Chương 58: Dây dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lạc một tay đỡ sau đầu Thẩm Cận, chặt chẽ ép đầu anh vào cổ mình, "Thẩm Cận, chúng ta đã ở bên nhau một thời gian dài, anh nói cắt đứt là cắt, có phải anh từ trước đến nay đều tuyệt tình như vậy, hay là..."

"Hay là anh từ đầu đến cuối đều vô tâm vô tình, nên mới nhẫn tâm được như vậy."

Nói xong những lời cuối cùng, giọng Mạnh Lạc trở nên trầm xuống, hoảng hốt và có chút nghẹn ngào.

Thẩm Cận chạm chân vào người Mạnh Lạc, cơ hồ như bị điểm huyệt, gần như hóa đá.

"...Mày."

Mạnh Lạc làm sao dám, làm sao dám ép buộc chỉ trích mình như vậy, hắn có tư cách gì nói những lời này!

"Ý mày là, tao sai rồi!"

Thẩm Cận hít một hơi sâu, nhưng ngực lại nghẹn đến mức yết hầu đau đớn, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tao vô tâm vô tình, tao Thẩm Cận mau chóng đào tim phổi lên dâng cho mày. Mạnh Lạc, mày thật... Quá tham lam!"

Trong lòng bị xẻo từng mảnh, từng mảnh, nhưng Thẩm Cận trên mặt vẫn có thể giữ vẻ mặt đẹp đẽ.

"Thẩm Cận..." Giọng Mạnh Lạc mang theo sự ủy khuất và yếu đuối, hắn cúi đầu vào cổ Thẩm Cận, thì thầm, "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Chúng ta một lần nữa quay trở lại được không..."

Nếu là trong quá khứ, nghe những lời này, Thẩm Cận tất nhiên sẽ vui mừng. Nhưng bây giờ, ngoài cảm giác trống rỗng và hụt hẫng, chỉ còn lại sự phiền muộn, "Mạnh Lạc à! Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, lần này mày làm tao mất mặt, mày nghĩ chỉ bằng một câu của mày, tao sẽ vui vẻ mà quay đầu lại đuổi theo mày sao?"

"Mạnh Lạc, mày coi tao, Thẩm Cận là cái gì?"

Mạnh Lạc: "Tôi... Tôi không cần anh đuổi theo tôi!"

Mạnh Lạc buông Thẩm Cận ra.

Thẩm Cận giống như tránh né mà lùi một bước.

Thẩm Cận lạnh lùng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Lạc, mới phát hiện khóe mắt của Mạnh Lạc có chút ướt hồng.

...Cái gã này, còn đang giả vờ.

Càng nghĩ càng cảm thấy bực, Thẩm Cận dựa vào tường cười, "Tao, Thẩm Cận, không ngại trả giá nhiều hơn mày cho đoạn tình cảm mơ hồ và không rõ ràng này. Nhưng mày thì sao? Mày chỉ khiến tao thấy rằng đoạn tình cảm giữa tao và mày thật không đáng giá và đầy bất kham."

"Không phải như thế." Mạnh Lạc mím môi, "Tôi có sai, nhiều nhất cũng chỉ là không kìm nén được!"

Mạnh Lạc rất biết đánh trúng trọng điểm!

Khi đó Thẩm Cận trúng thuốc, đầu óc mơ màng, hầu hết hành vi đều không kiểm soát được.

Nếu thời gian có thể quay lại, Thẩm Cận chắc chắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Mạnh Lạc.

Nhưng Mạnh Lạc không tính buông tha, tiếp tục nói mạnh mẽ nhưng doạ người: "Thẩm Cận, anh không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi, tôi cũng là lần đầu, những bức ảnh đó tôi chưa cho ai xem qua."

Thẩm Cận: "......"

Mạnh Lạc đỡ vai Thẩm Cận, giọng vội vàng nói: "Anh xem, tôi có sai, anh cũng có sai. Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này sao, hà tất phải lôi chuyện cũ ra, bám riếc không buông!"

Thẩm Cận kiềm nén lửa nóng trong người, "Cho nên, tao không phải thứ tốt đẹp gì, mày cũng không phải."

Lúc này đầu óc Thẩm Cận lại thông suốt hơn, lời nói của Mạnh Lạc làm anh vốn dĩ đã có thần sắc không tốt lại càng trở nên căm hận hơn, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào mặt Mạnh Lạc, "Mày có phải cho rằng tao, Thẩm Cận, bắt mày không có cách nào khác, hay là mày nghĩ tao là loại người nuốt cục tức mà không hé răng, là một thằng ngu?"

"Chọc giận tao lần nữa? Mạnh Lạc, con mẹ mày thật sự muốn tìm cái chết phải không!"

Thẩm Cận giống như một con nhím đầy gai, hoặc một con mèo hoang giận dữ, nhe răng trợn mắt vươn móng vuốt, hung hăng mà hướng tới gần bất kỳ ai.

Cảm xúc cuộn trào nóng bỏng của Mạnh Lạc bị dội một gáo nước lạnh, hơi bốc lên thành làn khói nhẹ.

Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Lạc ngày càng trắng bệch, Thẩm Cận chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng, nỗi oán khí nghẹn trong lòng lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa chút ít.

Cậu xem, tôi khó chịu, Cậu liền không thể so với tôi có quyền hạnh phúc hơn.

Dựa vào cái gì mà tôi ban ngày phải mệt mỏi, ban đêm trằn trọc khó ngủ, còn cậu thì có thể yên ổn, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Mày có đi hay không!" Thẩm Cận lại gầm nhẹ.

Mạnh Lạc ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm anh, tựa như một con sói đang trong kỳ động dục kiếm ăn, ánh mắt hung hãn cùng dục vọng, đói khát và khát khao.

Thẩm Cận không hiểu sao lại cảm thấy bất an, Mạnh Lạc lúc này thật sự có phần đáng sợ.

"Mày không đi, tao đi." Thẩm Cận sải bước đi ra ngoài.

Chợt ngừng lại, Mạnh Lạc bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy người lên tường, giọng nói thấp đến chỉ có hai người họ nghe thấy, "Lời còn chưa nói xong đâu! Anh có phải đã sớm muốn thay đổi người khác."

Vai đụng vào tường đau buốt, Thẩm Cận cảm thấy Mạnh Lạc lại đang gây sự với anh,
"Mạnh Lạc, mày có phải hay không bị bệnh thần kinh?"

Thẩm Cận cảm thấy Mạnh Lạc cả ngày ở không, không có gì làm, mỗi ngày đều nổi điên.

Không đợi Thẩm Cận suy nghĩ kĩ càng, Mạnh Lạc lại đem toàn bộ cơ thể đè ép lên......

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp thằng chó!!

Không chơi không được có phải không?

Mạnh Lạc ngậm lấy môi anh.....

Cả người bị cắn đến hung tợn, cánh tay giữ chặt như muốn ôm trọn Thẩm Cận vào lòng ngực, sau đó từng ngụm từng ngụm nuốt chửng cảm giác ấy.

Và loại cảm giác này tại khoảnh khắc tiếp theo đạt tới đỉnh điểm.

"Lâu như vậy rồi?" Giọng nói ấm áp của Lâm
Mộc cách đó không xa vang lên ở phía sau.

Thẩm Cận có chút hoảng loạn đến mức nghiến răng.

Nhưng bị cắn một ngụm, con chó điên đó không lùi bước mà ngược lại còn làm mạnh thêm.

Mạnh Lạc ôm eo Thẩm Cận, ở chỗ nhạy cảm và căng thẳng của eo nhẹ nhàng vuốt ve, Thẩm Cận cả người như bị điện giật, run rẩy.

........

Lâm Mộc đi vào hội trường hơi muộn, sau khi tìm kiếm một vòng, cuối cùng Lâm Mộc phải hỏi Lâm Chu về vị trí của Thẩm Cận và tìm ra Thẩm Cận trên ban công.

Lâm Mộc xốc lên tấm rèm, chuẩn bị gọi Thẩm Cận ra ngoài. Ban tổ chức vẫn luôn lười biếng và không thể hiện được sự nhanh nhẹn, còn Lâm Chu ngoài kia gần như phát điên vì bận rộn.

Nụ cười của Lâm Mộc dần dần trở nên âm trầm.

Lâm Mộc cố gắng kiềm chế biểu cảm sắp sụp đổ của mình, đè lên vai Mạnh Lạc và kéo hắn ra khỏi Thẩm Cận, bảo vệ Thẩm Cận trong vòng tay mình. Miệng của cả hai đều bị cắn nát.

Mạnh Lạc dựa vào tường, vươn lưỡi đỏ tươi liếm lên môi bị trầy xước, ánh mắt đầy khiêu khích, như muốn khoe khoang, lại như đang phạm tội.

Cảm nhận được đau đớn ở môi, mặt Thẩm Cận đỏ bừng và đôi môi hơi run rẩy.

Lâm Mộc liếc mắt chán ghét nhìn Mạnh Lạc một cái, "Đồ bẩn thỉu, tránh xa ra một chút."

Cảnh này như đã từng quen thuộc.

Mạnh Lạc cảm nhận được một sự ác ý sâu sắc. Lâm Mộc mang lại cho hắn cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, khiến hắn phải nghiến răng chế nhạo, "Anh là gì của hắn mà lại lên tiếng thay hắn ở đây?"

Thẩm Cận lúc này nhảy vào, bảo vệ nói: "Dù gì thì so với mày vẫn hơn chứ."

Mạnh Lạc trên mặt dừng lại sự chế giễu, cơ thể cứng đờ. Thẩm Cận biểu lộ sự chán ghét và oán giận một cách trần trụi, khiến Mạnh Lạc không dám quay đầu nhìn lại phản ứng và biểu cảm của anh. Hô hấp của Mạnh Lạc tăng lên.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, làm Mạnh Lạc cảm thấy thêm phần cô độc và đau xót. Không khí căng thẳng trên ban công khiến cả hai trái tim như bị móng vuốt sắc bén kéo căng đến nứt toác và chảy máu.

Lâm Mộc nhận ra tình hình, nhẹ giọng nói với Thẩm Cận, "Cận, chúng ta đi thôi!"

Thẩm Cận như tỉnh ra, cảm thấy không cần thiết phải nói thêm với Mạnh Lạc, liền kéo Lâm Mộc muốn rời đi.

"Anh muốn đi cùng hắn ta..." Mạnh Lạc bị bỏ lại trong bóng tối, giọng nói như gió rách, nghẹn ngào đến đau đớn.

Thẩm Cận bước chân chỉ thoáng dừng lại một chút, rồi nhanh chóng bước đi, rời đi một cách quyết liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro