Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại tầng cao nhất của một tòa nhà cao ốc, ánh nắng ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt giống một màng phòng hộ bao phủ toàn bộ mặt đất. Sàn nhà thuần trắng phản chiếu bóng người bên cạnh bàn làm việc, hắn mặc một bộ âu phục màu trắng, khuôn mặt nhu hòa, đang mở máy tính gọi video với người khác.

"Em trai yêu quý của tôi." Trong loa truyền đến tiếng Anh lưu loát, âm thanh của đối phương hơi chút bén nhọn, cười nói: "Lần đầu tiên đầu tư ở Trung Quốc lại thất bại như vậy sao?"

Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, không chút nào bất mãn vì giọng điệu châm chọc của đối phương.

"Anh hai, đây chỉ là ngoài ý muốn nho nhỏ thôi, em sẽ khiến nó đi vào quỹ đạo."

"Ngôi sao tương lai sáng nhất của chương trình bị nói thành rối tinh rối mù như thế, còn muốn quỹ đạo thế nào? Phần hai có quay được hay không vẫn là vấn đề, cho dù muốn quay, chắc là vị giám khảo kia của cậu cũng phải thay người."

Người đàn ông gật đầu: "Giám khảo chắc chắn là phải thay người, nhưng mà điều này không ảnh hưởng gì đến chương trình hết. Em đã phái người đi tìm Đinh Tri Tâm rồi."

"Đó là ai?" Trong loa truyền đến tiếng cười rộ lên: "Xin lỗi, bên này toàn là siêu sao thế giới, tôi thật sự là chưa nghe thấy bao giờ."

Sắc mặt người đàn ông vẫn như thường: "Cô ấy là ngôi sao ca nhạc đang nổi trong nước, rất có danh vọng trong mắt quần chúng."

"Oh." Người trong video hoàn toàn không có hứng thú, nói sang chuyện khác: "Tiểu Diệp, nếu chú có khó khăn gì thì phải nói với anh, anh không có lý do gì mà không giúp chú cả. Dù sao cũng là con cưng trong nhà, lại là lần đầu tiên đi xa, thế nhưng chú cũng đừng trách bố, Bạch gia ở phương diện này tư duy bảo thủ, con trưởng mới được kế thừa sự nghiệp, con cưng thì..."

Người trong video cười ha ha: "Có thể điều chú đi chi nhánh của công ty cũng là tốt rồi."

Bạch Diệp lúc này nở nụ cười sáng lạn: "Anh hai nói gì vậy, chuyện trong nhà em có thể gánh vác thì sẽ gánh vác, đi xa một chút cũng không có gì không tốt, so với ở nhà, hiện tại em càng có nhiều thời gian ở cùng với Phỉ Phỉ hơn, cũng không cần bị cuốn vào mấy cái chuyện và người không hiểu ở đâu ra, em nói đúng chứ?"

Người trong video sắc mặt mất tự nhiên mà run rẩy một chút, nghe hắn nói như vậy, hừ lạnh: "Nếu như vậy, chú cứ làm cho tốt đi, bố cũng sẽ vui lắm đấy."

Nói xong, cũng không thèm chào, trực tiếp tắt máy.

Văn phòng yên tĩnh trở lại, Bạch Diệp chậm rãi thu hồi khuôn mặt cười tủm tỉm, mắt híp lại, hai tay đặt dưới cằm suy nghĩ chuyện gì đó. Khí tràng toàn thân hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo cho dù là ánh nắng ấm áp kia cũng phải nhượng bộ lui binh. Cửa văn phòng bị gõ, thư ký ghé đầu vào, dùng tiếng Anh nói: "Boss, Ngài Chung của công ty Hoa Tinh tìm ngài."

"Tiếp vào." Bạch Diệp đưa tay chuẩn bị lấy điện thoại, thư ký nói lắp: "Hắn...hắn tự mình đến đây, ngay tại cửa."

Bạch Diệp sửng sốt, khóe miệng cong lên, khuôn mặt mới vừa rồi còn lạnh lẽo trong chốc lát lại ấm áp ôn nhu.

"Mời hắn vào."

"Vâng..."

Chung Hoa vừa thấy mặt người này liền biết khó đối phó. Nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, khách khí lễ phép, thân sĩ ôn hòa, như gió xuân phất vào mặt lại giống như gợn sóng lướt qua mặt hồ mùa xuân, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Đáng tiếc, nụ cười này hắn cũng thường xuyên nhìn thấy trên mặt Trần Thế Thiếu cho nên đã sớm có năng lực miễn dịch.

Hắn vào cửa, nhìn trái nhìn phải, không đợi người ta nói chuyện, an vị tại sofa dựa bên tường. Bạch Diệp cũng không để ý chuyện này, ngồi trở lại bàn công tác, mỉm cười nhìn hắn: "Chung tiên sinh sao lại tự mình đến đây? Có chuyện gì không thể thảo luận qua điện thoại sao?"

"Chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện đi lên chào một cái thôi." Khí tràng của Chung Hoa và Bạch Diệp hoàn toàn tương phản, một người giống sư tử hung tợn, một người giống báo gấm tao nhã. Ánh mắt hai người vừa gặp nhau không khí như bị chấn động.

"Lan Tuấn nhà chúng tôi đã gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Bạch Diệp: "Việc này là hiểu lầm, tôi biết. Chỉ trách vận khí của tôi và cậu ta đều không tốt lắm."

"Vận khí của cậu ta không tốt là điều mọi người đều biết." Chung Hoa phủi phủi vạt áo: "Thế nhưng ông chủ Bạch sinh ra đã ngậm thìa vàng, tuổi còn trẻ đã có một bé gái đáng yêu, không bàn việc từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, bây giờ còn có thể rời xa sự phân tranh trong gia tộc, kiếm một bó lớn tiền giấy."

Chung Hoa nhíu nhíu mày: "Nếu như đây không phải may mắn, vậy trên thế gian này cũng chẳng có cái gì được gọi là may mắn rồi."

Bạch Diệp nhìn hắn, hơi hơi thu liễm nụ cười: "Ông chủ Chung hình như...có địch ý với tôi thì phải? Không biết tôi có đắc tội ngài lúc nào mà tôi không biết không?"

"Không không không, không liên quan đến anh." Chung Hoa lấy một điếu thuốc ra, ngậm lên, châm lửa. Bộ dáng kia nhìn không giống người làm ăn chút nào, ngược lại giống đầu lĩnh thổ phỉ.

"Đây là vấn đề của tôi, anh không cần để ý." Chung Hoa nhả ra một hơi thuốc: "Chỉ là tôi hơi bực mình khi gặp được người sinh ra đã tốt hơn tôi, tương lai một mảnh quang minh, chưa từng nếm qua đau khổ."

Bạch Diệp có chút cạn lời, nghĩ nghĩ: "Vậy đồn đãi về anh là thật sao?"

Chung Hoa liếc xéo hắn: "Đồn đãi trong showbiz thì nhiều lắm, có mấy cái là thật đâu?"

Bạch Diệp cười cười, biết hắn đang nói về chuyện của Lan Tuấn, đồng thời cũng không muốn nghe người khác nhắc tới chuyện của mình, liền biết thời biết thế nói: "Cũng phải."

Hai người nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, Chung Hoa vẩy tàn thuốc, đứng dậy: "Tôi chỉ qua chào hỏi thế thôi không quấy rầy anh nữa."

"Có cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy." Bạch Diệp đứng dậy theo, hai tay đút túi quần: "Thế nhưng có chuyện tôi muốn nhắc nhở trước một chút, phần hai 'Siêu mỹ', Lan tiên sinh sẽ bị thay thế."

Chung Hoa gật đầu: "Bình thường thôi, có thể hiểu được. Mã Thanh thì các anh tính xử lý như thế nào?"

"Phần hai đương nhiên cũng không xuất hiện." Bạch Diệp nói: "Lúc mở màn phần hai sẽ nói cô ấy đã tự động rời khỏi trận đấu."

Chung Hoa: "Như vậy mười lăm thí sinh sẽ chỉ còn mười bốn người."

"Chúng tôi sẽ thêm một vòng hồi sinh vào, tuyển ra người bổ sung."

Chung Hoa nhún vai: "Nếu các anh đã quyết định hết rồi thì hi vọng chương trình này có thể tiếp tục đến hết."

Bạch Diệp cười cười: "Tôi sẽ cố gắng, nói sao thì đây cũng là chương trình đầu tiên tôi về nước lấy thân phận Bạch thị để đầu tư, không nghĩ tới sẽ thất bại như vậy."

Chung Hoa híp mắt, cười cười: "Không muốn bị người ta chế giễu sao?"

Bạch Diệp không trả lời, chỉ là đi qua giúp hắn mở cửa, nói: "Hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác."

...

Chung Hoa vào trong xe, Ngô Chân ngồi ở ghế phó lái nhìn notebook.

"Anh muộn họp rồi."

"Bảo bọn họ chờ." Chung Hoa không chút để ý, cởi áo khoác ra, cởi bỏ cúc áo sơ mi: "Xem ra thì chuyện của Lan Tuấn không phải trò quỷ của Bạch thị."

Trước kia chưa gặp, hiện tại gặp rồi hắn biết Bạch Diệp là một tên thoạt nhìn thì ôn hòa, trên thực tế là kẻ tàn nhẫn, nhất là lòng tự trọng rất mạnh, căn bản không có khả năng làm loại chuyện này. Nếu không phải thủ đoạn của Bạch thị, như vậy còn có ai? Từ biểu hiện của Bạch Diệp, hắn không phải là người đáp ứng lời thỉnh cầu của Trương Hoa Phương.

Hắn đã phái người điều tra rõ ràng, con gái của Trương Hoa Phát hiện nay mười tám tuổi, trước mắt còn đang học tại trường nghệ thuật, chuyên ngành biểu diễn, trường học của cô ta coi như nổi danh, có một số tiểu minh tinh xuất thân từ đó, trường học có một truyền thống từ lúc thành lập đến nay đó là trước khi tốt nghiệp dựa theo luận văn của công ty mà người đó thực tập hoặc là cái gì khác để phân tích tổng hợp năng lực, do nhân viên chuyên nghiệp tiến hành phán đoán nghề nghiệp tương lai, tổng hợp đặc điểm tính cách học tập đưa ra con đường thích hợp nhất. Đương nhiên có thể nhận, cũng có thể không nhận. Nếu nhận, những học sinh ưu tú còn có thể lựa chọn các công ty kinh tế do trường học đề cử. Trương Hoa Phương muốn cấp cho con gái một cái hậu trường tốt, một khi có quan hệ với Bạch thị, rất nhiều công ty giải trí tự nhiên sẽ theo đến.

Công ty mà Trương Hoa Phương nhìn trúng, chính là Hoa Tinh giải trí của Chung Hoa. Hoa Tinh tuyển người rất kén chọn, chưa kể bên trong có người đại diện kim bài Ary ánh mắt vô cùng chuẩn, chỉ một cửa kia của Chung Hoa cũng đã rất khó qua, bởi vì mạch não của Chung Hoa không giống người bình thường, nếu không ai mà chú ý đến một ngôi sao chổi như Lan Tuấn đây? Thế nhưng thủ đoạn của hắn lại là lợi hại nhất, nghe đồn hắc bạch ăn thông, giang hồ đồn rằng, rất nhiều phóng viên không dám trêu chọc nghệ sĩ nhà hắn,đây cùng là một trong những yếu tố quan trọng mà ông lựa chọn nơi này.

Nhưng hiện nay Hoa Tinh không thu người mới, Ninh Thuần vẫn là năm kia Ngô Chân nhặt về, hiện là người mới nhất trước mắt của Hoa Tinh. Vì thế người đại diện của hắn đưa ra một biện pháp: Kéo Lan Tuấn xuống, Chung Hoa nhất định sẽ lại bắt đầu tuyển người mới.

Nếu Bạch Diệp không cho phép loại chuyện này, như vậy chuyện Thôi Kế chặn Lan Tuấn ở dưới tầng nhà Trần Thế Thiếu chính là do bọn họ làm. Tuy rằng không biết Bạch Diệp nghĩ như thế nào, nhưng Chung Hoa quyết định không lãng phí thời gian ở đây nữa, tiếp tục tra hướng người đại diện của Trương Hoa Phương.

Ngô Chân nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên nói: "Lan Tuấn bị Trần Thế Thiếu đón đến phim trường rồi."

"Ừ."

Ngô Chân thấy hắn không phản ứng, lại nói: "Bị Trần Thế Thiếu đón đi."

"... Ừ."

"Bị đón đi."

"..." Chung Hoa bất đắc dĩ nhìn về phía thư ký nhà mình.

"ĐÓN." Ngô Chân một lần nữa nhắc lại từ mấu chốt.

Chung Hoa đột nhiên nở nụ cười, Ngô Chân quay đầu, thấy Chung Hoa dựa gần vào, đưa tay nâng cằm y : "Rốt cuộc muốn nói gì?"

Ngô Chân mặt không chút thay đổi: "Không nhận ra thái độ của Tứ thiếu đối với Lan Tuấn biến hóa hơi nhanh à?"

Chung Hoa nhìn đôi mắt ôn nhuận của y, đôi mắt kia luôn đặc biệt lý trí, ánh mắt hắn trầm trầm, thấp giọng nói: "Vậy thì sao? Lòng người là thứ khó nắm chắc nhất, không phải em nói thế sao?"

Ngô Chân đẩy tay hắn ra, quay đầu lại nhìn notebook: "Em rất ngạc nhiên."

"Ừ." Chung Hoa nhìn sườn mặt hắn ngẩn người.

"Hay là hôm nào đi thị sát phim trường?"

Chung Hoa: "..." Có ông chủ nào đi công tác mà đi đến phim trường không?

...

Lan Tuấn mới vào phim trường, vô cùng vô cùng vô cùng không quen. Cậu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo balo, cố gắng giấu mình giấu mình lại giấu mình, nhưng rất nhanh có người nhận ra cậu.

"Lan Tuấn?" Nhân viên khó hiểu nhìn cậu: "Anh tới chỗ này làm gì?"

"Tôi...Ừm..." Ba chữ người đại diện mắc ở trong cổ làm thế nào cũng không nói ra được.

Đinh Tri Dĩ bưng hai hộp cơm từ bên kia đi tới: "Hử? Lan Tuấn?"

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt to tròn ngập nước nhìn cậu: "Cậu ở đây làm gì?"

"Ừm...Tôi..."

Cho dù có đảo ngược câu hỏi, cậu vẫn nói không nên lời.

Mắt thấy Lan Tuấn ôm đầu ngồi xuống, bộ dạng ủ rũ, Đinh Tri Dĩ cũng ngồi xuống theo, thần thần bí bí nói: "Chẳng lẽ là đến nhìn trộm?"

"..." Hả? Nhìn trộm cái gì?

"Không phải sao?" Đinh Tri Dĩ mờ mịt: "Tôi tưởng là cậu đến nhìn trộm Tứ thiếu."

"!!" Vì sao anh lại nghĩ như vầy? Vì sao??

"Bởi vì lúc trước Tứ thiếu nói..." Đinh Tri Dĩ còn chưa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng.

"Hộp cơm của tôi đâu?"

Nghe được âm thanh Lan Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân dáng người thon dài. Hắn còn mặc diễn phục, khuôn mặt trang điểm, dưới ánh mặt trời phảng phất như một bức tranh xa xôi định tại chỗ đó. Dung nhan tuấn mỹ tinh xảo kia khẽ nhếch mắt phượng, lúc này đang bình tĩnh nhìn Đinh Tri Dĩ.

"Kiều Ngạo!" Đinh Tri Dĩ vui sướng rạo rực chạy lại: "Ở đây, tôi mua đồ anh thích..."

Những lời sau đó Lan Tuấn không nghe thấy nữa. Cái tên Kiều Ngạo cậu đã nghe qua vô số lần, cậu biết hắn vô cùng đẹp trai, có danh xưng "Tiểu Thanh hoa", thế nhưng chưa bao giờ biết được người thật có thể khiến cho người ta rung động đến như vậy.

Mỹ nhân a! Tuyệt đối là mỹ nhân!

Vì thế khi Trần Thế Thiếu từ một phía khác đi đến, nhìn thấy bộ dạng Lan Tuấn giương miệng, bình tĩnh nhìn Kiều Ngạo cách đó không xa, còn đưa tay lau lau nước miếng mà không hề tồn tại.

Trần Thế Thiếu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro