Bỉ thì bỉ thì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

137

Hiện trường buổi đấu giá vô cùng sôi động. Tranh cùng chữ viết của Yến Phi bán được tổng cộng 2544 vạn, hai bức phó tự của Yến Phi cũng bán được 200 vạn. Tần Trữ tên gian thương này thậm chí còn đem cả bức tranh cuối cùng mà Yến Phi đời trước trước khi chết lưu lại cho mình ra bán, bức tranh kia giá ở chợ đen đã rất cao, thế nhưng tại buổi đấu giá này bán được 890 vạn. Tần Trữ mừng rỡ đến mức miệng không khép lại được, dù sao Yến Phi bên kia cũng không phải chỉ có một bức tranh. Bất quá anh cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, sớm biết vậy, nhất định phải bảo Yến Phi vẽ thêm thật nhiều tranh.

Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mạnh mẽ dùng ánh mắt 'gian thương' để tia về phía anh. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mua một đống đồ: có đồ cổ, có tranh chữ, có châu báu, có vài thứ đồ chơi thú vị gì đó, đều mua cho Yến Phi. Bọn họ mua cho bản thân rượu, đồng hồ, vàng bạc.... còn về việc tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần nhìn ánh mắt trợn to của Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng hiểu được một phần. Dù sao Yến Phi nếu ở đây, tuyệt đối sẽ đem máy đấu giá của hai người tịch thu, quá mức bại gia.

* bại gia:  một cách nói của sự tiêu tiền không biết tính toán

Một ngày trước buổi đấu giá, tất cả mọi người đều lấy được tư liệu về các vật phẩm đấu giá, cho nên giữa Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Hứa Cốc Xuyên sẽ không xuất hiện vấn đề cạnh tranh đấu giá lẫn nhau. Hứa Cốc Xuyên cũng tiêu không ít tiền, chỉ riêng được viên kim cương 115.23 carat mà anh mua được, đã dùng hết 2 triệu 500 nghìn vạn. Thời điểm viên kim cương này được mang lên sàn đấu giá, toàn bộ đại lão ngồi đây đều giơ thẻ đấu giá lên. Hứa Cốc Xuyên vừa ra tay liền sử dụng 1 triệu 500 nghìn vạn, dọa lui một nửa số người tham gia. Tiêu Dương kéo tay của anh, không để cho anh tiếp tục cạnh tranh, cảm động đến mức nước mắt cũng trào ra. Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương giao cho Hà Khai Phục, bảo đối phương giúp mình ngăn cản Tiêu Dương, bản thân thì liều chết nhập số vào máy đấu giá, kiên quyết muốn mua được viên kim cương này. Khi giá đạt tới 1 triệu 900 nghìn vạn, chỉ còn hai người cùng anh cạnh tranh.

* carat:  là đơn vị đo khối lượng sử dụng trong ngành đá quý, nó tương đương với 200 mg (0,2 gam)

Nhạc Thiệu gọi tới một vị phụ trách của phòng đấu giá, cùng hắn ta thì thầm vài câu, thời điểm giá bay lên 2 triệu 250 nghìn vạn, một người trong đó buông tha. Cuối cùng, Hứa Cốc Xuyên dùng 2 triệu 500 nghìn vạn mua được viên kim cương vô sắc hoàn mỹ cỡ lớn này. Chỉ một lời vui đùa của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn thực hiện lời hứa hẹn. Khi người chủ trì nói viên kim cương này thành công lấy giá cả 2 triệu 500 nghìn vạn bán đi, Tiêu Dương ôm lấy Hứa Cốc Xuyên, bật khóc.

Lúc Hứa Cốc Xuyên đấu giá thành công viên kim cương này, ngồi trong một gian phòng VIP khác, Park Tae Seok vô cùng tiếc hận. Gã vốn quyết định mặc kệ tiêu bao nhiêu tiền cũng phải chiếm được viên kim cương này, kết quả Nhạc Thiệu phái người tới nói hy vọng gã nể mặt bọn họ, bởi vì Hứa Cốc Xuyên cũng nhìn trúng viên kim cương này. Nghĩ đến bản thân quả thực thiếu Nhạc Thiệu một cái nhân tình, Park Tae Seok liền tiếc nuối buông tha. Sau đó, gã lấy giá cả 1 triệu 600 nghìn vạn mua được một viên kim cương 83.23 carat, đây là viên kim cương lớn thứ hai trong buổi đấu giá ngày hôm nay, coi như bù lại một chút tiếc nuối.

Nhạc Thiệu bọn họ không muốn mua kim cương, bởi vì lần trước Tôn Kính Trì đi Nam Phi mục đích là để đặc biệt chọn mua kim cương. Kim cương trên nhẫn của Yến Phi chính là viên kim cương được Tôn Kính Trì mua trở về sau khi được cắt ra, gia công, rồi đính lên trên mặt nhẫn. Đồng thời, Tôn Kính Trì còn mua thêm một viên kim cương lớn gần 70 carat, chuẩn bị sử dụng khi bốn người bọn họ kết hôn, cho nên buổi đấu giá ngày hôm nay, Nhạc Thiệu không cùng Hứa Cốc Xuyên và Park Tae Seok tranh giành.

Tôn Kính Trì từ đầu tới cuối đều ngồi chung một chỗ với Trần Thiên Lại. Trong loại trường hợp như thế này, Trần Thiên Lại đương nhiên không có tiền để mua đồ vật này nọ. Thời điểm một chiếc vòng tay châu Âu thiết kế dành riêng cho nam sĩ được làm từ Ruby tự nhiên xuất hiện, Tôn Kính Trì hỏi cậu một câu: "Chiếc vòng này cậu cảm thấy thế nào?"

Trần Thiên Lại khuôn mặt sáng ngời, vui mừng nói: "Rất đẹp! Thích hợp với những người có làn da trắng." Da của cậu cũng rất trắng, so với người nào đó còn trắng hơn.

"Làn da trắng... ừm, quả thực rất thích hợp với những người có làn da trắng." Tôn Kính Trì suy nghĩ vài giây, nhập vào máy đấu giá một số tiền —– 1500 vạn. Đặc điểm đáng giá nhất của chiếc vòng này chính là một viên kim cương được khảm trên bảo thạch màu đỏ, giá khởi điểm là 1200 vạn. Cuối cùng, Tôn Kính Trì sử dụng 3150 vạn để mua được đến tay. Trần Thiên Lại cười híp mắt, cậu tin tưởng chiếc vòng này đối phương mua cho mình.

Hà Khai Phục cùng Tần Trữ cũng mua được vài món đồ này nọ, tiêu tốn mấy nghìn vạn. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu tại dưới 'mệnh lệnh' của Nhạc Thiệu, tự mua cho bản thân một thứ đồ vật yêu thích. Vệ Văn Bân mua một chiếc vòng cổ có mặt đá Aquamarine giá cả 23 vạn, được thiết kế trung tính hóa; Tiêu Bách Chu mua một chiếc đồng hồ dành cho nam giá cả 26 vạn. Đây đã được xem là những thứ rẻ nhất trong buổi đấu giá. Nếu không phải Nhạc Thiệu thúc giục bọn họ chọn mua một thứ gì đó, bọn họ tuyệt đối không tham đấu giá, đắt chết người. Đương nhiên, hai người cũng vô cùng cảm động, Nhạc Thiệu như vậy là thật lòng đem bọn họ trở thành em trai. Hà Khai Phục, Tần Trữ và Hứa Cốc Xuyên cũng bảo những thứ hai người mua, có thể tính tiền cho bọn họ, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu điên cuồng lắc đầu, hai người tuyệt đối không muốn. Về sau Nhạc Thiệu lên tiếng, bảo Hà Khai Phục bọn họ không cần khách khí, anh trả tiền là được rồi.

So với anh trai, Tiêu Dương quả thực bị xem là hộ nghèo. Nhưng tại trong loại trường hợp này, cậu cái gì cũng không thèm quản. Tiêu Dương mua một chiếc dây chuyền có mặt phỉ thúy, tiêu phí 160 vạn. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, cậu sẽ chạy tới tìm anh trai để vay tiền. Chiếc dây chuyền này cậu muốn đưa cho Hứa Cốc Xuyên, để anh tùy thân mang theo, làm bùa bình an. Từ sau khi Hứa Cốc Xuyên mua viên kim cương kia, đôi mắt của Tiêu Dương vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tiêu Tiếu cùng Yến Phi vẫn không lộ diện, sau khi buổi đấu giá kết thúc vào giữa trưa, tất cả mọi người vặn vẹo tứ chi cứng ngắc, đứng dậy đi ăn cơm. Buổi chiều ước chừng 3 giờ còn có một buổi đấu giá nữa, vật phẩm trong buổi đấu giá này đều là những thứ không thể mua được bên ngoài, tục xưng 'buổi đấu giá hắc ám'. Cho nên buổi đấu giá buổi chiều Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương không tham gia, chỉ có nhóm đại lão cấp bậc thân phận đến một trình độ nhất định mới được phép tham dự.

Rời khỏi phòng đấu giá, Nhạc Thiệu gọi điện thoại về phòng, trong phòng không có ai. Anh lại gọi tới bộ đàm của Tiêu Tiếu, gọi vài lần, đối phương mới tiếp nhận.

"Lão tứ, cậu cùng Phi đang ở đâu? Bọn tớ xong rồi."

Bọn tớ đang ở trên boong thuyền nhỏ bơi lội."

"Đệch. Chờ!"

Nhạc Thiệu tức giận a, anh ở bên này khẩn trương hề hề đấu giá tranh đoạt đồ vật này nọ, tiểu tử này thế nhưng một mình cùng Phi tận hưởng lãng mạn, thiếu đánh. Không chờ Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu trực tiếp chạy tới boong thuyền nhỏ để tìm người.

Ôm lồng ngực vẫn còn đập bang bang, Vệ Văn Bân chân có chút nhuyễn đi tìm Kim Mi Seon, chính là người không có ở trong phòng. Nghĩ đến đối phương có thể tự mình đi chơi, Vệ Văn Bân trở lại tìm Tiêu Bách Chu.

Vừa đến boong thuyền nhỏ, Nhạc Thiệu hỏa tốc phi lên. Trong bể bơi, Tiêu Tiếu cùng Yến Phi chơi đùa vô cùng vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang lên. Nhạc Thiệu bước nhanh đi qua, thuận tay đem đồ uống trên bàn hắt về phía Tiêu Tiếu.

"Cái đệch tiểu tử nhà cậu, cậu đúng là biết nắm bắt cơ hội. Buổi đấu giá chiều nay cậu đi đi!" Anh cũng muốn cùng Phi uyên ương hí thủy!

* uyên ương hí thủy:  ý chỉ đôi tình nhân cùng nhau nghịch nước tắm chung

"Xong rồi?" Yến Phi cười ha ha bơi đến bên bờ. Nhạc Thiệu nằm úp sấp, cho đôi phương một nụ hôn, rồi mới trả lời: "Buổi sáng xong rồi. Buổi đấu giá chiều nay có chút đặc thù."

"À." Hiểu được hai chữ 'đặc thù' có ý nghĩa gì, Yến Phi cũng không hỏi nhiều, nói: "Đói bụng đi, bảo nhân viên mang cơm tới. Anh cùng Tiểu Tiểu ban nãy ăn rồi."

Nhạc Thiệu vừa nghe, lửa giận lại không có chỗ phát tiết: "Lão tứ, chiều nay cậu đi đi!"

"Tớ không đi." Tiêu Tiếu lên bờ, cầm lấy khăn tắm phủ lên người của Yến Phi, nói: "Cậu là lão đại, mua cái gì cậu làm gì." Chỉ cần có Yến Phi ở đây, cậu chẳng có tâm tư mua cái gì.

"Đệch!" Nhạc Thiệu tức giận a. Bất quá nói thật, buổi đấu giá chiều nay anh quả thực phải có mặt.

"Mua được gì?" Yến Phi hỏi.

Nhạc Thiệu đơn giản trả lời: "Mua cho anh vài món đổ cổ cùng tranh chữ."

Yến Phi vừa nghe, nhéo nhéo chóp mũi của Nhạc Thiệu: "Mất không ít tiền đi."

Nhạc Thiệu nhếch môi, vươn tay đem người ôm lấy, nói: "Chỉ cần anh thích, mất bao nhiêu tiền cũng được, em sẽ kiếm thêm." Tiếp theo, anh ngọt ngào chết người nói: "Tiền bọn em kiếm ra không phải để cho anh tiêu xài hay sao."

"Cái miệng này càng ngày càng ngọt a, ăn kem không?" Cười cười, ở ngoài miệng Nhạc Thiệu hôn một cái, Yến Phi vẫn dặn dò: "Buổi chiều đừng tiêu loạn tiền, anh cũng không bắt buộc phải có những thứ kia."

"Trong lòng em nắm chắc." Nhạc Thiệu giúp Yến Phi mặc vào áo choàng. Yến Phi lập tức nhỏ giọng hỏi: "Tranh cùng chữ của anh bán được bao nhiêu tiền?"

Nhạc Thiệu giơ ra hai ngón tay: "Tổng cộng bán được hơn 2500 vạn."

"Nhiều như vậy?!" Yến Phi đôi mắt trợn to.

Nhạc Thiệu gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thanh âm của một người xen vào: "Quá thiệt rồi, quá thiệt rồi, sớm biết như vậy nhất định phải chuẩn bị thêm vài bức tranh nữa. Quả thực quá thiệt rồi."

Ba người đồng thời nhìn lại, Nhạc Thiệu một đầu hắc tuyến, là Tần Trữ. Tần Trữ bước nhanh đi tới trước mặt Yến Phi, ảo não thấp giọng nói: "Sớm biết tranh của cậu đáng giá như vậy, hẳn phải để cậu vẽ thêm vài bức nữa, lần này thiệt lớn rồi!"

"Cút!" Yến Phi nhấc chân đá người, cắn răng: "Chỉ có từng ấy bức, cậu đã thúc giục tôi gấp muốn chết, còn dám nói thiệt lớn. Hơn nữa quá nhiều sẽ không đáng giá!"

Ngẫm lại cũng đúng, Tần Trữ không ảo não nữa, lại nói: "Quên đi, dù sao những bức tranh kia cũng chỉ là thủ pháp đời trước của cậu. Trở lại đế đô phải mau chóng luyện tập thành công kỹ xảo mới, nếu muốn đuổi kịp độ cao trước kia, con đường phải đi còn rất dài."

"Cậu sao không đi chết đi!" Yến Phi muốn lấy đồ vật ném người.

Ăn cơm, nghỉ ngơi nửa giờ, Nhạc Thiệu lại rời đi. Tiêu Tiếu bị Nhạc Thiệu túm đi, Nhạc Thiệu không muốn để cậu ăn mảnh. Tôn Kính Trì cả buổi trưa không lộ diện, bất quá Yến Phi cũng không mất hứng, hắn chỉ lo lắng Tôn Kính Trì nháo ra tai nạn chết người. Tần Trữ buổi chiều không đi buổi đấu giá, mấy thứ hắc ám này không thích hợp với anh, anh cũng cảm thấy không hứng thú. Bức tranh của 'Chung Phong' bán được nhiều tiền như vậy, anh rất vừa lòng. Bức tranh của Lương Cầm thế nhưng bán được 27 vạn, Yến Phi vô cùng cao hứng. Trừ đi khoản thuế phải nộp, Lương Cầm cũng có thể thu được khoảng 22 vạn, số tiền này đối với cô xem như phi thường có ý nghĩa.

Bốn người tạm thời không có ai bồi trực tiếp tụ tập lại với nhau, cộng thêm một người là Tần Trữ. Nghe chuyện Hứa Cốc Xuyên dùng hơn 2 triệu mua cho Tiêu Dương một viên kim cương trứng bồ câu, Yến Phi líu cả lưỡi, càng nhiều hơn cả là thay Tiêu Dương cao hứng. Hứa Cốc Xuyên hiện tại tuyệt đối là động chân tình. Tiêu Dương bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhắc đến chuyện này, đôi mắt lại nhịn không nổi phiếm đỏ. Thấy vậy, Yến Phi chua chua nói: "Lần tới đừng bảo muốn trứng bồ câu, trực tiếp đòi trứng đà điểu ấy, Hứa Cốc Xuyên khẳng định mua cho em."

Tiêu Dương một bên hít hít cái mũi, một bên phản kích: "Phỏng chừng chỉ có sao Hỏa mới có thể sản xuất ra viên kim cương lớn như trứng đà điểu. Anh tưởng kim cương là vật có thể tùy tiện lấy ra a."

Vệ Văn Bân ngồi bên cạnh nói xen vào: "Loại đấu giá như vậy, tôi không bao giờ muốn tham dự nữa, quả thực đáng sợ. Những người đó tiêu một lúc vài triệu vài triệu, ánh mắt cũng không thèm chớp. Cảm giác giống như đang sử dụng tiền âm phủ vậy."

"..." Yến Phi, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương trực tiếp bị những lời này của cậu làm cho hóa thạch, Tẫn Trữ lại phụt cười.

Bốn giờ buổi chiều có thể lấy được những vật phẩm đã mua. Tần Trữ để nhân viên công tác trực tiếp mang đến phòng nghỉ cho mình, anh trở về phòng chờ nhận đồ, những thứ có kích thước lớn đợi đến khi xuống thuyền sẽ lấy sau. Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương mỗi người đều mua một thứ, ba người tự mình đi nhận đồ. Nhìn mấy thứ bọn họ cầm trong tay, Yến Phi hiểu rõ, hỏi: "Các cậu mua cho 'vị nào đó' đi."

Tiêu Dương đôi mắt lại đỏ lên, không có biện pháp, món đồ hơn 2 triệu kia quá mức độc ác. Tay của cậu ôm một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, trong hộp gỗ, một chiếc dây chuyền có mặt đá bảo thạch nằm lẳng lặng. Cậu nói: "Hứa ca sắp đi Trường Phản, em muốn mua cái gì đó làm bùa bình an cho anh ấy." Hiện tại đã là ngày 1 tháng 5, mùng 5 tháng 5, Hứa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản.

Yến Phi đem Tiêu Dương kéo lại đây, cho cậu mượn bả vai. Tiêu Dương hít hít cái mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Em không muốn anh ấy đi Trường Phản, em không muốn đi du học..."

Yến Phi khổ sở, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn cũng khổ sở. Ba người cùng nhau ôm lấy Tiêu Dương, cho cậu an ủi. Hắn vỗ nhẹ cậu, nói: "Không muốn đi liền không đi. Cậu ấy đi Trường Phản, em cũng có thời gian để đi thăm cậu ấy."

Tiêu Dương nhịn xuống tiếng khóc, kỳ thực cậu rất rõ ràng, mặc kệ có bao nhiêu không muốn, với tình huống hiện tại của cậu cùng Hứa Cốc Xuyên, cậu đi du học là tốt nhất. Tiêu Bách Chu nói: "Tiêu Dương, cậu đừng nghĩ tới chuyện kết hôn của Hứa ca. Hứa ca đi Trường Phản, cậu xuất ngoại du học, cũng không phải hai người chia tay, mà chỉ là tạm thời tách ra để giải quyết chuyện riêng. Bây giờ công nghệ thông tin tiên tiến như vậy, giao thông phát triển như vậy, cậu muốn nhìn thấy anh ấy, liền gọi điện thoại, call video với anh ấy; cảm thấy như vậy vẫn không được, cậu liền về nước thăm anh ấy. Chờ qua năm Hứa ca ly hôn rồi, cậu chính là bạn trai danh chính ngô thuận của anh ấy."

Tiêu Dương ôm chặt Yến Phi: "Em không cần trứng bồ câu, cái gì cũng không cần, em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy anh ấy."

Yến Phi thở hắt ra một hơi, vỗ nhẹ. Tiêu Dương hiện tại cần nhất chính là thoải mái phát tiết.

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng không ngừng vỗ lưng Tiêu Dương. Qua một hồi, Tiêu Dương ngừng khóc, cậu từ trong lòng Yến Phi ngồi dậy, lau mặt. Tiêu Bách Chu đưa qua một chiếc khăn mặt đã vắt ấm, Yến Phi lau mặt cho Tiêu Dương, nói: "Tốt hơn không?"

"Ừm, tốt hơn nhiều." Phát tiết xong, Tiêu Dương cũng khôi phục lý trí, "Em không sao. Em sẽ xuất ngoại du học, em không muốn để cho anh ấy phải quan tâm quá nhiều."

"Cốc Xuyên bên kia anh sẽ thay em coi chừng, an tâm đi." Yến Phi an ủi Tiêu Dương, sau đó nói với Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân: "Vị kia nhà các cậu, tôi cũng sẽ để ý giúp cho, hai người an tâm đi du học đi."

Tiêu Bách Chu bị thương cảm của Tiêu Dương ảnh hưởng, ám ách nói: "Dạ dày của Nhạc Lăng không tốt, thời điểm bị đau cho dù dùng thuốc giảm đau cũng không có bao nhiêu tác dụng, tôi sợ nhất chính là anh ấy không ăn cơm đúng bữa."

"Tôi sẽ để ý em ấy thay cậu." Yến Phi không chút do dự hứa hẹn.

Vệ Văn Bân nói quanh co: "Ừm, Mi Seon, là người mẫu... dung mạo, lại xinh đẹp như vậy... tôi sợ cô ấy, bị người ta theo đuổi, cũng sợ cô ấy, bị người ta bắt nạt..."

"Có tôi ở đây, cậu cứ an tâm xuất ngoại đi du học đi." Yến Phi vỗ ngực cam đoan.

"Yến Phi, tôi đem Nhạc Lăng tạm thời giao cho cậu." Tiêu Bách Chu nắm lấy bả vai của Yến Phi.

"Mi Seon, cũng giao cho cậu." Vệ Văn Bân cũng nắm lấy bả vai của Yến Phi.

"Hứa ca, liền phiền anh." Tiêu Dương nắm tay của Yến Phi.

Yến Phi đối với ba người cười cười: "Đều giao cho tôi đi. Tôi cam đoan thời điểm các cậu về nước, sẽ đem người hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho các cậu."

"Chúng tôi tin tưởng cậu." Có cam đoan của Yến Phi, bọn họ đều yên tâm.

Tần Trữ đã trở lại, vừa bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đôi mắt có chút đỏ, anh hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì? Mua phải hàng giả?"

"..." Ba người nhất thời hắc tuyến. Yến Phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu cùng lão Vệ năm trăm năm trước tuyệt đối là người một nhà."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tần Trữ không hiểu ra sao, "Không mua phải hàng giả, các cậu sao lại khóc?"

"Anh / Cậu không hiểu đâu." Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Yến Phi đồng thời lên tiếng. Vệ Văn Bân chậm mất nửa nhịp: "Anh không hiểu đâu."

"Đệch!"

Buổi chiều 6 giờ, buổi đấu giá hắc ám kết thúc. Yến Phi cũng không rõ Nhạc Thiệu bọn họ có mua thêm cái gì hay không, dù sao ba người không nói gì. Du thuyền trước mắt đang trên đường trở lại điểm xuất phát, ngày mai bắt đầu sẽ có người lục tục xuống thuyền. Tiệc tối tối nay tất cả mọi người đều lựa chọn trải qua cùng 'người yêu'. Ngay cả Nhạc Lăng cũng đặc biệt xin nghỉ để bồi Tiêu Bách Chu.

Thời điểm mấy vị 'bạn trai' trở lại, Vệ Văn Bân cũng không muốn làm bóng đèn, chạy đi tìm 'bạn gái', trên tay còn cầm theo một chiếc hộp hẹp dài. Chạy đến trước cửa phòng của Kim Mi Seon, cậu kiềm chế không nổi tâm tình kích động, Mi Seon nhất định sẽ rất thích đi. Mang theo vài phần khẩn trương ấn xuống chuông cửa, Vệ Văn Bân không khỏi ngừng lại hô hấp.

Cửa mở, Park Tae Seok một thân quần áo trung tính không nói hai lời liền đem Vệ Văn Bân túm vào trong phòng. Đóng cửa, nụ hôn ập tới. Vệ Văn Bân 'ô ô' kháng nghị, dùng sức đem người áp lên cửa, lần nữa nhắc nhở bản thân địa vị của một người 'bạn trai'.

Nụ hôn nóng bỏng vừa chấm dứt, Vệ Văn Bân khẩn cấp nâng lên chiếc hộp, mang theo vài phần thẹn thùng, nói: "Nhạc ca bảo tôi cùng lão Tiêu chọn mua một vật phẩm nào đó, tôi cũng không biết nên mua thứ gì mới tốt, vì vậy chọn cho cô một chiếc vòng cổ. Cô xem xem có thích hay không."

Park Tae Seok khóe miệng nâng lên đến cực hạn, cho dù vòng cổ này thuần khiết được thiết kế dành cho nữ giới, gã cũng rất thích! Trực tiếp cầm lấy chiếc hộp, tại trước mặt Vệ Văn Bân mở hộp ra, sau đó liền nhìn thấy một chiếc vòng cổ với mặt đá Aquamarine màu xanh biếc được thiết kế theo phong cách trung tính hóa. Park Tae Seok túm lấy sau gáy của Vệ Văn Bân, tặng cho đối phương một nụ hôn nồng nhiệt, rồi mới nói: "Đeo cho tôi."

Vệ Văn Bân lập tức cao hứng, rõ ràng người này rất thích a. Lấy ra vòng cổ, khi 'bạn gái' xoay người lại, cậu đeo vòng cho đối phương, sau đó thúc giục: "Đi soi gương xem."

Park Tae Seok sờ sờ vòng cổ trên cổ, bước tới trước gương lớn, Vệ Văn Bân cũng đi theo, đứng ở bên cạnh gã. Trong gương, Park Tae Seok ngũ quan xinh đẹp, làn da so với Vệ Văn Bân còn trắng mịn hơn, dưới sự phụ trợ của chiếc vòng cổ, càng thêm hoàn mỹ. Lại tự động xem nhẹ dấu vết hầu kết rõ ràng trên cổ của Park Tae Seok, Vệ Văn Bân gật gật đầu: "Rất đẹp mắt."

"Cảm ơn." Không muốn loại thời điểm này mọi chuyện trở nên phức tạp, Park Tae Seok dựng thẳng cổ áo, che đi hầu kết của chính mình. Quang mang màu lam dưới vạt áo léo sáng, càng tăng thêm mị lực.

Tại trên miệng của Vệ Văn Bân hôn một cái, Park Tae Seok không hỏi bao nhiêu tiền, dắt tay Vệ Văn Bân đi tới bên giường. Từ trên tủ đầu giường lấy tới một chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận, nói: "Đây là 'món quà nhỏ' tôi nhờ một vị bằng hữu mua giúp trong buổi đấu giá, tặng cho cậu. Bất quá, chờ sau khi xuống thuyền rồi, cậu mới có thể mở ra nhìn xem."

Cái gì vậy a?" Vệ Văn Bân vừa hiếu kỳ lại vừa cảm động, hành động của đối phương đã chứng minh đối phương đối với đoạn tình cảm này không phải tùy ý chơi đùa.

"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Park Tae Seok cố ý thừa nước đục thả câu, cũng dặn dò, "Nhất định phải chờ đến khi xuống thuyền rồi mới có thể nhìn."

"Được!" Vệ Văn Bân sờ sờ chiếc hộp, rõ ràng rất vui sướng.

"Văn Bân."

Vệ Văn Bân ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thần sắc của đối phương, nhịp tim đột nhiên gia tăng tốc độ. Park Tae Seok cầm lấy chiếc hộp trong tay Vệ Văn Bân, bỏ xuống trên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy khuôn mặt của cậu: "Uống chút rượu đi, tối nay ở lại phòng tôi."

Nuốt nuốt nước miếng, Vệ Văn Bân vô cùng mất mặt nhón chân lên, hôn đối phương: "Được." Cậu dường như, thật sự yêu thích... 'cô gái' Hàn Quốc này.

Cùng Nhạc Lăng ăn cơm trong nhà ăn xong, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng lên boong thuyền đi tản bộ, sau đó mới về phòng. Tiêu Bách Chu có 'kinh hỉ' muốn tặng cho đối phương. Trở lại phòng nghỉ, hai người trước tiên đi tắm rửa. Nhạc Lăng tựa hồ có tâm sự, không thừa cơ hội tắm rửa cùng Tiêu Bách Chu 'tắm uyên ương' một phen. Từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng ấn ngồi xuống ở đầu giường, lúc này mới nói: "Buổi đấu giá lúc sáng, Nhạc ca bảo em nhất định phải chọn mua một vật phẩm, em chọn một thứ."

Nhạc Lăng không hề bất ngờ, nói: "Em là em dâu của anh ấy, chuyện này rất bình thường. Tiền anh đưa cho em, em có phải hay không không động đến?"

Tiêu Bách Chu líu lưỡi: "Vật phẩm trong buổi đấu giá một thứ so với một thứ còn đắt hơn, quên đi. Em cũng không quá thích những thứ kia. Hiện tại em còn là sinh viên chưa đi làm, vẫn không nên lãng phí thì tốt hơn. Không nói chuyện này nữa, anh nhắm mắt lại."

"Ha ha, được."

Nhạc Lăng nghe lời nhắm mắt lại. Ngay lập tức Tiêu Bách Chu động tác rất nhanh từ dưới gối đầu lôi ra một chiếc hộp, từ bên trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ, đeo lên cổ tay của Nhạc Lăng. Nhạc Lăng mở mắt ra.

So với đồng hồ tình nhân mà trước kia Nhạc Thiệu tặng cho hai người bọn họ, giá của chiếc đồng hồ này không quá đắt, nhưng chiếc đồng hồ này đối với Nhạc Lăng mà nói có một đặc điểm rất đặc biệt, chính là phong cách thiết kế của nó rất đơn giản, cho dù nó cũng đồng dạng là đồng hồ hàng hiệu. Tiêu Bách Chu vẫn luôn biết Nhạc Lăng ở bên ngoài rất ít khi để lộ ra quan hệ của bản thân với Nhạc gia, hơn nữa hắn bình thường chỉ mặc trang phục rằn ri, mang đồng hồ quá đắt tiền sẽ dễ khiến cho người ta chú ý. Chiếc đồng hồ này thiết kế rất đơn giản điệu thấp, công năng lại toàn diện, dấu hiệu ở mặt trái đồng hồ cũng rất khó nhìn thấy. Thời điểm chiếc đồng hồ này được mang ra, Tiêu Bách Chu phản ứng đầu tiên chính là nó rất thích hợp với Nhạc Lăng.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, tươi cười trên khuôn mặt của Nhạc Lăng muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu ngọt ngào, quả nhiên bà xã nhà hắn là hiểu hắn nhất. Lập tức, hắn lại có chút buồn bực, nói: "Nếu anh đổi qua dùng chiếc đồng hồ này, như vậy hai người chúng ta không còn là đồng hồ tình nhân."

Tiêu Bách Chu nói: "Em đi du học, anh có đeo đồng hồ tình nhân người khác cũng không nhìn ra, không bằng đeo chiếc đồng hồ này. Thích không?"

Ánh mắt của bà xã là tuyệt nhất. Thích!" Nhạc Lăng không chút keo kiệt mở miệng khích lệ. Tiêu Bách Chu cũng nở nụ cười ngọt ngào.

Tiếp theo, Nhạc Lăng ở ngoài miệng của Tiêu Bách Chu hôn một cái, thần bí hề hề nói: "Bà xã, em nhắm mắt lại, anh cũng có lễ vật muốn tặng em."

Tiêu Bách Chu chớp mắt vài cái: "Hôm nay anh cũng mua đồ?"

"Em trước đừng hỏi, nhắm mắt lại đi."

Tiêu Bách Chu nhìn hắn, rồi nhắm lại hai mắt. Nhạc Lăng đứng dậy, từ trong túi áo của bộ tây trang vừa mới thay, lôi ra một chiếc hộp màu đen lớn bằng bàn tay, sau đó rất nhanh trở lại bên giường, ngồi xuống. Mở hộp, lấy ra thứ bên trong.

Cầm tay Tiêu Bách Chu đặt lên trên đùi mình, Nhạc Lăng đem thứ gì đó đeo lên trên cổ tay của đối phương. Trên cổ tay có chút lạnh lẽo, ngay khi Nhạc Lăng nói 'Được rồi', Tiêu Bách Chu lập tức mở mắt ra. Vừa thấy thứ trên cổ tay trái, y hít sâu một hơi, ánh mắt trừng lớn.

"Thích không?" Nhạc Lăng nắm tay trái của bà xã, tự bản thân cảm thấy rất vừa lòng, "Anh liền biết em khẳng định không chịu tiêu tiền, cho nên đặc biệt nhờ Kính Trì ca hỗ trợ, giúp anh mua thứ gì đó làm lễ vật để tặng em."

Tiêu Bách Chu ánh mắt mở to đến cực hạn, không nói nên lời. Y đương nhiên biết chiếc vòng này! Nếu y nhớ không lầm, chiếc vòng này hình như bán được với giá vài nghìn vạn!

Nhạc Lăng tại trên khuôn mặt kinh hãi của Tiêu Bách Chu hôn một ngụm, nói: "Anh không có nhiều tiền để mua cho em kim cương giá vài triệu, anh cũng không thể so được với mấy người anh trai, nhưng em là bà xã của Nhạc Lăng anh, dù thế nào cũng phải mua được thứ gì đó, đúng không."

"..." Tiêu Bách Chu hô hấp dồn dập, hốc mắt cũng phiếm đỏ, y cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dương sau khi được Hứa ca mua cho viên kim cương kia.

"Bà xã, thích không?" Cầm cổ tay của Tiêu Bách Chu, gộp cả chiếc vòng tay Ruby kia, Nhạc Lăng đem người kéo vào trong lồng ngực của chính mình, ôm lấy.

"Anh, anh..." Tiêu Bách Chu mạnh mẽ ôm lấy Nhạc Lăng, nếu nói không cảm động, thì tuyệt đối không có khả năng!

"Thích không? Bà xã."

Tiêu Bách Chu không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu. Ai nói nam nhân không thích châu báu, đấy chẳng qua chưa đủ phân lượng! Đeo một chiếc vòng vài nghìn vạn trên cổ tay, ai chẳng thích!

"Ha ha, thích như vậy a, vậy thì anh an tâm rồi, anh chỉ sợ em không thích." Nhạc Lăng dịch người về phía sau, đem bà xã nhà mình ôm tới trên giường.

Tiêu Bách Chu lên tiếng, thanh âm khàn khàn, mang theo giọng mũi: "Anh lại... tiêu loạn tiền."

Nhạc Lăng lập tức nói: "Sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, trên người anh chỉ để lại tiền sinh hoạt cần thiết, được không?"

Hít hít cái mũi, Tiêu Bách Chu đem đầu chôn ở hõm cổ của Nhạc Lăng, ánh mắt mơ hồ: "Em rất thích... rất thích... cảm ơn anh."

Nhạc Lăng làm bộ không vui: "Sao lại nói cảm ơn với ông xã?! Ở thời điểm này, em phải nói: 'Ông xã, em rất yêu anh nha' mới đúng."

"Phì!" Tiêu Bách Chu vốn đang cảm động xen lẫn kích động bị Nhạc Lăng chọc cho phì cười. Ngẩng đầu lên, y lại hít hít cái mũi, vô cùng nghe lời nói: "Ông xã, em rất yêu anh nha."

Thân thể của Nhạc Lăng lập tức căng cứng, ánh mắt nhất thời thay đổi, dùng sức một cái đem Tiêu Bách Chu đặt ở dưới thân. Một tiếng 'ông xã' của Tiêu Bách Chu có công hiệu thôi thúc tình dục cấp bậc bom nguyên tử.

Tại trên miệng của Tiêu Bách Chu hung hăng hôn một cái, Nhạc Lăng yêu cầu: "Bà xã, lại gọi 'ông xã' một lần nữa đi."

Tiêu Bách Chu cười lắc đầu: "Chậc, em da gà đều nổi hết lên rồi, từ bỏ."

"Lại gọi một lần nữa, chỉ một lần, anh muốn nghe." Nhạc Lăng không ngừng quấy nhiễu Tiêu Bách Chu.

Tiêu Bách Chu cười to tránh né, há mồm: "Ông xã..."

Nhạc Lăng lại một lần nữa hung hăng hôn môi Tiêu Bách Chu, cũng không buông ra. Tiêu Bách Chu hai cánh tay ôm chặt bả vai dày rộng của Nhạc Lăng, dịu ngoan dâng lên thân thể của chính mình. Thời điểm Nhạc Lăng cởi ra áo ngủ của y, y tại bên tai của Nhạc Lăng, nói: "Sau này, đừng mua cho em đồ vật đắt tiền như vậy. Em tình nguyện anh tiêu ít tiền một chút, cũng muốn dạ dày của anh tốt lên." Còn có, y sau này cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.

Động tác của Nhạc Lăng khựng lại một chút, kế tiếp càng thêm kịch liệt.

"Bà xã nói cái gì chính là cái đó!" Chờ sau này hắn kiếm được càng nhiều tiền hơn, hắn nhất định sẽ mua cho bà xã một viên kim cương thật lớn.

Ngón tay dính thuốc bôi trơn tiến vào, Tiêu Bách Chu cố gắng thả lỏng thân thể, khát vọng đối phương có thể lấp đầy bản thân. Cùng Nhạc Lăng hôn sâu, hai tay quen thuộc sờ lên những vết sẹo trên người hắn, cổ tay cùng vòng tay đụng chạm, hốc mắt của Tiêu Bách Lại lại một lần nữa phiếm nóng. Mặc kệ Hứa ca của mua Tiêu Dương kim cương, hay là Nhạc ca mua cho Yến Phi rất nhiều thứ này nọ, y cũng chưa từng bao giờ hâm mộ ghen tị, tình huống của bọn họ không giống nhau. Nhưng y không ngờ, Nhạc Lăng thế nhưng lại tặng cho y một kinh hỉ như vậy. Cho dù vòng tay này chỉ có giá trị vài đồng, y cũng sẽ cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng, càng đừng nói tới vài nghìn vạn.

* nhiệt lệ doanh tròng:  nước mắt chảy ròng

"Nhạc Lăng..."

Thân thể bị xé mở, Tiêu Bách Chu hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, thúc giục đối phương tiến vào nhanh hơn, nhanh một chút, thỏa mãn y.

"Bà xã, thực xin lỗi, lần này không có nhiều thời gian bồi em." Nhạc Lăng chậm rãi rút ra bản thân, lại dùng sức đâm vào.

"Mau tiến vào, em chờ không kịp." Tiêu Bách Chu kéo tay của Nhạc Lăng qua, giúp bản thân an ủi.

"Tới đây, bà xã." Nhạc Lăng càng ngày càng yêu thích xưng hô 'bà xã' ngọt ngào này, yêu muốn chết. Một tay vuốt ve đối phương, từ sau khi đối phương ở chung một chỗ với hắn, thân thể rất khó để béo lên, Nhạc Lăng vừa hạnh phúc lại vừa áy náy. Hắn chỉ là một tên quê mùa không có văn hóa, thế nhưng có thể tìm được một người vợ cao tài sinh. Nhạc Lăng không ngừng một lần lại thêm một lần cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó hắn tới bệnh viện.

"Bà xã, thích vòng tay ông xã tặng em không?"

"Thích, anh đưa cái gì em đều thích. Nhanh lên, làm em."

"Tuân mệnh!"

Không nói lời vô nghĩa nữa, Nhạc Lăng chế trụ thắt lưng của Tiêu Bách Chu, nhanh chóng thực hiện quyền lợi làm chồng của bản thân đồng thời thực hiện nghĩa vụ thỏa mãn bà xã.

Trong phòng nghỉ, Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương tình nồng ý mật xen lẫn nước mắt giàn giụa. Từ sau khi mua được viên kim cương kia, cảm xúc của Tiêu Dương vẫn luôn không ổn định. Buổi tối cơm nước xong, hai người thân mật ở trong phòng, Tiêu Dương vẫn luôn nằm trong ôm ấp của Hứa Cốc Xuyên, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cũng không phải chưa từng thấy qua vật phẩm đắt tiền tiền triệu, chỉ là một chiêu này của Hứa Cốc Xuyên rất ngoan độc, trực tiếp khiến cho trái tim của cậu rung rộng, làm cho cậu nửa ngày trời vẫn chưa bình tĩnh lại.

Hứa Cốc Xuyên rất hưởng thụ kích động của Tiêu Dương. Anh chính là muốn làm cho cậu xúc động, như vậy, Tiểu Dương mới có thể đối với anh yêu chết không buông. Bất quá thời điểm nhìn thấy Tiêu Dương khóc, anh sẽ không vui.

"Đừng khóc, không phải chỉ là một viên kim cương trứng bồ câu thôi sao. Sau này thấy được viên khác lớn hơn, tôi sẽ mua cho nhóc." Nếu Vệ Văn Bân có ở đây, nhất định sẽ hoài nghi tiền mà Hứa Cốc Xuyên sử dụng đều là tiền âm phủ.

Tiêu Dương không ngừng hít mũi, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của Hứa Cốc Xuyên, ngữ khí mang theo giọng mũi nồng đậm: "Hứa ca, chúng ta làm đi, em muốn làm, em muốn tại trước khi anh đi Trường Phản giao bản thân cho anh. Em muốn anh trở thành nam nhân chân chính của em."

Những lời này trong nháy mắt châm lên ngọn lửa nào đó vẫn luôn bị Hứa Cốc Xuyên đè nén dưới đáy lòng. Hô hấp của anh không khỏi trở nên dồn dập, Tiêu Dương còn đổ thêm dầu vào lửa, hôn môi anh, một lần nữa nỉ non: "Hứa ca, anh làm em đi, em chờ không nổi đến khi anh ly hôn. Em muốn anh đâm vào trong cơ thể của em, làm em đi, Hứa ca..."

"Tiểu Dương!" Hứa Cốc Xuyên thanh âm biến đổi, anh nhịn không được.

"Hứa ca, Hứa ca, em không muốn nhịn nữa, làm em đi, làm em đi." Tiêu Dương trực tiếp kéo ra áo choàng của Hứa Cốc Xuyên, liếm đầu nhũ của anh.

"Tiểu Dương!" Cánh tay của Hứa Cốc Xuyên nổi lên gân xanh, "Đừng khiêu khích tôi! Tôi thật sự muốn làm nhóc!"

"Tới đây, tới đây đi, em muốn anh làm em, em không đợi nổi nữa." Tiêu Dương lại sờ sờ hạ thân của Hứa Cốc Xuyên, đêm nay cậu nhất định phải đem bản thân dâng lên.

"Đệch!"

Hứa Cốc Xuyên bị châm lửa. Cái gì hứa hẹn sau khi ly hôn mới đem người này 'ăn' vào trong bụng, tại trong cố gắng khiêu khích của Tiêu Dương, hoàn bộ bị đánh nát. Anh vốn nhịn tới vất vả, dưới loại tình huống này, lý trí nháy mắt liền bại trận.

Khiêng Tiêu Dương lên, Hứa Cốc Xuyên vài bước đi đến bên giường, đem người ném xuống giường, tại trước khi đánh mất toàn bộ lý trí, thanh âm khàn khàn nói: "Cho nhóc thời gian hai giây đổi ý."

Câu trả lời của Tiêu Dương chính là cởi bỏ áo choàng cùng quần lót của bản thân.

"Đệch!"

Một phen túm lấy áo choàng của chính mình, ném qua một bên, 0.5 giây cởi quần lót, Hứa Cốc Dương nhào tới. Tuyệt đối là củi khô gặp được liệt hỏa, Tiêu Dương vẫn tiếp tục dụ dỗ.

"Làm em, làm em!"

Đem Tiêu Dương lật lại, Hứa Cốc Xuyên mạnh mẽ tách ra hai cánh mông của cậu, liếm láp nơi ngây ngô kia. Tiêu Dương động tình hô to, vặn vẹo vòng eo, nước mắt một giọt lại thêm một giọt rơi xuống, rất nhanh, hai người liền phóng ra.

"Tôi không dùng thuốc bôi trơn, nhớ kỹ nam nhân của nhóc là ai!" Ngoan độc nói ra, Hứa Cốc Xuyên đề thương ra trận. Tiêu Dương đè thấp eo, để cho đối phương nhanh chóng tiến vào.

"A!"

Đau, đau đớn vì cơ thể bị xé rách. Dục vọng dâng trào trong nháy mắt mềm xuống, nước mắt của Tiêu Dương rơi xuống càng thêm nhiều, cũng bởi vì đau đớn.

Hứa Cốc Xuyên cũng đau không kém, nhưng anh lại kiên trì không ngừng đẩy mạnh vào, hai mắt tựa như mắt sói.

"Nam nhân của nhóc là ai!"

"Là Hứa ca, là Hứa Cốc Xuyên!" Tiêu Dương kêu to, "Hứa ca, Hứa ca, em yêu anh, em yêu anh..."

"Đệch!"

Rút ra, lại tàn nhẫn xé mở thân thể của Tiêu Dương, bỏ qua máu loãng đang tràn ra, Hứa Cốc Xuyên khom người, ở bên tai Tiêu Dương nói: "Con mẹ nó, tôi cũng yêu em, em mau chóng trở về nước cho tôi!"

Nước mắt điên cuồng trào ra, khóe miệng của Tiêu Dương run rẩy: "Em cuối cùng, cũng thuộc về anh."

"Em chỉ có thể thuộc về tôi!"

Máu xử nữ, nhiễm đỏ hai mắt của Hứa Cốc Xuyên.

Phòng duy nhất không khí bình thường, phỏng chừng chỉ có Yến Phi bên này. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mua một đống đồ; Tiêu Tiếu mua cái gì ngay cả hắn cũng không thể biết được, bởi vì Tiêu Tiếu chỉ tham gia buổi bán đấu giá hắc ám; Yến Phi không muốn hỏi tới mấy thứ hắn không thể tiếp nhận. Trên mặt thảm trải đầy những thứ to to nhỏ nhỏ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tắm rửa sạch sẽ người xong, Yến Phi vẫn còn ngồi trên mặt đất sửa soạn lại vật phẩm. Bởi vì có chứng khiết phích, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một cái đệm để ngồi lên, chung quy cảm thấy thảm không được sạch sẽ.

"Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, các em có mua gì cho chú dì, lão gia tử cùng lão thái thái không?" Yến Phi đem vật phẩm phân thành từng loại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi.

Ba người giật mình. Ngẩng đầu, vừa nhìn thấy biểu tình của ba người, Yến Phi thở dài: "Không có đi?" Xem chừng quả thực không có.

Tôn Kính Trì lập tức cười cười, nói: "Tùy tiện chọn vài thứ mang sang cho bọn họ là được. Mấy thứ quý giá anh tự mình giữ lại đi."

"Đám tiểu tử bất hiếu." Cười mắng một câu, Yến Phi nghiêm túc lựa chọn lễ vật cho các trưởng bối. Hoạt động quan trọng như vậy, trở về một món quà cũng không có, các trưởng bối có bao nhiêu thương tâm a. Yến Phi mặc kệ có quý giá hay không, lựa chọn vật phẩm thích hợp để tặng cho các trưởng bối.

Chọn xong, Yến Phi lại nhớ đến một sự kiện, hỏi: "Thiệu Thiệu, chuyện tình của Chanh là sao? Cái người Hàn Quốc kia có chịu giao người lại hay không?"

Nhạc Thiệu vỗ đầu: "Xem trí nhớ của em này, quên mất không nói lại với anh. Cha Jong Min kia có một đứa con trai tuổi tác cùng Chanh không sai biệt lắm, vẫn luôn nằm trong bệnh viện. Hắn ta muốn tìm một đứa nhỏ tầm tuổi với con trai của mình về để bồi con trai giải buồn, vừa lúc coi trọng Chanh, mới mang cậu ta rời đi. Chanh cũng tự nguyện, cho nên em liền không cưỡng cầu."

"Khéo như vậy?" Yến Phi bán tín bán nghi.

Nhạc Thiệu biểu tình bình thường nói: "Đúng là rất khéo. Tất cả mọi người đều biết tên mập kia có khuynh hướng bạo dâm, Cha Jong Min tìm tới Chanh cũng bởi chuyện này, đứa nhỏ đã từng chịu khổ sẽ nghe lời hơn những đứa nhỏ bình thường, rất thích hợp để bồi con trai của hắn ta. Anh yên tâm, em sẽ tùy thời theo dõi. Nếu cuộc sống của Chanh ở Hàn Quốc không được tốt, em sẽ mang cậu ta trở về đế đô, để cậu ta bồi anh."

Yến Phi nở nụ cười: "Anh không cần người bồi, chỉ là thương cảm cho đứa nhỏ tên Chanh kia. Hiện tại cậu ta đã có nơi ở mới, như vậy được rồi."

Thấy Yến Phi tán thành, Nhạc Thiệu hướng Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra. Tình huống chân thực đương nhiên không phải như vậy. Vị nào đó thích ăn dấm chua sợ Vệ Văn Bân đối với Chanh sinh ra tình cảm không nên có, kiên trì để cho Chanh ở lại Hàn Quốc. Đương nhiên, vị thích ăn dấm chua kia cũng sẽ đảm bảo toàn bộ cuộc sống tại Hàn Quốc của Chanh.

"A, ngày mai phải trở về. Thời gian trôi qua thật nhanh." Yến Phi đột nhiên cảm khái, rồi lại có chút khổ sở: "Vài ngày nữa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản, Tiểu Dương chắc chắn sẽ thương tâm."

"Anh bồi thằng bé nhiều một chút." Tiêu Tiếu lên tiếng.

Yến Phi gật gật đầu: "Tiểu Dương bọn họ cũng sắp xuất ngoại du học. Ba người các em làm anh trai, mua cho bọn họ một căn nhà ở phụ cận trường học đi, thuê nhà của người khác rất phiền toái."

"Được." Ba người trăm miệng một lời. Nghĩ đến ba 'đứa nhỏ' kia sắp đi du học, Yến Phi cảm thấy buồn bực khó nói nên lời: "Hay anh dứt khoát cũng đi du học đi."

"Anh trai! Anh muốn vứt bỏ bọn em?!"

"Ha ha."

Trên vấn đề đi du học này, Yến Phi muốn cũng không được.

https://truyenfull.vn/bi-thi-bi-thi-phan-1/chuong-139/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro