1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cậu ấy là em trai của tôi, các người không được làm tổn thương em ấy.
Rất nhiều người đều biết Quý gia có một vị đại thiếu gia tên Quý Tiêu Dương. Nhưng lại có rất ít người biết Quý gia còn một vị tiểu thiếu gia tên Quý Thần Quang. Quý Thần Quang được sinh ra vào lúc rạng sáng, nhưng là sinh non. Nguyên bản là một sinh mệnh không nên tồn tại. Lục Dao cũng chính là mẹ của Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang. Cô là một diễn viên. Vừa rồi bận rộn với cái bộ phim truyền hình, đã quay chụp tốt, nếu có thể gặp may thì sẽ trở thành minh tinh sáng giá nhất. Bởi vậy cô cũng không có đặc biệt chú ý thân thể của mình, vì một lần ngất xỉu tại nơi ghi hình, được người đưa vào bệnh viện mới biết được mình đã có thai năm tháng! Vào thời điểm đó, phản ứng đầu tiên của Lục Dao là muốn phá bỏ đứa bé, vì bọn họ đã có một đứa con rồi. Đã có con nối dõi tông đường. Trong nhà đã không còn muốn có đứa nhỏ. Lúc trước ngoài ý muốn mang thai Quý Tiêu Dương, Lục Dao đã nghĩ đến việc phá thai, nhưng vì vừa mới cùng Quý Hào kết hôn nên không thể làm chuyện xằng bậy. Quý gia là một trong những đại gia tộc đứng đầu thành phố Y, Lục Dao dựa vào quan hệ của Quý gia mà đạt được giấc mộng của mình, tiến vào nghề diễn xuất. Vừa được nếm mùi vị của nghề diễn viên, Lục Dao nghĩ thế nào cũng thấy luyến tiếc, không muốn từ bỏ sự nghiệp để sinh con. Sau là vì bố mẹ của Quý Hào ra mặt. Nếu không sinh hạ đứa bé thì bọn họ cũng sẽ chặt đứt đường làm diễn viên của Lục Dao. Bất đắc dĩ Lục Dao đành tạm thời nghỉ làm diễn viên để sinh Quý Tiêu Dương. Ngày Quý Tiêu Dương được sinh ra, cả Quý gia từ lớn đến nhỏ đều rất vui mừng. Rồi cả họ hàng thân thích đều cố ý tới bệnh viện để chúc phúc, tặng hoa, tặng quả. Quý phụ và Quý mẫu cười rạng rỡ nắm tay đứa nhỏ, không cần nói cũng biết có bao nhiêu cao hứng. Quý phụ lại hưng phấn phất tay tuyên bố: Tất cả nhân viên của Quý thị được nghỉ phép ba ngày! Có cảm giác giống như hoàng đế ở thời cổ đại cho dân chúng nghỉ quốc khánh. Vì vậy cơ hồ toàn bộ thành phố Y đều biết Lục Dao đã sinh hạ đại thiếu gia cho Quý gia tên Quý Tiêu Dương. Là tâm can bảo bối của Quý gia! Ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ bay! (Vũ Vũ: -_-) Thời điểm mà Lục Dao sinh Quý Tiêu Dương, trong lòng tràn đầy oán hận. Bất quá bởi vì mới vào nghề, Lục Dao nửa điểm danh tiếng cũng không có, cho nên rời khỏi nghề năm tháng cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa Quý Tiêu Dương sinh ra đã có ngũ quan tinh xảo, không quá mập mạp, tính tình lại nhu thuận. Bởi vậy Lục Dao đối với đứa con này vẫn là phi thường thích. Kỳ thật là bởi vì Quý phụ cùng Quý mẫu nhìn đến cháu của mình đẹp như vậy thì rất thích, dùng quan hệ của mình lấy được cho Lục Dao một vai diễn phụ thứ hai. Làm cho sự nghiệp diễn viên của Lục Dao rốt cục cũng khởi sắc. Lục Dao nhân cơ hội không dễ gì có được này cố gắng biểu hiện thật tốt. Sau đó lại tiếp tục nhận hai phim nữa. Rốt cục sau một năm đã có thể lấy vai nữ chính trong phim truyền hình. Điều này làm cho Lục Dao hưng phấn không thôi. Nhưng khi mọi việc đều tiến triển tốt đẹp thì chính mình lại mang thai… Lục Dao lần này cái gì cũng không nguyện ý lưu lại đứa nhỏ. Đã có một đứa con tốt đẹp nhất, như vậy là đủ rồi. Cho nên sau khi Lục Dao tỉnh lại liền gọi bác sĩ vào nói với hắn mình muốn phá thai. Nhưng vị bác sĩ lại lắc lắc đầu. Có hai nguyên nhân. Một là vì cái thai được năm tháng, đã muốn thành hình, làm như vậy khác gì tàn nhẫn giết chết một sinh mệnh nhỏ bé. Tiếp nữa nếu đem thai nhi phá bỏ, Lục Dao cũng phải nằm trên giường bệnh hai tháng thì mới có thể hoàn toàn bình phục. Vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục diễn tiếp bộ phim truyền hình kia. Lục Dao nghe xong, suy nghĩ một lúc, quyết định không phá bỏ cái thai. Ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào việc quay chụp. Một chút cũng không ý thức đến việc mình đang mang thai gần sáu tháng. Đến khi cái thai được chín tháng thì việc quay phim cũng kết thúc tốt đẹp. Ngày đó, Lục Dao rất cao hứng cùng đồng nghiệp uống rượu. Sau khi uống rượu thì không cẩn thận đụng phải cạnh bàn, nháy mắt liền ngất xỉu. Sau khi được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ tận lực suốt mười mấy giờ, cuối cùng đến rạng sáng, Quý Thần Quang rốt cục cũng được sinh ra. Bất quá bởi vì Lục Dao trong lúc mang thai không hề chú ý nghỉ ngơi cùng bồi dưỡng thân thể nên đứa nhỏ sinh ra vô cùng yếu ớt, đến cả tiếng khóc cũng không có. Hô hấp lại mỏng manh như tùy thời đều có thể biến mất. Quý Hào tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay bác sĩ, nhìn đến khuôn mặt nhăn nhó, bộ dáng dở sống dở chết, tâm tình cao hứng đều biến mất vô tung vô ảnh, gần như là nhìn thoáng qua liền đem đứa nhỏ thả lại trong tay hộ sĩ. “Sinh vào lúc rạng sáng. Vậy gọi là Thần Quang đi!” Tùy thời cấp cho đứa nhỏ một cái tên liền chạy đi tìm vợ của mình. Quý Thần Quang thân thể yếu ớt, vào thời điểm rạng sáng liền sốt cao không ngừng. Viện trưởng cũng bị Quý Hào kêu đi xem cho Lục Dao nên hộ sĩ đem Quý Thần Quang đưa vào phòng sơ sinh cũng liền vội vàng bỏ đi. Bởi vì Quý Hào phân phó cô đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho Lục Dao. Bác sĩ nói bởi vì Lục Dao lúc mang thai không chú ý bổi bổ thân thể nên sau khi sinh cần an dưỡng, không thì sẽ lưu lại bệnh căn rất khó chữa. Mọi người đều xoay quanh Lục Dao tìm hiểu bệnh tình. Mà không ai chú ý đến Quý Thần Quang yếu ớt đang sốt cao không ngừng nằm trong phòng sơ sinh. Vì không thể khóc thành tiếng, thật vất vả mới kêu ra tiếng vang rất nhỏ nhưng đáng tiếc, không hề có ai ở gần đó… Rạng sáng lúc sáu giờ năm mươi, Quý Tiêu Dương theo ông bà nội chạy tới bệnh viện. Khi vào phòng bệnh, đại thiếu gia Quý Tiêu Dương bảy tuổi liền đảo ánh mắt nhanh như chớp nhìn một vòng cả căn phòng nhưng lại không thấy em trai của mình. Vì thế chạy tới bên chân Quý Hào, nắm tay mập mạp bé nhỏ kéo kéo “Ba ba, em trai của con đâu?” Đối với đứa con ưu tú này của mình, Quý Hào phi thường tự hào, cũng rất yêu thương Quý Tiêu Dương cho nên khi thấy con đứng bên chân mình, liền ngồi xuống đem đứa con bảo bối ôm vào lòng “Em trai ở phòng sơ sinh chứ đâu!” ”

Ba ba, mang con đến phòng sơ sinh đi, con muốn xem em trai!” Thanh âm Quý Tiêu Dương mềm mềm, lúc này lại mang theo một tia cầu xin. Ánh mắt nhu thuận nhìn Quý Hào. Quý Hào lập tức liền xoay người ôm Quý Tiêu Dương hướng đến phòng sơ sinh. Vì thế chúng ta có thể hiểu tính mạng của Quý Thần Quang xem như là được Quý Tiêu Dương cứu. Hai cha con vào phòng sơ sinh, đến trước mặt Quý Thần Quang thì mới phát hiện đứa bé nho nhỏ đang sốt cao. Liền chạy nhanh đi gọi bác sĩ đến. Sau ba giờ cấp cứu, mạng của Quý Thần Quang đã được cứu về. Đáng tiếc bởi vì phát hiện muộn, hơn nữa thân thể của Tiểu Thần Quang căn bản không tốt, phi thường suy yếu. Bởi vậy, đầu óc chỉ còn một nửa chỉ số thông minh so với người thường. Về phần thấp đến trình độ nào thì chỉ có thể chờ cậu bé lớn lên mới biết. Hiện tại không thể đoán biết được. Bác sĩ nói chỉ số thông minh có thể sẽ chỉ dừng lại ở mức trẻ con, cũng thể tăng lên theo số tuổi của cậu bé, đây là một chuyện không lường trước được… Quý Hào vừa nghe xong lời này, trên mặt nháy mắt liền phủ kín hàn băng, ở trong lòng đã không thích đứa con nhỏ này. Bây giờ nó lại là cái dạng này liền càng thêm chán ghét, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Quý phụ Quý mẫu đứng sau nghe thấy vậy, nguyên bản khuôn mặt tràn ngập vui mừng, giờ đây liền biến mất. Quý gia bọn họ là một đại gia tộc trong thành phố Y, như thế nào có thể dễ dàng lưu giữ sự tồn tại dơ bẩn này. Tiểu Tiêu Dương ghé vào giường trẻ con, dùng bàn tay bé nhỏ mập mạp chọc chọc hai má phấn nộn của em trai, trên mặt cười đến cao hứng. Hoàn hảo, em trai không có việc gì. Em trai ngủ thực ngoan a, cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ, sờ lên mềm mềm, rất khả ái. “Em ơi~ Anh là anh trai của em đây, anh tên là Quý Tiêu Dương nga~” Thanh âm Tiểu Tiêu Dương mềm mềm, nhẹ nhàng tinh tế nói với Quý Thần Quang đang ngủ say. Trong mắt, khóe miệng, tất cả đều không thể giấu được hưng phấn. Không biết khuôn mặt em trai khi hôn lên cũng mềm mềm thoải mái không ha? Quý Tiêu Dương vuốt vuốt khuôn mặt của Quý Thần Quang, thầm nghĩ. Ánh mắt nhanh như chớp vừa chuyển, em trai của mình đương nhiên là phải thoải mái. Giống như ông bà nội thường xuyên hôn mình vậy. Nghĩ thế, Quý Tiêu Dương liền đứng lên, cúi thân thể nho nhỏ của mình xuống, hôn lên hai má Quý Thần Quang. Thiệt mềm, thiệt thơm nha, rất thoải mái! Cảm giác chưa đủ, Quý Tiêu Dương lại liên tục hôn thêm hai cái nữa. Ánh mắt trong suốt nhìn Quý Thần Quang đang ngủ say “Em ơi, mặt của em hôn lên cảm giác thật tốt! Về sau phải thường xuyên cho anh hôn nga~” Cũng không quản Quý Thần Quang nghe có hiểu hay không, Quý Tiêu Dương hưng phấn tự nói. Đây là em trai của cậu, cậu hiện tại đã là anh hai. Loại cảm giác này thật tốt! Tiểu Tiêu Dương đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được làm anh hai thì bên tai chợt nghe đến tiếng nói lạnh lùng của ông nội. Phải đem em trai của cậu cho đi… Tiểu Tiêu Dương vừa nghe xong liền nổi giận. Đây là em trai của cậu, cô giáo nói làm anh hai là phải bảo vệ em trai của mình. Cậu hiện tại sẽ bảo vệ tốt em trai của mình, không thể để cho người khác cướp đi. Em trai là của cậu! Như thế nào có thể đem cho người khác. Ông bà nội, còn có ba ba thật là đáng giận… Quý Tiêu Dương lập tức liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản là một màu trắng nõn vì tức giận mà đỏ bừng lên, thanh âm có chút bén nhọn “Em ấy là em trai của con. Là em trai của Quý Tiêu Dương con. Cả đời đều là em trai của Quý Tiêu Dương con! Ông nội, bà nội, ba ba, các ngài thật là xấu, như thế nào có thể đem em trai tặng cho người khác! Em ấy là em trai của con, cả đời đều là em trai của Quý Tiêu Dương con!”
Chương 2. Em trai là phải được anh hai bảo vệ từ nhỏ
Quý phụ Quý mẫu còn có Quý Hào nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của con, trong khoảng thời gian ngắn đều không có phản ứng. Đều có chút trợn mắt há mồm nhìn Quý Tiêu Dương.

Có điểm không nói nên lời, Tiêu Dương từ nhỏ tính tình thực ôn hòa bình tĩnh, bảy năm trôi qua chưa bao giờ thấy cậu nổi giận như vậy. Lúc còn nhỏ cũng thực nhu thuận, không khóc, không nháo cho nên mới có thể giành được sự yêu thương chăm sóc của Quý phụ Quý mẫu.

Nhưng là hiện tại……

Quý Hào là người đầu tiên phản ứng được, đi đến trước mặt Quý Tiêu Dương, ngồi xổm xuống vuốt tóc con trai “Tiêu Dương ngoan, chúng ta như thế nào có thể đem em trai cho đi chứ, chính là bởi vì ba mẹ bận quá, không có thời gian chăm lo cho em trai nên mới tạm thời tìm người chăm sóc nó!”

Quý Tiêu Dương lùi về sau từng bước, trừng mắt nhìn Quý Hào “Ba ba, ba nói dối!” Thanh âm bén nhọn chói tai “Ba thường xuyên nói cho con biết làm người là phải giữ chữ tín, nhất là thương nhân thì càng cần phải có! Nhưng là ba hiện tại nói dối con, ba là người dối trá!”

Nói xong, Quý Tiêu Dương liền đến trước giường trẻ con của Quý Thần Quang, thân thể gắt gao bảo hộ ở phía trước, ánh mắt mang theo vẻ quật cường nhìn ba người lớn trước mặt. “Em ấy là em trai của con. Các ngài không có quyền cướp đoạt quyền làm anh hai của con. Mặc kệ tương lai em ấy trở thành thế nào, em ấy vẫn là em trai mà con yêu thương nhất! Em trai là phải được anh hai bảo vệ từ nhỏ! Các ngài ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đem em trai tách ra khỏi con!”

Quý phụ Quý mẫu nhìn cháu trai bảo bối của mình, trong mắt lóe lên vui mừng. Tiêu Dương của họ lớn lên nhất định sẽ là một nhân tài! Tuổi còn nhỏ mà đã biết bảo vệ quyền của mình. Ân, tốt lắm, tốt lắm! Quý gia giao cho nó, khẳng định có thể có được huy hoàng.

Quý phụ nghĩ vậy trên mặt liền mang theo một nụ cười “Được! Vậy nghe theo quyết định của Tiêu Dương đi, giữ Quý Thần Quang lại!”

Quý Hào thấy cha mình đã mở miệng liền không nói gì nữa. Cười nói với Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, vậy chúng ta đáp ứng con, giữ lại em trai của con. Hiện tại cùng ba ba đi ăn cơm nhé? Con cùng ông bà nội đến sớm như vậy, khẳng định chưa ăn gì!”

Quý Tiêu Dương quay đầu lại nhìn em trai của mình. Em trai của cậu khả ái như vậy, ông nội bà nội ba ba bọn họ như thế nào sẽ không thích em trai? Vươn tay sờ sờ khuôn mặt mềm mềm nộn nộn của Quý Thần Quang, đáy mắt lóe lên tia kiên định: Em trai yên tâm, anh hai sẽ bảo vệ em!

“Đến đây Tiêu Dương. Nghe ba ba con nói rồi đấy, đi ăn sáng cùng ông nội nào!” Quý phụ thấy Quý Tiêu Dương cả nửa ngày cũng không trả lời liền đi tới bên người cậu ngồi xổm xuống, ôm cậu vào lòng. Trên mặt còn đang hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ. Cháu trai bảo bối của ông~ càng nhìn càng thấy vừa lòng.

“Được ạ!” Quý Tiêu Dương lên tiếng. Để cho ông nội bế mình ra khỏi phòng sơ sinh, đầu gối ở trên bả vai ông nội, ánh mắt vẫn hướng về phía giường của em trai.

May mắn có sự kiên trì của Quý Tiêu Dương mà Quý Thần Quang tránh không phải làm cô nhi.

Ba ngày sau, Lục Dao xuất viện. Nguyên bản cách ngày xuất viện còn đến nửa tháng, nhưng là Lục Dao kiên trì, nói không thích mùi của bệnh viện. Quý Hào luôn luôn sủng ái vợ của mình, nghĩ nghĩ một chút liền đáp ứng. Tìm một y tá chuyên nghiệp về nhà chăm sóc Lục Dao.

Lục Dao xuất viện thì tự nhiên Quý Thần Quang cũng phải xuất viện theo. Tại thời điểm này mọi người đều nghĩ đến việc thân thể Quý Thần Quang rất yếu, căn bản là không thích hợp xuất viện. Viện trưởng đang định mở lời thì đã bị Lục Dao cản lại.

Đối với đứa con nhỏ của mình, Lục Dao chính là hoàn toàn chán ghét. Nếu không phải có đứa con này thì bộ phim truyền hình của cô càng thêm hoàn mỹ. Bởi vì bụng từ từ lớn lên, cuối cùng có một đoạn cô không thể mặc quần áo bó eo, thiếu chút nữa tiến độ bị trì hoãn. Thiếu chút nữa thì sự nghiệp vừa có khởi sắc của cô bị đứa bé làm hỏng.
Mỗi lần nhớ đến việc này cô liền thấy buồn bực không thoải mái. Cô hiện tại ngay cả một cái liếc mắt đều không thèm cho đứa trẻ kia.

Ngày đó xuất viện, Quý Tiêu Dương nguyên bản là muốn đến xem nhưng vì ngày nghỉ đã hết, không thể không đến trường. Thời điểm lên xe, Lục Dao nhìn thoáng qua y tá trong tay ôm Quý Thần Quang, khuôn mặt nho nhỏ đầy nếp nhăn kia làm cho cô càng thêm chán ghét vài phần.

Nhớ năm đó khi cô sinh hạ Tiêu Dương là một đứa nhỏ tinh xảo xinh đẹp, hoàn toàn kế thừa vẻ ngoài của cô cùng Hào. Không hề giống đứa nhỏ này, liếc mắt một cái sẽ không muốn nhìn đến lần thứ hai.

Lúc này Lục Dao không hề nghĩ đến Quý Thần Quang bị như thế này hết thảy đều là từ cô mà ra. Nếu khi mang thai Quý Thần Quang cô chịu dừng công việc, giống năm đó hảo hảo mang thai Quý Tiêu Dương mà ở nhà dưỡng thai thì khi sinh hạ Quý Thần Quang khẳng định sẽ là một đứa nhỏ mười phần xinh đẹp.

Quý Hào cảm giác được vợ mình mất hứng “Làm sao vậy?” Đem Lục Dao ôm vào lòng.

“Vì cái gì nhất định phải giữ nó lại!” Thanh âm Lục Dao rất lãnh đạm.

Quý Hào sửng sốt, nhất thời hiểu được “Là vì Tiêu Dương, thằng bé kiên quyết không để chúng ta đem Thần Quang cho đi! Cuối cùng ông nội phải đáp ứng”

Nghe được là do đứa con bảo bối của mình. Lục Dao mặc dù không cam lòng cũng không nói cái gì nữa. Cô còn phải dựa vào đứa con bảo bối này để có được chút lợi từ ba mẹ chồng. Từ khi được làm diễn viên chính, Lục Dao phát hiện chính mình đã không thể dứt bỏ cái loại cảm giác lâng lâng vui sướng, cao cao tại thượng này. Đúng rồi, phải nghĩ biện pháp để nói với ba mẹ kiếm thêm một vai nữ chính nữa cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei