế đặt chân trong hậu cung.

Đương nhiên, thủ đoạn cùng tâm kế của nàng, Lăng Tiêu cũng không cho rằng có thể giấu nổi hoàng đế.

Nhưng hoàng đế nếu cho phép nàng đi đến địa vị hôm nay, vậy nhất định là dễ dàng tha thứ những thủ đoạn cùng tâm kế của nàng.

Một nữ nhân có tâm kế cùng thủ đoạn như vậy, hôm nay đột nhiên tới chơi, khẳng định không có chuyện tốt lành gì.

Lăng Tiêu khoát tay áo muốn đẩy lui nàng cầu kiến.

Nhưng mà, Tiểu Lý Tử đến thông báo lại lắm miệng nói: "Hoàng quân, trước khi ngài chưa tới, Nhiễm phi xem như độc sủng hậu cung, hiện giờ Hoàng Thượng tuy rằng sủng ngài, nhưng Nhiễm phi cứ như vậy mà từ chối, chỉ sợ không tốt lắm..."

Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày, không vui quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử, trong lòng không khỏi kỳ quái, Tiểu Lý Tử này lúc nào mà tốt với Nhiễm phi như vậy, giúp nàng nói chuyện?

Lăng Tiêu có chút suy nghĩ nhìn Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử bị Lăng Tiêu nhìn nao núng một chút, trên mặt có chút kinh hoảng, Lăng Tiêu nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, y hơi hơi vươn người, muốn nhìn rõ biểu tình Tiểu Lý Tử một chút, nhưng Tiểu Lý Tử đã ý thức được cái gì, vội vàng cung kính cúi thấp đầu, giống như là thỉnh tội Lăng Tiêu thỉnh tội, trên thực tế cũng là tránh né tầm mắt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu híp mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Lý Tử, vòng quanh Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất sợ hãi thành một đoàn, ánh mắt nhìn thân thể hắn hơi hơi phát run, cảm xúc không vui bành trướng.

"Tiểu Lý Tử, bình thường ngoại trừ khi Hoàng Thượng vào triều, ngươi cũng đâu qua chỗ ta nhỉ?"

Lăng Tiêu suy đoán, châm chọc: "Hôm nay là ngọn gió nào thổi đến, Hoàng Thượng lâm triều xong, Lý tổng quản không hầu hạ bên người hoàng thượng, ngược lại qua chỗ ta."

Lăng Tiêu không gọi "Tiểu Lý Tử", ngược lại gọi là Lý tổng quản, càng làm Tiểu Lý Tử hoảng hốt.

Lăng Tiêu thấy vậy, cười nhạo một tiếng, lại không cho Tiểu Lý Tử cơ hội giải thích, y nói: "Điều này cũng vừa vặn, ngày thường một mình ta ở trong cung lạnh lẽo buồn tẻ, ngươi ở đây, Nhiễm phi thế nhưng cũng lại đây."

Tiểu Lý Tử nghe vậy cả kinh, trên mặt rút hết máu, môi trở nên trắng, run rẩy cả nói cũng nói không nên lời.

Lăng Tiêu mắt không nháy nhìn, trong lòng cười lạnh.

"Từ khi làm hoàng quân tới nay, trong viện trừ hạ nhân, phi tử hậu cung không người tới chơi, ta nghĩ, ta thế nào cũng là một hoàng quân, phi tử hậu cung không có khả năng không tò mò, nếu không ai dám tới, nhất định là có người cố ý mệnh lệnh qua, người kia là ai, ta nghĩ Lý tổng quản cũng không cần ta nói rõ."

Lăng Tiêu nói xong, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Lý Tử mặt như táo bón 7 ngày, càng khiến Lăng Tiêu xác định suy đoán của y là đúng, cung điện y yên tĩnh như vậy, là hoàng đế hạ lệnh với người trong hậu cung, xem ra hoàng đế vì y quả thật phí không ít tâm tư, nghĩ như vậy, Lăng Tiêu tâm tình bình thường trở lại.

Nhưng lập tức nghĩ đến Nhiễm phi ngoài cửa cùng Tiểu Lý Tử quỳ trước mặt y dám can đảm lừa trên gạt dưới, Lăng Tiêu trong lòng không khỏi căm tức một trận.

Y lạnh mặt nói: "Nhiễm phi có thể cầu kiến ở cửa cung ta, Lý tổng quản cũng phí không ít tâm tư đi? Ta khen ngược, nàng cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, khiến ngươi giúp đỡ nàng như vậy?"

Tiểu Lý Tử run rẩy không còn là mình, chỉ dùng sức dập đầu, lắp bắp cầu xin tha thứ.

Bộ dáng đáng thương đến cực điểm.

Lăng Tiêu bễ nghễ nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Lúc trước ở trong khố, ngươi giựt giây ta lấy ngọc bội kia, có phải cũng biết ngọc bội kia là 'Kiêng kị' của Hoàng Thượng hay không? Ngươi muốn hãm hại ta có phải hay không?"

"Không... Không phải, nô tài... Oan...." Tiểu Lý Tử lắc đầu liên tục, muốn phản bác, bị ánh mắt lạnh thấu xương của Lăng Tiêu nhìn lại, lại buông mắt không dám phủ nhận nữa.

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, Tiểu Lý Tử này tốt xấu cũng đi cùng mình một đoạn thời gian, thế nhưng muốn hại chết mình.

Chuyện ngọc bội kia, y đã sớm có hoài nghi, đời trước y biết có ngọc bội này, nhưng chưa từng thấy qua, hoàng đế chưa bao giờ nói với Mạc Khởi chuyện này, cũng chưa từng giao nội khố cho Mạc Khởi, thế cho nên đời này y căn bản không có phòng bị.

Nhưng Tiểu Lý Tử thì khác, lúc mình không ở bên người hoàng đế, hắn vẫn luôn đi theo hoàng đế, hoàng đế càng bảo hắn giao chìa khóa cho mình, ngọc bội kia nếu Tiểu Lý Tử nói mình không biết, Lăng Tiêu thế nào cũng sẽ không tin.

Lăng Tiêu trào phúng cười, Tiểu Lý Tử muốn cho mình chết, nhưng mà, hắn không đoán được Hoàng Thượng sẽ không giáng tội mình.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống Tiểu Lý Tử, cưỡng chế lửa giận nói: "Ngươi là muốn tự khai, hay là đi gặp Hoàng Thượng?"

Vừa thấy Lăng Tiêu đề cập hoàng đế, Tiểu Lý Tử cả kinh ngồi trên đất, vẻ mặt thất kinh.

"Không... Hoàng quân... Hoàng quân tha mạng a! Việc này ngàn vạn không thể để cho Hoàng Thượng biết... Nô tài... Nô tài cũng là bị ép a..."

Mắt thấy Tiểu Lý Tử bắt đầu nói thật, Lăng Tiêu lạnh giọng mệnh lệnh: "Nói lại từ đầu."

"Nô tài... Nô tài là bị Nhiễm phi sai khiến..." Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nói: "Lúc trước khi ngài trở về, nô tài từng nói với ngài Nhiễm phi tâm cơ sâu nhất, cũng không biết lời này bị người không có mắt nào nghe thấy được, truyền vào tai Nhiễm phi, nô tài bị Nhiễm phi gọi đi."

Tiểu Lý Tử nói đến đây, trên mặt một mảnh ảo não, tựa hồ hối hận lúc trước khi nói lời này, không đuổi người làm tạp vụ chung quanh, Lăng Tiêu nghe, cẩn thận phân biệt biểu tình thực giả trên mặt Tiểu Lý Tử.

"Nhiễm phi đe dọa nô tài, nói nô tài nói xấu chủ tử, muốn bắt nô tài hỏi tội, nô tài mặc dù là nô tài bên người hoàng thượng, nhưng Nhiễm phi là phi tử hoàng thượng, là chủ tử, lúc trước còn có chút được sủng ái, nô tài nhất thời sợ hãi..."

"Liền nghe mệnh lệnh của nàng?" Lăng Tiêu nói tiếp câu chuyện của Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cúi thấp đầu cung kính mà xin khoan thứ.

Lăng Tiêu thấy vậy cười nhạo: "Tiểu Lý Tử, ngươi lúc trước cũng không phải là người không có can đảm như vậy."

Lăng Tiêu nói xong, ngồi xổm người xuống, vươn tay cưỡng chế nâng đầu cúi thấp của Tiểu Lý Tử lên.

"Ta đã từng dạy ngươi, nếu muốn giấu giếm, nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng ta không nói qua, ngươi có thể làm như vậy ở trước mặt ta!"

Lăng Tiêu nói xong, dùng sức siết chặt cằm Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử bị đau, cũng không dám thở ra tiếng, trong hốc mắt chậm rãi đong đầy nước mắt.

Lăng Tiêu lãnh khốc nhìn, cả giận nói: "Thế nào, đến lúc này, ngươi còn muốn giấu giếm sao?"

Tiểu Lý Tử run rẩy: "Hoàng... Hoàng quân..."

Lăng Tiêu dưới tay lần thứ hai dùng sức.

Tiểu Lý Tử hơi hơi giãy giụa: "Hoàng quân... tha... mạng."

"Hừ." Lăng Tiêu châm chọc cười: "Ngươi cả nói thật cũng không dám nói, còn dám cầu xin ta tha thứ?"

Lăng Tiêu như phát tiết mà quăng Tiểu Lý Tử qua một bên, gọi ra ngoài: "Người đâu."

"Có nô tỳ." Không bao lâu, Ám Hương mang theo Ám Vịnh lấy diện mạo Cát Tường Phúc Khang xuất hiện.

Lăng Tiêu ánh mắt u ám: "Các ngươi canh chừng hắn, ta ra ngoài đón tiếp vị Nhiễm phi này."

"Công tử, Phúc Khang ở đây canh chừng là được, nô tỳ cùng ngài ra ngoài đi?" Cát Tường Phúc Khang nhìn thoáng qua nhau, để Cát Tường trả lời.

Lăng Tiêu hơi hơi dừng lại, hiện tại trong cung trừ hai người tránh ở chỗ tối, những người khác đều bị Tiểu Lý Tử đuổi đi, bên cạnh y không có người, đi gặp Nhiễm phi quả thật không ổn.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu gật gật đầu, đáp ứng đề nghị của Cát Tường.

Chờ Lăng Tiêu mang theo Cát Tường đi ra ngoài, Nhiễm phi đang mang theo tỳ nữ quan sát chung quanh.

Nàng làm như cảm thấy cung điện này rất mới mẻ, nhìn chung quanh, thường thường vươn tay sờ sờ đồ vật đặt trên bàn.

Sắc mặt như vui như oán.

Lăng Tiêu rũ mắt khụ một tiếng, lập tức giơ khuôn mặt tươi cười, làm bộ làm tịch đi ra ngoài.

"Nhiễm phi nếu thích ta đồ vật trong cung ta, không bằng ta đưa ngươi một ít?"

"Hoàng quân an khang." Nhiễm phi nghe thấy tiếng, vội vàng khom người hành lễ.

Khi nàng hành lễ, hơi giương mắt, nhìn Lăng Tiêu, thấy theo sau Lăng Tiêu là Cát Tường không phải Tiểu Lý Tử, khẽ nhíu mày, lập tức rất nhanh thông suốt, giả vờ cái gì cũng không biết, cung kính mà thuận theo chờ đợi Lăng Tiêu gọi dậy.

Nhưng vẻ mặt thay đổi cũng không giấu giếm được hai mắt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ cười cười, có ý làm khó xử Nhiễm phi, liền không gọi nàng đứng dậy, mà là trực tiếp lướt qua nàng ngồi xuống chỗ thượng vị.

Nhiễm phi theo động tác Lăng Tiêu, chuyển phương hướng, nhưng cũng không dám đứng dậy, vẫn luôn quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bưng trà trên bàn uống một hơi, dư quang đánh giá Nhiễm phi trước mặt.

Nàng một thân hồng y lụa mỏng, trang điểm đậm tinh xảo, tư thái xinh đẹp, phong tình vạn chủng.

Nếu là Lăng Tiêu chưa tiến cung, nhìn thấy nữ tử như vậy, chỉ sợ sẽ nhìn thêm vài lần, lại khen một câu, nhưng Lăng Tiêu đã tiến cung, mặc kệ là đời trước hay là đời này, y cũng không có tâm tình thưởng thức nữ nhân của hoàng đế.

Ở trong lòng mặc niệm năm chữ "nữ nhân của hoàng đế", Lăng Tiêu trong lòng không thoải mái, chẳng qua trên mặt vẫn là nụ cười thương mại như trong quả cáo kem đánh răng kia.

Nhiễm phi quỳ lâu, không thấy Lăng Tiêu phản ứng, liền chủ động mở miệng hỏi: "Hoàng quân?"

"Ân?" Lăng Tiêu giả cười lên tiếng, làm bộ nghi hoặc: "Nhiễm phi gọi bổn quân chuyện gì? Nhiễm phi lần này đến là có chuyện gì?"

Lời này chính là có ý muốn nàng quỳ trả lời?

Nhiễm phi nghe vậy, biến sắc, tức giận trong ngực đến dời núi lấp biển, nàng cơ hồ không thể đè nén phẫn nộ của mình, lại đột nhiên nghĩ đến người này đang được sủng ái, không khỏi cắn răng cố nhịn.

Chỉ giả mù sa mưa nói: "Thần thiếp có thể đứng lên nói không?"

"Không thể." Lăng Tiêu mỉm cười cự tuyệt.

Nhiễm phi sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Lăng Tiêu, như thật sự không ngờ Lăng Tiêu sẽ rõ ràng cự tuyệt như thế.

Lăng Tiêu thấy vậy, trong lòng cười lạnh, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, trách: "Ai cho phép ngươi ngẩng đầu?"

"..." Nhiễm phi vội vàng cúi đầu, sắc mặt lại khó coi vài phần.

Lăng Tiêu thấy vậy, liền biếng nhác nói: "Nhiễm phi hình như có ý kiến với bổn quân, một khi đã như vậy, không bằng liền lui ra đi."

"!" Nhiễm phi run lên, sắc mặt vặn vẹo.

Nàng thật vất vả nhờ Lý tổng quản đưa đến nơi này, làm sao có thể cứ như vậy mà trở về!

Suy nghĩ, nàng hít sâu một hơi, nghĩ thầm rằng trước thuận theo Lăng Tiêu lưu lại rồi nói, liền cố cười nói: "Hoàng quân hiểu lầm, thần thiếp nào dám có ý kiến gì với ngài."

"Nào dám? A..." Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, mắt đầy khinh bỉ nhìn Nhiễm phi quỳ trước y: "Nhiễm phi gan lớn, nào có chuyện không dám nha."

"Hoàng quân lời này nói nặng, thần thiếp tự nhận đối với ngài đối với Hoàng Thượng đều tận tâm tận lực, ngài nói như vậy, là oan uổng thần thiếp."

"A..." Lăng Tiêu trào phúng cười lắc đầu: "Nhiễm phi, nhất định muốn bổn hoàng quân nói rõ sao? Việc ngươi dùng dược với Hoàng Thượng, việc ngươi cưỡng bức Tiểu Lý Tử, việc ngươi thiết kế hãm hại bổn hoàng quân, đều coi bổn hoàng quân không biết gì sao?"

Nhiễm phi trong lòng cả kinh, thân thể cứng đờ, tạm dừng vài giây, mới đông cứng trả lời: "Thần thiếp không rõ ý của hoàng quân."

Lăng Tiêu đứng dậy, đi tới trước người Nhiễm phi ngồi xổm xuống, châm chọc: "Nhiễm phi ngươi là người thông minh, biết đùa giỡn chút tiểu xiếc, nhưng những tiểu xiếc đó của ngươi cũng chỉ lừa được đồ ngốc, ngươi nhìn bổn quân có giống đồ ngốc ngươi có thể lừa gạt không?"

Nói xong, Lăng Tiêu lại bỏ thêm một câu: "Bổn quân còn giấu không được, ngươi cho rằng giấu được nổi Hoàng Thượng?"

"..." Nhiễm phi nghe vậy, thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt nháy mắt biến thành trắng bệch.

Lăng Tiêu thấy vậy, ý vị sâu sa nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, y mang theo Cát Tường lướt qua Nhiễm phi liền muốn rời đi, Nhiễm phi đột nhiên đứng lên gọi lại Lăng Tiêu.

Vẻ mặt ngữ khí hoàn toàn không còn cung kính như nãy, mà là mang theo khí thế bùng cháy bức người.

"Lăng Tiêu, ngươi đe dọa nói xấu Bổn cung như vậy, người mới là người mưu mô không phải sao?!"

Lăng Tiêu quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhiễm phi, Nhiễm phi bị nhìn mà chấn động, hơi lui về phía sau một bước, lại thêm can đảm tiến lên nói: "Bổn cung tốt xấu cũng là phi tử của hoàng thượng, ngươi nếu dám không có bằng chứng mà nói xấu Bổn cung, Bổn cung tố cáo với Hoàng Thượng!"

"Xin cứ tự nhiên." Lăng Tiêu xùy nói.

"Ngươi!" Nhiễm phi hụt hơi, cả giận nói: "Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ngươi là có thể vô pháp vô thiên! Hậu cung này còn không phải thiên hạ của ngươi, nó còn có Hiền phi quản."

"Hoàng Thượng sủng ngươi có thể sủng bao lâu? Đừng nói hậu cung có tam phi, dù là mỹ nhân Hồng Diệp thuộc hạ của Hiền phi, cũng có thể cho ngươi thất bại thảm hại!"

"Hồng Diệp kia, người đẹp khéo tay, Hoàng Thượng đối với nàng cũng không kém hơn ngươi, ta nhìn nàng nha, vào hậu cung cũng chỉ là vấn đề thời gian, chờ nàng tiến vào, ngày lành của ngươi cũng liền hết!"

Lăng Tiêu tối sầm mắt, Hồng Diệp vốn là chính là cây gai trong lòng y, lúc này nghe Nhiễm phi nói như thế, biết rõ nàng là cố ý châm ngòi, vẫn nén không được lửa giận ngập trời.

Nhiễm phi thấy Lăng Tiêu sắc mặt khó coi, trong lòng biết mục đích của mình đã đạt được, tuy rằng dùng phương thức cực đoan, nhưng lường trước mình có phụ thân che chở, cũng có thể tường an vô sự.

Nghĩ vậy, nàng càng không sợ hãi, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, ngửa đầu ưỡn ngực dưới cung nữ nâng đỡ lướt qua Lăng Tiêu đi ra ngoài.

"Đợi đãm" Lăng Tiêu giọng khàn khàn gọi lại Nhiễm phi.

Nhiễm phi cao ngạo quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý: "Hoàng quân còn có chuyện gì? Thần thiếp đang rất vội."

"À~" Lăng Tiêu bị tức cười.

Y âm trầm trầm nhìn nhiễm phi, ánh mắt hung ác tựa như một con sư tử đi săn, nhìn đến Nhiễm phi toàn thân không thể nhúc nhích.

Lăng Tiêu âm trắc trắc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, Nhiễm phi nhìn trong mắt liền tựa như là răng cưa nhỏ nước miếng, tùy thời có thể tiến lên cắn xé cổ nàng.

Nàng không tự chủ được lui về phía sau.

Lăng Tiêu này, cho nàng một loại áp bách ở trước mặt hoàng đế mới có, làm người ta hít thở không thông.

"Cát Tường, Nhiễm phi trở về như vậy, có vẻ chúng ta đãi khách không chu toàn, để lại cho nàng chút kỷ niệm đi, bổn hoàng quân nhìn khuôn mặt kia thấy không tồi, hủy đi."

Đang lúc Nhiễm phi hết sức hoảng hốt, liền nghe thấy Lăng Tiêu nói như thế, nàng cảm thấy cả kinh, càng nhiều là không dám tin, nàng là phi tử hoàng đế, muốn xử trí cũng là hoàng đế mở miệng, Lăng Tiêu này sao dám tự mình tra tấn!

Nàng quá mức kinh ngạc, thậm chí cả phản bác cũng quên, chỉ kinh ngạc nhìn Cát Tường cầm dao nhỏ đi từng bước đến nàng, nàng liên tục lui về phía sau, miệng vẫn luôn lặp lại câu "Không có khả năng, ngươi không dám làm như vậy, sẽ không như thế", trong lòng lúc này cũng không nắm chắc.

Nàng lôi kéo cung nữ mang đến để ngăn cản, lại tránh không khỏi Cát Tường nhanh nhẹn.

Trên mặt một trận đau đớn, Nhiễm phi có thể cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt mềm mại của nàng, máu nóng rực từ trên mặt chảy xuống.

Dung mạo mỹ lệ, ở hậu cung tàn khốc có bao nhiêu quan trọng, không ai rõ hơn Nhiễm phi

Lúc này cảm nhận được diện mạo mình bị hủy, nàng không khống chế được mà kêu thảm thiết.

Lăng Tiêu nhíu mày che chặt lỗ tai, như oán giận nhìn Cát Tường, tựa hồ đang trách cứ nàng kích thích Nhiễm phi quá mức.

Nhưng Cát Tường biết, Lăng Tiêu sắc mặt bình thường lại, kỳ thật là vừa lòng khi nàng đối đãi Nhiễm phi như vậy.

"Được rồi, Cát Tường, còn nhìn gì nữa, đá nữ nhân điên này ra ngoài đi." Lăng Tiêu lãnh đạm hạ lệnh.

Cát Tường lĩnh mệnh.

Lăng Tiêu xoay người, lại như nghĩ đến cái gì mà quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Cát Tường, mấy thứ vừa nãy nữ nhân điên này chạm qua, đưa qua cung Nhiễn phi đập cho ta."

"..." Cát Tường sửng sốt, có chút đau lòng nhìn mấy thứ đó.

Những cái đó đều là hoàng đế tự mình chọn lựa đặt ở đây, mỗi một cái đều là vô giá.

Cát Tường nhìn phía Lăng Tiêu, muốn nói đồ vật vô tội, nhưng Lăng Tiêu dĩ nhiên xoay người vào nội viện.

Cát Tường bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm người dọn đồ, dọn từng cái vào cung Nhiễm phi, khi Nhiễm phi bị kích thích thì đập nát từng món.

Chuyện này, rất nhanh liền truyền ra.

Chỉ một khắc, hoàng đế liền tới cung của Lăng Tiêu.

"Ta còn đang suy nghĩ, Hoàng Thượng ngài lúc nào nguyện ý tới gặp Lăng Tiêu nữa đây." Lăng Tiêu nhìn hoàng đế đứng ở cửa, từ xa hành lễ với hoàng đế.

Hoàng đế mặt không đổi sắc đến gần, vẫy lui mọi người đi theo.

"Đứng lên đi." Thanh âm của hắn lạnh lùng, không chứa hỉ giận.

Lăng Tiêu lạnh nhạt đứng dậy, nhìn thẳng hoàng đế.

Hoàng đế nhướng mày, con mèo nhỏ này lá gan thật đúng là lớn không chỉ một chút.

"Ngươi không có gì muốn nói?" Hoàng đế thanh lãnh mở miệng.

"Có." Lăng Tiêu ánh mắt nhớ nhung nhìn hoàng đế, tình ý triền miên như dòng nước tràn ra khỏi hai mắt, dẫn theo chút ỷ lại.

Hoàng đế nhìn, dừng lại, dời tầm mắt qua chỗ khác, nhưng biểu tình cũng nhu hòa.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng trách Lăng Tiêu một tiếng: "Quá mức."

"Hoàng Thượng chỉ cái gì?" Lăng Tiêu ra vẻ không hiểu.

Hoàng đế nguy hiểm híp mắt, long uy tản ra, áp bách Lăng Tiêu, là đang không vui khi Lăng Tiêu giả ngây giả dại.

"..." Lăng Tiêu bị ánh mắt kia nhìn mà cảm thấy cả kinh, rút lui một bước, cũng nhớ tới hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế.

Lăng Tiêu nhếch môi, mang theo hơi không cam lòng nói: "Nếu Lăng Tiêu không làm như vậy, Hoàng Thượng ngài sẽ nhanh như vậy mà tới gặp Lăng Tiêu sao?"

"..." Hoàng đế nhíu mày.

"Việc của Nhiễm phi, Lăng Tiêu quả thật có tâm làm vậy, thứ nhất, nàng đùa giỡn tâm kế đến châm ngòi tình cảm giữa ta và ngài, Lăng Tiêu cái gì cũng có thể nhẫn, chỉ có việc này không thể dễ dàng tha thứ."

Hoàng đế mở môi, như muốn nói ra suy nghĩ của mình, Lăng Tiêu lớn mật xen lời hắn: "Thứ hai, nếu Lăng Tiêu ở đây không xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng ngài muốn vắng vẻ Lăng Tiêu bao lâu đây?"

Nói xong, Lăng Tiêu lấy ngọc mấy ngày trước ra, mở ra đặt ở trước mắt hoàng đế, nhếch môi nói: "Ngài không thích Lăng Tiêu cầm nó, nói với Lăng Tiêu chính là, ngài 'dễ dàng tha thứ' nếu Lăng Tiêu cầm nó, lại mấy ngày chưa từng bước vào cung điện Lăng Tiêu, ngài muốn Lăng Tiêu nghĩ như thế nào? Lại muốn Lăng Tiêu làm như thế nào?"

Nói xong, Lăng Tiêu làm bộ như muốn ném ngọc xuống, hoàng đế vẻ mặt rùng mình, quát lớn: "Làm càn!"

Lăng Tiêu dừng lại, hoàng đế đã chắn trước người Lăng Tiêu, bắt tay Lăng Tiêu nâng lên, ngăn cản động tác của hắn.

Lăng Tiêu ngạc nhiên, dưới tay đau đớn, là hoàng đế nắm tay mình đang âm thầm dùng sức, Lăng Tiêu cắn răng thừa nhận, nhìn về phía đế vương trước mặt.

Ngoại trừ khi thân thiết, đây là Lăng Tiêu lần đầu tiên tiếp cận với hoàng đế như vậy, tiếp cận đến có thể nhìn thấy từng cọng lông mi của hắn, dài nửa che khuất ánh mắt tràn ngập tức giận.

Hoàng đế tức giận tựa như sư tử tức giận, cả người tràn ngập uy hiếp, ban đầu ở trước mặt Lăng Tiêu đã thu hồi đế uy, giờ phút trút ra, áp chế Lăng Tiêu run rẩy không ngừng.

Lăng Tiêu quật cường chịu đựng, ánh mắt bình tĩnh đối diện đế vương trước mặt.

Giằng co một khắc, hoàng đế từ bỏ, buông Lăng Tiêu ra.

"Đồ trẫm ban cho còn không ai dám ném, nhất là ở trước mặt trẫm."

Đây xem như giải thích nguyên nhân hắn tức giận sao?

Lăng Tiêu không cho là chuyện này đơn giản như vậy.

Nhưng hoàng đế không muốn nói, y sao có thể biết được.

"Trẫm ban cho ngươi, liền hảo hảo cầm, ngọc này trừ ngươi ra không ai xứng đáng."

Hoàng đế lời này có chút kỳ quái, Lăng Tiêu muốn hỏi rõ ràng, hoàng đế cũng đã dời đề tài.

"Việc của Nhiễm phi, vô luận nguyên nhân như thế nào, ngươi cũng làm quá mức, phạt ngươi bổng lộc một năm, ngươi có dị nghị gì không?"

Lăng Tiêu quỳ xuống đất lĩnh mệnh: "Lăng Tiêu không dị nghị."

Việc này vốn là quá phận, bị phạt là lẽ đương nhiên, huống chi hoàng đế phạt, ở trước mặt mình có chìa khóa nội khố, căn bản không quan trọng gì.

Lăng Tiêu sao sẽ có dị nghị.

"Vậy thì tốt." Hoàng đế nói xong, khom người nâng Lăng Tiêu dậy, ôm đai lưng y đến bên cạnh bàn ngồi xuống nói: "Vậy 'ta' cùng ngươi hảo hảo nói chuyện."

Hoàng đế tự xưng 'ta' mà không phải 'Trẫm', Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt.

Nhưng trong lòng đang mừng thầm, hoàng đế như vậy xem như coi mình chân chính cùng cấp với hắn sao?

Như vậy, khiến Lăng Tiêu cảm thấy mình cùng hoàng đế gần sát hơn rất nhiều.

Nhưng Lăng Tiêu đồng thời cũng phát hiện, khi hoàng đế nói lời này, cố ý tăng thêm bốn chữ hảo hảo nói chuyện, ngữ khí tăng thêm như vậy, khiến Lăng Tiêu cảm thấy hiểu rõ, hoàng đế cũng không hết tức giận, chỉ là hoàng đế vẫn luôn là một người lý trí, tức giận cũng không thể ảnh hưởng quyết sách của hắn.

Lúc này, hắn nói muốn hảo hảo nói chuyện với mình, cũng chính là tính sổ với mình, chẳng biết tại sao, suy nghĩ, Lăng Tiêu cả người run lên, trong lòng dâng lên một ít bất an.

Hoàng đế vẫn luôn liếc mắt nhìn bên cạnh người Lăng Tiêu, thấy sắc mặt y biến hóa, cũng nhìn rõ bất an trên mặt y.

Vừa mới còn giương nanh múa vuốt, giây lát liền tựa như mèo con giơ móng vuốt phấn nộn ra như thăm dò, bỗng chốc, lửa giận cưỡng chế trong lòng biến mất hầu như không còn.

Chỉ còn người này ở lại trái tim, tràn đầy cảm giác trướng, tác động tâm mình.

Hoàng đế mang theo bất đắc dĩ thở dài.

Đã không biết là lần thứ mấy hắn thở dài hôm nay, hồi tưởng lại, hắn trong mấy năm qua, cũng chưa từng thở dài nhiều như vậy.

"Trẫm không tìm ngươi, ngươi liền không biết tìm trẫm hay sao?" Hoàng đế nhẹ nhàng nói xong, mang theo một tia buồn khổ: "Trẫm còn có thể cự tuyệt ngươi ngoài cửa?"

"..." Lăng Tiêu trầm mặc, mình thật sự chưa bao giờ nghĩ qua chủ động đi tìm hoàng đế, mấy ngày nay, tựa như giận dỗi, nghĩ xem hoàng đế khi nào lại đây.

Kết quả, mình giận dỗi như vậy, không chỉ khiến hai người mấy ngày không gặp, còn phức tạp hóa chuyện đơn giản, Lăng Tiêu ảo não một trận.

Mắt nhìn Lăng Tiêu hối hận đến mặt mày nhăn nhó, tựa như mèo con, rất đáng yêu, hoàng đế hơi hơi cong cong khóe môi, cúi người hạ xuống một nụ hôn trên đỉnh đầu Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khẽ run lên, rõ ràng bị hôn là đỉnh đầu, lại như da thịt toàn thân đều cháy lên, nóng bừng.

Lăng Tiêu tựa như che dấu, nâng mắt nói: "Vậy thôi, chuyện này ngươi và ta huề nhau, ngươi không tới tìm ta, ta cũng không đi tìm ngươi, ai cũng không thể oán ai."

"Ò." Thấy Lăng Tiêu mặt như tìm ra đạo lý lại không để ý hoàng đế ánh mắt tối sầm, không chút để ý lên tiếng.

Thanh âm khàn khàn, vô cùng gợi cảm.

Lăng Tiêu trong đầu không khỏi hiện lên triền miên mấy hôm trước, y vội lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ không hợp thời trong đầu, kéo đề tài: "Hoàng Thượng, Nhiễm phi ngươi tính trấn an như thế nào?"

Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng nói: "Nàng gần đây quá mức càn rỡ, liền lạnh nhạt đi."

"Lạnh nhạt?" Lăng Tiêu kinh ngạc: "Ngài không đi thăm nàng?"

"Thế nào, ngươi hy vọng trẫm đi?" Hoàng đế nhướng mày không vui nhìn phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không, chỉ là nàng là nữ nhi của Lại bộ thượng thư, mà triều đình không phải sau khi Tể tướng xuống đài, quyền lợi liền có khuynh hướng về phía Lại bộ thượng thư sao, hiện giờ..."

"Xem ra ngươi cũng không phải thật sự vô tri với việc của triều đình." Hoàng đế ý chỉ nói.

Lăng Tiêu bị nghẹn một chút, không dám đáp lời, hoàng đế mặc dù tin y thêm, nhưng mà, đề cập đến chuyện triều đình Lăng Tiêu vẫn rất cẩn thận.

Vẻ mặt Lăng Tiêu tựa như con thỏ, tự nhiên không tránh được ánh mắt hoàng đế, hoàng đế híp mắt, thấp giọng nói: "Ngươi không cần như thế, trẫm nào có ý trách cứ ngươi đâu cơ chứ? Nếu thật sự tò mò về Lại bộ thượng thư, ngày mai liền cùng trẫm đi lâm triều."

"Lâm triều? Ta?" Lăng Tiêu kinh ngạc.

Hoàng đế nhướng mày nhìn về phía Lăng Tiêu: "Ngươi chớ không phải quên, trẫm giao chức vị Công bộ thượng thư cho ngươi?"

"..." Đây không phải là một hư danh thôi sao? Tuy nói cho phép mình nghe báo cáo và quyết định sự việc, nhưng lúc nào đi nghe, Lăng Tiêu cũng chưa từng nghe hoàng đế nói đến, hoàng đế không nói, mình sao dám vọng động.

Thấy Lăng Tiêu sắc mặt cổ quái, cho rằng y thấy quá áp lực, hoàng đế trấn an: "Lúc không có ngươi, nguyên Công bộ thượng thư vẫn thay ngươi đi làm, ngươi không thể quá mức khẩn trương, trẫm đưa vị trí này cho ngươi, vốn là không muốn ngươi làm việc vất vả, trẫm muốn chỉ là những phối phương ngạc nhiên cổ quái trong đầu ngươi thôi."

"Phối phương?" Lăng Tiêu nhíu mày.

Hoàng đế như có ý chỉ nói: "Tỷ như hỏa dược."

Lăng Tiêu giật mình, nội tâm phức tạp: "Thì ra Hoàng Thượng đánh chủ ý này."

Ngữ khí của Lăng Tiêu, có chút âm dương quái khí, nghe như giọng điệu giận dỗi, hoàng đế nghe mà cau mày, giống như vô ý liếc Lăng Tiêu một cái: "Ngươi cũng có thể cự tuyệt, trẫm dẫn dắt Mục quốc, cho dù không có những ngoạn ý ngạc nhiên cổ quái kia của ngươi, cũng là cực mạnh thiên hạ, có những ngoạn ý của ngươi, chỉ là dệt hoa trên gấm, ý nghĩa cũng không lớn. Chủ yếu muốn hoàng quân của trẫm  có thêm tiếng nói trong triều."

Hoàng đế không quá rõ trong đầu Lăng Tiêu đến tột cùng có bao nhiêu thứ, nhưng lời này nói đến cuồng vọng, giống như Mục quốc sẽ vĩnh viễn đứng sừng sững trên đỉnh thế giới.

Chẳng qua, từ lần trước Mục quốc làm Thiệu quốc bị tổn hại nặng tới nay, Mục quốc sĩ khí đại trướng, trăm năm này, thiên hạ quả thật khó có địch thủ.

Hoàng đế, có tư tâm cuồng vọng.

Lăng Tiêu rũ mắt, y hiện giờ là người theo hoàng đế, cái gì cũng thẳng thắn, còn có gì để giữ lại?

Suy nghĩ, Lăng Tiêu nhếch môi nói: "Lăng Tiêu tự nhiên làm việc cho Hoàng Thượng."

Hoàng đế nhướng mày, nhẹ nhàng cầm tay Lăng Tiêu, kéo y ngồi trên đùi mình, ôm vào trong ngực.

"Ta không cần ngươi làm việc vất vả."

"Ân." Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, khẽ lên tiếng, con ngươi xoay động, trong lòng có một suy nghĩ đột kích, liền cân nhắc mở miệng: "Hoàng Thượng, Lăng Tiêu nguyện làm việc cho Hoàng Thượng, nhưng có một nghi vấn, hy vọng Hoàng Thượng có thể trả lời Lăng Tiêu."

Hoàng đế dùng ánh mắt hỏi nhìn phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn thẳng hoàng đế nói: "Hoàng Thượng, Hồng Diệp là gì trong lòng ngài?"

"..." Hoàng đế hơi hơi dừng lại, cau mày nói: "Nhiễm phi châm ngòi?"

"Tuy là châm ngòi, nhưng không thể phủ nhận, là khúc mắc của Lăng Tiêu." Lăng Tiêu nói thẳng.

Hoàng đế xùy một tiếng: "Nhiễm phi quả nhiên không thể lưu."

Lời này nói đến Lăng Tiêu lạnh lòng, ý của hoàng đế chẳng lẽ là chuyện Hồng Diệp không nên để mình phát hiện?

Chẳng lẽ hoàng đế thật sự đối với Hồng Diệp...

Lăng Tiêu sắc mặt trầm trầm.

"Tiểu Lý Tử, ngươi tính xử trí như thế nào?" Hoàng đế mở miệng, lướt qua vấn đề Lăng Tiêu, lại hỏi Lăng Tiêu một tồn tại thiếu chút nữa bị y quên đi.

Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lập tức hỏi: "Hoàng Thượng ngài cũng biết?"

Hoàng đế không thể phủ nhận, Lăng Tiêu ngẫm lại cũng phải, có một số việc mình cũng có thể rõ ràng, hoàng đế thông minh hơn mình gấp trăm ngàn lần, sao mà không biết.

Nhưng Tiểu Lý Tử là người bên cạnh hoàng đế, Lăng Tiêu tuy rằng vừa rồi sơ sót chuyện Tiểu Lý Tử, lại sớm muộn gì sẽ giao Tiểu Lý Tử cho hoàng đế xử trí, nhưng hôm nay, hoàng đế trái lại hỏi y muốn xử trí thế nào.

Lăng Tiêu có chút ngây ngốc, không khỏi nói: "Tiểu Lý Tử theo bên người hoàng đế, tự nhiên là để Hoàng Thượng xử trí."

Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu: "Hắn là ngươi mang theo, trẫm mới thăng hắn thành tổng quản, hiện giờ hắn phạm tội, tất nhiên là ngươi xử trí."

"... Hoàng Thượng." Lăng Tiêu có chút cảm động, hoàng đế tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng nhưng lại ân cần hơn bất cứ ai.

Cẩn thận biết quan tâm tâm tình của mình, rõ ràng là quân vương không ai bì nổi, lại có nhu tình như có thể dìm chết người.

Lăng Tiêu đáy lòng bị đánh động, đột nhiên phát hiện mình lại thêm vài phần thích với đế vương đối diện.

"Trẫm nếu đáp ứng ngươi hứa hẹn cả đời, vậy có một số việc ngươi cũng nên biết." Nói xong, hoàng đế hơi đẩy Lăng Tiêu, đứng lên.

"Ngươi xử trí Tiểu Lý Tử, liền tới cung Hiền phi, trẫm chờ ngươi, cũng ở đó thẳng thắn chuyện của Hồng Diệp với ngươi."

Hoàng đế nói xong, khoanh tay mà ra.

Nhớ thương hoàng đế thẳng thắn, Lăng Tiêu bảo Ám Vịnh Ám Hương áp Tiểu Lý Tử bị dọa đến ngất lên, chuyện xử trí Tiểu Lý Tử cũng rất không chút để ý, trong lòng kỳ quái, hoàng đế vì sao nhất định muốn mình xử trí Tiểu Lý Tử mới đến cung Hiền phi, đi với hắn luôn không phải tốt hơn sao.

"Công tử, chủ tử là sợ ngài nhất thời tức giận, xử phạt quá mức, kết quả là lại hối hận." Ám Hương làm như nhìn ra tâm sự của Lăng Tiêu, lắm miệng nói một câu.

Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn phía Ám Hương, Ám Hương lại tự biết lỡ lời mà mím chặt môi, cúi đầu không mở miệng.

Lăng Tiêu cười khổ: "Ta nói, Ám Hương ngươi giỏi thật, ngươi mỗi lần nói chuyện chỉ nói một nửa, không phải khiến công tử ta sốt ruột không công sao?"

Ám Hương cắn môi: "Nhưng nếu nô tỳ nói, khổ tâm của chủ tử liền uổng phí."

Lăng Tiêu mày nhảy nhảy: "Ngươi đã mở đầu, liền xem như nói rồi, hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, một là ta áp Tiểu Lý Tử đi gặp Hoàng Thượng, giáp mặt hỏi hắn, một là ngươi tự nói."

Ám Hương vẻ mặt đau khổ, ảo não nhìn không sót gì.

Lăng Tiêu cũng không vội, lẳng lặng nhìn Ám Hương, chờ nàng mở miệng, y biết đề cập đến hoàng đế, Ám Hương thế nào cũng sẽ mở miệng.

Quả nhiên, Ám Hương chần chờ một khắc, chậm rãi nói: "Công tử, Tiểu Lý Tử này không phải người tốt, Nhiễm phi tất nhiên có cưỡng bức hắn, nhưng trên thực tế, bản thân hắn cũng đề phòng ngài."

"Hắn được ngài mang qua, rồi sau đó trộm học một ít bản lĩnh của ngài liền theo chủ tử, khi đó ngài cùng chủ tử còn chưa tốt như vậy, Tiểu Lý Tử sợ ngài lòng dạ hẹp hòi, quái trách hắn đặt lên chủ tử, liền một lòng nghĩ quyền lợi của ngài không thể làm quá lớn, nên mới liên hợp Nhiễm phi làm việc."

"..." Lăng Tiêu nhíu mày, kỳ thật việc này trong lòng mình cũng ẩn ẩn có phát hiện, mình mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lý Tử đều không hòa nhã được, cũng không loại trừ Tiểu Lý Tử sẽ cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi quay đầu lại trả thù hắn.

Nhưng trên thực tế Lăng Tiêu mặc dù có oán Tiểu Lý Tử không đủ trung thành, nhưng hắn là tiểu thái giám duy nhất đi với mình qua, mình cũng thật sự sẽ không quái trách hắn đi nơi nào, nếu không, hắn đã sớm chết trăm ngàn lần.

Nhưng Tiểu Lý Tử chung quy quá ngốc, cũng chưa bao giờ nghĩ qua, mình muốn trả thù thì sớm đã trả thù, sao sẽ chờ đến hiện tại, hắn không tốn tâm tư khiến mình đổi mới với hắn, ngược lại, đùa giỡn tâm nhãn với mình.

"Như thế, thì liên quan gì đến Nhiễm phi Hồng Diệp, vì sao nhất định muốn mình xử trí hắn trước?"

"..." Ám Hương khó xử nhíu mày, mấy lần mở miệng lại đóng lại, dáng vẻ rất khó mở miệng.

Lăng Tiêu sốt ruột: "Ngươi ngược lại nói a."

Ám Hương bị giục, cắn răng nói: "Hắn không chỉ liên hợp Nhiễm phi, còn âm thầm cấu kết Hồng Diệp, muốn Hồng Diệp trở thành tân hoan của chủ tử, Hồng Diệp hai lần ba lượt cầu kiến chủ tử, đều là Tiểu Lý Tử này thông báo, cũng có nhiều lần, là Tiểu Lý Tử âm thầm ra mưu kế khiến chủ tử cùng Hồng Diệp 'trùng hợp' gặp mặt, hắn mặt ngoài nói với ngài Hồng Diệp không phải người bớt lo, nói là Hiền phi tác hợp Hồng Diệp cùng chủ tử, trên thực tế, trong âm thầm, người chân chính tác hợp Hồng Diệp cùng chủ tử là hắn."

"..." Lăng Tiêu nghe vậy, hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử ngất trên mặt đất, cắn răng nói: "Chuyện này, Hoàng Thượng cũng biết?"

Ám Hương cúi đầu không nói, đáp án dĩ nhiên ở trong lòng Lăng Tiêu.

"Hắn biết, vì sao còn để Tiểu Lý Tử làm tiếp? Vì sao không cự tuyệt Hồng Diệp cầu kiến?"

Ám Hương buông mắt: "Nô tỳ... Không biết."

"Hảo cho một Tiểu Lý Tử!" Lăng Tiêu cười lạnh.

Ám Hương vội vàng quỳ gối nói: "Công tử, ngài bớt giận, chủ tử chỉ là lo lắng ngài biết việc này thì sẽ bị tức giận che đi hai mắt, biết ngài tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Tiểu Lý Tử ở cùng với ngài một đoạn thời gian, ngài có chút tình nghĩa với hắn, sợ ngài tương lai sẽ hối hận..."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hối hận." Lăng Tiêu trào phúng cười: "Vì một người không trung thành, ta còn không đến mức hối hận."

Nói xong, Lăng Tiêu ngẩng đầu nói: "Ám Vịnh, tống hắn ra khỏi cung, tống ra khỏi kinh thành, đời này cũng không cho phép xuất hiện trước mặt ta nữa."

Ám Vịnh thở dài, nhẹ giọng đáp: "Dạ."

Nói xong, Lăng Tiêu không nhìn Tiểu Lý Tử nữa, xoay người đến cung điện Hiền phi.

Hoàng đế rốt cuộc có quan hệ gì với Hiền phi cùng Hồng Diệp, lại muốn che chở các nàng như vậy, nhất là Hồng Diệp, biết bị đùa giỡn dưới mi mắt như vậy, mà hoàng đế còn làm như không thấy.

--------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro