HỐI HẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thanh âm của nàng không thấp cũng không cao, chỉ như mặt hồ tỉnh lặng:
"Thái tử...Không, Hoàng Thượng, giờ vào triều sắp tới rồi, ngài cũng nên trở về chuẩn bị"
   Không gian lạnh ngắt, nam tử được gọi Hoàng Thượng kia dường như vô tình không nghe thấy lời nàng, vẫn một mực ôm người kia không buông, cũng không phản ứng.
"Hoàng Thượng, ngài mau vào trong, nếu không sẽ bị nhiễm phong hàn... Ngai vàng ngài khó khăn lắm mới lấy được sẽ bị dòm ngó đấy"
"..."
   Cho dù nàng nói bất cứ cái gì, Kim Tại Hưởng vẫn vững chắc không phản ứng, hết ôm ấp lại vuốt ve người trong lòng mà thủ thỉ, tựa như người kia vẫn còn sống, hắn không hề để nữ tử vào trong mắt...
   Nàng không nhìn hắn, đôi mắt màu lưu Ly hướng về một khoảng không bất định.
   Nàng biết... Hắn điên rồi! Người mình yêu chết ngay trước mắt, cảm giác bi thống đau không gì bằng đó nàng đã sớm trải qua.
"Kim Tại Hưởng, ta đã sớm cho người lựa chọn. Một là ngài vàng, hai là ái nhân. Không phải ngươi đã không ngần ngại cầu lấy ngai vàng hay sao? Giờ đã toại nguyện rồi đấy, ngươi còn ở đấy làm gì?"...
"Y hạ mình làm thiếp của ngươi, một lòng vì ngươi. Chính bản thân bị thương tổn đến đâu cũng không để ngươi mất một sợi tóc. Còn người thì sao?! Ngươi làm được gì ngoài lợi dụng hắn ra?"
   Nàng không có tức giận, tựa như gió thoảng nhưng lại là tảng đá to tướng đè lên người Tại Hưởng, hắn hướng nữ nhân rống giận:
"Điền Hiền Trí, ngươi im ngay cho ta! Nữ nhân như ngươi thì biết gì"
"Điền Chính Quốc chết rồi, y chết rồi, anh ta chết rồi. Ngươi vừa lòng chưa, ngươi giết vợ ta, bây giờ cả anh ta cũng do ngươi dùng mạng ý đổi lấy ngai vàng mà chết! NGƯỜI ĐÃ VỪA LÒNG CHƯA?!"
   Tại Hưởng hộc ra bụm máu, nền tuyết huyết lại thêm một tầng đỏ sậm
"Im...Im ngay... NGƯƠI IM NGAY CHO TA"
   Mặc cho Tại Hưởng điên cuồng nổi giận, nàng vẫn giữ nguyên thái độ cùng thanh âm băng lãnh, bàng quan trước hết thảy:
"Kim Tại Hưởng, ngươi mất y rồi. Trễ rồi, y chết rồi."
"Không, y vẫn còn sống, y đang ở bên cạnh ta. Nếu y chết rồi, ta chẳng còn lý do sống nữa."
   Nói rồi, Tại Hưởng rút một thanh đoản kiếm... Ánh sáng bạc của thanh kiếm loé lên, máu tràn ra... Kim Tại Hưởng tự sát
   Điền Hiền Trí thấy tất thảy, nàng vẫn chung thủy nhìn xa xăm như tìm kiếm bóng hình ai đó. Khoé môi nàng rỉ ra một dòng máu tươi, nàng mỉm cười
"Thôi Hữu Trịnh, nàng chờ ta..."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kim Tại Hưởng sống một đời, vì tham luyến ngôi vị Đế Vương mà mất đi Điền Chính Quốc. Lúc hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc đỡ cho mình một nhát kiếm, hắn mới biết đời này thứ quan trọng nhất đời hắn đã không còn. Biển người mênh mông, gặp được người thương đã khó mà lưỡng tình tương duyệt lại còn khó hơn gấp bội, mà Kim Tại Hưởng hắn không những đã bỏ lỡ một người mà còn đánh mất cả chân tình. Hắn hối hận, rất hối hận nhưng mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Với chút ý thức còn sót lại của mình, hắn thề rằng nếu có kiếp sau hắn nhất định bù đắp cho Điền Chính Quốc...hắn sẽ nói với ý rằng "Hắn yêu y", lời mà hắn không thể nói cho y nghe kiếp này...
🌻🌻🌻THE END 🌻🌻🌻
######################################
Oa~, đây là đoản văn đầu tay của con Bông nên tay nghề còn yếu, có sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng. Cái tên không hay lắm vì bí, mọi người cho con bé xin cái tên nhá. Kamsa🌻🌻🌻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro