Chương 24 Thất Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẫu thân, con xin lỗi, đã 50 năm không tới thăm người, người sẽ tha thứ cho Dạ nhi mà đúng không?" Hồng y nhân quỳ trước bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nỉ non. Do đã lâu năm, bia mộ đã mục hết sức nghiêm trọng, rêu xanh phủ kín, chữ viết cũng không còn rõ nữa, nhưng xung quanh mộ bia lại sạch sẽ lạ kì, hoàn toàn không có cỏ dại, giống như thường xuyên có người đến quét tước.

"Inuyasha? Đúng là Inuyasha, ngươi còn sống! Huhu~~~" Một cục bông nâu đỏ đột nhiên nhào vào lồng ngực người áo đỏ, Inu Yasha có chút sững sờ, định theo bản năng hất văng ra. Khắc chế lại ý nghĩ này, hắn ôm lấy khối cầu nhỏ, cẩn thận nhìn một chút, là một tiểu yêu quái, tóc màu nâu đỏ, mắt to màu vàng, mũi cùng miệng đều nhỏ nhỏ, bộ dạng rất đáng yêu.

"Ngươi là...?" Inuyasha sờ sờ cái đuôi cũng màu nâu đỏ của tiểu yêu quái kia.

"Hả? Inuyasha, chẳng lẽ bộ dáng của ta uy vũ đến mức khiến ngươi nhận không ra?" Tiểu yêu quái lập tức ưỡn ngực, tỏ vẻ ta đây rất lợi hại, kết quả lại bị kí đầu đến sưng một cục. Tiểu yêu quái bị đau, ôm đầu trừng đôi mắt ướt: "A, ngươi vẫn bạo lực như vậy, còn dám đánh ta!"

"Xin lỗi, ta ngã xuống vực sâu mất trí nhớ, nhưng ngươi vừa nói đã khiến ta tự nhiên muốn đánh đầu ngươi." Inuyasha ôn nhu sờ sờ cái đầu sưng lên của tiểu yêu quái.

"Ngươi có biết đầu rất quan trọng với hồ yêu hay không? Dù cho ngươi có mất trí nhớ... Hả? Mất trí nhớ?" Tiểu yêu quái trợn to mắt nhìn Inuyasha. Inuyasha nhìn biểu cảm buồn cười của tiểu yêu quái, nhịn cười gật đầu.

"Ta là Shippo, Shippo đó, tiểu hồ ly đáng yêu thông minh Shippo, bạn thân nhất của ngươi."

"Hử, Shippo? Tên nghe quen quen. Là ngươi giúp ta quét dọn mộ bia của mẫu thân sao?"

"Đương nhiên rồi, bởi vì Inuyasha là bằng hữu của ta, hơn nữa tất cả mọi người đều mất rồi, Kagome vẫn luôn muốn bên cạnh Inuyasha." Tiểu hồ ly cúi đầu, giọng nói lộ ra đau thương.

"Kagome, là ai?" Cái tên này nghe cũng quen quen.

"Kagome á, nàng là..." Không được, nếu nói thật Inuyasha sẽ đau lòng, quên đi cũng tốt. "Nàng là bạn của ta và Inuyasha đó, nhưng mà nàng là người phàm, cho nên 50 năm trước đã qua đời rồi."

"Ta có bạn là con người?"

"Đương nhiên, còn có Sango, Miroku, Kohaku cùng Kaede, nhưng mà mọi người đều mất 50 năm trước rồi..."

"Hả? Đều mất?" Một vài hình ảnh trong não chợt lóe lên, hai tay Inuyasha ôm chặt đầu của mình: "Đau quá!"

"Sao vậy, Inuyasha?" Shippo lo lắng nhìn Inuyasha.

"Ngươi vừa nói ra tên của bọn họ, đầu ta liền hiện ra một ít hình ảnh, một thôn nhỏ, ngập trong biển lửa, rồi sau đó..."

"Ngừng, ngừng, đều là ảo giác thôi. Nếu Kirara thấy ngươi chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Đi, ta dẫn ngươi đi xem nơi ta ở hiện tại." Shippo dùng cánh tay nhỏ xíu nắm lấy tay áo Inuyasha, kéo hắn đến nhà mình.

Shippo dẫn Inuyasha qua một cánh rừng sâu, rồi lại đi đến trước một bức tường. "Đợi đã, đây là tường mà?" Inuyasha kéo Shippo lại.

"Yên tâm, yên tâm, đây là thuật che mắt ta tạo nên, không phải tường thật đâu." Shippo kéo Inuyasha đi vào trong. Nhìn thấy Shippo nửa thân bên trong, nửa thân bên ngoài, hắn mới đi theo vào.

"Nè, đây là nhà của ta, cũng không tệ lắm phải không?" Shippo chỉ vào gian nhà nhỏ làm từ thân trúc, tuy không quá lớn, nhưng rất tinh xảo, nhìn qua còn rất ấm áp.

"Ừm, rất tốt, rất giống gian nhà ta ở sau khi ngã xuống đáy vực."

"Inuyasha, ngươi ngã xuống đáy vực sao? Ngươi chắc chắn không thể tự ngã xuống, rốt cuộc là ai đẩy ngươi xuống, ta muốn giúp ngươi báo thù!" Shippo vô cùng phẫn nộ, Inuyasha mạnh như vậy, làm sao có thể tự ngã xuống! Nhất định là có người đả thương Inuyasha!

"Ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ sau khi tỉnh lại ở đáy vực, toàn thân đều rất đau, cả đời ta chưa bao giờ đau như vậy!" Nhìn sắc mặt Inuyasha tái nhợt, Shippo kéo tay hắn, tiện thể kéo luôn hồn hắn về: "Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Kirara, ta đã về rồi đây!"

Vừa dứt lời, Inuyasha đã nhìn thấy một cục lông trắng từ trong nhà đi ra. Thân thể Kirara nhỏ xinh, bốn chân cùng đôi tai màu đen, còn lại đều là lông trắng, lông cổ dài bồng bềnh, trên trán còn có kí hiệu hình thoi, hai mắt to màu đỏ nhạt không hề đáng sợ, ngược lại khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.

"Meow~~" Kirara vừa thấy Inuyasha thì vui vẻ chạy tới, cọ cọ chân hắn. Inuyasha xoay người ôm Kirara vào trong ngực, sờ lông trên người nó, Kirara thoải mái thở khò khè. "Đuôi của ngươi..." Kirara là mèo hai đuôi, lẽ ra phải có hai cái đuôi tuyết trắng xõa tung, mà giờ đây, một cái đuôi lại bị đứt một nửa. Inuyasha đau lòng sờ sờ đoạn đuôi Kirara: "Đau không?"

Kirara dùng đầu cọ lên cổ Inuyasha như đang an ủi hắn. "Không sao, đuôi Kirara sẽ mọc ra, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, đợi đủ yêu lực sẽ lại mọc ra, mau vào nhà đi."

"Ừm, được." Inuyasha ôm Kirara vào nhà, căn nhà tuy nhỏ nhưng thứ gì nên có đều có đủ.

"Đây là hoa quả đặc biệt, có thể bổ sung yêu lực." Shippo đẩy một rổ trái cây xanh xanh đỏ đỏ đến trước mặt Inuyasha, hắn liền lấy một quả bỏ vào miệng, hương vị ê ẩm ngọt ngào, lại đem một trái đút cho Kirara.

"Inuyasha, 50 năm nay ngươi đều ở đáy vực sao?"

"Gần đúng rồi, lúc trước bị ca... không, bị Sesshomaru mang về Tây quốc." 'Y không phải ca ca của ta, sao ta lại có ca ca độc ác như vậy chứ, ta ghét y! Ghét y nhất!' Nghĩ đến khi mình còn nhỏ, Sesshomaru mặc kệ mình, không ngừng châm chọc nhục mạ mình, hắn cảm thấy trái tim băng giá.

"Sesshomaru? Tự nhiên y lại đem ngươi về Tây quốc? Nhưng mà xem ra Sesshomaru đã dần không còn ghét bỏ bán yêu và nhân loại nữa." Shippo khoanh tay ra vẻ ông cụ non: "Vậy ngươi thăm mộ mẫu thân xong sẽ về Tây quốc sao?"

"Ta không quay về! Ta ghét nhất Sesshomaru, ta không cần trở về bên cạnh y!"

"Ôi? Chẳng lẽ y không tốt với ngươi? Y vẫn còn ghét bán yêu như lúc trước?"

"Không phải, vấn đề không phải hiện tại! Dù cho hiện tại y đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ không tha thứ những việc y đã làm với ta trước đây!!"

"Không phải ngươi mất trí nhớ sao?" Shippo gãi gãi đầu, hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại.

"Có hơi nhớ lại một chút, đủ khiến ta biết được y đối với ta trước kia như thế nào, đủ khiến ta có thể sớm rời xa y!" Hắn nhìn về phía Shippo: "Ta có thể ở lại nơi này một thời gian không?"

"Ngươi ở bao lâu cũng không có vấn đề gì, ta chỉ cảm thấy Sesshomaru không phải người xấu, ngươi chém đứt một cánh tay phải của y, y cũng không có lấy mạng ngươi, lúc đánh với Naraku còn giúp ngươi khắp nơi." Shippo biết Inuyasha bị kí ức khi còn nhỏ kích thích, cái tính để tâm vào chuyện vụn vặt lại nổi lên, nói nhiều hơn nữa cũng nghe không lọt.

"Ngươi nói ta chém một cánh tay của y?" Inuyasha nghe Shippo nói, trong lòng thấp thỏm, biểu cảm có hơi mất tự nhiên. Vì không muốn Shippo phát hiện, hắn lập tức điều chỉnh vẻ mặt của mình: "Xứng đáng lắm! Ai bảo trước đây y đối xử với ta như vậy!"

"Trước đây hình như ngươi cũng nói như vậy, rốt cuộc y đã làm gì ngươi vậy?"

"Y..." Inuyasha nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về đoạn ký ức hắn nhớ tới kia.

Đó là khi Inuyasha mới năm sáu tuổi, hắn được Sesshomaru cứu từ tay bọn buôn lậu, lúc ấy hắn cho rằng Sesshomaru là phụ thân của hắn, bởi vì trên người Sesshomaru có hương vị khiến mình quyến luyến, hắn thậm chí còn mở miệng gọi ba ba, kết quả bị Sesshomaru lạnh lùng buôn một câu:"Ta là ca ca ngươi."

Cho dù là ca ca, nhưng đối với Inuyasha mà nói, đó cũng là thân nhân duy nhất trên đời, cho nên hắn vô cùng dính Sesshomaru, hắn sẽ cùng Sesshomaru ngủ trưa dưới bóng cây, khi đó Sesshomaru cũng không có chán ghét hắn, thậm chí còn giáo huấn những yêu quái vũ nhục hắn, có đôi lúc sẽ dùng một khối gỗ điêu khắc một vài thứ cho hắn, mỗi ngày trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Sesshomaru bắt đầu không để ý đến hắn nữa, bắt đầu ác ý mà nhìn hắn, thấy những yêu quái khác khi dễ bắt nạt hắn cũng không để ý. Inuyasha cho rằng hắn đã làm sai chỗ nào rồi, khiến ca ca tức giận, vì muốn ca ca tha thứ cho hắn, hắn muốn điêu khắc một vật tặng sinh nhật ca ca. Hắn nhớ rõ khi đó bất kể ngày đêm cố gắng khắc tượng ca ca, khắc đến trên tay đầy vết thương, mà khi tặng pho tượng kia cho ca ca, thứ hắn nhận được lại là vô tận đùa cợt.

Hiện tại hắn lại có thể nhớ rành mạch những lời kia: "Bán yêu ti tiện, pho tượng của ngươi sao có thể lọt vào mắt ta?"

"Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ nhận một bán yêu làm đệ đệ? Huyết thống cao quý của ta đều bị ngươi làm bẩn! Thật không hiểu sao phụ thân lại coi trọng nhân loại! Sinh ra loại quái vật như ngươi!"

"Nhìn ngươi bị kẻ khác nhục mạ, trong lòng ta liền cao hứng."

"Ngươi cho rằng ta đón ngươi trở về là vì cái gì? Chính vì ta muốn thấy bộ dáng hài tử của nữ nhân kia khi sắp đến được hạnh phúc thì bị đẩy xuống Địa Ngục, ta muốn ngươi vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc."

"Rời khỏi Tây quốc cho ta, ngươi ở Tây quốc sẽ khiến ta mất mặt! Càng làm phụ thân đại nhân mất mặt!"

...

"Bán yêu, sau này gặp lại ta sẽ giết ngươi!" Đây là những gì Inuyasha có thể nhớ lại, kí ức sau đó hắn bắt đầu mơ hồ.

"Ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho y!" Inuyasha ôm chặt Kirara, sắc mặt tái nhợt dọa người, Shippo nhảy lên đùi hắn, ôm hắn: "Không sao, Inuyasha, muốn ở đây bao lâu thì cứ ở, đừng nghĩ về chuyện này nữa!" Inuyasha khi còn nhỏ hẳn là rất thích Sesshomaru, nên những lời đó của Sesshomaru mới có thể tổn thương sâu sắc đến nội tâm hắn, sau khi nhớ lại sẽ lại trải qua đau xót một lần nữa, làm vết thương lòng đau hơn, hiện tại Inuyasha cần thanh tĩnh, không thì rất có thể sẽ làm chuyện điên rồ.

Mà Tây quốc bên này xem ra cũng vô cùng bất ổn, Nhị Điện hạ mất tích, các đại thần mỗi ngày vào triều đều nơm nớp lo sợ, sợ sơ ý liền phải đem đầu dâng lên. Bạch Viêm lĩnh phạt bên chủ mẫu xong thì cáo bệnh về nhà tĩnh dưỡng mà thoát được một kiếp, trong lòng âm thầm cảm tạ Bồ Tát phù hộ giúp hắn tránh được một kiếp.

Lúc này Yêu Vương đứng dưới tán cây hoa anh đào, xuất thần nhìn khối gỗ nhỏ trên đất. "Ta nói ngươi đáng lắm, ai bảo lúc trước ngươi đối xử với tiểu gia hỏa như vậy?" Vì Sesshomaru cho mình ăn một bữa lớn, thụ bá mới bằng lòng hiện gương mặt ra nói chuyện với y: "Hiện tại tiểu gia hỏa nhớ lại, chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Thấy Sesshomaru không để ý, thụ bá cũng không muốn mất mặt: "Ta cho ngươi biết, tiểu gia hỏa mang khối gỗ kia đi, chính vì năm ấy muốn tặng ngươi. Ta cũng không muốn mất mặt, ta ngủ tiếp đây." Sau đó mặt thụ bá lại biến mất.

Nghe thụ bá nói xong, Sesshomaru nhìn xung quanh khối gỗ kia một chút, quả thật không nhìn ra khối gỗ kia là đang khắc bộ dáng của mình, khóe miệng khẽ nhếch: "Thụ bá, cho ta một khối gỗ được không?"

Trả lời y, một khúc gỗ tốt nhất rơi xuống. "Cảm ơn." Sesshomaru hơi cúi người, mang khúc gỗ cùng những vật nhỏ kia về Vĩnh Dạ điện.

'Dạ nhi, ta cho ngươi thời gian, sau khi ta khắc xong pho tượng kia, ta sẽ vĩnh viễn trói buộc ngươi lại bên cạnh ta, dù cho có xuống Địa Ngục!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro