Chương 2 Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sesshomaru có chút phức tạp mà nhìn Inuyasha, trong ánh mắt Inuyasha tràn ngập tín nhiệm khiến y không biết nên nói như thế nào, loại nhìn chăm chú này khiến y có chút không được tự nhiên, đau đớn trong tim cũng ở tình huống xấu hổ này mà vô ảnh vô tung biến mất.

"Nhìn... nhìn ta làm gì? Ta... ta đi nấu cơm." Dứt lời, Inuyasha nhanh như chớp chạy mất.

Sesshomaru chậm rãi nằm lại tại chỗ, nhìn nóc nhà xuất thần, một lúc lâu, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia tươi cười tự giễu.

"Bán yêu sao... A, không thể tưởng được ta xem thường bán yêu nhất, lại có thể được bán yêu cứu, thật đúng là nực cười! Những kẻ phản bội ta, thương tổn ta, ta một kẻ cũng sẽ không tha!"

--oOo--

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc bất tri bất giác, Sesshomaru cảm giác có người đang gọi mình, mở mắt ra, thấy được một đôi mắt xinh đẹp màu vàng, rõ ràng là màu sắc giống mình, nhưng Sesshomaru lại cảm thấy đôi mắt này quá mức trong suốt, cũng chính vì như vậy, y mới không nguyện ý thừa nhận bán yêu đệ đệ này, yêu quái trong ánh mắt hẳn là chỉ có sát khí, bán yêu hèn mọn không thể sinh tồn tại thế giới yêu quái.

"Ca ca, ca ca?" Inuyasha dùng tay quơ quơ trước mắt Sesshomaru.

"Làm sao vậy?" Chóp mũi đã tràn đầy mùi thơm của thức ăn, xem ra hương vị cũng không tệ lắm.

"Ca ca, ăn cơm đi!" Theo mùi hương, Sesshomaru nhìn đến bàn thức ăn, bốn mặn một canh, hình thức rất đơn giản, cá hấp, ớt xanh khoai tây, thịt kho tàu đậu hũ cùng thịt băm hương cá và canh trứng cà chua, nếu đây là đang trong cung tuyệt đối sẽ không nhìn đến xanh xao, nhưng hiện tại lại làm cho người ta rất muốn ăn.

Nhìn Sesshomaru không có động tĩnh gì, Inuyasha có chút thất vọng: "Ca ca, không ăn sao?" Nhìn cặp mắt vàng linh động kia phủ một tầng cô đơn, Sesshomaru trong lòng có chút khổ sở, nhưng y tuyệt đối không muốn ăn thức ăn do nhân loại lo liệu này.

"Ta biết rồi, ca ca không động được, ta đây tới đút ca ca!"

"???" 'Gia hỏa này rốt cuộc là từ đâu nhìn ra ta là bởi vì không động được mới không ăn?'

Không quan tâm Sesshomaru có đồng ý hay không, InuYasha liền đem đồ ăn cứ thế ngồi ở bên cạnh Sesshomaru uy cơm cho hắn. Nhìn thức ăn được đưa đến miệng mình, Sesshomaru chỉ có thể bất đắc dĩ há miệng.

'Cảm giác được người uy cơm cũng không tệ lắm, bộ dáng thật cẩn thận này, bộ dáng uy cơm cho mình, bộ dáng khát vọng được mình biểu dương, thật có chút đáng yêu, đúng, chỉ có một chút thôi, hương vị thức ăn cũng không tồi, ừm, chỉ có một chút vậy thôi.' Đây là suy nghĩ trong lòng Sesshomaru mặt than.

Sau khi uy xong cơm cho Sesshomaru, Inuyasha một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh bàn, một mình ăn thức ăn nguội lạnh, vừa muốn đem đồ ăn bỏ vào miệng, bỗng nhiên nghe được một câu gì đó, nhưng hắn không nghe rõ.

"Cái gì?" Inuyasha nhìn Sesshomaru hỏi.

"Không có gì..." Sesshomaru mặt không được tự nhiên nhìn về phía khác.

Lăng lăng nhìn Sesshomaru trong chốc lát, Inuyasha sau khi ăn xong một miếng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười phi thường xán lạn mà nhìn Sesshomaru, sau đó bưng đồ ăn đi ra ngoài, trong chốc lát lại bưng đồ ăn nóng hầm hập vào, ngay trước mặt Sesshomaru mà ăn. Ca ca của mình quả nhiên là người vô cùng không được tự nhiên! Inuyasha vừa ăn vừa cười, quả nhiên là bị sặc.

"..." Sesshomaru có chút bất đắc dĩ nhìn Inuyasha.

--oOo--

Bởi vì bị thương, yêu lực bị độc dược ức chế, cho nên Sesshomaru nhất định phải giống như nhân loại dựa vào giấc ngủ để khôi phục thể lực, hắn cũng không có nhỏ yếu giống như nhân loại vậy, phát hiện tư vị trong lòng vô cùng không phải.

Ban đêm rất nhanh liền lặng lẽ tiến đến, hiện tại chỉ có tiểu cẩu tội nghiệp nào đó nhìn nam yêu anh tuấn trên giường, tại sao có thể như vậy, làm ca ca hẳn là phải nhường cho đệ đệ mình mới đúng! Có giường mà không thể ngủ, thật đáng giận, quá bá đạo!

"Đây là giường của ta!" Tiểu cẩu cong khóe miệng.

"A, phải không, vậy thì làm sao?" Người trên giường nhướng mày nhìn tiểu cẩu trước mặt.

"Ta muốn ngủ ở trên giường!"

"Không được."

"Đây là giường của ta!"

"Ừm, hiện tại là của ta." Nhìn bộ dáng tiểu cẩu giận đến muốn giậm chân, Sesshomaru cảm thấy hết sức thú vị.

"Ngươi... Ngươi..." Ngón tay Inuyasha chỉ Sesshomaru nói không nên lời, người này sao có thể thoải mái nói ra những lời này, ta cùng y tuyệt đối không phải là huynh đệ, chắc chắn không phải!

"Thôi, không so đo với ngươi!" Thật sự là không còn cách nào, gặp được người duy ngã độc tôn như vậy.

"Haizz!" Inuyasha thở dài, từ tủ quần áo gỗ ôm ra một chiếc chăn rất mỏng, không có cách nào, đây là vật chủ nhân ban đầu để lại, từ lòng kính trọng đối với người chết, Inuyasha vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, lúc không có chuyện gì làm còn lấy ra phơi, cho nên sẽ không có mùi nấm mốc.

Một mặt trải chăn ra, một mặt ở trong lòng nói xin lỗi nguyên chủ, sau đó ai oán nhìn tấm chăn ca ca của mình đắp ở trên người, đây là do mình qua thời gian rất lâu trồng bông vải nuôi tằm canh cửi làm được. Muốn sống tại đáy vực này, bất kể cái gì cũng phải học, may mắn là chủ nhân trước để lại lượng sách rất lớn ở nơi này, cũng may tuy rằng quên mất nhiều thứ, ít nhất cũng không quên chữ viết, như lời tìm thực vật làm theo sách, cũng sẽ không bị chết đói chết rét.

Nghĩ lại 50 năm sống một mình, thật đúng là đơn điệu ghê gớm, nhìn nhìn người trên giường, nghĩ nghĩ rồi ngủ.

Nhưng là người ngủ không biết người sau lưng ánh mắt nhìn hắn phức tạp như thế nào, hắn cũng không biết người nọ sau khi hắn ngủ vì hắn mà đem nhung đuôi của mình phủ lên.

Trong nháy mắt đã qua gần mười ngày, Inuyasha chiếu cố ca ca vô cùng cẩn thận, từ cuộc sống hằng ngày đến cơm ăn ba bữa, từ rửa mặt chải đầu đến tắm rửa, quả thực còn chu đáo hơn chiếu cố hài tử của mình, kết quả giường mình ngay cả mép đều sờ không tới, đây là loại đạo lý gì, còn thật kì quái là, từ sáng đến tối mình còn có thể ngủ ngon đến như vậy, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược?

Nghĩ đến đây, Inuyasha lắc đầu, tầm mắt phiêu đến trên người đại yêu đang trong ôn tuyền.

"Dáng người sao lại có thể tốt đến như vậy..." Tiểu cẩu lầu bầu nói.

Làn da trắng nõn mang theo đường vân yêu dị kia, tám khối cơ bụng rõ ràng lại vừa vặn kia, vùng tam giác hoàn mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp hiển lộ rõ ràng mị lực của nam yêu này, InuYasha lại nhìn một chút chính mình tay chân lèo khèo, làm thế nào cũng đều luyện không ra cơ.

"Cách biệt sao lại rõ ràng như vậy!" Inuyasha luôn lảm nhảm trong miệng như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới những lời này đã bị lỗ tai bén nhạy của ca ca mình nghe được.

"Inuyasha..."

"Inuyasha!"

"A? Cái gì?" Tiểu cẩu cả kinh, đến cả đôi tai khuyển đều dựng đứng, nếu Inuuasha có đuôi, phỏng chừng cái đuôi kia cũng sẽ dựng đứng lên!

"Kì lưng!" Dùng ánh mắt ý bảo InuYasha nhanh lên, hoàn toàn chính là bộ dáng chủ nhà.

"Lão tử không làm! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!" Tiểu cẩu rốt cuộc tạc mao, mỗi ngày đều bị mặt than ca ca hô đến gọi đi: "Ngươi tự làm đi!"

Tả oán xong liền hướng cửa động bên ngoài mà đi, kết quả vẫn chưa đi hai bước đã bị một cái đuôi lông xù cuốn đến ôn tuyền.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, tiểu cẩu còn sửng sốt một chút, uống hai ngụm nước, mới vùng vẫy nổi lên mặt nước.

"Khụ khụ, khụ khụ." Inuyasha ôm cái đuôi ướt chèm nhẹp thở, hai mắt đều đỏ, tức giận đưa lưng về phía Sesshomaru không nói lời nào.

"Qua đây." Sesshomaru nhìn Inuyasha đang khó chịu mà nói, tiểu cẩu nào đó đưa lưng về phía y lắc đầu.

"Nói chuyện." Vẫn là lắc đầu không nói lời nào.

"Cởi quần áo." Vẫn lắc đầu.

"Dính ở trên người không khó chịu?" Lắc đầu.

"Không cho lắc đầu." Đang chuẩn bị lắc đầu kháng nghị, Inuyasha đột nhiên bị cái đuôi mình ôm cuốn đến bên người ca ca của mình.

"Quay đầu lại." 'Muốn ta quay lại? Ta không! Hừ!'

"Là đang ghen tị vóc người của ta?" 'Làm sao có thể, ta là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?'

"Vóc người của ngươi quả thật không được đẹp lắm!" 'Cái gì?!'

InuYasha tức giận bất bình mà quay đầu lại, kết quả nhìn một lần liền ngây người.

'Ta tuyệt đối là nhìn nhầm rồi, gia hỏa mặt than sao lại có vẻ mặt này!'

Hơi hơi gợn lên khóe miệng, còn có ánh mắt tựa tiếu phi tiếu kia, nếu như nói ban đầu Sesshomaru là hàn băng ngàn năm khó có thể tiếp cận, vậy thì y hiện tại lại giống gió đầu mùa xuân, nhẹ, lạnh, nhưng không làm người ta sợ hãi.

Đương nhiên, loại vẻ mặt này của Sesshomaru không duy trì được bao lâu liền tiêu thất.

"Ngẩn người cái gì, kỳ lưng!" Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Inuyasha, Sesshomaru liền biết mục đích của mình đã đạt được.

"A, quần áo của ta đâu?" Như thế nào trong lúc ngây ngô, quần áo đã bị ca ca nhà mình công phu cởi bỏ, không còn cách nào, chỉ có thể cầm lấy khăn tắm kì cọ cho ca ca đại nhân, còn cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên ngực kia. 

Quả nhiên ca ca thiếu mình hầu hạ là không được, tiểu cẩu không khỏi tự hào một trận. 'Ta vừa mới vì cái gì mà giận dỗi vậy chứ?'

--oOo--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro