Chương 8 Ôn tuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sesshomaru vừa né tránh công kích của địch nhân, vừa không để lại dấu vết đi về hướng ôn tuyền.

Inu Yasha trước khi bất tỉnh đã nói hai chữ ôn tuyền, điều này làm y nhớ đến cữu cữu Lăng Ngọc trước khi đi đã nói với y, dưới đáy ôn tuyền có cơ quan, hiện tại cơ quan kia chính là mấu chốt cứu bọn họ.

"Chủ nhân, hình như hắn muốn chạy trốn." Một thị vệ áo đen quỳ gối trước người Ly Mị báo cáo.

"Hừ! Đào tẩu? Tưởng dễ dàng? Để ta xem hắn có thể chạy trốn tới đâu? Muốn giở trò gì!" Ly Mị vung tay một chút ý bảo thị vệ lui ra, đôi mắt nhìn chằm chằm hành động của Sesshomaru.

Sesshomaru đợi thời cơ đến, cố gắng hết sức vung Bạo Toái Nha về hướng Ly Mị, bọn thị vệ thấy Ly Mị gặp nguy hiểm đều chạy tới cứu. Thừa dịp này, Sesshonaru mang theo Inu Yasha trốn vào trong sơn động có ôn tuyền.

Sơn động này rất lớn, có rất nhiều đường có lẽ sẽ dẫn đến ôn tuyền, ôn tuyền lại rất rộng, phải tìm được nơi có cơ quan cũng không phải chuyện đơn giản. Sesshomaru không dám để Inu Yasha lại trên bờ, chỉ có thể đem hắn lẻn xuống đáy ôn tuyền.

Inu Yasha hôn mê không nhịn thở được, cho nên Sesshonaru thường xuyên phải dùng miệng tiếp không khí cho hắn, khiến tốc độ tìm cơ quan chậm đi rất nhiều.

Hơn nữa, mặc dù Inu Yasha được nhung đuôi ôm lấy, nhưng máu vẫn hòa lẫn vào ôn tuyền, nếu Ly Mị tìm đến, dựa vào khứu giác liền biết được bọn họ đang dưới đáy ôn tuyền, bây giờ là lúc nên tranh thủ thời gian, nhưng y hoàn toàn không rõ nơi có cơ quan.

Lúc này Ly Mị đã phát hiện mình bị trúng kế, hắn hạ lệnh thủ hạ của mình tìm toàn bộ đáy vực, ôn tuyền không lâu sau liền bị phát hiện.

Ngửi được một mùi máu tươi dày đặc, khóe miệng Ly Mị sau mặt nạ hơi nhếch lên: "Lên cho ta, bắt sống, ta phải từ từ tra tấn bọn họ!"

"Vâng, chủ nhân!" Mấy bóng đen lập tức biến mất, chỉ chốc lát, có một bóng đen quỳ gối trước mặt Ly Mị.

"Nói!" Ly Mị nhìn thị vệ quỳ trước mặt mình.

"Khởi bẩm chủ nhân, phía trước có một ôn tuyền, trong nước có mùi máu của người kia."

"Tốt lắm, đi!" Không nhiều lời, Ly Mị đi đến bên ôn tuyền. Hắn có thể ngửi được mùi hương của nhân loại ti tiện kia, xem ra Sesshomaru che dấu mùi hương nhân loại dù tốt, cũng không thể ngăn cản huyết dịch của hắn chảy ra, tên mình bắn ra dùng mười phần lực, nếu nhân loại không có yêu quái cường lực chữa khỏi hẳn là phải chết không cần nghi ngờ: "Đã đi xuống xem qua chưa?"

"Chưa, thuộc hạ sợ có cơ quan."

"Nực cười, nơi này sao có thể có cơ quan? Đi xuống tìm cho ta, nếu không được, đem ôn tuyền đào ra cho ta." Ly Mị vung tay.

"Vâng!" Vài tên thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh nhảy vào ôn tuyền, nhưng ngạc nhiên là, căn bản không có bất kì bóng người nào, cả nơi đậm mùi máu tươi nhất cũng không có gì cả.

"Chủ nhân, dưới nước không có gì cả." Một thị vệ trồi lên mặt nước báo cáo.

"Làm sao có thể? Đào cho ta, đào sâu ba thước cũng phải đào cho ra!" Ly Mị gầm hét lên, mình đã cam đoan với mẫu thân sẽ đem thi thể về trước mặt nàng, nếu như không mang về được như đã nói, kết quả không cần nghĩ tới.

Bọn thị vệ nhận lệnh lập tức bắt đầu dùng tay đào móc, vì có nhiều người, rất nhanh liền đem nước trong ôn tuyền chảy ra ngoài.

Cùng lúc này, bốn phía xuất hiện chấn động nhỏ, có xu hướng muốn sập, Ly Mị lập tức phát hiện ra điều không đúng: "Chạy, chạy nhanh lên!"

Hắn bối rối chỉ huy thị vệ của mình, hướng về phía cửa sơn động, nhưng do cửa động cách ôn tuyền quá xa, khi bọn hắn sắp đến cửa ra, động khẩu đột nhiên bị một khối đá lớn che lại, mà phía sau cũng bị đá vụn rơi xuống phá hỏng, bọn họ hoàn toàn bị kẹt ở giữa.

Cửa đá được huyền thiết ngàn năm chế tạo, căn bản là không thể mở ra, như vậy hiện tại chỉ có thể đem đống đá phía sau dọn mở ra, cũng không biết có cơ quan hay không.

"Đáng giận! Sesshomaru, ta nhất định sẽ trở lại, ta sẽ không để cho ngươi cùng Dạ nhi của ngươi sống yên ổn!" Hung hăng đấm vào tường, Ly Mị đêm nay không biết đã nói ra bao nhiêu lời cay độc.

Lại nói Sesshomaru bên này, thời điểm đoàn người Ly Mị vào đến cửa động, y vẫn là ở trong ôn tuyền, lúc những thị vệ kia nhảy vào đáy ôn tuyền, y cũng vẫn còn ở đó, y trốn trong một góc, chuẩn bị liều đối mặt với những thị vệ kia.

Nhưng mọi chuyện lại tình cờ như vậy, nơi y trốn chính là cơ quan kia, điều này làm cho Sesshomaru cảm giác cữu cữu mình vô cùng không đáng tin, y làm sao có thể tìm được cơ quan này a, chẳng lẽ ngay cả chổ y núp cữu cữu cũng biết? Không thể nào! Nói chung y cảm thấy cữu cữu cùng phụ thân không hổ là một đôi.

Thời gian cấp bách, y bắt đầu di chuyển khối đá kia ra, đảo lộn một chút mặt tường kia, chỉ trong nháy mắt, y và Inu Yasha đã đến một huyệt động khác.

Mang theo Inu Yasha từ ôn tuyền bơi lên bờ, y phát hiện huyệt động này chính là một phiên bản khác của huyệt động ở đáy vực, bố cục giống nhau, nơi đối diện chỗ y hiện tại có một lỗ nhỏ, bên trong có rất nhiều thực vật cùng dụng cụ nấu ăn, xem chừng có thể dùng đủ một tháng.

Thực vật đều rất mới, mặt ngoài còn có khí lạnh, xem ra đều bị đóng băng, ở nơi ôn tuyền này mà có thể đóng băng thực vật, khẳng định chính là hàn băn ngàn năm, không ngờ tới ôn tuyền huyệt động này còn có bảo vật như thế.

Nhưng bây giờ không phải lúc để ý những thứ này, y ôm lấy Inu Yasha, đặt hắn lên một chiếc trường kỷ, đem nhung đuôi chính mình gỡ ra.

Nhung đuôi màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ, Sesshomaru có chút khiết phích nhưng không hề để ý, hắn chậm rãi cởi quần áo đã ướt đẫm trên người Inu Yasha, thấy được trên da thịt trắng nõn kia bị tên xuyên qua, miệng vết thương vẫn nhè nhẹ chảy máu.

Y cầm lấy thuốc trị thương Inu Yasha cho, nhẹ nhàng xoa lên trên vết thương. Thuốc trị thương này do Inu Yasha đặc chế, dược hiệu rất tốt, từ từ ngừng chảy máu.

Cũng may mà không bắn trúng tim, không thì hẳn là phải chết không nghi ngờ, hiện tại chỉ cần kiên trì đến sáng mai, Inu Yasha biến thành bán yêu, có thể vượt qua nguy hiểm.

Nhưng là nhân loại thân thể quá mức nhu nhược, toàn bộ thân thể Inu Yasha bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, môi phát tím, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, tiếp tục như vậy thật sự rất khó sống qua đêm nay.

Sesshomaru dùng yêu lực đem nhung đuôi chính mình cùng quần áo hong khô, ôm Inu Yasha, dùng nhung đuôi vây quanh hai người.

Người trong ngực theo bản năng tìm kiếm ấm áp, ôm chặt lấy y. Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo khiến Sesshomaru nhíu mày, y khống chế yêu lực, nâng cao nhiệt độ cơ thể mình, nhưng không hiệu quả bao nhiêu, hô hấp Inu Yasha ngày càng mỏng manh.

"Dạ nhi, nghe lời, không được ngủ." Sesshomaru vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Inu Yasha, mong hắn khôi phục một ít ý thức, nhưng là Inu Yasha vẫn không có phản ứng, nhiệt độ cơ thể đã lạnh như một người chết.

"Dạ nhi, van cầu ngươi, đừng ngủ, ca ca về sau sẽ không mắng ngươi, không khi dễ ngươi nữa! Mở to mắt nhìn ca ca được không?" Sesshomaru vùi mặt vào cổ Inu Yasha, nhẹ nhàng cọ, y muốn người trước mặt phát giận với mình, tính tình trẻ con, muốn nhìn thấy bộ dáng bĩu môi sinh khí, muốn nghe hắn làm nũng gọi mình 'Ca ca'.

"Khụ, khụ..." Người trong ngực đột nhiên có động tĩnh, nhẹ nhàng mà ho khan vài cái. Sesshomaru vội vàng giúp hắn tìm một tư thế thoải mái, sau đó, đôi lông mi tựa như cánh bướm kia từ từ mở ra, khi y nghe được hai tiếng "Ca ca", tảng đá trong lòng y rốt cuộc hoàn toàn buông xuống.

Inu Yasha trong bóng đêm vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh thấu xương cốt, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của mình, hắn ôm thật chặt chính mình, hi vọng có thể tìm được một chút ấm áp, nhưng căn bản không được.

Ngay tại thời điểm hắn cảm thấy mình sắp bị đông cứng thành một khối băng, hắn cảm giác mình được một khối ấm áp bao quanh, tuy rằng thân thể vẫn rất lạnh, nhưng tâm thức hắn lại trở nên rất ấm áp, hắn có cảm giác muốn rơi lệ, hắn nghe được có người đang gọi hắn 'Dạ nhi', thanh âm kia rất quen thuộc, là ca ca.

Hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Sesshomaru, nhìn bộ dáng khi y gọi mình, tuy rằng tên 'Dạ nhi' này có chút giống nữ nhi, nhưng nếu là ca ca gọi, như vậy cũng không sao, cho nên hắn nhất định phải nói với ca ca, xưng hô này chỉ lúc không có người khác mới có thể gọi, nếu không sẽ bị người khác chê cười.

Không được, phải mau mau mở mắt, giọng ca ca gấp gáp như vậy, không được dọa y! Lại sau đó, hắn liền khôi phục ý thức.

Toàn thân khắp nơi đều đau, nhất là nơi bị tên bắn trúng trên ngực, rất đau a, lần sau nhất định phải cho nam nhân mang mặt nạ kia nếm thử chút cảm giác này, đây là ý nghĩ đầu tiên của Inu Yasha sau khi tỉnh lại.

Sau đó, ánh mắt của hắn liền đối diện với cặp mắt vàng kim kia, hắn chính là không rõ lắm, vì sao di truyền ánh mắt đều giống nhau, ánh mắt ca ca đẹp như vậy, thật khiến người ta đố kị!

Từ từ, ca ca nhà hắn trên mặt có miệng vết thương, gương mặt tuấn mỹ như vậy, lại có người công kích y, người kia chắc chắn là lớn lên quá xấu nên ghen tị dung mạo của ca ca.

Sesshomaru lại không biết trong lòng đệ đệ mình đang suy nghĩ gì, y hiện tại chỉ cảm thấy may mắn đệ đệ có thể tỉnh lại: "Dạ nhi, có nơi nào không thoải hay không?"

"Đau..." Tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói với ca ca, nhưng mình hiện tại không có nhiều thể lực để nói chuyện như vậy.

"Nơi nào đau?" Sesshomaru tựa trán vào trán Inu Yasha, đầu đứa trẻ này có chút nóng, có vẻ như muốn phát sốt.

"Toàn thân xương cốt... đều đau, lạnh, lạnh quá..." Tiểu cẩu không ngừng dụi vào ngực ca ca, ôm thật chặt lưng ca ca.

"Dạ nhi nóng rần lên, nhịn một chút, trời sắp sáng, hừng đông liền không sao." Sesshomaru vỗ nhẹ lưng Inu Yasha, giống như dụ dỗ tiểu hài tử.

"Ôm một cái..."

"Đã ôm..."

"Ôm chặt một chút, lạnh."

"Không được, sẽ động đến miệng vết thương."

"Ô..."

"Đừng khóc, đừng khóc, ôm chặt, được chưa."

"Ân..."

"..."

Sesshomaru cứ như vậy bị Inu Yasha nháo đến nửa đêm. Đến lúc trời sáng, Inu Yasha rốt cuộc không nháo nữa. Từ trong mái tóc màu đen toát ra hai cái tai trắng muốt nõn nà, tóc đen cũng dần dần biến thành màu trắng.

Khẩn trương cả đêm, Sesshomaru rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, trừng phạt cắn cắn đôi tai mềm mềm của Inu Yasha, cũng theo Inu Yasha nặng nề ngủ.
--oOo--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro