Chương 14 Mẫu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tầng tầng màn tơ, một quý phụ mặc nguyệt bạch hoa áo, tựa vào ghế dài trên thảm phủ kín lông nhung, phía sau có cung nữ mặc y phục hồng nhạt quạt cho phu nhân. Quý phu nhân có mái tóc dài màu trắng, xõa sau lưng, dung mạo của nàng có chút giống với Sesshomaru, tại mi tâm có dấu hiệu hình ánh trăng, đó là dấu hiệu có yêu lực cao nhất Tây quốc, nữ nhân này chính là chính thê của Khuyển Đại Tướng, Tây quốc Chủ mẫu Lăng Nguyệt Tiên cơ!

"Chủ mẫu, bệ hạ đã hồi cung." Một cung nữ mặc váy dài màu lam vội vội vàng vàng chạy vào.

"Lam Nguyệt, ta đã nói sớm muộn cũng sẽ trở về, không cần phải nôn nóng, ngươi cũng không còn nhỏ, làm việc phải bình tĩnh biết không?" Lăng Nguyệt ưu nhã cầm lấy một phần điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó không có hình tượng giữ nguyên tư thế đang cắn ngẩn ra, Sesshomaru đã trở lại, nghĩa là tiểu cẩu đáng yêu cũng trở lại.

"Nhanh lên, nhanh lên, Lam Nguyệt ngươi xem, ta mặc như vậy có thể hiện được hình ảnh mẹ hiền hay không? Không được, phải chuẩn bị nhanh lên một chút, phân phó nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon nhất, còn phải sắp xếp phòng thật tốt."

Lam Nguyệt khóe mắt nhảy lên, ngài mất tự nhiên như vậy, ổn trọng ở đâu? "Chủ mẫu, phòng ngày hôm qua đã chuẩn bị xong." Lam Nguyệt nghĩ đến căn phòng từ trong ra ngoài đều là nhung mao màu trắng kia, cả người nổi da gà.

"Vậy được, chúng ta đi nhanh lên, tiểu cẩu thân mến của ta, mẫu thân tới đây!" Lăng Nguyệt Tiên cơ liền xông ra ngoài gặp nhi tử của mình, chỉ là nhi tử này cũng không phải của mình, mà là bán yêu của trượng phu cùng nhân loại sinh ra.

Thật ra mà nói, cả nhà Tây quốc Quốc chủ đều có một loại cố chấp với đôi tai bán yêu, Lăng Nguyệt Tiên cơ lúc trước vô cùng thích đôi tai đệ đệ mình, mỗi ngày đều nghịch Lăng Ngọc, mà Khuyển Đại Tướng nhất kiến chung tình với Lăng Ngọc cũng là vì đôi tai xù lông đó. Sesshomaru từ sau khi thừa nhận Inu Yasha là đệ đệ mình cũng vô cùng yêu thích đôi tai này.

Lăng Nguyệt nhìn thấy Inu Yasha, ý định ban đầu là muốn đùa nghịch đôi tai tiểu cẩu một chút, nhưng lại thấy Inu Yasha được Sesshomaru ôm vào trong ngực, sắc mặt có chút tái đi, vô cùng đau lòng, kiềm chế ý định nghịch đôi tai kia.

"Mẫu thân đại nhân." Sesshomaru ôm Inu Yasha khẽ khom người với Lăng Nguyệt Tiên cơ.

"Sao? Mẫu thân đại nhân?" Inu Yasha nhìn người mặc y phục bạch hoa cao quý trước mắt, rõ ràng là nữ tử, mở to mắt, miệng cũng há to, người này là tỷ tỷ Sesshomaru còn hợp lí hơn, sao có thể là mẫu thân đại nhân.

"Ân, không sai, tiểu cẩu hẳn là nên gọi ta mẫu thân đại nhân." Lăng Nguyệt Tiên cơ dùng ngón tay đỡ cằm, trông như đang suy nghĩ xưng hô như vậy có thích hợp không: "Bất quá, ta càng hi vọng tiểu cẩu gọi ta là mẹ, như vậy nghe càng thân thiết, Sesshomaru đầu gỗ kia ta không còn trông cậy gì nữa rồi. Nhanh lên, gọi một tiếng mẹ ta nghe xem nào!" Ánh mắt Lăng Nguyệt Tiên cơ lấp lánh.

"..." Khuông mặt Sesshomaru tối sầm, sao cả phụ thân lẫn mẫu thân đều như thế này, thật mất mặt!

"Mẹ?" Như có một cỗ nhiệt lưu chảy qua tim, từ 'mẹ' này như đã tồn tại từ sâu trong kí ức, là kiểu xưng hô làm người ta hoài niệm muốn rơi lệ, người trước mắt này tuy nhìn thật trẻ, lại khiến người khác cảm giác thật thoải mái như mẫu thân.

"Ngoan! Tiểu cẩu chịu khổ, về nhà là tốt rồi, mẫu thân dẫn ngươi đi xem phòng, cho ta ôm một cái."

"Không cần đâu, mẫu thân, người có tuổi rồi, xốc hông sẽ không tốt." Lăng Nguyệt Tiên cơ vừa vươn tay ra muốn ôm Inu Yasha đã bị nhi tử mình nói xấu: "Ngươi thằng con bất hiếu, đang mong ta chết sớm sao? Quả nhiên chỉ có tiểu cẩu làm người ta thích." Nhìn đôi tai lông xù của Inu Yasha, Lăng Nguyệt Tiên cơ càng kiên định hơn ý nghĩ của mình.

"Mẹ không ngại con là bán yêu sao?" Ánh mắt mọi người trong cung nhìn hắn cũng không mấy thân thiện, chỉ có ánh mắt Sesshomaru cùng Lăng Nguyệt Tiên cơ nhìn hắn mang theo yêu thương cùng chân thành.

"Làm sao có thể? Bán yêu rất đáng yêu, nhất là đôi tai." Không cẩn thận để lộ âm mưu, Lăng Nguyệt Tiên cơ vội che miệng. Nghe nàng nói, Inu Yasha toàn thân run lên, nghĩ tới lúc ở ngoài điện, ca ca trước mặt mọi người cắn tai mình, không ngờ cả nhà này đều yêu thích lỗ tai như vậy, hắn liền dùng hai tay che tai mình, sống chết bảo vệ đôi tai này.

"Ai nha, không chỉ tai, còn có mái tóc mềm mềm, hai mắt to tròn, má bánh bao kia, đều rất đáng yêu." Lăng Nguyệt phất tay, muốn phân tán âm mưu bị lộ ra, nhưng đã muộn, nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nhi tử, nàng cảm giác mình sẽ không bao giờ được nghịch đôi tai kia nữa.

Nàng thở dài, trong lòng có cảm giác bị vứt bỏ, nhưng mà, cảm giác đó rất nhanh liền biến mất. Hiện tại, việc quan trọng nhất là để tiểu cẩu dưỡng thương thật tốt, về phía người đã làm tiểu cẩu cùng đại nhi tử nguy hiểm tính mạng, còn làm đệ đệ ngã xuống vực, nàng sẽ bắt cả đám đến tính sổ.

"Mẫu thân đại nhân, thú vui của ngài thật sự là ngày càng nghiêm trọng." Sesshomaru nhìn thảm phòng tràn lan có lông mềm như nhung từ cửa phòng trước mắt, khóe miệng giật giật. Ai có thể nói cho y biết, tại sao ngay cả rèm cũng phải kèm theo lông trang trí không? Hơn nữa vì sao ngoài trắng chỉ có đỏ, nhìn xem, với tính cách nghịch ngợm của Inu Yasha, Sesshomaru cũng có thể tưởng tượng ra được dấu chân đen sẫm trên thảm vài ngày nữa.

"Cái gì mà thú vui của ta? Sesshomaru chẳng lẽ ngươi không biết tiểu cẩu yêu thích nhung mao sao? Hắn lúc nhỏ đặc biệt thích đồ mềm như nhung." Lời nói của Lăng Nguyệt mang theo bất mãn, nàng chính là vô cùng yêu thương tiểu cẩu! Hơn nữa bố trí như vậy có gì không được? Trắng đỏ hai màu hợp nhất với tiểu cẩu không phải sao?

"!!!" Sesshomaru không thể tin được nhìn Inu Yasha, liền nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của đệ đệ. Y quả thật không biết Dạ nhi thích mao nhung, nhưng hình như hắn thích vật có nhiều lông. Chẳng hạn như cùng là thịt, hắn sẽ chọn ăn thịt heo hoặc thịt rắn mà không chọn thịt thỏ, cùng là thực vật, hắn sẽ thích bồ công anh hơn. Còn nữa, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng đôi khi vẫn thấy Dạ nhi nhìn chằm chằm đuôi mình, ánh mắt lấp lánh, cho nên nói hắn yêu thích mao nhung cũng không sai.

Sesshomaru ra kết luận, cả nhà mình sở thích đều rất độc đáo, y không phát hiện ra mình cũng ở trong đó...

"Ca ca, ta muốn tự mình đi xem thử." Nhìn bố trí của gian phòng, Inu Yasha phấn khích, không để ý Sesshomaru ngăn cản, từ trong ngực y nhảy xuống, ở trong phòng nhìn trái ngó phải, còn lập tức nhảy lên giường trải lông mềm như nhung, thật sự là vô cùng thoải mái. Bởi vì trên người có vết thương, lại vừa mới đánh một trận, mệt mỏi liền tràn đến, mí mắt không tự chủ được mà nhắm lại.

"Tiểu cẩu thích gian phòng này sao? Mẹ có phải rất lợi hại không?"

"Ân, thích... Mẹ lợi hại nhất..." Tuy rất buồn ngủ, Inu Yasha vẫn miễn cưỡng tập trung tinh thần đáp lời Lăng Nguyệt Tiên cơ. Nghe được câu này, Lăng Nguyệt vô cùng tự hào, còn cao ngạo liếc xéo Sesshomaru, như đang nói ngươi xem kìa, ngươi một chút cũng không hiểu Inu Yasha, đúng là không có liên hệ máu mủ.

Sesshomaru cảm thấy ánh mắt mẫu thân thật chói mắt, chỉ có thể sầm mặt nhìn Inu Yasha sắp ngủ: "Dạ nhi, đừng ngủ, đợi Ngự Y đến xem rồi ngủ tiếp."

"Ân, ta... không có ngủ..." Nhưng mà rất thoải mái... Chưa nói hết câu, Inu Yasha đã bắt đầu khò khè.

"A, ngủ rồi, thật là một hài tử đáng yêu, chắc là mệt chết đi được a." Lăng Nguyệt Tiên cơ vuốt ve hai má bánh bao của Inu Yasha, còn nhân cơ hội sờ tai hắn vài cái. Tầm mắt chuyển đến ngực Inu Yasha, liền nhìn thấy một mảng quần áo có màu sắc bất đồng, là do bị máu nhuộm vào: "Miệng vết thương sao lại nức ra rồi? Mau gọi Ngự Y!"

"Mẫu thân, ta đã gọi rồi, còn vì sao miệng vết thương lại vỡ ra, người có thể hỏi vị phía sau chúng ta mà Dạ nhi vừa thu làm thị vệ bên người kia."

Vốn là đi theo một gia nhân phía sau bị xem như vô hình, ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát ý của Yêu Vương cùng Chủ mẫu, Bạch Viêm lập tức cảm thấy không ổn. Hắn hiện tại vô cùng hối hận hành động khi đó, nếu thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt đối cũng sẽ như người khác bảo trì trầm mặc, có câu im lặng là vàng!

"A! Cho nên tiểu cẩu vì muốn cùng ngươi quyết đấu mà miệng vết thương vỡ ra? Ngày hôm qua ta đã nói, không thể nói từ bán yêu trước mặt Nhị Điện hạ, cung kính Nhị Điện hạ, ngươi xem như gió thoảng bên tai? Tây quốc cũng không cần thuộc hạ không nghe lời!" Nàng vừa dứt lời, Bạch Viêm đã bị một cỗ yêu lực vô hình ném đi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

"Không để tâm quanh thân đau đớn, Bạch Viêm lập tức bò dậy, quỳ lên: "Thuộc hạ đáng chết!"

"Ngươi quả thật đáng chết, nhưng ngươi hiện tại không chết, còn làm thị vệ bên người Nhị Điện hạ, chứng tỏ Nhị Điện hạ đã muốn giúp ngươi, ta cũng sẽ không xuống tay với ngươi nữa, làm thị vệ phải bảo vệ Nhị Điện hạ an toàn, nếu hắn thiếu một sợi tóc, ngươi liền mang đầu tới gặp ta!" Vì Inu Yasha đang ngủ, Lăng Nguyệt cũng không phát ra thanh âm quá lớn, nhưng lại có uy nghiêm khiến người khó có thể kháng cự.

"Thi đấu một trận với Nhị Điện hạ, thuộc hạ thua tâm phục khẩu phục. Thuộc hạ nguyện lấy sinh mệnh bảo vệ Nhị Điện hạ!" Thấy mình được tha một mạng, Bạch Viêm thở phào nhẹ nhõm, đau đớn toàn thân đập vào mặt, mồ hôi lạnh rơi xuống.

"Ngươi lui xuống trước đi, đã trúng một chưởng của ta còn có thể chống đỡ như vậy, ngươi cũng là người có tài, làm tốt có thể cho ngươi lên vị trí cao hơn!" Lăng Nguyệt phất tay, cho Bạch Viêm lui ra.

"Đa tạ chủ mẫu, thần cáo lui." Nhìn thấy Lăng Nguyệt Tiên cơ ra lệnh, Bạch Viêm lập tức lui ra, mà sau đó không lâu, Ngự Y đã vội vàng chạy đến.
--oOo--

Tiểu nữ đã trở lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro