11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11. Em ơi, nhanh lớn lên đi!

Quý Thần Quang vẫn như trước ngồi chơi món đồ chơi mới, hoàn toàn không biết tâm tình của anh hai mình lúc này. Cao hứng đến nỗi hai chân cũng vung vẩy loạn lên. Hảo khả ái~ Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn, không vui trong lòng cũng biến mất. Em trai cao hứng là tốt rồi.

Ánh mắt bắt đầu xem xét các món đồ chơi khác, nhìn xem có cái gì có thể cho em ấy chơi không. Đột nhiên đi qua một gian bán xe đẩy trẻ con, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Đối với hai người bên cạnh nói một câu “Chúng ta qua bên kia xem!” Đi tới nơi bán xe đẩy trẻ em. Quý Thần Quang phỏng chừng là đã chơi chán rồi, ánh mắt nhanh như chớp liền chuyển về phía trước tìm kiếm thân ảnh Quý Tiêu Dương. Vươn tay khua loạn với bóng dáng Quý Tiêu Dương, khua một hồi mới phát hiện Quý Tiêu Dương không có quay đầu ôm bé. Cái miệng nhỏ nhắn liền mếu máo. Rốt cục phát ra tiếng khóc đầu tiên từ khi sinh ra.

Quý Tiêu Dương đang chuẩn bị xem xe đẩy trẻ em thì chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Biểu tình nhất thời dại ra một chút. Trong lòng nghĩ không biết là trẻ con nhà nào….. Bất giác phát hiện hình như thanh âm này ngay đằng sau mình…..


Nhanh chóng quay người lại liền nhìn thấy đứa em trai bảo bối của mình đang khóc đến đỏ bừng cả mặt. Đôi mắt sang long lanh đong đầy lệ nhìn cậu. Nhanh chân đến bên cạnh xe đẩy, ôm lấy em trai, lạnh lùng nhìn đến hai người phía sau “Đây là có chuyện gì xảy ra?” Em trai của cậu luôn luôn thực nhu thuận, không khóc cũng không nháo.

Hai người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ cũng không hiểu tiểu thiếu gia vì cái gì lại khóc…..

Thực kỳ quái, khi Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang thì bé lại không khóc nữa. Lửa giận trong lòng Quý Tiêu Dương giảm xuống một chút, nhìn về phía Quý Thần Quang ở trong lòng “Em à, ngoan nào, không khóc nữa, anh hai mua xe đẩy cho em. Mau nhìn xem, có thích cái kia không?” Lấy tay cẩn thận lau nước mắt cho Quý Thần Quang. Trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái. Không thoải mái…. có điểm đau. Không thể nhìn em trai mình khóc.

Quý Thần Quang vừa mới khóc, mắt vẫn còn vương nước mà khi được Quý Tiêu Dương ôm thì cái miệng nhỏ nhắn liền cười rộ lên. Đôi mắt mở to nhìn về phía những chiếc xe đẩy, cánh tay nhỏ bé khua loạn không ngừng.

Quý Tiêu Dương cẩn cẩn dực dực đem Quý Thần Quang ôm vào lòng, đi tới trước mấy cái xe đẩy “Em à, thích cái nào thì bắt lấy nhé. Anh hai mua cho em!” Cánh tay nhỏ bé của Quý Thần Quang liền trực tiếp bắt lấy một cái xe đẩy màu lam, cánh tay dùng sức lay lay, mấy đồ chơi trên xe liền kêu đinh đang. Cái miệng nhỏ nhắn cười càng thêm vui vẻ.

“Em trai thích cái này. Vậy chúng ta liền mua cái này!” Xoay người thản nhiên nói với hai người ở phía sau một câu “Mua cái xe này!” Chuẩn bị ôm em trai đi xem các món đồ chơi khác, ai biết bàn tay nhỏ bé của Quý Thần Quang gắt gao nắm chặt chiếc xe không buông, còn dùng sức lay lay. Một mình chơi đùa vui vẻ.

Quý Tiêu Dương liền cảm thấy rối rắm…. Một người bán hàng hiển nhiên là đã nhìn thấy, đi tới bên người Quý Tiêu Dương “Cậu có thể thanh toán chiếc xe đẩy này trước, sau đó liền có thể sử dụng!”

“Các người đi thanh toán đi!” Quý Tiêu Dương nghe vậy liền quay lại gật đầu với hai người phía sau.

Một trong hai người theo người bán hàng đến chỗ thu ngân, không đến một phút liền trở lại “Có thể sử dụng rồi thưa thiếu gia!”

Quý Tiêu Dương cười cười gật đầu, nhìn Quý Thần Quang trong lòng “Em à, bây giờ anh hai sẽ đặt em vào đây đẩy em đi chơi nhé!” Đi tới bên xe trẻ con, cẩn cẩn dực dực đặt Quý Thần Quang vào bên trong. Quý Thần Quang vừa ngồi vào, cánh tay nhỏ bé liền với lấy mấy món đồ chơi treo trong xe, bốn phía lập tức vang lên thanh âm đinh đinh đang đang.

Quý Tiêu Dương đẩy xe trẻ con, thấy cái gì có thể chơi vui đều đem đặt vào trong xe. Quý Thần Quang ngồi trong xe chơi cái này một chút, lại chơi cái khác một chút….. Thẳng đến khi đi hết trung tâm thương mại, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cười vui vẻ. Trong lòng Quý Tiêu Dương phá lệ thoải mái….

Thẳng đến khi phải lên xe, Quý Tiêu Dương mới đưa Quý Thần Quang ra khỏi xe đẩy. Tiểu Thần Quang liền không vui, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo….. Quý Tiêu Dương nhanh chóng đem mấy món đồ chơi trong xe trẻ con đặt vào chỗ ngồi để cho Tiểu Thần Quang chơi. Lúc này Quý Thần Quang mới cười rộ lên, cao hứng chơi đùa….. Còn thường phát ra thanh âm “y nha”…..

Quý Tiêu Dương vẫn chú ý để Tiểu Thần Quang không ngã sấp xuống. Hôm nay đã mua rất nhiều đồ…… Sữa bột cùng một số đồ ăn cho trẻ sơ sinh đều mua. Còn mua rất nhiều đồ chơi cùng quần áo. Bất cứ cái gì em trai có thể dùng Quý Tiêu Dương đều mua hết. Em trai là của cậu. Tất cả vật dụng của em trai cậu đều muốn tự mình mua. Cậu không thích người khác nhúng tay vào!

Chính là đến khi nào thì em trai có thể gọi hắn một câu anh hai chứ! Tối qua có lên mạng tra một chút về vấn đề nhận thức của trẻ con. Trẻ con bình thường đều đến một tuổi là có thể bắt đầu nói chuyện…… Không biết đến lúc em trai được một tuổi có thể hay không gọi cậu một tiếng anh hai…..

Chăm chú nhìn em trai đang chơi đùa, ghé sát vào Quý Thần Quang đang cao hứng, Quý Tiêu Dương nghĩ: Em ơi, nhanh lớn lên đi!
Chương 12. Em trai học cách nói chuyện! Câu nói đầu tiên là gọi anh hai!

Quý Tiêu Dương mang Quý Thần Quang về nhà, còn ở lại chơi cùng bé hai ngày. Rồi sau đó lưu luyến không rời ra khỏi khu dân cư cao cấp Thu Vũ, về nhà của ông nội. Nghỉ hè này cậu có rất nhiều chương trình phải theo học, tất cả đều do ông nội an bài, bao gồm cả huấn luyện quân sự…..

Một năm này, sinh nhật tám tuổi của Quý Tiêu Dương cũng bị bỏ qua vì chương trình học quá nhiều…..

Những ngày bận rộn thường trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái một năm nữa đã qua, Quý Tiêu Dương được chín tuổi. Một năm nay, mỗi lần gặp em trai đều chỉ có thể vội vàng nhìn một cái rồi lại đi. Ông nội luôn nói cậu không cần phải đi gặp em trai mà nên dùng thời gian đó nghỉ ngơi nhiều một chút…..


Nhưng là những lúc như vậy Quý Tiêu Dương đều trầm mặc không nói gì, rồi sau đó vẫn làm như trước. Cứ có chút thời gian rảnh là liền chạy đến khu dân cư cao cấp Thu Vũ.

Như thế nào có thể không gặp em trai chứ….. Mỗi lần khi thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi, mỗi khi chương trình học ngập đầu, mỗi khi muốn buông tha hết thảy, cậu đều đến nhìn em trai một cái. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn tươi cười của em trai, vuốt khuôn mặt mềm mềm, ôm thân thể nho nhỏ ấy vào lòng, cảm nhận được đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mình. Đó chính là lúc mà mọi cảm xúc phản kháng đều biến mất. Chỉ còn là cảm giác ấm áp thoải mái.

Cậu rất muốn gặp em trai, nghĩ thì cũng thấy có điểm khác thường….. Chỉ cần thời gian lâu một chút mà không được gặp em trai là cậu liền cảm thấy thực dễ dàng nổi giận, thực dễ phát hỏa…. Cậu rất muốn gặp em trai. Trong đầu toàn bộ đều là ý niệm đó. Có một lần sau khi hoàn thành trận đấu, cậu liền suốt đêm trở về thành phố Y. Nửa đêm liền chạy đến chỗ ở của ba mẹ.

Sau đó, ông nội liền nổi giận, đánh cậu mười gậy. Tuy rằng rất đau nhưng là so với không được gặp em trai mà nổi điên thì Quý Tiêu Dương liền cảm thấy không sao cả….

“Ông nội, bà nội, con muốn đến chỗ ba ba ạ!” Quý Tiêu Dương chín tuổi bởi vì hai năm huấn luyện quân sự mà vóc dáng đã cao đến một mét sáu. Trên mặt đã bắt đầu xuất hiện nét suất khí. Môi hơi nhếch, mắt sắc, có hơi thở nghiêm túc như quân nhân bình thường, bất quá lại che dấu rất tốt, rất khó phát hiện. Trên người là khí chất của một quý tộc tao nhã. Còn có vài phần thản nhiên ôn hòa, khóe miệng cười lãnh đạm. Rất là hấp dẫn ánh mắt người khác.

Quý phụ nhìn cháu trai đứng trước mặt mình, đáy mắt tràn đầy tán thưởng. Quý gia có được một cháu trai như vậy, xem như là tổ tiên tích đức. Buông báo trong tay “Được, hai năm nay con cũng chưa qua bên đấy. Lần này liền ở vài ngày đi, mấy ngày trước ba mẹ con còn luôn nhắc đến con với ta”

“Con cảm ơn ông nội!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên sự kích động. Nhưng ngữ khí vẫn như trước thực bình tĩnh vững vàng. Cậu đã học được cách ngụy trang chính mình! Nếu quan điểm của cậu cùng ông nội là giống nhau, cậu sẽ cố gắng nhớ thật kỹ, học thật tốt.

“Ân, Tiêu Dương đi trên đường phải cẩn thận!” Bà nội ở một bên cười tươi.

“Con biết rồi ạ. Thưa ông nội bà nội, con đi đây ạ!” Nói xong Quý Tiêu Dương liền xoay người rời đi. Ra khỏi biệt thự ngồi lên xe, khóe miệng Quý Tiêu Dương rốt cục cũng xuất hiện nét cười hưng phấn. Lần này có thể hảo hảo chơi cùng em trai rồi. Đã hai năm rồi chưa có hảo hảo cùng em trai nói chuyện, chơi đùa.

Xe đi rất nhanh, không đến nửa giờ đã đến khu dân cư cao cấp Thu Vũ. Quý Tiêu Dương không đợi lái xe mở cửa giúp mình đã lao xuống xe. Lấy chìa khóa mở cửa. Vừa vào phòng khách liền thấy em trai đang ngồi trên mặt đất chuyên tâm chơi những món đồ chơi lần trước. Cái miệng nhỏ nhắn tươi cười hớn hở không ngừng.

Bảo mẫu ở một bên quét nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa liền ngẩng đầu “Thiếu gia, cậu đã tới ạ!”

“Ân!” Quý Tiêu Dương thản nhiên gật gật đầu. Đi tới chỗ em trai ngồi. Lặng lẽ đến phía sau Quý Thần Quang, đưa tay ôm thân thể nho nhỏ vào lòng, quay mặt hung hăng hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn “Em à, biết anh là ai không nào?”

“Anh hai!” Phòng khách im lặng vang lên một tiếng trẻ con trong trẻo còn mang theo mùi sữa.

Mặt Quý Tiêu Dương dại ra….. Em trai vừa mới nói chuyện. Gọi cậu là anh hai……

Chính mình đã khát vọng hai năm, nay em trai cậu rốt cục cũng nói được. Ba mẹ cùng ông bà nội bởi vì em trai đã hai tuổi mà không nói được liền nghĩ em ấy là một đứa trẻ câm điếc. Càng thêm không muốn để ý tới em ấy. Nhưng là cậu mặc kệ, không cần biết em ấy có nói được hay không, em ấy vẫn là em trai của cậu. Cậu đã nói qua là sẽ mãi mãi bảo vệ em trai……

“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, có thể nói…..” Thanh âm của bảo mẫu đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương ôm em trai vào lòng, mặt đối mặt với em “Em à, có thể gọi anh hai một lần nữa không?”

“Anh hai!” Lần này là một tiếng gọi rất rõ ràng. Quý Thần Quang mở to đôi mắt đen bóng, ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, cái miệng thật cao hứng cười rộ lên. Hai tay gắt gao quàng lên cổ cậu “Anh hai!” Lại gọi thêm một lần. Còn học theo Quý Tiêu Dương hôn một cái đầy nước miếng lên mặt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei