Chương 18 Dưỡng thương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sảnh Vĩnh Dạ điện, một vị hồng y nhân đang ngồi trên ghế dài trải nhung trắng, bàn tay chống cằm xuất thần nhìn cửa đại điện, mà bên cạnh hồng y nhân, có một thị vệ mái tóc trắng đỏ đan xen, thị vệ này cũng không giống những thị vệ khác mặc y phục màu đen, mà lại mặc bạch y không giống thường nhân, hắn chính là Bạch Viêm, vị tướng quân so kiếm thua Inu Yasha kia.

Lúc này, trong lòng Bạch Viêm tương đối thấp thỏm. Hắn ở nơi đây làm thị vệ bên người của Nhị Điện hạ cũng đã hơn một tháng, tính tình Nhị Điện hạ hắn cũng đã thăm dò rõ ràng, có thể tổng kết như đơn thuần, ngốc nghếch, không đầu óc, không tâm cơ, nhưng vô cùng vô cùng dễ xúc động! Hắn thật sự vô cùng lo lắng thay Nhị Điện hạ, bán yêu như vậy làm sao sinh tồn nơi Tây Quốc này.

Trong lòng Bạch Viêm thấp thỏm cũng là vì chuyện này, hắn là thị vệ bên người Nhị Điện hạ cơ mà! Hắn toàn quyền phụ trách sự an toàn của Nhị Điện hạ, Vương thượng coi trọng người đệ đệ này như vậy, nếu có chút sơ suất gì, đầu hắn cũng khó giữ được.

Nếu Nhị Điện hạ có thể an an ổn ổn ở trong Vĩnh Dạ điện thì tốt rồi, nhưng người chính là rảnh rỗi không ngừng a! Mới một tháng đã trộm lén ra ngoài mấy lần?! Năm lần hay sáu lần?! Tệ nhất là lần trước còn suýt chạm mặt Như Cơ phu nhân, Như Cơ chán ghét bán yêu bao nhiêu! Nếu chạm mặt nhất định là Nhị Điện hạ chịu thiệt. Lần này mặc kệ thế nào, tuyệt đối không để Nhị Điện hạ rời khỏi tầm mắt mình.

"Bạch Viêm, Bạch Viêm, ta muốn ăn gà nướng." Inu Yasha nhìn Bạch Viêm, đôi tai rung động, vừa nhìn liền biết có âm mưu. "Điện hạ, thương thế của người còn chưa tốt, Bệ hạ đã phân phó người không được ăn đồ ăn đầy mỡ." 'Hừ, định lừa ta, còn sớm mấy trăm năm!'

"Ta muốn ăn cháo, ngươi đem cháo lên đây cho ta."

"Điện hạ, ta sẽ không nấu cháo."

"Vậy ta tự đi a, dù sao nơi này cách phòng bếp cũng không xa." Nghe được lời Bạch Viêm nói, Inu Yasha lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Điện hạ là thân mình vạn kim, sao có thể làm việc của hạ nhân thế này. Ta sẽ đi phân phó hạ nhân đi làm." 'Muốn ra ngoài?! Không thể!'

"Thôi, thôi, ta không muốn ăn cháo nữa..." Inu Yasha rầu rĩ không vui, nằm nghiêng trên giường êm, nhắm mắt lại.

Lúc này, một cung nữ bưng một chén đen tuyền đứng ở cửa điện chuẩn bị bẩm báo, Inu Yasha như đã biết trước, đột nhiên từ trên giường êm ngồi dậy, chỉ vào cái chén kia hô to: "Bạch Viêm, tuyệt đối không cho cái thứ kinh khủng kia vào đây, ta sẽ không uống cái thứ đắng chết người đó đâu!"

Bạch Viêm cảm thấy có lỗi khi nhìn sắc mặt khó coi của cung nữ, nhận lấy cái chén trên tay nàng. Vĩnh Dạ điện đến nay chỉ có một thị vệ, cũng là bởi vì nô bộc trong cung đều khinh thường Nhị Điện hạ là bán yêu, Vương thượng sợ Nhị Điện hạ bị ánh mắt của những nô bộc đó làm tổn thương, liền cấm người hầu ra vào Vĩnh Dạ điện, có việc gì thì Bạch Viêm sẽ tự mình đi làm.

Bạch Viêm bưng thuốc đến cho Inu Yasha, nhưng bộ dáng Inu Yasha đã như gặp quỷ lùi về phía sau, Bạch Viêm cảm thấy thật bất đắc dĩ, mỗi ngày uống thuốc cũng không cần bày ra bộ dáng kinh hãi như gặp quỷ thế kia!

Hắn định nói vị gay mũi kia chỉ là thuốc đông y, nhưng nhìn chén thuốc đen tuyền kia, cổ họng hắn cũng cảm thấy đắng. Bạch Viêm tự hỏi, có nên nói cho Điện hạ biết hắn phải uống chén thuốc này mười mấy năm nữa hay không?! Thôi đi...

"Không! Bạch Viêm, ta cho ngươi biết, ta sẽ không uống thứ này!" Nhìn Bạch Viêm đã bưng chén thuốc kia vào, Inu Yasha quay đầu sang một bên, quyết định không thèm nhìn Bạch Viêm nữa, Bạch Viêm nhất định là người xấu, bắt hắn uống thuốc đều là người xấu. "Bạch Viêm là đồ xấu xa! Ta không thèm để ý đến ngươi!"

"..." Điện hạ, người không cần mỗi ngày đều như vậy! "Điện hạ, Vương thượng có nói, chỉ cần điện hạ uống thuốc, y trở về sẽ mang người ra ngoài."

"Y mỗi ngày đều nói như vậy, y cũng là đồ đáng ghét!" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Inu Yasha vẫn ngoan ngoãn bưng chén thuốc lên, bóp mũi nuốt vào trong, cuối cùng cũng uống xong, trong miệng đắng ngắt: "A! Đắng chết ta, đắng chết ta!" Mới kêu hai câu miệng đã được đồ ngọt lấp đầy.

"A, sống rồi!" Inu Yasha vỗ vỗ lồng ngực mình.

"..." Chăm sóc Điện hạ quả nhiên cần có sức chịu đựng, Vương thượng người bao giờ mới trở về đây!

"Tốt lắm, hiện tại ta có thể đi ra ngoài được rồi!" Inu Yasha chờ đúng thời cơ, nhân lúc Bạch Viêm không chú ý liền hướng cửa đại điện mà chạy, may mắn Bạch Viêm nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy liền không đợi mà đứng chắn trước cửa, không thì đã để Nhị Điện hạ chạy mất.

"..." Inu Yasha sầm mặt: 'Tên Bạch Viêm này, tại sao ta nghĩ cái gì hắn cũng biết!'

"..." 'Điện hạ, vấn đề không phải người nghĩ cái gì ta cũng biết, mà là động cơ của người rất rõ ràng a! Một tướng quân trăm năm như ta sao có thể không biết?!'

"Ta muốn đi ra ngoài!"

"Vương thượng nói chờ y trở về sẽ mang người ra ngoài."

"Giờ ta đi tìm y."

"Hoàng cung quá lớn, Vương thượng nói sợ người đi lạc, cho nên y sẽ tới tìm người."

"Ta..."

"Thỉnh Điện hạ, Vương Thượng sẽ sớm trở về!"

"..." Inu Yasha thấy không còn cách nào, chỉ có nằm lại trên giường chợp mắt.

Nhìn Inu Yasha nằm lại trên giường, trong lòng Bạch Viêm chỉ có một ý nghĩ: 'May mắn, may mắn, phản ứng đúng lúc, bảo vệ được cái đầu.'

Cũng không biết qua bao lâu, đôi tai của người nằm trên giường lại đột nhiên nhảy lên, sau đó xoay người lại, mặt hướng vào trong ngủ, không lâu sau, trước cửa đại điện lại xuất hiện một nam tử bạch y. Bạch Viêm muốn quỳ người hành lễ, lại được nam tử dùng thủ thế miễn lễ. Bạch Viêm nhìn nhìn người Nhị Điện hạ hiểu ý, chỉ khom người rồi hạ lễ rời đi.

Nam tử đi đến bên giường êm, nhìn hướng đầu người đó, miệng khẽ nhếch: "Dạ nhi..." Thanh âm nam tử rất dịu dàng cũng rất êm tai, người được gọi đôi tai lại giật giật, đầu càng hướng về bên trong.

Nam tử kia khóe miệng càng cong, y cúi người sát xuống cái đầu nhỏ kia, mái tóc bạch kim mềm mại rũ xuống, dựa trên y phục màu đỏ của người trên giường, cùng mái tóc cùng màu kia hòa lẫn, chẳng thể phân biệt là của ai.

"Dạ nhi..." Nam tử kia hơi hơi khom người xuống, ở bên tai Inu Yasha nhẹ nhàng mà nỉ non, liền dễ dàng phát hiện ra khuôn mặt nghiêng nghiêng kia đã đỏ ửng. Y dùng lưỡi liếm qua đôi tai kia, chọc cho người kia một trận run rẩy: "Dạ nhi đang giận ta?" Nam tử thuận thế nằm nghiêng bên cạnh Inu Yasha, ôm Inu Yasha vào lòng.

"Hừ!" Inu Yasha không nghĩ ngợi liền hừ một tiếng, kết quả nghe được tiếng cười của người sau lưng: "Cười, có gì đáng cười!" Inu Yasha xù lông, quay sang che miệng người trước mặt: "Ngươi không được cười, không được cười, ta đang rất tức giận!"

Kết quả lại bị người trước mặt ôm vào trong lòng: "Dạ nhi, ngươi thật là đáng yêu!"

"Đáng yêu? Đáng yêu có thể dùng để nói nam nhân sao? Ta phải là có khí khái nam tử mới đúng!"

"Dạ nhi dỗi ca ca, sao có thể coi là có khí khái nam tử? Người có khí khái nam tử sao có thể sợ uống thuốc? Ân?"

Inu Yasha nghe xong lời nói của Sesshomaru cũng không còn lời nào để nói: "Ta không muốn cả ngày đều ở đây, ta muốn ra ngoài đi dạo." Thanh âm chứa đựng sự ủy khuất sâu đậm.

Nghe được thanh âm ủy khuất của Inu Yasha, trái tim Sesshomaru khẽ động một chút, y xoa xoa đầu Inu Yasha, tựa cằm lên tai hắn: "Là ca ca không tốt, đợi thương thế của ngươi khỏi, Bạch Viêm cùng ngươi ra ngoài được không? Chăm sóc thân thể thật tốt, ca ca mới có thể yên tâm."

"Thương thế của ta đã sắp khép miệng, động một chút sao có thể nứt ra!"

"Không được, phải luôn đề phòng! Dưỡng thêm nửa tháng, đợi vết thương khép miệng hoàn toàn, ca ca sẽ cho Bạch Viêm cùng ngươi ra ngoài chơi. Nếu nửa tháng sau thật sự không có chuyện gì, ta liền dẫn ngươi đi nơi khác chơi vài ngày." Sesshomaru vừa nói vừa vuốt ve mái tóc mềm mại kia.

"A! Thật sao?!" Inu Yasha nghe xong ánh mắt liền sáng lên, hắn sợ là mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Sesshomaru, thấy Sesshomaru gật đầu, lập tức nở nụ cười, cái loại tươi cười tỏa ra dương quang này khiến Sesshomaru có một nháy mắt hoảng hốt.

"Bây giờ ca ca trở về, chúng ta có thể đi chỗ thụ bá chơi không?" Sesshomaru chỉ cần gật đầu một cái, Inu Yasha nhất định sẽ bật người lao ra.

"Không được!" Sesshomaru không chút suy nghĩ lập tức từ chối.

"Vì sao?!" Inu Yasha có chút bất mãn, khóe miệng trầm xuống.

"..." Bởi vì cây hoa anh đào đó đang thưởng thức mấy tên mà y giết chết, mấy tên có ý định mưu phản. Y có thể nói như vậy sao? Rõ ràng không thể! Sesshomaru sắc mặt không đổi, kì thực đang nghĩ làm thế nào để Dạ nhi từ bỏ việc đi rừng hoa anh đào. Đột nhiên cảm nhận rõ ràng linh lực Inu Yasha yếu bớt một chút, nhẩm tính ngày, hôm nay là Sóc Nguyệt, y chợt đột nhiên yên lòng.

"Bởi vì tối nay là Sóc Nguyệt, Dạ nhi không thể đi ra ngoài. Nếu như bị yêu quái khác thấy còn có thể bị ăn!"

"A, tối nay là đêm mồng một sao? Ta sao lại quên chứ!" Nghe được tối nay là mồng một, Inu Yasha chỉ là thoáng kinh ngạc, cũng không tránh né Sesshomaru, điều này làm cho Sesshomaru rất vui vẻ, Dạ nhi đã dần dần tin tưởng y.

"Cho nên, đêm nay Dạ nhi có thể đàn cho ta nghe."

"Ân? Ca ca thích sao? Có phải rất êm tai, là tiếng đàn hay nhất mà ca ca đã từng nghe hay không?" Inu Yasha vừa nghe ca ca muốn hắn đàn, cả người bắt đầu phấn khích, vô cùng chờ mong Sesshomaru khen hắn.

"Tạm được, có thể lọt vào tai."

"Chỉ như vậy?!" Ánh mắt Inu Yasha trừng lớn, đương nhiên không hề đồng tình với lời nói của ca ca.

"Ân, chỉ như vậy." Ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Sesshomaru vẫn ra kết luận này: "Ngươi đàn một lần nữa cho ta nghe, ta mới biết được."

"Lần này đàn xong ngươi phải nói nghe hay, nếu không ta cũng sẽ không đàn cho ngươi nghe nữa."

"Dạ nhi cò kè mặc cả."

"Này không gọi là cò kè mặc cả, là sự thật, ta vốn là đàn rất dễ nghe!"

"Ân, Dạ nhi đàn rất dễ nghe."

"Ngươi đang nói dối ta, ta không đàn cho ngươi nghe đâu."

"Ta nói thật, sao Dạ nhi lại không tin?"

"Ngươi..."

Inu Yasha quyết định không thèm nói chuyện với ca ca nữa, hắn chậm rãi từ trên người ca ca leo xuống, bước khỏi giường, từ trong phòng lấy ra một đàn tranh. Đàn tranh này là ca ca đưa hắn sau khi đến Tây Quốc, khác với các loại đàn tranh khác, đàn này không phải màu gỗ nâu đỏ, mà là trong suốt không màu có thể phát ra ánh sáng. Thân đàn làm từ thủy tinh của Long tộc dâng tặng, mà dây đàn lại là dùng râu của Long Vương làm ra, có thể nói là chí bảo độc nhất vô nhị trên thế gian.

Inu Yasha cũng không biết chuyện này, vì đây là thứ đầu tiên ca ca tặng, hắn vô cùng vui mừng, ngay cả ngủ cũng muốn ôm, nhưng do ngủ quên không biết, thường xuyên đá đàn xuống đất, nếu không phải là đàn được chế thành từ thủy tinh đặc biệt, chỉ sợ đã bị hư lâu rồi. Chuyện này nếu để Long Vương biết được, có lẽ sẽ xỉu vì tức.

Inu Yasha đem đàn tranh để trên bàn, ngồi xuống chuẩn bị đàn, lại bị Sesshomaru ngăn cản: "Đúng là hài tử, nghĩ cái gì liền làm cái đó, dùng bữa trước đã!" Sesshomaru đem Inu Yasha đến trước bàn đồ ăn đã che kín không biết từ bao giờ.

"A, đều là món ta thích." Đôi tai tiểu cẩu đã dựng đứng lên.

Khóe miệng Yêu Vương cong cong, ngón tay thon dài dùng đôi đũa gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Inu Yasha, Inu Yasha theo bản năng há miệng ngậm lấy, nhai vài cái rồi từ từ nuốt xuống, đỏ mặt nhìn y tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn mà lui về phía sau: "Ta tự ăn! Đút cho ta làm gì!"

Yêu Vương nào đó tiếp tục đưa đồ ăn đến bên miệng Inu Yasha, một chút xấu hổ cũng không có: "Ngươi đàn cho ta nghe, ta đút ngươi ăn cơm, không có gì lạ cả."

Lần thứ hai ngậm lấy đồ ăn, Inu Yasha lầu bầu nói: "Nói gì thì nói, nhưng cảm giác cứ là lạ, ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần người khác đút ăn, sẽ bị chê cười."

"Nơi này trừ ngươi và ta ra, không có người khác, hơn nữa ngươi là đệ đệ ta, ca ca giúp đệ đệ ăn cơm, thiên kinh địa nghĩa, ai lại chê cười?" Yêu Vương bày ra một bộ dáng nghiêm túc.

"Nói cũng đúng." Tiểu cẩu thuần khiết lại vô cùng tin tưởng ca ca, gật đầu, há miệng chờ ca ca tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn. Yêu Vương sủng nịch nhìn đệ đệ, càng gắp càng thuận tay.

Inu Yasha thấy ca ca gắp vui vẻ, cũng dùng đôi đũa gắp đồ ăn cẩn thận đưa đến bên miệng ca ca, ánh mắt chờ mong nhìn y. Sesshomaru ngạc nhiên một chút, sau đó cũng há miệng ngậm lấy. Lúc bị thương nặng ở đáy vực cũng được Dạ nhi gắp thức ăn cho, nhưng chưa từng vui vẻ thế này! Sau này nhất định phải thường xuyên như vậy, Sesshomaru nghĩ thầm trong lòng. Tuy rằng biểu cảm trên mặt không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt y nhìn hắn có biết bao vui vẻ.

Hai huynh đệ cứ như vậy ngươi một ngụm, ta một ngụm, nhanh chóng ăn hết bàn đồ ăn. Sesshomaru sai người thu dọn chén đũa, lại dọn ra điểm tâm nhỏ cùng một bầu rượu trên bàn nhỏ cạnh giường êm.

"Truyền lệnh xuống, đêm nay bất luận người nào cũng không được đến gần nơi đây, kẻ nào trái lệnh các ngươi tự biết phải làm sao!" Ở trước mặt người khác, Sesshomaru là vương giả cao cao tại thượng, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến thị vệ bên ngoài điện ứa mồ hôi lạnh.

"Vâng!" Bọn thị vệ kì thật đã bị dọa đến quỳ trên mặt đất, sau đó lấy dũng cảm mà nhanh nhẹn chạy đi.

Nhìn bọn thị vệ đều đi khỏi, Sesshomaru trên giường nệm gấp một chân lại, cầm lên một ly rượu, ưu nhã nhấp một miếng, rượu trong cung chính là loại ngon thượng đẳng, miệng đầy hương vị phiêu phiêu.

"Bộ dáng này của ngươi, nếu để cho những thị vệ kia nhìn thấy, phỏng chừng sẽ mê mẩn đến tròng mắt cũng muốn rơi xuống!" Inu Yasha sửa lại quần áo ngồi ở trước đàn tranh trêu đùa.

"A, bộ dáng này của ta, cũng chỉ có trước mặt ngươi." Sesshomaru uống một hơi cạn sạch chén rượu, ánh mắt ôn nhu nhìn Inu Yasha.

Nghe xong lời nói của Sesshomaru, tim Inu Yasha đập càng nhanh hơn một chút, hắn lăng lăng nhìn ca ca của mình, cảm giác sắp chìm sâu vào ánh mắt y, liền xấu hổ ho khan một chút, dời sự chú ý đến đàn tranh, điểu chỉnh hô hấp của mình một chút, dùng tay gảy nhẹ dây đàn, tiếng đàn trong trẻo liên tiếp theo chuyển động của từng ngón tay hắn mà bay ra, khiến hắn quên mất mình vừa mới đỏ mặt, hòa quyện tâm hồn mình vào trong tiếng đàn.

Sesshomaru hưởng thụ sự thoải mái mà tiếng đàn đem lại, lẳng lặng nhìn đệ đệ của mình, nhìn mái tóc bạch kim của hắn dần biến thành xanh đen, nhìn dung mạo hắn mang theo nét yêu diễm của Thập Lục Dạ công chúa. Ánh mắt của y bắt đầu trở nên chìm đắm, y muốn hôn lên đôi môi đỏ tươi khéo léo của Dạ nhi, nhưng bây giờ còn chưa được, y không muốn làm Dạ nhi sợ, tất cả đều phải từ từ rồi đến, muốn để Dạ nhi chậm rãi tiếp nhận hắn: 'Đúng là tiểu yêu nghiệt...' Bộ dáng này của đệ đệ cũng không thể để cho người khác nhìn, Sesshomaru cảm thán.
--oOo--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro