1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đợt gió thê lương cuộn qua không gian đã chết lặng, tàn cuộc bi
thương mà hoang tàn.

Hắn đứng giữa tầng tầng thi thể, máu nhuộm đỏ đôi tay.

Sâu trong đôi mắt kia là bi thương, là điên cuồng, hay là bất lực?

Đất nước lâm nguy, thân làm nam nhi đã định sẵn sẽ ra đi nơi chiến trường sinh tử bất định vô thường, phải, vốn vẫn luôn như vậy.
Nhưng con người là một sinh vật kì lạ, càng hiểu rõ lại càng muốn trốn tránh, dẫu biết trước kết cục, chung quy vẫn là khó tiếp nhận.

Là hắn cho y những thứ y muốn, cũng chính hắn bóp nát những hi vọng nhạt nhoà cố chấp của y.

"Là ta chấp nhận đánh đổi ngươi, chấp nhận vì giang sơn mà buông bỏ đoạn nghiệt duyên này.

Là ta cam lòng nhìn ngươi ngã xuống giữa nơi chiến trường huyết ngục, đánh đổi lấy vương quyền.

Vốn đã định sẵn là hi sinh, không phải sao?

Cho tới bây giờ ta vẫn chưa một lần ngoảnh lại, hối hận hai chữ, ta như chưa từng biết.

Ngươi...cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Nhưng đế vị này, đế vị mà ta hi sinh cả đời vì hoá ra lại cô đơn đến vậy..."

Bước lên đế vị kiêu hãnh oai hùng hoá ra lại đánh đổi nhiều đến vậy.

Giang sơn vạn dặm, hậu cung ba ngàn cũng không bằng cùng ngươi hưởng bình phàm chi phúc.
Thói đời ngu dốt, chỉ đến khi mất đi mới biết quý trọng, thân làm đế vương, cũng không tránh khỏi một kiếp này.

Câu ước nguyện cùng ngắm hoa đào khai giữa vùng trời sương sớm như phảng phất trong gió xuân. Chỉ tiếc cảnh còn, người mất. Giữa âm dương hai ngả, là huyết lệ ai dẫn lối đến hoàng tuyền? Sắc hồng kia sớm đã khuất xa, chỉ còn bỉ ngạn hai bờ thẫm sắc đưa hồn người lưu lạc...

... Kí ức rồi cũng sẽ chìm vào quên lãng, năm nối tiếp năm, tuế nguyệt mau trôi, bóng người xưa sớm đã phai tàn theo sắc đào nhuộm đỏ máu tanh thuở nào.
Cảnh tượng thê lương năm ấy liệu còn mấy ai hay? Gấm lụa ngàn vàng, cung đình lầu các như lớp bụi huy hoàng phủ lên kí ức xưa.

Một đời làm vua, vàng bạc tựa núi, mỹ nhân tựa mây dấu không nổi bi thương. Ngươi vì hắn hi sinh, hắn vì ngươi khắc khoải một đời, suy cho cùng là ai vì ai mà đau khổ?

Hắn hoạ nên giang sơn lộng lẫy yêu kiều cũng hoạ không đến nét mặt ai khi cười. Phồn hoa đến rồi lại đi, chỉ còn hình người trong hồi ức lưu luyến không rời. Chấp niệm vương quyền cũng dần nhạt nhoà theo cố mộng có luyến nhân.

Sống qua một đời, sớm đã nhìn thấu ấm lạnh nhân gian. Thiên hạ rộng lớn như vậy rốt cuộc cũng chẳng thể lưu lại một tia ấm áp. Ghế rồng uy nghiêm, chạm vào mới thấy lạnh lẽo.
Đêm về mộng đến thấy hình bóng ai quen thuộc mà sao quá xa vời. Tỉnh mộng nhìn lại chỉ còn giường ngọc tĩnh mịch cô đơn.

Một đời cứ vậy mà trôi qua trong vô định.

Đến lúc buông tay, nhìn lại mới biết chuyện xưa đã qua tự bao giờ. Trước trướng bồng nguy nga, giữa hàng người than khóc, trong mắt hắn chỉ ẩn hiện bóng dáng ấy.
Như phiêu mờ tại tầng mây kì ảo quanh quẩn trước mắt hắn, vẫn nụ cười năm nào, người khẽ thì thầm khúc xưa...
" Dẫu giang sơn bao lần đổi chủ,  lòng của thần kiếp này đều do quân thượng làm chủ "

Đôi tay già nua lạnh lẽo run rẩy vươn lên, hắn tựa như muốn chạm vào khuôn mặt của thiếu niên năm nào...

Ngoài trời đổ trận mưa hoa, sắc trời trong nháy mắt đã nhiễm hồng, một cánh đào nhẹ nhàng hạ xuống lòng bàn tay.
Hắn nhắm lại hai mắt, trong khoảnh khắc sinh tử giao hoà, một giọt lệ lặng lẽ rơi...

"Nhiều năm qua ngươi một mình độc bước có phải hay không rất cô đơn?

Đợi ta, ta cùng ngươi đi..."

Lục thập thất niên, bờ hoàng tuyền người đã qua chưa?

Hồng trần tạp niệm, rũ bỏ quá.

Người cùng hắn lầm lỡ thanh xuân,

Hắn cùng người mất đi một đời

Trước cửa luân hồi người có còn đợi hắn chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro