Chương 17: Khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Liễu Du Sinh nói muốn đến xem nơi ở của Liễu Dư Thiệu, anh em xa cách lâu ngày nhiều chuyện cần nói, cậu hy vọng có thể hàn huyên trọn vẹn, Liễu Dư Thiệu cũng đồng ý.

Ra đến cửa nhà hàng, Liễu Du Sinh nhận ra phu xe nhà Chu Diệu Hoa đang chờ bên ngoài, có chút phẫn nộ vì bị theo dõi, nhưng phần nhiều là cảm động trước sự quan tâm của ai kia.

Mặc kệ Chu Diệu Hoa có phiền toái thế nào, người phu xe kia cũng vô tội, Liễu Du Sinh vừa ra cửa, hắn đã chạy đến khom mình chào. Cậu hỏi: "Lão Lục, anh nãy giờ ở bên ngoài chờ tôi sao?"

Người phu xe không biết quan hệ khó nói của Chu Diệu Hoa và Liễu Du Sinh, lại phi thường sùng bái phần tử tri thức, vẫn luôn đối xử với vị Liễu thiếu gia từng là du học sinh này vô cùng tôn trọng. Gió sông không nhỏ, trời lại tối dần, sương lạnh dâng đầy trong không khí, hắn vừa xoa tay tìm hơi ấm, vừa cười đáp: "Sợ tiên sinh đi bộ về đường xa sẽ mệt, chốn này lại không tiện đón xe, tôi luôn đứng đây đợi đón ngài."

Đối mặt với người giản dị chân thành như thế, chút bực mình về Chu Diệu Hoa cũng tan đi, cậu đưa tiền cho hắn, nói: "Tôi định đến nhà em trai gần dây, không cần ngồi xe, anh cầm ít tiền về ăn cơm chiều, uống bát canh nóng cho ấm bụng."

Phu xe không nhận tiền của Liễu Du Sinh, còn nói: "Ban nãy lúc hai người ăn, tôi đã qua hàng bên kia làm hai bát hoành thánh rồi, bây giờ ăn không vô, hai vị cứ đi trước đi, tôi theo sau, biết đâu chốc nữa lại cần đi xe."

Liễu Du Sinh khuyên mãi chẳng được, đành để người nọ cùng đến chỗ ở của Liễu Dư Thiệu. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không cảm thấy lạnh lẽo lắm.

Liễu Dư Thiệu hỏi về những việc khi Liễu Du Sinh đã trải qua khi xuất ngoại, cậu nói sơ một ít, rằng việc du học giúp bản thân mở rộng nhãn giới, nhưng cũng có đôi chỗ không tốt đẹp lắm. Liễu Dư Thiệu cũng đơn giản kể về mấy năm qua, quá nửa thời gian phải sống chui sống nhủi, thường xuyên bị đe dọa tính mạng, nhưng gã không nản lòng thực hiện lý tưởng của mình. Càng tiếp xúc với cái khổ, cái nghèo của nhân dân, gã càng thấm thía sự cơ cực, gian lao của họ, khao khát được giải thoát họ khỏi những gông cùm đau thương ấy càng cháy bỏng mãnh liệt thêm.

Lần gặp mặt trước đây, Liễu Dư Thiệu vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết với cách mạng như thế, nhưng thay cho nét cuồng loạn có phần mù quáng của tuổi trẻ, gã bây giờ điềm tĩnh hơn, mà cũng trầm lắng hơn. Điều này khiến Liễu Du Sinh khẳng định, người em họ của mình đang ngày đêm chiến đấu cho một lý tưởng cao đẹp cho dân, cho nước, chứ không vì bị người khác kích thích như trước đây.

Đi một lúc mới đến khách sạn Liễu Dư Thiệu đang ở. Giờ thì Liễu Du Sinh đã hiểu vì sao mình chưa từng nghe qua cái tên "Khách sạn Huy Hoàng" này, nó thật không tốt đẹp cho lắm. Thành Đô vốn luôn thiếu ánh mắt trời, nơi ấy còn nằm trong góc khuất, phòng ốc tối tăm cộng với độ ẩm quá cao, trở thành một mùi mốc nhàn nhạt đón chờ khách đến.

Liễu Dư Thiệu không cảm thấy quẫn bách vì nơi ở ẩm ướt nhỏ hẹp này của mình, gã nói: "Hiện tại tổ chức cạn kiệt tài chính, ở được chốn này đã là tốt lắm rồi."

Liễu Du Sinh vừa nghe đã hiểu lần này hắn đến Thành Đô hẳn là vì công việc, mà loại chuyện chính trị này cậu không tiện hỏi. Hơn nữa Liễu Du Sinh không có tiền, còn phải ăn nhờ ở đậu, chẳng cách nào giúp em trai chuyển phòng, mà da mặt bản thân cũng chưa dày đến mức dắt em trai về nhà Chu Diệu Hoa.

Hai người nói chuyện, Liễu Dư Thiệu kể về người vợ đã qua đời của mình, đề tài này phi thường nhạy cảm, Liễu Du Sinh im lặng lắng nghe lời tự thuật trầm thấp như tiếng muỗi kêu của gã. Thời loạn lạc, tình yêu rất đẹp, nhưng cái đẹp ấy lại vô cùng mong manh, tựa cánh chuồn chuồn nhẹ lướt qua, yếu ớt và chóng vánh. Nhân thế rối ren, tình xa cách hay sinh ly tử biệt âu cũng thường, nhưng người sống còn dằn vặt đau khổ hơn kẻ qua đời rất nhiều. Liễu Dư Thiệu còn nói hắn có một đứa con, giờ đang gửi mẹ nuôi hộ, nếu có lỡ ra đi cũng không sợ Liễu gia tuyệt hậu.

Liễu Du Sinh vẫn lặng người. Cậu trước giờ chưa dám nói chuyện yêu đương, cũng chẳng muốn kết hôn. Tình yêu thì đẹp lắm, nhưng khi không thể nguyên vẹn, những mảnh vỡ của tâm hồn ấy luôn cứa vào tim con người những vết thương vĩnh hằng, sự đau đớn còn nhiều hơn vạn lần so với hạnh phúc ngắn ngủi khi yêu. Cậu tình nguyện ngây ngốc cả đời, cũng chẳng muốn rơi vào cảnh biệt ly đau khổ như thế.

Cậu biết bản thân trước nay luôn lạnh lùng, nhưng loại người này khi yêu chính là cuồng nhiệt đam mê, không thể quay đầu, lúc tình tan dễ tổn thương và đau khổ hơn bất kỳ ai. Bởi thế, cậu thà không nhận lãnh hạnh phúc khi yêu và được yêu, còn hơn phải dằn vặt khi ái ân chẳng còn nguyên vẹn.

Liễu Dư Thiệu nói lần này gã có việc quan trọng cần làm nên mới đến Thành Đô, nhưng giờ lại thiếu tiền, còn hỏi Liễu Du Sinh có thực sự muốn duy trì chế độ tư bản chủ nghĩa như hiện nay hay không. Trước kia Liễu Du Sinh cũng từng được mấy nhân sĩ cách mạng kêu gọi, thế nhưng tính tình cậu vốn lãnh đạm, rốt cuộc vẫn từ bỏ.

Mấy năm nay, Liễu Du Sinh có nhìn thấy tình hình của Quốc dân Đảng, trước đây còn gần gũi với nhân dân, nhưng một thế hệ lãnh tụ nền móng xuất chúng như Trần Siêu Quần lại rơi vào kết cục thê lương nhường ấy không khỏi khiến người ta tâm lạnh.

Liễu Du Sinh chỉ nguyện làm một thầy giáo dạy học, mấy thứ chính trị rắc rối cậu chẳng muốn quan tâm, nhưng Liễu Dư Thiệu như vậy cậu khó lòng cự tuyệt.

"Cách mạng là của toàn dân, vì mục tiêu giải phóng dân tộc, mỗi người góp của góp công cũng là lẽ đương nhiên." Lần trước Liễu Dư Thiệu tìm đến Liễu Du Sinh đòi tiền cảm xúc trào dâng mắng người ta đến cẩu huyết lâm đầu, giờ lại uyển chuyển nhẹ nhàng nói.

Liễu Du Sinh hứa sẽ nghĩ cách giúp gã.

Khi cậu rời khách sạn của Liễu Dư Thiệu còn để lại áo khoác, nói gã lấy đổi tiền tiêu. Một cậu ấm khi xưa giờ lại chẳng cự tuyệt khiến lòng Liễu Du Sinh không khỏi chua xót. Ai có thể nghĩ gia tộc xưa kia lại bước đến đường này?

Áo khoác kia là của Chu Diệu Hoa tặng cậu, giá trị không nhỏ, Liễu Du Sinh cũng biết bản thân đưa đồ người đó tặng cho em trai là không tốt, thế nhưng nhìn bộ dáng kia của đứa em máu mủ, cậu đành phụ phần nhân tình này của Chu Diệu Hoa.

Liễu Dư Thiệu tiễn Liễu Du Sinh vừa tới cửa, lão lục đã kéo xe đến đón. Dặn em trai ở yên chờ tin, cậu bước lên xe ra về.

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro