Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Dự lúc nàymới nhớ tới, mười năm trước sau khi hắn bị bắt đi trước mắt Đoàn Chính Thuần,thủ vệ của Trấn Nam Vương phủ so với trước kia phòng bị gấp đôi. Nghĩ lại, NhạcLão Tam cư nhiên đợi đến mười năm để thu mình làm đồ đệ, thật đáng thương chohắn.

Đoàn Dự dướiđáy lòng âm thầm lắc đầu, đáng tiếc, nguyên tác đúng là mạnh mẽ, ngươi rốt cuộccũng sẽ trở thành đồ đệ của ta, giấc mộng ngắn ngủi này ngươi cứ tận lực màhưởng đi!

"Tiểu tử,ta kêu ngươi bái sư ngươi không nghe thấy sao?". Nam Hải Ngạc Thần bắt lấyĐoàn Dự nhảy lên khỏi mặt đất, ầm ĩ bay tới đáp lên một tảng đá, hắc hắc cườinói,

"Mau báisư, cho lão tử ba cái dập đầu, lão tử sẽ nhận ngươi làm đồ đệ của ta".

"Khoanđã". Đoàn Dự chật vật đứng dậy, vội xua tay hai cái bảo,

"Ta bâygiờ không thể bái ngươi làm sư phụ".

Nam Hải NgạcThần vừa nghe, lập tức hai mắt trợn trừng, từng bước tiến lên kéo vạt áo ĐoànDự hung tợn nói,

"Vì cáigì?".

Thấy Nam HảiNgạc Thần lộ ra bộ dáng hung ác, Đoàn Dự tuy có Lăng Ba Vi Bộ, tiếc rằng hiệntại bị hắn giữ chặt không thể thoát thân, đành phải bịa chuyện,

"Nhạc LãoNhị, mười năm trước ta gặp ngươi, biết ngươi là một hào kiệt giang hồ, khi đóta với ngươi ước định, kêu đại ca ta Mộ Dung Phục đến tỷ thí với ngươi, tuyrằng trận tỷ thí này kéo dài mười năm, nhưng vẫn muốn hoàn thành đúngkhông?".

Nam Hải NgạcThần vốn không biết suy nghĩ, từ trước đến nay đều là người khác nói cái gì,hắn nghe hợp lý cũng đều cảm thấy có chuyện như vậy, hiện giờ nghe Đoàn Dự nói,hắn dừng lại nghĩ nghĩ, liền hỏi,

"Lão tửđúng là muốn tỷ thí với Mộ Dung Phục thật, nhưng chuyện này với chuyện ngươiphải bái lão tử làm sư phụ có quan hệ gì?".

Đoàn Dự giậtvạt áo từ trong tay Nam Hải Ngạc Thần ra, sau khi sửa sang lại thì nói,

"Đươngnhiên là có quan hệ. Ngươi ngẫm lại, ta nếu bái ngươi làm sư phụ, theo thânphận mà nói, đại ca của ta chính là hậu bối của ngươi, đến lúc đó ngươi lạicùng hắn tỷ thí, ngươi nếu thắng hắn, người khác sẽ nói ngươi một lão tiền bốimà khi dễ hậu bối, ngươi nếu bị thua, người khác cũng sẽ nói ngươi đường đườngNhạc Lão Nhị lại ngay cả một hậu bối cũng không thắng được". Thấy bộ mặtdữ tợn của Nam Hải Ngạc Thần hình như có ý tức giận, Đoàn Dự vội nói,

"Cho nênta nói, ngươi tốt nhất vẫn nên cùng hắn tỷ thí xong rồi mới bái sư, như vậy mặckệ thắng thua, người ta chỉ nói Nhạc Lão Nhị ngươi đại nhân đại nghĩa".

Một phen ngônluận, nói hưu nói vượn, làm cho Nam Hải Ngạc Thần đầu óc choáng váng, gật đầunói,

"Đúngđúng, có đạo lý". Ngẫm nghĩ một lát, hắn từ trên tảng đá nhảy xuống quát,

"Khôngđúng không đúng! Ngươi bảo ta cùng Mộ Dung Phục kia tỷ thí, nhưng hắn tới bâygiờ cũng không xuất hiện, ta chẳng phải lại đợi thêm mười năm hai mươi năm nữasao? Không được! Ngươi hiện tại liền bái lão tử làm sư phụ, bái sư xong lại đitìm Mộ Dung Phục".

Bàn tay Nam HảiNgạc Thần với lên bả vai Đoàn Dự, định ép hắn quỳ xuống đất dập đầu, Đoàn Dự cảkinh vội hô lên,

"Từ từNhạc Lão Nhị, còn có một việc".

Nam Hải NgạcThần vội dừng tay lại, miệng lại không nhịn được mà hỏi,

"Con mẹnó, ngươi còn có chuyện gì?".

Đoàn Dự thậtcẩn thận né bả vai ra khỏi tay hắn, vẻ mặt khô cằn cười nói,

"Ngươi yêntâm, không cần đợi thêm mười năm. Đại ca ta Mộ Dung Phục lúc này đang ở ThiênLong tự. Hơn nữa, trước khi xuất môn, cha ta đã dặn dò, bảo ta đi ra ngoài rồinhất định phải quay về thăm hỏi. Ngươi nghĩ xem, ta nếu bái ngươi làm sư phụ,về sau khẳng định sẽ thường thường đi theo bên cạnh ngươi". Thấy Nam HảiNgạc Thần thập phần hưởng thụ câu cuối, Đoàn Dự cười trộm,

"Ta là đứacon hiếu thảo, dù sao cũng phải trở về báo với cha một tiếng, nói cho hắn biết,ta đã bái Nam Hải Ngạc Thần đỉnh đỉnh nổi danh làm sư phụ, về sau không cần lolắng cho ta nữa". Hắng giọng một cái, thấy vẻ mặt Nam Hải Ngạc Thần có mộttia buông lỏng, Đoàn Dự rèn sắt khi còn nóng lại nói tiếp,

"Xong xuôiviệc này, ta có thể an tâm bái ngươi làm sư phụ. Bằng không, ta sẽ gánh trênlưng một cái danh bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, ta tổn thất chút mặtmũi cũng không lo, nhưng đến lúc đó ngươi là sư phụ ta, ta lại liên lụy ngươicũng đánh mất thanh danh mặt mũi, việc đó sẽ không tốt".

Sau khi ngheĐoàn Dự nói xong, Nam Hải Ngạc Thần vô cùng hài lòng, thân thủ dùng sức vỗ vỗbả vai Đoàn Dự, cười to,

"Hảo đồđệ, cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Hảo! Lão tử ta cùng ngươi đến cái chùa rách nátđó một chuyến".

"Khôngđược!". Đoàn Dự trong lòng quýnh lên, nhưng vừa mới thốt ra, chợt thấy sắcmặt Nam Hải Ngạc Thần đại biến, vội ho khan hai tiếng giải thích,

"Nhạc lãoNhị, các ngươi tứ đại ác nhân ở trên giang hồ tuy rằng rất nổi danh, nhưng nàydù sao cũng là chuyện giang hồ. Cha ta là thư sinh hậu duệ quý tộc, nói chuyệnlại nho nhã, vạn nhất đến lúc đó hai người các ngươi nói không hợp rồi đánhnhau, ngươi xem, một bên là cha ta, một bên là người ta phải bái sư, người nàobị thương cũng không được, đúng không?". Sau khi thấy Nam Hải Ngạc Thầngật đầu, lá gan Đoàn Dự lại lớn thêm vài phần nói tiếp,

"Cho nên,để ta một mình trở về, cùng cha nói việc này xong, ta sẽ đến tìm ngươi, thuậntiện hẹn Mộ Dung Phục ra tỷ thí với ngươi. Như vậy, chúng ta đã ước định xong,mười ngày sau, liền gặp mặt tại đây, thế nào?".

"Ngươi nóicũng có vài phần đạo lý". Nam Hải Ngạc Thần chắp hai tay sau lưng, thânhình lùn tịt ở trên mặt đất đi tới đi lui. Sau một lúc lâu, ngẩng đầu liếc ĐoànDự một cái rồi hỏi,

"Mười ngàysao?".

Đoàn Dự nghehắn hỏi vậy, chỉ biết mình đã thành công, trong lòng mừng rơn gật đầu,

"Đúng,mười ngày. Sau mười ngày, ta nhất định sẽ đến đây tìm ngươi bái sư họcnghệ". Sợ Nam Hải Ngạc Thần đổi ý, lại bổ sung thêm một câu,

"Nhưng đếnlúc đó ta đến đây, ngươi lại không có thì sao".

"Lão tử từtrước đến nay rất giữ chữ tín". Nam Hải Ngạc Thần không nghi ngờ hắn, vungtay lên nói,

"Lão tử sẽở chỗ này chờ ngươi mười ngày, mười ngày sau ngươi quay về nơi này thì bái lãotử làm sư phụ".

"Tốt lắm,một lời đã định". Đoàn Dự phi thân lên ngựa, trước khi đi còn nói một câu,

"Nhạc LãoNhị, ngươi phải chờ ta". Dứt lời, hai chân thúc mạnh, con ngựa cất vónghênh ngang rời đi.

Một lời đãđịnh? Đoàn Dự ngồi trên lưng ngựa nhịn không được mà cười ra tiếng. Ai vớingươi một lời đã định a! Binh bất yếm trá (việc binh tha hồ dối trá), chờ tahọc xong Lục Mạch Thần Kiếm, ngươi phải kêu ta một tiếng sư phụ.

Nghĩ đến đây,Đoàn Dự trong lòng vui sướng, nhanh chóng giục ngựa chạy như bay.

Chờ đến khiĐoàn Dự mã bất đình đề (không dừng ngựa) đi tới Điểm Thương Sơn ngoài thành Đạilý đã là chuyện của nhiều ngày sau.

Đứng dưới chânnúi Thiên Long Tự, nhìn theo đỉnh tháp nhô lên khỏi rừng cây, Đoàn Dự gãi gãigáy, thầm nghĩ, trong nguyên tác Đoàn Chính Minh đi qua Thiên Long Tự, hình nhưlà vì bản chính ăn... cóc độc? Cho nên mới gặp Cưu Ma Trí, tiến tới xuất giahọc tập Lục Mạch Thần Kiếm. Nhưng hôm nay mình chưa ăn cóc độc trong truyềnthuyết kia, Đoàn Chính Minh cũng sẽ không có lý do gì để tới nơi này phảikhông?

Đoàn Dự nhảyxuống vỗ vỗ lưng ngựa, vuốt tai nó rồi nói,

"Tiểu Mã,cám ơn ngươi một đường vất vả đưa ta đến đây. Hiện tại ngươi quay về chỗ MộcUyển Thanh đi!". Bàn tay vỗ lên mông nó, sau khi thấy con ngựa đã đi xa,Đoàn Dự đứng trước cửa chùa Thiên Long đi đi lại lại một lúc lâu, thấy một nôngphu đi ngang qua, hắn bước lên phía trước cười hì hì nói,

"Đại ca,chúng ta thương lượng một chút được không?".

Nông phu thấyĐoàn Dự cười không có hảo ý liền cả kinh thiếu chút nữa vất gánh củi trên lưngbỏ chạy, liên tục lui về phía sau vài bước rồi hỏi,

"Ngươi cóchuyện gì?".

Đoàn Dự thấyhắn bộ dáng hoảng hốt, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái,

"Ta khôngđả thương ngươi, ngươi khẩn trương cái rắm a!". Từ trong tay áo lấy ra mộtthỏi bạc cùng miếng ngọc bội bên hông đưa cho nông phu kia,

"Ngươigiúp ta đem cái ngọc bội này đến hoàng cung đưa cho Bảo Định Đế, nói cho hắnbiết, Đoàn Dự thân trúng kỳ độc, đang ở Thiên Long Tự tĩnh dưỡng, mời hắn lạiđây một chuyến". Thấy nông phu nhìn chằm chằm bạc và ngọc bội mà khúm númkhông dám đón, Đoàn Dự nhét bạc vào tay hắn nói,

"Bạc nàylà phí cho ngươi đi đường, ngươi phải giúp ta, ngày mai ta nhất định sẽ tạ ơnngươi".

"Việcnày?". Nghe nói Đoàn Dự chỉ bảo hắn chuyển vật, tâm của nông phu cuối cùngcũng thả lỏng,

"Vậy đi,ta giúp ngươi đi một chuyến, ngươi chờ a!". Tiếp nhận bạc và ngọc bội,nông phu gánh củi đi xa.

Chờ thân ảnhnông phu mất dạng, Đoàn Dự lúc này mới sửa sang lại ống tay áo, dọc theo sơnđạo tới cửa chùa Thiên Long. Chùa cổ nằm quay lưng với Thương Sơn, đối diện làsông Nhị, chín điện bảy lâu, quy mô lớn, cấu trúc tinh mỹ, nhưng Đoàn Dự ở hiệnđại đã thấy qua nhiều cổ tích thắng cảnh rồi nên chẳng có cảm giác gì cả.

Đưa tay gõ cửa,một tiểu hòa thượng ra mở, vừa nhìn thấy Đoàn Dự chợt cả kinh,

"A, đâykhông phải là hoàng thế tử sao? Không biết tiểu thế tử đột nhiên tới chơi, cóchuyện gì quan trọng?".

Thấy hắn biếtmình, Đoàn Dự tóm tắt sự tình,

"Khụ, khụ,là như vậy". Đoàn Dự giật giật tay áo, mở miệng,

"HoàngThượng cảm thấy ta quá mức tâm phù khí táo (tính khí bộp chộp nóng nảy), khôngcó khí chất của thế tử, cho nên đã kêu ta đến đây thanh tu một thời gian, để tuthân dưỡng tính, nung đúc tình cảm sâu đậm". Nói xong, lại gật gật đầutăng thêm ngữ khí,

"Ân, chínhlà như vậy".

Chỉ vì ThiênLong Tự vốn là nơi mà hoàng đế Đại Lý Đoàn gia đã xuất gia, ngày thường concháu hoàng tộc cũng có đến thờ cúng, cho nên một lời này của Đoàn Dự làm tiểuhòa thượng thấy rất hợp lý. Sau khi mời Đoàn Dự vào Thiên Long Tự, thay hắn anbài sương phòng, tiểu hòa thượng mới rời đi.

Đoàn Dự nhàn hạkhông có việc gì, chạy đông chạy tây trong Thiên Long Tự, quan sát trong chùađược trang hoàng xanh vàng rực rỡ.

Đi một lát,liền tới một nơi nào đó ở góc đông bắc. Chỉ thấy một tòa tiểu lâu hơi đặc biệtsừng sững ngay trước mắt. Lầu các không cao, tổng cộng ba tầng, so với lầu cácnguy nga khác mà nói, nơi này thật có vẻ trầm tĩnh. Lại thấy đại môn bên tráicó khắc 'Bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền', bên phải lại khắc 'Trực chỉnhân tâm, kiến tánh thành Phật', tấm bảng trên cửa cũng khắc bốn chữ rồng bayphượng múa: 'Tắc kiến Như Lai'.

Đoàn Dự cũngkhông biết lầu các này rốt cuộc là nơi nào, trong nguyên tác không có đề cậpđến nơi này. Dưới đáy lòng nỗ lực suy nghĩ, thình lình nhìn thấy một thân ảnhhiện lên, Đoàn Dự đuổi theo nhưng mới vừa chạy vài bước thân ảnh kia liền biếnmất.

Đứng tại chỗđánh giá một vòng bốn phía, trong không gian tĩnh lặng không nghe được bất cứtiếng động gì, da đầu Đoàn Dự chợt run lên, đang nghĩ ngợi, không phải là gặpquỷ giữa ban ngày chứ? Xoay người định rời khỏi, tầm mắt đụng vào con ngươitinh nhuệ, Đoàn Dự sợ tới mức lùi về sau mấy bước, lúc này hắn mới nhìn rõngười vừa tới mặc tăng bào màu xám, sắc mặt tăng nhân nọ không chút thay đổi.

"Ngươimuốn dọa hay là muốn hù chết người khác vậy, lão huynh". Đoàn Dự vỗ bìnhbịch vào ngực, lắc đầu nói,

"Ngươiđừng trừng ta như vậy, ta không hề làm việc gì mờ ám".

Trên người tăngnhân tỏa ra một cỗ áp lực bức người, Đoàn Dự thấy hắn thủy chung không nói lờinào, cũng có chút không chịu được, gãi gãi cằm, gượng gạo cười nói,

"Không cóviệc gì? Không có việc gì thì ta đi đây".

Vừa mới nóixong, chân còn chưa kịp bước, người nọ một tay giữ chặt bả vai Đoàn Dự, lực lớnđè nặng như muốn bấu vào da thịt hắn,

"Ngươi vừarồi thấy cái gì?". Khẩu khí giống như vẻ mặt của hắn, tĩnh mịch vô biên.

"Vừarồi?". Bả vai Đoàn Dự bị hắn nắm đau, trong đầu suy nghĩ rối loạn, độtnhiên nhớ tới mới vừa rồi ở trước tiểu lâu chợt lóe lên một thân ảnh, sắc mặtthoáng chốc tái nhợt.

Không thể nào?!Chẳng lẽ người kia không phải quỷ mà là người bên cạnh này?

Nghĩ đến đây,vẻ mặt Đoàn Dự chuyển sang cười sáng lạn, cố nén cảm giác khóe miệng muốn runrẩy nói,

"Không, tacái gì cũng không phát hiện. Thật sự a, Phật tổ có thể làm chứng, ta liền nhưvậy một chút... sau đó cái kia... cuối cùng liền như vậy... Dù sao, ta cái gìcũng không phát hiện!". Đoàn Dự chắc chắc kết luận.

"Thựckhông phát hiện?". Người nọ lại hỏi.

Giương mắt liếcngười nọ một cái, thấy sát khí chợt lóe lên dưới đáy mắt hắn, Đoàn Dự tronglòng trầm xuống. Nghĩ nếu không phải mạng nhỏ của mình giống như con kiến bịhắn nắm trong tay, thật muốn ngay tại chỗ hát vang một khúc: "Ánh mắt củangươi phản bội lòng ngươi...".

Đoàn Dự sợ hãitới cực hạn, nhưng lại có thể bình tĩnh tự hỏi tình cảnh của chính mình.

Trước mắt khôngrõ lai lịch thân phận của người này, cũng không biết hắn ở gần tiểu lâu làm cáigì mà sợ bị người khác phát hiện như vậy. Bất quá mình tốt xấu cũng có Lăng BaVi Bộ...

Đúng rồi! Đôimắt Đoàn Dự bỗng nhiên sáng ngời. Ta có Lăng Ba Vi Bộ a! Chỉ cần có thể thoátkhỏi tay hắn, lại dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy tới đại điện nơi có nhiều người, tasao phải sợ hắn chứ?

Nghĩ là làm,Đoàn Dự đột nhiên cất cao giọng nói,

"Kỳ thật,ta không phát hiện gì cả". Cảm giác tay đặt trên bả vai trầm xuống, tâmĐoàn Dự cũng chìm theo vài phần,

"Ta cũngkhông biết ngươi muốn làm gì, bất quá, ngươi không thể giết ta. Bởi vì, chủ trìtrong chùa này là thúc phụ của bá phụ ta, ta nếu đột nhiên chết, bá phụ của tanhất định sẽ tra rõ, đến lúc đó, ngươi cho dù thật không có làm gì cũng sẽ bịbá phụ ta bắt được. Như vậy đi! Ta cho ngươi biết một bí mật về ngôi chùanày...".

Nghiêng đầuthấy người nọ vẻ mặt như trước vẫn không thay đổi, tâm Đoàn Dự một tấc rồi mộttấc lại chìm xuống, nhưng trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn,

"Này, thậtra bí mật này đối với ngươi rất có lợi. Nhưng ngươi trước tiên buông tay a, dùsao ta không biết võ công, cũng không chạy được, ngươi làm bả vai ta đaulắm".

Người nọ thẳngtắp nhìn chằm chằm Đoàn Dự một hồi, nghĩ người này quả thật không biết võ công,chính mình lần này tới đây là vì rình Lục Mạch Thần Kiếm, nếu bí mật kia quảthực có liên quan tới Thần Kiếm thì mình lời to rồi. Dù sao hắn thân không cóvõ công, đến khi bí mật nói xong, mặc kệ là thật hay giả, đều giết chết hắn.

Suy nghĩ đếnđây, người nọ chậm rãi buông hai tay, lại từ trong lòng nhanh chóng lấy ra mộtviên thuốc, đột nhiên điểm vào huyệt đạo nơi cổ Đoàn Dự, ném viên thuốc kiavào.

Đoàn Dự bị bắtnuốt viên thuốc xuống, mắt thấy vật kia từ nơi cổ họng trượt xuống dạ dày, dựcảm trong lòng bỗng tăng lên —— trong TV thường diễn cảnh này, khi người xấukhống chế người tốt, đều cho hắn chịu cái gì đó, chẳng lẽ thuốc này là độcdược?!

Đoàn Dự ngầmkhụ hai tiếng, bất đắc dĩ dược đã xuống quá sâu, khó mà bắt nó trồi lên, cảmthấy một trận sợ hãi, thầm nghĩ, đầu năm nay, phàm là võ hiệp tiểu thuyết, mặckệ người tốt hay người xấu trên người cũng đều mang theo hai bình dược. Khi gặpngười xấu, dùng độc dược hại hắn, khi gặp người tốt, coi như lấy giải dược cứuhắn. Viên thuốc đen này nhìn không lớn, thật sự là đã được chuẩn bị sẵn mangtheo.

Vừa mới nghĩxong, chỉ thấy khóe môi người nọ cười lạnh, con ngươi lóe lên một tia sángnhạt, thúc giục nói,

"Nói, bímật gì? Nếu có một chút giả dối, bụng của ngươi sẽ thối nát mà chết".

Mồ hôi Đoàn Dựchảy đầm đìa, thầm nghĩ, ngươi nói như vậy, ta càng phải theo kế hoạch mà lẩntrốn, dù sao ta ở Thiên Long tự, cùng lắm thì kêu thúc phụ tới cứu ta. Vì thếthuận miệng nói,

"Kỳ thật,bí mật này liên quan đến tồn vong của Thiên Long Tự, ta chỉ nói cho một mìnhngươi, chính là...".

Thấy người nọquả nhiên tập trung tinh thần mà nghe, Đoàn Dự cố ý ngừng một chút, chờ một látđột nhiên hướng phía sau hắn hô to một tiếng,

"Sư phụ,ngươi đến rồi!". Thừa dịp người nọ quay đầu lại nhìn, thân mình Đoàn Dựchợt lóe, nháy mắt người đã không thấy bóng dáng.

Người nọ vừamới nhìn về phía sau liền kịp phản ứng mà quay lại. Nhưng chờ hắn quay lại thìĐoàn Dự đã sớm thoát thân, người nọ tức giận đến sắc mặt xanh mét, muốn đuổitheo lại sợ động người, nghĩ dù sao hắn đã trúng độc dược của mình, tuyệt đối sốngkhông quá hai mươi bốn canh giờ. Nhất thời trong lòng khoan thai, tung ngườinhảy, biến mất tại tầng cao nhất của lầu các.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro