Chương 1: Thiếu gia, trời tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, hạ nhân đi vào phòng của tiểu thiếu gia, dự định dập tắt đèn dầu.

“Không cần tắt đèn, ta sợ...” Tiểu thiếu gia nằm trên giường nhẹ giọng nói với hạ nhân.

“Được, thiếu gia ngài ngủ đi, ta sẽ giúp ngài trông đèn.” Hạ nhân ôn nhu mà nói.

“Ngươi đừng rời khỏi, ta sợ...” Tiểu thiếu gia lại lần nữa dặn dò.

Mấy ngày sau, trong phủ xuất hiện một hạ nhân tuổi còn nhỏ, tám tuổi, sinh cùng năm với tiểu thiếu gia, tên là Hạ.

“Ngôn nhi, đây sẽ là hạ nhân mới của con, về sau hắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho con.” Lão gia đem tiểu hạ nhân dẫn đến phòng của tiểu thiếu gia, tiếp tục nói: “Buổi tối ngủ hắn sẽ giúp con trông đèn, vậy sẽ không còn sợ bóng tối nữa .”

Tiểu thiếu gia gật gật đầu, bắt đầu đánh giá cậu bé trước mặt: Nhỏ nhỏ gầy gầy, khiếp đảm quỳ trên mặt đất, tựa hồ còn vừa mới khóc qua.

Người này phỏng chừng so với chính mình còn nhát gan hơn, bất quá đôi mắt hắn thật đẹp, đen đen tròn tròn tựa như mắt của sóc con.

Điều khiến tiểu thiếu gia không nghĩ tới chính là, tiểu hạ nhân kia cũng không sợ bóng tối, mỗi khi tiểu thiếu gia đi ngủ, hắn đều một mình trông đèn, thẳng đến khi tiểu thiếu gia ngủ say mới tắt đèn rời đi, cực kỳ an tĩnh.

5 năm sau, thiếu gia đã không còn sợ bóng tối, nhưng lại có thêm phiền não: Tình dục.

Vì thế, hạ nhân bên cạnh thiếu gia có thêm một công việc mới là giúp hắn phát tiết.

Hạ chưa từng làm trái mệnh lệnh của thiếu gia, vô luận thiếu gia có yêu cầu gì, hắn đều đáp ứng cho dù hắn cảm thấy thật xấu hổ.

Thiếu gia càng ngày càng tùy hứng, càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng vô cớ gây rối, trong nhà trên dưới lại đều dung túng hắn, sủng hắn, tùy ý để cho hắn làm càn.

Một ngày, thiếu gia mang một vị bằng hữu về nhà chơi, vị bằng hữu kia lập tức liền nhìn trúng Hạ.

“Ngôn, hay là đệ tặng hạ nhân này cho ta đi.” Vị bằng hữu kia hướng thiếu gia nói.

Hạ ở một bên sắc mặt trở nên trắng bệch, tay còn đang chăm trà không khỏi phát run, trong lòng cầu xin thiếu gia đừng vứt bỏ hắn.

“Hạ không được, huynh chọn người khác đi.” Thiếu gia cự tuyệt.

Vị bằng hữu kia nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thân thể gầy yếu , trong lòng liền ngứa.

“Cái gì? Không nghĩ tới đường đường Ngôn thiếu gia lại là một kẻ bủn xỉn! Không muốn cho ta thì ta đây liền cáo từ.” Vị bằng hữu kia lớn hơn thiếu gia hai tuổi, biết cách như thế nào mà gian xảo cướp đi đồ vật của người khác.

Thiếu gia lập tức bị chọc giận: “Ngươi muốn lấy thì lấy đi đi!Một hạ nhân hèn hạ, ta mới không để bụng!” Dứt lời, hắn lập tức liền hối hận, nhưng không cách nào thu hồi lại lời nói đó.

Ở một bên, Hạ giờ phút này đã sợ tới mức làm rơi ly khiến nó vỡ thành từng mảnh, thiếu gia trong lòng hụt hẫng một nhịp, rồi lại không có nói ra đổi ý lời nói .

“Vậy một lời đã định! Huynh đây liền mang theo hắn rời đi, ha ha ~” Bằng hữu lập tức vui vẻ ra mặt, đi về phía Hạ .

Thiếu gia e ngại tình cảm của mình dành cho Hạ, không có thu hồi lời nói của mình, nghĩ qua một thời gian lại đến phủ của vị bằng hữu đó đem Hạ đòi lại. Tuy rằng không muốn, nhưng tuổi thiếu niên ai chả có lòng tự trọng cực kỳ cao nên thiếu gia không muốn bị mất mặt.

Hạ nhìn người nọ càng ngày càng đến gần bản thân, mà thiếu gia lại cũng không nhúc nhích, biết chính mình đã trở thành một món đồ đem tặng người khác. Đôi mắt màu đen nháy mắt tràn đầy nước mắt, khuôn mặt mỹ lệ mang theo tuyệt vọng nhìn về phía thiếu gia.

Thiếu gia ra vẻ trấn định, không nghĩ đến bị ánh mắt của Hạ quấy nhiễu, vì thế cố ý nói thêm một câu: “Hạ, ngươi về sau liền đi theo hắn đi.”

“Thiếu gia...” Nước mắt của Hạ khi nghe xong câu nói của thiếu gia rốt cuộc rơi xuống.

Bằng hữu đang định mang theo Hạ rời đi, không nghĩ tới Hạ lại đột nhiên lao ra cửa phòng chạy ra ngoài, tốc độ thực nhanh.

Hai người vội vàng đuổi theo, nhưng Hạ lại nhanh hơn một bước hướng về phía hậu viện mà chạy.

Hậu viện, trước miệng giếng, Hạ dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn thiếu gia vội vàng chạy tới, trong mắt tuyệt vọng càng tăng thêm, cùng với sự đau lòng khôn siết, hắn nhảy vào trong giếng.

“Không!!!” Thiếu gia hét lên đầy sợ hãi, nhưng mà Hạ đã thả người nhảy xuống giếng.

“Mau! Mau tới cứu người!!!” Hạ nhân ở bên cạnh thấy vậy liền chạy đi kêu cứu.

Mà giờ phút này thiếu gia lại hoàn toàn ngốc, đầu óc trống rỗng, cứng đờ mà nhìn phía trước miệng giếng, trái tim tựa hồ muốn nát.

"Có người nhảy xuống giếng!!! Mau cứu người !!” Mọi người tiếp tục kêu, nhưng không ai biết nên cứu như thế nào...

Hạ đã chết, ở trước mặt thiếu gia, nhảy xuống giếng mà chết.

Xác đến khi vớt lên đã lạnh băng.

Thiếu gia đã sớm được đưa vào phòng, phòng ngừa hắn bị dọa, bằng hữu được hạ nhân hộ tống ra ngoài cũng thất hồn mà trở về phủ. Nhưng mà Hạ không còn , không có sinh mệnh, không có tương lai, không có nho nhỏ tâm nguyện cầu mong bảo hộ thiếu gia cả đời của người kia.

Từ đó, thiếu gia trở nên trầm mặc, trở nên càng thêm sợ hãi đêm tối, không dám tới gần hậu viện.

Lão gia vì muốn thiếu gia nhanh chóng quên đi bóng ma tâm lý liền cử hạ nhân dọn khỏi tòa dinh thự, hơn nữa lệnh toàn phủ trên dưới không được nhắc lại sự kiện kia.

Mười năm sau, thiếu gia trưởng thành, học thức hơn người, kinh thương có nói, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong.

Người làm mai muốn đạp vỡ cả ngạch cửa nhưng hắn lại trước sau không chịu cưới vợ, lời nói là cần kinh doanh cửa hàng trong nhà, bận tối mắt tối mũi nên không muốn đề cập đến chung thân đại sự của bản thân.

Người trong nhà sốt ruột, mỗi ngày đều khuyên hắn, hắn cũng không dao động.

Thẳng đến có một ngày, hắn đi ngang qua nơi phủ cũ hắn từng sống khiến miệng vết thương trong lòng không khỏi đau lên.

Hắn tiến vào tòa nhà, đi tới hậu viện cạnh miệng giếng, quỳ gối trên mặt đất, yên lặng chảy nước mắt.

“Hạ, ta sai rồi... Thực xin lỗi....." Thiếu gia nhiều năm chưa từng mở lòng khóc đến khàn cả giọng, như là một đứa trẻ đang nhận lỗi.

Lại qua hai năm, thiếu gia rốt cuộc không kháng cự được sự bức bách của người nhà mà chuẩn bị cưới vợ.

Trong ngày đại hôn, toàn bộ phố đều náo nhiệt, âm thanh pháo nổ không ngừng bên tai, kiệu tám người khiên đưa nương tử xinh đẹp đến trong phủ của thiếu gia.

Thiếu gia dựa theo quy củ cưới một nữ tử môn đăng hộ đối, trước khi vào động phòng hắn đã uống đến say mèm, lung lay mà đi vào tân phòng.

Cửa phòng trong nháy mắt đóng lại, đèn tắt, bóng tối bao phủ hết thảy, thiếu gia lập tức lâm vào sợ hãi vô hạn.

Từ khi Hạ chết, hắn liền rất sợ bóng tối, nhát gan giống như hồi nhỏ.

“Thiếu gia” một cái âm thanh đã lâu không được nghe thấy trong bóng đêm vang lên.

“Hạ?” Thiếu gia thế nhưng trở nên không còn sợ hãi.

“Là ta, thiếu gia, ngươi khi còn nhỏ nói qua sẽ cưới ta, cho nên ta đêm nay liền trở lại...” Thanh âm của Hạ thật ôn nhu, tựa hồ còn mang theo chờ mong cùng ngượng ngùng.

“Hạ, Hạ! Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi... Năm đó, ta còn quá nhỏ...... Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Thiếu gia trong bóng đêm sờ soạng, khóc lớn, hy vọng tìm được thân ảnh của Hạ.

“Thiếu gia, ta ở chỗ này.” Thân ảnh Hạ xuất hiện ở trong bóng tối, hồn phách màu lam nhạt như có như không, tướng mạo như cũ là mười ba tuổi, ánh mắt xinh đẹp, biểu tình ôn hòa đều không có thay đổi.

“Hạ, ta rất nhớ ngươi... Ngươi rốt cuộc chịu trở về gặp ta......” Thiếu gia ánh mắt sáng ngời, muốn ôm hạ, nhưng là thân thể lại xuyên qua.

Thiếu gia nhìn thân ảnh của Hạ, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, hắn nhìn Hạ nói: “Hạ, ta còn không có nói cho ngươi, ta năm đó, vẫn luôn thích ngươi... Hạ, ta thích ngươi... Nhưng ta lại hại chết ngươi...... Hạ, ngươi sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, phải không?”

“Không, thiếu gia, Hạ chưa từng  trách thiếu gia, bởi vì Hạ cũng thích thiếu gia...” Hạ quỷ hồn hướng thiếu gia mà nói.

“Hạ, ta muốn cưới ngươi...”

“Thiếu gia, ngươi thật sự nguyện ý sao? Ta là nam, hơn nữa... Ta đã......”

“Hạ, dẫn ta đi...”

.....................

Hạ lúc tám tuổi, là một người trông đèn vào ban đêm, hắn trong lòng phi thường sợ, nhưng nhìn đến bộ dáng thiếu gia ngủ say , liền chậm rãi lấy hết can đảm.

Rốt cuộc, thiếu gia tìm được cách không còn sợ hãi bóng tối, đó chính là ôm Hạ cùng nhau ngủ, cho dù không đốt đèn cũng không sao.

Kỳ thật, Hạ trong lòng minh bạch, thiếu gia chỉ là không đành lòng nhìn hắn một người trông đèn đến nửa đêm, cho nên mới nghĩ tới cách này. Hắn rất cảm động, nhưng hắn thẹn thùng không biết biểu lòng biết ơn như thế nào, chỉ là khuôn mặt nhỏ yên lặng đỏ lên.

Trong đêm đen, hai đứa nhỏ đều cực kỳ sợ hãi, nhưng bọn họ ôm lẫn nhau liền trở nên an tâm.

“Hạ, chờ ta trưởng thành, liền cưới ngươi qua cửa.” Thiếu gia mới tám tuổi ôm Hạ trong bóng đêm hứa hẹn.

Hạ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, lúc ấy không ai biết gả cưới là có ý tứ gì, chỉ là cảm thấy như vậy liền có thể vẫn luôn ở bên nhau.

Nhưng về sau, thiếu gia trở nên khác thường, có thể bởi vì tới độ tuổi dậy thì nên có chút táo bạo.

Khi đó, thiếu gia cố ý làm lơ sự tồn tại của Hạ , không quan tâm Hạ, không muốn cùng Hạ nói chuyện. Thậm chí lúc Hạ không cẩn thận đụng trúng hắn, hắn liền sẽ lập tức né tránh.

Nhưng mà, thiếu gia chưa bao giờ đối Hạ tức giận, hắn đối xử với Hạ so với bất luận kẻ nào đều tốt hơn.

Cho dù tới buổi tối sẽ có một vài chuyện khiến Hạ xấu hổ nhưng thiếu gia cũng chưa từng cưỡng bách, chưa từng đánh chửi. Hạ thậm chí còn có chút vui vẻ, bởi vì thiếu gia yêu cầu hắn.

Khi đó Hạ chỉ có một nguyện vọng: Vĩnh viễn bồi ở bên cạnh thiếu gia.

......

Sáng sớm sau ngày đại hôn, tân nương từ trong cơn mê tỉnh lại, đi ra tân phòng tìm tướng công.

Lúc sau, phố lớn ngõ nhỏ mọi người đều biết một tin tức: Sở gia thiếu gia Sở Ngôn sau tân hôn thì mất tích, không rõ hướng đi.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro