Chương 3 (nước thịt luộc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 (nước thịt luộc, phần này bị cắt ở Trường Bội)

Editor: Mây

______________________

Cơ thể của tôi như bốc cháy, bộ vị nào đó cũng khó có thể kiềm chế mà phồng lên. Ý thức được điều này, tôi lập tức buông Vương Cung ra, trong đêm tối, tôi thở hổn hển, tôi lúng túng muốn xoay người sang hướng khác. Vương Cung nhẹ nhàng khoác lấy tay tôi, đưa tay nhẹ nhàng lướt từ cánh tay tôi xuống đến hông, cuối cùng giữ chặt lấy hạ thân của tôi.

"Em giúp anh." Vương Cung nói.

"Không, không cần đâu em."

Tôi hốt hoảng muốn tránh khỏi tay của em, nhưng lại không ngờ rằng em bị bệnh nặng đến như vậy mà lại có sức, động tác kiên quyết, không cho tôi phản bác mà nắn bóp.

Từ trên xuống dưới, hoặc nhẹ nhàng hoặc là nặng.

Khi thì như chuồn chuồn lướt nước đi qua sát hạ thân, tràn ra cái cảm giác khiến con người ta run rẩy tê dại, khi thì sờ lên phía đỉnh, cái xúc cảm diệu kỳ làm cho nó to ra một vòng.

"Đừng nghịch nữa!"

Vương Cung mỉm cười một tiếng, nắm chặt nó. Sinh mệnh rộn ràng của tôi rơi vào tay Vương Cung rồi.

Mỗi một dây thần kinh của tôi đều căng thẳng, tất cả cảm giác của tôi đều đổ dồn hết về nơi mà em chạm đến. Hơi thở em em rất bình ổn, nhưng nhịp tim của tôi thế mà loạn hết cả lên.

Dục vọng đến dễ dàng như thế, em chậm rãi tăng nhanh tốc độ, mặc dù xấu hổ thật đấy, nhưng tôi cũng không nhịn được nâng eo lên phối hợp với động tác của em.

Cái lên, cái xuống.

Hoặc nhẹ, hoặc nặng.

Khẽ khàn rên, thở dốc.

Lắc eo, thúc mạnh.

"Thoải mái không anh?"

"Ưm..." tôi nhắm mắt lại, khó chịu rên lên một tiếng. Trên lưng tôi bấy giờ đã lấm tấm mồ hôi, em kề sát lên, liếm nhẹ nhàng lên tấm lưng tôi.

"Có hơi mặn." Thanh âm của em rất nhẹ, kề bên tai tôi, lọt vào tai tôi cứ như là tiếng sấm nổ vang.

Tôi cắn răng, cố nén xung động bộc phát, hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay vẫn còn động của em, bật đèn ngủ trên tủ đầu giường và rồi nhìn em.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên mặt em mang theo nụ cười tinh nghịch. Tôi không hề chớp mắt mà nhìn em ấy, cầm lấy tay em một đường đưa xuống dưới, lần thứ hai nắm chặt.

Hô hấp tôi không được ổn định lắm, "Giao cho em đó."

"Em muốn nhìn nó."

Tôi có hơi do dự, Vương Cung không chớp mắt nhìn tôi, "Em muốn nhìn nó."

"Được rồi."

Tôi vén chăn lên, Vương Cung chậm rãi kề sát, tiếc nuối thở dài, "Em bị hoa mắt, nhìn không rõ được."

Tôi không thèm đếm xỉa đứng dậy, mang dép lê, mở đèn phòng lên, lại đi trở về, một lần nữa nằm xuống.

Hạ thân bị người khác nhìn chằm chằm, tôi thấy có hơi không được tự nhiên cho lắm, lại giả vờ trấn định. Bỗng nhiên phúc chí tâm linh [1] nhớ lại ở trên mạng có vô số người cà khịa trích dẫn của tổng tài, "Đối với em có thấy thỏa mãn không?"

[1] Phúc chí tâm linh 福至心灵: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Vương Cung nhìn tôi một cái, lại nhìn người anh em của tôi một cái, cười khì một tiếng, "Đương nhiên là em thỏa mãn rồi, nó giống như anh, có sức sống dữ lắm."

Tôi mím môi, nắm lấy tay em, đưa xuống hạ thân, em phối hợp nắm chặt,

"Hiện tại, anh và nó đều nằm trong tay em rồi." Tôi nói.

Vương Cung dùng sức kéo một cái,giống như nhổ củ cải từ dưới đất lên, tôi nhịn không được mà run rẩy, lên tiếng rên rỉ. Tay em một lần nữa nắm lấy người anh em đó, di chuyển lên xuống một cách mạnh mẽ.

"Anh ở trong tay em."

"Ưm... Anh, anh ở trong tay em."

"Nó đã từng ở bên trong cơ thể em."

Tôi tập trung chăm chú vào nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt em dưới ánh đèn, ký ức mơ hồ cứ như thủy triều dao động trong tôi nháy mắt hiện lên.

Mỗi một tấc da tấc thịt rắn chắc của em, nơi sâu nóng ẩm, mang theo tiếng khóc, tiếng rên rỉ nức nở, bởi vì va chạm mà thịt đùi phiếm hồng...

Tôi chăm chú nhìn thẳng vào em, Vương Cung vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười của em lịa rũ xuống, động tác tay lại càng thêm nhanh, trước mắt tôi hết thảy cũng càng trở nên mơ hồ. Khoái cảm tựa như tiếng gió gào thét lướt qua, lảo đảo ung dung dẫn dắt suy nghĩ của tôi bay lên chín tầng mây, tôi ưỡn eo lên một cách nặng nề và mạnh mẽ, cuối cùng giải phóng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro