Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu lầm

Hạ Vũ bị Trần tổng giám Trần Trăn Lam Đảo bày ra bộ dáng cẩu huyết khủng bố, sau đó bi kịch là bị bắt ở lại tăng ca, đuổi kịp đề án thiết kế .

"An tiểu miêu cậu ở lại giúp tôi." Hạ Vũ tìm giúp đỡ, người thích hợp nhất là An Dật.

An Dật cự tuyệt: "Không."

Hạ Vũ giữ chặt tay An Dật: "Ca, mời cậu đi uống rượu!"

An Dật trộm cười chọn chọn mi: "Mời tôi uống Remy Martin Louis XIII?"

Đến phiên Hạ Vũ nói, bất quá hắn dứt khoát buông tay An Dật: "Coi như tôi cái gì cũng chưa nói đi."

An Dật kêu to: "Oa kháo! Còn nói tôi rán sành ra mỡ(ám chỉ người keo kiệt), tôi xem cậu mới là vậy đi!"

Hạ Vũ: "Đại ca a, tôi gọi cậu đại ca a! Tôi hiện tại đang thiếu hai mươi sáu vạn a!"

An Dật từ đầu đến chân đem Hạ Vũ xem kỹ một lần.

Hạ Vũ nhìn hắn, sờ sờ cằm nói: "Để làm chi? Hay là đột nhiên phát hiện chính mình yêu thương tôi ?"

An Dật chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt dâm đãng nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể đi bán mình, nhất định có thể bán giá tốt." =v=

Hạ Vũ: "Cút!"

An Dật cười ha ha: "Tôi là nói thật, cậu bộ dạng không tồi, hẳn là giá thị trường cũng không tồi, có thể bán giá tốt. Như vậy là có thể trả nợ a."

Hạ Vũ thật cũng không giận, ngược lại cười gian trá, tiếp theo bổ nhào vào trên người An Dật, câu dẫn cằm An Dật dùng từ tính thanh âm trầm thấp nói: "Vậy cậu mua tôi là được, Hạ đại nhân có thể làm ấm ổ chăn, có thể cho cậu giải trừ cô đơn. . . . . ."

Bị đùa giỡn làm An Dật nổi da gà một trận, vội vàng cách một khoảng an toàn: "Oa kháo! Không mang theo cậu như vậy! Tuy rằng hiện tại trong văn phòng không có ai, chính là có theo dõi !"

Hạ Vũ căn bản không sao cả, hắn giảo hoạt cười: "Không quan hệ a."

An Dật: "Chính là tôi có quan hệ! Tôi không cùng cậu náo loạn, về nhà!"

Hạ Vũ lập tức biến thành dạng đau khổ: "Tiểu Dật cậu không giúp tôi, tôi thật sự phải ở trong này suốt đêm rồi. Cậu bỏ được sao ? Tôi chính là thân ái Hạ đại nhân cậu a."

An Dật thu thập văn kiện trên mặt bàn , nói: "Tôi và cậu không quen."

Hạ Vũ: "Tôi đây không giúp cậu theo đuổi Mĩ Linh ."

An Dật: ". . . . . ."

Hạ Vũ: "Tôi có trong tay số điện thoại của nàng."

An Dật: ". . . . . ."

Hạ Vũ: "Tôi có số QQ của nàng ."

An Dật: ". . . . . ."

Hạ Vũ: "Tôi có tập ảnh chụp chân dung của nàng."

An Dật: ". . . . . . Được rồi, tôi giúp cậu làm."

Hạ Vũ: "Hảo cậu An Dật! Vì sắc quên bạn!"

An Dật: "Cậu thực không gạt tôi? Cậu thật sự có QQ Mĩ Linh ?"

Hạ Vũ: "Không lừa cậu."

Lô Mĩ Linh là đồng học cùng Hạ Vũ, cũng là hoa hậu trường học giảng đường bon họ. An Dật ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, vẫn tìm không thấy cơ hội nói rõ.

Thật vất vả Hạ Vũ rốt cục đáp ứng phải giúp hắn theo đuổi nàng, An Dật không nghĩ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.(chỉ sự tiếc nuối nếu không nhân cơ hội trước)

Vì thế hai người ở lại trong văn phòng trống trải này đuổi kịp tiến độ đề án thiết kế, đuổi tới rạng sáng xem như toàn bộ hoàn.

Bởi vì tàu điện ngầm đã hết chuyến, khu phố bên này cơ hồ đều là đường dành riêng cho người đi bộ, xe bus ít chi lại ít. Bởi vậy bọn họ quyết định đánh xe quay về nhà trọ Hạ Vũ .

Dù sao nhà trọ An Dật cũng khá xa.

Mới vừa trở lại nhà trọ, Hạ Vũ liền nhìn thấy tựa hồ lại có người che ở trước cửa nhà hắn.

Nghĩ thầm sẽ không có phiền toái gì đi.

Kết quả vừa nghĩ xong, người kia hướng hắn chạy tới, không nói hai lời liền quăng cho hắn một cái tát.

Hạ Vũ cùng An Dật hai người đồng thời sửng sốt.

Nguyên lai người đến là Quý Văn Ngạn, hắn thần tình tức giận nhìn Hạ Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi di động anh tắt máy, lo lắng cho anh nên chạy đến nơi đây tìm anh, kết quả anh lại cùng nam nhân khác hỗn(3) đến bây giờ mới trở về? !"

Hạ Vũ nhất thời cảm thấy được đã biết bàn tay ai, thực oan uổng.

"Tiểu Ngạn em hiểu lầm, hắn là cùng đồng đảng, cũng là đồng sự anh." Hạ Vũ vội vàng giải thích.

An Dật thức thời một tiếng cũng nuốt trong cổ họng, miễn cho việc càng tô càng đen.

Quý Văn Ngạn tình hình thực kích động, hắn hoàn toàn nghe không đến Hạ Vũ nói.

"Tôi yêu anh như vậy, anh cư nhiên cho tôi đi tường, đây là anh đối tình yêu của tôi sao? !" Quý Văn Ngạn trong mắt lại là lửa giận lại là thất vọng.

Hạ Vũ chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại: "Tiểu Ngạn trước bình tĩnh, anh thật sự mệt chết đi. Có thể cho anh trước nghỉ ngơi, ngày mai anh dành thời gian cùng em nói được chứ?"

Quý Văn Ngạn hất tay hắn, rống giận: "Anh mỗi ngày đều nói vội, có chuyện gì bận rộn như vậy? ! Anh chính là thiết kế sư cũng không phải lão bản, có cần tất yếu đem tất cả thời gian cống hiến cho công ty không? !"

Hạ Vũ tiếp tục hống hắn: "Tiểu Ngạn ngoan, sự tình thật sự không phải như em suy nghĩ. Đêm qua anh cùng hắn tăng ca đến bây giờ mới trở về, hắn nhà khá xa, cho nên mới lại đây ở nhờ một đêm ."

"Đừng cho là tôi tuổi còn nhỏ là lừa được! Hôm nay có người chạy đến công ty ba tôi, nói anh ở bên ngoài câu ba đáp bốn! Ba tôi đem tôi thoá mạ một chút còn chưa tính, tôi căn bản không tin bọn họ nói chuyện ma quỷ! Nào biết. . . . . . Nào biết này dĩ nhiên là sự thật !" Quý Văn Ngạn thực thương tâm.

Hạ Vũ nghi hoặc: "Là ai tới công ty ba em?"

Quý Văn Ngạn: "Dù sao chính là một đám côn đồ!"

Hạ Vũ: ". . . . . ."

Quý Văn Ngạn: "Vương bát đản! Dám gạt tôi!" Hắn nói xong hung hăng đối Hạ Vũ lại đá lại đánh.

An Dật có điểm nhìn không được, như thế nào Hạ Vũ cũng là bạn thân tốt của hắn, vì thế mở miệng: "Cậu đừng náo loạn, a Vũ căn bản là không có làm gì, thực xin lỗi chuyện của cậu."

Quý Văn Ngạn trừng mắt An Dật, hung hăng nói: "Gian phu dâm phu!"

An Dật phát hỏa: "Kháo! Cậu mắng ai đây? !"

Hạ Vũ thở dài, giữ chặt An Dật đang tức giận: "Đừng với hắn so đo, tiểu Ngạn còn nhỏ."

An Dật: "Cậu con mẹ nó còn che chở hắn, hắn đã không tin cậu như vậy? !"

Hạ Vũ: ". . . . . ."

Quý Văn Ngạn bị phẫn nộ che mắt tâm, hắn hiện tại đối Hạ Vũ một chút cũng không tin tưởng.

"Hai người các ngươi đừng diễn trò cho tôi nhìn, Hạ Vũ, tôi xem như nhìn thấu anh ! Anh lừa tôi tám vạn dưỡng tiểu Bạch đúng không!"

Hạ Vũ chỉ cảm thấy cùng một người mất đi lý không có gì hay mà giải thích, càng giải thích hắn càng không tin.

Quý Văn Ngạn nhìn hắn không nói lời nào, càng thêm rất tin ý nghĩ của chính mình.

Hắn tức giận quay đầu bước đi, không nghĩ nói chút gì.

An Dật nhìn hắn thật sự không quay đầu lại, tiêu sái đối Hạ Vũ nói: "Không đuổi theo? Hắn giống như thật sự đem cậu trở thành hoa hoa công tử siêu cấp thế kỉ nga."

Hạ Vũ thở dài: "Mệt chết, hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc."

An Dật chọn chọn mi: "Oa kháo, Hạ đại nhân quả nhiên kiêu ngạo!"

Hạ Vũ: "Đột nhiên cảm thấy được cùng tiểu niên kỉ đàm luyến ái mệt chết đi."

An Dật: "Hắn hai mươi tuổi, cũng không nhỏ a."

Hạ Vũ: "Lần sau tìm tuổi đại, giống Trần tổng giám sẽ không sai."

An Dật: ". . . . . . Nhĩ hảo, cùng khẩu vị."

Hạ Vũ: ". . . . . ."

Trở lại trong nhà, Hạ Vũ pha một ly nhiệt nóng cho An Dật, sau đó chính mình đi phòng tắm pha nước ấm .

Chờ hắn tẩy cho tới khi nào mới xong, An Dật đã nằm ở sofa mà ngủ.

Nhìn bạn thân thần kinh thô, Hạ Vũ cười khổ một chút.

Ai, nếu An Dật không luôn miệng nói là thẳng nam, Hạ Vũ kỳ thật muốn làm cong hắn .

Nhưng nghĩ lại An Dật là bạn thân tốt, nếu thật sự làm cong, vậy không thể giống như bây giờ không hề khúc mắc khi ở chung .

Thân là một đồng chí, hắn chỉ muốn tìm một bạn đời hảo hảo sống là được.

Hiển nhiên, Quý Văn Ngạn cũng không thích hợp với hắn. Quý Văn Ngạn muốn tình yêu hắn cấp không nổi, cũng không nghĩ muốn cấp.

Đối mặt hắn, Hạ Vũ kỳ thật là không có gì nhiệt tình nóng bỏng. Chỉ như cái loại 'thích' bình thường.

Chẳng qua hai người ở trên giường coi như không tồi, Hạ Vũ mới kiên trì từ trước đến nay nửa năm cùng hắn kết giao.

Xem ra, nên là lúc chia tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro