2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyên Hạc ngồi ở bên cạnh Dụ Lâm là có tư tâm, tuy rằng sau đó hắn dựa vào đầu óc của mình học hỏi Dụ Lâm, thế nhưng hắn bây giờ hoàn toàn là một đồ ăn chực.

—— đặc biệt là tiếng anh.

Hắn có thể đi vào cái trường học này, tiến vào ban này hoàn toàn ỷ lại thời điểm thi toán được 118 điểm trên 120 điểm tối đa, sau đó bị giáo viên chủ nhiệm liếc mắt một cái chọn trúng, quên mất hắn 12 điểm trên 80 điểm tối đa tiếng anh cùng 29 điểm trên 100 điểm tối đa ngữ văn.

Huyên Hạc thâm minh đại nghĩa(*), hắn phải miệng lưỡi thật khôn khéo để học bá còn nguyện ý cho hắn sao chép, bằng không ngày sau sinh hoạt tuyệt đối khó coi.

(*) Hiểu biết nghĩa lớn.

Cho nên hắn vừa đi vào phòng học liền bắt đầu suy nghĩ liên miên, sau đó, liền thấy 773 tiên sinh, cái người kia cũng rất giống như thành tích cực hảo bé ngoan.

Sau đó chính là chương 1: Cố sự.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, trường học truyền thống, khai giảng ngày thứ nhất tất có thi cuối kì.

Thời điểm thi thử hắn thoáng nhìn hướng bên trái, liền thấy Dụ Lâm dùng bút đem bài thi tiếng Anh lấp kín.

"Ma Tây Ma Tây, Ma Tây Ma Tây." Huyên Hạc phát ra thanh âm kỳ quái, Dụ Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, bởi vì sợ bị lão sư nhìn thấy, cho nên buồn cười mà cong người, chỉ chỉ bài thi Dụ Lâm, "Dụ Lâm Dụ Lâm ~ "

Không hề có kinh nghiệm gian lận Dụ Lâm hiển nhiên không biết rõ Huyên Hạc muốn làm sao, nghi hoặc mà nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm.

"... Bài thi, bài thi cho tôi mượn nhìn một chút." Huyên Hạc nỗ lực nửa ngày nhìn thấy Dụ Lâm vẫn cứ một bộ dáng "Hoàn toàn không biết mình cần phải làm gì" cùng với biểu cảm "Lo lắng bên cạnh có phải là không thoải mái hay không có muốn đi báo giáo viên hay không", hắn ở trong lòng khách sáo một chút học bá đích thực thông minh sau đó lúng túng mở miệng.

Dụ Lâm giờ mới hiểu được Huyên Hạc muốn gian lận, hắn lặng lẽ đem bài thi gấp thành máy bay, từ dưới bàn học thẩy qua cho hắn.

Huyên Hạc:...

Bọn họ không phải cùng bàn sao, tại sao muốn phiền toái như vậy, gục xuống bàn rồi đem bài thi thẩy qua không được hả? Tình huống nguy cấp, phun tào phun tào, phun tào xong Huyên Hạc vẫn là vô liêm sỉ mà nhặt lên sao chép.

Một bên vừa chép vừa nghĩ, Dụ Lâm chữ thật là đẹp, đem kiểu chữ tiếng Anh không thể tiếp cận thành chữ in, lớn như vậy cũng là lần đầu tiên gặp qua cái này.

Huyên Hạc nhanh chóng chép xong, sau đó ý đồ xấu mà dùng bút chì viết dưới cuối bài thi một câu, đem bài thi thẩy trở về chỗ Dụ Lâm. Hắn thấy Dụ Lâm tiếp nhận bài thi, mở ra, sửng sốt một chút, hai má nổi lên hai mảnh ửng đỏ, sau đó hướng hắn gật gật đầu.

Huyên Hạc không biết rõ vì sao Dụ Lâm có phản ứng như thế, hắn chỉ là viết "Chữ của cậu giống cậu đều nhìn thật đẹp, sau này tôi có thể nhìn bài tập cậu không?" Chỉ là không biết xấu hổ muốn sao chép bài tập học bá thôi mà, tại sao mặt Dụ Lâm lại đỏ.

Rất nhiều năm sau đó Huyên Hạc mới hiểu được, vào lúc ấy Dụ Lâm chú ý tới chính là "Chữ của cậu giống cậu đều nhìn thật đẹp", mà không phải nửa câu sau, bởi vì vào lúc ấy Dụ Lâm không hề có thường thức, thuần khiết thiện lương như một khối kim cương.

Dụ Lâm khai môn hồng, thi khảo sát hắn đứng trên 676 người —— toàn bộ khối chỉ có 677 người, hắn đứng thứ nhất.

Đây cũng quá ưu tú đi, Huyên Hạc nhìn mọi người đi trên hành lang bàn tán học bá hạng nhất "Dụ Lâm", còn có bảng vàng sát vách trên tường lớn in văn Dụ Lâm viết ra, chữ kia, cái câu kia, lượng lớn trích dẫn kia, dường như hoàn hảo từ đầu đến cuối.

Tâm tình Huyên Hạc có chút trầm trọng, phỏng chừng lúc họp phụ huynh mẹ của hắn sẽ giận đùng đùng trở về đem lỗ tai của hắn xoay tròn 180 độ —— hắn đột nhiên có chút ý nghĩ muốn đổi chỗ, toán học đều thua người ta, Huyên Hạc cảm thấy rất mất mặt.

Hắn dâng trào ý chí chiến đấu với bạn cùng bàn đang nhìn lên bàn bài thi được xếp chỉnh tề, cùng với bút trong ống không cánh mà bay, vì rơi mất một cây hắn sẽ lười kiếm bút, nên đặt bút ở trong túi, một khắc kia, cũng từ đó hắn quyết định cả đời dựa vào bạn cùng bàn Dụ Lâm, quyết chí thề đời này không thay đổi.

Thật là tốt.

Huyên Hạc luôn luôn có thể nhìn thoáng, hắn rất nhanh liền yên tâm. Tiểu Lâm Tử ngoài trừ việc không nói lời nào thì thật sự là một người rất tốt, thành tích cũng tốt, đối với người khác cũng thân mật, lên lớp liền nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ thanh tú, một khi bị đùa giỡn liền thẹn thùng, má sẽ ửng hồng, Huyên Hạc mới không nói mình rất hưởng thụ khi tiểu Lâm Tử mặt đỏ trong nháy mắt. Hơn nữa khai giảng ngày thứ nhất cực kỳ nhiều nữ sinh đến đến gần muốn Dụ Lâm quét mã(*) để lấy phương thức liên lạc, nhân dịp này Huyên Hạc nhanh chóng sáp lại.

(*) mình nghĩ mã ở đây là mã wechat

Tại sao Huyên Hạc lại muốn nhanh chóng?

Bởi vì Huyên Hạc nói mình là miệng Dụ Lâm, tiện thể cao giọng hát vang một khúc "Ta là miệng của ngươi ~~ "

Sau đó Dụ Lâm vô số lần mặt đỏ bừng bừng mà cười với hắn.

Huyên Hạc lúc đầu cho rằng Dụ Lâm là người câm, hắn nghĩ muốn xác nhận một chút, nhưng sợ xúc phạm khiến Dụ Lâm tự ti. Vì vậy không nói lời nào về vấn đề này, Huyên Hạc ngầm thừa nhận suy đoán của mình là đúng, dù sao ông trời cũng không công bằng.

Huyên Hạc đắm chìm trong cảnh tượng mình giúp Dụ Lâm tàn tật cuối cùng đạt được hạnh phúc trước toàn trường, cho nên không cảm giác được có người vỗ vai hắn.

"Huyên Hạc, lúc nghỉ hè làm bài tập thực tiễn, ngươi ủ rượu ở đâu?"

Dụ Lâm không phải người câm, hắn chỉ là không lên tiếng, Huyên Hạc một tâm tình rực lửa nhảy loạn muốn làm cho người nào đó vui liền bị Dụ Lâm tưới tắt.

Huyên Hạc lại muốn đổi chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro