Chương 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thất chương

Chủ nhà vẫn không thấy xuất hiện trở lại, Sở Tĩnh vào trong khách phòng.

Ngay lúc Sở Tĩnh dự định nghỉ ngơi thì Kim Tắc Thái đang ở thư phòng gọi điện thoại.

"Lão Chu, cậu là có ý gì?

"Nghe nghe, giọng điệu như vậy." Đầu dây bên kia, Chu Minh Nghĩa cười nói. Cả hai đều là người thông minh, lại quen nhau đã lâu, rất nhiều chuyện không cần nói thẳng ra, gợi ý một chút, đối phương cũng hiểu được tất cả.

Để xác định, Chu Minh Nghĩa hỏi thêm một câu, "Là cậu ta đi."

"Phải."

"Thế giới này thật nhỏ." Chu Minh Nghĩa không khỏi cảm thán.

"Đúng vậy, thề giới thật nhỏ."

Những nghi vấn trong lòng vẫn nên hỏi rõ ràng, Kim Tắc Thái nói thẳng: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cậu và An Nhiên như thế nào biết cậu ta? Cậu nhu thế nào lại mang chìa khóa của tôi giao cho cậu ta? Có biết không, sau khi tôi tăng ca trở về, vừa bước vào nhà thấy cậu ta, cả hai đều giật mình."

Chu Minh Nghĩa sờ sờ mũi, im lặng nở nụ cười: "Có thời gian rảnh không? Chuyện này để nói rõ ràng chỉ sợ không chỉ là một chút thời gian."

"Cậu nói đi."

Chu Minh Nghĩa đem chuyện Duẫn An Nhiên cùng Sở Tĩnh quen biết nhau như thế nào nói hết, còn nói hắn cũng biết thân thế Sở Tĩnh, sau đó hắn nói thẳng ra kế hoạch giúp Sở Tĩnh sao cho tốt đẹp nhất, cuối cùng hắn nói: "...Tuy rằng không cùng Tiểu Tĩnh tiếp xúc lâu, nhưng tôi tin cậu ta. Có thể giúp thì nên giúp, chúng ta cũng không phải không có khả năng này. Đối với chúng ta mà nói chỉ là nhấc tay chi lao, lại có thể cứu Tiểu Tĩnh ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, cớ sao lại không làm. Hơn nữa tôi nghĩ, hiện tại cậu cũng nhất định rất nguyện ý làm."

Kim Tắc Thái rất nghiêm túc nghe, chờ Chu Minh Nghĩa nói xong anh đáp: "Ân, chuyện này cứ giao cho tôi đi."

"Tôi sẽ gửi chi phiếu cho cậu sau."

Kim Tắc Thái từ chối: "Quên đi, tôi tự sắp xếp một mình được rồi." Anh đã quyết định sẽ dùng tiền của mình giúp Sở Tĩnh trả hết món nợ nặng lãi kia.

"Tôi không có ý kiến, bất quá tôi đã đồng ý với Sở Tĩnh rồi, cho nên chi phiếu tôi vẫn sẽ gửi cho cậu, chuyện còn lại... tự cậu giải quyết tất cả đi. Tôi tin cậu có thể làm được."

"Vậy coi là cậu giao cho tôi sao?"

Nghe ra trong câu nói của Kim Tắc Thái có ý khác, không phải nói về công việc mà ám chỉ về người, Chu Minh Nghĩa cười nói: "Nga, Tiểu Tĩnh là người độc lập."

"Bằng hữu của An Nhiên, các cậu xem như là người trong nhà."

Chu Minh Nghĩa bật cười, hành động của Kim đại luật sư thực nhanh, trước tiên đã muốn cấp cho Sở Tĩnh một danh phận.

"Ân, cũng có thể nói như vậy. Bất quá tôi nói trước, nếu biết Tiểu Tĩnh có người nhà, cũng đừng khi dễ cậu ấy. Nếu không được, cũng phải hảo hảo có giao tình."

Kim Tắc Thái vừa định nói "Như thế nào có thể", lại tưởng tượng, có lẽ Sở Tĩnh cũng không nguyện ý, nhất thời trầm mặc.

Thấy đối phương chậm chạp không nói gì, Chu Minh Nghĩa nói: "Uy, nói chuyện a."

"Chuyện có duyên phận, hiện giờ tôi đã tin." Kim Tắc Thái đã trả lời như thế.

Biết được hắn nhất kiến chung tình, Chu Minh Nghĩa im lặng cười, "Phải."

Chu Minh Nghĩa nhịn không được hỏi: "Uy, từ đầu cậu và Tiểu Tĩnh rốt cuộc như thế nào quen biết nhau?"

"Thực ngẫu nhiên."

"Nếu không phải cậu nói cậu gặp qua một nam hài giống An Nhiên, tôi cũng không nghĩ đến."

"Kỳ thật cũng không phải rất giống."

"Phải, An Nhiên là An Nhiên, Tiểu Tĩnh là Tiểu Tĩnh."

Hiểu được nguyên nhân sự việc, Kim Tắc Thái an tâm gác máy, sau đó ngồi một mình trong thư phòng tự hỏi. Anh hiện tại đã biết về Sở Tĩnh, tiếp theo, cũng muốn cho Sở Tĩnh từ từ hiểu anh. Sự tiếp xúc của hai người cứ từ từ tiến triển, tất cả thuận theo tự nhiên. Nghĩ như vậy, Kim Tắc Thái không khỏi cười, nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu Tĩnh..."

Ngủ trong căn phòng xa lạ, trên chiếc giường xa lạ, không biết vì sao nhưng Sở Tĩnh lại có cảm giác an tâm. Cậu tự giải thích với mình có lẽ vì cách bài trí của căn phòng dường như ấm áp, thoải mái.

Nên kết quả chính là – Sở Tĩnh ngủ quên.

Đến khi Sở Tĩnh ngủ dậy, ánh mặt trời bên ngoài bức màn chiếu vào trong phòng mãnh liệt không giống như sáng sớm. Sở Tĩnh nghĩ hiện tại chắc nhiều nhất có lẽ cũng khoảng tám giờ sáng, nhưng khi cậu để ý đến chiếc đồng hồ điện tử xinh xắn màu xám bạc nằm ở đầu giường, kim ngắn đã chỉ đến số mười. Sở Tĩnh tưởng mình hoa mắt, cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó lại lấy chiếc đồng hồ đeo tay của cậu nhìn. Quả nhiên đã mười giờ hơn.

Sở Tĩnh rời giường mang theo tâm tình bất an, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài. Cả phòng đều rất im lặng, đôi đép lê nơi cửa ra vào chứng tỏ chủ nhân của căn nhà đã đi làm.

"Không xong..." Sở Tĩnh bực tức mà gãi đầu, cậu vốn định sáng hôm nay sẽ chào chủ nhà sau đó rời đi.

Nơi nhà bếp thấy chủ nhân để phần bữa sáng cho cậu, Sở Tĩnh ngồi xuống chậm rãi ăn. Nước trái cây uống rất ngon, bánh mì phi thường thơm, rau trộn cũng vừa miệng, nhưng trong lòng Sở Tĩnh vẩn bất an. Cậu không muốn phiền hà đến người lạ. Tuy không rõ Chu Minh Nghĩa bảo cậu đến chỗ này có ý gì, nhưng Sở Tĩnh đã quyết định sẽ không ở lại.

Đem chì khóa đặt vào chỗ dễ thấy nhất trên bàn trà trong phòng khách, Sở Tĩnh nhìn quanh căn phòng một chút, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa rời đi.

Duẫn An Nhiên đợi cho đến khi công việc trong tay xong xuôi liền vội vàng gọi điện thoại cho Sở Tĩnh.

"Sở Tĩnh, cậu bây giờ đang ở đâu?"

"Tôi... Tôi ở bên ngoài."

Từ trong điện thoại nghe thấy tiếng ồn ào, điều này làm trong lòng Duẫn An Nhiên bất an, cậu truy vấn: "Đêm qua thế nào? Cậu rốt cuộc nghỉ ngơi ở đâu?"

Sở Tĩnh hiện tại vẫn không hiểu được vì sao Chu Minh Nghĩa lại giao cho cậu chìa khóa của nhà người khác, còn bảo cậu qua đó ở lại, nhưng cậu quyết định sẽ không quay lại đó, vậy nên cũng không muốn cho Duẫn An Nhiên biết nhiều hơn, tránh làm cho y lo lắng. Vì thế Sở Tĩnh chỉ nói qua loa: "Không, không sao hết. Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chỗ để đi. Thật đấy, cậu đừng lo lắng cho tôi." Nói xong, Sở Tĩnh liền cúp máy.

Duẫn An Nhiên vốn tưởng rằng Chu Minh Nghĩa sẽ cho Sở Tĩnh một điểm dừng chân tin cậy, vừa nghe Sở Tĩnh nói vậy, trong lòng cậu bỗng nhiên nghi ngờ, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Minh Nghĩa.

"Đêm qua anh rốt cuộc cho Tiểu Tĩnh ở chỗ nào? Em gọi điện thoại cho cậu ấy, nghe ý của cậu ấy như không muốn quay trở lại. Bên kia thực gay go sao? Vì sao Tiểu Tĩnh lại không muốn trở lại? Đó là phòng ở của anh hả?"

Chu Minh Nghĩa nghe một tràng câu hỏi giống nhau, đợi đến khi Duẫn An Nhiên hỏi xong, hắn mỉm cười nói: "Yên tâm, rất tốt, không có vấn đề gì đâu."

"Yên tâm cái gì chứ, anh nói rõ ràng cho em, em cái gì cũng không biết, cũng không có biện pháp bàn bạc với Tiểu Tĩnh. Anh còn muốn giấu em đến bao giờ?"

Chu Minh Nghĩa cười nói: "Hảo, hảo, anh sẽ nói cho em biết. Giữa trưa có thời gian rảnh, cùng đi ăn cơm, anh sẽ nói hết với em."

~oOo~

Đệ bát chương

Ăn cơm trưa xong Chu Minh Nghĩa kéo Duẫn An Nhiên lên ghế sofa trong phòng ăn, sau đó anh đem mọi chuyện anh dự định làm nói ra hết. Đương nhiên anh không nói với Duẫn An Nhiên chuyện Kim Tắc Thái muốn theo đuổi Sở Tĩnh. Sau khi nghe xong, Duẫn An Nhiên trầm ngâm một hồi, gật gật đầu, "Được rồi, em tin anh. Cứ theo ý của anh là được. Nhưng vì cái gì anh muốn Tiểu Tĩnh đến nhà Kim đại ca ở? Thật là. Anh cũng không nghĩ lại, đêm qua Kim đại ca về đến nhà nhìn thấy Tiểu tĩnh, đã bị dọa một cú."

Chu Minh Nghĩa lắc đầu cười, "Sẽ không, sẽ không."

"Anh thiệt tình là kỳ lạ a." Nói xong Duẫn An Nhiên nghĩ nghĩ, lại bắt đầu thấy do dự, "Như vậy có được không? Bọn họ không quen biết nhau, đột nhiên lại cùng nhau ở chung dưới một mái nhà."

"Không thành vấn đề. Tắc Thái là luật sư, chuyện này giao cho cậu ta xử lý là tốt nhất. Trong tương lai khi bắt đầu giải quyết việc này, để luật sư và đương sự hiểu rõ về nhau là việc cần thiết. Nhà Tắc Thái lại rộng, sẽ không phiền hà bao nhiêu, thêm nữa Tắc Thái lại là người không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt, rất ngay thẳng, không sao."

"Như vậy a."

"Yên tâm được rồi, không sao đâu."

Duẫn An Nhiên gật đầu, đồng ý để Chu Minh Nghĩa thuyết phục, "Em sẽ nói với Tiểu Tĩnh."

"Ừ. Em dẫn cậu ta đến gặp Tắc Thái, giới thiệu để bọn họ quen nhau, còn lại tất cả hãy giao cho Tắc Thái, y sẽ giải quyết tốt đẹp."

"Em đã biết."

Buổi tối, Duẫn An Nhiên đến khu bar tìm Sở Tĩnh, sau đó đem chuyện muốn dẫn cậu đến gặp luật sư nói ra.

"Tôi đã hẹn rồi, ngày mai chúng ta cùng đi."

Sở Tĩnh hỏi tình hình bên phía luật sư, Duẫn An Nhiên nói với cậu: "Anh ta là hảo bằng hữu thời đại học của Chu Minh Nghĩa, quen biết nhau đã rất nhiều năm. Có thể làm bạn với Chu Minh Nghĩa đều là những người tốt. Có lẽ tính cách mấy người họ không giống nhau lắm, bất quá, ách, nói như thế nào đây, bọn họ là người biết cách xử sự, a, hình như cũng không phải," Duẫn An Nhiên xoa gáy, suy nghĩ phải nói làm sao mới có thể cho Sở Tĩnh hiểu được, "Tóm lại, bọn họ cùng là một kiểu người, là cùng một loại người. Chu Minh Nghĩa khẳng định là anh ấy tin tưởng anh ta, đúng không. Có tôi đảm bảo cho anh ta, như vậy nhân phẩm của Kim đại ca cũng có thể tin tưởng a, là như vậy."

Sở Tĩnh nghe xong, gật gật đầu: "Ân, tôi đã biết. Cám ơn cậu."

"Đừng khách sáo." Duẫn An Nhiên nói xong, nhìn Sở Tĩnh trước mặt. Cậu nghĩ, một khi chuyện này được giải quyết, Sở Tĩnh sẽ bỏ xuống trách nhiệm nặng nề trong lòng, biểu tình nhất định sẽ tươi tắn hẳn lên.

Ngày hôm sau, Duẫn An Nhiên liền hẹn Sở Tĩnh cùng đi gặp luật sư. Sở Tĩnh bất an theo sát Duẫn An Nhiên.

Lúc đó, Vạn Khải đã phát triển thành tập đoàn, chứng khoán làm việc ở một nơi, những công ty con khác cũng có địa điểm làm việc riêng. Mà luật sư cố vấn cũng có địa điểm làm việc riêng của mình.

Hai người Duẫn An Nhiên và Sở Tĩnh bước vào khu thương mại của một tòa cao ốc 35 tầng, ngay quầy tiếp tân, sớm đã có người thư ký đứng dậy đón chào.

"Kim đại ca có ở đây không?" Duẫn An Nhiên theo thói quen gọi Kim Tắc Thái là Kim đại ca.

"Thưa có."

"Hiện tại có thể gặp anh ấy không?"

"Xin phép để tôi gọi điện thoại hỏi trước."

Sau đó, thư ký thỉnh Duẫn An Nhiên vào trong.

Mở cửa ban công ra liền rất dễ thấy trời xanh mây trắng, nơi này là tầng trên cùng của tòa cao ốc, đối diện với văn phòng là bến cảng, tầm nhìn vô cùng đẹp.

"A, An Nhiên, khách quý, khách quý." Kim Tắc Thái sớm đứng dậy đón.

Sở Tĩnh nhìn thấy người trước mặt, nhất thời ngẩn ngơ.

Như thế nào lại là anh ta.

Trước trước sau sau, bắt đầu từ khi hai người gặp nhau dù có đi đâu, Sở Tĩnh cảm thấy cậu cũng không sẽ thoát khỏi nam nhân trước mắt này. Trong nháy mắt, Sở Tĩnh có cảm giác muốn quay người rời đi. Ngay khi cậu nghĩ như vậy, người đã bị Duẫn An Nhiên kéo vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Kim Tắc Thái cười nói: "Hai người muốn nói gì anh đều đã biết."

"A, vậy tốt quá, em cũng không phải giải thích nhiều." Duẫn An Nhiên cười rộ lên, sau đó giúp hai người giới thiệu với nhau.

Tối hôm qua khi về đến nhà, phát hiện Sở Tĩnh đã ly khai, Kim Tắc Thái cũng không nôn nóng, trong lòng anh rất chắc chắn, Sở Tĩnh sẽ lại quay về. Hiện tại Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái cười khì khì nhìn cậu chăm chăm, bất giác cúi đầu. Tối hôm kia bọn họ đã gặp nhau, cũng biết tên của nhau.

"Nếu đã quen biết nhau, mọi chuyện còn lại cứ để anh và Sở Tĩnh nói với nhau đi." Sau khi nói sơ lược, Kim Tắc Thái nói với Duẫn An Nhiên.

Thấy Kim Tắc Thái muốn cậu đi trước, để một mình Sở Tĩnh lưu lại, Duẫn An Nhiên cảm thấy cực kỳ quái dị, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không cần quá lo lắng, hơn nữa cậu cũng muốn cho hai người làm quen với nhau, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Vì thế cậu vỗ vỗ vai Sở Tĩnh, nói với cậu ta: "Tôi đây đi trước, cậu cứ từ từ nói chuyệnvới Kim đại ca."

Sở Tĩnh nhìn Duẫn An Nhiên muốn đi, lại nhìn đến Kim Tắc Thái cười khì khì ngồi sau bàn làm việc, muốn giữ y lại, nhưng cũng cho rằng đã biết người tốt, làm chỉ có một chút việc cũng phải cần bằng hữu ở lại ngồi bên cạnh cũng không tiện, mà những việc sắp nói là những vấn đề sau này cậu cần đối mặt giải quyết, vì thế gật gật đầu, "Cậu đi đi."

Duẫn An Nhiên tạm biệt bọn họ, rồi đi.

Một mình đối diện với Kim Tắc Thái, cảm giác bất an tự đáy lòng Sở Tĩnh từ từ nổi lên mãnh liệt, nụ cười của người kia chung quy khiến cậu bất giác liên tưởng đến hàm răng của cá mập.

"Cậu chuyển qua chỗ tôi ở đi."

Một câu của đối phương nói ra, Sở Tĩnh liền ngẩn ngơ.

Cái gì?

Nhìn thấy trong đôi mắt to tròn của Sở Tĩnh tràn ngập nghi hoặc, Kim Tắc Thái trong lòng thầm cười. Anh thích đôi mắt Sở Tĩnh, trong veo thanh khiết, trên khuôn mặt nam hài này có nét phong sương, nhưng vẫn giữ được sự thanh khiết trong sáng trong đôi mắt.

"Đừng từ chối, chuyện này là hoàn toàn tất yếu."

Sở Tĩnh không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt mang theo sự nghi ngờ nhìn Kim Tắc Thái, cậu đang chờ anh giải thích.

"Người ủy thác của tôi, cũng đồng thời là chủ nợ của cậu, tôi đây tất nhiên phải giúp người ủy thác chiếu cố cậu, nói trông chừng cũng gần đúng," để ý thấy đôi mắt Sở Tĩnh mở to, Kim Tắc Thái đổi lại 'chiếu cố' thành 'trông chừng', để Sở Tĩnh có thể đồng ý. "Cho nên, tôi phải nhìn thấy cậu, cậu hẳn là nên đến chỗ tôi ở. Đương nhiên, nếu cậu thật sự không thể ở lại hoặc là do công việc nên không thuận tiện, tôi có thể chuyển đến chỗ của cậu. Cậu thấy thế nào?"

Kim Tắc Thái nói xong, ném câu hỏi lại cho Sở Tĩnh. Thấy ánh mắt đối phương do dự và suy tư, anh biết anh đã thành công.

Là sợ cậu chạy mất, Sở Tĩnh nghĩ như vậy. Đúng vậy, hiện tại cậu là người đi vay, tất nhiên phải có luật sư theo giám sát cậu. Để vị luật sư này chuyển đến chỗ của cậu? Chuyện này sao có thể? Sở Tĩnh bây giờ vẫn còn đang thuê phòng nhỏ trong một căn nhà trọ, làm sao có thể thêm một người đến ở. Lại nói, vị luật sư này chuyển đến đó, người ngoài nhìn thấy không phải giống như đưa bạn trai đến ở chung sao. Nghĩ như vậy, mắt Sở Tĩnh giật giật.

Nói như vậy, thật đúng là không thể chọn lựa.

Thấy Sở Tĩnh thùy hạ mắt, Kim Tắc Thái cười hỏi: "Cậu tính khi nào thì chuyển đến?"

"Tôi sẽ đến nhanh thôi."

"Â, tôi chờ cậu. Cậu ở trong căn phòng cậu đã ngủ qua, được không? Có thích không?"

Bị hỏi như vậy, đầu Sở Tĩnh cúi càng thấp. Cậu nhớ đến buổi tối khi gặp mặt lần thứ ba, cậu nửa thân trần đứng trước mặt anh, bị anh nhìn xuyên thấu. Sở Tĩnh không quá nguyện ý ở nhờ nhà của Kim Tắc Thái, chuyện đêm kia khiến cậu thấy xấu hổ, giống như trong lúc vô tình đã bị đối phương nhìn gần hết thân thể, còn thêm tâm hồn của cậu nữa. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu được, muốn thuyết phục nam nhân trước mắt này chỉ e rằng rất khó. Tài ăn nói của bọn họ khẳng định không cùng cấp bậc.

"Cũng được. Tùy theo ý của anh." Sở Tĩnh nhỏ giọng nói.

"Tôi rất đơn giản."

Không biết vì sao, những lời của Kim Tắc Thái nghe vào trong tai Sở Tĩnh, cậu lại cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp. Sở Tĩnh không khỏi nhướng mắt lên chăm chú nhìn Kim Tắc Thái, giống như ánh mắt của một tiểu động vật cảnh giác nhìn thợ săn khiến nội tâm Kim Tắc Thái nhất thời dao động.

A! Một tiểu động vật hoang dã thật đáng yêu! Hảo thuần dưỡng sẽ là một tiểu động vật nuôi trong nhà.

"Phải ở trong bao lâu?" Sở Tĩnh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Chuyển đến ở tạm không phải là không được, nhưng vẫn không thể ở vô kỳ hạn.

"Chuyện này... hiện tại vẫn chưa biết rõ."

"Cái gì?"

Kim Tắc Thái có ý bảo Sở Tĩnh hãy an tâm, hướng cậu giải thích: "Nếu cậu cho rằng chỉ cần có tiền trả lại cho bọn chúng, vậy cậu hoàn toàn sai rồi."

Vì sao? Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Sở Tĩnh kinh ngạc nhìn Kim Tắc Thái.

"Bởi không thể chắc chắn rằng đối phương sau khi nhận được tiền sẽ không dây dưa với cậu nữa. Thoạt nhìn bề ngoài, chỉ cần trả hết toàn bộ số tiền nợ, cậu có giấy nhận nợ của bọn cho vay sẽ không còn gì liên quan, nhưng, tôi vẫn lo rằng, bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có thể, tôi nói là có thể, tình huống tốt nhất là khi đối phương nhận được tiền, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, bất quá chúng ta cũng phải tính đến tình huống xấu nhất. Nhất định phải làm như vậy. Bởi thế, tôi sẽ điều tra một chút về bọn cho vay nặng nãi kia, lại cùng cậu mang tiền đến trả, bắt đối phương ký giấy cam đoan, chứng tỏ tất cả tiền nợ đã thanh toán toàn bộ, không còn thiếu bọn chúng thứ gì nữa. Đến lúc đó, sự việc sẽ kết thúc." Nói đến đây, Kim Tắc Thái hướng Sở Tĩnh cười cười, "Giải quyết chuyện này cũng mất một ít thời gian. Trước khi chưa chính thức kết thúc, cậu vẫn phải ở trong nhà của tôi."

Là như thế sao. Sở Tĩnh trầm mặc, cậu nhớ đến số tiền vốn lẫn lãi đã vay kia vĩnh viễn không biết rõ, luôn luôn sau khi những lời biện hộ không mang lại kết quả đành phải ngoan ngoãn giao nộp. Lo lắng một chút, cảm thấy đối phương nói rất có lý, Sở Tĩnh gật gật đầu.

"Khi nào thì có thể chuyển đến? Nhà của tôi ở chỗ nào cậu vẫn nhớ rõ chứ." Kim Tắc Thái cười cười lập tức truy hỏi.

"Tôi phải thu dọn đồ đạc."

"Tôi sẽ giúp cậu."

Sở Tĩnh vừa nghe, vội vàng cự tuyệt, "Không, không cần."

"Không cần khách sáo với tôi, lại nói, cậu hiện tại coi như là người ủy thác của tôi, phục vụ cho cậu là chuyện tất nhiên."

"Không, không." Sở Tĩnh liên tục lắc đầu.

"Vậy... được rồi. Nếu đồ đạc quá nhiều lấy không hết, phải nhớ tìm tôi." Nói xong, Kim Tắc Thái lấy ra tấm danh thiếp, với tay đưa cho Sở Tĩnh. 

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro