Chương 24: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận hôn rất nông, mang theo mùi rượu gạo ngọt ngào, một chạm rồi rời như chuồn chuồn lướt nước.

Mạnh Lạc lại không kiềm chế được, thở dốc vì dục vọng, như là đã nếm được vị ngọt, không muốn dễ dàng buông tha cho anh.

Trước khi Thẩm Cận kịp chạy thoát, Mạnh Lạc mạnh mẽ giữ chặt gáy anh, khiến anh không thể trốn, không kiêng nể gì mà hôn sâu hơn.

Dục vọng như ngòi nổ trong không khí, không khí lập tức bùng lên sự nóng bỏng.

Thầm Cận giãy giụa muốn rút lui, khóe mắt đỏ lên, hơi thở đứt quãng, cổ trắng nõn bị người chà đạp đến mức dễ tổn thương.

Kế hoạch phản công vào buổi trưa, buổi tối liền phá sản.

Thẩm Cận chột dạ, bị Mạnh Lạc trêu chọc.

Mắt của anh đã phiếm hồng, cố sức quay đầu tránh đi nụ hôn của Mạnh Lạc, giọng nghẹn ngào, yếu ớt nói:

"Vào phòng tắm đã, cả người tôi ướt hết rồi, không được thoải mái..."

Mạnh Lạc thở hổn hển nhìn Thẩm Cận trong lòng không nói gì, ánh mắt đen như mực đầy đe dọa, Thẩm Cận co rúm lại bị hắn khom lưng bế lên hướng phòng tắm đi vào.

Tình huống này, xem ra tối nay không thể thoát được rồi.

Mạnh Lạc không phải nói anh mới là kim chủ sao, tại sao lại cảm thấy người kim chủ là mình đây bị lợi dụng ngược lại không có quyền kiểm soát, giống con chim hoàng yến mặc người xâu xé.

Hai lần đều là trong phòng tắm, Thẩm Cận không thể ngờ tới.

Chằng qua so với lần đầu tiên thác loạn, lần này hai người bọn họ càng ăn ý hơn.

Cơ thể của Thẩm Cận không được coi là mềm mại, nhưng lại bóng loáng và tinh tế, khi đặt tay lên trên cảm giác ấm áp như khối ngọc ấm, cảm giác không có tí mỡ thừa nào, nhưng khi cọ xát lại làm người ta như bị điện giật.

Mạnh Lạc nắm lấy chân Thẩm Cận, nửa người của anh đều dựa vào bên cạnh bồn tắm, bởi vì thân dưới đang bị khai mở, toàn bộ thân mình anh run rẩy nhẹ nhàng và căng chặt.

"Mạnh Lạc....." Thẩm Cận cong người như một cây cung, giọng nói khàn khàn nổi lên bên tai Mạnh Lạc, "Đau quá!"

Theo động tác của hắn, Thẩm Cận phí công muốn cố gắng chống đỡ thân thể, dùng sức đến mức xương bướm gần như đâm ra phía sau lưng, đầy dục vọng và diễm lệ!

Cảnh tượng đó có thể làm bất cứ người đàn ông nào cũng phải nổi điên vì quá quyến rũ.

Mạnh Lạc nuốt nước miếng, chậm rãi cúi xuống phía sau Thẩm Cận. Hắn dùng đôi môi khô chạm nhẹ lên tai và sau gáy Thẩm Cận, từ trên xuống dưới như để trấn an.

Thẩm Cận dường như thả lỏng, thân thể cũng không còn căng chặt như trước. Mạnh Lạc khẽ nhắm mắt, nắm lấy eo anh và nhấc lên, ghé vào tai Thẩm Cận nói bằng giọng trầm ấm nhuốm đầy sắc dục: "Sẽ không đau nữa, lỗ sau đã mềm rồi!"

Eo nhịp nhàng chuyển động, khiến người bên dưới phải phát ra tiếng kêu rên rỉ, gần như không thể nói thành lời.

Hạt mưa thi nhau gõ lên kính pha lê, 'Ào ào' suốt cả đêm...

...........

Thẩm Cận bị mắc mưa cảm thấy lạnh, mệt mỏi quấn chăn, cuộn thành một con sâu lông.

Mạnh Lạc mặc quần đùi từ phòng bếp đi vào phòng ngủ, cẩn thận bưng bát cháo tới, đưa đến bên miệng thổi một chút, "Được rồi, tôi sai rồi, anh dậy ăn chút đi!"

"Không ăn! Cật cút ra xa một chút, nhìn cậu mà tâm đã thấy phiền!' Thẩm Cận giấu đầu trong chăn, không muốn thấy mặt Mạnh Lạc.

Một lần khen hắn chịch sướng quá.

Đồ chó Mạnh Lạc càng khen càng hăng say thúc, như cái máy đóng cọc vừa sâu vừa nhanh suýt nữa làm anh đi đời nhà ma, đây là hắn đang ngại anh sống quá lâu, hay là muốn đổi cách khác để chơi xấu anh?

Nhân tính ở đâu? Đạo đức ở đâu? Vấn đề nằm ở đâu? Con đường phản công của anh ở đâu?

Mạnh Lạc thật quá đáng, cao hơn anh, khỏe hơn anh, mông vểnh còn không có bị thương, mà trong khi đó anh thì sao? Hiện tại dưới chăn chân còn đang run không kiểm soát được đây này.

Nghĩ đến con đường nhân sinh sau này, mỗi ngày anh cùng hắn phải bồi ăn bồi ngủ, kim chủ là anh đây nghĩ mà nghẹn khuất trong lòng, yêu ai thì yêu, dù sao Thẩm Cận không muốn.

Nhìn Thẩm Cận đang giận dỗi, Mạnh Lạc biết đêm qua mình tàn nhẫn, liền cúi đầu khom lưng mà dỗ dành.

"Được rồi, Thẩm Cận à, Thẩm tổng à, xin ngài rộng lượng không chấp kẻ xấu xa, tha thứ cho kẻ xấu xa này một lần đi!" Mạnh Lạc nhảy lên giường, lay Thẩm Cận trong chăn.

Tay Thẩm Cận liều mạng túm chăn, quyết không buông tay.

Hai người kéo qua kéo lại một hồi lâu, Thẩm Cận nhất quyết không chịu mở chăn mở miệng.

"Được thôi, là anh không chịu ra!"

Chưa kịp để Thẩm Cận suy nghĩ cẩn thận, Mạnh Lạc đã ôm chặt, kéo cả chăn lẫn người vào lòng, sau đó dùng hai chân dài kẹp chặt mọi khoảng trống.

Chăn bó tay bó chân, không đến mức ngạt thở nhưng thở cũng khó khăn.

Bị chăn bọc kín, Thẩm Cận điên cuồng giãy giụa, không ngừng đá chân, "Thả... Thả ra, Mạnh Lạc, cậu là chó à! Cậu cho tôi ra --"

Ngoài chăn, Mạnh Lạc cười ha ha, "Anh không phải không chịu ra sao?"

"Mạnh Lạc --" tiếng nói từ trong chăn vang lên, rõ ràng từng chữ, "Nếu cậu không thả tôi ra, sau này đừng mơ tưởng chịch tôi ở trên giường nữa!"

"......"

Những lời này quả nhiên có hiệu quả, Mạnh Lạc liền ngoan ngoãn hơn kéo Thẩm Cận ra khỏi chăn, ương ngạnh nói: "Tôi chỉ là... Trêu anh chơi thôi."

"Trêu tôi chơi hả!"

Từ trong chăn bò ra, tóc Thẩm Cận rối bời, tóc anh mềm mại, hơi dài chạm vai, thường ngày khi được chăm sóc kỹ lưỡng thì phong lưu đẹp đẽ như một công tử hào hoa.

Hiện giờ vào lúc này, vì vừa mới ngủ dậy, tóc tai dựng đứng lên, bung xòe khắp đầu, trông giống như một kẻ điên nhỏ.

Kẻ điên nhỏ xoay người một cái ngồi trên người Mạnh Lạc khóa chặt hắn, không kiểm soát được mà dùng tay bóp chặt cổ hắn, "Mạnh Lạc, cậu là đồ chó, hôm nay ông đây chơi chết cậu!"

Mạnh Lạc bị bóp cổ đến suýt chút nữa trợn trắng mắt, đầu lắc qua lắc lại, lời nói cũng từ cổ họng bật ra từng chữ, "Thẩm... Thẩm Cận, con mẹ nó anh muốn... Bóp chết tôi!"

"Câm cái miệng cậu lại!" Thẩm Cận không thực sự muốn bóp chết hắn, xả giận xong liền buông tay.

Anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng đã lên giường thì cứ lên giường, đã làm cái loại người thế này rồi chẳng lẽ còn muốn đổi ý, muốn đè người ta mà người ta lại không vui? Anh còn cách nào khác sao?

Nhưng anh chịu không nổi cơn giận này, phải xả giận, nếu không thì tự mình sẽ uất ức không có cách nào giải thích được.

Mạnh Lạc che cổ, nằm trên giường ho sù sụ, "Thẩm tổng, tôi biết anh... Khụ khụ khụ... Anh không nỡ xuống tay với tôi..."

Thẩm Cận: "..."

Chết tiệt, không nhịn được, Thẩm Cận ngay lập tức thể hiện sự ghét bỏ và khinh thường.

Đồ chó này miệng thật sự tiện, anh nên nói gì thô tục để trị hắn, bịt kín cái miệng gây khó chịu đó?

Hai người lăn lộn trên giường một lát, Mạnh Lạc mới nhớ đến chuyện chính, "Được rồi, đừng tức giận nữa mà! Tôi nấu cháo, cháo thịt tươi, không ăn lát nữa sẽ nguội mất."

Mạnh Lạc đem bát từ đầu giường lại đây, đút cho Thẩm Cận, "Ngày hôm qua tôi sai rồi, anh bị tụt huyết áp, buổi sáng lại cáu kỉnh không ăn thì không ổn. Hôm nay còn phải đóng phim, đạo diễn Vương còn đang chờ tôi, anh đừng có mà ở trong phòng một mình mà ngất xỉu!"

Thẩm Cận hừ lạnh một tiếng, "Đến mức đó thì không đâu." Cuối cùng, anh vẫn ôm bát cháo lên ăn.

Khi mới mười mấy tuổi vì lý do xu hướng tính dục mà bị đuổi ra khỏi nhà, lúc đó không ai chăm sóc, ăn uống không điều độ, cho nên dạ dày suốt mấy năm qua vẫn luôn không tốt, thường ngày cũng là ăn ít nhưng ăn nhiều bữa.

Cháo được nấu mềm nhừ, thịt nạc thái nhỏ, không nêm quá nhiều gia vị nhưng rất thơm. Lần trước là canh sườn, lần này là cháo thịt nạc, tay nghề nấu nướng của Mạnh Lạc cũng có chút tài năng.

Thời đại này, người đàn ông vừa biết nấu cơm lại vừa đẹp trai, thật sự quý như bảo vật rất khó tìm, Mạnh Lạc người này... miễn cưỡng cũng tạm được.

"Cũng tàm tạm, lúc này mới có chút cảm giác của một kim chủ."

Những lời nhỏ này của Thẩm Cận đều bị Mạnh Lạc nghe thấy, hắn cúi người lại gần nói: "Chẳng lẽ kim chủ chỉ có cảm giác lúc này thôi, còn ban đêm thì không hài lòng?"

"Xem ra là tôi làm chưa đủ tốt, về sau tôi nhất định sẽ cố gắng hơn, tranh thủ để kim chủ ba ba khen ngợi không ngớt về sinh hoạt ban đêm."

"Cút đi --" Thẩm Cận cười mắng, dùng khuỷu tay đánh hắn, "Cậu là muốn cho tôi chết trên giường đúng không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro