Chương 17 - 18 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ thập thất chương

Một người tiếp một người hỏi, Sở Tĩnh trầm mặc, không trả lời.

"Uy, Sở Tĩnh, sao lại không nói câu nào?"

"Là đến trả tiền sao? Trễ nga, phải tính thêm tiền lời."

Một nam nhân khuôn mặt dữ tợn đã bước đến, vươn tay muốn kéo Sở Tĩnh. Sở Tĩnh theo bản năng tránh đi, Kim Tắc Thái đứng bên cạnh Sở Tĩnh cười cười, thản nhiên nhích nhích người, che chắn phía trước Sở Tĩnh, ngăn cản cánh tay đang hướng về Sở Tĩnh, mắt nhìn thẳng người kia.

Sở Tĩnh được che đằng sau Kim Tắc Thái, cậu hơi ngước nhìn một bên mặt Kim Tắc Thái. Khi nhìn đến ánh mắt Kim Tắc Thái, trong nháy mắt, tim Sở Tĩnh đập thình thình.

Anh bảo vệ cậu, từ khi gặp nhau cho đến giờ, Kim Tắc Thái vẫn luôn bảo vệ cậu. Rõ ràng không hề quen biết, thậm chí Sở Tĩnh còn biểu hiện kháng cự với sự quan tâm của anh, nhưng Kim Tắc Thái vẫn luôn dùng phương thức của anh mà biểu đạt tâm ý.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Kim Tắc Thái rất đẹp, sóng mũi thẳng cao, khi cười ánh mắt loan loan, lông mi dày. Trước đây Sở Tĩnh luôn cảm thấy Kim Tắc Thái cười cười nham nhở, nụ cười rất giống cá mập, hiện tại hoàn toàn không còn cảm giác này. Nụ cười của Kim Tắc Thái, rất có sức hút, thực ấm áp, thực thân mật.

Thích, giống như vậy, à không, là thật sự đã thích anh. Nháy mắt trong lòng chợt dâng lên tư vị chua xót khó hiểu, Sở Tĩnh vội cúi đầu. Thích thì thích, nhưng cũng không thể thích, không thể.

Nam nhân muốn kéo lấy Sở Tĩnh bị cản, y không khách sáo dò hỏi Kim Tắc Thái, muốn lấy tay đẩy Kim Tắc Thái ra: "Uy, mày là ai!"

"Đến trả tiền a." Kim Tắc Thái chặn tay đối phương, cười híp mắt đáp.

"Trả tiền." Nam nhân nghe xong, quay đầu về phía sau hô: "A Thủy, Tiểu Tĩnh đến, tính giùm cho nó coi lần này nó phải trả bao nhiêu." Gọi xong, nam nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm Sở Tĩnh, vẻ mặt có chút độc địa nói: "Tiểu Tĩnh, lần này so với thời gian ước định trễ hơn."

Không đợi A Thủy gì đó đi đến, Kim Tắc Thái liền cưới với nam nhân đang đứng trước mặt nói: "Tôi muốn gặp ông chủ của các người, chuyện trả tiền liền thỉnh y ra nói với tôi đi."

Nam nhân sửng sốt, vẻ mặt lập tức khinh thường: "Mày là ai a, dựa vào cái gì đòi gặp ông chủtụi tao."

"Lần này đến là trả hết tất cả tiền vốn lẫn lời, đương nhiên phải gặp ông chủ."

Nam nhân nghe xong, nhìn nhìn Kim Tắc Thái, lại quay người nhìn qua Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bất giác cúi đầu.

"Yêu, nguyên lai Tiểu Tĩnh câu được một con cá ngốc, a ha, có người thay mày trả tiền, được được."

Mấy nam nhân khác nghe được đoạn đối thoại của nam nhân cũng cười vang, trong tiếng cười mang theo ý bất hảo cùng thô tục rõ ràng.

Kim Tắc Thái hoàn toàn không để tâm, kéo Sở Tĩnh ra phía sau, vẫn cười híp mắt nói: "Thỉnh ông chủ ra đi."

"Hừ, ông chủtụi tao mày muốn gặp là được sao? Ông chủ không có ở đây!"

Một nam nhân từ bên trong đi ra, mấy người ở tiền sảnh vừa nhìn thấy y, liền lộ ra thần sắc cung kính, Kim Tắc Thái đoán người này có lẽ là chủ quản, mà mấy người ở tiền sảnh này, chắc là bảo vệ và tay sai.

"Mày muốn gặp ông chủ?" Nam nhân hỏi.

Kim Tắc Thái gật đầu, "Phải."

"Có gì cứ nói với tao đi."

"Ân, có vài việc nói với ông chủ thì tốt hơn. Tôi biết y có ở đây." Kim Tắc Thái cười nói.

Đối diện vẫn mỉm cười, Kim Tắc Thái khí định thần nhàn, mấy nam nhân kia muốn giỡn cũng không giỡn được nữa, hơn nữa bọn chúng cũng nhận ra, nam nhân trước mặt này không thể đe dọa được, kiểu người mềm mỏng cứng rắn gì cũng không ăn thua, vì thế đều nhìn về phía chủ quản.

"Sao mày biết được chủ tao ở đây?"chủ quản cau mày hỏi.

"Tôi biết, y có ở đây." Kim tắc Thái cười nói ra một cái tên, sau đó còn nói thêm: "Tôi biết y bình thường thứ tưhàngtuần đều ở đây."

Trên mặt chủ quản chợt hiện qua thần sắc kinh ngạc, mấy tên tay sai nhất thời ngậm miệng.

Theo như lời Kim Tắc Thái nói thì đúng phía sau ngân hàng tư nhân ngầm này là đầu não. Những nhân vật hắc đạo khi ra ngoài gần như tất cả đều dùng tên giả, bang phái càng nổi tiếng có địa vị thì được gọi là 'anh' gì gì đó, rất ít người biết được tên thật của họ, thế nhưng Kim Tắc Thái có thể nói được, còn biết 'Y thứ tư hàng tuần đều ở đây."

Biết đối phương có chuẩn bị rồi mới đến, vẻ mặt chủ quản hòa hoãn một chút, đưa tay ra mời, "Đi theo tôi." Sau đó dẫn Kim Tắc Thái đi vô phía trong.

Xuyên qua tiền sảnh, phía sau là một văn phòng rất lớn có cửa thông với nhau, đặt mấy dãy bàn, trên bàn có máy tính, trong văn phòng còn có máy đánh chữ, máy photocopy, máy fax và những thiết bị văn phòng khác, thoạt nhìn nơi này không có gì khác biệt với những văn phòng công ty dịch vụ khác, bất đồng chính là văn phòng không có nữ, tất cả đều là nam nhân.

Xuyên qua gian phòng này, chủ quản dẫn theo Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh đi vào căn phòng trong cùng. Sở Tĩnh đã lui đến đây nhiều lần, nhưng cao lắm cũng chỉ dừng lại ở văn phòng bên ngoài, cậu hiển nhiên bất an theo sát phía sau Kim Tắc Thái, thỉnh thoảng lặng lẽ đánh giá xung quanh.

Phòng trong cùng của công ty cũng là một văn phòng lớn. Một cửa sổ thủy tinh lớn từ trên trần xuống đất chia phòng ra làm hai, bên ngoài đặt ghế sofa, là nơi tiếp khách, bên trong là nơi làm việc ngày thường của Quyền ca ,chủ của ngân hàng tư nhân ngầm này.

Chủ quản để Sở Tĩnh và Kim Tắc Thái ngồi đợi trên ghế sofa bên ngoài, gọi người đến rót trà, còn mình đi vào bên trong báo cáo.

Xuyên qua lớp kính thủy tinh, Sở Tĩnh có thể thấy hai người kia đang nói chuyện bên trong. Cậu chưa từng gặp qua lão bản, lại không biết tên thật của y, hôm nay là lần đầu tiên nghe được. Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh không khỏi nhìn Kim Tắc Thái. Trước đây Kim Tắc Thái nói, trước khi trả tiền phải tìm hiểu một chút, xem ra anh thật sự điều tra.

"Ông chủ chúng tôi mời anh vào nói chuyện."

Kim Tắc Thái thoải mái đứng lên, sau đó vươn tay chặn sở Tĩnh cũng đứng lên định đi theo anh.

"Một mình tôi nói chuyện là được, cậu ở lại chỗ này."

Sở Tĩnh vừa nghe, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

"Ngoan, cậu ở chỗ này chờ tôi." Ngữ khí của Kim Tắc Thái thực ôn hòa, nhưng cũng kiên quyết không thể cự tuyệt.

Sở Tĩnh bất đắc dĩ dành ngồi xuống lại.

Kim Tắc Thái gõ gõ cửa, bước vào văn phòng. Chủ quản ly khai, bên ngoài chỉ còn một mình Sở Tĩnh, cậu bất an nhìn xuyên qua cửa lớn theo dõi tình hình bên trong.

Chủ nhân của ngân hàng tư nhân ngầm – Quyền ca , xét theo ngoại hình nhìn y không khác biệt so với những người kinh doanh khác, tướng mạo đường đường mặc một thân tây trang, trong phong cách toát ra một phần phóng khoáng khí thế của người trong giang hồ. Nếu không biết y sau lưng làm biết bao chuyện xấu xa nham hiểm, Kim Tắc Thái tin rằng với bề ngoài của mình, y có thể gạt không ít người.

"Anh đến trả tiền?" Quyền ca đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng."

"Trả tất cả số tiền còn nợ?"

"Xin tính thử giùm, tiền vốn cộng lại còn bao nhiêu."

Quyền ca rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn Sở Tĩnh đang ngồi ở ghế sofa bên ngoài, "Yêu, thằng nhóc này gặp được quý nhân."

Kim Tắc Thái cười, "Đâu có."

Quyền ca nhấc điện thoại trên bàn, phân phó: "A Thủy, vào đây một chút."

Một lúc sau, một nam nhân gầy gò gõ cửa bước vào, hắn phân phó: "Đem số tiền Sở Tĩnh còn thiếu, tính cả vốn lẫn lãi, tính tiền lãi cho đến hết ngày hôm nay là được." Nói đến đây, y ngừng một chút, lại nói với Kim Tắc Thái: "Ấn theo luật thì tiền lãi phải tính đến cuối tháng."

Kim Tắc Thái mỉm cười, "Cám ơn."

Hắn tiếp tục nói với A Thủy: "Phải tính rõ ràng, rồi nói cho vị tiên sinh này."

A Thủy tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài, một lát quay trở lại, cầm trong tay một tờ giấy đã đóng dấu, "Đã tính xong, tổng cộng một trăm lẻ tám vạn năm ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng."

Kim Tắc Thái nghe xong, giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Tiền vốn Sở Tĩnh mượn anh có biết, lãi suất của ngân hàng tư nhân ngầm này anh cũng biết, anh đã thử tính qua tổng cộng số tiền Sở Tĩnh phải trả, trong lòng không khỏi than thầm: đám người cũng quá mưu mô đi, dựa theo phép tính như vậy, Tiểu Tĩnh vĩnh viễn không thể trả được món nợ này.

Đã sớm nghi ngờ đối phương sẽ tận lực tăng số tiền, Kim Tắc Thái lúc này cũng không muốn cùng đối phương đối chiếu sổ sách, anh vẫn có đủ tiền để trả, vấn đề là phải lấy được giấy cam đoan đã trả dứt nợ của đối phương trong ôn hòa. Sau đó, anh sẽ có biện pháp giải quyết hoàn toàn ngân hàng tư nhân ngầm này.

Quyền ca nghe số tiền xong, phất tay, nói với Kim Tắc Thái: "Tiên sinh cũng biết, chúng tôi là công ty kê khai tài chính, sợ nhất chính là không thu được tiền vốn, quý khách trả hết số tiền nợ như vậy chúng tôi rất vui mừng. Số lẻ thì bỏ đi, xem như kết giao bằng hữu, tính tổng cộng là một trăm lẻ tám vạn năm ngàn, rõ ràng."

Kim Tắc Thái cười gật đầu, "Cảm ơn."

Lúc này, Sở Tĩnh đang đợi bên ngoài thấy A Thủy đi vào, lại đi ra, rồi lại đi vào, người bên trong thì nói nói, cậu lại không thể biết bọn họ đang nói cái gì, trong lòng bất an, nhưng chỉ có thể nhẫn nại.

"Anh định trả như thế nào?" Quyền ca hỏi.

"Tiền nhiều như vậy, đương nhiên không thể trả bằng tiền mặt, dĩ nhiên bằng chi phiếu." Nói xong, Kim Tắc Thái từ trong túi xách cá nhân lấy ra quyển chi phiếu tư nhân cùng viết máy, sau đó viết lên tờ chi phiếu trước mặt hai người kia.

Đưa chi phiếu ra, Kim Tắc Thái hỏi: "Phải chờ nhận được tiền tôi mới có thể nhận được thỏa thuận mượn nợ trước đây sao?"

Quyền ca nhìn kỹ tờ chi phiếu trong tay, lại đưa qua A Thủy đang đứng một bên, A Thủy sau khi kiểm tra gật gật đầu với Quyền ca. Sau đó, Quyền ca cười nói: "Vị tiên sinh này, thân gia rất lớn a."

Kim Tắc Thái cười, "Không có."

Quyền ca nói với A Thủy: "Chi phiếu nhận rồi, đi đem thỏa thuận mượn nợ của Sở Tĩnh đến đây."

A Thủy đi, không bao lâu đã quay trở lại, đem một phần thỏa thuận đặt lên bàn. Kim Tắc Thái với tay cầm lên xem, đem hai văn kiện ra so sánh, đặt lại lên bàn trước mặt Quyền ca .

"Thỏa thuận này chỉ e rằng không đúng."

"Cái gì, không đúng chỗ nào, đây là phần của Sở Tĩnh a. A Thủy, mày lấy nhầm rồi sao?"

Quyền ca nói xong ngước mắt nhìn A Thủy đứng một bên.

A Thủy vội vàng nói: "Không, không, không có lấy nhầm, anh xem người nhận và chữ ký đi, không lấy nhầm."

Kim Tắc Thái cười cười nhìn Quyền ca , "Phần thỏa thuận này không sai, nhưng cũng không lấy đúng. Cái này là phần Tiểu Tĩnh ký kết đảm bảo giúp bằng hữu mượn tiền, có phải hay không anh cũng phải đem phần thỏa thuận chính của người đi vay trả lại cho Tiểu Tĩnh luôn. Còn có, thỏa thuận của những người đảm bảo khác, cũng trả hết lại cho Tiểu Tĩnh."

"A... phải như vậy nữa sao?"

"Đương nhiên là phải. Khoản tiền này cả vốn lẫn lãi đều đã trả đủ, phải trả lại thỏa thuận ban đầu của người đi vay cùng tất cả những người đảm bảo khác. Nếu bây giờ tôi chỉ lấy bản thỏa thuận của Tiểu Tĩnh, quý công ty lại đuổi theo những bằng hữu khác của Tiểu Tĩnh đòi tiền tiếp, bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Quyền ca nghe xong, liền nói: "Anh quản chuyện người khác làm gì?"

"Sao lại không thể không quản được?" Kim Tắc Thái cười nói.

"Ừhm...chuyện này..."

Kim Tắc Thái cười: "Tôi tin tất cả các bản thỏa thuận đều vẫn còn được lưu giữ, xin lấy tất cả ra giao lại để tôi mang đi."

"Này, này, những người kia không đến, sao có thể giao cho anh được!"

"Nga, tôi biết. Bất quá, có ba người đảm bảo, một người đã chết, một người tàn tật, còn một người đang chạy trốn, không thuận tiện đến đây. Cho nên, tôi đại diện tất cả." Kim Tắc Thái không chút hoang mang nói.

"Đại diện, anh có giấy ủy quyền không?" Quyền ca lập tức hỏi.

Kim Tắc Thái mỉm cười, "Có a." Nói xong, anh từ trong cặp xách lấy ra ba bản văn kiện, đặt lên bàn làm việc, "Mời xem."

"Này, này, tôi sao biết được đây là thật hay giả."

"Anh có thể đối chiếu kiểm tra bút tích. Về phần giấy ủy quyền thật hay giả, chỉ cần kiểm tra một chút là biết ngay. Không sao, tôi có thể chờ, chờ đến khi các anh kiểm tra thực hư."

Vẻ mặt vênh váo tự đắc của Quyền ca đã chuyển sang tức giận, giống như con chó bị đuổi tới đường cùng, y thốt lên: "Mọi người đều đã chết! Đi chỗ nào để kiểm tra đối chiếu bút tích, chỗ nào kiểm tra thực hư đây!"

Kim Tắc Thái dựa vào lưng ghế, mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm thẳng vào Quyền ca , nhếch khóe miệng cười: "Anh cũng biết người đã chết..."

Một câu này nói ra mang theo hai nghĩa khiến cho Quyền ca và A Thủy chột dạ. Người mượn tiền trước đây đã chết, hơn nữa một người đảm bảo cũng đã chết, bọn người chuyên hút máu người khác để sống sẽ truy đuổi Sở Tĩnh không tha, đe dọa cậu, quấy rầy cậu, bức bách cậu, bắt buộc cậu phải chịu khoản nợ này.

Thiếu niên kia vừa mới ra đời đã lãnh giáo cơn tức giận kia khi biết mình bị lừa, nhưng không biết chân tướng sự việc phải chịu số tiền nợ này. Bọn chúng nói với cậu lãi suất không cao, lãi cũng không nhiều, nói cậu chỉ cần cậu thắng mấy trận cầu liền trả được, nói cậu nếu không trả sẽ chặt đứt tay đứt chân cậu và bằng hữu. Khoản tiền nợ này đè nặng lên người cậu trong nhiều năm qua, hiện tại, nếu muốn ép nữa chỉ e rằng không có khả năng.

~oOo~

Đệ thập bát chương

Quyền ca sạm mặt nghiêm túc suy nghĩ một trận, phất tay với A Thủy, "Đi, tìm văn kiện đem ra đây."

A Thủy nhận lệnh, bước ra ngoài. Biểu tình của Quyền ca dịu bớt, cùng Kim Tắc Thái nói đề tài khác.

"Vị tiên sinh đây, thời gian anh và Sở Tĩnh nhận thức chỉ e rằng chưa lâu."

"Ừ,không lâu."

"Anh có biết y làm nghề gì không?"

Kim Tắc Thái mỉm cười, "Sau này sẽ không làm nữa."

Quyền ca vừa nghe xong, cười ha ha, "A, đúng, ha ha, sau này sẽ không phải làm nữa."

Hướng ra cửa sổ nhìn nhìn, thấy Sở Tĩnh cúi đầu ngồi trên sofa, nắm chặt hai tay lại, chờ đợi. Quyền ca thu lại ánh mắt nhìn qua Kim Tắc Thái, cười: "Anh thích người kia?"

Kim Tắc Thái gật một cái: "Đúng."

"Bộ dạng cũng không tệ."

Kim Tắc Thái cười, "...Rất đáng yêu."

"Y mà đáng yêu rất hiếm thấy, hơn nữa, lại không biết làm người khác vui. Tiểu Tĩnh như cái hũ nút, nói cũng không hay, tính tình cũng không hảo."

Kim Tắc Thái cười cười, nói: "Tôi lại thích im lặng."

"Tuổi cũng không còn nhỏ."

"Không a, đâu còn nhỏ nữa."

"Đã hơn hai mươi tuổi, đâu phải thiếu niên."

Kim Tắc Thái cười, "Chính như vậy càng tốt a."

Quyền ca nói một câu, Kim Tắc Thái đáp một câu, thấy Kim Tắc Thái nói năng cẩn thận, Quyền ca trợn to mắt, ha ha một tiếng rồi nói: "Kẻ có tiền đúng là khẩu vị không bình thường."

Kim tắc Thái gật đầu một cái tán thành, "Cũng không phải không đúng, khẩu vị kẻ có tiền thật đúng là khác thường."

Quyền ca có chút nổi giận, cũng không nói được gì hơn, nghẹn nửa ngày, hắn nghĩ ra một vấn đề, lại mở miệng hỏi: "Tiên sinh làm nghề gì?"

"Luật sư."

Quyền ca nghe xong, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc, sau đó cười ha ha nói: "Nguyên lai là luật sư a, luật sư là một nghề kiếm tiền rất được a. Nhưng..." Ánh mắt Quyền ca thoáng liếc ra phía cửa sổ, ha ha nói với Kim Tắc Thái: "Nghe nói nghề luật sư không muốn giao tiếp với người như chúng tôi, hiếm thấy người như anh lại không ngại."

Kim Tắc Thái biết Quyền ca muốn ám chỉ Sở Tĩnh chứ không phải nói y, mỉm cười nói: "Không ngại, tôi thường không lên tòa."

"Vậy tiên sinh, anh không giúp khách hàng kiện tụng trên tòa sao?"

"Trên cơ bản là... không cần."

"Vậy anh...?"

Kim Tắc Thái cười cười, lại tỏ vẻ sẽ không trả lời. Quyền ca chờ, thấy Kim Tắc Thái không đáp lại, cũng không muốn truy hỏi tiếp.

A Thủy cầm mấy xấp văn kiện đi vào, đặt xuống trước mặt Quyền ca, Quyền ca đẩy văn kiện đưa cho Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái mở từng xấp văn kiện xem, gom luôn cả phần Sở Tĩnh cất vào trong bìa công văn, sau đó, anh rút ra một phần văn kiện, đưa cho Quyền ca.

"Thỉnh anh ký vào đây một cái."

"Đây là cái gì?" Quyền ca nói xong, vẻ mặt nghi ngờ cầm lấy xấp văn kiện.

Sở Tĩnh ngồi bên ngoài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những người trong văn phòng. Cậu cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, bọn họ vẫn chưa nói xong. Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc Thái đưa chi phiếu, lại nhìn A Thủy ôm văn kiện đi vào, còn bây giờ lại thấy Kim Tắc Thái lấy văn kiện ra, cậu hồ đồ, không biết còn cái gì cần phải ký nhận nữa.

Xuyên qua cửa kính, Sở Tĩnh nhìn Quyền ca và Kim Tắc Thái tranh cãi, Quyền ca rõ ràng rất sinh khí, đỏ mặt tía tai, sớm đã không còn vẻ ngoài hào sảng khí khái, lộ ra sắc mặt âm ngoan hung ác, lúc đập bàn lúc huơ tay múa chân. Vẻ mặt Kim Tắc Thái từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười, phong thái thản nhiên, không nhanh không chậm từ từ cùng đối phương nói chuyện.

Sở Tĩnh thấy hai người đối diện trong văn phòng kia tựa hồ còn nói một trận, cụ thể qua bao lâu cậu không biết, cuối cùng, hiển nhiên Quyền ca đã chịu thua. Thấy Quyền ca lấy bút ký lên văn kiện mà Kim Tắc Thái đưa ra, Sở Tĩnh thầm nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

Kim Tắc Thái nhận lại đủ văn kiện, nói lời cáo từ với Quyền ca, sau đứng dậy đi ra. Thấy anh bước ra, Sở Tĩnh vội vàng đứng lên. Nhìn thấy trong ánh mắt Sở Tĩnh tràn đầy dấu hỏi, Kim Tắc Thái mỉm cười với cậu. Biểu tình của Kim Tắc Thái khiến Sở Tĩnh nhẹ nhõm, từ trong đáy lòng an tâm thở phào.

Kim Tắc Thái quay đầu lại nói: "Xin dừng bước."

Quyền ca giấu trên mặt biểu tình 'Tôi cũng không định tiễn anh' một cách khó khăn, nhìn thấy y phi thường không cam lòng lại phi thường bất đắc dĩ, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe lóe không ngừng.

Sở Tĩnh nhớ đến chuyện Kim Tắc Thái vừa rồi bắt Quyền ca ký tên, có lẽ là 'Giấy cam đoan' mà trước đây Kim Tắc Thái từng nói qua, nội dung chính là xác nhận Sở Tĩnh đã trả hết toàn bộ số tiền đã nợ, sau này ngân hàng tư nhân không được đến quấy nhiễu.

Trong lòng Sở Tĩnh có chút sợ hãi. Chỗ này là sào huyệt của đối phương, có không ít thủ hạ, vô ý động một chút, nếu phải động thủ cậu và Kim Tắc Thái chỉ có thảm bại. Thoạt nhìn Kim Tắc Thái lại không có vẻ lo lắng, vẫn cười cười cầm cặp tài liệu bước đi.

"Chúng ta đi thôi."

Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, Sở Tĩnh gật gật đầu, trong lòng cậu rất lo lắng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải dùng mắt nói với Kim Tắc Thái, muốn anh và cậu nhanh chóng ra khỏi chỗ này.

A Thủy đi theo phía sau Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh, đưa bọn họ đến tiền sảnh. Sở Tĩnh nóng lòng muốn rời đây, lại thấy Kim Tắc Thái đi khoan thai, không nhanh không chậm, cậu muốn nhanh cũng không được, đành phải bước chậm lại cách mấy bước đằng trước Kim Tắc Thái.

Lúc này, đám người ngu ngốc ở tiền sảnh cũng không làm phiền và gây hấn với Sở Tĩnh, khi nhìn thấy Sở Tĩnh và Kim Tắc Thái đi ra, có người còn mở cửa.

Trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, trong lòng Sở Tĩnh thoáng có một chút dự cảm bất an, bất giác cậu liếc nhìn về phía sau, thấy A Thủy nháy mắt với một thủ hạ. Trong lòng Sở Tĩnh cả kinh, đang định nói, đã thấy thủ hạ kia bước nhanh hai bước về phía trước, cố ý như vô tình đụng một cái, Kim Tắc Thái bị đẩy bất ngờ không kịp phòng bị, người ngã chúi về trước, mắt thấy sẽ đụng trúng khung cửa sắt.

Sở Tĩnh vội vàng vươn tay ra kéo lại. Nhưng thật ra thân thủ Kim Tắc Thái nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa tay phải ra, tay đập mạnh vào khung cửa, chắn lấy thân mình, nên cả người không đụng trúng.

Sau khi Kim Tắc Thái đứng vững liền quay đầu lại, vẻ mặt của thủ hạ kia bất cần, tựa hồ chờ Kim Tắc Thái mở miệng. Nhưng kết quả khóe miệng Kim Tắc Thái nhếch lên cười cười, xoay đầu ý nói Sở Tĩnh đi cùng anh.

Thẳng đến khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy đường cái bên ngoài, trái tim đập binh binh của Sở Tĩnh mới dần bình ổn lại.

Đứng bên cạnh xe, khi Kim Tắc Thái lấy chìa khóa ra, Sở Tĩnh giữ chặt tay anh, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Kim Tắc Thái. Từ ống tay bị rách trở xuống, lộ ra bàn tay và cổ tay bị trầy trụa một đường dài khoảng một tấc, đã chảy máu.

Sở Tĩnh chỉ biết Kim Tắc Thái có thể bị thương. Cánh cửa sắt của ngân hàng tư nhân ngầm kia cũng không giống như những cánh cửa đã được đánh bóng của mấy nhà giàu có, chạm trổ tinh tế, mà là loại cửa cũ đã rỉ sét thô xì, chỉ cần chạm một chút, nhẹ thì dơ hoặc rách quần áo, nặng thì sẽ bị cạnh cửa làm cho bị thương.

Sở Tĩnh ngước mắt nhìn Kim Tắc Thái, trong mắt tràn đầy sự áy náy. Nói vậy thì anh bị thương cũng là do cậu.

Kim Tắc Thái không để tâm, cười cười trấn an, đang lúc anh định nói 'Không sao', đã thấy Sở Tĩnh cúi đầu, môi đã dán lên vết thương kia.

Cảm giác ấm áp lan tỏa, còn cảm giác được đầu lưỡi mềm mại liếm tới liếm lui. Kim Tắc Thái chỉ cảm thấy đầu có chút váng vất, đứng gần như không vững. Sở Tĩnh đang làm gì anh đều biết, nhưng là anh thật sự không nghĩ Sở Tĩnh sẽ làm như vậy.

Liếm láp giống như tiểu miêu, cảm giác tê dại, khiến người ta trong lòng ngứa ngày. Kim Tắc Thái không nhìn được biểu tình lúc này của Sở Tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy làn da trơn nhẵn phía sau lỗ tai của cậu. Ngô, bây giờ cảm giác thấy Sở Tĩnh thực sự giống như một tiểu miêu, ý nghĩ muốn giữ chặt cậu trong tâm Kim Tắc Thái càng ngày càng dâng lên mãnh liệt.

Cẩn thận liếm sạch vết thương, Sở Tĩnh ngừng lại nhìn nhìn, vết thương vẫn còn rỉ một chút máu, nhưng đã sạch. Sở Tĩnh nghiêng mặt, phun nước bọt toàn máu trong miệng ra, sau đó nhướng mắt nhìn Kim Tắc Thái. Đôi mắt to như có thể nói được, ánh mắt nhìn trong sáng nhưng lạnh lùng kỳ thật lại rất hữu tình.

Cậu làm như vậy là có ý gì? Có phải hay không con người mà anh luôn có cảm giác giữ khoảng cách với anh đã chấp nhận anh rồi? Nguyện ý thân cận với anh? Kim Tắc Thái tận lực cố gắng mới ngăn chặn được ý muốn ôm chặt Sở Tĩnh vào lòng.

Ngừng một chút, Kim Tắc Thái vươn tay lau đi vết máu còn sót lại trên khóe môi Sở Tĩnh. Hít một hơi thật sâu, hồi phục tâm tình, Kim Tắc Thái thả tay áo xuống, nói với Sở Tĩnh: "Về nhà đi."

"Vâng."

Vừa rồi làm chuyện lớn mật, khi ngồi vào xe Sở Tĩnh bắt đầu thẹn thùng, cúi đầu trầm mặc, lui trong chiếc ghế phó lái. Sở Tĩnh giống như một con thỏ con đang căng thẳng, Kim Tắc Thái thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, nhưng cũng không dám gợi chuyện với cậu.

~oOo~

Đệ thập cửu chương

Sau khi vào cửa, Sở Tĩnh cúi đầu cám ơn Kim Tắc Thái, sau đó trở về phòng. Kim Tắc Thái nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nghĩ Sở Tĩnh thẹn thùng, nhưng lại có chuyện muốn nói với cậu, chưa kịp mở miệng, đã thấy Sở Tĩnh nhanh nhẹn như mèo "sưu" một tiếng nhảy vào phòng đóng chặt cửa, khiến Kim Tắc Thái đứng ở phòng khách dở khóc dở cười.

Kim Tắc Thái ở trong phòng làm việc chỉnh sửa lại các văn kiện, dự định giao cho Sở Tĩnh. Còn Sở Tĩnh lui trên ghế trong phòng của mình, ôm đầu gối nghĩ ngợi tâm tư.

Hiện tại, chuyện thiếu nợ tiền vay nặng lãi ngân hàng tư nhân đã kết thúc. Như vậy, có phải hay không lúc nên chuyển đi rồi?

Đáp án là chắc chắn phải như vậy. Còn có lý do gì để lưu lại chứ? Chỗ này rốt cuộc là nhà của người khác.

Nói rằng không biết rõ tâm ý của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng không ngốc, đồng thời cậu cũng biết giữa hai người có khoảng cách. Đúng vậy, cậuthật sự thích vị đại luật sư lúc nào cũng mỉm mỉm cười, nhưng không thể nhận tình cảm của anh.

Từ khi nào đã thích anh? Có phải là lúc có người ức hiếp cậu thì người nọ đã che chắn cậu, hoặc là trước đó, khi anh đứng trước cửa hộp đêm chờ cậu tan ca, khi nghe anh chơi đàn, khi anh nói mì đã nấu xong rồi, hoặc là, khi lần đầu tiên gặp nhau, anh đưa cho cậu một chai nước.

Nhưng không thể thích anh, không thể cùng anh một chỗ, cũng không thể chấp nhận tình cảm của anh, tất cả đều phải sớm nói rõ ràng, mình không thể hiểu lầm, cũng không thể làm cho anh hiểu lầm. Sở Tĩnh đã tự nói với lòng như thế, đúng, cũng chỉ làm như vậy thôi.

Không ngừng trong lòng tự thuyết phục mình, Sở Tĩnh nghĩ, khi trong lòng còn đang cương quyết như vậy, cậu đứng lên, bắt đầu thu thập hành lý.

Kim Tắc Thái vội hoàn tất mọi chuyện, nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm chiều, là nên xuống bếp nấu ăn hay dẫn Sở Tĩnh ra ngoài ăn một bữa tiệc thật lớn chúc mừng? Đó là cả một vấn đề, vẫn là trực tiếp hỏi đương sự hay hơn.

Kim Tắc Thái gõ gõ cửa phòng Sở Tĩnh, rồi mở cửa ra.

"Tiểu Tĩnh..." Vừa nói được hai chữ, Kim Tắc Thái liếc mắt một cái nhìn căn phòng bày ra túi hành lý, anh kinh ngạc, nhìn sang Sở Tĩnh như muốn hỏi.

"Cậu.."

Sở Tĩnh cúi đầu, "Kim đại ca, anh đến thật đúng lúc. Tôi, tôi phải đi..."

"Đi đâu?" Kim Tắc Thái nhất thời nhíu mày.

"Quay về, trở về."

"Quay về đâu?"

"Quay về... chỗ cũ."

Nguyên bản muốn mạnh mẽ nói một câu "Không được! Tôi mới không cho cậu đi!", Kim Tắc Thái lại bỏ đi lý do để hù dọa tiểu bằng hữu, ngược lại ôn hòa mỉm cười hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì... là nên quay về. Làm phiền anh lâu như vậy, cám ơn anh, còn có..." Sở Tĩnh nói xong, xoay người, lấy ra một gói giấy đưa cho Kim Tắc Thái.

Kim Tắc Thái vừa thấy, tiền để trả nợ ngân hàng sao có thể gói gọn chỉ trong một gói giấy như vậy, không cần nói, đây là tám vạn đồng trước đây anh đã trả giùm cho Sở Tĩnh.

Kim Tắc Thái không nói gì, cũng không nhận lấy. Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái lâu lắc vẫn không nhúc nhích, bất an mà nhìn nhìn rõ đại luật sư đã bắt đầu có chút tức giận, sau đó đem gói giấy đặt qua một bên. Kim Tắc Thái không nhận cũng không sao, tiền nằm trong nhà là được rồi.

Lại một lúc sau, Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn theo cậu, Sở Tĩnh càng ngày càng bất an. Đại luật sư vẫn luôn cười cười, khiến người khác có cảm giác như mộc xuân phong, đột nhiên không cười không nói câu nào, không khí chung quanh Kim Tắc Thái xuống thấy đến nỗi cảm giác áp bức của Sở Tĩnh càng ngày càng mãnh liệt, khiến Sở Tĩnh bắt đầu có chút sợ hãi.

Cái gì đây, rõ ràng là giống như cá mập. Sở Tĩnh không khỏi từ từ bước lui về sau, sau đó bị ánh mắt bức nhân của Kim Tắc Thái mà lui đến ghế sofa, lập tức ngồi xuống.

Thấy Kim Tắc Thái bước đến ngồi cạnh mình, Sở Tĩnh không khỏi có ý muốn tránh, cúi đầu xuống, tay bấu chặt lấy hai đầu gối mình.

Sau khi ngồi xuống cạnh Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vẫn không mở miệng, anh càng trầm mặc, Sở Tĩnh càng bất an, lén lút nghiêng mặt trộm nhìn a nhìn, có thể cảm nhận không khí áp bức của người bên cạnh, vẻ mặt của anh có thể nói là bình tĩnh, Sở Tĩnh càng không thể suy nghĩ được gì.

Vừa nghe thấy Sở Tĩnh nói phải đi, Kim Tắc Thái quả thực có chút muốn bùng nổ, sau khi bình phục tâm tình, thái độ của anh hòa hoãn rất nhiều. Nhìn cậu nhóc giống như bị bắt quả tang đang làm gì sai, Sở Tĩnh cúi đầu im lặng ngồi bên cạnh, tâm Kim Tắc Thái nhất thời nhuyễn lại.

"Vì sao phải đi? Ở lại đây không vui sao?" Kim Tắc Thái hơi cúi đầu, thùy hạ ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, thanh âm trầm thấp hỏi. Anh biết lúc này Sở Tĩnh đang bất an, anh nếu lại nhìn cậu nữa, Sở Tĩnh sẽ lại càng lo lắng hơn.

Nghe hỏi như vậy, Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu: "Không, không phải."

"Chê tôi làm bữa sáng không hợp khẩu vị?"

"Không phải."

"Chê tôi chưa chuẩn bị bữa khuya cho cậu?"

"Không phải."

"Chê tôi dọn dẹp nhà cửa chưa sạch sẽ?"

"Không phải."

"Chê tôi chơi đàn làm phiền đến cậu?"

"Không phải."

Ngừng một chút, Kim Tắc Thái nhẹ nhàng lấy vai mình đụng nhẹ vào người Sở Tĩnh, Sở Tĩnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Lúc này, Kim Tắc Thái vẫn đang hạ mắt suy nghĩ, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới sàn nhà, nói: "Uy."

"Dạ?"

"Tôi theo đuổi cậu, được không?"

Ngữ khí giống như đang bàn bạc mấy việc bình thường nhỏ nhỏ trong nhà, lời Kim Tắc Thái vừa nói ra khiến Sở Tĩnh nghe được nhất thời ngây ngốc. Đề tài thay đổi quá nhanh, cậu phản ứng không kịp. Một lúc sau. Sở Tĩnh hơi quay đầu sang, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không được."

"Vì sao? Cậu ghét tôi?"

Thanh âm của Kim Tắc Thái nghe ra giống như một chú cún con sắp sửa bị chủ nhân vứt bỏ.

"Không, không phải."

"Vậy thì tại sao? Cậu nói rõ đi."

Con cún con tựa hồ lại mạnh mẽ trở lại.

Trong lòng Sở Tĩnh biết rõ lý do, chính là không thể nói, "Không tại sao cả."

"Không tại sao thì tại cái gì?"

"Chính là, chính là không vì cái gì."

"Chính là không vì cái gì thì là vì sao?"

Sở Tĩnh có chút choáng váng, cậu biết nếu cứ tiếp tục cùng đại luật sư tranh luận nữa chỉ e rằng cậu sẽ thất bại, không thể nói đùa với Kim Tắc Thái, phải tiếp tục kiên định. Sở Tĩnh trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "...Không được."

"Cậu có bạn trai?"

"Không có."

"Trong lòng đã có người thầm mến?"

Sở Tĩnh do dự một chút, thấp giọng trả lời: "...Không."

"Vậy cậu sẽ không để tôi theo đuổi cậu?"

Sở Tĩnh khẽ nhíu mày, "Tôi sẽ không trốn."

Lúc này, Kim Tắc Thái quay sang, nhìn sở Tĩnh, đưa tay nắm lấy hai vai Sở Tĩnh, khiến cậu phải ngước mặt lên nhìn anh. Hai người nhìn nhau một lát, đôi mắt biết nói của Sở Tĩnh, ánh mắt sâu thẳm khiến Kim Tắc Thái không đành lòng hỏi tiếp. Sở Tĩnh không chấp nhận, chắc chắn có nguyên nhân, muốn cậu nói, phải cho cậu thời gian. Chính là hiện tại Kim Tắc Thái muốn biết cuối cùng giữa bọn họ có tương lai hay không.

Nhìn đôi mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái ôn nhu nói: "Tiểu Tĩnh, tôi muốn biết chuyện gì, trong lòng cậu chắc chắn biết rõ. Cậu không cần nói, không cần mở miệng, cậu chỉ cần nhìn tôi, tôi sẽ hiểu."

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro